Thứ Nữ Là Phải Độc Ác
Chương 17: Kẻ điên say rượu

Tình huống bị khinh thường vì ăn mặc thấp kém lúc nãy ở Túy Tiên Lâu thiếu chút nữa lại phát sinh trong tiệm may. Chẳng qua là, gương mặt lạnh như băng của nhân viên cửa tiệm khi vừa nhìn thấy túi bạc của Huyên Thảo trong nháy mắt liền biến mất.

“Hai vị tiểu thư, đây là gấm Kim Hoa hảo hạng, phải do năm vị tú nương nhất đẳng thêu suốt mười ngày mới xong. Ngài nhìn xem chất lượng thế này, tinh xảo thế này, thật quá xứng với ngài…”

Ai ngờ Ngọc Linh Lung ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, tùy ý chỉ chỉ vài bộ quần áo: “Cái này! Cái này! Còn có cái kia nữa, bọc lại cho ta!”

Trời biết nàng đối với việc đi dạo phố luôn không có hứng thú. Kiếp trước quần áo của nàng đều do nhà thiết kế nổi danh nhất thiết kế riêng, chẳng giống như bây giờ phải phí thời giờ suy nghĩ.

Chọn xong đồ cho mình rồi, Ngọc Linh Lung lại chỉ thêm hai bộ: “Lấy cả hai bộ này xuống! Huyên Thảo, em xem thử đi!”

“Gì cơ?” Còn chưa có phục hồi tinh thần từ lúc Ngọc Linh Lung để cho nàng trông nom túi tiền, Huyên Thảo lại lần nữa kinh ngạc:“Em cũng phải mua xiêm y? Em… Em chỉ là nha hoàn thôi mà!”

Ngọc Linh Lung quét mắt nhìn nàng một cái:“Nha hoàn thì làm sao? Nha hoàn cũng không phải mặc xiêm áo à? Cho em thử thì cứ thử đi, lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!”

Chỉ bằng chuyện lúc nãy Huyên Thảo đứng ra bảo vệ chính mình, thế nào cũng xứng đáng với hai bộ xiêm y này.

Thời điểm làm chị cả kiêu ngạo ở kiếp trước, nàng lúc nào cũng nghiêm khắc, đối với ưu khuyết điểm của cấp dưới cũng luôn thưởng phạt phân minh. Nha đầu Huyên Thảo này nếu đã đi theo nàng, đương nhiên cũng không thể chịu ủy khuất.

Nhân viên cửa tiệm vui vẻ đi lấy xiêm y, ngoác miệng cười đến không ngậm lại được. Chẳng nghĩ tới muộn thế này rồi còn kiếm được nhiều sinh ý đến như vậy, thật là niềm vui ngoài ý muốn.

Ngọc Linh Lung đánh giá chính mình trong gương đồng, chỉ thấy trong gương một nữ tử mặc một chiếc váy hoa màu xanh nhạt, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của nàng càng thêm rực rỡ, con mắt sáng trong như ngọc, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng tràn đầy khí phái cao quý.

Nàng thế này mới có vẻ hơi vừa lòng gật đầu. Quả nhiên là người đẹp vì lụa, mặc một bộ y phục đẹp như thế này, cả người đều rực rỡ hẳn lên.

Nếu đã đi tới cổ đại, vậy hãy là một sự khởi đầu hoàn toàn mới đi!

Chủ tớ hai người vừa thử quần áo xong, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một thanh âm khẩn trương: “Mau! Mau đóng cửa lại!”

Nhân viên cửa tiệm kia cả kinh, gương mắt hướng ra ngoài nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên một thân áo dài vội vàng đi đến, hướng một vài người trong quầy quát lớn: “Không nghe thấy sao? Nhanh đi cài then!”

Nhân viên cửa tiệm bất chấp hai người Ngọc Linh Lung, vội vàng chạy ra nghênh đón: “Chưởng quầy, làm sao vậy?”

Nam tử trung niên gấp đến độ dậm chân: “Không nghe thấy sao? Ma đầu kia lại đến đấy!”

Vừa nói xong, hắn mới nhìn thấy hai người Ngọc Linh Lung, chắc không nghĩ là trễ thế này còn có khách nhân. Chưởng quầy sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, vội vàng cười lấy lòng: “Hai vị tiểu thư, bổn điếm muốn đóng cửa, xin hai ngài dời bước, ngày khác lại đến.”

Không đợi câu hỏi của Ngọc Linh Lung, bên ngoài liền truyền đến thanh âm cài then hỗn loạn của các cửa tiệm bên cạnh, chưởng quầy của tiệm may càng sốt ruột: “Nếu không, mấy bộ y phục này đều lưu lại, hôm khác ngài quay lại lấy đi.”

Vừa nói xong, chưởng quầy đã đưa tay làm bộ tiễn khách.

Đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung khẽ nhíu lại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm cho chưởng quầy này ngay cả kiếm lời cũng không muốn, lại muốn đuổi khách đi?

Nàng bất động thanh sắc, cầm lấy bọc quần áo đã gói kỹ trên quầy nói: “Không cần để ý, Huyên Thảo, trả tiền!” Rồi xoay người ra cửa.

Chưởng quỹ kia ngẩn người, một lúc sau mới phục hồi tinh thần, chạy nhanh vài bước, do dự chốc lát mới lên tiếng:“Hai vị tiểu thư vẫn nên nhanh hồi phủ. Bên ngoài…không tốt lắm!”

Lúc này, trên đường tiếng vó ngựa từ xa truyền đến càng ngày càng gần, chưởng quầy bất chấp nhiều lời, ở phía sau Ngọc Linh Lung luống cuống tay chân đóng cửa tiệm.

Ngọc Linh Lung nhướng nhướng mày. Thật thú vị, không nghĩ tới vừa mới xuất môn ăn một bữa cơm, mua y phục, lại có thể chiêm ngưỡng một màn náo nhiệt ở cổ đại này.

Con đường lớn mới vừa rồi còn đông như trẩy hội, giờ phút này nhà nào cửa cũng đóng chặt, trên đường chỉ còn lại vài người ít ỏi vội vội vàng vàng, trong tích tắc liền biến mất trong ngõ nhỏ. Nháy mắt, trên đường lớn chỉ còn chủ tớ hai người Ngọc Linh Lung.

“Tiểu thư, chúng ta nhanh đi đi.” Tựa hồ cũng bị không khí khẩn trương này lây nhiễm, Huyên Thảo bất an nhìn bốn phía, thấp giọng thúc giục.

Ngọc Linh Lung gật gật đầu, quay trở lại đường lúc nãy nàng đến.

Vừa mới tới cổ đại, nàng cũng không muốn gây chuyện thị phi gì, nhìn bộ dáng mỗi người xung quanh chỉ sợ tránh không kịp, người tới xem ra cũng chẳng lương thiện gì.

Tiếng vó ngựa mới vừa rồi còn xa xa ở đầu phố trong giây lát đã tới gần, cùng với đó là tiếng cười lớn lanh lảnh: “Ha ha —– rượu ngon, rượu ngon a —–”

Ngọc Linh Lung hơi hơi nhíu mi, người này chẳng lẽ là mượn rượu làm càn?

Bóng đêm yên tĩnh bao phủ con đường, chỉ có tiếng vó ngựa càn rỡ cùng tiếng cười kiêu ngạo của người nọ, nghe qua thật sự là cực kì quấy nhiễu người dân.

Khó trách mọi người đều muốn đóng cửa, người này nếu tùy tiện vào bất kì một cửa tiệm nào đó quấy rầy, chỉ sợ muốn tống cổ đi chỗ khác cũng không được.

Tiếng vó ngựa lọc cọc càng ngày càng gần, đảo mắt một cái đã đến phía sau chủ tớ hai người Ngọc Linh Lung. Ngọc Linh Lung hất mi, quay đầu nhìn lại.

Một con ngựa xám yên ngọc cương vàng phi như bay mà đến, cho dù là trong đêm khuya, vẫn lộ một vẻ thần tuấn phi phàm. Ngựa đã như vậy, người ngồi trên ngựa lại càng anh tuấn phóng khoáng. Dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng, chỉ thấy người nọ một thân áo dài trắng như tuyết, mấy lọn tóc phiêu tán trong gió, đem khuôn mặt tuấn tú càng trở nên vô cùng hoàn mỹ, cho dù đôi mắt say lờ mờ mông lung nhắm lại, vẫn không hề mất đi tác phong nhanh nhẹn, phong thần tuấn lãng.

Nam tử kia một tay nắm một bình rượu trắng xanh, một tay tùy ý kéo dây cương, khiến cho người khác nhìn vào không khỏi lo lắng hắn không cẩn thận trượt chân ngã ngựa, nhưng hắn vẫn cứ ngồi vững vàng như vậy, luôn thúc giục ngựa đi mau, một mặt lại cao giọng ngâm thơ:

“Độc ẩn Thanh Sơn thủy lưu trường

Đa tình thùy trợ ngã thiên thương…..”

(Nước Thanh Sơn đơn độc một mình

Ai đa tình cùng ta ngàn chén….)

Chỉ cần nhìn trang phục không hề tầm thường cùng dáng vẻ say rượu cũng không hề mất đi phong thái cao quý của người nọ, Ngọc Linh Lung thật dễ dàng đưa ra một kết luận, người này nếu không phải là con nhà quan thì cũng là con nhà giàu. Cũng chỉ có người như vật, mới có lòng dạ thảnh thơi nửa đêm uống rượu rồi phóng ngựa như bay trên đường lớn, cũng không thèm để ý đến cảm thụ của dân chúng.

Ngọc Linh Lung khinh bỉ quét mắt nhìn hắn một cái, uổng công sinh ra một gương mặt dễ nhìn, loại nam nhân này chỉ có thể dùng một câu để hình dung: giá áo túi cơm! (kẻ bất tài, vô tích sự)

Mặt đường cũng không rộng lắm, nam tử phóng ngựa rất nhanh đi đi lại lại, thẳng đến thời điểm lần thứ hai đi qua Ngọc Linh Lung, nam tử kia mới phát hiện ra chủ tớ hai người.

“Uy, rõ ràng trông thấy ta đang dắt ngựa đi dạo, các ngươi thế nào còn không tránh đi?”

Cây roi ngựa nạm vàng khảm ngọc vung lên, không chút khách khí chỉ vào Ngọc Linh Lung. Thanh âm hơi khàn khàn vì say của nam tử kia đột ngột vang lên, tràn ngập ương ngạnh cùng kiêu ngạo.

Đôi mắt lạnh của Ngọc Linh Lung hiện lên một tia không kiên nhẫn, đường này là nhà hắn à? Tại sao hắn phóng ngựa quấy nhiễu người dân, lại muốn người khác tránh đi chỗ khác?

Huyên Thảo đứng một bên có chút sợ hãi, lặng lẽ kéo kéo góc áo của Ngọc Linh Lung, thấp giọng nói: “Tiểu thư, đừng để ý đến kẻ điên say rượu này, chúng ta hay là mau đi đi.”

Bắt đầu từ đêm qua, tính tình tiểu thư nhà mình thay đổi, không còn nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục khi bị khi dễ như trước đây nữa. Nam tử trước mắt này rõ ràng là vô cùng phú quý, hai nữ tử yếu đuối như các nàng, vẫn là không nên cùng nam nhân xung đột.

Ngọc Linh Lung hừ lạnh một cái, xoay người muốn rời đi. Huyên Thảo nói đúng, người này uống quá nhiều rượu, không cần chấp nhặt với hắn.

Ai ngờ nam tử nhìn thấy Ngọc Linh Lung muốn đi, roi ngựa trong tay lập tức quăng lại, tuy rằng cường độ không lớn, vẫn là tạo thành một luồng gió lạnh phía sau Ngọc Linh Lung.

“Ta nói chuyện với các ngươi, các ngươi dám không trả lời!?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương