Thứ Nữ Cuồng Phi
Chương 96: Nên Hòa Hảo Không? 2


Ai nói nàng buồn bực chuyện này chứ, còn lâu mới vì chuyện này nhé, không đến thì đừng đến nữa, có cái gì giỏi đâu, ai thèm mong chờ hắn đến đây chứ.
“Vương phi cũng biết mà, Vương gia rất nhát gan, đương nhiên cũng sợ nhìn thấy xác chết rồi, hơn nữa trước đây Băng Sơ lại hầu hạ Vương gia, mà cái xác này đã ngâm trong nước cả nửa tháng, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy sợ muốn chết rồi, Vương gia làm sao dám tới đây? Vương phi không có ở bên cạnh chăm sóc Vương gia, đêm nay, lỡ như Vương gia nằm mơ thấy ác mộng thì làm sao bây giờ? Vương gia dạo gần đây sức khỏe không được tốt, người tiều tụy đi rất nhiều.
Hồng Đậu cho rằng Tịch Nhan là bởi vì Hạ Dạ Bạch không có tới mà tức giận, điểm này, có lẽ nàng ra đã đoán đúng, bất quá nguyên nhân thực sự lại cách xa suy đoán trong đầu nàng đến vạn dặm.
Theo Tịch Nhan, Băng Sơ bất quá là hạ nhân mà vương phủ có cũng được không có cũng được, nếu không phải nàng thương cảm thì hôm nay đương nhiên cũng không cần đích thân đến đây nhận xác, nàng tới cũng là cho rằng Hạ Dạ Bạch sẽ đến, cũng là cho hắn có cơ hội để nói xin lỗi. Đúng là nàng ghét nghe người khác nói xin lỗi mình, thế nhưng người kia lại là ngoại lệ, hiển nhiên không đáng ghét giống như trước nữa.
Tự đại hôn tới nay, giữa hai người bọn họ, vô luận là chuyện gì, vô luận là ai đúng ai sai, cũng đều là nàng cúi đầu nhận lỗi trước, nhưng lúc này đây, tuy rằng trong lòng nàng lượng thứ cho hắn, tuy rằng chuyện này nàng cũng có sai, nhưng nàng đã quyết định, không thể cứ cúi đầu mãi được, cớ vì sao mà nàng vừa là người bị hại còn phải cúi đầu nhận lỗi kia chứ.
Tịch Nhan càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, Hồng Đậu lại không nhận ra, vẫn luôn mồm nói, “Vương gia không khỏe, ngươi nói chuyện đó với ta thì được gì, cứ trực tiếp đi tìm Lý lão là được, có nói với ta cũng vậy thôi, không có ta bên cạnh, chẳng phải còn ngươi và Tương Tư hầu hạ sao? Bất quá chỉ là nằm mơ mà thôi, nào có kinh khủng như vậy, đừng cứ nói chuyện của hắn với ta nữa, ta có việc, không về vương phủ.”
Hắn tiều tụy, nàng cũng gầy gò không ít đấy, dù sao lần này nàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu.
“Vương phi, có phải Vương phi đang cãi nhau với Vương gia nên cố ý né tránh không chịu về vương phủ không? Vương phi cũng biết rõ tính tình Vương gia mà, vương phi nên thông cảm với Vương gia nhiều hơn.”

Thái độ của Tịch Nhan tuy rằng kỳ quái, bất quá Hồng Ngọc cũng không để ở trong lòng, trước đây Vương gia phạm lỗi, chẳng phải vương phi đều như thế cả sao? Cũng mặc cho Vương gia càn quấy, đến cuối cùng, bản thân đều nhúng nhường bỏ qua, nổi giận lớn như vậy làm gì chứ.
“Ta thông cảm hắn ai thông cảm ta, dựa vào cái gì mà bất luận đúng sai, đều là ta cúi đầu trước tiên chứ, lần này hắn đừng có mà mơ tưởng.”
Tịch Nhan quay sang hét lên với Hồng Đậu, Hồng Đậu lại càng hoảng sợ, che miệng, lui về phía sau hai bước, nhìn Tịch Nhan, tràn đầy nghi hoặc, vương phi đã nửa tháng không gặp Vương gia rồi, cớ sao nàng vừa nhắc tới Vương gia, thì vương phi lại giống như cái lò bát quái đang bốc lửa bừng bừng vậy?
Mắt thấy mã xa đứng ngay phía trước, Tịch Nhan tức muốn bốc khói, trước đây nàng quá nuông chiều Hạ Dạ Bạch, cho nên mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay vậy, cũng không quan tâm là đúng hay sai, hai nha hoàn này chỉ nghĩ đến người xin lỗi đầu tiên đều là mình, để mình phải chịu tội trước Hạ Dạ Bạch, dựa vào cái gì chứ, nàng không làm đấy, tuyệt đối không đấy.
Kiếp này nàng chưa từng được sống sung sướng, trước kia thì liều mạng để giành giật từng giây sự sống, bây giờ lại bị một người đàn ông lừa phỉnh, vì cái gì chứ? Nàng chỉ mềm lòng một hồi thôi, muốn gặp hắn, chịu đựng không gặp, trong lòng khó chịu, cũng nín, từ từ cũng thành thói quen, thực sự không được, nàng sẽ đi tìm Hạ Thiên Thần.
Tịch Nhan nghĩ như vậy, bước chân càng nhanh hơn.
“Nhan Nhan.”
“Nhan Nhan.”
Giọng nói quen thuộc, non nớt, còn có chút nũng nịu mơ hồ, mỗi đêm đềm vang vẳng trong giấc mộng của nàng, ngày nào cũng quanh quẩn trong đầu của nàng, đúng là âm thanh âm hồn bất tán, nàng tốt nhất phải tạo sức đè kháng chống lại giọng nói này, thanh âm này đã khắc vào linh hồn của nàng, hắn chính là người mà kiếp này nàng không thể chống cự lại được.
Lưng Tịch Nhan cứng lại, hơi cứng đờ, biến sắc, mới vừa rồi trái tim còn trống rỗng thoáng cái không biết bị vật gì lấp đầy, như là sắp nổ tung ra.
Đôi mắt Tịch Nhan vốn sáng ngời, đôi mắt đột nhiên mở to, sáng lấp lánh, khẽ nhắm lại, thế nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, lại ửng đỏ như lửa, dần dần bốc lên, hai tay Tịch Nhan nắm chặt thành quyền, mũi ê ẩm, viền mắt thoáng cái đỏ hồng lên, Tịch Nhan hít mũi một cái, bước chân càng nhanh hơn.
Bây giờ mới xuất hiện, nãy giờ ngươi đi đâu, hại nàng tự nhiên lo lắng một hồi lâu như vậy, cuối cùng vẫn là lo lắng vô ích, lúc nên xuất hiện thì không xuất hiện, lúc không nên xuất hiện thì đột nhiên xông ra, còn có ý nghĩ gì nữa sao? Căn bản là xem nàng như con khỉ đùa bỡn, trên đời này còn có ai ngu hơn nàng nữa không?
Hạ Dạ Bạch thấy Tịch Nhan đi nhanh như chạy, đáy mắt hiện lên luống cuống, Tiêu Kiếm chết tiệt này, không phải nói chỉ cần mình cứ gọi nàng giống như trước, Nhan Nhan sẽ mềm lòng sao? Nhưng nàng không những không nhẹ dạ, mà còn chẳng thèm quay đầu nhìn lại, đã vậy còn đi nhah hơn, nói cái gì nhất định sẽ hữu dụng quả nhiên chỉ hữu dụng đối với những nữ nhân khác. Biện pháp này hoàn toàn không thể dùng với Nhan Nhan.
Trong thâm tâm Tịch Nhan đương nhiên rất muốn gặp Hạ Dạ Bạch, bất quá trong lòng nàng bây giờ đang tức giận. Mới vừa rồi nàng đi chỗ kia là muốn trông thấy hắn, nhưng hắn thích làm ngược lại, ngay cả cái bóng cũng không để nàng nhìn thấy, nàng cho là hắn không có tới, giờ bỗng nhiên hắn lại xuất hiện, rốt cuộc hắn xem đem nàng thành cái gì? Cảm giác lo được lo mất này, nàng chịu đủ rồi.
Tịch Nhan rất giận, thế nhưng trong thâm tâm lại hi vọng Hạ Dạ Bạch đuổi theo mình, cho mình một câu trả lời thỏa đáng, lúc đầu đi rất nhanh, bất quá bước chân dần dần chậm lại.

Hạ Dạ Bạch ngày thường tuy rằng thích càn quấy, bất quá đối với tâm tư của cô gái quả thực không biết, hắn thấy Tịch Nhan chẳng thèm đoái hoài gì đến mình, trong lòng cũng phiền muộn, nào có phát hiện nàng dần thả chậm bước chân, chỉ nóng lòng chạy đuổi theo Tịch Nhan, một nhanh một chậm, mới bước vài bước là đã đuổi kịp.
“Nhan Nhan, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì? Thực sự chỉ cần ta cúi đầu là được phải không?”
Hạ Dạ Bạch giữ chặt tay của Tịch Nhan, dưới mặt nạ ngân bạch đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy trầm thống và giãy giụa, tha thiết nhìn chằm chằm Tịch Nhan, lộ vẻ luống cuống mờ mịt, khi nói đến ‘cúi đầu’, hắn cũng rũ đầu xuống, tận đến khi thấp ngang ngực Tịch Nhan mới thôi.
Hai người đứng rất gần, , ánh nắng xuyên thấu cành lá, chiếu ra những đốm nắng li ti, Hạ Dạ Bạch đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Tịch Nhan, mím chặt môi, tia sáng như ẩn như hiện trong mắt, có thể nhìn thấy rất rõ ràng vết thương trên trán của nàng, Hạ Dạ Bạch nheo mắt, đáy mắt hiện lên yêu thương, cũng hiện lên tia sáng âm ngoan, trong khoảng thời gian này, nàng đã gầy đi nhiều, sắc mặt tái nhợt, không có huyết sắc, trước đây cho dù nàng có bận rộn đi nữa, thì lúc nào cũng thần thái sáng láng, tinh thần toả sáng, nào có giống như bây giờ, Hạ Dạ Bạch yêu thương, thực sự yêu thương.
Hắn biết không phải Hồng Ngọc không chăm sóc chu đáo nàng, mà người gây ra tình cảnh hôm nay đều là hắn, bất quá hắn thực sự không biết nên làm như thế nào mới tốt, muốn nói cho nàng biết chân tướng, nhưng người trên thế gian này đều nói cho hắn biết, nếu là có thể, vĩnh viễn đừng để nàng biết sự thật, trên đời này, nào có giấy gói được lửa, trước khi gặp được nàng, hắn vẫn cho là có thể, không có tường nào gió không lọt qua được sao? Hắn giả ngây giả dại mười năm, chẳng phải không ai phát hiện được đó sao? Nàng là phúc tinh trong sinh mệnh của hắn, nhưng hắn lại cảm thấy nàng là khắc tinh trong sinh mệnh của hắn mới đúng.
Ngày đó nhìn bộ dáng phát điên của nàng, trong lòng hắn cũng biết, sự tình không ổn, thế nhưng mọi việc tới thực sự quá mức bất ngờ, bất ngờ đến mức hắn căn bản không biết nên làm những gì để đền bù.
Hắn nghĩ hay là mình cứ tiếp tục giả ngu, càn quấy trước mặt nàng, nhưng thật sự rất khó, rõ ràng đều đã biết, nếu tiếp tục dóng kịch, có tính là một kiểu lừa dối khác hay không, thế nhưng nếu như nàng không còn cách nào tiếp nhận con người hắn hiện giờ, hắn nguyện ý vĩnh viễn cứ giả ngây giả dại cứ như vậy mãi.
Trong buội rậm bên cạnh, u tối, hầu như không có ánh nắng, nhưng mặt nạ ngân bạch đó lại toát ra ánh sáng, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng bóng hình mình in trên mặt nạ ngân bạch của hắn, mím chặt môi, chân mày nhíu chặt, , đồng dạng do dự, đồng dạng giãy giụa, đồng dạng quấn quýt, hai người như bị một sơi dây vô hình cột chặt lại, không thể tách rời, nhưng ở giữa, luôn luôn có một khoảng cách, cái khoảng cách này, chỉ sợ càng làm cho hai người thêm thống khổ.
Nàng nhớ hắn thì được gì? Chuyện này, ngay cả nàng cũng không biết, có thể làm cho gian đảo ngược sao? Hơn nữa thời gian có thể đảo ngược, thì cuối cùng vẫn diễn ra cục diện giống như hôm nay mà thôi, hắn và nàng đều vậy, đều không dễ dàng tin tưởng người khác, nếu không phải bản thân nàng hy sinh vì hắn nhiều như vậy, hắn sẽ không thổ lộ tình cảm đối với mình.
“Hồng Ngọc đang chờ ta đấy, Võ Phủ còn có chuyện cần ta đi xử lý, ngươi quay về vương phủ cùng Hồng Đậu đi.”
Là hòa hảo hay là tiếp tục giằng co? Tịch Nhan tâm loạn như ma, mọi thứ trong đầu vẫn còn hỗn loạn rối bời, hoàn toàn không thể chỉnh lý được suy nghĩ của bản thân, trong lòng nàng quả thực vẫn không thể từ bỏ được Hạ Dạ Bạch, hôm nay đến đây, cũng là vì muốn nhìn xem hắn sống có ổn hay không, nỗi nhớ nhung đến hắn, đã ăn sâu vào trong xương tủy nàng, có những đêm, nàng mặc xong xiêm y, không kìm được ý định muốn quay về, nhưng khi nhìn thấy Hồng Ngọc, lại cố gắng khắc chế xung động này xuống, cứ cầm lên buông xuống mãi như vậy, bản thân cũng không thể bình tĩnh được, khiến cho nàng chán ghét.
Tựa như Hồng Ngọc nói, kiếp này nàng không thể buông tay hắn,, đã cầm như vậy, cần gì phải canh cánh trong lòng, đau khổ dây dưa, chi bằng cứ như vậy đi theo hắn đi về cho rồi, trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy, đi thẳng về là xong, tội gì dằn vặt bản thân như vậy, thế nhưng khi đối mặt nhau, đáy lòng của nàng lại dấy lên nhiều điều không rõ.
Nàng biết trong lòng mình vẫn tin tưởng hắn, tin tưởng hắn có tình cảm đối với mình, thế nhưng phần tín nhiệm này bởi vì chuyện lần này đã bị rách thành trăm mảnh, hiện tại nàng còn không biết nên dùng hình thức gì để tiếp tục chung sống với hắn, làm sao trở lại, trở lại rồi thì hai người bọn họ nên làm cái gì bây giờ?
Thật vất vả mới gặp được nhau, Hạ Dạ Bạch lại e sợ Tịch Nhan bỏ trốn đi, nào dám buông tay ra, thấy Tịch Nhan muốn chạy, vội vàng đuổi theo, ôm nàng vào trong ngực, ôm thật chặt vào trong ngực.
“Hạ Dạ Bạch, ngươi muốn làm gì?”

Tịch Nhan thấy Hạ Dạ Bạch dùng sức, trong lòng bỗng thấy nổi giận nhiều hơn. Hai tay giơ ra giữa không trung, dùng sức muốn đẩy hắn ra, nàng càng cố sức, Hạ Dạ Bạch càng không buông tay, trái lại ôm càng chặt hơn, thiếu chút nữa còn khiến nàng không thở nổi, Tịch Nhan cho dù có tức giận, cũng không đến mức mất lý trí, bởi vì đối tượng nàng lo lắng chính là Hạ Dạ Bạch, nào đành lòng dùng hết sức, tay giơ lên thật cao, giơ lên giữa không trung, đến cuối cùng, lại trở thành bất đắc dĩ hạ xuống, cũng muốn ôm thật chặt người đang ôm chặt mình , thế nhưng trong đầu đột nhiên ý thức được điều này lại thấy bối rối, đành buông tay, không làm bất cứ điều gì nữa.
Hạ Dạ Bạch ôm Tịch Nhan chặt thật chặt trong lòng, cái cảm giác được ôm nàng thật chặt ở trong ngực thế này mới làm cho hắn thấy chân thực và an tâm, thân thể lạnh như băng, hương thơm thoang thoảng này chỉ có ở trên người của nàng, gương mặt đang căng thẳng cũng dần được nới lỏng, mím chặt môi từ từ nhếch lên, tay ôm Tịch Nhan bất giác siết chặt hơn, Tịch Nhan cũng theo đó nhích lại gần gắn hơn nữa, cảm thấy toàn bộ thân thể mình sắp mềm nhũn ra rồi.
“Hạ Dạ Bạch.”
Tịch Nhan nổi giận gầm lên, người này nhất định phải dùng phương thức mặt dày mày dạn thế này sao?
Hạ Dạ Bạch chẳng những không tức giận, trái lại còn vui vẻ cười hi hi, tiến đến bên tai Tịch Nhan nói, “Ngươi nói ta đê tiện cũng tốt, vô sỉ cũng được, chỉ có cảm giác được ôm nàng thật chặt thế này mới khiến ta yên tâm, nàng luôn tốt với ta, ta đều biết, trong lòng ta chỉ có mỗi nàng, vô luận nàng nghĩ như thế nào, dù sao kiếp này nàng cũng là của ta, ai cũng không được cướp đi, nếu ai dám giành với ta, ta sẽ giết hắn.”
Nàng tốt với hắn, từng hành vi từng việc làm, hắn luôn cẩn thận ngắm nhìn tất cả, trọn đời trọn kiếp tuyệt đối sẽ không quên, nhìn nàng bị thương, hắn hận không thể đem tất cả những người đã làm tổn thương nàng ra giết sạch, nhìn nàng phát điên đôi chân trần giẫm trên miễng chai, chẳng mảy may chú ý đến bản thân, nhìn nàng ngã trong vũng máu, hắn thật sự có cảm giác lòng như đao cắt, hắn hận Hạ Thiên Thần, nhất là Hạ Tuấn Trì, đồng thời càng hận chính mình, bởi vì người khiến cho nàng phải gánh chịu nỗi đau này lại là hắn, cho nên hắn đi trộm kim ấn của Hạ Thiên Thần, đồng thời hắn bắn trúng mũi tên kia, ngoại trừ cùng nàng đau đớn, hắn thực sự không biết nên làm những gì.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã nghĩ rõ ràng, hắn sẽ không bẻ gẫy cánh của nàng, nàng muốn bay, hắn liền thả tay, thế nhưng vô luận nàng bay về phía nào, đến cuối cùng, đều phải đứng ở bên người hắn, hơn nữa dùng đau thương vui buồn, cũng sẽ không tiếc, dù sao hắn sẽ không để nàng rời xa hắn.
Tịch Nhan sửng sốt, đôi mắt mở to, khóe mắt khẽ nhếch lên, nhìn Hạ Dạ Bạch đang ôm lấy mình, trái tim đập loạn, hơn nữa chính bản thân nàng cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, người đàn ông này, hắn có thể vô sĩ hơn chút nữa không? Rõ ràng là lỗi của hắn, đến cuối cùng vẫn chẳng quan tâm ý nguyện của nàng, nhưng vì cái gì mũi lại thấy chua chua, viền mắt và cả trái tim cũng thấy đau ê ẩm, vì sao nàng còn thấy cảm động?
Nữ nhân đều thích nghe dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng những lời như tuyên thệ của hắn nghe kỹ thì chẳng thấy ngọt ngào, cũng chẳng đẹp đẽ vậy.
“Mặc dù là ta lừa nàng, thế nhưng ta tuyệt đối sẽ không nói xin lỗi với nàng, nàng từng nói chỉ cần Hạ Dạ Bạch ta luôn tốt với nàng, toàn tâm toàn ý tốt với nàng thì nàng sẽ luôn chăm sóc cho Hạ Dạ Bạch, Mạc Tịch Nhan, ta sẽ đối tốt với nàng, nếu nàng không thể tiếp thu hiện thực, ta có thể cho nàng thời gian, nếu như vẫn không thể chấp nhận, ta đây cũng không thèm làm Tiểu Bạch luôn đeo cái mặt nạ mặt mũi xấu xí, điên sự ngu dại, nàng có thể giận ta, đánh ta, mắng ta, nhưng tuyệt đối không thể rời xa ta.”
Hạ Dạ Bạch càng nói, giọng nói càng nghiêm nghị, giống như thề thốt, thế nhưng nghe kỹ lại như đang cảnh cáo.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương