Thứ Nữ Hữu Độc
-
Chương 71-2: Cứu ngươi một mạng
Nghe Thất Hoàng tử nói xong, làn da nhẵn nhụi của thiếu nữ lập tức thoáng hồng: “Hồi bẩm Thất điện hạ, tổ phụ cũng từng nhắc tới điện hạ với nô tỳ, nói hồi nhỏ điện hạ —— “
“Có phải tổ phụ của ngươi nói, hồi nhỏ Thất điện hạ rất thông minh, cũng rất bướng bỉnh – ” Đột nhiên có giọng nói trong trẻo vang lên trong đình, Thác Bạt Ngọc nâng mắt lên, thấy Lí Vị Ương nỏ nụ cười đứng trên bậc thềm.
Thác Bạt Ngọc nhướng mày, nha đầu này không ngờ lại chạy đến trước mặt hắn, đúng là đáng ngạc nhiên.
Bởi vì đi dự tiệc, nên Lí Vị Ương mặc váy áo trăm điệp vây quanh hoa, lại cố ý chọn màu sắc mộc mạc, cho dù như thế, những cũng phụ trợ cho sắc mặt khỏe mạnh hồng nhuận của nàng thành rạng rỡ động lòng người, lúc này hai tròng mắt sáng tỏ đang nhìn hắn.
Đột nhiên Thác Bạt Ngọc nhìn thấy vẻ tươi cười xinh đẹp của Lí Vị Ương, ngẩn người, trong mắt xẹt qua sự hứng thú.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (Không có việc gì tự dưng ân cần, không gian trá thì là trộm cắp), hắn không tin tiểu nha đầu này lại hảo tâm đến nói chuyện với hắn.
Thiếu nữ bên cạnh tên Duyệt nhi mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mày liễu mắt hạnh, rạng rỡ thu hút ánh nhìn, mặc áo váy màu vàng nhạt, cổ áo cùng tay áo đều dùng chỉ bạc thêu hoa sen. Nàng ta trang phục chỉnh tề, lại không thoa phấn son, không đeo trang sức, có vẻ rất tự tin vào dung mạo của mình mới dùng khuôn mặt không phấn son đi gặp người ngoài. Nhìn thấy Lí Vị Ương, Duyệt nhi thẳng lưng quỳ gối, vạt váy phiêu động như đóa hoa rơi xuống mặt hồ: “Bái kiến Huyện chủ.”
Lí Vị Ương mỉm cười với nàng ta, Thác Bạt Ngọc nói: “Không ngại ngồi xuống nghỉ chân.”
Duyệt nhi nghe thấy thế, chỉ ước gì Lí Vị Ương lập tức cút đi, nhưng trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cung kính rót trà, Lí Vị Ương không hề cự tuyệt, mặt dày ngồi xuống.
“Thất điện hạ quen vị cô nương này sao?” Ánh mắt Lí Vị Ương lướt qua người Duyệt nhi.
Thác Bạt Ngọc vân vê nhẫn ngọc trong tay, cười nói: “Đúng vậy, nàng ấy là cháu gái một vị cố nhân. Lúc trước ngoại tổ phụ luôn lệnh cho ta tìm kiếm Lưu Giáo úy, không ngờ hôm nay lại gặp được cháu gái ông ấy.”
Lí Vị Ương cười, trong ánh mắt có một tia châm chọc: “Đúng vậy, đúng là rất khéo.”
Thác Bạt Ngọc dừng lại một chút, bị nàng cười mà trong lòng có chút hoảng hốt, không khỏi nhìn nàng kỹ hơn, nhưng không nói gì.
Duyệt nhi nghe xong, có chút sốt ruột, nàng cảm thấy, vị Tam tiểu thư Lí gia này cố ý tới quấy rối, nhưng những lời này lại không thể nói ra, đành nói: “Nô tỳ quá may mắn, lúc bị người khác ức hiếp, đầu tiên được Công chúa cứu, hôm nay lại gặp được Thất điện hạ —— “
Còn chưa nói xong, Lí Vị Ương đã chớp chớp mắt, bộ dáng công nhận nàng ta rất may mắn: “Cũng may ngươi thông minh nên mới cầu cứu đúng người, nhưng mà ta có chút tò mò, trên đường nhiều người như vậy, ngươi không cầu cứu ai khác, mà lại cầu cứu một tiểu cô nương, đây là vì lý do gì?”
Duyệt nhi sửng sốt một chút, nói: “Đó là bởi vì Công chúa mặc xiêm y quý giá, khí độ bất phàm, cho nên nô tỳ mới làm thế…”
Lí Vị Ương quay đầu mỉm cười với Thất Hoàng tử, trong tươi cười mang theo vài phần ý tứ không rõ: “Đúng vậy, khí độ bất phàm —— “
Gặp nguy hiểm không cầu cứu người trưởng thành, lại đi cầu cứu một tiểu cô nương, không phải rất kỳ quái sao? Mắt Lí Vị Ương chớp chớp, Thác Bạt Ngọc đối diện hẳn đã hiểu.
Thác Bạt Ngọc nghe xong, tươi cười trên mặt đông cứng lại. Hắn nhìn Lí Vị Ương, như đăm chiêu, biểu cảm có vài phần kỳ lạ.
Lí Vị Ương thấy vẻ mặt hắn có sự hoài nghi mơ hồ, nhưng không tin tưởng chắc chắn, quyết định ra tay một lần nữa. Ánh mắt nàng dừng lại trên cổ tay Duyệt nhi, nhìn dây phật châu bằng gỗ Đàn hương kia nói: “Hạt châu này ta thấy rất đẹp, có thể cho ta mượn xem được không?”
Trong mắt Duyệt nhi chợt lóe sự căng thẳng khẩn trương, theo bản năng cầm chặt phật châu trên cổ tay.
Lí Vị Ương cười: “Sao vậy, luyến tiếc sao? Chỉ nhìn thôi, ta không làm hư đâu.”
Duyệt nhi chuyển ánh mắt cầu cứu sang Thác Bạt Ngọc, lại thấy mắt hắn trong trẻo lạnh lùng như nước cũng đang nhìn chuỗi phật châu của nàng, trong lòng căng thẳng, trên mặt lại lộ ra tươi cười nói: “Huyện chủ muốn xem, đương nhiên không có vấn đề gì. Chỉ có điều – Phật châu này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Duyệt nhi.”
Ánh mắt trong trẻo của Lí Vị Ương như lắng đọng lại, hoi: “Chỉ là một chuỗi Phật châu, có nguyên do gì sao?”
Duyệt nhi cắn môi, trên mặt hiện ra sự do dự, Phật châu này, vốn định qua vài ngày nữa, chờ Thất Hoàng tử hoàn toàn tin tưởng nàng mới lấy ra, hiện giờ không thể chờ đến lúc đó được nữa. Nàng cười, tháo chuỗi Phật châu ra, không đưa cho Lí Vị Ương, mà dè dặt cẩn thận đưa đến trước mặt Thác Bạt Ngọc: “Phật châu này, là một trận pháp tổ phụ để lại cho nô tỳ. Bởi vì là đồ gia truyền, tổ phụ có lệnh không được tiết lộ cho người ngoài, tổ phụ chỉ truyền miệng cho phụ thân, đáng tiếc cha nô tỳ là người hồ đồ, tổ phụ không hy vọng gì, đành dùng biện pháp ghi chép lại toàn bộ trận pháp lên Phật châu.”
Thác Bạt Ngọc sửng sốt, lập tức nói: “Là Cửu cung trận?”
Duyệt nhi mỉm cười nói: “Dạ.”
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Nghe giọng điệu của Thất điện hạ, Cửu cung trận pháp này nhất định là đồ quý hiếm.”
Thác Bạt Ngọc gật đầu, nói: “Cửu cung trận thiết kế dựa theo phương vị của chín cung, nghe nói hai mươi năm trước, Lưu Giáo úy từng dùng trận pháp này lập được kỳ công, chín cung này, nhất cung Bắc, nhị cung Tây Nam, tam cung Đông, tứ cung Đông Nam, ngũ cung chính giữa, lục cung Tây Bắc, thất cung Tây, bát cung Đông Bắc, cửu cung Nam. Tình hình cụ thể, ngoại tổ phụ không đề cập đến chi tiết, chỉ có điều sau khi Lưu Giáo úy chết, Cửu cung trận này đã thất truyền.” Trong ánh mắt hắn, ẩn ẩn tỏa ra ngọn lửa cháy bừng, hiển nhiên cực kỳ hứng thú với Cửu cung trận.
Thác Bạt Ngọc đã từng nghe lão La Quốc công kể, mấy chục năm trước thương nhân dị quốc mang một bản ghi chép thần trận đến Đại Lịch, sau nhiều lần truyền tay, cuối cùng không biết lưu lạc đến nơi nào, đấy là thần điển bất cứ người hành quân bày trận nào cũng mơ ước. Vì tìm kiếm bộ kinh thư này, mà hằng năm La Quốc công phái đi không biết bao nhiêu người, không ngờ sau này phát hiện, bản ghi chép thần trận đã bị chia ra thành mười quyển sách, bên trong có bốn chín loại trận pháp thất lạc đến tay nhiều người, trong đó Cửu cung trận thuộc về Lưu Giáo úy. Năm đó lão La Quốc công tuy đoán được đó là Cửu cung trận, nhưng dù sao Lưu Giáo úy cũng là công thần, không thể ép buộc, chuyện này, cũng là tiếc nuối cả đời của lão La Quốc công. Thác Bạt Ngọc đã từng hứa, tương lai sẽ tìm ra bốn mươi chín loại trận pháp, để tế linh hồn trên trời cao của ngoại tổ.
Có thể thấy, hiện giờ Cửu cung đồ xuất hiện, hắn vui mừng đến mức nào.
Thác Bạt Ngọc kìm nén sự kích động trong lòng, cẩn thận nhận lấy Phật châu, sau đó xem xét tỉ mỉ, mới thấy trên Phật châu ghi chi chít văn tự cổ quái, hắn thở dài một hơi, cảm thán: “Văn tự này là Miêu văn, ta chỉ hiểu được một hai phần, đúng là đáng tiếc!”
Lí Vị Ương mỉm cười nhìn Duyệt nhi: “Trận pháp tinh túy như thế, vì sao lại dùng Miêu văn để khắc?”
Đôi mắt Duyệt nhi rất mỹ lệ, nàng mở to hai mắt vô tội: “Hồi bẩm Huyện chủ, tổ mẫu nô tỳ là người Nam Cương. Cho nên tổ phụ quen thuộc văn tự Nam Cương, hơn nữa trận pháp tinh túy này vô cùng trân quý, tổ phụ không muốn để người ngoài biết được, cho nên dùng Miêu văn khắc.”
Tròng mắt đen như mực của Lí Vị Ương, lưu chuyển như một hạt trân châu, mà lúc này, trong mắt nàng hiện ra sự gian xảo. Nàng biết không chỉ tổ mẫu Duyệt nhi là Miêu nữ, mà bản thân nàng ta cũng am hiểu độc thuật của Miêu Cương. Kiếp trước đầu tiên nàng ta tiếp cận Thác Bạt Ngọc, sau đó hiến Cửu cung đồ gia truyền cho hắn, được hắn ưu ái, lại trăm phương nghìn kế tìm kiếm những trận phổ còn lại cho hắn, qua đó, Lưu Duyệt trở thành tâm phục bên cạnh Thác Bạt Ngọc. Nếu không, bằng xuất thân đệ tiện của nàng ta, tuyệt đối không được Thất Hoàng tử coi trọng, trở thành tâm phúc đáng tin cậy nhất của hắn.
Lưu Duyệt, không phải một người đơn giản.
Lúc này, Lưu Duyệt không biết mình đã bị người khác theo dõi, nàng cẩn trọng lấy lòng Thác Bạt Ngọc: “Thất điện hạ, nô tỳ biết Miêu văn, có thể phiên dịch cho người.”
Thác Bạt Ngọc nhướng mày, liếc mắt nhìn Lưu Duyệt, vẻ tươi cười của nàng ta tươi đẹp sáng lạn, không nhìn ra được manh mối. Nhưng hắn biết, Lí Vị Ương sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới những thứ này, nàng không phải là người ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm.
“Ồ? Phiên dịch cho ta? Ngươi đúng là rất chu đáo.” Tươi cười của Thác Bạt Ngọc có sự lạnh nhạt.
Lưu Duyệt mẫn cảm nhận ra giọng điệu của hắn không đúng, nước mắt rưng rưng, con ngươi mờ sương, lộ ra vẻ đẹp mông lung mỹ diệu, làm người khác tim đập nhanh: “Thất điện hạ, nô tỳ đã làm sai chuyện gì sao?”
Thác Bạt Ngọc chạm tay lên Phật châu, chậm rãi nói: “Đã là đồ tổ truyền, vì sao hiến cho ta.”
Lưu Duyệt kinh sợ nói: “Tổ phụ cổ hủ, cho dù gia cảnh nghèo túng cũng không chịu nhượng lại trận phổ, nhưng Duyệt nhi chỉ là nữ hài, có thứ này cũng vô dụng, không bằng dùng nó cầu tiền đồ tốt nơi điện hạ, cầu điện hạ sau này giữ lại Duyệt nhi, không để nô tỳ không nơi nương tựa. Nhưng mà, Duyệt nhi muốn cầu xin điện hạ một chuyện, tổ phụ nô tỳ chết trận trên sa trường, đáng tiếc phụ thân vô dụng, ngay cả tiền trợ cấp cũng dùng đánh bạc, quá nghèo nàn không thể an táng tổ phụ cho tốt, nếu điện hạ chấp nhận, cầu người ban cho tổ phụ một nơi yên nghỉ.”
Lời nói rất hợp tình hợp lý, gương mặt như hoa lê dưới mưa, đúng là tuyệt đẹp động lòng người.
Trong lòng Lí Vị Ương yên lặng gật đầu, thầm khen: Cao tay! Đúng là cao tay! Kỹ thuật diễn này, biểu cảm này, chỉ một từ “hoàn mỹ” sao có thể hình dung đủ? Yếu đuối nói rằng bởi vì không thể an táng tổ phụ cho tốt mà khắc họa hình tượng thiếu nữ khổ sở vô cùng nhuần nhuyễn! Tình cảm Thác Bạt Ngọc với ngoại tổ phụ lão La Quốc công rất tốt, Lưu Duyệt nói hai ba câu đã khơi gợi được tình cảm đồng bệnh tương liên của hắn. Hơn nữa, một người đối tốt với ngươi mà không cần đáp trả, tất nhiên sẽ làm người khác nghi ngờ. Nhưng nếu nàng ta yêu cầu quá nhiều, sẽ để lại ấn ượng không tốt với Thác Bạt Ngọc. Cho nên, thỉnh cầu một chuyện không tính là cầu xin, mới là thích hợp nhất. Đối với Thất Hoàng tử mà nói, một nơi an táng, căn bản chỉ là tiện tay làm, nhưng lại có thể làm cho hắn yên tâm, chậm rãi tin tưởng Lưu Duyệt. Một thiếu nữ có hiếu, dịu dàng, xinh đẹp, đa tình đặt bên người Thác Bạt Ngọc, cho dù không hòa tan được trái tim băng giá của hắn, cũng có thể nhận được sự tin tưởng của hắn, tương lai sẽ hữu dụng lớn. Cẩn thận xem xét, nếu không biết trước thân phận thực sự của Lưu Duyệt, Lí Vị Ương cũng sẽ tin tưởng nàng ta, bởi vì biểu cảm của nàng ta, lời nói của nàng ta, đúng là quá hợp tình hợp lý!
Thác Bạt Chân à Thác Bạt Chân, người ngươi huấn luyện, quả nhiên không phải tầm thường. Lí Vị Ương lắc đầu, năm đó rất nhiều tin tức của Thác Bạt Chân, đều đến từ vị thiếu nữ xinh đẹp tên Lưu Duyệt này, ai có thể ngờ Lưu Duyệt thật sự đã bị giết chết từ lâu, thay thế bằng tử sĩ của Thác Bạt Chân?
Một quân cờ, Thác Bạt Chân có thể mai phục năm năm, mười năm, chỉ cần có chỗ hữu dụng, đúng là một nhân vật ngoan độc.
Lí Vị Ương oán thầm trong lòng, trên mặt lại không biểu hiện gì cả, vẫn cười đúng mực như trước. Rất nhiều chuyện, nàng biết rõ ràng, nhưng không thể nói ra trước mặt người khác, nếu nói với Thác Bạt Ngọc thiếu nữ này là gian tế người khác phái tới, Thác Bạt Ngọc tin hay không tin là một chuyện, cho dù hắn tin, cũng sẽ đem đến thật nhiều phiền toái cho mình. Nhưng mà, Lí Vị Ương không thể khoanh tay đứng nhìn Thác Bạt Chân đắc ý.
Trong lòng Lưu Duyệt có vài phần không yên, trận phổ này vốn định lấy ra ở thời cơ tốt nhất mới có hữu dụng, nhưng nếu vừa rồi bị An Bình Huyện chủ đáng chết này phát hiện ra điều gì, chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao, cho nên nàng đành phải dùng bước này trước.
Thác Bạt Ngọc suy nghĩ Phật châu trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ, nói: “Ta rất thích Phật châu này, cũng thông cảm với hiếu tâm của ngươi, chuyện tổ phụ ngươi, ta sẽ an bài. Ngươi lui xuống trước đi.”
Lưu Duyệt lẳng lặng nhìn hắn, thấy trên mặt hắn không có sự khác thường, mới yên lòng, sắc mặt mang theo sự cảm kích vô hạn: “Dạ, nô tỳ cáo lui.”
Lí Vị Ương nhìn nàng ta thướt tha rời đi, đột nhiên nở nụ cười.
Thác Bạt Ngọc hơi nheo mắt lại, cười liếc nhìn nàng, ánh mắt sắc bén: “Nói đi, nàng phát hiện nàng ta khác thường từ lúc nào?”
Đôi mắt đen như mực của Lí Vị Ương như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt: “Điện hạ, Vị Ương chưa từng nói nàng ấy khác thường.”
Hàng mi dài của Thác Bạt Ngọc khẽ động, mắt phượng liếc nhìn, đúng là tuấn mỹ vô cùng: “Đừng giả bộ. Vừa rồi những gì nàng thể hiện, ta đã biết hết.”
Lí Vị Ương nghe xong, cảm thấy một tia lạnh băng từ lòng ban chân dâng lên khắp cơ thể, trong nháy mắt, nàng cho rằng nam tử trước mắt này đã nhìn thấu mình, chẳng lẽ hắn biết nàng – Không! Không có khả năng! Ai lại nghĩ đến chuyện vớ vẩn như vậy!
Khuôn mày của nàng như họa bằng mực, đôi mắt chuyển động tỏa ra ánh sáng của lửa đang cháy: “Ồ, không biết ta đã để lộ dấu vết ở chỗ nào.”
“Vừa rồi nàng nói Công chúa, không phải Bát Hoàng tử.” Vừa rồi Lí Vị Ương đứng cách đó không xa, hẳn là thấy “Bát Hoàng tử” tặng Lưu Duyệt cho mình, nhưng lúc Lưu Duyệt nói rằng được Công chúa cứu, Lí Vị Ương chẳng những không thấy kỳ quái, mà còn trấn định tự nhiên. Suy ra chỉ có một khả năng, nàng đã sớm nhận ra Cửu Công chúa. “Cửu muội của ta ở trong Hoàng cung, ngay cả cung nữ bình thường cũng chưa chắc đã phân biệt được sự khác nhau giữa Cửu muội và Bát đệ, không biết An Bình Huyện chủ làm sao biết được?”
Thác Bạt Ngọc sắc sảo vượt xa dự đoán của Lí Vị Ương, xem ra lúc trước nếu không phải Thác Bạt Chân nhìn ra điểm yếu lão La Quốc công, thì Thác Bạt Ngọc chưa chắc đã dễ dàng mắc mưu. Hơn nữa, Lưu Duyệt là tử sĩ được lựa chọn khắt khe, tất nhiên sẽ tạo cho Thất Hoàng tử vô số nguy hiểm, để tranh thủ sự tín nhiệm của hắn. Lí Vị Ương thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt mang ý cười nói: “Ta đã từng nhập cung, nhận ra Cửu Công chúa cũng không có gì kỳ quái. Còn nữa – ” tươi cười của nàng càng sâu, “Nếu là Bát Hoàng tử, sao có thể dùng ánh mắt ái mộ như vậy nhìn Tam đệ của ta?”
Thác Bạt Ngọc ngây người, trong chớp mắt gần như vỗ tay vì khả năng biện giải của Lí Vị Ương, mà hắn rõ ràng cảm thấy, thiếu nữ trước mắt này đang nói dối. Tuy không có chứng cớ, nhưng nàng có thể đùa bỡn nhiều người trong tay như vậy, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản. Thác Bạt Ngọc quyết định hỏi rõ ràng: “Cho dù như thế, nàng làm sao phát hiện Lưu Duyệt có vấn đề?”
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Thất điện hạ tìm kiếm lâu như vậy, mà bỗng dưng xuất hiện không tốn chút công sức nào, chẳng lẽ điện hạ không nghi ngờ? Như ta vừa nói, nếu ta gặp nguy hiểm, tuyệt đối sẽ không cầu cứu một tiểu cô nương, không phải sao?”
“Nhưng Cửu muội vì sao phải tính kế ta?” Thác Bạt Ngọc bật cười.
Lí Vị Ương nở nụ cười, rua trâm cài trên đầu rung động, đình hóng mát như sáng lạn hẳn lên, vô cùng đẹp mắt, nàng chậm rãi nói: “Chỉ sợ không phải Cửu Công chúa.”
Thác Bạt Ngọc mỉm cười: “Cũng đúng, người muốn ta chết nhiều lắm.”
Lí Vị Ương không định nói cho đối phương biết chủ nhân chân chính của Lưu Duyệt, vừa đủ mới là tốt nhất. Thác Bạt Ngọc không phải kẻ ngu dốt, ngược lại, để hắn tự đi điều tra so với việc nàng chủ động nói cho hắn biết thì có sức thuyết phục hơn nhiều. Chỉ có điều, nhìn thoáng qua thứ Thác Bạt Ngọc yêu thích không nỡ rời tay, đột nhiên Lí Vị Ương cầm lấy Phật châu trong tay hắn, cười nói: “Thứ này, điện hạ không nên chạm vào vẫn là tốt hơn.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Thác Bạt Ngọc nhìn Lí Vị Ương, trong mắt hắn, có sự hoài nghi không thể chế ngự.
Lí Vị Ương bật cười, cũng đúng, nếu như có người đột nhiên chạy tới trợ giúp hắn, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Nàng lơ đễnh, ánh mắt dừng tại một thị vệ luôn chú ý đến động tĩnh bên này, cười nói: “Điện hạ, thị vệ kia là?”
Thác Bạt Ngọc quay đầu, nhìn thấy thị vệ trong lời nàng nói, thuận tiện nói: “Người đó đã đi theo ta mười năm.”
Lí Vị Ương mỉm cười, thị vệ này, kiếp trước nàng đã gặp trong thư phòng của Thác Bạt Chân, người quen cũ đây mà. Nàng cúi đầu, đổ Phù dung lộ trong bình trà lên Phật châu, sau đó vẫy vẫy tay với thị vệ kia, thị vệ khó hiểu liếc mắt nhìn Thác Bạt Ngọc, Thác Bạt Ngọc gật đầu, thị vệ lập tức bước lên phía trước.
Lí Vị Ương đột nhiên ném Phật châu trúng mặt hắn.
Thị vệ cảm thấy trước mặt tối sầm, một vật lạnh lẽo ẩm ướt chạm đến mặt hắn, sợ tới mức lùi lại ba bước. Há miệng kêu, mà vừa mới mở miệng, một vật thể mềm oặt như cá chạch chui tọt vào miệng hắn. Hắn hoảng hốt, hai tay đẩy gạt lung tung thứ ở trên mặt, vật kia lộp bộp một tiếng bay đi, phát ra tiếng rên rỉ.
“Đây là cái gì?” Thác Bạt Ngọc đứng bật dậy.
—— Lời ngoài truyện ——
Thấy mọi người comment nhiệt tình như thế, ngộ cảm thấy thật an ủi (^o^)/~
“Có phải tổ phụ của ngươi nói, hồi nhỏ Thất điện hạ rất thông minh, cũng rất bướng bỉnh – ” Đột nhiên có giọng nói trong trẻo vang lên trong đình, Thác Bạt Ngọc nâng mắt lên, thấy Lí Vị Ương nỏ nụ cười đứng trên bậc thềm.
Thác Bạt Ngọc nhướng mày, nha đầu này không ngờ lại chạy đến trước mặt hắn, đúng là đáng ngạc nhiên.
Bởi vì đi dự tiệc, nên Lí Vị Ương mặc váy áo trăm điệp vây quanh hoa, lại cố ý chọn màu sắc mộc mạc, cho dù như thế, những cũng phụ trợ cho sắc mặt khỏe mạnh hồng nhuận của nàng thành rạng rỡ động lòng người, lúc này hai tròng mắt sáng tỏ đang nhìn hắn.
Đột nhiên Thác Bạt Ngọc nhìn thấy vẻ tươi cười xinh đẹp của Lí Vị Ương, ngẩn người, trong mắt xẹt qua sự hứng thú.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (Không có việc gì tự dưng ân cần, không gian trá thì là trộm cắp), hắn không tin tiểu nha đầu này lại hảo tâm đến nói chuyện với hắn.
Thiếu nữ bên cạnh tên Duyệt nhi mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mày liễu mắt hạnh, rạng rỡ thu hút ánh nhìn, mặc áo váy màu vàng nhạt, cổ áo cùng tay áo đều dùng chỉ bạc thêu hoa sen. Nàng ta trang phục chỉnh tề, lại không thoa phấn son, không đeo trang sức, có vẻ rất tự tin vào dung mạo của mình mới dùng khuôn mặt không phấn son đi gặp người ngoài. Nhìn thấy Lí Vị Ương, Duyệt nhi thẳng lưng quỳ gối, vạt váy phiêu động như đóa hoa rơi xuống mặt hồ: “Bái kiến Huyện chủ.”
Lí Vị Ương mỉm cười với nàng ta, Thác Bạt Ngọc nói: “Không ngại ngồi xuống nghỉ chân.”
Duyệt nhi nghe thấy thế, chỉ ước gì Lí Vị Ương lập tức cút đi, nhưng trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cung kính rót trà, Lí Vị Ương không hề cự tuyệt, mặt dày ngồi xuống.
“Thất điện hạ quen vị cô nương này sao?” Ánh mắt Lí Vị Ương lướt qua người Duyệt nhi.
Thác Bạt Ngọc vân vê nhẫn ngọc trong tay, cười nói: “Đúng vậy, nàng ấy là cháu gái một vị cố nhân. Lúc trước ngoại tổ phụ luôn lệnh cho ta tìm kiếm Lưu Giáo úy, không ngờ hôm nay lại gặp được cháu gái ông ấy.”
Lí Vị Ương cười, trong ánh mắt có một tia châm chọc: “Đúng vậy, đúng là rất khéo.”
Thác Bạt Ngọc dừng lại một chút, bị nàng cười mà trong lòng có chút hoảng hốt, không khỏi nhìn nàng kỹ hơn, nhưng không nói gì.
Duyệt nhi nghe xong, có chút sốt ruột, nàng cảm thấy, vị Tam tiểu thư Lí gia này cố ý tới quấy rối, nhưng những lời này lại không thể nói ra, đành nói: “Nô tỳ quá may mắn, lúc bị người khác ức hiếp, đầu tiên được Công chúa cứu, hôm nay lại gặp được Thất điện hạ —— “
Còn chưa nói xong, Lí Vị Ương đã chớp chớp mắt, bộ dáng công nhận nàng ta rất may mắn: “Cũng may ngươi thông minh nên mới cầu cứu đúng người, nhưng mà ta có chút tò mò, trên đường nhiều người như vậy, ngươi không cầu cứu ai khác, mà lại cầu cứu một tiểu cô nương, đây là vì lý do gì?”
Duyệt nhi sửng sốt một chút, nói: “Đó là bởi vì Công chúa mặc xiêm y quý giá, khí độ bất phàm, cho nên nô tỳ mới làm thế…”
Lí Vị Ương quay đầu mỉm cười với Thất Hoàng tử, trong tươi cười mang theo vài phần ý tứ không rõ: “Đúng vậy, khí độ bất phàm —— “
Gặp nguy hiểm không cầu cứu người trưởng thành, lại đi cầu cứu một tiểu cô nương, không phải rất kỳ quái sao? Mắt Lí Vị Ương chớp chớp, Thác Bạt Ngọc đối diện hẳn đã hiểu.
Thác Bạt Ngọc nghe xong, tươi cười trên mặt đông cứng lại. Hắn nhìn Lí Vị Ương, như đăm chiêu, biểu cảm có vài phần kỳ lạ.
Lí Vị Ương thấy vẻ mặt hắn có sự hoài nghi mơ hồ, nhưng không tin tưởng chắc chắn, quyết định ra tay một lần nữa. Ánh mắt nàng dừng lại trên cổ tay Duyệt nhi, nhìn dây phật châu bằng gỗ Đàn hương kia nói: “Hạt châu này ta thấy rất đẹp, có thể cho ta mượn xem được không?”
Trong mắt Duyệt nhi chợt lóe sự căng thẳng khẩn trương, theo bản năng cầm chặt phật châu trên cổ tay.
Lí Vị Ương cười: “Sao vậy, luyến tiếc sao? Chỉ nhìn thôi, ta không làm hư đâu.”
Duyệt nhi chuyển ánh mắt cầu cứu sang Thác Bạt Ngọc, lại thấy mắt hắn trong trẻo lạnh lùng như nước cũng đang nhìn chuỗi phật châu của nàng, trong lòng căng thẳng, trên mặt lại lộ ra tươi cười nói: “Huyện chủ muốn xem, đương nhiên không có vấn đề gì. Chỉ có điều – Phật châu này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Duyệt nhi.”
Ánh mắt trong trẻo của Lí Vị Ương như lắng đọng lại, hoi: “Chỉ là một chuỗi Phật châu, có nguyên do gì sao?”
Duyệt nhi cắn môi, trên mặt hiện ra sự do dự, Phật châu này, vốn định qua vài ngày nữa, chờ Thất Hoàng tử hoàn toàn tin tưởng nàng mới lấy ra, hiện giờ không thể chờ đến lúc đó được nữa. Nàng cười, tháo chuỗi Phật châu ra, không đưa cho Lí Vị Ương, mà dè dặt cẩn thận đưa đến trước mặt Thác Bạt Ngọc: “Phật châu này, là một trận pháp tổ phụ để lại cho nô tỳ. Bởi vì là đồ gia truyền, tổ phụ có lệnh không được tiết lộ cho người ngoài, tổ phụ chỉ truyền miệng cho phụ thân, đáng tiếc cha nô tỳ là người hồ đồ, tổ phụ không hy vọng gì, đành dùng biện pháp ghi chép lại toàn bộ trận pháp lên Phật châu.”
Thác Bạt Ngọc sửng sốt, lập tức nói: “Là Cửu cung trận?”
Duyệt nhi mỉm cười nói: “Dạ.”
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Nghe giọng điệu của Thất điện hạ, Cửu cung trận pháp này nhất định là đồ quý hiếm.”
Thác Bạt Ngọc gật đầu, nói: “Cửu cung trận thiết kế dựa theo phương vị của chín cung, nghe nói hai mươi năm trước, Lưu Giáo úy từng dùng trận pháp này lập được kỳ công, chín cung này, nhất cung Bắc, nhị cung Tây Nam, tam cung Đông, tứ cung Đông Nam, ngũ cung chính giữa, lục cung Tây Bắc, thất cung Tây, bát cung Đông Bắc, cửu cung Nam. Tình hình cụ thể, ngoại tổ phụ không đề cập đến chi tiết, chỉ có điều sau khi Lưu Giáo úy chết, Cửu cung trận này đã thất truyền.” Trong ánh mắt hắn, ẩn ẩn tỏa ra ngọn lửa cháy bừng, hiển nhiên cực kỳ hứng thú với Cửu cung trận.
Thác Bạt Ngọc đã từng nghe lão La Quốc công kể, mấy chục năm trước thương nhân dị quốc mang một bản ghi chép thần trận đến Đại Lịch, sau nhiều lần truyền tay, cuối cùng không biết lưu lạc đến nơi nào, đấy là thần điển bất cứ người hành quân bày trận nào cũng mơ ước. Vì tìm kiếm bộ kinh thư này, mà hằng năm La Quốc công phái đi không biết bao nhiêu người, không ngờ sau này phát hiện, bản ghi chép thần trận đã bị chia ra thành mười quyển sách, bên trong có bốn chín loại trận pháp thất lạc đến tay nhiều người, trong đó Cửu cung trận thuộc về Lưu Giáo úy. Năm đó lão La Quốc công tuy đoán được đó là Cửu cung trận, nhưng dù sao Lưu Giáo úy cũng là công thần, không thể ép buộc, chuyện này, cũng là tiếc nuối cả đời của lão La Quốc công. Thác Bạt Ngọc đã từng hứa, tương lai sẽ tìm ra bốn mươi chín loại trận pháp, để tế linh hồn trên trời cao của ngoại tổ.
Có thể thấy, hiện giờ Cửu cung đồ xuất hiện, hắn vui mừng đến mức nào.
Thác Bạt Ngọc kìm nén sự kích động trong lòng, cẩn thận nhận lấy Phật châu, sau đó xem xét tỉ mỉ, mới thấy trên Phật châu ghi chi chít văn tự cổ quái, hắn thở dài một hơi, cảm thán: “Văn tự này là Miêu văn, ta chỉ hiểu được một hai phần, đúng là đáng tiếc!”
Lí Vị Ương mỉm cười nhìn Duyệt nhi: “Trận pháp tinh túy như thế, vì sao lại dùng Miêu văn để khắc?”
Đôi mắt Duyệt nhi rất mỹ lệ, nàng mở to hai mắt vô tội: “Hồi bẩm Huyện chủ, tổ mẫu nô tỳ là người Nam Cương. Cho nên tổ phụ quen thuộc văn tự Nam Cương, hơn nữa trận pháp tinh túy này vô cùng trân quý, tổ phụ không muốn để người ngoài biết được, cho nên dùng Miêu văn khắc.”
Tròng mắt đen như mực của Lí Vị Ương, lưu chuyển như một hạt trân châu, mà lúc này, trong mắt nàng hiện ra sự gian xảo. Nàng biết không chỉ tổ mẫu Duyệt nhi là Miêu nữ, mà bản thân nàng ta cũng am hiểu độc thuật của Miêu Cương. Kiếp trước đầu tiên nàng ta tiếp cận Thác Bạt Ngọc, sau đó hiến Cửu cung đồ gia truyền cho hắn, được hắn ưu ái, lại trăm phương nghìn kế tìm kiếm những trận phổ còn lại cho hắn, qua đó, Lưu Duyệt trở thành tâm phục bên cạnh Thác Bạt Ngọc. Nếu không, bằng xuất thân đệ tiện của nàng ta, tuyệt đối không được Thất Hoàng tử coi trọng, trở thành tâm phúc đáng tin cậy nhất của hắn.
Lưu Duyệt, không phải một người đơn giản.
Lúc này, Lưu Duyệt không biết mình đã bị người khác theo dõi, nàng cẩn trọng lấy lòng Thác Bạt Ngọc: “Thất điện hạ, nô tỳ biết Miêu văn, có thể phiên dịch cho người.”
Thác Bạt Ngọc nhướng mày, liếc mắt nhìn Lưu Duyệt, vẻ tươi cười của nàng ta tươi đẹp sáng lạn, không nhìn ra được manh mối. Nhưng hắn biết, Lí Vị Ương sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới những thứ này, nàng không phải là người ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm.
“Ồ? Phiên dịch cho ta? Ngươi đúng là rất chu đáo.” Tươi cười của Thác Bạt Ngọc có sự lạnh nhạt.
Lưu Duyệt mẫn cảm nhận ra giọng điệu của hắn không đúng, nước mắt rưng rưng, con ngươi mờ sương, lộ ra vẻ đẹp mông lung mỹ diệu, làm người khác tim đập nhanh: “Thất điện hạ, nô tỳ đã làm sai chuyện gì sao?”
Thác Bạt Ngọc chạm tay lên Phật châu, chậm rãi nói: “Đã là đồ tổ truyền, vì sao hiến cho ta.”
Lưu Duyệt kinh sợ nói: “Tổ phụ cổ hủ, cho dù gia cảnh nghèo túng cũng không chịu nhượng lại trận phổ, nhưng Duyệt nhi chỉ là nữ hài, có thứ này cũng vô dụng, không bằng dùng nó cầu tiền đồ tốt nơi điện hạ, cầu điện hạ sau này giữ lại Duyệt nhi, không để nô tỳ không nơi nương tựa. Nhưng mà, Duyệt nhi muốn cầu xin điện hạ một chuyện, tổ phụ nô tỳ chết trận trên sa trường, đáng tiếc phụ thân vô dụng, ngay cả tiền trợ cấp cũng dùng đánh bạc, quá nghèo nàn không thể an táng tổ phụ cho tốt, nếu điện hạ chấp nhận, cầu người ban cho tổ phụ một nơi yên nghỉ.”
Lời nói rất hợp tình hợp lý, gương mặt như hoa lê dưới mưa, đúng là tuyệt đẹp động lòng người.
Trong lòng Lí Vị Ương yên lặng gật đầu, thầm khen: Cao tay! Đúng là cao tay! Kỹ thuật diễn này, biểu cảm này, chỉ một từ “hoàn mỹ” sao có thể hình dung đủ? Yếu đuối nói rằng bởi vì không thể an táng tổ phụ cho tốt mà khắc họa hình tượng thiếu nữ khổ sở vô cùng nhuần nhuyễn! Tình cảm Thác Bạt Ngọc với ngoại tổ phụ lão La Quốc công rất tốt, Lưu Duyệt nói hai ba câu đã khơi gợi được tình cảm đồng bệnh tương liên của hắn. Hơn nữa, một người đối tốt với ngươi mà không cần đáp trả, tất nhiên sẽ làm người khác nghi ngờ. Nhưng nếu nàng ta yêu cầu quá nhiều, sẽ để lại ấn ượng không tốt với Thác Bạt Ngọc. Cho nên, thỉnh cầu một chuyện không tính là cầu xin, mới là thích hợp nhất. Đối với Thất Hoàng tử mà nói, một nơi an táng, căn bản chỉ là tiện tay làm, nhưng lại có thể làm cho hắn yên tâm, chậm rãi tin tưởng Lưu Duyệt. Một thiếu nữ có hiếu, dịu dàng, xinh đẹp, đa tình đặt bên người Thác Bạt Ngọc, cho dù không hòa tan được trái tim băng giá của hắn, cũng có thể nhận được sự tin tưởng của hắn, tương lai sẽ hữu dụng lớn. Cẩn thận xem xét, nếu không biết trước thân phận thực sự của Lưu Duyệt, Lí Vị Ương cũng sẽ tin tưởng nàng ta, bởi vì biểu cảm của nàng ta, lời nói của nàng ta, đúng là quá hợp tình hợp lý!
Thác Bạt Chân à Thác Bạt Chân, người ngươi huấn luyện, quả nhiên không phải tầm thường. Lí Vị Ương lắc đầu, năm đó rất nhiều tin tức của Thác Bạt Chân, đều đến từ vị thiếu nữ xinh đẹp tên Lưu Duyệt này, ai có thể ngờ Lưu Duyệt thật sự đã bị giết chết từ lâu, thay thế bằng tử sĩ của Thác Bạt Chân?
Một quân cờ, Thác Bạt Chân có thể mai phục năm năm, mười năm, chỉ cần có chỗ hữu dụng, đúng là một nhân vật ngoan độc.
Lí Vị Ương oán thầm trong lòng, trên mặt lại không biểu hiện gì cả, vẫn cười đúng mực như trước. Rất nhiều chuyện, nàng biết rõ ràng, nhưng không thể nói ra trước mặt người khác, nếu nói với Thác Bạt Ngọc thiếu nữ này là gian tế người khác phái tới, Thác Bạt Ngọc tin hay không tin là một chuyện, cho dù hắn tin, cũng sẽ đem đến thật nhiều phiền toái cho mình. Nhưng mà, Lí Vị Ương không thể khoanh tay đứng nhìn Thác Bạt Chân đắc ý.
Trong lòng Lưu Duyệt có vài phần không yên, trận phổ này vốn định lấy ra ở thời cơ tốt nhất mới có hữu dụng, nhưng nếu vừa rồi bị An Bình Huyện chủ đáng chết này phát hiện ra điều gì, chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao, cho nên nàng đành phải dùng bước này trước.
Thác Bạt Ngọc suy nghĩ Phật châu trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ, nói: “Ta rất thích Phật châu này, cũng thông cảm với hiếu tâm của ngươi, chuyện tổ phụ ngươi, ta sẽ an bài. Ngươi lui xuống trước đi.”
Lưu Duyệt lẳng lặng nhìn hắn, thấy trên mặt hắn không có sự khác thường, mới yên lòng, sắc mặt mang theo sự cảm kích vô hạn: “Dạ, nô tỳ cáo lui.”
Lí Vị Ương nhìn nàng ta thướt tha rời đi, đột nhiên nở nụ cười.
Thác Bạt Ngọc hơi nheo mắt lại, cười liếc nhìn nàng, ánh mắt sắc bén: “Nói đi, nàng phát hiện nàng ta khác thường từ lúc nào?”
Đôi mắt đen như mực của Lí Vị Ương như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt: “Điện hạ, Vị Ương chưa từng nói nàng ấy khác thường.”
Hàng mi dài của Thác Bạt Ngọc khẽ động, mắt phượng liếc nhìn, đúng là tuấn mỹ vô cùng: “Đừng giả bộ. Vừa rồi những gì nàng thể hiện, ta đã biết hết.”
Lí Vị Ương nghe xong, cảm thấy một tia lạnh băng từ lòng ban chân dâng lên khắp cơ thể, trong nháy mắt, nàng cho rằng nam tử trước mắt này đã nhìn thấu mình, chẳng lẽ hắn biết nàng – Không! Không có khả năng! Ai lại nghĩ đến chuyện vớ vẩn như vậy!
Khuôn mày của nàng như họa bằng mực, đôi mắt chuyển động tỏa ra ánh sáng của lửa đang cháy: “Ồ, không biết ta đã để lộ dấu vết ở chỗ nào.”
“Vừa rồi nàng nói Công chúa, không phải Bát Hoàng tử.” Vừa rồi Lí Vị Ương đứng cách đó không xa, hẳn là thấy “Bát Hoàng tử” tặng Lưu Duyệt cho mình, nhưng lúc Lưu Duyệt nói rằng được Công chúa cứu, Lí Vị Ương chẳng những không thấy kỳ quái, mà còn trấn định tự nhiên. Suy ra chỉ có một khả năng, nàng đã sớm nhận ra Cửu Công chúa. “Cửu muội của ta ở trong Hoàng cung, ngay cả cung nữ bình thường cũng chưa chắc đã phân biệt được sự khác nhau giữa Cửu muội và Bát đệ, không biết An Bình Huyện chủ làm sao biết được?”
Thác Bạt Ngọc sắc sảo vượt xa dự đoán của Lí Vị Ương, xem ra lúc trước nếu không phải Thác Bạt Chân nhìn ra điểm yếu lão La Quốc công, thì Thác Bạt Ngọc chưa chắc đã dễ dàng mắc mưu. Hơn nữa, Lưu Duyệt là tử sĩ được lựa chọn khắt khe, tất nhiên sẽ tạo cho Thất Hoàng tử vô số nguy hiểm, để tranh thủ sự tín nhiệm của hắn. Lí Vị Ương thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt mang ý cười nói: “Ta đã từng nhập cung, nhận ra Cửu Công chúa cũng không có gì kỳ quái. Còn nữa – ” tươi cười của nàng càng sâu, “Nếu là Bát Hoàng tử, sao có thể dùng ánh mắt ái mộ như vậy nhìn Tam đệ của ta?”
Thác Bạt Ngọc ngây người, trong chớp mắt gần như vỗ tay vì khả năng biện giải của Lí Vị Ương, mà hắn rõ ràng cảm thấy, thiếu nữ trước mắt này đang nói dối. Tuy không có chứng cớ, nhưng nàng có thể đùa bỡn nhiều người trong tay như vậy, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản. Thác Bạt Ngọc quyết định hỏi rõ ràng: “Cho dù như thế, nàng làm sao phát hiện Lưu Duyệt có vấn đề?”
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Thất điện hạ tìm kiếm lâu như vậy, mà bỗng dưng xuất hiện không tốn chút công sức nào, chẳng lẽ điện hạ không nghi ngờ? Như ta vừa nói, nếu ta gặp nguy hiểm, tuyệt đối sẽ không cầu cứu một tiểu cô nương, không phải sao?”
“Nhưng Cửu muội vì sao phải tính kế ta?” Thác Bạt Ngọc bật cười.
Lí Vị Ương nở nụ cười, rua trâm cài trên đầu rung động, đình hóng mát như sáng lạn hẳn lên, vô cùng đẹp mắt, nàng chậm rãi nói: “Chỉ sợ không phải Cửu Công chúa.”
Thác Bạt Ngọc mỉm cười: “Cũng đúng, người muốn ta chết nhiều lắm.”
Lí Vị Ương không định nói cho đối phương biết chủ nhân chân chính của Lưu Duyệt, vừa đủ mới là tốt nhất. Thác Bạt Ngọc không phải kẻ ngu dốt, ngược lại, để hắn tự đi điều tra so với việc nàng chủ động nói cho hắn biết thì có sức thuyết phục hơn nhiều. Chỉ có điều, nhìn thoáng qua thứ Thác Bạt Ngọc yêu thích không nỡ rời tay, đột nhiên Lí Vị Ương cầm lấy Phật châu trong tay hắn, cười nói: “Thứ này, điện hạ không nên chạm vào vẫn là tốt hơn.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Thác Bạt Ngọc nhìn Lí Vị Ương, trong mắt hắn, có sự hoài nghi không thể chế ngự.
Lí Vị Ương bật cười, cũng đúng, nếu như có người đột nhiên chạy tới trợ giúp hắn, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Nàng lơ đễnh, ánh mắt dừng tại một thị vệ luôn chú ý đến động tĩnh bên này, cười nói: “Điện hạ, thị vệ kia là?”
Thác Bạt Ngọc quay đầu, nhìn thấy thị vệ trong lời nàng nói, thuận tiện nói: “Người đó đã đi theo ta mười năm.”
Lí Vị Ương mỉm cười, thị vệ này, kiếp trước nàng đã gặp trong thư phòng của Thác Bạt Chân, người quen cũ đây mà. Nàng cúi đầu, đổ Phù dung lộ trong bình trà lên Phật châu, sau đó vẫy vẫy tay với thị vệ kia, thị vệ khó hiểu liếc mắt nhìn Thác Bạt Ngọc, Thác Bạt Ngọc gật đầu, thị vệ lập tức bước lên phía trước.
Lí Vị Ương đột nhiên ném Phật châu trúng mặt hắn.
Thị vệ cảm thấy trước mặt tối sầm, một vật lạnh lẽo ẩm ướt chạm đến mặt hắn, sợ tới mức lùi lại ba bước. Há miệng kêu, mà vừa mới mở miệng, một vật thể mềm oặt như cá chạch chui tọt vào miệng hắn. Hắn hoảng hốt, hai tay đẩy gạt lung tung thứ ở trên mặt, vật kia lộp bộp một tiếng bay đi, phát ra tiếng rên rỉ.
“Đây là cái gì?” Thác Bạt Ngọc đứng bật dậy.
—— Lời ngoài truyện ——
Thấy mọi người comment nhiệt tình như thế, ngộ cảm thấy thật an ủi (^o^)/~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook