Thứ Nữ Hữu Độc
Chương 34: Hòn ngọc quý trên tay

Cứ như thế, song phương đều căng thẳng.

Lí Tiêu Nhiên cau mày, hai bên đều thấy khó xử ——

Lão phu nhân nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, như đang đăm chiêu, bất giác, thở dài.

Cuối cùng, Lí Tiêu Nhiên chậm rãi nói: “Trường Nhạc, con đỡ mẫu thân đứng dậy trước đi.”

Tâm tư của Lí Vị Ương, bỗng chốc tĩnh lặng lại. Giờ phút này, nàng đã hiểu ra, quyết định của Lí Tiêu Nhiên.

Khuôn mặt của Lí Tiêu Nhiên mang theo sự tiếc hận: “Vị Ương, chuyện hôm nay, con rất lỗ mãng, không nên chưa hỏi rõ trắng đen đã đánh biểu ca, hắn là con trai độc nhất của Nguỵ Quốc phu nhân, phụ thân chung quy vẫn phải nói lời công đạo với Bá Xương hầu —— “

Trong lời nói của ông, không có một từ nào nhắc tới tờ giấy kia, cũng không hề nhắc tới Lí Trường Nhạc, chỉ nói lỗi sai của Lí Vị Ương là đánh người, rõ ràng muốn đem mọi tội lỗi sai lầm đẩy lên người nàng, mà đối với kẻ đầu sỏ lại coi như không thấy – Lí Vị Ương không tin, phụ thân hoàn toàn không biết gì về hành động lần này của Lí Trường Nhạc, mà ông chỉ đang che chở cho nàng ta mà thôi.

Nàng ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Phụ thân sẽ xử phạt Vị Ương như thế nào?”

Đồng thời, trên mặt Lí Trường Nhạc không nhịn được lộ ra sắc mặt vui mừng. Phụ thân, đúng là vẫn hướng về nàng!

Lí Tiêu Nhiên nhìn Lí Vị Ương hơi áy náy, vừa định nói chuyện, đột nhiên thấy một thiếu niên chạy thật nhanh đến, quỳ mạnh xuống đất, quỳ gối bên cạnh Lí Vị Ương, sóng vai cùng nàng.

Lí Trường Nhạc sửng sốt, bước lên phía trước kéo hắn dậy nói: “Tam đệ, đệ làm gì vậy? Mau mau đứng lên.”

Lí Mẫn Đức đẩy tay nàng ta ra, cất cao giọng nói: “Nếu bá phụ muốn phạt, thì hãy trách phạt Mẫn Đức đi. Lúc trước là con nói với Tam tỷ, chỗ này có một con chim Đỗ Quyên hiếm thấy, Tam tỷ mới đi đến hoa viên này. Sau đó biểu ca doạ chim Đỗ Quyên của con chạy mất, con khó chịu nói đôi ba câu, biểu ca tức giận, đẩy con thật mạnh.” Hắn ngẩng đầu, trên cái trán vốn bị tóc mái che phủ, hiện ra một vết thương trên trán, máu chậm rãi chảy ra từ ngón tay hắn, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, quả nhiên là đáng thương nói không nên lời.

Lão phu nhân kinh hoảng hô lên một tiếng: “Mẫn Đức, đầu con bị thương?!”

Đôi mắt đen láy như châu ngọc của Lí Mẫn Đức nhìn Lí Tiêu Nhiên: “Bá phụ, Tam tỷ tỷ thấy con bị thương, cho nên mới hiểu lầm biểu ca là trộm. Nếu bá phụ muốn truy cứu, thì đừng truy cứu người khác, chỉ phạt một mình con thôi!” Nói xong, dập đầu thật mạnh, vang lên cả tiếng.

Lí Vị Ương chấn động, nàng kiên trì như vậy, cũng chỉ để phụ thân nhận rõ, chuyện này do một tay nữ nhi yêu quý nhất của ông Lí Trường Nhạc tạo thành, mà đến giờ, nàng mới hiểu được, tâm địa phụ thân thiên lệch vô cùng! Nàng cũng không ngờ, tại thời điểm như vậy, chỉ có đứa nhỏ này khẳng khái chạy ra giúp nàng.

Lúc đó mọi người cách khá xa, không ai biết rõ Lí Mẫn Đức có ở đây hay không, thiếu gia luôn ngoan ngoãn của Tam phòng này đứng ra làm chứng, nói bị Cao Tiến đánh, lời của hắn không có căn cứ chính xác làm sao có ai tin tưởng đây? Chỉ có điều – vết thương trên đầu Mẫn Đức…

Sắc mặt Đại phu nhân hơi biến thành xanh, nói: “Vị Ương, chuyện đã như thế, sao con không nói ra từ đầu?”

Lí Vị Ương nắm chặt nắm tay, cuối cùng buông mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tam đệ bị người khác đánh, thật sự rất sợ hãi, cho nên con cho người đưa Tam đệ về trước, vừa rồi biết được thân phận của biểu ca, con sợ liên luỵ đến Tam đệ, dẫn đến quan hệ hai nhà thành căng thẳng. Huống chi phụ thân là người chính trực, mẫu thân từ bi, chắc chắn sẽ không vì việc nhỏ này mà xử trí nữ nhi, cho nên mới giấu đi.”

Lời này nói ra, Đại phu nhân bị Lí Vị Ương chọc giận đến muốn hộc máu, không giấu được sự lạnh lùng âm u trong mắt.

Lí Tiêu Nhiên đứng yên bất động tại chỗ, nhất thời không biết nên có phản ứng gì. Lão phu nhân đứng lên, tự mình đi tới, nâng Vị Ương dậy: “Hài tử ngốc, con ra mặt bảo vệ đệ đệ, chuyện này, chẳng những không thể trách con, còn phải thưởng nữa.” Nói xong, bà cởi chiếc vòng ngọc xanh biếc trên tay đeo vào cho Vị Ương, “Lí gia sẽ không oan ức một đứa nhỏ quang minh đại nghĩa.”

Một câu nói của lão phu nhân, đã đưa ra kết luận cho tất cả.

Lí Vị Ương nâng mắt lên, chân thành nói: “Đa tạ lão phu nhân làm chủ cho Vị Ương.”

Lí Tiêu Nhiên có chút xấu hổ, không tự nhiên dời ánh mắt khỏi Lí Vị Ương, đi lên nâng Lí Mẫn Đức dậy: “Mau đứng lên đi.”

Ai ngờ Lí Mẫn Đức còn chưa đứng vững, đột nhiên hoa mắt, ngã ngược về phía sau.

Trong hậu hoa viên, tiếng thét rối loạn vang lên.

Lí Mẫn Đức được đưa về chỗ Tam phu nhân, trong phòng, đại phu đã bôi thuốc cho Lí Mẫn Đức, vẻ mặt Tam phu nhân khẩn trương, giọng gấp gáp: “Đại phu, vết thương của con ta thế nào rồi?”

Đại phu quay lại hành lễ nói: “Bẩm Tam phu nhân, công tử không có chuyện gì, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian thì có thể khang phục. Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Trán của công tử, chỉ sợ sẽ để lại sẹo.”

Lí Vị Ương chợt ngẩn ra, trong lòng dâng lên một loại cảm giác chua xót không hiểu nổi.

Mẫn Đức là một đứa nhỏ hồn nhiên, lại có dung mạo xinh đẹp như vậy, tiền đồ tương lai sẽ không có giới hạn… lại vì nàng mà bị thương.

Cho đến lúc đại phu bôi thuốc xong rời đi, Lí Vị Ương không nhịn được bước lên phía trước, nói: “Tam thẩm, cám ơn thẩm.”

Tam phu nhân xoay người lại, lắc đầu, nói: “Không phải ta.”

Trên mặt nàng, hiện lên sự kỳ quái, Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức nhìn về phía Lí Mẫn Đức, lại nhìn thấy hắn cười với nàng, lộ ra hàm răng tuyết trắng: “Vết thương này – là tự ta làm.”

Lí Vị Ương lắp bắp kinh hãi.

Vú nuôi đứng bên cạnh khẽ lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Tam thiếu gia nghe nói tiểu thư bị gây khó dễ, lập tức nghĩ ra chủ ý này, nô tỳ còn không kịp cản lại, thiếu gia đã cầm đá đập vào đầu mình, xuống tay thật mạnh —— “

Lí Mẫn Đức lại cười thật đáng yêu, trong nụ cười có sự gian xảo: “Nếu ta không làm như vậy, bọn họ sẽ không ngừng truy cứu Tam tỷ tỷ!”

Chỉ có cách biến Cao Tiến thành người ác, bản thân mình mới thoát được tội. Lí Vị Ương không phải không có biện pháp để thoát tội, chỉ là nàng muốn bức Lí Tiêu Nhiên nhận rõ sự thật mà thôi, lại không ngờ rằng, có một đứa nhỏ, sẽ vì nàng mà làm cả những chuyện này!

Lí Mẫn Đức thấy sắc mặt biến đổi của Lí Vị Ương, hình như nàng đang bất an, vội nói: “Tam tỷ không cần lo lắng, không đau chút nào!”

Vết thương lớn như vậy, sao lại thấy không đau. Lí Vị Ương nắm chặt hai tay dưới áo, lại nói: “Nhưng đại phu nói có khả năng sẽ để lại sẹo…” Lí Mẫn Đức cười sáng lạn nói: “Ta là một nam hài tử, để lại sẹo có tính là gì!”

Trong lòng Lí Vị Ương có cảm xúc phức tạp khó nói nên lời, sửng sốt thật lâu, cuối cùng cầm lấy tay Tam phu nhân, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Tam phu nhân nhìn bóng lưng nàng, thở dài nói: “Tiểu tử ngốc này, Tam tỷ tỷ của con cũng không phải người ngốc, nàng ấy đã sớm có biện pháp thoát thân rồi, con còn lao tới, ngược lại sinh ra rất nhiều chuyện.”

Đôi mắt xinh đẹp của Lí Mẫn Đức chợt loé sáng: “Con biết Tam tỷ nhất định có biện pháp, mà Tam tỷ muốn dùng khổ nhục kế, còn không bằng để con đến, càng hữu dụng hơn!”

Lời vừa nói ra, làm Tam phu nhân cũng ngây người.

Bên ngoài, Lí Vị Ương bước xuống bậc thềm, cả đường đi sắc mặt vẫn nặng nề, Bạch Chỉ cẩn thận nói: “Tiểu thư —— “

Lí Vị Ương lắc đầu, nhìn về phía cầu vồng nơi chân trời, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng lành lạnh. Qua chuyện lần này, nàng đã hiểu ra, muốn lật đổ Lí Trường Nhạc không khó, nhưng muốn lật đổ hòn ngọc quý trong lòng phụ thân, nhất định phải kiếm tẩu thiên phong!

(Kiếm tẩu thiên phong: nét bút nghiêng, kỳ chiêu, đường khác với lệ thường. Hoặc dân gian thường hay nói “chơi đường tà đạo”)

—— Lời ngoài truyện ——

Thật ra, ta thỉnh thoảng viết nhầm Trường Nhạc thành Vị Ương, Vị Ương viết thành Trường Nhạc… Hôm nào đó mọi người bắt được lỗi, thì đừng có đánh ta &_&

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương