Editor: Cà chua ngào đường 🍅

Lúc này, sắc mặt Giản Úc tái nhợt, tóc trên trán đều bị mồ hôi lạnh làm ướt, cổ họng phát ra tiếng thở dốc dồn dập.

Lục Chấp nghĩ tới chuyện Trần Hoài nói Giản Úc có khả năng bị bệnh hen suyễn.

Tính huống như vậy đã xảy ra ngay trước mắt hắn rồi.

Hắn đi qua mở cửa sổ, để không khí mới mẻ tràn vào trong phòng.

Sau đó hắn đi đến bên giường nâng Giản Úc dậy, muốn làm cho đối phương thanh tỉnh một chút: " Giản Úc, cậu có bình xịt hen suyễn không?"

Giản Úc sắp lâm vào hôn mê rồi, cậu gian nan mở mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy được Lục Chấp.

Cậu mơ mơ màng mang chỉ tay về hướng cái tủ: " Kia......ở đó."

Hơi thở của cậu mỏng manh, thanh âm thực nhẹ.

Lục Chấp chỉ có thể phán đoán lời nói của cậu, sau đó nhanh chóng đi qua mở tủ.

Quả nhiên bên trong có bình xịt hen suyễn.

Hắn cầm bình xịt tới, nhanh chóng lắc vài cái, sau đó đưa tới bên miệng của Giản Úc để cậu ngậm vào......

Giản Úc giống như đang bị hãm sâu vào trong nước biển, trước một giây sắp chìm xuống, đột nhiên được một đôi tay vớt lên.

Cậu rốt cuộc có thể hít thở.

Cậu thở từng ngụm từng ngụm, cảm thụ không khí một lần nữa tiến vào phổi, cả người đếu sống lại.

Trải qua một phen lăn lộn như vậy, cậu so với ngày thường càng thêm hư nhược hơn, trong mắt đều là hơi nước, lông mi dài cũng dính nước mắt, giống như vừa mới khóc xong.

Bởi vì hàng năm đều sinh bênh, nên thân thể này của cậu so với thanh niên bình thường có vẻ gầy yếu hơn một chút, thể trạng như một thiếu niên mới lớn.

Bàn tay của Lục Chấp rất to rộng, có thể dễ như trở bàn tay mà đỡ lấy Giản Úc, hắn đang quan sát tình huống của cậu.

Thanh niên này thật sự quá yếu ớt, hơi hơi cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.

Đại khái tầm 5 phút sau, Giản Úc ngẩng đầu lên, hơi nước trong mắt đã ít đi nhiều, một lần nữa trở nên sáng ngời, cậu nhìn về phía Lục Chấp, tự đáy lòng nói: " Lục tiên sinh, cảm ơn ngài."

Đêm nay nếu như không có Lục Chấp đột nhiên xuất hiện, cậu khả năng cứ như vậy mà bất tri bất giác chết đi.

Lục Chấp thanh âm lạnh lùng: " Không có gì."

Tuy rằng hắn và Giản Úc chỉ là hôn nhân hợp đồng, nhưng hắn cũng sẽ không keo kiệt với đối phương mà sẽ cung cấp một ít chiếu cố trong phạm vi cho phép.

Có lẽ do trong nhà khá là ấm áp, Lục Chấp cởi bỏ tây trang màu đen, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, tay áo bị cuộn lên tới khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay thon chắc hữu lực.

Áo trắng quần đen, ngoại trừ làm hắn thêm càng anh tuấn cao lớn, tựa hồ còn làm cho hắn thêm có chút nhân tính.


Giản Úc hô hấp dần dần ổn định.

Thấy cậu không có việc gì nữa, Lục Chấp đứng dậy: " Tôi đi ra ngoài trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt."

Nói xong liền đi ra khỏi phòng ngủ Giản Úc, đóng cửa.

Phòng ngủ một lần nữa trở lại yên tĩnh.

Giản Úc chậm rãi nằm lại về gối đầu, trong lòng còn sợ hãi.

Thật vất vả chịu đựng cả đêm, đến gần sáng, Giản Úc mới mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, buổi sáng 10 giờ.

Giản Úc rời giường, sau khi rửa mặt, liền đi xuống lầu.

Sự tình tối hôn qua vẫn làm cậu khắc sâu ký ức, cậu theo bản năng mà nhìn bốn phía một chút, không thấy được bóng dáng của Lục Chấp.

Cậu đi vào phòng ăn, hỏi dì Trương: " Lục tiên sinh đã ra khỏi nhà rồi ạ?"

Dì Trương cười nói: " Đúng vậy, hơn 7 giờ đã ra khỏi cửa rồi."

Giản Úc gật gật đầu.

Cậu tính một lần nữa cảm ơn Lục Chấp, xem ra tạm thời không có cơ hội.

Lúc này, dì Trương bưng một cái mâm đi ra, vẻ mặt từ ái: " Hôm qua không phải cậu nói tôi làm bánh bao gạch cua ăn rất ngon sao? Hôm nay tôi lại cố ý làm món này, vẫn luôn giữ ấm cho cậu."

Giản Úc không suy nghĩ nữa, cười đến cong cả mắt: " Cảm ơn dì Trương."

Tay nghề của dì Trương rất tốt, mỗi một cái bánh bao cua đều thơm và nhiều nhân, Giản Úc ăn hai cái liên tiếp, đặc biệt thỏa mãn.

Ăn ăn, cậu nghĩ tới một việc, vì thế hỏi dì Trương: " Lục tiên sinh vẫn luôn bận rộn như vậy ạ?"

Dì Trương trả lời: " Đúng vậy, tôi đến biệt thự này cũng được nhiều năm, trước nay vẫn không nhìn thấy Lục tiên sinh nghỉ ngơi, mỗi ngày chưa đến 8 giờ đã ra khỏi nhà, còn thường xuyên ở lại công ty không về."

" Như vậy a." Giản Úc chậm rì rì mà cắn một ngụm bánh bao, lưu lại một dấu răng rất chỉnh tề.

Nói như vậy, bọn họ chẳng phải sẽ không có thời gian kết hôn sao?

Hiện tại cậu đang trong thời gian nghỉ đông học kỳ 1, chờ qua năm là phải đi học lại rồi, mà Lục Chấp vẫn luôn bận rộn.

Chỉ là những việc này cũng không tới lượt cậu lo lắng, cậu cũng lười đi hỏi, mọi việc cứ phối hợp với Lục Chấp là được.

Dì Trương nói vài câu như mở ra máy hát,: " Lục tiên sinh luôn liều mạng công tác không ngừng, nghe nói hồi còn học sinh đã là như thế rồi, sau đó còn thi đậu được vào trường đại học Hoa Thanh nữa."

Đại học Hoa Thanh?

Giản Úc ngừng động tác nhai nuốt.


Cậu cũng đã xuyên qua được một thời gian rồi, đối với những thứ cơ bản của thế giới này cũng có biết một chút. Đại học Hoa Thanh chính là đại học đứng đầu cả nước, có thể thi đậu vào đó đều là những người vô cùng xuất sắc.

Xem ra, thời học sinh Lục Chấp đã kiềm chế bản thân rất nghiêm khấc.

Nghĩ đến dây, Giản Úc thích ý mà cắn một ngụm bánh bao.

Thật thơm.

Người như cậu, chỉ cần nằm tại chỗ làm con cá muối là được.

Lúc này, Lục Chấp lại liên tục ba ngày không về nhà.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi.

Giản Úc nằm dựa trên ghế tatami trước cửa sổ sát đất, rảnh rỗi không có việc gì, đã đọc xong một quyển truyện tranh.

Bốn quyển truyện tranh này là của con trai dì Trương, đứa bé kia dạo này đang đi tham gia một lớp đào tạo, phải một thời gian nữa mới trở về.

Hiển nhiên, dì Trương xem Giản Úc như con cháu của mình mà đối đãi, sợ cậu mỗi ngày ở trong nhà mà nhàm chán, cố ý giúp cậu tìm một ít thứ để giải buồn, ngoại trừ truyện tranh, còn có một khối Rubilk và Lego.

Thực tế, Giản Úc cũng không có cảm thấy chán, sinh hoạt không lo không nghĩ như vậy, cậu mỗi ngày đều vô cùng vừa lòng.

Nhưng mà cậu cũng không từ chối ý tốt của dì Trương, lễ phép mà tiếp nhận những thứ kia.

Sau khi xem xong truyện tranh, Giản Úc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thả lỏng đôi mắt.

Lúc này, cậu chú ý tới một mảnh đất trống ở đằng sau biệt thự.

Mảnh đất khu biệt thự ở đây đều tấc đất tấc vàng, vì để đảm bảo sự riêng tư của mỗi một hộ gia đình, khoảng cách những căn biệt thự đều rất xa.

Căn biệt thự này của bọn họ xung quanh là một khu vực rất rộng lớn, đằng sau biệt thự lại có một mảnh đất đặc thù, có thể trước kia là khu vườn, nhưng hoa cỏ ở đó đều bị nhổ đi.

Giản Úc đi xuống lầu, tìm được dì Trương: " Trước kia đằng sau biệt thự là vườn hoa ạ? Sao bây giờ lại không còn gì rồi?"

Dì Trương trả lời: " Đúng vậy, trước kia có trồng một ít hoa được vận chuyển từ nước ngoài về, chắc do không hợp khí hậu, nên tất cả đều khô héo cả."

Giản Úc hai mắt sáng rực: " Vậy con có thể trồng loại khác ở đó không?"

Dì Trương cười nói: " Đương nhiên có thể rồi, dù sao cũng để không."

Thời điểm giữa trưa, Lục Chấp trở về.

Trần Hoài ôm một chồng văn kiện, đi theo sau hắn.

Ngày thường trước cửa sẽ có người làm nghênh đón, nhưng hôm nay lại không có ai.

Trần Hoài có chút kinh ngạc, đánh giá một vòng: " Người đi đâu hết rồi? Giản tiên sinh cũng không thấy."


Lục Chấp vẫn chưa thay đổi sắc mặt, tùy tiện bỏ đi áo khoác bên ngoài, khoác trên cánh tay.

Lúc này, trong phòng bếp truyền đến tiếng động, dì Trương từ bên trong đi ra, thấy Lục Chấp, tức khắc cười nói: " Lục tiên sinh đã về rồi, tôi vừa lúc đang chuẩn bị cơm trưa."

Lục Chấp thanh âm nặng nề: " Giản Úc đâu."

Nhắc tới Giản Úc, dì Trương liền cười híp mắt: " Giản tiên sinh mang theo người ra sau biệt thự trồng rau rồi. Từ khi Giản tiên sinh tới, biệt thự của chúng ta náo nhiệt hơn rất nhiều."

" Trồng rau?"

Lục Chấp hơi hơi ngẩn ngơ, trong sinh hoạt của hắn, từ này cực kỳ xa lạ.

" Đúng vậy." dì Trương tích cực khuyên nhủ, " Nếu không Lục tiên sinh đi xem một chút?"

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lục Chấp vốn dĩ muốn đi thư phòng, liền thay đổi hướng, đi ra đằng sau biệt thự.

Trần Hoài cầm văn kiện trong tay để lên bàn trà ở phòng khách, sau đó đi theo.

Đất trống đằng sau biệt thự.

Giản Úc cùng mấy người làm đang trồng bắp cải và củ cải.

Vốn dĩ Giản Úc còn tính trồng thêm mấy loại khác, như dâu tây, dưa hấu linh tinh, nhưng mà hiện tại đang là mùa đông, những loại trái cây đó không trồng được, chỉ có thể chờ đến mùa xuân năm sau lại tính tiếp.

Giản Úc là một người rất sợ lạnh.

Mặc dù thời tiết hôm nay cũng được xem là ấm áp, cậu ra ngoài liền mặc rất dày, không chỉ mặc một cái áo khoác ngắn lông vũ màu trắng, mà còn đeo thêm một cái khăn quàng cổ họa tiết ô vuông màu đen.

Cả người cậu đều đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, thoạt nhìn rất có sức sống, cậu đang cầm một gốc củ cải, khoa tay múa chân trước mặt tiểu Bạch: " Tiểu Bạch, mày có biết trồng rau không? Lập trình của mày chắc không có quy trình trồng rau đâu nhỉ? Chờ mày học xong, có thể thay tao trồng rau nha!"

" Vâng, chủ nhân."

Robot tiểu Bạch đi theo phía sau Giản Úc, đôi mắt không ngừng chớp động, như là đang ghi nhớ lại phần công việc này.

Chẳng qua là có thể tiếp thu hay không, lại là một chuyện khác.

Những người làm khác cũng đang rất vui vẻ.

" Bắp cải này trồng ba tháng là có thể ăn được nhỉ?"

" Có khi không lâu như vậy đâu."

" Giản tiên sinh, cậu muốn ăn củ cải như thế nào? Ở quê của tôi có kỹ thuật muối củ cải rất ngon, đến lúc đó tôi làm cho cậu ăn nhé."

"......"

Thời điểm Lục Chấp đến, vừa lúc thấy một màn như vậy.

Trần Hoài cảm thán nói: " Biệt thự gần đây dường như vô cùng náo nhiệt."

Ngẫu nhiên Trần Hoài cũng sẽ đến biệt thự, thay Lục Chấp lấy văn kiện gì đó, bởi vậy cũng gặp rất nhiều cảnh tượng như vậy. Dĩ vãng, lúc hắn tới biệt thự, đám người làm đều sẽ thật cẩn thận, từng người vội làm việc của chính mình, hiện tại lại có thể ở bên cạnh nhau đùa giỡn như vậy.

Lúc này, một người làm tinh mắt phát hiện ra Lục Chấp bọn họ, lập tức hô một tiếng: " Lục tiên sinh."

Những người làm khác thấy thế, cũng lập tức đứng lên.

Giản Úc vừa trồng xong một gốc cây củ cải, nghe được động tĩnh, liền quay lại.


Sau khi thấy Lục Chấp, đôi mắt cậu sáng ngời, chạy chậm qua, " Lục tiên sinh."

Làn da Giản Úc trắng nõn, bởi vì vừa mới làm việc, mơ hồ lộ ra một chút hồng hào, thoạt nhìn khỏe mạnh hơn so với ngày thường rất nhiều.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu thẳng xuống, ở cuối lông mi của cậu ánh lên màu vàng nhạt.

Lục Chấp cao gần 1m9, so với Giản Úc cao hơn nửa cái đầu, bởi vậy hắn rũ mắt nhìn trước mặt Giản Úc, thanh âm trầm thấp: " Muốn trồng rau sao?"

" Vâng." Giản Úc vui sướng gật đầu, " Tự mình trồng so với ra ngoài mua thì sạch sẽ hơn nhiều."

Chủ yếu là do đời trước cậu chết vì đói, cho nên đối với cái ăn luôn rất để ý, không muốn để không một khối đất to như vậy.

Lục Chấp nhàn nhạt mà " Ừm" một tiếng, cũng không đánh giá thêm gì.

Bản thân hắn sẽ không trồng rau, thời gian trồng rau so với làm việc, hắn có thể xử lý được rất nhiều văn kiện.

Nhưng mà, hắn cũng sẽ không can thiệp vào việc làm của Giản Úc, nguyện ý cho đối phương đủ tôn trọng.

Huống hồ, hắn nhìn lướt qua một nửa khoàng đất đã được gieo trồng, những mầm non đang lay động nhẹ nhàng trong gió.......

Đúng là so với để đất trống vẫn là tốt hơn nhiều.

Thu hồi tầm mắt, hắn nói: " Được, cậu tiếp tục đi, tôi đi xử lý công việc."

Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: " Vâng."

Lục Chấp xoay người tính đi, trước khi đi, hắn phát hiện một việc.

Má bên phải Giản Úc, gần sát tai có dính một chút đất.

Lục Chấp có chút sạch sẽ nhỏ, huống hồ làn da Giản Úc quá trắng, dính đất lên nhìn giống như một mảnh tuyết trắng bị người bôi bẩn.

Lục Chấp nâng tay, ngay sau đó buông xuống, ngược lại nói với Trần Hoài: " Lấy khăn giấy ướt ra đây."

" Vâng." Trần Hoài vội vàng đưa tay vào túi.

Lúc sáng, có một vị khách đến công ty, trên tay của người đó có dính chút mực nước, vì thế Trần Hoài đi mua khăn giấy ướt. Sau khi xong, thuận tay liền bỏ vào túi.

Không nghĩ tới vừa vặn có tác dụng lúc này.

Lục Chấp nhận khăn giấy ướt Trần Hoài đưa, từ bên trong lấy ra một tờ, sau đó đưa cho Giản Úc: " Gần lỗ tai của cậu có dính đất, lau một chút đi."

" A? Vâng." Giản Úc đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, liền tiếp nhận khăn ướt.

Giản Úc nhẹ nhàng lau mặt, mà Lục Chấp đứng một bên lẳng lặng nhìn, như đang giám sát xem cậu có lau sạch hay không.

Ánh mặt trời chiếu vào hai người, một màn này nhìn rất đặc biệt.

Trần Hoài không biết như thế nào, đột nhiên có chút cảm khái.

Lục tổng giống như đang chăm sóc con trai vậy.

Bất quá hắn nhanh chóng xua tan đi ý tưởng này, Lục tổng mới 28 tuổi, làm sao có đứa con lớn như Giản tiên sinh được?

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chấp: Cha hệ bạn trai

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương