Thứ Nữ Hữu Độc
-
Chương 277-1: Công tâm mà làm (1)
Edit: Ánh Quyên
Thấy Lý Vị Ương luôn nhìn về phía Doanh Sở, thần sắc hỉ nộ không rõ, Quách phu nhân nãy giờ luôn ở bên mỉm cười nghe Lý Vị Ương cùng A Lệ công chúa trò chuyện, lúc này mới khẽ nói: "Gia Nhi, mẫu thân thấy con dường như rất chú ý đến Doanh Sở."
Lý Vị Ương thu lại ánh nhìn, quay đầu nhìn Quách phu nhân cười, nói: "Con chú ý hắn, bởi vì hắn là một người thập phần đáng giá để lưu ý, chỉ vỏn vẹn là một gia nô, lại có khả năng bò đến vị trí này, con thấy mọi người trong cung tuy rất xem thường hắn nhưng lại cũng hết sức kiêng kỵ, chuyện này sợ rằng không chỉ ỷ vào uy danh của Bùi hậu, mà còn do năng lực của hắn!"
Quách phu nhân than nhẹ một tiếng nói: "Đây là tất nhiên. Lúc trước thiên kim của Tương Nam hầu bị bệnh nặng, sớm tối nguy kịch, Doanh Sở này liền dâng lên đơn thuốc, chữa khỏi bệnh cho nàng, nhất thời thanh danh lan truyền, được xưng là thần tiên. Sau khi hắn vào cung, tục truyền trong một lần ngày hè chói chang, Bùi hậu cảm thấy rất nóng nực, mong trận tuyết vào mùa đông sẽ nhanh đến, nửa canh giờ Doanh Sở liền dâng lên một nắm tuyết, nói là từ xa xôi hẻo lánh mang tới, mọi người không khỏi lấy làm kỳ lạ."
A Lệ công chúa ở bên cạnh nghe đến đó, hai mắt mở to, nói: "Giữa hè lại có bông tuyết, cái này cũng thật là hiếm lạ!"
Quách phu nhân khẽ mỉm cười, rồi lại tiếp tục nói hết: "Hiếm lạ chỉ sợ còn ở phía sau! Đến tháng tư, Bùi hậu đột nhiên nghĩ muốn ăn dưa hấu, Doanh Sở lấy một trăm đồng tiền liền đi khỏi, không bao lâu thật sự dâng lên một quả dưa hấu, còn thần thần bí bí nói với mọi người, đây là hắn trộm từ vườn trái cây của một lão nông ở sông huyện. Sau đó liền có mấy người nhiều chuyện cố ý tìm kiếm lão nông kia, để xác minh có phải sự thật hay không, lúc này lão nông liền hồi đáp nói là hắn chôn dưa hấu ở trong hầm ngầm không có ai biết, lúc đi lấy phát hiện dưới đất có một trăm đồng tiền nhưng dưa hấy thì không thấy đâu, chính bởi vì những sự kiện kỳ dị liên tiếp này, cho nên mọi người nhao nhao cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đối với hắn càng thêm kính sợ."
Lý Vị Ương nghe vậy, ánh mắt không tự giác lướt qua khuôn mặt của Doanh Sở, nàng thấp giọng nói: "Nhưng không biết vì sao vị Doanh đại nhân này nửa bên mặt lại đeo mặt nạ?"
Quách phu nhân nhẹ nhàng nhíu mày: "Chuyện này, nghe nói Bùi hậu có một khoảng thời gian luôn gặp ác mộng, thập phần thống khổ, chính vì Doanh Sở làm phép niệm chú, giúp nàng giải trừ ác mộng quấy nhiễu, sau đó có một ngày hắn lại đột nhiên nói với mọi người là mình bị ác mộng, bị gông cùm xiềng xích gây thương tích, hủy dung mạo. Kể từ ngày đó, hắn đều mang cái mặt nạ kia."
Lý Vị Ương như có chút suy nghĩ: "Nhìn thấy được vị Doanh đại nhân này có thể trở thành tâm phúc được Bùi hoàng hậu yêu sủng, không phải chỉ có hư danh!"
A Lệ công chúa cũng đồng ý, trong ngày hè muốn lấy khối băng không phải là việc khó, nhưng bông tuyết thì khác, nhìn bộ dáng vị Doanh đại nhân này thật có chút thần thông!
Vừa rồi trên yến hội xảy ra biến cố, lại chính mắt nhìn thấy Trương Ngự Sử máu bắn tung toé tại chỗ, sắc mặt mọi người đều có chút cứng ngắc, tươi cười treo ở trên mặt như là một cái mặt nạ, thần sắc bất an. Tuy rằng hiện tại trước mắt đều là những vũ cơ xinh đẹp đang ca múa, đàn sáo loạn tai, mọi người uống rượu, tận tình cười như điên, phảng phất như bộ dáng tự do tự tại, nhưng tất cả đều có vẻ không được tự nhiên. Nhất là Thái tử điện hạ, trải qua chuyện vừa rồi, vẻ mặt hắn lúc nào cũng nhạt nhẽo, từ đầu tới cuối đều không nói qua mấy câu, chén rượu để trước mặt hắn, trừ khi có người tới mời, hắn sẽ uống một chút, còn không thì hắn cũng không động đến. Mọi người đều đang cười nói vui vẻ, chỉ có mình hắn tiêu điều, vắng vẻ.
Thái tử điện hạ thế biểu hiện thất lễ như thế, là do hắn luôn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi. Bất quá chỉ là một chuyện nhỏ, mà lại có thể khiến hắn bình thường ngang tàng bây giờ trở nên trầm mặc ít nói, Lý Vị Ương cười lạnh, thấy rõ trong khoảng thời gian này Thái tử trở nên suy nghĩ sâu xa, đa nghi, kiềm chế cực độ. Trong lòng nàng âm thầm thở dài, sau khi Doanh Sở vào cung, biểu tình của thái tử như thể không chút tự do tự tại, rõ ràng mọi người nói không sai, Bùi hậu quá sủng hạnh Doanh Sở, khiến Thái tử thập phần bất mãn.
Tiệc rượu vẫn đang tiếp tục, ca hát nhảy múa như thường, mãi đến khi trời sáng, rượu hết, sức tàn, yến hội mới tan, mọi người nhanh chóng giải tán, xe ngựa ở trước hoàng cung từng chiếc từng chiếc rời đi.
Lý Vị Ương lên xe ngựa sau đó khẽ tựa nhẹ vào gối lót, nhắm mắt dưỡng thần, Quách phu nhân cùng A Lệ công chúa bên cạnh đang thấp giọng trò chuyện, A Lệ đối với trận kinh thiên động địa vừa xảy ra ở trên yến hội có ba phần lo lắng. Mà Quách phu nhân nhìn qua Lý Vị Ương, đè thấp tiếng xuống, bà hi vọng nữ nhi của mình có thể nghỉ ngơi nhiều một chút.
Trong tẩm cung của Hoàng hậu, cung nữ dâng trà nước, Bùi hậu khẽ mỉm cười nói: "Thay Doanh đại nhân rót một cốc đi."
Doanh Sở mắt khép hờ: "Vi thần thất lễ, tạ ơn Hoàng hậu nương nương." Hắn thoáng khom người, liền trở về chỗ ngồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ trước mắt. Hoàng hậu nâng chén trà lên, đi một nước, nói: "Trận cục hôm nay, ngươi nhìn thấy được cái gì?"
Doanh Sở ngẩng đầu lên cười, vẻ mặt không có chút khác thường, nói: "Mỗi một lần thần cho rằng mình sẽ thành công, nương nương vẫn luôn có thể ngăn chặn đường đi của thần, thấy rõ vẫn là nương nương người cao minh nhất!"
Bùi hậu thở dài nói: "Đã nhiều năm như vậy, tài nghệ đánh cờ của ngươi đều không có tiến bộ, lúc ta còn chưa xuất giá, thường xuyên lệnh ngươi cùng ta chơi cờ, lúc đó ngươi lúc nào cũng thua ta."
Doanh Sở mỉm cười nói: "Đều đã qua nhiều năm như vậy, nương nương vẫn còn nhớ sao."
Trong mắt hắn chớp động một loại ánh sáng kỳ dị, cơ hồ không thể che dấu, trong đôi mắt đó chan chứa vô vàn tình cảm tựa hồ như muốn phá hết mọi rào cản. Bùi hậu không thèm để ý ánh mắt của hắn, lãnh đạm nhìn ván cờ trước mắt, nói: "Nguyên lai ngươi vẫn thích nịnh hót ta như vậy!"
Doanh Sở vội vàng nói: "Vi thần không phải nịnh hót, bởi vì nương nương đích xác tài nghệ đánh cờ cao siêu, vi thần không thể sánh bằng."
Bùi hậu nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt, nói: "Hôm nay tại phủ Tề quốc công vì sao không lục soát được người?"
Doanh Sở sắc mặt ngưng trọng, mở miệng nói: "Cái này, vi thần cũng nhất thời không thể hiểu thấu đáo, có lẽ Lý Vị Ương đã sớm phát hiện ra có điều không đúng, cố ý giấu kín Liên phi."
Bùi hậu chậm rãi đem một quân cờ đen trong tay hạ xuống bàn cờ, nói: "Lần này không những không thể khiến nàng ta lộ bộ mặt thật trước mặt mọi người, trái lại còn bức Trương Ngự Sử phải tự sát, đúng là tiền mất tật mang!" Nàng giờ phút này vẻ mặt không chút đếm xỉa, Doanh Sở bình tĩnh, hạ xuống một quân cờ trắng, nói: "Vâng, nương nương, chuyện này thần xử lý còn có chút không thỏa đáng, trái lại khiến người phải toan tính một phen."
Bùi hậu mỉm cười thả một quân cờ: "Nước cờ này thật là ngang ngược, mỗi bước ta đi đều phải cố kị, thật sự chán ghét."
Doanh Sở sửng sốt, trong tay cầm quân cờ trắng, suy nghĩ rất lâu, mới nhẹ nhàng hạ xuống: "Kỳ thật... Thần đã phái người bảo vệ phủ Tề quốc công, kêu bọn hắn để ý kĩ động tĩnh, lại không nghĩ đến Lý Vị Ương cư nhiên ở dưới mi mắt cũng có thể thay xà đổi cột."
Bùi hậu nhẹ nhàng thở dài: "Đúng vậy, nha đầu này cũng thật không đơn giản, tuổi nhỏ nhưng tâm cơ thâm trầm." Sự thật Doanh Sở đã phái người mười hai canh giờ nhìn chằm chằm phủ Tề quốc công, nhưng mỗi lần hắn nghe được tin mật báo đều là Lý Vị Ương mang theo một nữ tử che khăn lụa trắng ra khỏi phủ, sau đó lại cùng trở về, chưa từng ngoại lệ, hơn nữa xuất phủ bất quá cũng chỉ một hai canh giờ, đi ra ngoài cũng chỉ dừng chân ở trà lâu tửu quán, cùng lắm là đến tiệm trang sức, thư phòng mà thôi. Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ đến, như vậy mà cũng có thể để cho đối phương lặng lẽ đem người giấu đi.
Bùi hậu mở miệng nói: "Tới phiên ngươi." Doanh Sở vô thức khẽ vuốt quân cờ đen Bùi hậu vừa mới để xuống, thật lâu sau, nghĩ không ra là nên đi như thế nào. Bùi hậu cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ đợi, tiện tay cầm lấy chén trà uống một ngụm, mới nói: "Bước tiếp theo ngươi dự tính xử lý như thế nào?"
Nghe Bùi hậu nói như vậy, Doanh Sở cầm lấy quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ: "Thần đã lệnh người coi chừng tất cả các cửa thành, tuyệt đối sẽ không để nữ nhân kia thoát được, cho nên hiện tại nàng ta nhất định còn đang ở Đại Đô, trước mắt, chúng ta sẽ dùng đứa bé kia tới uy hiếp nàng, mẫu tử liền tâm, nàng trăm triệu không thể bỏ qua như vậy, cho nên, nàng nhất định sẽ xuất hiện, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Bùi hậu lông mày hơi nhướng lên: "Ngươi còn trông cậy vào kế hoạch này?"
Doanh Sở nhíu mày nói: "Nương nương, vi thần phía sau còn có một nước cờ, nếu đình trệ như vậy, sợ rằng trò đùa này sẽ không được đặc sắc."
Bùi hậu cầm quân cờ đen, đặt xuống bàn cờ, nước cờ quanh co: "Đừng tự tin như vậy, Lý Vị Ương cũng có hậu chiêu đang chờ ngươi, không nên lơ là thiếu cảnh giác."
Doanh Sở khẽ mỉm cười, thuận tay để quân cờ xuống, nói: "Nương nương nhìn những năm gần đây thần thu dọn một số người cho nương nương, thần đâu phải là một cái đèn cạn dầu, không phải cuối cùng cả đám đều ngoan ngoãn phục tùng sao? Nương nương là thiên sinh phượng cách (mệnh làm phượng hoàng), nắm giữ mạng của cả thiên hạ, e ngại gì một Lý Vị Ương cỏn con!"
Bùi hoàng hậu rũ mắt xuống, "Ừ" một tiếng, nhưng lại đột nhiên lại mở miệng hỏi: "Ngươi đã từng nói qua Lý Vị Ương kia mệnh cách cổ quái, thiên sinh khắc ta, điều này là thật sao?"
Doanh Sở cười khổ một tiếng nói: "Cái gọi là xem tướng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, cũng không thể không tin, thần nói như vậy, nương nương cứ coi như chưa nghe đi."
Bùi hậu trong tay đang vân vê một quân cờ đen rất lâu cũng chưa đặt xuống, suy tư, cuối cùng chậm rãi nói: "Như vậy lời này là thật!"
Doanh Sở lông mày giương lên, uống một ngụm trà, nửa ngày mới nói: "Nương nương, ta có phương pháp có thể chặt đứt con đường của nàng ta."
Vào lúc này, bỗng nhiên có cung nữ đi vào nhẹ giọng bẩm báo nói: "Nương nương, thái tử cầu kiến."
Bùi hậu nhẹ nhàng nhíu mày, cái nhíu mày này làm cung nữ trong lòng sợ hãi một trận, Bùi hậu đem quân cờ trong tay nãy giờ chưa đi vứt xuống, cười lạnh nói: "Tốt, ta cũng đang muốn gặp hắn, truyền!"
Doanh Sở đứng dậy, khom người nói: "Vi thần cáo lui."
Bùi hậu thản nhiên nói: "Không cần vướng víu, chỉ tốn một chút công sức mà thôi, ngươi ngồi xuống đi. Đợi lát nữa lại chơi hết ván cờ."
Thái tử từng bước đi vào, trên mặt mang một chút không vui, hắn đi đến trước mặt hoàng hậu khom mình hành lễ, nói: "Mẫu hậu!"
Bùi hậu tử tế nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nói: "Yến hội đã kết thúc, sao còn chưa xuất cung, nếu vượt quá giờ giới nghiêm, phụ hoàng ngươi lại kiếm cớ bắt lỗi ngươi."
Doanh Sở không phải nam tử tầm thường, cho nên có thể qua lại tự nhiên trong cung, luôn ở bên cạnh hầu hạ hoàng hậu, quả nhiên giờ này còn ở đây, thái tử chấn động nhẹ, lập tức nói: "Mẫu hậu, nhi thần có lời muốn nói."
Bùi hậu nhìn hắn, gương mặt mơ hồ có vẻ phẫn nộ, lãnh đạm cười, "Ngươi lại có cái gì muốn nói?"
Thái tử lạnh giọng nói: "Mẫu hậu, hôm nay ở trong triều người có nhìn thấy Vương gia cùng Quách gia đứng chung một phe hay không? Có thể nhận ra kế sách của Doanh đại nhân không có hiệu quả, theo nhi thần thấy, bắt đầu từ hôm nay Doanh đại nhân không cần quản chuyện của hai nhà Quách Vương, chuyện này xin mẫu hậu giao do nhi thần xử lý, nhi thần nhất định sẽ khiến cho mẫu hậu vừa lòng."
Bùi hậu khinh miệt nhìn hắn một cái, nói: "Giao cho ngươi? Lúc trước ngươi không phải không có động tay qua, nhưng kết quả lại ra sao?"
Thái tử cắn răng, nói: "Mẫu hậu, cái đó chỉ là nhất thời thất thủ."
Bùi hậu lạnh lẽo nói: " Vương Tử Khâm hoa dung nguyệt mạo, từ ngữ chau chuốt, cầm kỳ thư họa, bói số tử vi tất cả đều xuất chúng, chuyện này đã thập phân khó khăn. Nhưng lại còn có thêm một Lý Vị Ương, người này tuy không văn thao võ lược, nhưng lại là người có nhiều tâm kế, am hiểu những quỷ kế hại người, rõ ràng nhân tâm, hơn nữa nàng tâm tính tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác, so với nam tử còn muốn hung ác gấp mấy lần. Hai người này bây giờ hợp lại cùng đối phó ngươi, ngươi lại có cách gì có thể đối kháng cùng các nàng?"
Thái tử trên mặt xẹt qua một chút không vui: "Bất quá chỉ là hai tiểu nhi nữ, chẳng lẽ con không thu dọn được bọn họ sao?"
Bùi hậu nhìn hắn, một lần nữa vân vê một quân cờ, cười nói: "Nhìn ngươi xem, động một tí là xuất khẩu cuồng ngôn, thật là không biết tự lượng sức mình!"
Thái tử nghe câu này, phảng phất chân trời vang lên một tiếng sấm, cực đoan rung động, hắn không nghĩ đến đối phương xem thường mình như vậy, không khỏi nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Mẫu hậu chưa từng xem trọng con!"
Bùi hậu đối với thái tử rất thất vọng, nếu không phải nàng chỉ có một nhi tử này, thật sự là muốn một bàn tay đem người này quạt đi. Giờ phút này nàng chỉ có thể nhịn phẫn nộ, từ tốn đặt quân cờ xuống, nói: "Ta đã cho ngươi vô số cơ hội, nhưng ngươi không biết trân quý, hiện tại ta đem chuyện này giao cho Doanh Sở xử lý, ngươi lúc nào cũng muốn khó xử hắn, ngươi kêu ta nên đối xử với ngươi như thế nào đây? Chẳng lẽ ngươi thực muốn nhìn phụ hoàng ngươi từ bỏ vị trí thái tử của ngươi, ngươi mới vui vẻ sao?"
Thái tử không nghĩ đến sẽ bị chính mẫu hậu thân sinh của mình lạnh lùng chế giễu như vậy, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảm thấy cả người rơi xuống vực sâu không đáy, thật lâu sau, nói không ra một chữ, toàn thân giá lạnh. Mãi cho đến khi Bùi hậu lên tiếng: "Được rồi, sau này bất cứ chuyện gì đều không cần ngươi nhúng tay, càng không cần ngươi nói thêm cái gì, giống như chuyện hôm nay ở trên điện, trước đó ta đã nói với ngươi không được nói gì mà không có sự cho phép của ta, ở trên điện càng không cần ngươi hát đệm, không cần ra vẻ thông minh!"
Hôm nay về chuyện Tề quốc công phủ, Bùi hậu không tiết lộ cho thái tử biết, là vì sợ hắn sẽ vô ý làm hư chuyện. Nhưng, thái tử dù sao cũng không phải hạng người ngu xuẩn, hắn ở yến hội nhìn ra ý đồ của Bùi hậu, chỉ muốn giúp nàng một tay, ngược lại quay đầu lại bị nàng trách cứ như thế, thái tử chỉ thấy vô cùng thất vọng, thậm chí ngay cả muốn nói ra Lãnh Liên đang ở trong phủ của hắn cũng bởi vì vậy mà nuốt xuống. Hắn không nói gì lui xuống, lúc chuẩn bị đóng cửa điện, đôi mắt của hắn tràn đầy hận ý rơi xuống trên người Doanh Sở.
Sau khi Thái tử rời khỏi, Bùi hậu trong lúc đàm tiếu liền đem cờ trắng của Doanh Sở giết tan tành, Doanh Sở không nói một lời, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bàn cờ, đợi một lúc mới phục hồi tinh thần, nói: "Nương nương, có lẽ ngài đối với Thái tử điện hạ quá nghiêm khắc, vi thần thấy hắn chẳng qua..."
Hắn chưa nói xong, Bùi hậu lại rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: "Ta là vì muốn tốt cho hắn, từ trước đến giờ, hắn chỉ lo bảo vệ mặt mũi cùng danh dự hoàn mỹ, lại không biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Hiện tại, ngay cả khi nào nên giả câm vờ điếc cũng không biết, lúc nào cũng làm khó xử ngươi, đây là đạo lý gì? Tự mình đào góc tường nhà mình sao? Ta thực hết sức khó tin, một thứ ngu xuẩn như vậy lại là con trai ruột của ta!" Nàng nói, đột nhiên cười lạnh một tiếng, tựa hồ mang theo vạn phần trào phúng.
Doanh Sở cúi đầu, không dám nói chuyện khi Bùi hậu không vui, chờ đến lúc Bùi hậu chú ý đến biểu tình của hắn, nàng chỉ khẽ mỉm cười, tầm mắt xẹt qua Doanh Sở, nhìn vào khoảng không vô tận. Đợi một lúc mới ung dung nói: "Ba đứa trẻ này, Lâm An quá ngang ngược, lại phong lưu quá độ, ta luôn không bình tĩnh quản giáo nó, An quốc thuở nhỏ bị tàn tật, cho nên ta đối với nàng hơi phóng túng một chút, lại không ngờ trái lại khiến cho nó mệnh tang nước người (chết ở xứ người), ngay cả linh hồn cũng không thể trở lại cố hương. Chỉ còn lại nhi tử cuối cùng này, ta tự hỏi đối với hắn đã tận tình tận nghĩa, một lòng phù trợ hắn đi lên đế vị, chỉ cần hắn làm tốt nghĩa vụ của một Thái tử là được, chuyên tâm vào triều chính, không cần phải đụng đến những chuyện khác, Lý Vị Ương bất luận ra sao cũng không động được hắn. Bây giờ ta làm như vậy, chỉ vì để hắn xa rời những chuyện dơ bẩn xấu xa, để bảo hộ hắn mà thôi."
Doanh Sở môi mấp máy không khỏi cứng ngắt, cười chua chát, nói: "Nương nương, tâm ý của người thần rất rõ ràng, thái tử biết càng ít, nếu có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không liên lụy đến bản thân hắn."
Doanh Sở luôn biết tất cả mọi chuyện của Bùi hậu, một mặt chứng minh Bùi hậu thập phần coi trọng hắn, nhưng mặc khác cũng chứng minh nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ trước mắt này luôn lấy hắn ra làm bia bắn, thay nàng trừ khứ một số thế lực phản đối nàng. Nhưng mà, hắn vốn chính là gia nô của Bùi thị, lại đi theo Bùi hậu nhiều năm, ngoài người trước mắt này, hắn không trung thành với bất cứ ai, thậm chí Thần, Phật đầy trời hắn cũng không để ở trong mắt, biết rõ Bùi hậu chỉ dùng hắn như một lưỡi đao để diệt trừ phản nghịch, hắn cũng hận không thể đem chính mình mài đến sắc bén vô cùng!
Bùi hậu nhẹ nhàng cười, nói: "Đáng tiếc hắn lại không hiểu rõ tâm tư của ta, mọi thứ đang êm đẹp lại muốn kiếm cớ gây chuyện!"
Doanh Sở trong lòng chấn động trong giây lát, nói: "Nương nương, đây là lỗi của vi thần, Thái tử luôn không thích vi thần, lúc trước hắn cũng không có ý muốn nhúng tay quá độ vào những chuyện này. Nhưng vi thần thấy bắt đầu từ chuyện này, hắn mới biểu hiện đặc biệt rõ như vậy."
Bùi hậu đương nhiên biết điểm này, nàng đem tầm mắt thu trở về, thập phần lạnh lùng nói: "Trong thời gian này, phái thêm người nhìn chằm chằm hắn, không cần cho hắn làm những chuyện ngu xuẩn, quấy nhiễu kế hoạch của ngươi." Nói xong, nàng đã đứng dậy, tựa hồ có chút phiền chán mà nói: "Được rồi, cờ cũng đã chơi xong, ngươi lui ra đi!"
Doanh Sở vội khom người, nói: "Vâng, nương nương."
Bùi hậu nhìn bóng lưng của Doanh Sở, rồi lại quay đầu nhìn bàn cờ kia, thấy quân trắng rõ ràng có rất nhiều triển vọng, nhưng hắn lại cho nàng nửa giang san. Vẻ mặt của nàng tựa hồ như nghĩ đến chuyện cũ. Năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Doanh Sở, hắn chỉ là một gia nô nho nhỏ, nhưng lại quỳ trước mặt mình, xin thề nguyện cả đời trung thành với mình.
Lúc ấy, nàng còn cho rằng đây bất quá là một câu chuyện cười, cũng chẳng xem đây là một lời hứa. Nhưng giờ phút này hồi tưởng lại, Doanh Sở lại là người duy nhất làm bạn bên cạnh nàng lâu nhất. Đáng tiếc một cây đao dùng thời gian dài, cũng sẽ rỉ sắt, bị cùn. Theo nàng, Doanh Sở giết rất nhiều người, trên cây đao này đã là vết máu loang lổ, ngu dốt. Có lẽ đợi đến khi giết được Lý Vị Ương, Doanh Sở cũng không thuận tiện giữ lại bên cạnh nàng.
Đúng vào lúc này, một giọt nến đỏ chậm rãi chảy qua thân nến, đột nhiên một trận gió thổi tới, đem ngọn nến thổi tắt. Trong một mảnh hắc ám, chỉ có thể nhìn thấy Bùi hậu mặt mũi giống như tượng đá hình dáng rõ ràng, cũng đặc biệt mỹ lệ.
Bởi vì ngủ hết sức muộn, cho nên Lý Vị Ương ngược lại không ngủ được, mới sáng sớm đã thức dậy, tỳ nữ hầu hạ nàng trang điểm, mặc y phục mùa đông, nhìn vào gương, Lý Vị Ương khẽ gật đầu, sau đó nàng đi ra ngoài gian phòng, đã nhìn thấy Lý Mẫn Chi ở bên ngoài đợi chờ, nhìn thấy nàng, vội vàng yêu thích mà nói: "Tỉ tỉ!"
Lý Vị Ương khẽ mỉm cười, kéo tay của hắn, đột nhiên thấy hài tử trước mắt này có một chút quầng thâm, không khỏi nói: "Sao vậy, tiểu đệ ngày hôm qua ngủ không ngon sao?"
Lý Mẫn Chi lắp ba lắp bắp: "Không, không có."
Lý Vị Ương một đôi mắt xinh đẹp đảo qua, vú nuôi đứng phía sau Mẫn Chi vội vã cúi đầu, nàng biết Lý Vị Ương rất khó lừa gạt, may mà Lý Vị Ương trước giờ sẽ không trừng phạt bất kỳ người nào ở trước mặt Lý Mẫn Chi, nếu muốn nói dối trước mắt nàng cũng thập phần khó khăn, nàng đảo mắt qua là biết ngươi có phải đang nói dối hay không. Vú nuôi cảm thấy mở miệng khó khăn, không dám nói thật.
Thấy Lý Vị Ương luôn nhìn về phía Doanh Sở, thần sắc hỉ nộ không rõ, Quách phu nhân nãy giờ luôn ở bên mỉm cười nghe Lý Vị Ương cùng A Lệ công chúa trò chuyện, lúc này mới khẽ nói: "Gia Nhi, mẫu thân thấy con dường như rất chú ý đến Doanh Sở."
Lý Vị Ương thu lại ánh nhìn, quay đầu nhìn Quách phu nhân cười, nói: "Con chú ý hắn, bởi vì hắn là một người thập phần đáng giá để lưu ý, chỉ vỏn vẹn là một gia nô, lại có khả năng bò đến vị trí này, con thấy mọi người trong cung tuy rất xem thường hắn nhưng lại cũng hết sức kiêng kỵ, chuyện này sợ rằng không chỉ ỷ vào uy danh của Bùi hậu, mà còn do năng lực của hắn!"
Quách phu nhân than nhẹ một tiếng nói: "Đây là tất nhiên. Lúc trước thiên kim của Tương Nam hầu bị bệnh nặng, sớm tối nguy kịch, Doanh Sở này liền dâng lên đơn thuốc, chữa khỏi bệnh cho nàng, nhất thời thanh danh lan truyền, được xưng là thần tiên. Sau khi hắn vào cung, tục truyền trong một lần ngày hè chói chang, Bùi hậu cảm thấy rất nóng nực, mong trận tuyết vào mùa đông sẽ nhanh đến, nửa canh giờ Doanh Sở liền dâng lên một nắm tuyết, nói là từ xa xôi hẻo lánh mang tới, mọi người không khỏi lấy làm kỳ lạ."
A Lệ công chúa ở bên cạnh nghe đến đó, hai mắt mở to, nói: "Giữa hè lại có bông tuyết, cái này cũng thật là hiếm lạ!"
Quách phu nhân khẽ mỉm cười, rồi lại tiếp tục nói hết: "Hiếm lạ chỉ sợ còn ở phía sau! Đến tháng tư, Bùi hậu đột nhiên nghĩ muốn ăn dưa hấu, Doanh Sở lấy một trăm đồng tiền liền đi khỏi, không bao lâu thật sự dâng lên một quả dưa hấu, còn thần thần bí bí nói với mọi người, đây là hắn trộm từ vườn trái cây của một lão nông ở sông huyện. Sau đó liền có mấy người nhiều chuyện cố ý tìm kiếm lão nông kia, để xác minh có phải sự thật hay không, lúc này lão nông liền hồi đáp nói là hắn chôn dưa hấu ở trong hầm ngầm không có ai biết, lúc đi lấy phát hiện dưới đất có một trăm đồng tiền nhưng dưa hấy thì không thấy đâu, chính bởi vì những sự kiện kỳ dị liên tiếp này, cho nên mọi người nhao nhao cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đối với hắn càng thêm kính sợ."
Lý Vị Ương nghe vậy, ánh mắt không tự giác lướt qua khuôn mặt của Doanh Sở, nàng thấp giọng nói: "Nhưng không biết vì sao vị Doanh đại nhân này nửa bên mặt lại đeo mặt nạ?"
Quách phu nhân nhẹ nhàng nhíu mày: "Chuyện này, nghe nói Bùi hậu có một khoảng thời gian luôn gặp ác mộng, thập phần thống khổ, chính vì Doanh Sở làm phép niệm chú, giúp nàng giải trừ ác mộng quấy nhiễu, sau đó có một ngày hắn lại đột nhiên nói với mọi người là mình bị ác mộng, bị gông cùm xiềng xích gây thương tích, hủy dung mạo. Kể từ ngày đó, hắn đều mang cái mặt nạ kia."
Lý Vị Ương như có chút suy nghĩ: "Nhìn thấy được vị Doanh đại nhân này có thể trở thành tâm phúc được Bùi hoàng hậu yêu sủng, không phải chỉ có hư danh!"
A Lệ công chúa cũng đồng ý, trong ngày hè muốn lấy khối băng không phải là việc khó, nhưng bông tuyết thì khác, nhìn bộ dáng vị Doanh đại nhân này thật có chút thần thông!
Vừa rồi trên yến hội xảy ra biến cố, lại chính mắt nhìn thấy Trương Ngự Sử máu bắn tung toé tại chỗ, sắc mặt mọi người đều có chút cứng ngắc, tươi cười treo ở trên mặt như là một cái mặt nạ, thần sắc bất an. Tuy rằng hiện tại trước mắt đều là những vũ cơ xinh đẹp đang ca múa, đàn sáo loạn tai, mọi người uống rượu, tận tình cười như điên, phảng phất như bộ dáng tự do tự tại, nhưng tất cả đều có vẻ không được tự nhiên. Nhất là Thái tử điện hạ, trải qua chuyện vừa rồi, vẻ mặt hắn lúc nào cũng nhạt nhẽo, từ đầu tới cuối đều không nói qua mấy câu, chén rượu để trước mặt hắn, trừ khi có người tới mời, hắn sẽ uống một chút, còn không thì hắn cũng không động đến. Mọi người đều đang cười nói vui vẻ, chỉ có mình hắn tiêu điều, vắng vẻ.
Thái tử điện hạ thế biểu hiện thất lễ như thế, là do hắn luôn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi. Bất quá chỉ là một chuyện nhỏ, mà lại có thể khiến hắn bình thường ngang tàng bây giờ trở nên trầm mặc ít nói, Lý Vị Ương cười lạnh, thấy rõ trong khoảng thời gian này Thái tử trở nên suy nghĩ sâu xa, đa nghi, kiềm chế cực độ. Trong lòng nàng âm thầm thở dài, sau khi Doanh Sở vào cung, biểu tình của thái tử như thể không chút tự do tự tại, rõ ràng mọi người nói không sai, Bùi hậu quá sủng hạnh Doanh Sở, khiến Thái tử thập phần bất mãn.
Tiệc rượu vẫn đang tiếp tục, ca hát nhảy múa như thường, mãi đến khi trời sáng, rượu hết, sức tàn, yến hội mới tan, mọi người nhanh chóng giải tán, xe ngựa ở trước hoàng cung từng chiếc từng chiếc rời đi.
Lý Vị Ương lên xe ngựa sau đó khẽ tựa nhẹ vào gối lót, nhắm mắt dưỡng thần, Quách phu nhân cùng A Lệ công chúa bên cạnh đang thấp giọng trò chuyện, A Lệ đối với trận kinh thiên động địa vừa xảy ra ở trên yến hội có ba phần lo lắng. Mà Quách phu nhân nhìn qua Lý Vị Ương, đè thấp tiếng xuống, bà hi vọng nữ nhi của mình có thể nghỉ ngơi nhiều một chút.
Trong tẩm cung của Hoàng hậu, cung nữ dâng trà nước, Bùi hậu khẽ mỉm cười nói: "Thay Doanh đại nhân rót một cốc đi."
Doanh Sở mắt khép hờ: "Vi thần thất lễ, tạ ơn Hoàng hậu nương nương." Hắn thoáng khom người, liền trở về chỗ ngồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ trước mắt. Hoàng hậu nâng chén trà lên, đi một nước, nói: "Trận cục hôm nay, ngươi nhìn thấy được cái gì?"
Doanh Sở ngẩng đầu lên cười, vẻ mặt không có chút khác thường, nói: "Mỗi một lần thần cho rằng mình sẽ thành công, nương nương vẫn luôn có thể ngăn chặn đường đi của thần, thấy rõ vẫn là nương nương người cao minh nhất!"
Bùi hậu thở dài nói: "Đã nhiều năm như vậy, tài nghệ đánh cờ của ngươi đều không có tiến bộ, lúc ta còn chưa xuất giá, thường xuyên lệnh ngươi cùng ta chơi cờ, lúc đó ngươi lúc nào cũng thua ta."
Doanh Sở mỉm cười nói: "Đều đã qua nhiều năm như vậy, nương nương vẫn còn nhớ sao."
Trong mắt hắn chớp động một loại ánh sáng kỳ dị, cơ hồ không thể che dấu, trong đôi mắt đó chan chứa vô vàn tình cảm tựa hồ như muốn phá hết mọi rào cản. Bùi hậu không thèm để ý ánh mắt của hắn, lãnh đạm nhìn ván cờ trước mắt, nói: "Nguyên lai ngươi vẫn thích nịnh hót ta như vậy!"
Doanh Sở vội vàng nói: "Vi thần không phải nịnh hót, bởi vì nương nương đích xác tài nghệ đánh cờ cao siêu, vi thần không thể sánh bằng."
Bùi hậu nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt, nói: "Hôm nay tại phủ Tề quốc công vì sao không lục soát được người?"
Doanh Sở sắc mặt ngưng trọng, mở miệng nói: "Cái này, vi thần cũng nhất thời không thể hiểu thấu đáo, có lẽ Lý Vị Ương đã sớm phát hiện ra có điều không đúng, cố ý giấu kín Liên phi."
Bùi hậu chậm rãi đem một quân cờ đen trong tay hạ xuống bàn cờ, nói: "Lần này không những không thể khiến nàng ta lộ bộ mặt thật trước mặt mọi người, trái lại còn bức Trương Ngự Sử phải tự sát, đúng là tiền mất tật mang!" Nàng giờ phút này vẻ mặt không chút đếm xỉa, Doanh Sở bình tĩnh, hạ xuống một quân cờ trắng, nói: "Vâng, nương nương, chuyện này thần xử lý còn có chút không thỏa đáng, trái lại khiến người phải toan tính một phen."
Bùi hậu mỉm cười thả một quân cờ: "Nước cờ này thật là ngang ngược, mỗi bước ta đi đều phải cố kị, thật sự chán ghét."
Doanh Sở sửng sốt, trong tay cầm quân cờ trắng, suy nghĩ rất lâu, mới nhẹ nhàng hạ xuống: "Kỳ thật... Thần đã phái người bảo vệ phủ Tề quốc công, kêu bọn hắn để ý kĩ động tĩnh, lại không nghĩ đến Lý Vị Ương cư nhiên ở dưới mi mắt cũng có thể thay xà đổi cột."
Bùi hậu nhẹ nhàng thở dài: "Đúng vậy, nha đầu này cũng thật không đơn giản, tuổi nhỏ nhưng tâm cơ thâm trầm." Sự thật Doanh Sở đã phái người mười hai canh giờ nhìn chằm chằm phủ Tề quốc công, nhưng mỗi lần hắn nghe được tin mật báo đều là Lý Vị Ương mang theo một nữ tử che khăn lụa trắng ra khỏi phủ, sau đó lại cùng trở về, chưa từng ngoại lệ, hơn nữa xuất phủ bất quá cũng chỉ một hai canh giờ, đi ra ngoài cũng chỉ dừng chân ở trà lâu tửu quán, cùng lắm là đến tiệm trang sức, thư phòng mà thôi. Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ đến, như vậy mà cũng có thể để cho đối phương lặng lẽ đem người giấu đi.
Bùi hậu mở miệng nói: "Tới phiên ngươi." Doanh Sở vô thức khẽ vuốt quân cờ đen Bùi hậu vừa mới để xuống, thật lâu sau, nghĩ không ra là nên đi như thế nào. Bùi hậu cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ đợi, tiện tay cầm lấy chén trà uống một ngụm, mới nói: "Bước tiếp theo ngươi dự tính xử lý như thế nào?"
Nghe Bùi hậu nói như vậy, Doanh Sở cầm lấy quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ: "Thần đã lệnh người coi chừng tất cả các cửa thành, tuyệt đối sẽ không để nữ nhân kia thoát được, cho nên hiện tại nàng ta nhất định còn đang ở Đại Đô, trước mắt, chúng ta sẽ dùng đứa bé kia tới uy hiếp nàng, mẫu tử liền tâm, nàng trăm triệu không thể bỏ qua như vậy, cho nên, nàng nhất định sẽ xuất hiện, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Bùi hậu lông mày hơi nhướng lên: "Ngươi còn trông cậy vào kế hoạch này?"
Doanh Sở nhíu mày nói: "Nương nương, vi thần phía sau còn có một nước cờ, nếu đình trệ như vậy, sợ rằng trò đùa này sẽ không được đặc sắc."
Bùi hậu cầm quân cờ đen, đặt xuống bàn cờ, nước cờ quanh co: "Đừng tự tin như vậy, Lý Vị Ương cũng có hậu chiêu đang chờ ngươi, không nên lơ là thiếu cảnh giác."
Doanh Sở khẽ mỉm cười, thuận tay để quân cờ xuống, nói: "Nương nương nhìn những năm gần đây thần thu dọn một số người cho nương nương, thần đâu phải là một cái đèn cạn dầu, không phải cuối cùng cả đám đều ngoan ngoãn phục tùng sao? Nương nương là thiên sinh phượng cách (mệnh làm phượng hoàng), nắm giữ mạng của cả thiên hạ, e ngại gì một Lý Vị Ương cỏn con!"
Bùi hoàng hậu rũ mắt xuống, "Ừ" một tiếng, nhưng lại đột nhiên lại mở miệng hỏi: "Ngươi đã từng nói qua Lý Vị Ương kia mệnh cách cổ quái, thiên sinh khắc ta, điều này là thật sao?"
Doanh Sở cười khổ một tiếng nói: "Cái gọi là xem tướng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, cũng không thể không tin, thần nói như vậy, nương nương cứ coi như chưa nghe đi."
Bùi hậu trong tay đang vân vê một quân cờ đen rất lâu cũng chưa đặt xuống, suy tư, cuối cùng chậm rãi nói: "Như vậy lời này là thật!"
Doanh Sở lông mày giương lên, uống một ngụm trà, nửa ngày mới nói: "Nương nương, ta có phương pháp có thể chặt đứt con đường của nàng ta."
Vào lúc này, bỗng nhiên có cung nữ đi vào nhẹ giọng bẩm báo nói: "Nương nương, thái tử cầu kiến."
Bùi hậu nhẹ nhàng nhíu mày, cái nhíu mày này làm cung nữ trong lòng sợ hãi một trận, Bùi hậu đem quân cờ trong tay nãy giờ chưa đi vứt xuống, cười lạnh nói: "Tốt, ta cũng đang muốn gặp hắn, truyền!"
Doanh Sở đứng dậy, khom người nói: "Vi thần cáo lui."
Bùi hậu thản nhiên nói: "Không cần vướng víu, chỉ tốn một chút công sức mà thôi, ngươi ngồi xuống đi. Đợi lát nữa lại chơi hết ván cờ."
Thái tử từng bước đi vào, trên mặt mang một chút không vui, hắn đi đến trước mặt hoàng hậu khom mình hành lễ, nói: "Mẫu hậu!"
Bùi hậu tử tế nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nói: "Yến hội đã kết thúc, sao còn chưa xuất cung, nếu vượt quá giờ giới nghiêm, phụ hoàng ngươi lại kiếm cớ bắt lỗi ngươi."
Doanh Sở không phải nam tử tầm thường, cho nên có thể qua lại tự nhiên trong cung, luôn ở bên cạnh hầu hạ hoàng hậu, quả nhiên giờ này còn ở đây, thái tử chấn động nhẹ, lập tức nói: "Mẫu hậu, nhi thần có lời muốn nói."
Bùi hậu nhìn hắn, gương mặt mơ hồ có vẻ phẫn nộ, lãnh đạm cười, "Ngươi lại có cái gì muốn nói?"
Thái tử lạnh giọng nói: "Mẫu hậu, hôm nay ở trong triều người có nhìn thấy Vương gia cùng Quách gia đứng chung một phe hay không? Có thể nhận ra kế sách của Doanh đại nhân không có hiệu quả, theo nhi thần thấy, bắt đầu từ hôm nay Doanh đại nhân không cần quản chuyện của hai nhà Quách Vương, chuyện này xin mẫu hậu giao do nhi thần xử lý, nhi thần nhất định sẽ khiến cho mẫu hậu vừa lòng."
Bùi hậu khinh miệt nhìn hắn một cái, nói: "Giao cho ngươi? Lúc trước ngươi không phải không có động tay qua, nhưng kết quả lại ra sao?"
Thái tử cắn răng, nói: "Mẫu hậu, cái đó chỉ là nhất thời thất thủ."
Bùi hậu lạnh lẽo nói: " Vương Tử Khâm hoa dung nguyệt mạo, từ ngữ chau chuốt, cầm kỳ thư họa, bói số tử vi tất cả đều xuất chúng, chuyện này đã thập phân khó khăn. Nhưng lại còn có thêm một Lý Vị Ương, người này tuy không văn thao võ lược, nhưng lại là người có nhiều tâm kế, am hiểu những quỷ kế hại người, rõ ràng nhân tâm, hơn nữa nàng tâm tính tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác, so với nam tử còn muốn hung ác gấp mấy lần. Hai người này bây giờ hợp lại cùng đối phó ngươi, ngươi lại có cách gì có thể đối kháng cùng các nàng?"
Thái tử trên mặt xẹt qua một chút không vui: "Bất quá chỉ là hai tiểu nhi nữ, chẳng lẽ con không thu dọn được bọn họ sao?"
Bùi hậu nhìn hắn, một lần nữa vân vê một quân cờ, cười nói: "Nhìn ngươi xem, động một tí là xuất khẩu cuồng ngôn, thật là không biết tự lượng sức mình!"
Thái tử nghe câu này, phảng phất chân trời vang lên một tiếng sấm, cực đoan rung động, hắn không nghĩ đến đối phương xem thường mình như vậy, không khỏi nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Mẫu hậu chưa từng xem trọng con!"
Bùi hậu đối với thái tử rất thất vọng, nếu không phải nàng chỉ có một nhi tử này, thật sự là muốn một bàn tay đem người này quạt đi. Giờ phút này nàng chỉ có thể nhịn phẫn nộ, từ tốn đặt quân cờ xuống, nói: "Ta đã cho ngươi vô số cơ hội, nhưng ngươi không biết trân quý, hiện tại ta đem chuyện này giao cho Doanh Sở xử lý, ngươi lúc nào cũng muốn khó xử hắn, ngươi kêu ta nên đối xử với ngươi như thế nào đây? Chẳng lẽ ngươi thực muốn nhìn phụ hoàng ngươi từ bỏ vị trí thái tử của ngươi, ngươi mới vui vẻ sao?"
Thái tử không nghĩ đến sẽ bị chính mẫu hậu thân sinh của mình lạnh lùng chế giễu như vậy, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảm thấy cả người rơi xuống vực sâu không đáy, thật lâu sau, nói không ra một chữ, toàn thân giá lạnh. Mãi cho đến khi Bùi hậu lên tiếng: "Được rồi, sau này bất cứ chuyện gì đều không cần ngươi nhúng tay, càng không cần ngươi nói thêm cái gì, giống như chuyện hôm nay ở trên điện, trước đó ta đã nói với ngươi không được nói gì mà không có sự cho phép của ta, ở trên điện càng không cần ngươi hát đệm, không cần ra vẻ thông minh!"
Hôm nay về chuyện Tề quốc công phủ, Bùi hậu không tiết lộ cho thái tử biết, là vì sợ hắn sẽ vô ý làm hư chuyện. Nhưng, thái tử dù sao cũng không phải hạng người ngu xuẩn, hắn ở yến hội nhìn ra ý đồ của Bùi hậu, chỉ muốn giúp nàng một tay, ngược lại quay đầu lại bị nàng trách cứ như thế, thái tử chỉ thấy vô cùng thất vọng, thậm chí ngay cả muốn nói ra Lãnh Liên đang ở trong phủ của hắn cũng bởi vì vậy mà nuốt xuống. Hắn không nói gì lui xuống, lúc chuẩn bị đóng cửa điện, đôi mắt của hắn tràn đầy hận ý rơi xuống trên người Doanh Sở.
Sau khi Thái tử rời khỏi, Bùi hậu trong lúc đàm tiếu liền đem cờ trắng của Doanh Sở giết tan tành, Doanh Sở không nói một lời, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bàn cờ, đợi một lúc mới phục hồi tinh thần, nói: "Nương nương, có lẽ ngài đối với Thái tử điện hạ quá nghiêm khắc, vi thần thấy hắn chẳng qua..."
Hắn chưa nói xong, Bùi hậu lại rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: "Ta là vì muốn tốt cho hắn, từ trước đến giờ, hắn chỉ lo bảo vệ mặt mũi cùng danh dự hoàn mỹ, lại không biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Hiện tại, ngay cả khi nào nên giả câm vờ điếc cũng không biết, lúc nào cũng làm khó xử ngươi, đây là đạo lý gì? Tự mình đào góc tường nhà mình sao? Ta thực hết sức khó tin, một thứ ngu xuẩn như vậy lại là con trai ruột của ta!" Nàng nói, đột nhiên cười lạnh một tiếng, tựa hồ mang theo vạn phần trào phúng.
Doanh Sở cúi đầu, không dám nói chuyện khi Bùi hậu không vui, chờ đến lúc Bùi hậu chú ý đến biểu tình của hắn, nàng chỉ khẽ mỉm cười, tầm mắt xẹt qua Doanh Sở, nhìn vào khoảng không vô tận. Đợi một lúc mới ung dung nói: "Ba đứa trẻ này, Lâm An quá ngang ngược, lại phong lưu quá độ, ta luôn không bình tĩnh quản giáo nó, An quốc thuở nhỏ bị tàn tật, cho nên ta đối với nàng hơi phóng túng một chút, lại không ngờ trái lại khiến cho nó mệnh tang nước người (chết ở xứ người), ngay cả linh hồn cũng không thể trở lại cố hương. Chỉ còn lại nhi tử cuối cùng này, ta tự hỏi đối với hắn đã tận tình tận nghĩa, một lòng phù trợ hắn đi lên đế vị, chỉ cần hắn làm tốt nghĩa vụ của một Thái tử là được, chuyên tâm vào triều chính, không cần phải đụng đến những chuyện khác, Lý Vị Ương bất luận ra sao cũng không động được hắn. Bây giờ ta làm như vậy, chỉ vì để hắn xa rời những chuyện dơ bẩn xấu xa, để bảo hộ hắn mà thôi."
Doanh Sở môi mấp máy không khỏi cứng ngắt, cười chua chát, nói: "Nương nương, tâm ý của người thần rất rõ ràng, thái tử biết càng ít, nếu có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không liên lụy đến bản thân hắn."
Doanh Sở luôn biết tất cả mọi chuyện của Bùi hậu, một mặt chứng minh Bùi hậu thập phần coi trọng hắn, nhưng mặc khác cũng chứng minh nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ trước mắt này luôn lấy hắn ra làm bia bắn, thay nàng trừ khứ một số thế lực phản đối nàng. Nhưng mà, hắn vốn chính là gia nô của Bùi thị, lại đi theo Bùi hậu nhiều năm, ngoài người trước mắt này, hắn không trung thành với bất cứ ai, thậm chí Thần, Phật đầy trời hắn cũng không để ở trong mắt, biết rõ Bùi hậu chỉ dùng hắn như một lưỡi đao để diệt trừ phản nghịch, hắn cũng hận không thể đem chính mình mài đến sắc bén vô cùng!
Bùi hậu nhẹ nhàng cười, nói: "Đáng tiếc hắn lại không hiểu rõ tâm tư của ta, mọi thứ đang êm đẹp lại muốn kiếm cớ gây chuyện!"
Doanh Sở trong lòng chấn động trong giây lát, nói: "Nương nương, đây là lỗi của vi thần, Thái tử luôn không thích vi thần, lúc trước hắn cũng không có ý muốn nhúng tay quá độ vào những chuyện này. Nhưng vi thần thấy bắt đầu từ chuyện này, hắn mới biểu hiện đặc biệt rõ như vậy."
Bùi hậu đương nhiên biết điểm này, nàng đem tầm mắt thu trở về, thập phần lạnh lùng nói: "Trong thời gian này, phái thêm người nhìn chằm chằm hắn, không cần cho hắn làm những chuyện ngu xuẩn, quấy nhiễu kế hoạch của ngươi." Nói xong, nàng đã đứng dậy, tựa hồ có chút phiền chán mà nói: "Được rồi, cờ cũng đã chơi xong, ngươi lui ra đi!"
Doanh Sở vội khom người, nói: "Vâng, nương nương."
Bùi hậu nhìn bóng lưng của Doanh Sở, rồi lại quay đầu nhìn bàn cờ kia, thấy quân trắng rõ ràng có rất nhiều triển vọng, nhưng hắn lại cho nàng nửa giang san. Vẻ mặt của nàng tựa hồ như nghĩ đến chuyện cũ. Năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Doanh Sở, hắn chỉ là một gia nô nho nhỏ, nhưng lại quỳ trước mặt mình, xin thề nguyện cả đời trung thành với mình.
Lúc ấy, nàng còn cho rằng đây bất quá là một câu chuyện cười, cũng chẳng xem đây là một lời hứa. Nhưng giờ phút này hồi tưởng lại, Doanh Sở lại là người duy nhất làm bạn bên cạnh nàng lâu nhất. Đáng tiếc một cây đao dùng thời gian dài, cũng sẽ rỉ sắt, bị cùn. Theo nàng, Doanh Sở giết rất nhiều người, trên cây đao này đã là vết máu loang lổ, ngu dốt. Có lẽ đợi đến khi giết được Lý Vị Ương, Doanh Sở cũng không thuận tiện giữ lại bên cạnh nàng.
Đúng vào lúc này, một giọt nến đỏ chậm rãi chảy qua thân nến, đột nhiên một trận gió thổi tới, đem ngọn nến thổi tắt. Trong một mảnh hắc ám, chỉ có thể nhìn thấy Bùi hậu mặt mũi giống như tượng đá hình dáng rõ ràng, cũng đặc biệt mỹ lệ.
Bởi vì ngủ hết sức muộn, cho nên Lý Vị Ương ngược lại không ngủ được, mới sáng sớm đã thức dậy, tỳ nữ hầu hạ nàng trang điểm, mặc y phục mùa đông, nhìn vào gương, Lý Vị Ương khẽ gật đầu, sau đó nàng đi ra ngoài gian phòng, đã nhìn thấy Lý Mẫn Chi ở bên ngoài đợi chờ, nhìn thấy nàng, vội vàng yêu thích mà nói: "Tỉ tỉ!"
Lý Vị Ương khẽ mỉm cười, kéo tay của hắn, đột nhiên thấy hài tử trước mắt này có một chút quầng thâm, không khỏi nói: "Sao vậy, tiểu đệ ngày hôm qua ngủ không ngon sao?"
Lý Mẫn Chi lắp ba lắp bắp: "Không, không có."
Lý Vị Ương một đôi mắt xinh đẹp đảo qua, vú nuôi đứng phía sau Mẫn Chi vội vã cúi đầu, nàng biết Lý Vị Ương rất khó lừa gạt, may mà Lý Vị Ương trước giờ sẽ không trừng phạt bất kỳ người nào ở trước mặt Lý Mẫn Chi, nếu muốn nói dối trước mắt nàng cũng thập phần khó khăn, nàng đảo mắt qua là biết ngươi có phải đang nói dối hay không. Vú nuôi cảm thấy mở miệng khó khăn, không dám nói thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook