Thứ Phi Kinh Hoa: Nhất Phẩm Độc Y
-
Chương 1: Mẫu tử cùng chết
Bên ngoài canh giữ nghiêm ngặt, bên trong truyền ra tiếng khóc lảnh lót của trẻ con, nhưng mà thủ vệ bên ngoài vẻ mặt lại lộ ra một tia thương hại mà thở dài.
“Sinh, sinh rồi! Vương phi sinh được một tiểu vương gia, mau đi báo cho Vương gia!”
Bà đỡ vui mừng truyền tin ra ngoài, thủ vệ liền đem chuyện Vương phi sinh báo cho Tần Vương biết.
“Tiểu thư, là một tiểu vương gia!” Liên Nhi ôm một đứa trẻ hồng hồng mới sinh, khóe miệng không che được ý cười, “Tiểu thư người nhìn xem, rất giống người! Đôi mắt này, cái miệng này, quả thực giống người như đúc!”
Mạc Tử Ngọc vì sinh sảń, nên sắc mặt mười phần tái nhợt, nàng nhìn hài tử nho nhỏ, nét mặt hiền lành đầy tình thương của người mẹ, thanh âm khàn khàn hỏi:”Đã báo cho Vương gia chưa?”
“Đã phái người đi báo tin vui cho Vương gia rồi, đây là đứa con đầu lòng của Vương gia, trong lòng vương gia nhất định sẽ rất vui mừng!” Liên Nhi cắn chặt răng, ánh mắt toát ra một vẻ khinh bỉ, “Tiểu thư sinh hạ thế tử, đây lại là hài tử của chính thất, chỉ sợ tiện nhân Tây viện hận đến ngứa răng!”
“Đừng nói bậy! Ăn nói không để ý ta xé miệng ngươi!” Mạc Tử Ngọc xụ mặt giáo huấn, không biết vì sao mắt trái cứ giật giật, vốn là ngày vui, nhưng trong lòng lại có dự cảm không tốt, cảm thấy như có chuyện gì sắp xảy đến.
Liên Nhi ủy khuất rũ lông mi xuống, cắn môi tỏ vẻ khó chịu trong lòng.
Tây Viện - Liên Hoa phu nhân, mười năm tiền đồ vì gia tộc bị định tội, nam nhân thì bị lưu đày, nữ quyến thì làm nô lệ. Lão tướng quân niệm tình là đồng liêu với phụ thân, phí không ít công sức đem này chuộc về tướng quân phủ, tùy rằng là tỳ nữ, nhưng lại hưởng đãi ngộ giống tiểu thư, tiểu thư với nàng tình cảm như tỷ muội.
Chỉ là có một chuyện không ngờ tới, không biết từ khi nào, tiện nhân kia thông đồng cùng Tần Vương, cùng với tiểu thư gả vào Tần Vương phủ, tùy rằng chỉ là thị thiếp, nhưng lại ỷ vào được Vương gia sủng ái, được làm nữ chủ nhân của Vương phủ, cũng không đem tiểu thư đặt vào trong mắt.
Tiểu thư tâm lớn, không so đo cùng tiện nhân kia, chỉ là nàng không quen nhìn sắc mặt tiện nhân kia tiểu nhân đắc chí mà vong ân phụ nghĩa.
Không lâu sau, thấy một nam tử trường thân ngọc sải bước đi vào, hắn trầm mặt một tay đoạt lấy tiểu hài tử trong lòng Liên Nhi, thanh âm mỏng lạnh như dao kiếm:”Đi ra ngoài hết đi!”
Liên Nhi long lắng nhìn Mạc Tử Ngọc, muốn nói gì nhưng lại không thể làm trái ý Vương gia, đành mang theo mấy thị nữ trong phòng ra ngoài.
Nàng trong lòng hiện lên một cảm giác khác thường, bộ dáng này của Vương gia không giống như vui vẻ, chẳng lẽ tiện nhân Tây viện kia lại gây khó dễ?
Nhìn thấy thân ảnh của Lưu Lăng, Mạc Tử Ngọc trong lòng nổi lên một tia ấm áp, hắn cuối cùng không phải là vô tình, vẫn để ý đến cốt nhục của chính mình.
Nhưng tia ấp ám này chỉ lướt qua trong giây lát, lòng nàng dâng lên một cỗ âm hàn, làm lục phủ ngũ tạng của nàng giống như bị một tầng sương lạnh bao trùm, sợ hãi khiến toàn thân nhỏ nhắn của nàng run rẩy lên, nàng nhìn ở trong mắt của Lưu Lăng vẫn chưa nhìn ra được nửa phần vui mừng, mà là một màu máu điên cuồng.
“Vương gia....” Mạc Tử Ngọc gọi một tiếng.
Lưu Lăng ánh mắt âm u nhìn nữ nhân suy yếu trên giường, trên môi nổi lên ý cười lạnh âm trầm.
“Ngươi có biết vì sao bổn vương lưu lại mạng của ngươi cùng nghiệp chướng này không?”
Mạc Tử Ngọc sợ tới mức mặt biến sắc, đôi môi run rẩy, bội vàng hỏi:”Vương gia, người đây là có ý gì?”
“Mẫu thân của ngươi chính là Mộc Lan Thánh Nữ, chỉ có huyết mạch của ngươi, muốn giải Nam Cương cổ độc.” Lăng Lăng nói, trong mắt hiện lên một tầng ôn nhu, “Nửa năm trước, Liên Hoa vì cứu bổn vương, trúng phải huyết cổ Nam Cương, chỉ có máu ở đầu tim nghiệp chướng này mới có thể giải cổ độc, đó chính là nguyên nhân bổn vương giữ lại mạng cho mẫu tử các ngươi.”
“Máu ở đầu tim? Lấy máu ở đầu tim làm sao mà sống?” Mạc Tử Ngọc thanh âm run rẩy, trong mắt tràn đầy tơ máu, “Thiếp thân đi theo thần y gặp bao nhiêu thảo dược, y thuật nhiều năm, chưa bao giờ nghe qua máu ở đầu tim có thể giải huyết cổ, Vương gia ngàn vạn lần đừng bị tiện nhân kia mê hoặc!”
“Hỗn đản! Liên Hoa băng thanh ngọc khiết, tâm địa thiện lương, há là ngươi có thể bị tiện nhân ngươi chửi bới! Người đâu, lấy dụng cụ với đồ đựng tới!” Lưu Lăng lạnh lùng như băng trừng mắt liếc nhìn nữ nhân trên giường, trong mắt tất cả đều là chán ghét.
“Vương gia, đừng mà!” Mạc Tử Ngọc thất thanh hét lên, kéo lê thân thể suy yếu của mình bò xuống từ trên giường, quỳ gối trước người Lưu Lăng, đau khổ cầu xin:”Vương gia, đây là cốt nhục của người! Hổ dữ cũng không ăn thịt con, người trả lại hài tử cho ta đi! Chỉ cần trả lại hài tử cho ta, cái gì ta cũng nghe theo người! Cái gì ta cũng từ bỏ, danh phận Vương phi cũng bỏ, cái gì cũng bỏ!”
“Cốt nhục của ta?” Lưu Lăng khinh thường nhìn Mạc Tử Ngọc liếc mắt một cái, trào phúng nói, “Ngươi sao lại không biết xấu hổ mà nói ra ba chữ này? Mười tháng trước, nói thử xem, ngươi với Kỳ Vương đã làm ra chuyện gì mà không thể nói cho ai biết, chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương nói lại cho ngươi nghe? Bổn vương cảm thấy thật nhục nhã, bổn vương cho ngươi sống lâu thêm mười tháng cũng là ân nghĩa lắm rồi!”
“Thiếp với Kỳ Vương thanh thanh bạch bạch, thiếp dám chỉ lên trời thề!” Mạc Tử Ngọc lau qua nước mắt trên mặt, nằm liệt dưới đất, không ngờ người nàng muốn phó thác chung thân cả đời lại hoài nghi nàng có tư tình với người khác, còn muốn giết cốt nhục của chính mình, “Ngày đó, thiếp thì cầu phúc cho Vương gia mà đến đó, không ngờ Kỳ Vương cũng ở đấy, lại còn gặp phải cướp, nên mới ngủ lại một đêm ở đó, chuyện đó toàn bộ Vương gia đều biết! Thiếp với Kỳ Vương không ở cùng chỗ, thanh bạch, chưa từng quá phận!”
“Câm miệng!” Lưu Lăng quát, “Đừng xảo biện, bổn vương bây giờ nhìn thấy ngươi đã thấy ghê tởm rồi!”
Đang nói chuyện, thì thị vệ đem thủy chủ đến đưa cho Lưu Lăng, trên tay cầm một cái bát sứ trắng nửa quỳ trên mặt đất.
“Đừng mà! Đừng mà!” Mạc Tử Ngọc ôm chân Lưu Lăng khóc gào cầu xin, “Đây là cốt nhục của Vương gia, Vương gia không thể giết chết chính con của mình, sẽ bị báo ứng, bị báo ứng đấy!”
Như cảm nhận được tuyệt vọng của mẫu thân, đứa nhỏ trong lúc ngủ không cảm thấy nguy hiểm đang đến mà oa oa khóc lớn lên, Mạc Tử Ngọc tim đau như bị dao cắt.
Lưu Lăng dùng chân đá lên ngực Mạc Tử Ngọc, hung tợn nói:”Tiện nhân, còn dám nguyền rủa bổn vương! Bổn vương thấy ngươi chán sống rồi!”
Một chân này hắn đá dùng nhiều sức lực, Mạc Tử Ngọc bị đá văng đi thật xa.
Nôn nôn ra một búng máy, ngước mắt lên, chỉ thấy Lưu Lăng đã đem chủy thủ cắm vào tim của hài tử, máu đỏ tươi loang chảy vào trong cái bát.
Tiếng khóc của hài tử đột nhiên im bặt.
Trên thế giới cảm giác như chỉ có tiếng máu chảy vào trong bát.
“A!” Mạc Tử Ngọc điên loạn hét lên, cảm thấy lục phủ ngũ tạng nát như nhau, nàng không dám tin tưởng vào những gì xảy ra trước mặt, đây là một cơn ác mộng, là bị rơi vào một cơn ác mộng vô biên!
Mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại đi!
Thị vệ sau khi hứng máu xong, cúi đầu lui ra ngoài.
Lưu Lăng bộ mặt không cảm giác xoay người, đem đứa trẻ trên tay giống như phế vật ném đi trước mặt bộ dáng tuyệt vọng của Mạc Tử Ngọc, cũng rời khỏi mà không ngoài đầu lại.
“Con ơi! Con của ta!” Mạc Tử Ngọc gào khóc, đem hài tử đã tắt thở ôm chặt trong ngực, “Là mẹ vô dụng, không bảo vệ được con! Là mẹ vô dụng! Đứa con đáng thương của ta, ta còn chưa kịp ôm con thật nhiều! Con của ta, ai đến cứu con của ta!”
“Tiểu thư!” Liên Nhi thấy Lưu Lăng rời đi thì nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng, bước nhanh vào, sắc mặt liền trắng nhợt, “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Tiểu công tử bị làm sao vậy? Tiểu thư người sao vậy, đừng dọa nô tỳ mà!”
Hôm sau.
Thời tiết âm u, như báo hiệu sắp có một trận mưa to tầm tã sẽ xảy ra.
“Tiểu thư, Tần Vương phủ này đối với người thật ác độc!” Liên Nhi nắm tay Mạc Tử Ngọc vẫn đang hôn mê nói, “Tần Vương đến cả con của mình cũng không tha, cầm thú cũng không bằng, nếu tiểu thư tiếp tục ở lại đây chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn! Chỉ tiếc lão tướng quân với Thiếu tướng quân hiện tại đều ở biên quan, nếu không sao Tần Vương dám đối xử với tiểu thư như thế này?”
Nàng nhíu mày:”Nô tỳ nghĩ lại, nô tỳ sẽ đi tìm quận chúa, quận chúa với tiểu thư quan hệ tốt, nàng nhất định sẽ nghĩ cách cứu tiểu thư, tiểu thư chờ Liên Nhi! Tần Vương bị thị thiếp mê hoặc, đối xử không tốt với Vương phi, phát điên giết con, cũng không bằng hành vi của cầm thú, chắn chắn sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ!”
Liên Nhi nói xong, cùng mấy người trong phủ tướng quân dặn dò vài câu với thị nữ, theo chân nhau nhanh rời đi.
Chỉ một lúc sau, có mấy thị vệ xông vào, đuổi hết thị nữ ra ngoài.
Một nữ tử y phục đẹp đẽ quý giá khuôn mặt kiều mị dáng người thướt tha chậm rãi đi vào, mắt mỹ lệ đào hoa hơi hơi mị một chút, tràn ra vẻ đắc ý với vui sướng, nhàn nhạt nhìn thoáng qua nữ tử trên giường, nhướn mày nói:”Đánh thức nàng ta.”
Tiếp đó, một thúng nước lạnh tạt xuống Mạc Tử Ngọc.
Mạc Tử Ngọc run bần bật tỉnh lại, mở mắt ra thấy Liên Hoa đắc ý tươi cười.
Trong mắt nàng đều là hận ý, nhào tới Liên Hoa:”Đồ tiện nhân này, hại chết con của ta, ta không bỏ qua cho ngươi!”
Nàng còn chưa đến gàn phu nhân Liên Hoa, đã bị hai thị vệ cản lại, ấn xuống dưới đất.
Liên Hoa khảy móng tay xinh đẹp của mình, cười vui vẻ nói:”Máu của con ngươi, ta dùng rất tốt, hiện giờ trên người quả nhiên là khỏe lên một chút.”
“Tại sao!” Mạc Tử Ngọc cắn răng đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, “Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ta chưa từng bạc đãi ngươi!”
“Ha ha ha!” Liên Hoa tựa như nghe thấy chuyện cười thế gian, cười ha hả, tiếp đó là oán độc trừng mắt đạp lên người nàng, “Chưa từng bạc đãi ta, chưa từng bạc đãi ta, tốt đến mức chưa từng bạc đãi ta!”
Nàng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm mặt Mạc Tử Ngọc, thanh âm lạnh lẽo, lại cười quỷ dị.
Ngươi biết cảm giác tra tấn vì ghen ghét không? Giống như là có hàng vạn con rắn độc gặm nhấm lương tâm của ngươi, làm ngươi trằn trọc khó chịu, đau đớn muốn chết!”
Phụ thân của nàng vốn là quan tam phẩm, mẫu thân là quận chúa tiền triều, thân phận tôn quý, cũng là kim chi ngọc diệp. Nhưng trong triều đình quỷ quyệt, phụ thân đắc tội với người ta, nên bị lưu đày trong ngục, nàng cũng trở thành tội thần, bị bán đến phủ tướng quân làm nô tỳ.
Liên Hoa thu hồi ánh mắt từ quá khứ đến vinh quang, khuất nhục, khinh bỉ nhìn nữ nhân trên mặt đất:”Ta cái gì so với ngươi cũng kém hơn! Những vinh hoa đó, những phồn hoa, những tán thưởng trước nay đều chỉ thuộc về ngươi, ta vĩnh viễn chỉ ở sau lưng của ngươi như chưa từng tồn tại! Ta không cam tâm, ta không cam tâm cả đời làm một người bình thường, vĩnh viễn thua bởi ngươi!”
Nàng âm lãnh cười cười, một lúc lại nói:”Ta đã thề, ta sẽ lấy lại vinh quang thuộc về ta, ta muốn đạp ngươi dưới chân, như một bãi bùn lầy! Ta muốn để ngươi ngước nhìn ta, ghen ghét ta, những gì ta trải qua mấy năm nay ngươi phải trải qua gấp trăm lần! Cảm giác bị Vương gia chán ghét như thế nào? Con bị giết, cảm giác như thế nào? Đúng rồi, ta còn lễ vật muốn tặng cho ngươi! Người đâu, đem lên!”
Khi nói chuyện, có hơn mười người bước vào, trên bay bưng một cái mâm gỗ đỏ, trên mặt mâm là một cái vải đỏ. Bọn họ đồng thời đem tấm vải đỏ lột ra, mỗi một cái mâm trên đó đều là một cái đầu người máy chảy đầm đìa.
Nhưng người này đều là người Mạc Tử Ngọc đem từ tướng quân phủ đến Tần Vương phủ, chính giữa là một cái đầu người chính là Liên Nhi!
“Không, báo ứng bây giờ chưa tới! Liên Hoa, ngươi không chết được tử tế đâu, không chết được tử tế!” Mạc Tử Ngọc cắn chặt môi, trái tim giống như bị người ta hung hăng nắm lấy, hô hấp khó khăn hơn, “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta nhất định sẽ báo thù vì hài tử, báo thù vì bọn họ!”
“Ha ha ha! Chỉ sợ ngươi không có cơ hội!” Liên Hoa cười đến điên loạn, quạt tròn trên tay ưu nhã quạt, “Ngươi có biết mục đích ta đến đây hôm nay không? Ngươi đã không còn tác dụng gì nữa, Vương gia để ta đến đây tự mình tiễn ngươi lên đường! Ta niệm tình chúng ta từng là tỷ muội, cho ngươi chết toàn thây! Người đâu, tiễn vương phi lên đường!”
Một người bưng lên một chén độc dược, hai người bẻ miệng Mạc Tử Ngọc ra, rót độc xuống.
Trong bụng cuộn lên từng cơn đau, Mạc Tử Ngọc cuộn tròn trên mặt đất, trừng mắt nhìn Liên Hoa:”Ta có biến thành quỷ, sẽ không bỏ qua cho ngươi! Xuống địa ngục, ta cũng phải lôi ngươi đi cùng!”
Ý cười trên mặt Liên Hoa dần dần biến mất, âm thanh lạnh lùng nói:”Móc mắt của cô ta ra, cắt đầu lưỡi!”
Hốc mắt trống trơn, đầu lưỡi bị cắt máy chảy đầu miệng, Mạc Tử Ngọc đã không cảm nhận được đau đớn, chỉ điên cuồng cười, giống như ác quỷ bên trong địa ngục.
Lưu Lăng, Liên Hoa, nợ này, ta hóa thành lệ quỷ, cũng tìm các ngươi đòi mạng!
Nếu có kiếp sau, ta nhất định bắt các ngươi phải trả nợ máu, gấp trăm lần!
Mưa to tầm tã rơi xuống, sấm sét ầm ầm, cuồng phong gào thét, như muốn nói với thế nhân bên trong vương phủ tràn đầy oan khuất.
Bắc Hạ vương triều, Đoan Thụy năm ba mươi năm tháng ba, sách sử ghi lại đơn giản một bút, Tần Vương đích phi khó sinh, mẫu tử cùng chết.
“Sinh, sinh rồi! Vương phi sinh được một tiểu vương gia, mau đi báo cho Vương gia!”
Bà đỡ vui mừng truyền tin ra ngoài, thủ vệ liền đem chuyện Vương phi sinh báo cho Tần Vương biết.
“Tiểu thư, là một tiểu vương gia!” Liên Nhi ôm một đứa trẻ hồng hồng mới sinh, khóe miệng không che được ý cười, “Tiểu thư người nhìn xem, rất giống người! Đôi mắt này, cái miệng này, quả thực giống người như đúc!”
Mạc Tử Ngọc vì sinh sảń, nên sắc mặt mười phần tái nhợt, nàng nhìn hài tử nho nhỏ, nét mặt hiền lành đầy tình thương của người mẹ, thanh âm khàn khàn hỏi:”Đã báo cho Vương gia chưa?”
“Đã phái người đi báo tin vui cho Vương gia rồi, đây là đứa con đầu lòng của Vương gia, trong lòng vương gia nhất định sẽ rất vui mừng!” Liên Nhi cắn chặt răng, ánh mắt toát ra một vẻ khinh bỉ, “Tiểu thư sinh hạ thế tử, đây lại là hài tử của chính thất, chỉ sợ tiện nhân Tây viện hận đến ngứa răng!”
“Đừng nói bậy! Ăn nói không để ý ta xé miệng ngươi!” Mạc Tử Ngọc xụ mặt giáo huấn, không biết vì sao mắt trái cứ giật giật, vốn là ngày vui, nhưng trong lòng lại có dự cảm không tốt, cảm thấy như có chuyện gì sắp xảy đến.
Liên Nhi ủy khuất rũ lông mi xuống, cắn môi tỏ vẻ khó chịu trong lòng.
Tây Viện - Liên Hoa phu nhân, mười năm tiền đồ vì gia tộc bị định tội, nam nhân thì bị lưu đày, nữ quyến thì làm nô lệ. Lão tướng quân niệm tình là đồng liêu với phụ thân, phí không ít công sức đem này chuộc về tướng quân phủ, tùy rằng là tỳ nữ, nhưng lại hưởng đãi ngộ giống tiểu thư, tiểu thư với nàng tình cảm như tỷ muội.
Chỉ là có một chuyện không ngờ tới, không biết từ khi nào, tiện nhân kia thông đồng cùng Tần Vương, cùng với tiểu thư gả vào Tần Vương phủ, tùy rằng chỉ là thị thiếp, nhưng lại ỷ vào được Vương gia sủng ái, được làm nữ chủ nhân của Vương phủ, cũng không đem tiểu thư đặt vào trong mắt.
Tiểu thư tâm lớn, không so đo cùng tiện nhân kia, chỉ là nàng không quen nhìn sắc mặt tiện nhân kia tiểu nhân đắc chí mà vong ân phụ nghĩa.
Không lâu sau, thấy một nam tử trường thân ngọc sải bước đi vào, hắn trầm mặt một tay đoạt lấy tiểu hài tử trong lòng Liên Nhi, thanh âm mỏng lạnh như dao kiếm:”Đi ra ngoài hết đi!”
Liên Nhi long lắng nhìn Mạc Tử Ngọc, muốn nói gì nhưng lại không thể làm trái ý Vương gia, đành mang theo mấy thị nữ trong phòng ra ngoài.
Nàng trong lòng hiện lên một cảm giác khác thường, bộ dáng này của Vương gia không giống như vui vẻ, chẳng lẽ tiện nhân Tây viện kia lại gây khó dễ?
Nhìn thấy thân ảnh của Lưu Lăng, Mạc Tử Ngọc trong lòng nổi lên một tia ấm áp, hắn cuối cùng không phải là vô tình, vẫn để ý đến cốt nhục của chính mình.
Nhưng tia ấp ám này chỉ lướt qua trong giây lát, lòng nàng dâng lên một cỗ âm hàn, làm lục phủ ngũ tạng của nàng giống như bị một tầng sương lạnh bao trùm, sợ hãi khiến toàn thân nhỏ nhắn của nàng run rẩy lên, nàng nhìn ở trong mắt của Lưu Lăng vẫn chưa nhìn ra được nửa phần vui mừng, mà là một màu máu điên cuồng.
“Vương gia....” Mạc Tử Ngọc gọi một tiếng.
Lưu Lăng ánh mắt âm u nhìn nữ nhân suy yếu trên giường, trên môi nổi lên ý cười lạnh âm trầm.
“Ngươi có biết vì sao bổn vương lưu lại mạng của ngươi cùng nghiệp chướng này không?”
Mạc Tử Ngọc sợ tới mức mặt biến sắc, đôi môi run rẩy, bội vàng hỏi:”Vương gia, người đây là có ý gì?”
“Mẫu thân của ngươi chính là Mộc Lan Thánh Nữ, chỉ có huyết mạch của ngươi, muốn giải Nam Cương cổ độc.” Lăng Lăng nói, trong mắt hiện lên một tầng ôn nhu, “Nửa năm trước, Liên Hoa vì cứu bổn vương, trúng phải huyết cổ Nam Cương, chỉ có máu ở đầu tim nghiệp chướng này mới có thể giải cổ độc, đó chính là nguyên nhân bổn vương giữ lại mạng cho mẫu tử các ngươi.”
“Máu ở đầu tim? Lấy máu ở đầu tim làm sao mà sống?” Mạc Tử Ngọc thanh âm run rẩy, trong mắt tràn đầy tơ máu, “Thiếp thân đi theo thần y gặp bao nhiêu thảo dược, y thuật nhiều năm, chưa bao giờ nghe qua máu ở đầu tim có thể giải huyết cổ, Vương gia ngàn vạn lần đừng bị tiện nhân kia mê hoặc!”
“Hỗn đản! Liên Hoa băng thanh ngọc khiết, tâm địa thiện lương, há là ngươi có thể bị tiện nhân ngươi chửi bới! Người đâu, lấy dụng cụ với đồ đựng tới!” Lưu Lăng lạnh lùng như băng trừng mắt liếc nhìn nữ nhân trên giường, trong mắt tất cả đều là chán ghét.
“Vương gia, đừng mà!” Mạc Tử Ngọc thất thanh hét lên, kéo lê thân thể suy yếu của mình bò xuống từ trên giường, quỳ gối trước người Lưu Lăng, đau khổ cầu xin:”Vương gia, đây là cốt nhục của người! Hổ dữ cũng không ăn thịt con, người trả lại hài tử cho ta đi! Chỉ cần trả lại hài tử cho ta, cái gì ta cũng nghe theo người! Cái gì ta cũng từ bỏ, danh phận Vương phi cũng bỏ, cái gì cũng bỏ!”
“Cốt nhục của ta?” Lưu Lăng khinh thường nhìn Mạc Tử Ngọc liếc mắt một cái, trào phúng nói, “Ngươi sao lại không biết xấu hổ mà nói ra ba chữ này? Mười tháng trước, nói thử xem, ngươi với Kỳ Vương đã làm ra chuyện gì mà không thể nói cho ai biết, chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương nói lại cho ngươi nghe? Bổn vương cảm thấy thật nhục nhã, bổn vương cho ngươi sống lâu thêm mười tháng cũng là ân nghĩa lắm rồi!”
“Thiếp với Kỳ Vương thanh thanh bạch bạch, thiếp dám chỉ lên trời thề!” Mạc Tử Ngọc lau qua nước mắt trên mặt, nằm liệt dưới đất, không ngờ người nàng muốn phó thác chung thân cả đời lại hoài nghi nàng có tư tình với người khác, còn muốn giết cốt nhục của chính mình, “Ngày đó, thiếp thì cầu phúc cho Vương gia mà đến đó, không ngờ Kỳ Vương cũng ở đấy, lại còn gặp phải cướp, nên mới ngủ lại một đêm ở đó, chuyện đó toàn bộ Vương gia đều biết! Thiếp với Kỳ Vương không ở cùng chỗ, thanh bạch, chưa từng quá phận!”
“Câm miệng!” Lưu Lăng quát, “Đừng xảo biện, bổn vương bây giờ nhìn thấy ngươi đã thấy ghê tởm rồi!”
Đang nói chuyện, thì thị vệ đem thủy chủ đến đưa cho Lưu Lăng, trên tay cầm một cái bát sứ trắng nửa quỳ trên mặt đất.
“Đừng mà! Đừng mà!” Mạc Tử Ngọc ôm chân Lưu Lăng khóc gào cầu xin, “Đây là cốt nhục của Vương gia, Vương gia không thể giết chết chính con của mình, sẽ bị báo ứng, bị báo ứng đấy!”
Như cảm nhận được tuyệt vọng của mẫu thân, đứa nhỏ trong lúc ngủ không cảm thấy nguy hiểm đang đến mà oa oa khóc lớn lên, Mạc Tử Ngọc tim đau như bị dao cắt.
Lưu Lăng dùng chân đá lên ngực Mạc Tử Ngọc, hung tợn nói:”Tiện nhân, còn dám nguyền rủa bổn vương! Bổn vương thấy ngươi chán sống rồi!”
Một chân này hắn đá dùng nhiều sức lực, Mạc Tử Ngọc bị đá văng đi thật xa.
Nôn nôn ra một búng máy, ngước mắt lên, chỉ thấy Lưu Lăng đã đem chủy thủ cắm vào tim của hài tử, máu đỏ tươi loang chảy vào trong cái bát.
Tiếng khóc của hài tử đột nhiên im bặt.
Trên thế giới cảm giác như chỉ có tiếng máu chảy vào trong bát.
“A!” Mạc Tử Ngọc điên loạn hét lên, cảm thấy lục phủ ngũ tạng nát như nhau, nàng không dám tin tưởng vào những gì xảy ra trước mặt, đây là một cơn ác mộng, là bị rơi vào một cơn ác mộng vô biên!
Mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại đi!
Thị vệ sau khi hứng máu xong, cúi đầu lui ra ngoài.
Lưu Lăng bộ mặt không cảm giác xoay người, đem đứa trẻ trên tay giống như phế vật ném đi trước mặt bộ dáng tuyệt vọng của Mạc Tử Ngọc, cũng rời khỏi mà không ngoài đầu lại.
“Con ơi! Con của ta!” Mạc Tử Ngọc gào khóc, đem hài tử đã tắt thở ôm chặt trong ngực, “Là mẹ vô dụng, không bảo vệ được con! Là mẹ vô dụng! Đứa con đáng thương của ta, ta còn chưa kịp ôm con thật nhiều! Con của ta, ai đến cứu con của ta!”
“Tiểu thư!” Liên Nhi thấy Lưu Lăng rời đi thì nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng, bước nhanh vào, sắc mặt liền trắng nhợt, “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Tiểu công tử bị làm sao vậy? Tiểu thư người sao vậy, đừng dọa nô tỳ mà!”
Hôm sau.
Thời tiết âm u, như báo hiệu sắp có một trận mưa to tầm tã sẽ xảy ra.
“Tiểu thư, Tần Vương phủ này đối với người thật ác độc!” Liên Nhi nắm tay Mạc Tử Ngọc vẫn đang hôn mê nói, “Tần Vương đến cả con của mình cũng không tha, cầm thú cũng không bằng, nếu tiểu thư tiếp tục ở lại đây chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn! Chỉ tiếc lão tướng quân với Thiếu tướng quân hiện tại đều ở biên quan, nếu không sao Tần Vương dám đối xử với tiểu thư như thế này?”
Nàng nhíu mày:”Nô tỳ nghĩ lại, nô tỳ sẽ đi tìm quận chúa, quận chúa với tiểu thư quan hệ tốt, nàng nhất định sẽ nghĩ cách cứu tiểu thư, tiểu thư chờ Liên Nhi! Tần Vương bị thị thiếp mê hoặc, đối xử không tốt với Vương phi, phát điên giết con, cũng không bằng hành vi của cầm thú, chắn chắn sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ!”
Liên Nhi nói xong, cùng mấy người trong phủ tướng quân dặn dò vài câu với thị nữ, theo chân nhau nhanh rời đi.
Chỉ một lúc sau, có mấy thị vệ xông vào, đuổi hết thị nữ ra ngoài.
Một nữ tử y phục đẹp đẽ quý giá khuôn mặt kiều mị dáng người thướt tha chậm rãi đi vào, mắt mỹ lệ đào hoa hơi hơi mị một chút, tràn ra vẻ đắc ý với vui sướng, nhàn nhạt nhìn thoáng qua nữ tử trên giường, nhướn mày nói:”Đánh thức nàng ta.”
Tiếp đó, một thúng nước lạnh tạt xuống Mạc Tử Ngọc.
Mạc Tử Ngọc run bần bật tỉnh lại, mở mắt ra thấy Liên Hoa đắc ý tươi cười.
Trong mắt nàng đều là hận ý, nhào tới Liên Hoa:”Đồ tiện nhân này, hại chết con của ta, ta không bỏ qua cho ngươi!”
Nàng còn chưa đến gàn phu nhân Liên Hoa, đã bị hai thị vệ cản lại, ấn xuống dưới đất.
Liên Hoa khảy móng tay xinh đẹp của mình, cười vui vẻ nói:”Máu của con ngươi, ta dùng rất tốt, hiện giờ trên người quả nhiên là khỏe lên một chút.”
“Tại sao!” Mạc Tử Ngọc cắn răng đem nghi vấn trong lòng hỏi ra, “Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ta chưa từng bạc đãi ngươi!”
“Ha ha ha!” Liên Hoa tựa như nghe thấy chuyện cười thế gian, cười ha hả, tiếp đó là oán độc trừng mắt đạp lên người nàng, “Chưa từng bạc đãi ta, chưa từng bạc đãi ta, tốt đến mức chưa từng bạc đãi ta!”
Nàng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm mặt Mạc Tử Ngọc, thanh âm lạnh lẽo, lại cười quỷ dị.
Ngươi biết cảm giác tra tấn vì ghen ghét không? Giống như là có hàng vạn con rắn độc gặm nhấm lương tâm của ngươi, làm ngươi trằn trọc khó chịu, đau đớn muốn chết!”
Phụ thân của nàng vốn là quan tam phẩm, mẫu thân là quận chúa tiền triều, thân phận tôn quý, cũng là kim chi ngọc diệp. Nhưng trong triều đình quỷ quyệt, phụ thân đắc tội với người ta, nên bị lưu đày trong ngục, nàng cũng trở thành tội thần, bị bán đến phủ tướng quân làm nô tỳ.
Liên Hoa thu hồi ánh mắt từ quá khứ đến vinh quang, khuất nhục, khinh bỉ nhìn nữ nhân trên mặt đất:”Ta cái gì so với ngươi cũng kém hơn! Những vinh hoa đó, những phồn hoa, những tán thưởng trước nay đều chỉ thuộc về ngươi, ta vĩnh viễn chỉ ở sau lưng của ngươi như chưa từng tồn tại! Ta không cam tâm, ta không cam tâm cả đời làm một người bình thường, vĩnh viễn thua bởi ngươi!”
Nàng âm lãnh cười cười, một lúc lại nói:”Ta đã thề, ta sẽ lấy lại vinh quang thuộc về ta, ta muốn đạp ngươi dưới chân, như một bãi bùn lầy! Ta muốn để ngươi ngước nhìn ta, ghen ghét ta, những gì ta trải qua mấy năm nay ngươi phải trải qua gấp trăm lần! Cảm giác bị Vương gia chán ghét như thế nào? Con bị giết, cảm giác như thế nào? Đúng rồi, ta còn lễ vật muốn tặng cho ngươi! Người đâu, đem lên!”
Khi nói chuyện, có hơn mười người bước vào, trên bay bưng một cái mâm gỗ đỏ, trên mặt mâm là một cái vải đỏ. Bọn họ đồng thời đem tấm vải đỏ lột ra, mỗi một cái mâm trên đó đều là một cái đầu người máy chảy đầm đìa.
Nhưng người này đều là người Mạc Tử Ngọc đem từ tướng quân phủ đến Tần Vương phủ, chính giữa là một cái đầu người chính là Liên Nhi!
“Không, báo ứng bây giờ chưa tới! Liên Hoa, ngươi không chết được tử tế đâu, không chết được tử tế!” Mạc Tử Ngọc cắn chặt môi, trái tim giống như bị người ta hung hăng nắm lấy, hô hấp khó khăn hơn, “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta nhất định sẽ báo thù vì hài tử, báo thù vì bọn họ!”
“Ha ha ha! Chỉ sợ ngươi không có cơ hội!” Liên Hoa cười đến điên loạn, quạt tròn trên tay ưu nhã quạt, “Ngươi có biết mục đích ta đến đây hôm nay không? Ngươi đã không còn tác dụng gì nữa, Vương gia để ta đến đây tự mình tiễn ngươi lên đường! Ta niệm tình chúng ta từng là tỷ muội, cho ngươi chết toàn thây! Người đâu, tiễn vương phi lên đường!”
Một người bưng lên một chén độc dược, hai người bẻ miệng Mạc Tử Ngọc ra, rót độc xuống.
Trong bụng cuộn lên từng cơn đau, Mạc Tử Ngọc cuộn tròn trên mặt đất, trừng mắt nhìn Liên Hoa:”Ta có biến thành quỷ, sẽ không bỏ qua cho ngươi! Xuống địa ngục, ta cũng phải lôi ngươi đi cùng!”
Ý cười trên mặt Liên Hoa dần dần biến mất, âm thanh lạnh lùng nói:”Móc mắt của cô ta ra, cắt đầu lưỡi!”
Hốc mắt trống trơn, đầu lưỡi bị cắt máy chảy đầu miệng, Mạc Tử Ngọc đã không cảm nhận được đau đớn, chỉ điên cuồng cười, giống như ác quỷ bên trong địa ngục.
Lưu Lăng, Liên Hoa, nợ này, ta hóa thành lệ quỷ, cũng tìm các ngươi đòi mạng!
Nếu có kiếp sau, ta nhất định bắt các ngươi phải trả nợ máu, gấp trăm lần!
Mưa to tầm tã rơi xuống, sấm sét ầm ầm, cuồng phong gào thét, như muốn nói với thế nhân bên trong vương phủ tràn đầy oan khuất.
Bắc Hạ vương triều, Đoan Thụy năm ba mươi năm tháng ba, sách sử ghi lại đơn giản một bút, Tần Vương đích phi khó sinh, mẫu tử cùng chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook