Thứ Nữ Hữu Độc
-
Chương 82-4: Đột nhiên phát điên
Lí Tiêu Nhiên dừng bước, minh oan?! Chó má! Ông sao có thể để những người đó lan truyền ra ngoài! Bọn họ nhất định phải chết! Ông lạnh lùng phân phó: “Người đâu, lôi đám thị vệ kia—” ông nhẹ nhàng làm một động tác phất qua cổ, vô tình lạnh như băng.
Lí Vị Ương nhếch môi, đã dám nhận bạc của Lí Thường Hỉ đi hãm hại nàng, thì một tên cũng đừng mong còn sống, chỉ có điều – nàng nhìn thoáng qua đám nha đầu ma ma hoảng sợ xung quanh, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, người định…” Giọng điệu hỏi thử, như đang rất bất an.
Lí Tiêu Nhiên thản nhiên nói: “Vị Ương, con đừng nhân từ nương tay, bọn họ đã nhìn thấy những gì không nên nhìn, tất nhiên phải trả giá lớn.”
Lí Vị Ương không nói gì nữa, nàng đột nhiên thấy trong người như đang có dòng nước lạnh băng lưu chuyển, nhìn những người đã từng hãm hại nàng phải trả giá thảm thiết nàng cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào, bởi vì hưng phấn, bởi vì tàn khốc. Có lẽ, trong khung nàng là người tàn nhẫn hơn cả Lí Tiêu Nhiên!
Toàn bộ đám nha đầu ma ma cúi đầu, bọn họ ý thức được, hướng gió trong viện này, dần dần phát sinh biến hóa...
Tứ di nương từ trong phòng đi ra, sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp ngã: “Lão gia! Lão gia!” Bà nhào tới, ôm lấy tay áo Lí Tiêu Nhiên, “Thường Hỉ… Thường Hỉ con bé bị điên rồi!”
“Được rồi! Mọi chuyện ta đã biết!” Lí Tiêu Nhiên mất kiên nhẫn ngắt lời bà, “Người đâu, đưa Ngũ tiểu thư đến nông trang đối diện Huệ sơn, phái mấy ma ma cường tráng trông coi, không được để con bé chạy ra ngoài!”
Tứ di nương nghe xong, hai mắt mở to, bà vốn đang nghĩ tìm vài vị đại phu xem bệnh cho Lí Thường Hỉ, nói không chừng sẽ khỏi được… Nhưng mà hiện tại một câu nói của Lí Tiêu Nhiên, đã phán định án tử hình cho đối phương! Bà đột nhiên nghĩ ra, Lí Tiêu Nhiên đã triệt để chán ghét nữ nhi này, không bao giờ có ý định để con bé trở lại nữa!
Bà cầu xin: “Thiếp biết Ngũ tiểu thư đã phạm sai lầm, nhưng con bé về tình về lý đều có thể tha thứ được, Đại phu nhân ăn cái gì không ăn mà cứ phải chọn bọ cạp, ăn thì cứ ăn, lại còn bắt các tiểu thư đến chăm sóc, bản thân các tiểu thư chỉ là đứa nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu, bọ cạp tự dưng chạy đến, chuyện này rất kỳ quái—— “
Mọi chuyện, khẳng định có liên quan đến Đại phu nhân! Trong lòng Lí Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng, giấu đi tia sáng dưới đáy mắt, chỉ thản nhiên ừm một tiếng, căn bản không trả lời.
Vốn định minh oan, không ngờ Lí Tiêu Nhiên hoàn toàn không có phản ứng gì, Tứ di nương cắn môi.
Trên khuôn mặt thanh tú như nước của Lí Vị Ương là sự bình thản, không lộ ra sự lo lắng dối trá, cũng không ẩn chứ sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Trên mặt của nàng, ngoài sự bình thản là sắc mặt bình thường không hề có tình cảm gì, nàng chậm rãi nói: “Tứ di nương, Ngũ muội muội cắn đứt tai của mẫu thân, đã gây ra họa lớn, di nương nên nghe theo lời phụ thân, di nương đừng quên, bên cạnh người còn có Tứ muội, di nương sẽ không cô đơn.”
Tứ di nương sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ. Bà là người thông minh, biết xem xét thời thế, bà còn có một nữ nhi nữa, nếu như vì Thường Hỉ bị điên chọc giận lão gia, vậy thì Tứ cô nương về sau cũng hỏng cả đời như tiểu Ngũ… Chủ ý đã định, bà lau nước mắt: “Lão gia, đương nhiên mọi chuyện thiếp đều nghe theo người.”
Tứ di nương chung quy vẫn biết cái gì nên giữ cái gì nên bỏ, Lí Vị Ương nhớ lại lúc trước bà không tiếc đắc tội Đại phu nhân cũng muốn hãm hại Lí Trường Nhạc, môi khẽ nhếch lên thành độ cong lạnh lùng, nàng còn tưởng rằng mọi chuyện xuất phát từ tình thương người mẹ của Tứ di nương, hiện giờ ngẫm lại, trong đó có lẽ còn có một tầng ý nghĩa khác, chỉ cần nữ nhi gả cho nhà tốt, tương lai Tứ di nương mới có thể tiếp tục bình an sống trong Lí phủ. Hiện giờ Lí Thường Hỉ đã bị hủy hoại triệt để, Tứ di nương không thể vì nàng ta lãng phí sự nhẫn nại chẳng còn lại bao nhiêu của Lí Tiêu Nhiên.
Lí Tiêu Nhiên đi vào thăm Đại phu nhân, cho dù chán ghét đối phương đến mức nào nhưng ông vẫn phải ra vẻ để làm tấm gương sáng.
Lí Vị Ương nhìn bóng lưng của ông, ánh mắt lạnh băng.
Tứ di nương không đứng nổi nữa, được nha đầu đỡ trở về, Lí Vị Ương vừa định trở về, đột nhiên nghe thấy có tiếng nói: “Tam tỷ?”
Lí Vị Ương quay đầu lại, Lí Thường Tiếu xuất hiện trên hành lang, vải trắng băng bó trên tay, rất nổi bật.
Ánh mắt nàng nhìn Lí Vị Ương, có cảm xúc sợ hãi.
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Có chuyện gì?”
Đáy mắt Lí Thường Tiếu trong suốt, môi nàng mở ra rồi khép lại, như có chuyện gì đó rất khó xử, thật lâu sau mới ngập ngừng mở miệng: “Muội… muội muốn hỏi một chút… Tam tỷ, có phải Ngũ muội muội muốn hại tỷ, cho nên mới biến thành như vậy?”
Tứ muội này, bình thường nhìn như đầu gỗ, không ngờ lại linh mẫn bất ngờ.
Lí Vị Ương thản nhiên dời mắt đi: “Muội nói xem?”
Trong mắt Lí Thường Tiếu xẹt qua một tia đau lòng: “Muội ấy sao vẫn làm như vậy, muội đã khuyên muội ấy vô số lần —— “
Lí Vị Ương ngưng mắt, “Muội chuẩn bị đến tìm ta báo thù?” Không đợi nàng ta nói tiếp, cánh tay nàng đã bị đối phương nắm chặt, “Tam tỷ, Tam tỷ, muội ấy chỉ không hiểu chuyện, muội biết tất cả đều do muội ấy gieo gió gặt bão, cho nên muội không dám trách tỷ, nhưng mà – nhưng mà tỷ tha cho muội ấy một cái mạng đi.”
Nhìn đôi mắt tràn đầy sương mù của đối phương đang mong mỏi nhìn nàng, biểu cảm của Lí Vị Ương ngưng trệ trong nháy mắt. Triệu Nguyệt định bước lên ngăn cản tay của đối phương, Lí Vị Ương lại khẽ lắc đầu, Triệu Nguyệt do dự trong chốc lát, rồi đứng một bên không động đậy nữa.
“Tứ tỷ, nếu tỷ thật sự để ý đến tính mạng của Ngũ tỷ, thì cầu thần bái phật hy vọng cả đời Ngũ tỷ đừng khỏi bệnh!” Đột nhiên có giọng nói lạnh như băng xen vào.
Hai người đồng thời kinh hãi.
Khuôn mặt của Lí Mẫn Đức tuấn tú, nhưng đôi môi mỏng lại lộ ra nụ cười khinh bỉ, thậm chí trong lời nói còn xen lẫn sự âm lạnh cùng tàn nhẫn không dễ phát hiện.
Lí Thường Tiếu kinh hãi, bất giác buông lỏng tay.
Lí Mẫn Đức lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta, quay đầu nói: “Tam tỷ, chúng ta đi thôi.”
Lí Vị Ương gật đầu, không nhìn Lí Thường Tiếu nữa. Người phía sau còn khóc không ngừng, nhưng Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức đã đi xa rồi.
“Tam tỷ, về sau tỷ bớt quan tâm nàng ta đi!” Lí Mẫn Đức nghiêm mặt nói.
Lí Vị Ương bật cười: “Nàng ấy không liên quan đến chuyện này.”
“Ta biết không liên quan! Nhưng Lí Thường Hỉ là muội muội ruột của người đó, ta nhìn thấy là mất hứng!” Trong mắt Lí Mẫn Đức xẹt qua một tia sáng lạnh.
Lí Vị Ương thở dài: “Trong nhà này đệ có thích ai đâu!”
Lí Mẫn Đức không chút do dự nói: “Có tỷ!”
Bạch Chỉ đi phía sau cười rộ lên, Lí Mẫn Đức quay đầu, đôi mắt xinh đẹp trừng đối phương, Bạch Chỉ càng cười to hơn, Triệu Nguyệt chạm nhẹ lên thắt lưng của Bạch Chỉ, đột nhiên Bạch Chỉ không cười nổi nữa, thậm chí toàn bộ khuôn mặt đều cứng ngắc, Lí Mẫn Đức mỉm cười, quay đầu đi.
Lí Vị Ương không có phản ứng gì, chỉ cười, suy nghĩ mở rộng ra.
“Tam tỷ, tỷ có định nhân cơ hội này chuyển ra ngoài?” Trong mắt Lí Mẫn Đức lóe ra ánh sáng, như một thanh kiếm sắc bén.
Lí Vị Ương nhìn hắn, sau đó lắc đầu: “Đại phu nhân bị trọng thương, bà gặp phụ thân, nhất định sẽ khóc lóc kể lể, cố gắng giữ lại ta cùng Tứ muội.”
“Còn muốn ở trong viện đấy? Nếu không Tam tỷ cũng giả bệnh đi!”
Lí Vị Ương cười, ánh mắt dừng tại chỗ Đỗ ma ma đang bận rộn cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Chuyện bọ cạp ở Phúc Thụy viện, cuối cùng kết thúc bằng cái chết bất đắc kỳ tử của mấy tên thị vệ. Đồng thời, Lí Tiêu Nhiên còn xử trí một nha đầu quét dọn hồ nước nóng, lý do là nàng ta không dọn dẹp cẩn thận, mà bọ cạp thích nhất chỗ ấm áp, bò vào hồ, cho nên mới phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Lí Vị Ương đã sớm dự liệu được hành động này của Lí Tiêu Nhiên, nếu đổi lại là nàng, tất nhiên sẽ không nguyện ý để người khác biết phủ Thừa tướng xảy ra chuyện dọa người như vậy, chỉ có thể nói với người bên ngoài rằng Ngũ tiểu thư lúc tắm rửa bị bọ cạp cắn, bất đắc dĩ phải đưa đến biệt viện dưỡng thương, đương nhiên thương thế này… cả đời cũng không khỏi.
Lúc Lí Thường Hỉ bị ép đi, Lí Vị Ương đứng trên hành lang, nàng nhìn Lí Thường Hỉ bị trói như bánh chưng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Lí Thường Tiếu nước mắt đầy mặt tiễn muội muội lên xe ngựa, lúc trở về nhìn thấy Lí Vị Ương đang đứng trong sân, mặt đỏ lên, cúi đầu định rời đi.
“Đứng lại!” Lí Vị Ương đột nhiên nói.
Lí Thường Tiếu ngẩng đầu, Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Tứ muội, hôm qua muội cầu ta tha cho Ngũ muội muội một mạng, ta nói thật cho muội biết, từ giờ trở đi, tốt nhất muội phái người nhìn chằm chằm Ngũ muội mười hai canh giờ, nếu không, người khác sẽ lấy mạng nàng ta.”
Lí Thường Tiếu giật mình nhìn nàng: “Người khác?”
Lí Vị Ương nhàn nhạt liếc mắt nhìn phòng ngủ của Đại phu nhân, Lí Thường Tiếu bỗng chốc phản ứng lại, đúng vậy! Ngũ muội cắn đứt tai trái của Đại phu nhân, Đại phu nhân khỏi bệnh, nhất định sẽ xuống tay với Ngũ muội, cho dù con bé điên rồi, nhưng vẫn là muội muội của mình! Nàng cắn môi, sau đó bước nhanh đi qua Lí Vị Ương, đột nhiên dừng chân: “Tam tỷ, muội không trách tỷ! Thật đấy!” Sau đó nàng kéo váy, chạy về phía hành lang.
Qua chuyện này, Lí Mẫn Đức vô cùng lo lắng cho Lí Vị Ương, cứ hai ba ngày lại đến xem nàng có bình an vô sự hay không. Thật ra bên người Lí Vị Ương có hai cao thủ tuyệt đỉnh, Đại phu nhân tuyệt đối không làm gì được nàng, nhưng Lí Mẫn Đức vẫn cứ lo lắng.
“Đệ chạy đến đây chỉ để viết chữ?” Lí Vị Ương nhìn Lí Mẫn Đức, mỉm cười nói.
Lí Mẫn Đức an tĩnh tập trung tinh thần viết một chữ xuống giấy Tuyên thành, sau đó ngẩng đầu nói: “Không phải Tam tỷ luôn nói chữ mình viết không đẹp sao, ta tìm danh sư viết bảng chữ mẫu cho tỷ tập, hôm nay đem tới.”
Hôm trước đưa mực, hôm qua đưa giấy Tuyên Thành, hôm nay là bảng chữ mẫu, hắn làm như Phúc Thụy viện thiếu ăn thiếu mặc không bằng, Lí Vị Ương chớp mắt, cười nói: “Đệ ấy, đúng là làm ta không biết nên nói gì cho phải, ta đã đáp ứng phải chăm sóc đệ cho tốt, sao hiện tại lại thành đệ chăm sóc ta thế này?”
Bút trong tay Lí Mẫn Đức dừng lại một chút, hàng mi thật dài khẽ rung, sau đó tay bắt đầu chuyển động, viết xong một chữ “Tâm”.
“Bệnh tình của Đại bá mẫu thế nào rồi?”
Lí Vị Ương cười nhẹ: “Vẫn nằm trên giường.”
Lí Mẫn Đức kinh ngạc: “Đại bá mẫu mạnh mẽ như vậy, mà vẫn còn nằm trên giường?”
“Mười ngày trước phụ thân giận dữ vì chuyện của Ngũ muội, xử lý rất nhiều nha đầu ma ma, hiện giờ người bổ nhiệm vào phòng Đại phu nhân không hợp ý bà, Tứ muội đến chăm sóc, ngày đêm không được nghỉ ngơi, hôm qua ta thấy muội ấy hình như lung lay sắp ngã, người gầy như trang giấy, gió thổi qua cũng bay.” Lí Vị Ương nói nhẹ nhàng bâng quơ, nàng đoán, chỉ sợ Lí Thường Tiếu vừa đổ...
“Tam tỷ, Đại phu nhân có phải cũng bảo tỷ đến phòng của bà ta?” Lí Mẫn Đức lo lắng.
Lí Vị Ương cười: “Bà ta bảo ta đi cũng chẳng có gì kỳ quái, dù sao, ta còn phải gọi bà ta một tiếng mẫu thân, không phải sao?”
Trong nháy mắt hô hấp của Lí Mẫn Đức ngừng lại, sau đó trong mắt hắn có sự sầu lo không thuộc về độ tuổi thiếu niên: “Ta sợ bà ta sẽ mượn cơ hội ép buộc tỷ.”
Lí Vị Ương đưa tay hái một đóa mẫu đơn tiên diễm bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng phất đi giọt sương trên cánh hoa, quay đầu cười nói: “Còn phải xem bà ta có bản lĩnh này hay không.”
Cũng đúng, nếu Đại phu nhân để Lí Vị Ương vào phòng, chỉ sợ cái miệng khéo của Tam tỷ sẽ làm cho Đại phu nhân tức đến chết sớm cả chục năm.
Lí Mẫn Đức dần yên lòng, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, xen lẫn giữa tiếng hỗn loạn là giọng nói của nữ tử, “Rầm”, cửa lớn bị người ta bật mở, một nữ hài tuổi còn nhỏ xông vào trong viện, trên đầu búi hai búi tóc đối xứng, mặc quần áo gấm màu trắng bạc thêu hoa, hai gò má hồng nhuận, môi không tô son mà vẫn đỏ, mày liễu đang nhíu lại, một tay chỉ thẳng vào Lí Mẫn Đức trong phòng, “Lí Mẫn Đức! Ngươi đừng tưởng bản Công chúa thích thú gì ngươi! Trên đời này, chạy theo chỉ mong lấy lòng bản Công chúa có đầy người, bản Công chúa nguyện ý chơi đùa với ngươi, chỉ vì bộ dáng ngươi hơn người một chút, cho ngươi ít thể diện, ngươi đừng có không biết điều!”
Đi phía sau nữ tử là thái giám cung nữ trong cung, bọn họ hoang mang rối loạn bước vào, “Công chúa, Công chúa, người đừng như vậy —— “
Đã có nha đầu bước vào sương phòng xin lỗi, “Huyện chủ, nô tỳ thật sự không ngăn lại được.”
Người tới đúng là Cửu Công chúa lúc trước bọn họ từng gặp, nhưng mà nhìn biểu cảm của nàng ấy hoàn toàn không giống sự thiên chân khả ái thường ngày, mà vẻ mặt giận dữ như sắp bùng nổ, Lí Vị Ương hứng thú liếc mắt nhìn Lí Mẫn Đức, thấy hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, căn bản không hề để ý đến người ta.
“Người ái mộ đệ đuổi tới, phải làm sao đây?” Lí Vị Ương cảm thấy buồn cười, Công chúa này đúng là thú vị, thích Lí Mẫn Đức thì thôi, lại còn đuổi đến tận nơi này, đây là phủ Thừa tướng, chứ không phải Hoàng cung.
Lí Mẫn Đức không trả lời, đám người Bạch Chỉ hai mặt nhìn nhau.
“Thôi, chúng ta ra ngoài xem sao.” Lí Vị Ương mỉm cười đi ra ngoài.
“Công chúa điện hạ đại giá quang lâm, đúng là vẻ vang cho Lí gia.” Khuôn mặt Lí Vị Ương mang theo nụ cười hòa khí, chỉ có điều trên mặt không có sự kinh sợ Cửu Công chúa thường nhìn thấy.
Cửu Công chúa nhìn nàng, lập tức nhận ra nàng là ai, thật ra Cửu Công chúa rất có cảm tình với Tam tiểu thư Lí gia, nhất là hội hoa đăng lần trước vô tình gặp nhau, nàng thấy đối phương là người rất thú vị. Chỉ có điều hiện giờ nàng thở hổn hển, bất chấp mọi chuyện: “Bảo Lí Mẫn Đức đi ra, ta hỏi nha đầu trong viện hắn, nói hắn đang ở đây!”
Lí Vị Ương bật cười: “Không biết Cửu Công chúa tìm Tam đệ có chuyện gì?!”
Cửu Công chúa mở to hai mắt, ấp úng nửa ngày, cuối cùng đỏ mặt, giậm chân thật mạnh: “Ngươi bảo hắn đi ra! Nhanh lên!”
Lí Vị Ương nhướng mày, nàng tất nhiên sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp, cho nên nàng chỉ thản nhiên nói: “Cửu Công chúa, đây là phủ Thừa tướng, không phải Hoàng cung, Cửu Công chúa đột nhiên giá lâm, không biết đã được bệ hạ cho phép chưa?”
Cửu Công chúa nhất thời ngẩn người, tuy phụ hoàng yêu thương nàng, nhưng vô cùng nghiêm khắc, bắt buộc nàng phải cẩn thận tuân thủ lễ nghi, thường ngày tuyệt đối không cho phép nàng có hành vi mất thân phận gì, nếu người biết mình lại lén ra khỏi cung, còn chạy đến Lí phủ nháo loạn, người nhất định sẽ nhốt nàng chừng trăm ngày mất! “Ta… ta…” Nàng hoàn toàn quên mất phải nói gì, tiểu thái giám bên cạnh nhắc nhở một câu, “Công chúa, Lí Tam thiếu gia đi ra.”[/color][/size]
_________________
Bạn bè Tốt là thấy té thì đỡ.....chứ không phải đợi mình tắt thở...rồi mới thắp nhang!
Lí Vị Ương nhếch môi, đã dám nhận bạc của Lí Thường Hỉ đi hãm hại nàng, thì một tên cũng đừng mong còn sống, chỉ có điều – nàng nhìn thoáng qua đám nha đầu ma ma hoảng sợ xung quanh, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, người định…” Giọng điệu hỏi thử, như đang rất bất an.
Lí Tiêu Nhiên thản nhiên nói: “Vị Ương, con đừng nhân từ nương tay, bọn họ đã nhìn thấy những gì không nên nhìn, tất nhiên phải trả giá lớn.”
Lí Vị Ương không nói gì nữa, nàng đột nhiên thấy trong người như đang có dòng nước lạnh băng lưu chuyển, nhìn những người đã từng hãm hại nàng phải trả giá thảm thiết nàng cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào, bởi vì hưng phấn, bởi vì tàn khốc. Có lẽ, trong khung nàng là người tàn nhẫn hơn cả Lí Tiêu Nhiên!
Toàn bộ đám nha đầu ma ma cúi đầu, bọn họ ý thức được, hướng gió trong viện này, dần dần phát sinh biến hóa...
Tứ di nương từ trong phòng đi ra, sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp ngã: “Lão gia! Lão gia!” Bà nhào tới, ôm lấy tay áo Lí Tiêu Nhiên, “Thường Hỉ… Thường Hỉ con bé bị điên rồi!”
“Được rồi! Mọi chuyện ta đã biết!” Lí Tiêu Nhiên mất kiên nhẫn ngắt lời bà, “Người đâu, đưa Ngũ tiểu thư đến nông trang đối diện Huệ sơn, phái mấy ma ma cường tráng trông coi, không được để con bé chạy ra ngoài!”
Tứ di nương nghe xong, hai mắt mở to, bà vốn đang nghĩ tìm vài vị đại phu xem bệnh cho Lí Thường Hỉ, nói không chừng sẽ khỏi được… Nhưng mà hiện tại một câu nói của Lí Tiêu Nhiên, đã phán định án tử hình cho đối phương! Bà đột nhiên nghĩ ra, Lí Tiêu Nhiên đã triệt để chán ghét nữ nhi này, không bao giờ có ý định để con bé trở lại nữa!
Bà cầu xin: “Thiếp biết Ngũ tiểu thư đã phạm sai lầm, nhưng con bé về tình về lý đều có thể tha thứ được, Đại phu nhân ăn cái gì không ăn mà cứ phải chọn bọ cạp, ăn thì cứ ăn, lại còn bắt các tiểu thư đến chăm sóc, bản thân các tiểu thư chỉ là đứa nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu, bọ cạp tự dưng chạy đến, chuyện này rất kỳ quái—— “
Mọi chuyện, khẳng định có liên quan đến Đại phu nhân! Trong lòng Lí Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng, giấu đi tia sáng dưới đáy mắt, chỉ thản nhiên ừm một tiếng, căn bản không trả lời.
Vốn định minh oan, không ngờ Lí Tiêu Nhiên hoàn toàn không có phản ứng gì, Tứ di nương cắn môi.
Trên khuôn mặt thanh tú như nước của Lí Vị Ương là sự bình thản, không lộ ra sự lo lắng dối trá, cũng không ẩn chứ sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Trên mặt của nàng, ngoài sự bình thản là sắc mặt bình thường không hề có tình cảm gì, nàng chậm rãi nói: “Tứ di nương, Ngũ muội muội cắn đứt tai của mẫu thân, đã gây ra họa lớn, di nương nên nghe theo lời phụ thân, di nương đừng quên, bên cạnh người còn có Tứ muội, di nương sẽ không cô đơn.”
Tứ di nương sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ. Bà là người thông minh, biết xem xét thời thế, bà còn có một nữ nhi nữa, nếu như vì Thường Hỉ bị điên chọc giận lão gia, vậy thì Tứ cô nương về sau cũng hỏng cả đời như tiểu Ngũ… Chủ ý đã định, bà lau nước mắt: “Lão gia, đương nhiên mọi chuyện thiếp đều nghe theo người.”
Tứ di nương chung quy vẫn biết cái gì nên giữ cái gì nên bỏ, Lí Vị Ương nhớ lại lúc trước bà không tiếc đắc tội Đại phu nhân cũng muốn hãm hại Lí Trường Nhạc, môi khẽ nhếch lên thành độ cong lạnh lùng, nàng còn tưởng rằng mọi chuyện xuất phát từ tình thương người mẹ của Tứ di nương, hiện giờ ngẫm lại, trong đó có lẽ còn có một tầng ý nghĩa khác, chỉ cần nữ nhi gả cho nhà tốt, tương lai Tứ di nương mới có thể tiếp tục bình an sống trong Lí phủ. Hiện giờ Lí Thường Hỉ đã bị hủy hoại triệt để, Tứ di nương không thể vì nàng ta lãng phí sự nhẫn nại chẳng còn lại bao nhiêu của Lí Tiêu Nhiên.
Lí Tiêu Nhiên đi vào thăm Đại phu nhân, cho dù chán ghét đối phương đến mức nào nhưng ông vẫn phải ra vẻ để làm tấm gương sáng.
Lí Vị Ương nhìn bóng lưng của ông, ánh mắt lạnh băng.
Tứ di nương không đứng nổi nữa, được nha đầu đỡ trở về, Lí Vị Ương vừa định trở về, đột nhiên nghe thấy có tiếng nói: “Tam tỷ?”
Lí Vị Ương quay đầu lại, Lí Thường Tiếu xuất hiện trên hành lang, vải trắng băng bó trên tay, rất nổi bật.
Ánh mắt nàng nhìn Lí Vị Ương, có cảm xúc sợ hãi.
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Có chuyện gì?”
Đáy mắt Lí Thường Tiếu trong suốt, môi nàng mở ra rồi khép lại, như có chuyện gì đó rất khó xử, thật lâu sau mới ngập ngừng mở miệng: “Muội… muội muốn hỏi một chút… Tam tỷ, có phải Ngũ muội muội muốn hại tỷ, cho nên mới biến thành như vậy?”
Tứ muội này, bình thường nhìn như đầu gỗ, không ngờ lại linh mẫn bất ngờ.
Lí Vị Ương thản nhiên dời mắt đi: “Muội nói xem?”
Trong mắt Lí Thường Tiếu xẹt qua một tia đau lòng: “Muội ấy sao vẫn làm như vậy, muội đã khuyên muội ấy vô số lần —— “
Lí Vị Ương ngưng mắt, “Muội chuẩn bị đến tìm ta báo thù?” Không đợi nàng ta nói tiếp, cánh tay nàng đã bị đối phương nắm chặt, “Tam tỷ, Tam tỷ, muội ấy chỉ không hiểu chuyện, muội biết tất cả đều do muội ấy gieo gió gặt bão, cho nên muội không dám trách tỷ, nhưng mà – nhưng mà tỷ tha cho muội ấy một cái mạng đi.”
Nhìn đôi mắt tràn đầy sương mù của đối phương đang mong mỏi nhìn nàng, biểu cảm của Lí Vị Ương ngưng trệ trong nháy mắt. Triệu Nguyệt định bước lên ngăn cản tay của đối phương, Lí Vị Ương lại khẽ lắc đầu, Triệu Nguyệt do dự trong chốc lát, rồi đứng một bên không động đậy nữa.
“Tứ tỷ, nếu tỷ thật sự để ý đến tính mạng của Ngũ tỷ, thì cầu thần bái phật hy vọng cả đời Ngũ tỷ đừng khỏi bệnh!” Đột nhiên có giọng nói lạnh như băng xen vào.
Hai người đồng thời kinh hãi.
Khuôn mặt của Lí Mẫn Đức tuấn tú, nhưng đôi môi mỏng lại lộ ra nụ cười khinh bỉ, thậm chí trong lời nói còn xen lẫn sự âm lạnh cùng tàn nhẫn không dễ phát hiện.
Lí Thường Tiếu kinh hãi, bất giác buông lỏng tay.
Lí Mẫn Đức lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta, quay đầu nói: “Tam tỷ, chúng ta đi thôi.”
Lí Vị Ương gật đầu, không nhìn Lí Thường Tiếu nữa. Người phía sau còn khóc không ngừng, nhưng Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức đã đi xa rồi.
“Tam tỷ, về sau tỷ bớt quan tâm nàng ta đi!” Lí Mẫn Đức nghiêm mặt nói.
Lí Vị Ương bật cười: “Nàng ấy không liên quan đến chuyện này.”
“Ta biết không liên quan! Nhưng Lí Thường Hỉ là muội muội ruột của người đó, ta nhìn thấy là mất hứng!” Trong mắt Lí Mẫn Đức xẹt qua một tia sáng lạnh.
Lí Vị Ương thở dài: “Trong nhà này đệ có thích ai đâu!”
Lí Mẫn Đức không chút do dự nói: “Có tỷ!”
Bạch Chỉ đi phía sau cười rộ lên, Lí Mẫn Đức quay đầu, đôi mắt xinh đẹp trừng đối phương, Bạch Chỉ càng cười to hơn, Triệu Nguyệt chạm nhẹ lên thắt lưng của Bạch Chỉ, đột nhiên Bạch Chỉ không cười nổi nữa, thậm chí toàn bộ khuôn mặt đều cứng ngắc, Lí Mẫn Đức mỉm cười, quay đầu đi.
Lí Vị Ương không có phản ứng gì, chỉ cười, suy nghĩ mở rộng ra.
“Tam tỷ, tỷ có định nhân cơ hội này chuyển ra ngoài?” Trong mắt Lí Mẫn Đức lóe ra ánh sáng, như một thanh kiếm sắc bén.
Lí Vị Ương nhìn hắn, sau đó lắc đầu: “Đại phu nhân bị trọng thương, bà gặp phụ thân, nhất định sẽ khóc lóc kể lể, cố gắng giữ lại ta cùng Tứ muội.”
“Còn muốn ở trong viện đấy? Nếu không Tam tỷ cũng giả bệnh đi!”
Lí Vị Ương cười, ánh mắt dừng tại chỗ Đỗ ma ma đang bận rộn cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Chuyện bọ cạp ở Phúc Thụy viện, cuối cùng kết thúc bằng cái chết bất đắc kỳ tử của mấy tên thị vệ. Đồng thời, Lí Tiêu Nhiên còn xử trí một nha đầu quét dọn hồ nước nóng, lý do là nàng ta không dọn dẹp cẩn thận, mà bọ cạp thích nhất chỗ ấm áp, bò vào hồ, cho nên mới phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Lí Vị Ương đã sớm dự liệu được hành động này của Lí Tiêu Nhiên, nếu đổi lại là nàng, tất nhiên sẽ không nguyện ý để người khác biết phủ Thừa tướng xảy ra chuyện dọa người như vậy, chỉ có thể nói với người bên ngoài rằng Ngũ tiểu thư lúc tắm rửa bị bọ cạp cắn, bất đắc dĩ phải đưa đến biệt viện dưỡng thương, đương nhiên thương thế này… cả đời cũng không khỏi.
Lúc Lí Thường Hỉ bị ép đi, Lí Vị Ương đứng trên hành lang, nàng nhìn Lí Thường Hỉ bị trói như bánh chưng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Lí Thường Tiếu nước mắt đầy mặt tiễn muội muội lên xe ngựa, lúc trở về nhìn thấy Lí Vị Ương đang đứng trong sân, mặt đỏ lên, cúi đầu định rời đi.
“Đứng lại!” Lí Vị Ương đột nhiên nói.
Lí Thường Tiếu ngẩng đầu, Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Tứ muội, hôm qua muội cầu ta tha cho Ngũ muội muội một mạng, ta nói thật cho muội biết, từ giờ trở đi, tốt nhất muội phái người nhìn chằm chằm Ngũ muội mười hai canh giờ, nếu không, người khác sẽ lấy mạng nàng ta.”
Lí Thường Tiếu giật mình nhìn nàng: “Người khác?”
Lí Vị Ương nhàn nhạt liếc mắt nhìn phòng ngủ của Đại phu nhân, Lí Thường Tiếu bỗng chốc phản ứng lại, đúng vậy! Ngũ muội cắn đứt tai trái của Đại phu nhân, Đại phu nhân khỏi bệnh, nhất định sẽ xuống tay với Ngũ muội, cho dù con bé điên rồi, nhưng vẫn là muội muội của mình! Nàng cắn môi, sau đó bước nhanh đi qua Lí Vị Ương, đột nhiên dừng chân: “Tam tỷ, muội không trách tỷ! Thật đấy!” Sau đó nàng kéo váy, chạy về phía hành lang.
Qua chuyện này, Lí Mẫn Đức vô cùng lo lắng cho Lí Vị Ương, cứ hai ba ngày lại đến xem nàng có bình an vô sự hay không. Thật ra bên người Lí Vị Ương có hai cao thủ tuyệt đỉnh, Đại phu nhân tuyệt đối không làm gì được nàng, nhưng Lí Mẫn Đức vẫn cứ lo lắng.
“Đệ chạy đến đây chỉ để viết chữ?” Lí Vị Ương nhìn Lí Mẫn Đức, mỉm cười nói.
Lí Mẫn Đức an tĩnh tập trung tinh thần viết một chữ xuống giấy Tuyên thành, sau đó ngẩng đầu nói: “Không phải Tam tỷ luôn nói chữ mình viết không đẹp sao, ta tìm danh sư viết bảng chữ mẫu cho tỷ tập, hôm nay đem tới.”
Hôm trước đưa mực, hôm qua đưa giấy Tuyên Thành, hôm nay là bảng chữ mẫu, hắn làm như Phúc Thụy viện thiếu ăn thiếu mặc không bằng, Lí Vị Ương chớp mắt, cười nói: “Đệ ấy, đúng là làm ta không biết nên nói gì cho phải, ta đã đáp ứng phải chăm sóc đệ cho tốt, sao hiện tại lại thành đệ chăm sóc ta thế này?”
Bút trong tay Lí Mẫn Đức dừng lại một chút, hàng mi thật dài khẽ rung, sau đó tay bắt đầu chuyển động, viết xong một chữ “Tâm”.
“Bệnh tình của Đại bá mẫu thế nào rồi?”
Lí Vị Ương cười nhẹ: “Vẫn nằm trên giường.”
Lí Mẫn Đức kinh ngạc: “Đại bá mẫu mạnh mẽ như vậy, mà vẫn còn nằm trên giường?”
“Mười ngày trước phụ thân giận dữ vì chuyện của Ngũ muội, xử lý rất nhiều nha đầu ma ma, hiện giờ người bổ nhiệm vào phòng Đại phu nhân không hợp ý bà, Tứ muội đến chăm sóc, ngày đêm không được nghỉ ngơi, hôm qua ta thấy muội ấy hình như lung lay sắp ngã, người gầy như trang giấy, gió thổi qua cũng bay.” Lí Vị Ương nói nhẹ nhàng bâng quơ, nàng đoán, chỉ sợ Lí Thường Tiếu vừa đổ...
“Tam tỷ, Đại phu nhân có phải cũng bảo tỷ đến phòng của bà ta?” Lí Mẫn Đức lo lắng.
Lí Vị Ương cười: “Bà ta bảo ta đi cũng chẳng có gì kỳ quái, dù sao, ta còn phải gọi bà ta một tiếng mẫu thân, không phải sao?”
Trong nháy mắt hô hấp của Lí Mẫn Đức ngừng lại, sau đó trong mắt hắn có sự sầu lo không thuộc về độ tuổi thiếu niên: “Ta sợ bà ta sẽ mượn cơ hội ép buộc tỷ.”
Lí Vị Ương đưa tay hái một đóa mẫu đơn tiên diễm bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng phất đi giọt sương trên cánh hoa, quay đầu cười nói: “Còn phải xem bà ta có bản lĩnh này hay không.”
Cũng đúng, nếu Đại phu nhân để Lí Vị Ương vào phòng, chỉ sợ cái miệng khéo của Tam tỷ sẽ làm cho Đại phu nhân tức đến chết sớm cả chục năm.
Lí Mẫn Đức dần yên lòng, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, xen lẫn giữa tiếng hỗn loạn là giọng nói của nữ tử, “Rầm”, cửa lớn bị người ta bật mở, một nữ hài tuổi còn nhỏ xông vào trong viện, trên đầu búi hai búi tóc đối xứng, mặc quần áo gấm màu trắng bạc thêu hoa, hai gò má hồng nhuận, môi không tô son mà vẫn đỏ, mày liễu đang nhíu lại, một tay chỉ thẳng vào Lí Mẫn Đức trong phòng, “Lí Mẫn Đức! Ngươi đừng tưởng bản Công chúa thích thú gì ngươi! Trên đời này, chạy theo chỉ mong lấy lòng bản Công chúa có đầy người, bản Công chúa nguyện ý chơi đùa với ngươi, chỉ vì bộ dáng ngươi hơn người một chút, cho ngươi ít thể diện, ngươi đừng có không biết điều!”
Đi phía sau nữ tử là thái giám cung nữ trong cung, bọn họ hoang mang rối loạn bước vào, “Công chúa, Công chúa, người đừng như vậy —— “
Đã có nha đầu bước vào sương phòng xin lỗi, “Huyện chủ, nô tỳ thật sự không ngăn lại được.”
Người tới đúng là Cửu Công chúa lúc trước bọn họ từng gặp, nhưng mà nhìn biểu cảm của nàng ấy hoàn toàn không giống sự thiên chân khả ái thường ngày, mà vẻ mặt giận dữ như sắp bùng nổ, Lí Vị Ương hứng thú liếc mắt nhìn Lí Mẫn Đức, thấy hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, căn bản không hề để ý đến người ta.
“Người ái mộ đệ đuổi tới, phải làm sao đây?” Lí Vị Ương cảm thấy buồn cười, Công chúa này đúng là thú vị, thích Lí Mẫn Đức thì thôi, lại còn đuổi đến tận nơi này, đây là phủ Thừa tướng, chứ không phải Hoàng cung.
Lí Mẫn Đức không trả lời, đám người Bạch Chỉ hai mặt nhìn nhau.
“Thôi, chúng ta ra ngoài xem sao.” Lí Vị Ương mỉm cười đi ra ngoài.
“Công chúa điện hạ đại giá quang lâm, đúng là vẻ vang cho Lí gia.” Khuôn mặt Lí Vị Ương mang theo nụ cười hòa khí, chỉ có điều trên mặt không có sự kinh sợ Cửu Công chúa thường nhìn thấy.
Cửu Công chúa nhìn nàng, lập tức nhận ra nàng là ai, thật ra Cửu Công chúa rất có cảm tình với Tam tiểu thư Lí gia, nhất là hội hoa đăng lần trước vô tình gặp nhau, nàng thấy đối phương là người rất thú vị. Chỉ có điều hiện giờ nàng thở hổn hển, bất chấp mọi chuyện: “Bảo Lí Mẫn Đức đi ra, ta hỏi nha đầu trong viện hắn, nói hắn đang ở đây!”
Lí Vị Ương bật cười: “Không biết Cửu Công chúa tìm Tam đệ có chuyện gì?!”
Cửu Công chúa mở to hai mắt, ấp úng nửa ngày, cuối cùng đỏ mặt, giậm chân thật mạnh: “Ngươi bảo hắn đi ra! Nhanh lên!”
Lí Vị Ương nhướng mày, nàng tất nhiên sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp, cho nên nàng chỉ thản nhiên nói: “Cửu Công chúa, đây là phủ Thừa tướng, không phải Hoàng cung, Cửu Công chúa đột nhiên giá lâm, không biết đã được bệ hạ cho phép chưa?”
Cửu Công chúa nhất thời ngẩn người, tuy phụ hoàng yêu thương nàng, nhưng vô cùng nghiêm khắc, bắt buộc nàng phải cẩn thận tuân thủ lễ nghi, thường ngày tuyệt đối không cho phép nàng có hành vi mất thân phận gì, nếu người biết mình lại lén ra khỏi cung, còn chạy đến Lí phủ nháo loạn, người nhất định sẽ nhốt nàng chừng trăm ngày mất! “Ta… ta…” Nàng hoàn toàn quên mất phải nói gì, tiểu thái giám bên cạnh nhắc nhở một câu, “Công chúa, Lí Tam thiếu gia đi ra.”[/color][/size]
_________________
Bạn bè Tốt là thấy té thì đỡ.....chứ không phải đợi mình tắt thở...rồi mới thắp nhang!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook