Thứ Nữ Vợ Kế
-
Chương 85
Lý Thái y giữ chặt thứ gì đó mà Lâm ma ma đưa tới, nhướng mày. . . Thế tử gia thấy vậy vội vàng hỏi thăm "Thế nào?"
"Hồi thế tử gia, mới vừa rồi nhìn mạch tượng của Thế tử phi, Thế tử phi trong ngày thường hay chú trọng bảo dưỡng, thân thể rất tốt, hiện tại lại biết được Thế tử phi trúng “Nhuyễn thanh hương” chỉ cần uống đúng thuốc dĩ nhiên là không có việc gì, chỉ là. . . ."
"Chỉ là cái gì!"
"Chỉ là đứa bé ở trong bụng Thế tử phi quá lâu. . . Sợ rằng sẽ ngột mà chết. . . Thế tử gia là muốn bảo vệ thế tử phi hay là bảo vệ đứa bé?"
Lục Khang trầm mặt. . . Thúy nhi cùng Quả nhi ở một bên cũng lo lắng nhìn hắn, chỉ sợ hắn nói một câu bảo vệ đứa bé! Dù sao ở niên đại này, đứa bé luôn có địa vị quan trọng hơn nữ nhân.
"Bản Thế tử gia muốn mẹ con các nàng bình an!" Nói xong liền lạnh lùng nhìn Lý Thái y. . . Cuối cùng lại khẽ thở dài "Toàn lực bảo vệ thế tử phi!"
Đúng lúc này, Tiểu Mễ Tử ở ngoài cửa hô lên "Hầu Gia phu nhân, Tiểu quận chúa đến."
"Thế nào rồi? Thanh Thanh thế nào rồi!!!" Lưu Đại phu nhân hỏi một câu không chờ Lục Khang trả lời liền đi tới trước giường của Lưu Uyển Thanh kéo tay còn lại của Lưu Uyển Thanh, chảy nước mắt nói "Là nương không tốt, là nương không biết dùng người thế nhưng lại đưa người có tâm tư sau lưng chủ tử vào bên cạnh con, con phải cố gắng lên, nếu không nương cũng không sống nổi nữa."
"Thuốc tới." Đông Tú vội vội vàng vàng chạy vào.
Lục Khang tiếp nhận chén thuốc tức thì đút cho Lưu Uyển Thanh, không bao lâu Lưu Uyển Thanh hơi hơi tỉnh lại, mới mở miệng liền bị cơn đau dưới hạ thân truyền tới thiếu chút nữa không thở nổi.
"Chủ tử! Chủ tử, Tiểu Chủ Tử vẫn còn ở trong bụng, ngài gắng thêm chút sức!"
Lưu Uyển Thanh chịu đựng đau nhức, nghĩ đến mình trước khi hôn mê giống như loáng thoáng nghe được tiếng con nít khóc sau đó liền ngửi thấy một mùi thơm ngát, sau đó thì cái gì cũng không biết, xem ra có người thừa cơ hội mình sơ hở rồi, hiện tại Khâu ma ma không có ở đây, chắc hẳn là bà ta! Trong mắt lộ ra một chút dấu vết, làm tổn thương đứa bé của ta, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho.
Thấy Lưu Đại phu nhân Trịnh Nguyệt Như, trong lòng Lưu Uyển Thanh lòng cũng an tâm một chút, thấy hốc mắt người đang cầm tay mình đỏ lên, vẻ mặt nôn nóng đau lòng của Lục Khang, trong lòng ngòn ngọt! Chàng thế nhưng vào phòng sinh! Nam tử vào phòng sinh là điềm xấu cực kỳ, điều này quả thực là không chấp nhận được!
Chàng lại đối xử với mình như thế, nếu như lần này mình có thể bình an, nhất định cũng phải đối xử với chàng như thế.
"Uyển Nhi, gia ở cùng với nàng, đừng sợ! Không có việc gì!"
Lưu Uyển Thanh dùng sức gật đầu, hai tay dùng sức nắm chặt tay Lục Khang. . . .
"Không được rồi, lại là chân ra trước, cái này sợ là không được. . . Làm sao mới tốt đây. . ." Lâm ma ma một bên lo lắng nói.
Lý Thái y thấy tình cảnh này vội vàng nói "Thế tử gia, ngài quyết định đi! Nếu không sợ là Thế tử phi cũng không được rồi !"
Lưu Uyển Thanh sững sờ, vội vàng yếu ớt mở miệng nói "Không không không! Thiếp muốn đứa bé, gia. . . Không cần. . . Không cần vứt bỏ nó, gia đây là đứa bé của chúng ta!"
Lục Khang đỏ mắt "Ngoan, Uyển Nhi tốt, chỉ cần nàng bình an đứa bé chúng ta còn có thể có." Lời này cũng chính là đã quyết định, Lý Thái y nghe vậy vội vàng bưng lại một cái chén thuốc khác "Thế tử gia. . ."
Lục Khang có chút run rẩy vươn tay nhận lấy chén thuốc, Lưu Uyển Thanh thấy vậy trợn to hai mắt hoảng sợ, gương mặt mang đầy nước mắt. . . . Quay đầu lại "Không! Nếu như gia vì thiếp mà giết đứa bé này, thiếp tuyệt đối sẽ không sống một mình! Thiếp thề!"
Lúc này Thư Nhi cũng bị dọa sợ, oa một tiếng khóc lên. . ."Nương. . . Thư Nhi muốn nương. . . Ô ô ô. . . Thư nhi muốn nương. . . ."
Thúy nhi vội vàng ôm Thư Nhi vào phòng sinh. . . .
Lưu Uyển Thanh nhìn Thư Nhi ở trong ngực Thúy nhi giãy giụa. . . Mím môi "Gia. . . Thiếp có thể làm được! Thật sự!"
Trịnh Nguyệt Như nhìn tình cảnh này. . . Cắn răng nói "Ta ngược lại có một biện pháp. . . Nhưng mà. . ."
Lưu Uyển Thanh giống như tìm thấy được hy vọng cuối cùng "Nhị tẩu, tỷ nói đi, tỷ là người muội tin tưởng nhất."
Lưu Đại phu nhân cũng nói "Con nói mau, đã đến lúc này rồi, còn so với kết quả cầm cự như bây giờ tệ hơn sao!"
"Đây là một phương pháp sinh con thô sơ, khi còn bé ta theo nương ta đến thôn Trang Tử, trong thôn có một vị phụ nhân khó sinh,
Liền bị người ta ôm lên lưng con lừa, để con lừa đi xung quanh ở trong sân, cuối cùng liền sinh ra được, chỉ là biện pháp này cực kỳ tổn hại sức khỏe, sợ là tương lai cũng không thể có thai được." Nói xong liền nhìn Lưu Uyển Thanh. . .
Lưu Đại phu nhân nhìn Lục Khang, Lục Khang nắm chặt tay. . . Nói với Lưu Uyển Thanh "Nàng đã sinh cho gia một đứa con trai rồi, gia đã thỏa mãn."
Lộ Vương phủ dĩ nhiên là không có con lừa, nhưng mà tuấn mã thì không ít.
Lưu Uyển Thanh bị Lục Khang bọc chăn lại ôm đến trên lưng ngựa, Lục Khang tự mình dắt ngựa. . . . Lúc này Lưu Uyển Thanh chỉ có cảm giác đau đớn như mình bị xé rách, theo ngựa di chuyển từng vòng ở trong sân, rốt cuộc đứa bé thứ hai cũng bình an sinh ra ( Lời tác giả: cái này là nhìn trên một phim truyền hình, thấy có biện pháp này, mọi người chớ so đo ha.)
Lưu Uyển Thanh nghe thấy tiếng đứa bé khóc mới hơi nhếch khóe môi lên. . . Hôn mê bất tỉnh.
Lâm ma ma ôm đứa bé thứ hai tới "Thế tử gia, là một thiên kim tiểu thư."
Lục Khang nhìn hai mắt đứa bé nhắm chặt, ngũ quan đó cùng Lưu Uyển Thanh giống như từ khuôn mà đúc ra vậy, trong lòng mềm nhũn. . . . . .
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau
Lưu Uyển Thanh từ từ mở mắt. . . Nghiêng đầu liền thấy Lục Khang canh giữ ở bên giường. . ."Đứa bé. . ."
Lục Khang xoa xoa cái trán nàng nói "Nàng yên tâm, hai đứa bé đều mạnh khỏe, lúc này có bà vú xem rồi, nàng hãy yên tâm đi."
Lưu Uyển Thanh nghe nói thế. . . Dịu dàng nhìn Lục Khang. Đợi nàng lần nữa ngủ, Lục Khang mới đứng dậy, xoay người đi ra ngoài liếc nhìn Tiểu Mễ Tử chờ đợi ngoài cửa nghiêm mặt nói "Thẩm tra ra sao?"
"Hồi gia, Khâu ma ma này ngược lại rất cứng miệng, nô tài tra ra không nhiều lắm chỉ biết một nhà già trẻ của Khâu ma ma đều đã chết ở ngoài thành mười dặm bên cạnh sườn núi."
Lục Khang híp mắt lại "Đi."
Trong địa lao Lộ Vương phủ .
Trên người Khâu ma ma đầy vết máu, cơ hồ cả người không có một chỗ nào tốt cả, hiện tại sợ là treo ngược một hơi rồi, thấy Lục Khang tới liền cầu xin tha thứ "Thế tử gia cho lão nô thoải mái một chút đi, lão nô cũng là bị buộc a. . ."
Lục Khang chán ghét nhìn bà, một bên Tiểu Mễ Tử nói tin tức tra được cho Khâu ma ma. . . Khâu ma ma sửng sờ. . . Ngay sau đó thét to "Không! Không thể nào! Không thể nào! Nàng đồng ý với ta! Đồng ý với ta rồi mà!"
"Chẳng lẽ bà không biết chỉ có người chết mới đáng giá tin nhất sao?"
Khâu ma ma chỉ cảm thấy cả người không còn khí lực. . . . Trong mắt tràn đầy hận! "Là Trần Linh Nhi!"
Lục Khang gật đầu một cái ý bảo Tiểu Mễ Tử cho bà ta sảng khoái.
"Hồi thế tử gia, mới vừa rồi nhìn mạch tượng của Thế tử phi, Thế tử phi trong ngày thường hay chú trọng bảo dưỡng, thân thể rất tốt, hiện tại lại biết được Thế tử phi trúng “Nhuyễn thanh hương” chỉ cần uống đúng thuốc dĩ nhiên là không có việc gì, chỉ là. . . ."
"Chỉ là cái gì!"
"Chỉ là đứa bé ở trong bụng Thế tử phi quá lâu. . . Sợ rằng sẽ ngột mà chết. . . Thế tử gia là muốn bảo vệ thế tử phi hay là bảo vệ đứa bé?"
Lục Khang trầm mặt. . . Thúy nhi cùng Quả nhi ở một bên cũng lo lắng nhìn hắn, chỉ sợ hắn nói một câu bảo vệ đứa bé! Dù sao ở niên đại này, đứa bé luôn có địa vị quan trọng hơn nữ nhân.
"Bản Thế tử gia muốn mẹ con các nàng bình an!" Nói xong liền lạnh lùng nhìn Lý Thái y. . . Cuối cùng lại khẽ thở dài "Toàn lực bảo vệ thế tử phi!"
Đúng lúc này, Tiểu Mễ Tử ở ngoài cửa hô lên "Hầu Gia phu nhân, Tiểu quận chúa đến."
"Thế nào rồi? Thanh Thanh thế nào rồi!!!" Lưu Đại phu nhân hỏi một câu không chờ Lục Khang trả lời liền đi tới trước giường của Lưu Uyển Thanh kéo tay còn lại của Lưu Uyển Thanh, chảy nước mắt nói "Là nương không tốt, là nương không biết dùng người thế nhưng lại đưa người có tâm tư sau lưng chủ tử vào bên cạnh con, con phải cố gắng lên, nếu không nương cũng không sống nổi nữa."
"Thuốc tới." Đông Tú vội vội vàng vàng chạy vào.
Lục Khang tiếp nhận chén thuốc tức thì đút cho Lưu Uyển Thanh, không bao lâu Lưu Uyển Thanh hơi hơi tỉnh lại, mới mở miệng liền bị cơn đau dưới hạ thân truyền tới thiếu chút nữa không thở nổi.
"Chủ tử! Chủ tử, Tiểu Chủ Tử vẫn còn ở trong bụng, ngài gắng thêm chút sức!"
Lưu Uyển Thanh chịu đựng đau nhức, nghĩ đến mình trước khi hôn mê giống như loáng thoáng nghe được tiếng con nít khóc sau đó liền ngửi thấy một mùi thơm ngát, sau đó thì cái gì cũng không biết, xem ra có người thừa cơ hội mình sơ hở rồi, hiện tại Khâu ma ma không có ở đây, chắc hẳn là bà ta! Trong mắt lộ ra một chút dấu vết, làm tổn thương đứa bé của ta, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho.
Thấy Lưu Đại phu nhân Trịnh Nguyệt Như, trong lòng Lưu Uyển Thanh lòng cũng an tâm một chút, thấy hốc mắt người đang cầm tay mình đỏ lên, vẻ mặt nôn nóng đau lòng của Lục Khang, trong lòng ngòn ngọt! Chàng thế nhưng vào phòng sinh! Nam tử vào phòng sinh là điềm xấu cực kỳ, điều này quả thực là không chấp nhận được!
Chàng lại đối xử với mình như thế, nếu như lần này mình có thể bình an, nhất định cũng phải đối xử với chàng như thế.
"Uyển Nhi, gia ở cùng với nàng, đừng sợ! Không có việc gì!"
Lưu Uyển Thanh dùng sức gật đầu, hai tay dùng sức nắm chặt tay Lục Khang. . . .
"Không được rồi, lại là chân ra trước, cái này sợ là không được. . . Làm sao mới tốt đây. . ." Lâm ma ma một bên lo lắng nói.
Lý Thái y thấy tình cảnh này vội vàng nói "Thế tử gia, ngài quyết định đi! Nếu không sợ là Thế tử phi cũng không được rồi !"
Lưu Uyển Thanh sững sờ, vội vàng yếu ớt mở miệng nói "Không không không! Thiếp muốn đứa bé, gia. . . Không cần. . . Không cần vứt bỏ nó, gia đây là đứa bé của chúng ta!"
Lục Khang đỏ mắt "Ngoan, Uyển Nhi tốt, chỉ cần nàng bình an đứa bé chúng ta còn có thể có." Lời này cũng chính là đã quyết định, Lý Thái y nghe vậy vội vàng bưng lại một cái chén thuốc khác "Thế tử gia. . ."
Lục Khang có chút run rẩy vươn tay nhận lấy chén thuốc, Lưu Uyển Thanh thấy vậy trợn to hai mắt hoảng sợ, gương mặt mang đầy nước mắt. . . . Quay đầu lại "Không! Nếu như gia vì thiếp mà giết đứa bé này, thiếp tuyệt đối sẽ không sống một mình! Thiếp thề!"
Lúc này Thư Nhi cũng bị dọa sợ, oa một tiếng khóc lên. . ."Nương. . . Thư Nhi muốn nương. . . Ô ô ô. . . Thư nhi muốn nương. . . ."
Thúy nhi vội vàng ôm Thư Nhi vào phòng sinh. . . .
Lưu Uyển Thanh nhìn Thư Nhi ở trong ngực Thúy nhi giãy giụa. . . Mím môi "Gia. . . Thiếp có thể làm được! Thật sự!"
Trịnh Nguyệt Như nhìn tình cảnh này. . . Cắn răng nói "Ta ngược lại có một biện pháp. . . Nhưng mà. . ."
Lưu Uyển Thanh giống như tìm thấy được hy vọng cuối cùng "Nhị tẩu, tỷ nói đi, tỷ là người muội tin tưởng nhất."
Lưu Đại phu nhân cũng nói "Con nói mau, đã đến lúc này rồi, còn so với kết quả cầm cự như bây giờ tệ hơn sao!"
"Đây là một phương pháp sinh con thô sơ, khi còn bé ta theo nương ta đến thôn Trang Tử, trong thôn có một vị phụ nhân khó sinh,
Liền bị người ta ôm lên lưng con lừa, để con lừa đi xung quanh ở trong sân, cuối cùng liền sinh ra được, chỉ là biện pháp này cực kỳ tổn hại sức khỏe, sợ là tương lai cũng không thể có thai được." Nói xong liền nhìn Lưu Uyển Thanh. . .
Lưu Đại phu nhân nhìn Lục Khang, Lục Khang nắm chặt tay. . . Nói với Lưu Uyển Thanh "Nàng đã sinh cho gia một đứa con trai rồi, gia đã thỏa mãn."
Lộ Vương phủ dĩ nhiên là không có con lừa, nhưng mà tuấn mã thì không ít.
Lưu Uyển Thanh bị Lục Khang bọc chăn lại ôm đến trên lưng ngựa, Lục Khang tự mình dắt ngựa. . . . Lúc này Lưu Uyển Thanh chỉ có cảm giác đau đớn như mình bị xé rách, theo ngựa di chuyển từng vòng ở trong sân, rốt cuộc đứa bé thứ hai cũng bình an sinh ra ( Lời tác giả: cái này là nhìn trên một phim truyền hình, thấy có biện pháp này, mọi người chớ so đo ha.)
Lưu Uyển Thanh nghe thấy tiếng đứa bé khóc mới hơi nhếch khóe môi lên. . . Hôn mê bất tỉnh.
Lâm ma ma ôm đứa bé thứ hai tới "Thế tử gia, là một thiên kim tiểu thư."
Lục Khang nhìn hai mắt đứa bé nhắm chặt, ngũ quan đó cùng Lưu Uyển Thanh giống như từ khuôn mà đúc ra vậy, trong lòng mềm nhũn. . . . . .
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau
Lưu Uyển Thanh từ từ mở mắt. . . Nghiêng đầu liền thấy Lục Khang canh giữ ở bên giường. . ."Đứa bé. . ."
Lục Khang xoa xoa cái trán nàng nói "Nàng yên tâm, hai đứa bé đều mạnh khỏe, lúc này có bà vú xem rồi, nàng hãy yên tâm đi."
Lưu Uyển Thanh nghe nói thế. . . Dịu dàng nhìn Lục Khang. Đợi nàng lần nữa ngủ, Lục Khang mới đứng dậy, xoay người đi ra ngoài liếc nhìn Tiểu Mễ Tử chờ đợi ngoài cửa nghiêm mặt nói "Thẩm tra ra sao?"
"Hồi gia, Khâu ma ma này ngược lại rất cứng miệng, nô tài tra ra không nhiều lắm chỉ biết một nhà già trẻ của Khâu ma ma đều đã chết ở ngoài thành mười dặm bên cạnh sườn núi."
Lục Khang híp mắt lại "Đi."
Trong địa lao Lộ Vương phủ .
Trên người Khâu ma ma đầy vết máu, cơ hồ cả người không có một chỗ nào tốt cả, hiện tại sợ là treo ngược một hơi rồi, thấy Lục Khang tới liền cầu xin tha thứ "Thế tử gia cho lão nô thoải mái một chút đi, lão nô cũng là bị buộc a. . ."
Lục Khang chán ghét nhìn bà, một bên Tiểu Mễ Tử nói tin tức tra được cho Khâu ma ma. . . Khâu ma ma sửng sờ. . . Ngay sau đó thét to "Không! Không thể nào! Không thể nào! Nàng đồng ý với ta! Đồng ý với ta rồi mà!"
"Chẳng lẽ bà không biết chỉ có người chết mới đáng giá tin nhất sao?"
Khâu ma ma chỉ cảm thấy cả người không còn khí lực. . . . Trong mắt tràn đầy hận! "Là Trần Linh Nhi!"
Lục Khang gật đầu một cái ý bảo Tiểu Mễ Tử cho bà ta sảng khoái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook