Thứ Nữ Hữu Độc
-
Chương 81-1: Đàn bọ cạp loạn vũ
“Nếu đổi lại là ta, người mình ghét mỗi ngày đều lắc lư trước mặt chỉ sợ ăn không ngon ngủ không yên, suy ra, Đại phu nhân đúng là bụng lớn dung thứ được mọi thứ.”
Không biết vì sao, Lí Vị Ương nói ra có thêm vài phần ý cười.
“Tiểu thư không thể tin tưởng lời của Đại phu nhân, nô tỳ thấy bà ấy không có hảo tâm.”
Nha đầu kia bây giờ cũng biết cẩn thận, xem ra có tiến bộ, Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Bạch Chỉ.
Nhìn bề ngoài, hôm nay Đại phu nhân từ chối yêu cầu tiếp quản gia vụ của Nhị phu nhân, mà Lí Vị Ương lại chú ý tới biểu cảm của bà ta lúc đó. Bà ta vừa nghe đến hai chữ gia vụ, khóe miệng hơi nhếch lên, không hề có chút hoảng hốt, ngược lại còn thoải mái như là chuyện chờ mong đã lâu cuối cùng cũng phát sinh.
Mà Nhị phu nhân nói để các nữ nhi thứ xuất đi hầu hạ lại rất đúng thời điểm.
Thật ra, bất luận là Đại phu nhân, hay là Nhị phu nhân, Lí Vị Ương đều hiểu được bảy tám phần.
Nhị phu nhân là người thông minh hám lợi, suốt ngày nịnh hót bên cạnh lão phu nhân, thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ, ra ngoài dâng hương… là điển hình cho một phu nhân ở Kinh thành, rất thích tham gia các hoạt động xã giao. Tuy ân cần với lão phu nhân, nhưng đáng tiếc Nhị lão gia là con trai thứ cho nên không được lão phu nhân yêu thích, luôn đối nghịch với Đại phu nhân, nhưng vì lợi ích cũng có nhiều lúc cấu kết với nhau. Nhất là thái độ đối xử với mình, ban đầu rất nhiệt tình để mình đối phó Đại phu nhân, nhưng từ lúc Lí Vị Ương được phong chức Huyện chủ, thái độ của Nhị phu nhân phát sinh biến hóa rõ ràng, lúc thì đối xử với nàng hòa ái, đôi khi lại ngáng chân, là một con người cực kỳ phức tạp. Còn Đại phu nhân sao, cũng là một người bề ngoài rộng lượng, trong lòng có gai, tính tình mạnh mẽ, nếu bà ta bệnh nặng, tuyệt đối sẽ không chạy đến trước mặt lão phu nhân dài dòng, biểu hiện của bà ta hôm nay yếu đuối đến khác thường, giống như đang cầu xin lão phu nhân tha thứ, nhưng lại đồng ý để thứ nữ đến Phúc Thụy viện hầu hạ, rốt cuộc là vì sao?
Trong đầu xẹt qua biểu cảm lúc đó của Đại phu nhân, Lí Vị Ương cười nhẹ.
Buổi chiều hôm đó, Đỗ ma ma dẫn người đến: “Tam tiểu thư đã quyết định đi chăm sóc phu nhân, nhưng cứ đi qua đi lại nhất định không tiện, ý của Đại phu nhân là… không bằng chuyển đến ở Đông sương phòng trong Phúc Thụy viện.” Bà nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, tươi cười đầy mặt nói, “Không chỉ riêng tiểu thư, Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư đều đã chuyển qua. Về sau tiểu thư không cần làm gì hết, sớm chiều đến thỉnh an, đưa chén thuốc đồ ăn cho Đại phu nhân vậy là được rồi, hơn nữa ba tiểu thư thay phiên nhau chăm sóc sẽ không thấy mệt mỏi.”
Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc nhau, đều nhìn thấy một tia bất an trong mắt đối phương.
Đang yên đang lành, tự dưng phải chuyển đến Phúc Thụy viện, mọi chuyện đều bị Đại phu nhân khống chế, chắc chắn không phải là việc tốt.
Lí Vị Ương khép lại quyển sách trên tay, liếc mắt nhìn Đỗ ma ma, trong lòng Đỗ ma ma giật mình, cười nói: “Nô tỳ đã đi hỏi ý lão gia, lão gia đã đáp ứng rồi.”
Tức là không chuyển không được. Lí Vị Ương cười, Đại phu nhân không ngại bức bối, thì mình ngại gì không đạp thêm vài cái? Tuy lần này đi nhất định có chuyện không tốt đang chờ nàng, nhưng người ta nhàn rỗi không có việc gì làm muốn tìm chết, nàng không thể cự tuyệt mới phải, “Như vậy phiền ma ma rồi.” Nàng liếc mắt nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ lập tức nói: “Các ngươi, còn không mau đi theo ta, đồ đạc quý trọng của tiểu thư, không cẩn thận chạm vào hỏng, coi chừng đầu các ngươi!”
Đỗ ma ma mắt lạnh nhìn, nghĩ thầm từ lúc nào Tam tiểu thư phô trương lớn như vậy, nhưng lúc bà nhìn thấy từng tráp chứa đầy vàng bạc ngọc ngà bảo thạch, hai mắt mở to không chớp.
Mặc Trúc cười nói: “Lần này tiểu thư không đi lâu, mấy đồ lớn không cần phải cầm theo, chỉ cần mang theo đồ trang sức thường ngày tiểu thư thích dùng là được, ai da, nha đầu ngươi cẩn thận chút! Nhẹ chút nhẹ chút! Đây là bạch ngọc phỉ thúy đấy!”
Đỗ ma ma nhìn chằm chằm đồ trang sức trong tráp, cùng gấm vóc rực rỡ, vàng bạc ngọc như ý chói lọi, âm thầm lắc đầu, thứ xuất nữ nhi nhà ai có nhiều bảo vật thế này, chẳng trách mọi người đều nói thể diện bậc nhất Kinh đô chính là vị Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, Hoàng đế ban cho nàng ta nhiều bảo bối như vậy, đúng là cả đời ăn mặc sung sướng vô lo.
Trong phòng, Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt của Đỗ ma ma, cười nói: “Đỗ ma ma, gần đây mẫu thân uống những thuốc gì?”
Đỗ ma ma ngẩn người, sau đó cẩn thận nói: “Đều là thuốc điều dưỡng thân thể bình thường.” Đại phu nhân nói, bất luận thế nào cũng không thể để lộ chuyện tim của bà có bệnh cho Tam tiểu thư biết.
Lí Vị Ương cười không chút để ý, vẫy tay với Đỗ ma ma: “Ma ma ngồi xuống nói chuyện đi.”
Vì thế Đỗ ma ma dè dặt ngồi xuống ghế tròn nhỏ bên cạnh.
“Ta từ nhỏ không ở đây, cho nên không hiểu rõ những chuyện trong viện, nhất là tính khí sở thích của mẫu thân, ta đều không biết gì cả, còn phải nhờ ma ma nhắc nhở, đừng để ta làm sai là được.” Lí Vị Ương liếc mắt ra dấu, Bạch Chỉ lập tức đưa bao đỏ cho Đỗ ma ma, Đỗ ma ma lặng lẽ đo đếm, thấy nặng trịch, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười: “Tam tiểu thư sao lại nói vậy, nô tỳ có thể cống hiến sức lực cho tiểu thư đó là phúc khí của nô tỳ.”
Lí Vị Ương như đang nói chuyện phiếm: “Trước kia bên người mẫu thân có Lâm ma ma hầu hạ, gần đây sao không thấy đâu?”
Mặt Đỗ ma ma tối sầm, bên tai vang lên tiếng ong ong.
“Bà ấy!” Đỗ ma ma miễn cưỡng cười, “Bà ấy bệnh cũ tái phát, cáo bệnh với phu nhân trở về quê hương.”
Nói dối không chớp mắt, Lâm ma ma thực ra đã bị mình quăng cho sói ăn, Lí Vị Ương chỉ mỉm cười: “Hóa ra là vậy, vậy thì mẫu thân tất nhiên phải nhờ Đỗ ma ma chăm sóc cẩn thận rồi.”
Sau đó nàng nói như vô tình, “Lần trước từ chùa miếu trở về, Tam đệ có nói với ta một tin tức, phía sau núi có một nữ nhân bị bầy sói cắn nát người, hình dạng hoàn toàn thay đổi, không biết là ai, Đỗ ma ma đã nghe tin này chưa!”
Giọng điệu của Tam tiểu thư nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ uống lượn, như tiếng chuông bạc thanh thúy, rất êm tai, nhưng Đỗ ma ma nghe xong cả người rét run, bà làm sao không hiểu được ý tứ của Lí Vị Ương.
Lần đó, Lâm ma ma bị phái đi gặp Cửu di nương nhưng không trở về, Đại phu nhân còn tưởng rằng bà ta sợ tội bỏ trốn, nghe ý tứ của Lí Vị Ương, có lẽ đã bị đem cho sói ăn! Chùa miếu mặc dù ở trên núi, nhưng chỉ phía sau núi nơi không có người tới mới có sói, Lâm ma ma có lẽ đã bị Tam tiểu thư xử lý!
Đỗ ma ma cảm thấy rét run, đưa tay lên lau trán mới phát hiện mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Huyện chủ…” Bất giác, bà đã thay đổi cách xưng hô.
Dưới mông như đột nhiên mọc thêm một cái đinh làm Đỗ ma ma không ngồi nổi nữa, chậm rãi đứng lên.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Lí Vị Ương cười: “Đỗ ma ma thấy nóng như vậy sao? Bạch Chỉ, còn không mau đem khăn đến!”
Bạch Chỉ lập tức đưa khăn qua, Đỗ ma ma cầm trong tay, một câu cũng không dám nói. Bà sợ Tam tiểu thư, thật ra lúc nào cũng sợ, từ ngày đối phương vào phủ đến giờ, từng chuyện bà đều nhìn thấy, từ một thứ nữ không ai thèm liếc mắt đến, không biết từ lúc nào đã trở thành tâm phúc của lão phu nhân, còn chạm được đến Hoàng gia, Đại phu nhân dồn hết tâm sức bày mưu kế mà một chút tác dụng cũng không có! Theo bản năng bà cầm khăn lên lau, lại đột nhiên cảm thấy trên mặt ướt sũng, ngửi thấy mùi máu tươi, hướng mắt nhìn lên, máu me nhầy nhụa, sợ hãi.
Lí Vị Ương cười: “Bạch Chỉ, ngươi làm việc thế nào vậy, dám đưa khăn bẩn cho Đỗ ma ma.”
Bạch Chỉ thản nhiên nói: “Xin Đỗ ma ma thứ tội, khăn này là Lâm ma ma hôm đó để lại, mời Đỗ ma ma cầm về đi.”
Toàn thân Đỗ ma ma tựa như đang run rẩy, đáy lòng nhộn nhạo, chỉ vang lên một câu duy nhất.
Tam tiểu thư chuyện gì cũng biết hết!
Bà hít sâu một hơi, nỗ lực bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn run run.
“Huyện chủ, ý của Huyện chủ nô tỳ đã hiểu!” Bà ngẩng đầu nhìn Lí Vị Ương, khẩn thiết nói, “Phu nhân đúng là đã làm một số việc có lỗi với Huyện chủ, nhưng gần đây thân thể phu nhân không tốt, Đại tiểu thư lại không ở bên cạnh, một mình lẻ loi hiu quạnh, thật sự rất đáng thương, nô tỳ to gan, cầu xin Huyện chủ ban cho một ân điển, đừng tiếp tục oán hận Đại phu nhân…”
“Đỗ ma ma đúng là trung tâm bảo vệ chủ tử.” Giọng nói của Lí Vị Ương rất dịu dàng, trên mặt vẫn mang nụ cười cui vẻ, “Nghe nói năm đó, người ôm ta ra khỏi phủ, chính là ma ma thì phải!”
Đỗ ma ma vừa nghe xong, nhất thời cảm thấy có một luồng không khí lạnh từ lòng bàn chân lan đến ngực, làm cả người bà đông cứng lại, lúc này trời đã vào xuân, vốn nên ấm áp, nhưng mỗi một câu của Lí Vị Ương, làm bà không tự chủ được cả người lạnh băng.
Mấy năm nay, bản thân bà đã giúp Đại phu nhân làm không ít chuyện hại người, sớm quên sạch sự kiện năm đó, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tam tiểu thư, trong lòng vẫn có chút không thoải mái, bà cứ tưởng rằng lúc đó Lí Vị Ương còn nhỏ tuổi sẽ không biết chân tướng mọi chuyện…
Bà ngẩng đầu, nhìn Lí Vị Ương.
Trên khuôn mặt thanh tú của Lí Vị Ương mang theo ý cười hòa khí, ánh mắt sâu thẳm như nước giếng cổ, khóe miệng còn có lúm đồng tiền dịu dàng, như thể đang tâm sự cùng Đỗ ma ma, không hề lộ ra chút giận dữ nào. Nếu Lí Vị Ương giận tím mặt, Đỗ ma ma sẽ có biện pháp qua ải, nhưng nàng lại bình tĩnh như vậy, làm bà không thể hiểu được thực hư.
Nói, hay là không nói?
Đỗ ma ma do dự thật lâu, Lí Vị Ương vẫn đang chờ, bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, nên tiếng đi lại của bọn nha đầu trong viện càng thêm rõ ràng, Lí Vị Ương sắp chuyển đến viện của phu nhân ngay lập tức! Đỗ ma ma cắn răng, nói: “Nếu nô tỳ nói, Huyện chủ lấy cái gì để hồi báo nô tỳ.”
Lí Vị Ương cười nhàn nhạt, ở lâu trong nhà cao cửa rộng, ai cũng biết phải lựa chọn thế nào để bản thân mình có lợi nhất.
“Năm trăm lượng.” Nàng chậm rãi nói.
Đỗ ma ma nghĩ, năm trăm lượng, có thể lấy cho con trai một nàng dâu, đá cả đàn gà mái không sinh nở gì được kia ra khỏi nhà, nhà ở cũng nên tân trang lại… Đương nhiên, còn có thể lấy danh nghĩa Lí gia mua một nông trang nhỏ ở bên ngoài.
Chỉ có điều… bà vẫn còn đang do dự.
“Hoàng kim.” Lí Vị Ương tiếp tục nói.
Đỗ ma ma lại run lên, nhưng lần này là hưng phấn, bà phấn đấu vì Đại phu nhân nửa đời người, còn chưa thấy qua một lượng hoàng kim.
Âm điệu của bà, mang theo sự rung động: “Nô tỳ đã hiểu.”
Lí Vị Ương nói với bà ta: “Ngồi xuống đi.”
Đỗ ma ma chậm rãi nói: “Năm đó lúc Thất di nương vào phủ, bộ dáng rất rạng rỡ đẹp đẽ, lão gia liếc mắt đã nhìn trúng, nhưng e ngại di nương là nha đầu trong phòng phu nhân, phu nhân không mở miệng thì lão gia không thể lấy về phòng, phu nhân nhận ra điều này, không tức giận còn tiếp tục giữ lại Thất di nương. Sau này muội muội ruột của phu nhân, ừm, người này tiểu thư cũng biết, là vị Ngụy Quốc phu nhân kia, lúc xe ngựa của bà xuất hành, không biết vì sao nổi lên xung đột, đánh chết một lão tú tài, chuyện này bị Ngự Sử bẩm báo lên bệ hạ, Ngụy Quốc phu nhân tìm đến lão gia, nói cần lão gia lo liệu giúp, nhưng mà lão gia lại từ chối, nói Lí gia tuyệt đối sẽ không nói giúp những vấn đề như vậy. Vì chuyện này Đại phu nhân đã cân nhắc rất lâu, dứt khoát chuốc rượu lão gia, còn cố ý nói bóng gió, để lão gia ôm Thất di nương về phòng.”
Đỗ ma ma nhìn thoáng qua mắt của Lí Vị Ương, giọng nói nhẹ xuống, “Lão gia say rượu trực tiếp nhận người, còn làm ô uế phòng của phu nhân, chính là bôi nhọ lên mặt phu nhân, lão gia thấy xấu hổ, nên đáp ứng hỗ trợ. Thật ra chuyện này cũng vì phu nhân sốt ruột, lúc đó Tam di nương ỷ vào được sủng ái, đối nghịch với phu nhân, có một lần thiếu chút nữa làm phu nhân bị thương, là Thất di nương quên mình nhảy ra cứu phu nhân, lúc đó phu nhân còn từng hứa hẹn, có cơ hội sẽ thả di nương ra ngoài, rồi tìm một nhà nào đó gả vào. Nhưng vừa quay đầu, đã đưa di nương cho lão gia, Thất di nương không đồng ý cũng là chuyện bình thường…”
Lí Vị Ương cười lạnh, trở mặt, không phải là việc Đại phu nhân làm một hai lần, do Đàm thị rất dễ tin người thôi.
“Lúc đó Lục di nương trong nhà rất tự đắc, vì thế phu nhân mới cất nhắc Thất di nương, để áp chế Lục di nương. Không ngờ Thất di nương không hề thua kém, rất nhanh đã mang thai. Lúc đó lão gia coi trọng Thất di nương. Lúc này, Thất di nương có địa vị khá cao trong nhà, hơn nữa thầy tướng số còn nói đứa nhỏ trong bụng Thất di nương là người đứng trên nhiều người, trong lòng phu nhân bắt đầu không thoải mái, bà sợ tương lai không quản chế được Thất di nương, dứt khoát kê đơn thuốc… để Thất di nương sinh đứa nhỏ sớm hơn vào đúng tháng hai…”
“Vốn định lặng lẽ sai người dìm chết tiểu thư, là Thất di nương quỳ gối giữa trời đông giá rét cầu xin lão gia, mong lão gia cho tiểu thư một con đường sống…”
Đỗ ma ma nói, dè dặt nhìn Lí Vị Ương.
Nghe xong mặt Lí Vị Ương không có biểu cảm gì, trong lòng Đỗ ma am bất an, để lấy lòng nàng, bà nói tiếp: “Lão gia khai ân, đưa tiểu thư đến Bình thành nuôi dưỡng, Đại phu nhân thấy lo lắng, nên thường xuyên sai người đi xem xét, sau này hình như còn nói gì với người nhà đó, bọn họ lập tức đưa tiểu thư cho một nhà nông. Chỉ vì Đại phu nhân nói sinh tử không bàn…”
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Đỗ ma ma, ngươi đừng nói linh tinh, nếu như mẫu thân có ác ý, sao không dứt khoát để ta cả đời ở quê hương đi.”
Đỗ ma ma cười làm lành: “Huyện chủ hãy nghe nô tỳ nói, ban đầu đúng là phu nhân dự định như vậy, nhưng sau này nghe người giám sát bảo bộ dạng tiểu thư không tệ, tính tình lại yếu đuối, phu nhân nghĩ, nữ nhi con vợ cả của Đại phòng chỉ có mình Đại tiểu thư, tương lai Tam tiểu thư có lẽ sẽ có công dụng, cho nên mới đón tiểu thư về –” ai ngờ lại dẫn về một con sói ác độc, Đỗ ma ma nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại cười đến ngọt ngào.
Lí Vị Ương đứng lên, “Được rồi, Đỗ ma ma đã nói xong chuyện xưa, ta cũng nên đến chỗ mẫu thân tẫn hiếu.”
Không một câu oán hận sao? Thậm chí ngay một biểu cảm phẫn nộ cũng không có, Đỗ ma ma càng không rõ tâm tư của Lí Vị Ương, bà bước lên hai bước nói: “Huyện chủ, chuyện người đáp ứng…”
Lí Vị Ương dừng bước, liếc mắt nhìn Đỗ ma ma, sau đó nói với Bạch Chỉ: “Đem ngân phiếu đến.”
Đỗ ma ma vẻ mặt tươi cười: “Đa tạ Huyện chủ.”
Chờ Lí Vị Ương rời đi, Đỗ ma ma mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, xiết chặt ngân phiếu trong tay áo, lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Ngoài phòng, Bạch Chỉ lặng lẽ nói: “Tiểu thư, tiểu thư thật sự tin tưởng lão bà kia sao? Bà ta đã giúp phu nhân làm không ít chuyện ác!”
Lí Vị Ương như tùy tiện nhìn thoáng qua Đỗ ma ma qua cánh cửa sổ, khẽ cười: “Tin, vì sao không tin?”
“Nhưng nô tỳ vẫn cảm thấy bà ta chưa hẳn đã thật tâm quy thuận tiểu thư.” Bạch Chỉ nhíu mày, “Bằng không nô tỳ thay tiểu thư theo dõi Đỗ ma ma, nếu Đại phu nhân có bất kỳ cử động gì chúng ta cũng có phòng bị kịp thời.”
Lí Vị Ương lắc đầu, “Không cần, ngươi làm tốt chuyện của mình là được rồi.”
Bạch Chỉ cảm thấy Lí Vị Ương có chút khinh địch, “Tiểu thư, nô tỳ không phải đa tâm, mà chỉ sợ vạn nhất…”
Lí Vị Ương cười nhẹ: “Ngươi ấy, tuổi còn nhỏ đã sầu lo đến bạc đầu rồi.”
“Tiểu thư! Nô tỳ còn không phải vì lo lắng cho tiểu thư!” Bạch Chỉ sẵng giọng.
Lí Vị Ương thở ra một hơi, nhìn phương xa, giọng nói mờ mịt, “Yên tâm, mọi chuyện vẫn nắm giữ trong tay.”
Qua một lúc, Lí Vị Ương nhìn thấy Thất di nương thở hổn hển chạy vào, gặp Đỗ ma ma, bà kinh ngạc, Đỗ ma ma cười làm lành: “Thất di nương đã đến.” Hiện giờ Thất di nương là Tam phẩm Thục nhân, không còn là di nương lúc trước đến nha đầu cũng khinh thường.
Đỗ ma ma hành lễ với bà, Thất di nương hơi kinh sợ.
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Đỗ ma ma, nói: “Ngươi về chỗ mẫu thân, nói ta thu dọn đồ đạc một lát rồi qua đó.”
“Dạ.” Đỗ ma ma cung kính lên tiếng, rồi nhanh chóng rời đi.
Cho đến khi Đỗ ma ma đi ra khỏi cửa lớn, Thất di nương mới bước nhanh lên: “Trăm ngàn lần đừng đến viện của Đại phu nhân!”
Nhìn bộ dáng lo lắng vô cùng của bà, Lí Vị Ương cười nói: “Sao vậy?”
“Chuyện này ——” Thất di nương bộ dáng muốn nói lại thôi.
Bạch Chỉ cười lui xuống: “Nô tỳ đi pha trà cho di nương.”
Thấy mọi người lui xuống, Thất di nương vội nói: “Tâm tư Đại phu nhân không ai đoán ra được, con phải có thêm tâm nhãn mới được!”
Tuy rằng Thất di nương đơn giản nhưng không ngốc. Lí Vị Ương không nhịn được cười rộ lên.
Thất di nương nhìn nàng cười, oán trách: “Nha đầu ngốc, phải cẩn thận một chút!” Nói xong, trong mắt có ánh lệ!
Lí Vị Ương mỉm cười đưa khăn của mình sang: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không mắc mưu.”
“Con không biết đấy, lúc trước bà ấy từng tính kế ta, ta vừa bước vào viện đó đã thấy sợ hãi!” Thất di nương nói, sau đó mặt trắng bệch, Lí Vị Ương vội vàng an ủi: “Không đâu, ăn ở đều do nha đầu đáng tin sắp xếp chuẩn bị, không để cho bọn họ có cơ hội động tay động chân.”
Thất di nương nghe xong thấy an tâm hơn nhiều, Lí Vị Ương lại trấn an thêm vài câu, rồi mới đưa bà trở về.
Đại phu nhân để phòng tốt nhất trong Phúc Thụy viện cho Lí Vị Ương, Lí Thường Hỉ mất hứng, không để ý đến sự ngăn cản của Lí Thường Tiếu, lập tức chạy đi nói lý lẽ. Đúng lúc thấy Đỗ ma ma vừa mới trở về đang dặn dò bọn nha đầu: “Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư thì thôi, phu nhân nói, nhất định phải hầu hạ Tam tiểu thư cho tốt!”
Không biết vì sao, Lí Vị Ương nói ra có thêm vài phần ý cười.
“Tiểu thư không thể tin tưởng lời của Đại phu nhân, nô tỳ thấy bà ấy không có hảo tâm.”
Nha đầu kia bây giờ cũng biết cẩn thận, xem ra có tiến bộ, Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Bạch Chỉ.
Nhìn bề ngoài, hôm nay Đại phu nhân từ chối yêu cầu tiếp quản gia vụ của Nhị phu nhân, mà Lí Vị Ương lại chú ý tới biểu cảm của bà ta lúc đó. Bà ta vừa nghe đến hai chữ gia vụ, khóe miệng hơi nhếch lên, không hề có chút hoảng hốt, ngược lại còn thoải mái như là chuyện chờ mong đã lâu cuối cùng cũng phát sinh.
Mà Nhị phu nhân nói để các nữ nhi thứ xuất đi hầu hạ lại rất đúng thời điểm.
Thật ra, bất luận là Đại phu nhân, hay là Nhị phu nhân, Lí Vị Ương đều hiểu được bảy tám phần.
Nhị phu nhân là người thông minh hám lợi, suốt ngày nịnh hót bên cạnh lão phu nhân, thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ, ra ngoài dâng hương… là điển hình cho một phu nhân ở Kinh thành, rất thích tham gia các hoạt động xã giao. Tuy ân cần với lão phu nhân, nhưng đáng tiếc Nhị lão gia là con trai thứ cho nên không được lão phu nhân yêu thích, luôn đối nghịch với Đại phu nhân, nhưng vì lợi ích cũng có nhiều lúc cấu kết với nhau. Nhất là thái độ đối xử với mình, ban đầu rất nhiệt tình để mình đối phó Đại phu nhân, nhưng từ lúc Lí Vị Ương được phong chức Huyện chủ, thái độ của Nhị phu nhân phát sinh biến hóa rõ ràng, lúc thì đối xử với nàng hòa ái, đôi khi lại ngáng chân, là một con người cực kỳ phức tạp. Còn Đại phu nhân sao, cũng là một người bề ngoài rộng lượng, trong lòng có gai, tính tình mạnh mẽ, nếu bà ta bệnh nặng, tuyệt đối sẽ không chạy đến trước mặt lão phu nhân dài dòng, biểu hiện của bà ta hôm nay yếu đuối đến khác thường, giống như đang cầu xin lão phu nhân tha thứ, nhưng lại đồng ý để thứ nữ đến Phúc Thụy viện hầu hạ, rốt cuộc là vì sao?
Trong đầu xẹt qua biểu cảm lúc đó của Đại phu nhân, Lí Vị Ương cười nhẹ.
Buổi chiều hôm đó, Đỗ ma ma dẫn người đến: “Tam tiểu thư đã quyết định đi chăm sóc phu nhân, nhưng cứ đi qua đi lại nhất định không tiện, ý của Đại phu nhân là… không bằng chuyển đến ở Đông sương phòng trong Phúc Thụy viện.” Bà nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, tươi cười đầy mặt nói, “Không chỉ riêng tiểu thư, Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư đều đã chuyển qua. Về sau tiểu thư không cần làm gì hết, sớm chiều đến thỉnh an, đưa chén thuốc đồ ăn cho Đại phu nhân vậy là được rồi, hơn nữa ba tiểu thư thay phiên nhau chăm sóc sẽ không thấy mệt mỏi.”
Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc nhau, đều nhìn thấy một tia bất an trong mắt đối phương.
Đang yên đang lành, tự dưng phải chuyển đến Phúc Thụy viện, mọi chuyện đều bị Đại phu nhân khống chế, chắc chắn không phải là việc tốt.
Lí Vị Ương khép lại quyển sách trên tay, liếc mắt nhìn Đỗ ma ma, trong lòng Đỗ ma ma giật mình, cười nói: “Nô tỳ đã đi hỏi ý lão gia, lão gia đã đáp ứng rồi.”
Tức là không chuyển không được. Lí Vị Ương cười, Đại phu nhân không ngại bức bối, thì mình ngại gì không đạp thêm vài cái? Tuy lần này đi nhất định có chuyện không tốt đang chờ nàng, nhưng người ta nhàn rỗi không có việc gì làm muốn tìm chết, nàng không thể cự tuyệt mới phải, “Như vậy phiền ma ma rồi.” Nàng liếc mắt nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ lập tức nói: “Các ngươi, còn không mau đi theo ta, đồ đạc quý trọng của tiểu thư, không cẩn thận chạm vào hỏng, coi chừng đầu các ngươi!”
Đỗ ma ma mắt lạnh nhìn, nghĩ thầm từ lúc nào Tam tiểu thư phô trương lớn như vậy, nhưng lúc bà nhìn thấy từng tráp chứa đầy vàng bạc ngọc ngà bảo thạch, hai mắt mở to không chớp.
Mặc Trúc cười nói: “Lần này tiểu thư không đi lâu, mấy đồ lớn không cần phải cầm theo, chỉ cần mang theo đồ trang sức thường ngày tiểu thư thích dùng là được, ai da, nha đầu ngươi cẩn thận chút! Nhẹ chút nhẹ chút! Đây là bạch ngọc phỉ thúy đấy!”
Đỗ ma ma nhìn chằm chằm đồ trang sức trong tráp, cùng gấm vóc rực rỡ, vàng bạc ngọc như ý chói lọi, âm thầm lắc đầu, thứ xuất nữ nhi nhà ai có nhiều bảo vật thế này, chẳng trách mọi người đều nói thể diện bậc nhất Kinh đô chính là vị Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, Hoàng đế ban cho nàng ta nhiều bảo bối như vậy, đúng là cả đời ăn mặc sung sướng vô lo.
Trong phòng, Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt của Đỗ ma ma, cười nói: “Đỗ ma ma, gần đây mẫu thân uống những thuốc gì?”
Đỗ ma ma ngẩn người, sau đó cẩn thận nói: “Đều là thuốc điều dưỡng thân thể bình thường.” Đại phu nhân nói, bất luận thế nào cũng không thể để lộ chuyện tim của bà có bệnh cho Tam tiểu thư biết.
Lí Vị Ương cười không chút để ý, vẫy tay với Đỗ ma ma: “Ma ma ngồi xuống nói chuyện đi.”
Vì thế Đỗ ma ma dè dặt ngồi xuống ghế tròn nhỏ bên cạnh.
“Ta từ nhỏ không ở đây, cho nên không hiểu rõ những chuyện trong viện, nhất là tính khí sở thích của mẫu thân, ta đều không biết gì cả, còn phải nhờ ma ma nhắc nhở, đừng để ta làm sai là được.” Lí Vị Ương liếc mắt ra dấu, Bạch Chỉ lập tức đưa bao đỏ cho Đỗ ma ma, Đỗ ma ma lặng lẽ đo đếm, thấy nặng trịch, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười: “Tam tiểu thư sao lại nói vậy, nô tỳ có thể cống hiến sức lực cho tiểu thư đó là phúc khí của nô tỳ.”
Lí Vị Ương như đang nói chuyện phiếm: “Trước kia bên người mẫu thân có Lâm ma ma hầu hạ, gần đây sao không thấy đâu?”
Mặt Đỗ ma ma tối sầm, bên tai vang lên tiếng ong ong.
“Bà ấy!” Đỗ ma ma miễn cưỡng cười, “Bà ấy bệnh cũ tái phát, cáo bệnh với phu nhân trở về quê hương.”
Nói dối không chớp mắt, Lâm ma ma thực ra đã bị mình quăng cho sói ăn, Lí Vị Ương chỉ mỉm cười: “Hóa ra là vậy, vậy thì mẫu thân tất nhiên phải nhờ Đỗ ma ma chăm sóc cẩn thận rồi.”
Sau đó nàng nói như vô tình, “Lần trước từ chùa miếu trở về, Tam đệ có nói với ta một tin tức, phía sau núi có một nữ nhân bị bầy sói cắn nát người, hình dạng hoàn toàn thay đổi, không biết là ai, Đỗ ma ma đã nghe tin này chưa!”
Giọng điệu của Tam tiểu thư nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ uống lượn, như tiếng chuông bạc thanh thúy, rất êm tai, nhưng Đỗ ma ma nghe xong cả người rét run, bà làm sao không hiểu được ý tứ của Lí Vị Ương.
Lần đó, Lâm ma ma bị phái đi gặp Cửu di nương nhưng không trở về, Đại phu nhân còn tưởng rằng bà ta sợ tội bỏ trốn, nghe ý tứ của Lí Vị Ương, có lẽ đã bị đem cho sói ăn! Chùa miếu mặc dù ở trên núi, nhưng chỉ phía sau núi nơi không có người tới mới có sói, Lâm ma ma có lẽ đã bị Tam tiểu thư xử lý!
Đỗ ma ma cảm thấy rét run, đưa tay lên lau trán mới phát hiện mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Huyện chủ…” Bất giác, bà đã thay đổi cách xưng hô.
Dưới mông như đột nhiên mọc thêm một cái đinh làm Đỗ ma ma không ngồi nổi nữa, chậm rãi đứng lên.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Lí Vị Ương cười: “Đỗ ma ma thấy nóng như vậy sao? Bạch Chỉ, còn không mau đem khăn đến!”
Bạch Chỉ lập tức đưa khăn qua, Đỗ ma ma cầm trong tay, một câu cũng không dám nói. Bà sợ Tam tiểu thư, thật ra lúc nào cũng sợ, từ ngày đối phương vào phủ đến giờ, từng chuyện bà đều nhìn thấy, từ một thứ nữ không ai thèm liếc mắt đến, không biết từ lúc nào đã trở thành tâm phúc của lão phu nhân, còn chạm được đến Hoàng gia, Đại phu nhân dồn hết tâm sức bày mưu kế mà một chút tác dụng cũng không có! Theo bản năng bà cầm khăn lên lau, lại đột nhiên cảm thấy trên mặt ướt sũng, ngửi thấy mùi máu tươi, hướng mắt nhìn lên, máu me nhầy nhụa, sợ hãi.
Lí Vị Ương cười: “Bạch Chỉ, ngươi làm việc thế nào vậy, dám đưa khăn bẩn cho Đỗ ma ma.”
Bạch Chỉ thản nhiên nói: “Xin Đỗ ma ma thứ tội, khăn này là Lâm ma ma hôm đó để lại, mời Đỗ ma ma cầm về đi.”
Toàn thân Đỗ ma ma tựa như đang run rẩy, đáy lòng nhộn nhạo, chỉ vang lên một câu duy nhất.
Tam tiểu thư chuyện gì cũng biết hết!
Bà hít sâu một hơi, nỗ lực bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn run run.
“Huyện chủ, ý của Huyện chủ nô tỳ đã hiểu!” Bà ngẩng đầu nhìn Lí Vị Ương, khẩn thiết nói, “Phu nhân đúng là đã làm một số việc có lỗi với Huyện chủ, nhưng gần đây thân thể phu nhân không tốt, Đại tiểu thư lại không ở bên cạnh, một mình lẻ loi hiu quạnh, thật sự rất đáng thương, nô tỳ to gan, cầu xin Huyện chủ ban cho một ân điển, đừng tiếp tục oán hận Đại phu nhân…”
“Đỗ ma ma đúng là trung tâm bảo vệ chủ tử.” Giọng nói của Lí Vị Ương rất dịu dàng, trên mặt vẫn mang nụ cười cui vẻ, “Nghe nói năm đó, người ôm ta ra khỏi phủ, chính là ma ma thì phải!”
Đỗ ma ma vừa nghe xong, nhất thời cảm thấy có một luồng không khí lạnh từ lòng bàn chân lan đến ngực, làm cả người bà đông cứng lại, lúc này trời đã vào xuân, vốn nên ấm áp, nhưng mỗi một câu của Lí Vị Ương, làm bà không tự chủ được cả người lạnh băng.
Mấy năm nay, bản thân bà đã giúp Đại phu nhân làm không ít chuyện hại người, sớm quên sạch sự kiện năm đó, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tam tiểu thư, trong lòng vẫn có chút không thoải mái, bà cứ tưởng rằng lúc đó Lí Vị Ương còn nhỏ tuổi sẽ không biết chân tướng mọi chuyện…
Bà ngẩng đầu, nhìn Lí Vị Ương.
Trên khuôn mặt thanh tú của Lí Vị Ương mang theo ý cười hòa khí, ánh mắt sâu thẳm như nước giếng cổ, khóe miệng còn có lúm đồng tiền dịu dàng, như thể đang tâm sự cùng Đỗ ma ma, không hề lộ ra chút giận dữ nào. Nếu Lí Vị Ương giận tím mặt, Đỗ ma ma sẽ có biện pháp qua ải, nhưng nàng lại bình tĩnh như vậy, làm bà không thể hiểu được thực hư.
Nói, hay là không nói?
Đỗ ma ma do dự thật lâu, Lí Vị Ương vẫn đang chờ, bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, nên tiếng đi lại của bọn nha đầu trong viện càng thêm rõ ràng, Lí Vị Ương sắp chuyển đến viện của phu nhân ngay lập tức! Đỗ ma ma cắn răng, nói: “Nếu nô tỳ nói, Huyện chủ lấy cái gì để hồi báo nô tỳ.”
Lí Vị Ương cười nhàn nhạt, ở lâu trong nhà cao cửa rộng, ai cũng biết phải lựa chọn thế nào để bản thân mình có lợi nhất.
“Năm trăm lượng.” Nàng chậm rãi nói.
Đỗ ma ma nghĩ, năm trăm lượng, có thể lấy cho con trai một nàng dâu, đá cả đàn gà mái không sinh nở gì được kia ra khỏi nhà, nhà ở cũng nên tân trang lại… Đương nhiên, còn có thể lấy danh nghĩa Lí gia mua một nông trang nhỏ ở bên ngoài.
Chỉ có điều… bà vẫn còn đang do dự.
“Hoàng kim.” Lí Vị Ương tiếp tục nói.
Đỗ ma ma lại run lên, nhưng lần này là hưng phấn, bà phấn đấu vì Đại phu nhân nửa đời người, còn chưa thấy qua một lượng hoàng kim.
Âm điệu của bà, mang theo sự rung động: “Nô tỳ đã hiểu.”
Lí Vị Ương nói với bà ta: “Ngồi xuống đi.”
Đỗ ma ma chậm rãi nói: “Năm đó lúc Thất di nương vào phủ, bộ dáng rất rạng rỡ đẹp đẽ, lão gia liếc mắt đã nhìn trúng, nhưng e ngại di nương là nha đầu trong phòng phu nhân, phu nhân không mở miệng thì lão gia không thể lấy về phòng, phu nhân nhận ra điều này, không tức giận còn tiếp tục giữ lại Thất di nương. Sau này muội muội ruột của phu nhân, ừm, người này tiểu thư cũng biết, là vị Ngụy Quốc phu nhân kia, lúc xe ngựa của bà xuất hành, không biết vì sao nổi lên xung đột, đánh chết một lão tú tài, chuyện này bị Ngự Sử bẩm báo lên bệ hạ, Ngụy Quốc phu nhân tìm đến lão gia, nói cần lão gia lo liệu giúp, nhưng mà lão gia lại từ chối, nói Lí gia tuyệt đối sẽ không nói giúp những vấn đề như vậy. Vì chuyện này Đại phu nhân đã cân nhắc rất lâu, dứt khoát chuốc rượu lão gia, còn cố ý nói bóng gió, để lão gia ôm Thất di nương về phòng.”
Đỗ ma ma nhìn thoáng qua mắt của Lí Vị Ương, giọng nói nhẹ xuống, “Lão gia say rượu trực tiếp nhận người, còn làm ô uế phòng của phu nhân, chính là bôi nhọ lên mặt phu nhân, lão gia thấy xấu hổ, nên đáp ứng hỗ trợ. Thật ra chuyện này cũng vì phu nhân sốt ruột, lúc đó Tam di nương ỷ vào được sủng ái, đối nghịch với phu nhân, có một lần thiếu chút nữa làm phu nhân bị thương, là Thất di nương quên mình nhảy ra cứu phu nhân, lúc đó phu nhân còn từng hứa hẹn, có cơ hội sẽ thả di nương ra ngoài, rồi tìm một nhà nào đó gả vào. Nhưng vừa quay đầu, đã đưa di nương cho lão gia, Thất di nương không đồng ý cũng là chuyện bình thường…”
Lí Vị Ương cười lạnh, trở mặt, không phải là việc Đại phu nhân làm một hai lần, do Đàm thị rất dễ tin người thôi.
“Lúc đó Lục di nương trong nhà rất tự đắc, vì thế phu nhân mới cất nhắc Thất di nương, để áp chế Lục di nương. Không ngờ Thất di nương không hề thua kém, rất nhanh đã mang thai. Lúc đó lão gia coi trọng Thất di nương. Lúc này, Thất di nương có địa vị khá cao trong nhà, hơn nữa thầy tướng số còn nói đứa nhỏ trong bụng Thất di nương là người đứng trên nhiều người, trong lòng phu nhân bắt đầu không thoải mái, bà sợ tương lai không quản chế được Thất di nương, dứt khoát kê đơn thuốc… để Thất di nương sinh đứa nhỏ sớm hơn vào đúng tháng hai…”
“Vốn định lặng lẽ sai người dìm chết tiểu thư, là Thất di nương quỳ gối giữa trời đông giá rét cầu xin lão gia, mong lão gia cho tiểu thư một con đường sống…”
Đỗ ma ma nói, dè dặt nhìn Lí Vị Ương.
Nghe xong mặt Lí Vị Ương không có biểu cảm gì, trong lòng Đỗ ma am bất an, để lấy lòng nàng, bà nói tiếp: “Lão gia khai ân, đưa tiểu thư đến Bình thành nuôi dưỡng, Đại phu nhân thấy lo lắng, nên thường xuyên sai người đi xem xét, sau này hình như còn nói gì với người nhà đó, bọn họ lập tức đưa tiểu thư cho một nhà nông. Chỉ vì Đại phu nhân nói sinh tử không bàn…”
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Đỗ ma ma, ngươi đừng nói linh tinh, nếu như mẫu thân có ác ý, sao không dứt khoát để ta cả đời ở quê hương đi.”
Đỗ ma ma cười làm lành: “Huyện chủ hãy nghe nô tỳ nói, ban đầu đúng là phu nhân dự định như vậy, nhưng sau này nghe người giám sát bảo bộ dạng tiểu thư không tệ, tính tình lại yếu đuối, phu nhân nghĩ, nữ nhi con vợ cả của Đại phòng chỉ có mình Đại tiểu thư, tương lai Tam tiểu thư có lẽ sẽ có công dụng, cho nên mới đón tiểu thư về –” ai ngờ lại dẫn về một con sói ác độc, Đỗ ma ma nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại cười đến ngọt ngào.
Lí Vị Ương đứng lên, “Được rồi, Đỗ ma ma đã nói xong chuyện xưa, ta cũng nên đến chỗ mẫu thân tẫn hiếu.”
Không một câu oán hận sao? Thậm chí ngay một biểu cảm phẫn nộ cũng không có, Đỗ ma ma càng không rõ tâm tư của Lí Vị Ương, bà bước lên hai bước nói: “Huyện chủ, chuyện người đáp ứng…”
Lí Vị Ương dừng bước, liếc mắt nhìn Đỗ ma ma, sau đó nói với Bạch Chỉ: “Đem ngân phiếu đến.”
Đỗ ma ma vẻ mặt tươi cười: “Đa tạ Huyện chủ.”
Chờ Lí Vị Ương rời đi, Đỗ ma ma mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, xiết chặt ngân phiếu trong tay áo, lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Ngoài phòng, Bạch Chỉ lặng lẽ nói: “Tiểu thư, tiểu thư thật sự tin tưởng lão bà kia sao? Bà ta đã giúp phu nhân làm không ít chuyện ác!”
Lí Vị Ương như tùy tiện nhìn thoáng qua Đỗ ma ma qua cánh cửa sổ, khẽ cười: “Tin, vì sao không tin?”
“Nhưng nô tỳ vẫn cảm thấy bà ta chưa hẳn đã thật tâm quy thuận tiểu thư.” Bạch Chỉ nhíu mày, “Bằng không nô tỳ thay tiểu thư theo dõi Đỗ ma ma, nếu Đại phu nhân có bất kỳ cử động gì chúng ta cũng có phòng bị kịp thời.”
Lí Vị Ương lắc đầu, “Không cần, ngươi làm tốt chuyện của mình là được rồi.”
Bạch Chỉ cảm thấy Lí Vị Ương có chút khinh địch, “Tiểu thư, nô tỳ không phải đa tâm, mà chỉ sợ vạn nhất…”
Lí Vị Ương cười nhẹ: “Ngươi ấy, tuổi còn nhỏ đã sầu lo đến bạc đầu rồi.”
“Tiểu thư! Nô tỳ còn không phải vì lo lắng cho tiểu thư!” Bạch Chỉ sẵng giọng.
Lí Vị Ương thở ra một hơi, nhìn phương xa, giọng nói mờ mịt, “Yên tâm, mọi chuyện vẫn nắm giữ trong tay.”
Qua một lúc, Lí Vị Ương nhìn thấy Thất di nương thở hổn hển chạy vào, gặp Đỗ ma ma, bà kinh ngạc, Đỗ ma ma cười làm lành: “Thất di nương đã đến.” Hiện giờ Thất di nương là Tam phẩm Thục nhân, không còn là di nương lúc trước đến nha đầu cũng khinh thường.
Đỗ ma ma hành lễ với bà, Thất di nương hơi kinh sợ.
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Đỗ ma ma, nói: “Ngươi về chỗ mẫu thân, nói ta thu dọn đồ đạc một lát rồi qua đó.”
“Dạ.” Đỗ ma ma cung kính lên tiếng, rồi nhanh chóng rời đi.
Cho đến khi Đỗ ma ma đi ra khỏi cửa lớn, Thất di nương mới bước nhanh lên: “Trăm ngàn lần đừng đến viện của Đại phu nhân!”
Nhìn bộ dáng lo lắng vô cùng của bà, Lí Vị Ương cười nói: “Sao vậy?”
“Chuyện này ——” Thất di nương bộ dáng muốn nói lại thôi.
Bạch Chỉ cười lui xuống: “Nô tỳ đi pha trà cho di nương.”
Thấy mọi người lui xuống, Thất di nương vội nói: “Tâm tư Đại phu nhân không ai đoán ra được, con phải có thêm tâm nhãn mới được!”
Tuy rằng Thất di nương đơn giản nhưng không ngốc. Lí Vị Ương không nhịn được cười rộ lên.
Thất di nương nhìn nàng cười, oán trách: “Nha đầu ngốc, phải cẩn thận một chút!” Nói xong, trong mắt có ánh lệ!
Lí Vị Ương mỉm cười đưa khăn của mình sang: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không mắc mưu.”
“Con không biết đấy, lúc trước bà ấy từng tính kế ta, ta vừa bước vào viện đó đã thấy sợ hãi!” Thất di nương nói, sau đó mặt trắng bệch, Lí Vị Ương vội vàng an ủi: “Không đâu, ăn ở đều do nha đầu đáng tin sắp xếp chuẩn bị, không để cho bọn họ có cơ hội động tay động chân.”
Thất di nương nghe xong thấy an tâm hơn nhiều, Lí Vị Ương lại trấn an thêm vài câu, rồi mới đưa bà trở về.
Đại phu nhân để phòng tốt nhất trong Phúc Thụy viện cho Lí Vị Ương, Lí Thường Hỉ mất hứng, không để ý đến sự ngăn cản của Lí Thường Tiếu, lập tức chạy đi nói lý lẽ. Đúng lúc thấy Đỗ ma ma vừa mới trở về đang dặn dò bọn nha đầu: “Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư thì thôi, phu nhân nói, nhất định phải hầu hạ Tam tiểu thư cho tốt!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook