Sáng sớm ngày hôm sau Tư Văn đã tới nhà tộc trưởng. Nghe được tin kháng đã hoàn thành, tộc trưởng khẩn cấp kéo Tư Văn trở về. Bởi vì nguyên nhân không thể nói nào đó tối qua, lúc Tư Văn và tộc trưởng đến thì Vân mới vừa rời giường. Tộc trưởng cười tủm tỉm chào cậu, đi vào phòng nhìn kháng. Tư Văn sờ sờ mũi, nhỏ giọng hỏi: “Em còn đau không?”

Hai người chưa cử hành nghi thức bạn đời, thú thế không đề xướng hành vi ăn cơm trước kẻng nên tối qua Vân cống hiến ra cặp đùi của cậu. Sức chiến đấu kéo dài của thú nhân khiến bên trong đùi non của cậu đỏ một mảng lớn, nóng cháy đau. Buổi sáng Tư Văn nhìn thấy, đau lòng ghê gớm, lập tức lấy thuốc bôi cho cậu. Thuốc này là anh hỏi xin tế tự, giữa chồng chồng thú thế không thể thiếu thuốc hay, giảm sưng giảm đau, rất công hiệu.

Vân đỏ mặt lắc đầu,“Không quá đau .”

Tư Văn nhéo nhéo hai má đỏ rực của cậu, không yên tâm hỏi: “Thật chứ?”

Vân gật đầu, đẩy đẩy anh, chỉ trong phòng: “Anh còn không vào đi, tộc trưởng đang gọi kìa.”

Tư Văn bất đắc dĩ buông cậu ra, trong thanh âm vội vàng hỗn loạn hưng phấn của tộc trưởng, đi vào phòng. Tộc trưởng cười tủm tỉm nói: “Gọi Og và Bacon đến, chúng ta lại xây kháng.” Ông vừa thử, thứ này đúng là rất tốt, lửa đốt lên, kháng ấm áp. Mùa đông này chắc chắn sẽ không lo lạnh. Lửu cũng không cần quá lớn, không phí nhiều gỗ, hơn nữa ngủ bên trên cũng không có loại cảm giác lạnh lẽo, khẳng định tốt cho mấy thú nhân già trong bộ lạc hễ mưa liền đau chân. Tuy nhìn hơi phiền phức nhưng so với tác dụng thì chút phiền phức ấy không đáng kể.

Tư Văn gật đầu: “Làm ở nhà ai?”

“Đương nhiên là nhà ta, lúc đó bảo Bacon đi gọi thêm vài người đến, như vậy cả bộ lạc xây cũng nhanh. Ngươi đi đi, lát nữa ta sẽ qua.” Tộc trưởng yêu thích không buông tay, sờ sờ chỗ này, nắn nắn chỗ kia, không ngẩng đầu lên nói.

Đến lúc Tư Văn gọi đủ người đến nhà tộc trưởng, tộc trưởng cũng vừa về. Trên đường Bacon đã nói qua với mấy người kia nên mọi người đều biết là tới làm gì, đều nhất trí nhìn Tư Văn. Tư Văn suy nghĩ một lúc, quyết định dạy như lúc dạy làm hầm. Vì thế, anh nhanh chóng xây một cái kháng ở nhà tộc trưởng, làm đến đâu liền giảng giải đến đó.

Làm kháng cần nhiều kỹ thuật hơn đào hầm, nên Tư Văn làm xong thì đã qua giờ cơm trưa, thế nhưng không ai muốn ăn cơm, mọi người đều hết sức chuyên chú nhìn Tư Văn làm. Dù năng lực làm việc của thú nhân rất mạnh, nhưng vẫn có chỗ không hiểu. Sau khi Tư Văn xây xong kháng, những thú nhân này liền hỏi anh những chỗ mình chưa hiểu, đợi tất cả đều hiểu thì mọi người mới rời đi.

Lúc Tư Văn về tới nhà, Vân đã làm xong cơm từ lâu. Hai người ăn cơm, lúc Tư Văn rửa bát xong, đi từ trong bếp ra liền thấy Vân mặc một cái váy da thú dài thật dày, anh mới nhớ tới một việc. Quần áo bây giờ chắc đã làm xong, nhưng dù lấy về thì với tình huống hiện tại của Vân chỉ sợ cũng chưa mặc ngay được. Nghĩ đến đây, Tư Văn dẫn cậu vào phòng, lấy thuốc mỡ trong ngăn tủ ra.

Mặt Vân “phừng” một cái, đỏ bừng, vội vàng cự tuyệt: “Em đã khỏi rồi, không cần bôi đâu.”

“Thuốc này công hiệu nhưng cũng không đến mức bôi một lần là được, ngoan, tế tự nói ít nhất phải bôi ba lần.” Tư Văn làm bộ muốn đi bắt cậu.

Vân lập tức chạy khỏi phạm vi công kích của anh, không chịu đi vào khuôn khổ: “Không cần, khỏi rồi.”

Hai người liền cứ thế mà chơi trò đuổi bắt trong phòng. Tư Văn sợ vết thương trên đùi cậu nặng thêm, bước nhanh chân, kéo người vào trong lòng, dỗ dành bên tai cậu: “Ngoan, chỉ bôi thêm một lần nữa thôi. Chỉ bôi một lần không khỏi được đâu, có gì phải xấu hổ chứ, tối hôm qua và sáng nay anh đều nhìn thấy rồi mà, ha, không sao đâu.”

Vừa nói vừa mang người lên kháng. Vân giãy dụa đấu tranh vài cái cũng không có tác dụng, bị Tư Văn trấn áp, mang lên kháng, cởi quần áo. Tư Văn nhìn dấu đỏ tươi trên đùi non trắng nõn của cậu, đau lòng, cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi.

Đây là chỗ mẫn cảm của Vân, Tư Văn nhìn Vân run rẩy khe khẽ, lấy tay moi một đống thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi, xấu xa cố tình làm thật nhẹ, dây dưa bôi từng tầng từng tầng. Vân khẽ run, từng đợt cảm giác tê dại từ ngón tay Tư Văn truyền đến, cố tình người này còn cố ý làm thật chậm thật chậm.

Tư Văn còn đang định thả dê, thình lình thuốc mỡ trong tay bị đoạt mất, đùi non trắng nõn trước mắt cũng co lại, bên tai truyền đến âm thanh tức giận của Vân: “Em tự làm!”

Ngượng ngùng sờ sờ mũi, Tư Văn cười gượng nói: “Vậy em từ từ bôi đi, bôi xong thì ở nhà nghỉ ngơi. Trời lạnh như vậy em đừng ra ngoài, em muốn cái gì, anh lấy cho em.”

Vân lắc đầu, không nói gì, chuyên chú bôi thuốc mỡ, Tư Văn cười xoa xoa đầu cậu, ra ngoài.

Ra cửa, Tư Văn lập tức đi đến nhà Đa Luân. Đã vài ngày, quần áo chắc đã xong, hơn nữa anh nhận ra Đa Luân rất thích làm quần áo, lúc cậu nhìn mấy bức tranh kia là thích phát ra từ chân tâm.

Đúng như anh nghĩ, Đa Luân đúng là rất thích làm quần áo. Da thú Tư Văn đưa cậu đã làm đúng theo yêu cầu. Cậu còn làm cho mình một bộ, mặc thử thấy đúng là rất ấm. Cậu vốn nghĩ Tư Văn sẽ đến lấy sớm, không ngờ đã vài ngày mà chưa thấy người. Nhưng nghĩ đến hầm, cậu thấy anh không đến cũng bình thường. Vậy nên lúc Tư Văn đến, cậu rất giật mình, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, lấy đồ ra.

Tư Văn mở quần áo trên tay ra, vừa lòng gật đầu. Quần áo y như quần áo dài ở Trái Đất, một bộ màu xám, một bộ màu trắng. Màu xám là da gấu, mà trắng là da thú nhảy, hai tầng da thú khâu lại, hai mặt đều có lông tơ, nhìn đã thấy ấm. Tư Văn rất vừa lòng.

“Về nhà cho Vân thử xem, cam đoan vừa người lại thoải mái.” Đa Luân kiêu ngạo nói.

Tư Văn cười gật đầu,“Thật sự cám ơn cậu.”

“Không cần cảm ơn, chúng ta đã nói rồi, tôi làm quần áo, tranh về tôi. Sau này tôi có thể làm quần áo giống trong tranh cho người khác, tôi không thiệt.”

Tư Văn gật đầu, nghĩ nghĩ, nói: “Tôi vẽ hình giày cho cậu, cậu làm thử xem.”

Đôi mắt Đa Luân lập tức sáng lên, cầm da thú và đá viết ra. Tuy không phải là lần đầu tiên nhìn thấy đá viết, Tư Văn vẫn cảm thấy thật thần kỳ. Ai có thể nghĩ đến có một ngày, đá sẽ có tác dụng như bút, loại đá có hình dạng mảnh dài này đúng là tạo hóa ban ân. Thực ra lần đầu thấy thứ này, Tư Văn còn hoài nghi có phải quặng chì không, sau đó mới phát hiện đây chỉ là đá, độ cứng đặc biệt cao, móng vuốt của thú nhân cũng chỉ có thể lưu lại những vệt cào mờ, nhưng dù như thế, nó lại có thể để lại những vết màu đen sậm trên da thú.

Tuy Tư Văn học luật nhưng vẽ cũng tạm được, trước kia trong trường học còn được giáo viên khen ngợi vì vẽ đẹp. Vậy nên anh chỉ hơi suy nghĩ một chút, một đôi giày liền xuất hiện trên da thú. Loại đồ vật có khắp nơi trên trái đất vào mùa đông này lại tuyệt tích ở đây. Nơi này giống cái một năm bốn mùa đều đi giày rơm, Tư Văn nghĩ có lẽ thư sinh triều Hán kia là người dạy cách làm giày rơm cho bọn họ. Còn giống đực, ngoại trừ mùa đông đi giày rơm, những lúc còn lại bọn họ đều đi chân trần.

Lúc đầu Tư Văn cũng không quen đi chân đất, nhưng lúc đó vừa xuyên đến, vội vàng dung hợp với nơi này đồng thời che dấu lai lịch của mình nên không có thời gian quan tâm. Dần dần anh liền quên mất chuyện này, giờ lấy được quần áo, nhìn xuống đôi chân trần của mình, anh mới đột nhiên nghĩ ra.

Anh vẽ loại đế giày đơn giản nhất, theo hình vẽ dần xuất hiện, Đa Luân nhíu mày lại: “Này chỉ sợ không được, da thú không thể dùng để đi lại trong tuyết được, trước kia tôi cũng từng thử rồi, vài ngày đã hỏng.”

Tư Văn chưa nghĩ tới chuyện này, anh chỉ vào đế giày rất dày trong hình, nói: “Cắt ván gỗ thành hình đế giày, cũng cắt da thú thành hình giày, bên trên khâu thêm vài tầng để làm đế giày, sau đó lại đính thêm da thú trên đế. Như vậy da thú sẽ không tiếp xúc trực tiếp với tuyết, còn có thể làm đế giày gồ ghề một chút, đỡ bị trượt.”

“Đúng thế, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ, có thể làm gỗ dày một chút, bên trên cũng dùng gỗ, như vậy trời mưa cũng có thể đeo, quá tốt.” Đa Luân hớn hở nói.

Tư Văn cảm thấy Đa Luân chọn nghề làm quần áo thật sự là quá đúng, có thể suy một ra ba, tuyệt đối là có thiên phú cực cao trong việc làm quần áo, dù anh không xuyên tới đây thì không chừng thêm vài năm nữa cậu cũng sẽ tự làm ra được.

Lúc trước anh mang tới rất nhiều da thú, làm hai bộ quần áo vẫn còn thừa, bây giờ vừa vặn để làm giày. Bởi vì toàn thân Vân đã bị người nào đó sờ qua vô số lần, nên Tư Văn có thể nói chính xác kích cỡ chân Vân cho Đa Luân. Hẹn ba ngày sau sẽ đến lấy giày, thù lao giống làm quần áo, Tư Văn cầm quần áo vui vẻ đi ra nhà Đa Luân.

Mấy ngày nay thời tiết đã rất lạnh, hôm nay càng âm u, không có một tia mặt trời. Từ nhà Đa Luân đi ra chưa được mấy bước, Tư Văn liền cảm giác trên mặt lạnh lạnh, nhìn lên trời liền thấy, thì ra là tuyết rơi. Hoa tuyết không lớn, tí ta tí tách từ trên trời rơi xuống, Tư Văn cảm thấy quần áo trên tay làm thật sự là đúng lúc.

Trận tuyết đầu mùa cũng không lớn, chỉ rơi một lúc là ngừng, nhưng không khí trong bộ lạc lại bởi vì trận tuyết chưa đến mười phút này là khẩn trương lên. Tư Văn nhìn mọi người trong bộ lạc vội vội vàng vàng, hơi hơi nghi hoặc nhưng cũng lập tức hiểu ra, theo như ghi chép, trận tuyết đầu tiên rơi xuống, có nghĩa là mùa đông chính thức đến.

Năm nay lại là thú triều ngàn năm một lần, vậy nên mùa đông đến cũng có nghĩa là thú triều quy mô lớn sắp xảy ra. Trong lần đụng độ ngoài ý muốn nho nhỏ kia, tộc Dực Hổ đã có nhiều thú nhân bị thương như vậy, nếu là thú triều quy mô lớn đến thì bộ lạc này sẽ như thế nào?

**

Zổ:chúc mừng năm mới ~ Chúc mọi người có một năm tràn đầy thành công và hạnh phúc ~

Xin thông báo là có lẽ tôi sẽ lặn một thời gian, vì tự nhiên dạo này hết hứng, và cái khăn thì đã hết hạn quá lâu OTZ

tôi mới đọc đc 1 bộ thú nhân đúng kiểu xây dựng bộ lạc, lâu lắm rồi không có thể loại này, cũng khá dài, đọc thỏa mãn. Tổng công vi mẫu: thú nhân, chủ thụ, chủng điền, man hoang. Thụ ở hiện đại là tổng công (Cung Tổng), giai cấp cao phú soái, xuyên thành á thú. Công là 1 thú nhân Lang tộc có mặt đẹp hơn á thú, hay bị gọi là bán thú nhân. Anh thụ nhìn mặt anh công đúng kiểu thụ mình thích thế là ko cự tuyệt được =v=

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương