Thứ Nữ Công Lược
-
Chương 1-2: Ngày đông
Tại hang lang gấp khúc ở Hậu hoa viên của La phủ, Thập Nương nắm chặt lấy vạt áo của Thập Nhất Nương, mang vẻ mặt căm hận nói:” Ngươi cởi ra
cho ta! Ngươi cởi ra cho ta!” Thập Nhất Nương bé nhỏ bị kéo lắc đến
nghiên ngả, ánh mắt thật to chứa đầy nước mắt trong suốt, khóe miệng
nhếch lên, nhưng không phát ra một lời nào.
Nha hoàn bên người Thập Nương là Bích Đào cùng Hồng Đào, một người thì cúi đầu nhìn chăm chú tảng đá dưới chân mình, một người thì nghiêng mặt nhìn cây ngọc lan trụi lá bên cạnh bậc thang, giả vờ như không có thấy gì.
Nha hoàn bên cạnh Thập Nhất Nương là Thủy Tô nhìn thấy vậy liền thở dài một hơi, sau đó tiến lên ôm lấy Thập Nhất Nương xong, lại quay sang mĩm cười đối với Thập Nương nói:” Thập tiểu thư, thập nhất tiểu thư không có áo khoác da, chỉ có vài cái áo bông nhưng đều làm rất mỏng, hôm nay thời tiết lại rất lạnh, nên ngay cả cửa cũng không dám ra. Dương di nương thấy vậy mới đem áo khoác da cho thập nhất tiểu thư mặc tạm, đợi một lát nữa đi thỉnh an đại thái thái xong, sẽ lập tức trả lại cho ngài.”
Thập Nương nghe nói mẹ đẻ Dương di nương đem áo da của mình cho Thập Nhất Nương mượn, thì vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Bích Đào.
Trong lúc Thủy Tô mở miệng Bích Đào đã nâng đầu lên quan sát thần sắc của Thập Nhất Nương, thấy Thập Nhất Nương nhìn nàng, nàng lập tức cười gật gật đầu:” Thập tiểu thư, áo khoác da của ngài là do Dương di nương cho thập nhất tiểu thư mượn.”
Thập tiểu thư nghe vậy, thì biểu tình trên mặt có vẻ dãn ra, nàng buông vạt áo Thập Nhất Nương ra:” Dù di nương đưa cho ngươi, ngươi cũng không được đắc ý, thỉnh an mẫu thân xong, ngươi phải lập tức cởi ra trả lại cho ta.”
Thủy Tô thấy Hỗn Thế Ma Vương này đã chịu nới lỏng miệng, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn cười cam đoan:” Thập tiểu thư yên tâm, thỉnh an xong, lập tức đem áo khoác da trả lại ngay.”
Thập Nương thực vừa lòng với câu trả lời như vậy, hơi gật đầu, rồi buông tay.
Thủy Tô cũng đứng lên, chuẩn bị mang theo Thập Nhất Nương đi nhà giữa thỉnh an đại thái thái.
Ai ngờ ngay tại lúc này, Thập Nhất Nương đột nhiên nhanh chân chạy lên phía trước:” Ta sẽ nói cho mẫu thân biết, ngươi khi dễ ta!”
Thập Nương ngượng quá hóa giận, lập tức chạy đi lên:” Ta đánh chết ngươi, tên mách lẻo này.”
Mấy nha hoàn thấy thế kinh hãi thất sắc, đang muốn giữ nàng lại, thì liền thấy Thập Nương tay chân nhanh nhạy chỉ chạy hai ba bước là đã đuổi kịp Thập Nhất Nương, bắt lấy tóc Thập Nhất Nương đem nàng ép sát bên tường:” Ngươi còn dám đi cáo trạng……”
Thập Nhất Nương còn nhỏ chân ngắn không chạy kịp, nên vừa che tóc vừa khóc anh anh vì bị đau.
Bích Đào cùng Hồng Đào thấy tiểu thư nhà mình đắc thủ, cũng không vội đi khuyên, chỉ đứng nhìn ở xa xa.
Thủy Tô tiến đến khuyên can, nhưng không dám dùng sức kéo Thập Nương ra, chỉ vây quanh các nàng kêu:” Thập tiểu thư, ngài đừng như vậy……”
Thời tiết rét lạnh, gió Bắc thổi, nước sẽ ngưng tụ thành băng. Đá xanh được quét dọn hết tuyết mà dính một ít thì càng trơn. Trong lúc xô đẩy lẫn nhau Thập Nhất Nương đã ngã xuống đất, đầu đụng vào cột nhà bằng đá trắng, tràn ra một đóa hoa màu đỏ huyết, rồi bất tỉnh nhân sự.
Vài ngày nay tuyết rơi liên tục, nóc nhà, ngọn cây, mặt đất trắng phau phau phô ra một tầng sương lạnh, ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ giấy hồ cũng trở nên lấp lánh hơn bình thường rất nhiều, làm cho khung cảnh trong phòng bừng sáng hẳn lên.
Thập Nhất Nương dừng xem quyển Đại Chu Cửu Vực Chí nửa chừng, nhìn ra song cửa.
Tất cả rừng cây bên ngoài Lục Quân Lâu đều bao phủ bởi một tầng tuyết đọng thật dày, ngẫu nhiên có gió thổi qua, thì những cầu tuyết nhung đọng trên ngọn cây hoàng dương rơi lả tả, làm lộ ra màu xanh biếc của lá cây, khiến cho tinh thần người xem phấn chấn lên.
Nguyên lai chỗ nàng ở, là Dư Hàng ở tây bắc Hàng Châu phủ, phía tây nam có Đại địch sơn, phía tây bắc có Kính sơn ở hướng Nam thì có dòng thác, bắt nguồn từ đỉnh núi Thiên Mục của huyện Ô Tiềm……
Tư liệu quá ít!
Trước kia nàng cũng từng đến Dư Hàng, nhưng bất quá, lần đó là đi công tác. Thê tử của đương sự mang theo đứa con trốn về quê nhà Dư Hàng. Nên nàng phải tìm đến Dư Hàng, thuyết phục thê tử đương sự buông tha cho quyền giám hộ đứa nhỏ. Làm nghề luật sư, nàng kiếm được thù lao bảy con số. Đây là món tiền đầu tiên kiếm được trong nghiệp kiếm sống của nàng!
Nghĩ đến đây, Thập Nhất Nương không khỏi thở dài một hơi.
Hiện tại nghĩ những thứ này thì có ích lợi gì!
Đi vào nơi này đã ba năm, nơi mà nàng có thể đi xa nhất chính là nhị môn hậu viện của La phủ để tiễn đại thái thái của La phủ, cũng chính là mẫu thân của nàng Hứa thị đến Từ An tự dâng hương.
Hiện tại Dư Hàng như thế nào? Cách Hàng Châu có xa lắm không? Có quan hệ gì đến nàng nữa đâu?
Cho dù biết hết mọi thứ hoặc ngay cả khi chính mắt nhìn thấy được, thì có thể làm gì?
Đây đã không phải là thế giới trước đây của nàng nữa!
Thập Nhất Nương thở dài một tiếng– như mượn cách nói ấy để an ủi chính mình!
” Thập nhất tiểu thư!” Nha hoàn Tân Cúc bưng trà nóng cùng bánh xốp nhỏ đi vào, vừa lúc nhìn thấy Thập Nhất Nương gối đầu lên song cửa sổ, “Ngài lại mở cửa sổ rồi. Hôm nay có gió bắc đấy.” Nói xong, nàng đem khay trà đặt ở trên bàn trà nhỏ bên cạnh, rồi tiến đến dìu nàng ngồi dậy, “Hôm nay có làm bánh xốp hoa mai đấy, ngài nếm thử một chút đi.”
Ba năm trước đây, khối thân thể này té ngã, hôn mê mất ba tháng, sau đó lại nằm ở trên giường nửa năm. Nếu không có Tân Cúc cùng một nha hoàn khác là Đông Thanh cẩn thận chiếu cố, thì dù nàng có kỳ diệu xuyên vào khối thân thể này đi nữa, cũng không thể nào sống sót nổi.
Thập Nhất Nương không đành lòng từ chối hảo ý của nàng, nên ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, nhận chén trà rồi uống một ngụm.
Hồng trà đậm, lại thêm một chút mật ong—đây là thứ nàng yêu thích nhất.
Ánh mắt Thập Nhất Nương không khỏi hơi sáng lên, lộ ra biểu tình vừa lòng.
Tân Cúc nhìn thấy thế khóe miệng cong lên, xoay người đi đóng cửa sổ.
Trên lầu đột nhiên vang đến âm thanh ” Đông đông đông” ngay ở trên đỉnh đầu, làm cho người nghe thấy phải giật mình hoảng hốt.
Sắc mặt Tân Cúc lập tức biến đổi, ngửa đầu nhìn trần nhà, đang muốn nói điều gì đó, thì Thập Nhất Nương nói như niệm kinh:” Nhịn nàng, nhường nàng, nghe theo nàng, tránh nàng, nhịn nàng, không cần để ý nàng, qua thêm vài năm, ngươi sẽ không thấy nàng nữa!”
Ngoài cửa liền truyền đến một tiếng ” Xì” cười.
Thập Nhất Nương cùng Tân Cúc không khỏi theo tiếng cười nhìn lại, thì thấy một cô gái trẻ mặc bộ đồ đào hồng, mang theo một cái gánh nặng chĩu, đứng ngay ở cửa.
” Đông Thanh tỷ!” ánh mắt Tân Cúc sáng ngời,”Ngươi đã trở lại!” Nói xong, liền tiến đến đỡ giúp nàng cái gánh nặng.
Đông Thanh là người Ngu Huyện, vì muội muội nàng xuất giá, nên đại thái thái cho nghỉ năm ngày, hôm nay mới là ngày thứ tư, không ngờ giữa trưa nàng đã trở lại.
” Sao không ở nhà nhiều một chút?” Thập Nhất Nương cười nói,”Cơ hội như vậy không nhiều lắm!”
“Có cái gì mà phải nán lại.” Đông Thanh để cho Tân Cúc đỡ giúp mình để gánh nặng xuống. “Ca ca cưới tẩu tẩu mới có mấy năm nay mà đã thêm vài đứa cháu, trong nhà liền chật chột lên, ta trở về, cũng không có chỗ để ngủ…… Không bằng trở về đây cho rồi.”
Hai năm nay, trong nhà Đông Thanh toàn dựa vào tiền tháng làm đại nha hoàn của nàng trợ cấp. Mùa hè năm trước, ca ca nàng muốn đem nhà cách vách mua lại, nhưng thiếu tiền, tẩu tẩu của nàng còn đi tìm nàng, nhờ nàng giúp đỡ thêm ít tiền.
Nhìn thấy thần sắc của Đông Thanh có chút ngượng ngùng, Tân Cúc cười nói:” Lần này lại vì chuyện gì” Nói xong, thì châm một ly trà cho Đông Thanh.
Lúc đi, Tân Cúc có cho Đông Thanh mượn năm lượng bạc, Thập Nhất Nương thì theo quy tắc cho nàng hai cây trâm bằng vàng ròng.
Đông Thanh nghe hỏi liền lảnh tránh đề tài này, cười cười cởi bỏ gánh nặng, cùng Tân Cúc đặt ở trên bàn: “Nương ta làm cho tiểu thư mấy đôi giày, kêu ta mang về……”
Lúc các nàng nói chuyện, ở trên lầu tiếng ” Đông đông” vẫn không ngừng, một lúc sau càng trở nên dồn dập hơn, làm cho mọi người không được an bình.
Dưới lầu ba người thần sắc vẫn như trước, giống như ngồi ở trong hoa viên bàn chuyện vui.
“…… Cái khăn tay thiêu hoa là cho Tân Cúc …… Cái tương đậu, là cho Tân mama nó……”
” Năm nay lại làm tương đậu tương à?” Tân Cúc nghe vậy thì cười mị mị, “Xem ra nhà các ngươi năm nay thu hoạch không tồi…… Tiểu thư cũng thích ăn, ngươi chắc mang nhiều về hả……”
Lục Sồi có chút ngượng ngùng.
Người trong nhà nàng nghĩ rất chu đáo, ngay cả Tân mama làm việc nặng trong phòng Thập Nhất tiểu thư đều đeo đồ trang sức, vậy mà nàng thì ngay cả tiếng mở miệng trả tiền lại cũng không có nói……
Vì vậy nàng không biết nên làm thế nào giải thích mới tốt, Thập Nhất Nương đã cười hỏi nàng: “Đã đi đến chỗ mẫu thân tạ ơn chưa?”
Đông Thanh vội vàng đáp:” Đi rồi. Còn gặp Hứa mama để tặng hai bình tương đậu nữa”
Thập Nhất Nương cười gật gật đầu. Đem đôi hài nương của Đông Thanh làm cho nàng ngắm nghía:”Đông Thanh, tay nghề của nương ngươi thật tốt……”
“Còn phải nói.” Tân Cúc ở một bên cười nói,” Đông Thanh tỷ chính là được chân truyền đó!”
Không biết vì cái gì, Thập Nhất Nương bỗng nghĩ lại lúc mình đi học đại học…… Sau Tết Âm lịch trường khai giảng lại, mọi người đều mang theo đặc sản quê hương trở về tặng cho các tỉ muội cùng phòng nhấm nháp…… Chỉ có mình, trong túi vĩnh viễn là mấy thứ đồ ăn vặt có thể mua được trong siêu thị……
Biểu tình trên mặt nàng không khỏi có mấy phân ảm đạm.
Đông Thanh nhìn thấy vậy, không khỏi nhớ tới sự việc mình vẫn lo lắng.
” Thập nhất tiểu thư,” thanh âm nàng có vài phần bất an,” Có phải vì việc của ta hay không ……”
Thập Nhất Nương ngẩn ra, một lát sau mới hiểu được nàng đang nói cái gì.
Đông Thanh có bộ dạng xinh đẹp, làm việc trầm ổn, thiêu may cũng làm rất tốt, vì vậy bị Diêu mama bên người đại thái thái nhìn trúng, muốn đem nàng gả cho cháu trai của mình làm vợ. Nhưng mà cháu trai của Diêu mama này không chỉ có bộ dạng đáng khinh, còn thêm tật thích cờ bạc, đừng nói là Thập Nhất Nương, ngay cả Đông Thanh cũng nhìn không hợp nhãn.
Năm trước, Diêu mama đến đây đề cập cùng Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương chân trước còn đáp ứng thật là tốt, nói cái gì có thể cùng Diêu mama kết thân, đó là phúc phận của Đông Thanh, nhưng Diêu mama vừa đi, thì sau lưng nàng đã mượn việc làm túi lưới tặng đại thái thái để đi đến chỗ đại thái thái, một bên đấm chân cho đại thái thái, một bên mờ mịt hỏi đại thái thái:”…… Diêu mama nói cháu trai của bà vừa lòng Đông Thanh…… ngày ngày Ta và Đông Thanh ở cùng một chỗ, cũng không biết cháu gái của bà ở nơi nào gặp qua Đông Thanh ……”
Đại thái thái từ đấy về sau đối với Diêu mama nhạt hẳn đi, nên việc này tự nhiên cũng thất bại. Vì thế Thập Nhất Nương cùng Diêu mama từ đó kết thù!
Qua một đoạn thời gian, đại thái thái lại bắt đầu trọng dụng Diêu mama lại. Thắt lưng của Diêu mama cũng liền thẳng lên, còn tuyên bố: “Các ngươi chờ xem, không quá hai năm, ta sẽ làm cho tiểu tiện nhân kia nằm ở dưới thân của cháu ta, mặc cho hắn cưỡi…..”
Quy củ bất thành văn của các gia tộc phú quý của Đại Chu, nha hoàn đến hai mươi tuổi còn không có người gả, thì phải thả đi ra ngoài, miễn cho có chuyện xảy ra.
Đông Thanh năm nay mười tám tuổi rồi……
Mẹ đẻ của Thập Nhất Nương là Lữ di nương đã từng khuyên nàng: “Làm gì lại vì một cái nha hoàn mà đắc tội cùng Diêu mama chứ…… Nàng chính là nha hoàn hồi môn của đại thái thái…… Ngươi chính mình đường ra ở nơi nào cũng không biết, còn bôn ba vì cái nha hoàn đắc này mà tội với người ta……”
Nghĩ đến đây, Thập Nhất Nương còn có chút bực bội.
Vì Đông Thanh xuất đầu, nàng cũng không có hối hận.
Cuộc sống của tất cả nữ nhân bên trong đại viện La gia, lương thiện sẽ bị người khi dễ, ngay cả nha hoàn chính mình mà cũng không bảo vệ được, thì còn ai có thể đem ngươi đặt ở trong mắt. Huống chi, Đông Thanh đã vì nàng cũng trả giá rất nhiều……
Nàng quả thật rất lo lắng cho tương lai của mình!
Thứ nữ, bộ dạng xinh đẹp, mẫu thân không được sủng…… Vận mệnh hoàn toàn bị nắm giữ ở trong tay đại thái thái.
Nếu đại thái thái chỉ là phụ nhân trong nội trạch chỉ cần nói vài lời hay là có thể lừa gạt thì đã rất dễ rồi, nhưng chẳng may nàng ta xuất thân từ danh gia vọng tộc, phụ thân làm quan đến chức lễ bộ thị lang, từ nhỏ nàng ta đi theo phụ thân nhận chức, chạy khắp nửa giang sơn Đại Chu, đọc sách và được nuôi dưỡng như một nam nhi. Mười ba tuổi đến La gia, mười lăm tuổi chưởng gia, bên người Đại lão gia có sáu di nương, nhưng trừ bỏ Kha di nương vốn là tỳ nữ bên người đại thái thái sinh hạ được một đứa con trai so với đứa con cả nhỏ hơn chín tuổi ra, thì những đứa nhỏ khác, hoặc là chết yểu, hoặc là nữ nhi…… Mỗi lần nhìn thấy gương mặt tĩnh lặng giống như Bồ Tát kia của đại thái thái, Thập Nhất Nương liền có tâm trạng bất an giống như ngồi trên lửa.
Ýniệm trong đầu vừa hiện lên, thần sắc của Thập Nhất Nương không khỏi có chút kỳ quái, nàng ngẩng đầu nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Lục Quân Lâu có ba gian hai tầng. Một lầu phía đông là nơi ở của Thập Nhất Nương, phía tây là Thập Nhị Nương ở, trên lầu là Thập Nương ở.
Mẹ đẻ của Thập Nhất Nương Lữ di nương cùng mẹ đẻ của Thập Nương Dương di nương đấu hơn phân nửa cuộc đời, cuối cùng hai vị di nương đều bị mẹ đẻ của Thập Nhị Nương – Lỗ di nương thu thập…… Thập Nương sai nha hoàn dùng chùy lớn gõ sàn gác, làm cho hai người bọn họ không được an bình.
Thập Nhất Nương có thể nhẫn nhịn được, dù sao bên trong thân thể này là một linh hồn thành thục, mà Thập Nhị Nương thì chỉ có bảy tuổi mà cũng có thể trầm tĩnh được, không khỏi làm cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.
” Đông Thanh tỷ đừng lo lắng.” Thấy Thập Nhất Nương không nói được một lời, không khí vui vẻ trong phòng lúc trước cũng không cánh mà bay, Tân Cúc cười an ủi Đông Thanh,” Không phải còn có hai năm sao? Tiểu thư thông minh như vậy, hai năm này nhất định có thể nghĩ ra biện pháp!”
Đông Thanh vẻ mặt tối sầm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thập Nhất Nương nhìn thấy vậy trong lòng khẽ động, nghĩ tới thần sắc của Đông Thanh khi trở về.
Vẻ mặt của nàng có chút nghiêm túc, hỏi:” Đông Thanh, Diêu mama có phải đã phái người đi đến nhà của ngươi cầu hôn hay không?”
Đông Thanh buông mí mắt.
Đoán chắc không trả lời chính xác nhận, trong lòng Thập Nhất Nương ” Đằng” một cái phát hỏa lên.
Nàng lạnh lùng ” Hừ” một tiếng, đang định nói cái gì đó, thì bên ngoài truyền đến thanh âm của tiểu nha hoàn Thu Cúc cố ý nói lớn lên:” Diêu mama, tuyết lớn như vậy, sao ngài lại đến đây? Mau, mau vào nhà uống chén trà nóng cho ấm.”
Mọi người trong phòng đều ngẩn ra.
Tân Cúc sắc mặt tái nhợt kéo ống tay áo của Thập Nhất Nương: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Đông Thanh luôn luôn ôn hòa, nhưng lúc này trong ánh cũng có vài phần sắc bén.
” Hoảng cái gì hoảng?” Thập Nhất Nương cười đứng lên, thần sắc tự nhiên dặn bảo hai người:” Đông Thanh, ngươi đi lấy đại hồng bào lần trước mà đại thái thái thưởng mang ra nữa chiêu đãi khách nhân. Tân Cúc, ngươi đi đón Diêu mama tiến vào.”
Sự trấn tĩnh của nàng đã cuốn hút Đông Thanh cùng Tân Cúc.
Hai người”Ân” Một tiếng, đang muốn phân chia làm việc, thì Diêu mama đã tự mình vén rèm mà vào, cười như không cười nhìn ba người trong phòng: “Thập nhất tiểu thư, đại thái thái mời ngài đi qua đó một chuyến.”
Nha hoàn bên người Thập Nương là Bích Đào cùng Hồng Đào, một người thì cúi đầu nhìn chăm chú tảng đá dưới chân mình, một người thì nghiêng mặt nhìn cây ngọc lan trụi lá bên cạnh bậc thang, giả vờ như không có thấy gì.
Nha hoàn bên cạnh Thập Nhất Nương là Thủy Tô nhìn thấy vậy liền thở dài một hơi, sau đó tiến lên ôm lấy Thập Nhất Nương xong, lại quay sang mĩm cười đối với Thập Nương nói:” Thập tiểu thư, thập nhất tiểu thư không có áo khoác da, chỉ có vài cái áo bông nhưng đều làm rất mỏng, hôm nay thời tiết lại rất lạnh, nên ngay cả cửa cũng không dám ra. Dương di nương thấy vậy mới đem áo khoác da cho thập nhất tiểu thư mặc tạm, đợi một lát nữa đi thỉnh an đại thái thái xong, sẽ lập tức trả lại cho ngài.”
Thập Nương nghe nói mẹ đẻ Dương di nương đem áo da của mình cho Thập Nhất Nương mượn, thì vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Bích Đào.
Trong lúc Thủy Tô mở miệng Bích Đào đã nâng đầu lên quan sát thần sắc của Thập Nhất Nương, thấy Thập Nhất Nương nhìn nàng, nàng lập tức cười gật gật đầu:” Thập tiểu thư, áo khoác da của ngài là do Dương di nương cho thập nhất tiểu thư mượn.”
Thập tiểu thư nghe vậy, thì biểu tình trên mặt có vẻ dãn ra, nàng buông vạt áo Thập Nhất Nương ra:” Dù di nương đưa cho ngươi, ngươi cũng không được đắc ý, thỉnh an mẫu thân xong, ngươi phải lập tức cởi ra trả lại cho ta.”
Thủy Tô thấy Hỗn Thế Ma Vương này đã chịu nới lỏng miệng, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn cười cam đoan:” Thập tiểu thư yên tâm, thỉnh an xong, lập tức đem áo khoác da trả lại ngay.”
Thập Nương thực vừa lòng với câu trả lời như vậy, hơi gật đầu, rồi buông tay.
Thủy Tô cũng đứng lên, chuẩn bị mang theo Thập Nhất Nương đi nhà giữa thỉnh an đại thái thái.
Ai ngờ ngay tại lúc này, Thập Nhất Nương đột nhiên nhanh chân chạy lên phía trước:” Ta sẽ nói cho mẫu thân biết, ngươi khi dễ ta!”
Thập Nương ngượng quá hóa giận, lập tức chạy đi lên:” Ta đánh chết ngươi, tên mách lẻo này.”
Mấy nha hoàn thấy thế kinh hãi thất sắc, đang muốn giữ nàng lại, thì liền thấy Thập Nương tay chân nhanh nhạy chỉ chạy hai ba bước là đã đuổi kịp Thập Nhất Nương, bắt lấy tóc Thập Nhất Nương đem nàng ép sát bên tường:” Ngươi còn dám đi cáo trạng……”
Thập Nhất Nương còn nhỏ chân ngắn không chạy kịp, nên vừa che tóc vừa khóc anh anh vì bị đau.
Bích Đào cùng Hồng Đào thấy tiểu thư nhà mình đắc thủ, cũng không vội đi khuyên, chỉ đứng nhìn ở xa xa.
Thủy Tô tiến đến khuyên can, nhưng không dám dùng sức kéo Thập Nương ra, chỉ vây quanh các nàng kêu:” Thập tiểu thư, ngài đừng như vậy……”
Thời tiết rét lạnh, gió Bắc thổi, nước sẽ ngưng tụ thành băng. Đá xanh được quét dọn hết tuyết mà dính một ít thì càng trơn. Trong lúc xô đẩy lẫn nhau Thập Nhất Nương đã ngã xuống đất, đầu đụng vào cột nhà bằng đá trắng, tràn ra một đóa hoa màu đỏ huyết, rồi bất tỉnh nhân sự.
Vài ngày nay tuyết rơi liên tục, nóc nhà, ngọn cây, mặt đất trắng phau phau phô ra một tầng sương lạnh, ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ giấy hồ cũng trở nên lấp lánh hơn bình thường rất nhiều, làm cho khung cảnh trong phòng bừng sáng hẳn lên.
Thập Nhất Nương dừng xem quyển Đại Chu Cửu Vực Chí nửa chừng, nhìn ra song cửa.
Tất cả rừng cây bên ngoài Lục Quân Lâu đều bao phủ bởi một tầng tuyết đọng thật dày, ngẫu nhiên có gió thổi qua, thì những cầu tuyết nhung đọng trên ngọn cây hoàng dương rơi lả tả, làm lộ ra màu xanh biếc của lá cây, khiến cho tinh thần người xem phấn chấn lên.
Nguyên lai chỗ nàng ở, là Dư Hàng ở tây bắc Hàng Châu phủ, phía tây nam có Đại địch sơn, phía tây bắc có Kính sơn ở hướng Nam thì có dòng thác, bắt nguồn từ đỉnh núi Thiên Mục của huyện Ô Tiềm……
Tư liệu quá ít!
Trước kia nàng cũng từng đến Dư Hàng, nhưng bất quá, lần đó là đi công tác. Thê tử của đương sự mang theo đứa con trốn về quê nhà Dư Hàng. Nên nàng phải tìm đến Dư Hàng, thuyết phục thê tử đương sự buông tha cho quyền giám hộ đứa nhỏ. Làm nghề luật sư, nàng kiếm được thù lao bảy con số. Đây là món tiền đầu tiên kiếm được trong nghiệp kiếm sống của nàng!
Nghĩ đến đây, Thập Nhất Nương không khỏi thở dài một hơi.
Hiện tại nghĩ những thứ này thì có ích lợi gì!
Đi vào nơi này đã ba năm, nơi mà nàng có thể đi xa nhất chính là nhị môn hậu viện của La phủ để tiễn đại thái thái của La phủ, cũng chính là mẫu thân của nàng Hứa thị đến Từ An tự dâng hương.
Hiện tại Dư Hàng như thế nào? Cách Hàng Châu có xa lắm không? Có quan hệ gì đến nàng nữa đâu?
Cho dù biết hết mọi thứ hoặc ngay cả khi chính mắt nhìn thấy được, thì có thể làm gì?
Đây đã không phải là thế giới trước đây của nàng nữa!
Thập Nhất Nương thở dài một tiếng– như mượn cách nói ấy để an ủi chính mình!
” Thập nhất tiểu thư!” Nha hoàn Tân Cúc bưng trà nóng cùng bánh xốp nhỏ đi vào, vừa lúc nhìn thấy Thập Nhất Nương gối đầu lên song cửa sổ, “Ngài lại mở cửa sổ rồi. Hôm nay có gió bắc đấy.” Nói xong, nàng đem khay trà đặt ở trên bàn trà nhỏ bên cạnh, rồi tiến đến dìu nàng ngồi dậy, “Hôm nay có làm bánh xốp hoa mai đấy, ngài nếm thử một chút đi.”
Ba năm trước đây, khối thân thể này té ngã, hôn mê mất ba tháng, sau đó lại nằm ở trên giường nửa năm. Nếu không có Tân Cúc cùng một nha hoàn khác là Đông Thanh cẩn thận chiếu cố, thì dù nàng có kỳ diệu xuyên vào khối thân thể này đi nữa, cũng không thể nào sống sót nổi.
Thập Nhất Nương không đành lòng từ chối hảo ý của nàng, nên ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, nhận chén trà rồi uống một ngụm.
Hồng trà đậm, lại thêm một chút mật ong—đây là thứ nàng yêu thích nhất.
Ánh mắt Thập Nhất Nương không khỏi hơi sáng lên, lộ ra biểu tình vừa lòng.
Tân Cúc nhìn thấy thế khóe miệng cong lên, xoay người đi đóng cửa sổ.
Trên lầu đột nhiên vang đến âm thanh ” Đông đông đông” ngay ở trên đỉnh đầu, làm cho người nghe thấy phải giật mình hoảng hốt.
Sắc mặt Tân Cúc lập tức biến đổi, ngửa đầu nhìn trần nhà, đang muốn nói điều gì đó, thì Thập Nhất Nương nói như niệm kinh:” Nhịn nàng, nhường nàng, nghe theo nàng, tránh nàng, nhịn nàng, không cần để ý nàng, qua thêm vài năm, ngươi sẽ không thấy nàng nữa!”
Ngoài cửa liền truyền đến một tiếng ” Xì” cười.
Thập Nhất Nương cùng Tân Cúc không khỏi theo tiếng cười nhìn lại, thì thấy một cô gái trẻ mặc bộ đồ đào hồng, mang theo một cái gánh nặng chĩu, đứng ngay ở cửa.
” Đông Thanh tỷ!” ánh mắt Tân Cúc sáng ngời,”Ngươi đã trở lại!” Nói xong, liền tiến đến đỡ giúp nàng cái gánh nặng.
Đông Thanh là người Ngu Huyện, vì muội muội nàng xuất giá, nên đại thái thái cho nghỉ năm ngày, hôm nay mới là ngày thứ tư, không ngờ giữa trưa nàng đã trở lại.
” Sao không ở nhà nhiều một chút?” Thập Nhất Nương cười nói,”Cơ hội như vậy không nhiều lắm!”
“Có cái gì mà phải nán lại.” Đông Thanh để cho Tân Cúc đỡ giúp mình để gánh nặng xuống. “Ca ca cưới tẩu tẩu mới có mấy năm nay mà đã thêm vài đứa cháu, trong nhà liền chật chột lên, ta trở về, cũng không có chỗ để ngủ…… Không bằng trở về đây cho rồi.”
Hai năm nay, trong nhà Đông Thanh toàn dựa vào tiền tháng làm đại nha hoàn của nàng trợ cấp. Mùa hè năm trước, ca ca nàng muốn đem nhà cách vách mua lại, nhưng thiếu tiền, tẩu tẩu của nàng còn đi tìm nàng, nhờ nàng giúp đỡ thêm ít tiền.
Nhìn thấy thần sắc của Đông Thanh có chút ngượng ngùng, Tân Cúc cười nói:” Lần này lại vì chuyện gì” Nói xong, thì châm một ly trà cho Đông Thanh.
Lúc đi, Tân Cúc có cho Đông Thanh mượn năm lượng bạc, Thập Nhất Nương thì theo quy tắc cho nàng hai cây trâm bằng vàng ròng.
Đông Thanh nghe hỏi liền lảnh tránh đề tài này, cười cười cởi bỏ gánh nặng, cùng Tân Cúc đặt ở trên bàn: “Nương ta làm cho tiểu thư mấy đôi giày, kêu ta mang về……”
Lúc các nàng nói chuyện, ở trên lầu tiếng ” Đông đông” vẫn không ngừng, một lúc sau càng trở nên dồn dập hơn, làm cho mọi người không được an bình.
Dưới lầu ba người thần sắc vẫn như trước, giống như ngồi ở trong hoa viên bàn chuyện vui.
“…… Cái khăn tay thiêu hoa là cho Tân Cúc …… Cái tương đậu, là cho Tân mama nó……”
” Năm nay lại làm tương đậu tương à?” Tân Cúc nghe vậy thì cười mị mị, “Xem ra nhà các ngươi năm nay thu hoạch không tồi…… Tiểu thư cũng thích ăn, ngươi chắc mang nhiều về hả……”
Lục Sồi có chút ngượng ngùng.
Người trong nhà nàng nghĩ rất chu đáo, ngay cả Tân mama làm việc nặng trong phòng Thập Nhất tiểu thư đều đeo đồ trang sức, vậy mà nàng thì ngay cả tiếng mở miệng trả tiền lại cũng không có nói……
Vì vậy nàng không biết nên làm thế nào giải thích mới tốt, Thập Nhất Nương đã cười hỏi nàng: “Đã đi đến chỗ mẫu thân tạ ơn chưa?”
Đông Thanh vội vàng đáp:” Đi rồi. Còn gặp Hứa mama để tặng hai bình tương đậu nữa”
Thập Nhất Nương cười gật gật đầu. Đem đôi hài nương của Đông Thanh làm cho nàng ngắm nghía:”Đông Thanh, tay nghề của nương ngươi thật tốt……”
“Còn phải nói.” Tân Cúc ở một bên cười nói,” Đông Thanh tỷ chính là được chân truyền đó!”
Không biết vì cái gì, Thập Nhất Nương bỗng nghĩ lại lúc mình đi học đại học…… Sau Tết Âm lịch trường khai giảng lại, mọi người đều mang theo đặc sản quê hương trở về tặng cho các tỉ muội cùng phòng nhấm nháp…… Chỉ có mình, trong túi vĩnh viễn là mấy thứ đồ ăn vặt có thể mua được trong siêu thị……
Biểu tình trên mặt nàng không khỏi có mấy phân ảm đạm.
Đông Thanh nhìn thấy vậy, không khỏi nhớ tới sự việc mình vẫn lo lắng.
” Thập nhất tiểu thư,” thanh âm nàng có vài phần bất an,” Có phải vì việc của ta hay không ……”
Thập Nhất Nương ngẩn ra, một lát sau mới hiểu được nàng đang nói cái gì.
Đông Thanh có bộ dạng xinh đẹp, làm việc trầm ổn, thiêu may cũng làm rất tốt, vì vậy bị Diêu mama bên người đại thái thái nhìn trúng, muốn đem nàng gả cho cháu trai của mình làm vợ. Nhưng mà cháu trai của Diêu mama này không chỉ có bộ dạng đáng khinh, còn thêm tật thích cờ bạc, đừng nói là Thập Nhất Nương, ngay cả Đông Thanh cũng nhìn không hợp nhãn.
Năm trước, Diêu mama đến đây đề cập cùng Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương chân trước còn đáp ứng thật là tốt, nói cái gì có thể cùng Diêu mama kết thân, đó là phúc phận của Đông Thanh, nhưng Diêu mama vừa đi, thì sau lưng nàng đã mượn việc làm túi lưới tặng đại thái thái để đi đến chỗ đại thái thái, một bên đấm chân cho đại thái thái, một bên mờ mịt hỏi đại thái thái:”…… Diêu mama nói cháu trai của bà vừa lòng Đông Thanh…… ngày ngày Ta và Đông Thanh ở cùng một chỗ, cũng không biết cháu gái của bà ở nơi nào gặp qua Đông Thanh ……”
Đại thái thái từ đấy về sau đối với Diêu mama nhạt hẳn đi, nên việc này tự nhiên cũng thất bại. Vì thế Thập Nhất Nương cùng Diêu mama từ đó kết thù!
Qua một đoạn thời gian, đại thái thái lại bắt đầu trọng dụng Diêu mama lại. Thắt lưng của Diêu mama cũng liền thẳng lên, còn tuyên bố: “Các ngươi chờ xem, không quá hai năm, ta sẽ làm cho tiểu tiện nhân kia nằm ở dưới thân của cháu ta, mặc cho hắn cưỡi…..”
Quy củ bất thành văn của các gia tộc phú quý của Đại Chu, nha hoàn đến hai mươi tuổi còn không có người gả, thì phải thả đi ra ngoài, miễn cho có chuyện xảy ra.
Đông Thanh năm nay mười tám tuổi rồi……
Mẹ đẻ của Thập Nhất Nương là Lữ di nương đã từng khuyên nàng: “Làm gì lại vì một cái nha hoàn mà đắc tội cùng Diêu mama chứ…… Nàng chính là nha hoàn hồi môn của đại thái thái…… Ngươi chính mình đường ra ở nơi nào cũng không biết, còn bôn ba vì cái nha hoàn đắc này mà tội với người ta……”
Nghĩ đến đây, Thập Nhất Nương còn có chút bực bội.
Vì Đông Thanh xuất đầu, nàng cũng không có hối hận.
Cuộc sống của tất cả nữ nhân bên trong đại viện La gia, lương thiện sẽ bị người khi dễ, ngay cả nha hoàn chính mình mà cũng không bảo vệ được, thì còn ai có thể đem ngươi đặt ở trong mắt. Huống chi, Đông Thanh đã vì nàng cũng trả giá rất nhiều……
Nàng quả thật rất lo lắng cho tương lai của mình!
Thứ nữ, bộ dạng xinh đẹp, mẫu thân không được sủng…… Vận mệnh hoàn toàn bị nắm giữ ở trong tay đại thái thái.
Nếu đại thái thái chỉ là phụ nhân trong nội trạch chỉ cần nói vài lời hay là có thể lừa gạt thì đã rất dễ rồi, nhưng chẳng may nàng ta xuất thân từ danh gia vọng tộc, phụ thân làm quan đến chức lễ bộ thị lang, từ nhỏ nàng ta đi theo phụ thân nhận chức, chạy khắp nửa giang sơn Đại Chu, đọc sách và được nuôi dưỡng như một nam nhi. Mười ba tuổi đến La gia, mười lăm tuổi chưởng gia, bên người Đại lão gia có sáu di nương, nhưng trừ bỏ Kha di nương vốn là tỳ nữ bên người đại thái thái sinh hạ được một đứa con trai so với đứa con cả nhỏ hơn chín tuổi ra, thì những đứa nhỏ khác, hoặc là chết yểu, hoặc là nữ nhi…… Mỗi lần nhìn thấy gương mặt tĩnh lặng giống như Bồ Tát kia của đại thái thái, Thập Nhất Nương liền có tâm trạng bất an giống như ngồi trên lửa.
Ýniệm trong đầu vừa hiện lên, thần sắc của Thập Nhất Nương không khỏi có chút kỳ quái, nàng ngẩng đầu nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Lục Quân Lâu có ba gian hai tầng. Một lầu phía đông là nơi ở của Thập Nhất Nương, phía tây là Thập Nhị Nương ở, trên lầu là Thập Nương ở.
Mẹ đẻ của Thập Nhất Nương Lữ di nương cùng mẹ đẻ của Thập Nương Dương di nương đấu hơn phân nửa cuộc đời, cuối cùng hai vị di nương đều bị mẹ đẻ của Thập Nhị Nương – Lỗ di nương thu thập…… Thập Nương sai nha hoàn dùng chùy lớn gõ sàn gác, làm cho hai người bọn họ không được an bình.
Thập Nhất Nương có thể nhẫn nhịn được, dù sao bên trong thân thể này là một linh hồn thành thục, mà Thập Nhị Nương thì chỉ có bảy tuổi mà cũng có thể trầm tĩnh được, không khỏi làm cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.
” Đông Thanh tỷ đừng lo lắng.” Thấy Thập Nhất Nương không nói được một lời, không khí vui vẻ trong phòng lúc trước cũng không cánh mà bay, Tân Cúc cười an ủi Đông Thanh,” Không phải còn có hai năm sao? Tiểu thư thông minh như vậy, hai năm này nhất định có thể nghĩ ra biện pháp!”
Đông Thanh vẻ mặt tối sầm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thập Nhất Nương nhìn thấy vậy trong lòng khẽ động, nghĩ tới thần sắc của Đông Thanh khi trở về.
Vẻ mặt của nàng có chút nghiêm túc, hỏi:” Đông Thanh, Diêu mama có phải đã phái người đi đến nhà của ngươi cầu hôn hay không?”
Đông Thanh buông mí mắt.
Đoán chắc không trả lời chính xác nhận, trong lòng Thập Nhất Nương ” Đằng” một cái phát hỏa lên.
Nàng lạnh lùng ” Hừ” một tiếng, đang định nói cái gì đó, thì bên ngoài truyền đến thanh âm của tiểu nha hoàn Thu Cúc cố ý nói lớn lên:” Diêu mama, tuyết lớn như vậy, sao ngài lại đến đây? Mau, mau vào nhà uống chén trà nóng cho ấm.”
Mọi người trong phòng đều ngẩn ra.
Tân Cúc sắc mặt tái nhợt kéo ống tay áo của Thập Nhất Nương: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Đông Thanh luôn luôn ôn hòa, nhưng lúc này trong ánh cũng có vài phần sắc bén.
” Hoảng cái gì hoảng?” Thập Nhất Nương cười đứng lên, thần sắc tự nhiên dặn bảo hai người:” Đông Thanh, ngươi đi lấy đại hồng bào lần trước mà đại thái thái thưởng mang ra nữa chiêu đãi khách nhân. Tân Cúc, ngươi đi đón Diêu mama tiến vào.”
Sự trấn tĩnh của nàng đã cuốn hút Đông Thanh cùng Tân Cúc.
Hai người”Ân” Một tiếng, đang muốn phân chia làm việc, thì Diêu mama đã tự mình vén rèm mà vào, cười như không cười nhìn ba người trong phòng: “Thập nhất tiểu thư, đại thái thái mời ngài đi qua đó một chuyến.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook