Thú Nhân Chi Lưu Manh Công
C126: Song sinh tử thượng

Mặc Nhã không nghĩ tới sẽ nghe thấy một câu trả lời như thế, hơi hơi sửng sốt

Hai chân Lôi Tấn lúc này khoát lên trên tay y, dưới ánh sáng sáng ngời, môn hộ nửa người dưới không hề che đậy mà mở rộng, vị trí bí ẩn nhất cứ như vậy loã lồ trước mặt người khác, cho dù có là người hào phóng như hắn, cũng không khỏi sinh ra vài phần xấu hổ và giận dữ, hung hăng đá một cước lên vai Mặc Nhã.

Mặc Nhã khẽ cười một tiếng, thuận thế cầm chân hắn tách ra, quàng ra sau lưng mình, cả người tiến lại gần

“Ah…” Ngực bị răng nanh sắc nhọn của Mặc Nhã không ngừng cắn cắn, cảm giác ngứa trướng dần biến mất, đau đớn cùng tê dại làm cho Lôi Tấn khẽ ngâm thành tiếng

Con ngươi của Mặc Nhã khẽ tối đi, gần như biến thành màu đen như mực

Chờ Lôi Tấn phát hiện có chuyện không đúng, hai chân vốn ôm lấy người đổi thành một lớp lông mao màu ngăm đen phát ánh sáng, hăc báo thân hình mạnh mẽ, thứ nóng dực đó đỉnh nhỏ tinh dich, để trước hậu huyệt, đang vận sức chờ phát động.

“Không được, ngươi biến lại cho ta….” Thân thể Lôi Tấn co rúm lại lui về sau, ngay cả bất mãn cũng bị đánh tan đi vài phần, cho dù trong bụng hiện đã có đứa nhỏ của bọn họ, hắn vẫn không thể chấp nhận chuyện giao hợp cùng một con báo, trừ bỏ lần bị Minh Nhã ép buộc lúc ở thần miếu, chỉ có một lần ở nhà là cùng với thú hình của ba người làm, hắn cũng là bị từ phái sau tiến vào, ánh mắt không nhìn thấy thì còn có thể lừa gạt thân thể của mình vẫn còn là con người ban đầu kia, nhưng hiện tại trước mắt rõ ràng lại là một con báo, hơn nữa lại còn là một con báo tuỳ thời muốn ôm giữ lấy hắn

“Đừng sợ ta….” Chân trước của Mặc Nhã khoác lên vai hắn, cúi đầu kiên nhẫn liếm liếm mặt hắn

“Vậy ngươi biến về hình người cho ta.” Lôi Tấn chính nghĩa nói, chuyện này tuyệt đối không cho thoả hiệp

“Ngươi cảm nhận một chút, này cũng là ta.”

“Hỗn đản, ah….” Lôi Tấn hô nhỏ một tiếng, Mặc Nhã đã tiến nhâpj

Bất đồng với hình người thì thứ này còn thô to hơn, cho dù Lôi Tấn gần đây bởi vì nguyên nhân mang thai mà hậu huyệt trở nên mềm mại hơn cũng khó mà lập tức ngậm hết được, Mặc Nhã cứ vậy mà từng tấc từng tấc đẩy mạnh làm cho hai người có chút khó thở

“Thân thể không cần cắn chặt như vậy, để ta đi vào nào.” Mặc Nhã vươn đầu lưỡi, liếm liếm cái bụng tròn tròn của Lôi Tấn để trấn an tinh thần của hắn

“Cút, ngươi tại sao không nói là do cái thứ đồ chơi kia của ngươi quá lớn….” Lôi Tấn nhíu mi, hai tay siết chặt lấy cỏ dại dưới thân, ngoài miệng tuy rằng mắng y, nhưng trong lòng cũng biết hiện tại làm cho y đi ra là không có khả năng, chỉ đành ép buộc bản thân thả lỏng cơ thể, thả lỏng hậu huyệt, để cho thứ kia toàn bộ tiến vào, sau đó thong thả sáp nhập, bởi vì ma xát, cảm giác tê dại nóng bỏng quen thuộc dần nổi lên

Mặc Nhã thấy thần sắc hắn không còn thống khổ như trước, nội bích cũng bắt đầu co rút lưu giữ bản thân, liền dùng cái đuôi cẩn thận quấn lên eo hắn, nâng thân thể, vùi đầu bắt đầu cầy cấy


Đau đớn ban đầu dần dần biến mất, thói quen bị tiến vào, thân thể thực tuỷ biết vị bắt đầu thong thả chủ động nghênh đón va chạm vào cơ thể, nhưng lớp lông ấm áp thỉnh thoảng cọ xát qua làn da, lại làm cho Lôi Tấn nhịn không được nhắm mắt lại, cự tuyệt sự thực bản thân đang bị một con báo xâm phạm

“Lôi Tấn, nhìn ta, ta là Mặc Nhã, đây cũng là Mặc Nhã.” Mặc Nhã luyến tiếc mà nhẹ nhàng liếm lên mí mắt hắn, dụ hắn mở mắt ra

“Ngươi còn dài dòng nữa thì…. Đừng làm….” Tuy thần kinh của hắn đúng là có chút thô, nhưng chuyện như vậy dù sao cũng phải để cho người ta một chút thời gian để thích ứng, dù sao loại chuyện như nhân thú này cũng không phải mỗi người đều có thể dễ dàng chấp nhận được? Hôm nay có thể làm được đến mức này, hắn đã cảm thấy bản thân là siêu nhân nhất đẳng, bọn họ còn muốn như thế nào nữa? Bất quá người nào đó rốt cục cũng thừa nhận bản thân là thần kinh thô

“Được rồi.” Mặc Nhã cũng không muốn ép hắn quá, dù sao thời gian về sau cũng còn dài, đi một bước đến đây thôi, chẳng qua tốc độ xuyên vào dưới thân lại nhanh hơn một chút

Thân thể Lôi Tấn hoàn toàn nhũn ra, mặc y nhào nặn, chỉ là va chạm càng lúc càng sâu, nội bích bên trong hắn nhanh muốn rách ra, rốt cục kiên trì không được, mở to mắt đứt quãng mắng:Đáng chết, ngươi cái đồ hỗn đản…. Ah…. Ngươi chậm một chút cho ta…. Chậm một chút…..”

Ánh vào mi mắt đầu tiên là một con hắc báo thật lớn đang nằm trên người hắn nhếch miệng, lộ ra một cái biểu tình xấp xỉ như đang mỉm cười, Lôi Tấn vốn khống nghĩ muốn, nhưng vẫn vươn tay ở trên cái đầu to đầy lông nhung kia tát cho một cái, nói “Làm cái quỷ bộ dáng gì, ngươi?”

Mặc Nhã hút cái cổ hắn, không có cứng rắn trốn tránh như trước, không lùi lại mà tiến lại gần hơn hỏi “Ngươi không sợ hãi thú hình của ta sao?”

Lôi Tấn thở dốc qua mí mắt khẽ lườm y một cái, hắn khi nào nói qua là sợ hãi thú hình của bọn họ, chẳng qua là trong lòng nhất thời không thể chấp nhận bản thân cùng thú hình của họ làm cái loại chuyện tình thân mật này, bản thân dầu gì cũng là một người phương Đông cẩn thận bảo thủ. Cẩn thận bảo thủ? Lời này may mắn còn chưa có nói ra, nếu không cũng không sợ gió lớn loé đầu lưỡi

Mặc Nhã đến lúc này cũng chẳng còn kiêng nể gì nữa, một người một báo nửa người dưới chặt chẽ dính lấy nhau, hợp thành nhất thể, mấy ngày nay hai người lăn lộn cùng một chỗ, y đã sớm quen thuộc với thân thể của Lôi Tấn, biết ở vị trí nào có thể làm cho hắn có cảm giác nhanh hơn, cho dù biến thành thú hình cũng không có gì trở ngại, lập tức cũng không còn khcsh khí nữa, trên lưng phát lực

Lôi Tấn kinh sợ thở thành tiếng, trơ mắt nhìn thứ kia của con báo tận gốc đâm vào trong thân thể của mình, mạnh mẽ co rút lại, khiến bản thân chỉ có thể trằn trọc rêи ɾỉ

“Có người đến.” Thú hình của Mặc Nhã thoải mái nằm ngửa trên cây cỏ, hưởng thụ người đang cưỡi phía trên mình tự mình phun ra nuốt vào, móng vuốt thường thường kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút thứ đang gắng gượng phái trước của Lôi Tấn

Lôi Tấn vẫn còn lắc lắc thân thể cao thấp lên xuống, tìm kiếm vị trí để cho bản thân thoải mái nhất, hấp thụ, co rút, kɧoáı ©ảʍ không ngừng, nghe vậy, con mắt còn đang mông lung liếc y một cái, hoàn toàn không nghe rõ y đang nói cái gì.

“Ai đang ở đó?” Đột nhiên một âm thanh truyền đến làm cho Lôi Tấn bừng tỉnh, kích động khiến dũng đạo dưới thân co rút chặt.

Mặc Nhã cũng không còn tâm tư xem kịch vui, há mồm muốn hô, lại bị Lôi Tấn nhanh chóng che miệng lại, tư thế cơ thể đột nhiên biến hoá chọc đến bộ phận mẫn cảm nhất bên trong, làm cho hắn cũng chỉ có thể cắn môi chặc lưỡi

“Ai ở đó, đừng có doạ người, mau ra đây.” Gã vừa rồi rõ ràng nghe thấy có người đang nói chuyện


“Là Mặc Nhãg.” Mặc Nhã cạy tay hắn ra, im lặng nói một câu

Lôi Tấn không dám há mồm, đành phải gian nan gật gật đầu, tỏ vẻ hắn cũng biết, nơi này bên ngoài khu vực hoạt động hàng ngày của Hổ tộc bộ tộc, Mặc Nhãg như thế nào lại có thể một mình đến chỗ này, cho dù mặt hắn dầy đến mức nào, cũng biết không thể lấy cái dạng này đi gặp người ta, hiện tại chỉ mong đợi không thấy ai trả lời, Mặc Nhãg sẽ nhanh chóng đi khỏi

“Kỳ quái, như thế nào đột nhiên không có tiếng động.” Mặc Nhãg hôm nay ra ngoài hái thuốc, nhất thời không lwu tâm đi quá xa, ra khỏi Hổ tộc bộ tộc, đang có chút sợ hãi, chợt nghe thấy có tiếng nói chuyện, nghĩ muốn qua xem, thuận tiện hỏi thăm một chút xem có thể cùng nhau quay về được không

Nghe tiếng bước chân trên bụi cỏ càng lúc càng gần, bức bách đến độ bất đắc dĩ, Lôi Tấn đành đem áo cảu mình kéo xuống, che được vị trí giữa hai người, thanh thanh cổ họng, lên tiếng “Mặc Nhãg, là ta, Lôi Tấn.”

“Là ngươi a.” Mặc Nhãg rõ ràng thở nhẹ nhõm ra một hơi, vẹt bụi cỏ, quay sang đại thụ đang che lấp tầm nhìn, vài bước bước qua.

“Mặc Nhãg, ngươi đừng qua đây nữa, ah…” Càng nói càng về sau thì dừng lại, Lôi Tấn oán hận trừng mắt nhìn hắc báo dưới thân một cái

Mặc Nhã nhếch miệng, thứ kia ở sâu trong nơi ấm áp một lẫn nữa lại đứng lên, thần sác thoải mái, tuyệt không sợ bị người nhìn đến, loại chuyện này trong bộ tộc thú nhân vốn rất bình thường, bản thân y cũng gặp qua không chỉ một hai lần, bất quá thấy bộ dáng luống cuống tay chân của Lôi Tấn, cũng có chút thú vị

Mặc Nhãg nghe thấy lời nói của Lôi Tấn, tổng cảm giác có chút khác lạ, liền hỏi thêm một câu “Lôi Tấn, ngươi sao vậy? chuyện gì đang xảy ra?”

Lôi Tấn nương thân cây che, nửa người trên lộ ra, cười có chút vặn vẹo nói “Không có chuyện gì, ta hôm nay ra ngoài có chút mệt, đang…. Nghỉ ngơi….Ưm…”

“là vậy a, ta vừa lúc hái được ít trái cây, chúng ta ăn xong rồi cùng về đi.” Mặc Nhãg không nghĩ ngợi nhiều buông cái sọt trên lưng xuống, hoàn toàn không nhìn thấy dưới vạt áo chê đậy không hết đang tiến hành vận động kịch liệt như thế nào

Thân thể Lôi Tấn rung động đến lợi hại, kiệt lực chịu đựng xâm nhập không hề gián đoạn trong cơ thể, nắm hai cái lỗ tai mềm mại trên đỉnh đầu của Mặc Nhã nhéo mạnh, ý bảo y dừng lại

Mặc Nhã trên đầu bị đau, trả thù động thân đối với vị trí kia trong trí nhớ động mạnh một cái, Lôi Tấn nhất thời không khống chế được rên thành tiếng, Mặc Nhãg trong phút chốc hiểu được, thầm mắng bản thân dốt muốn chết, lấy thân thể hiện đang mang thai sáu tháng của Lôi Tấn như thế nào có thể tự mình chạy đến chỗ này, nhất định là có Mặc Nhã đi cùng, hiện tại tình huống ở đây có cái gì còn không rõ nữa, lập tức luống cuống tay chân đem sọt của mình sửa sang lại, lắp bắp nói “ta…. Mới nhớ ra bên dòng suối còn có một ít dược thảo chưa hái, ta ở dưới cây đại thụ cạnh góc quẹo con suối kia đợi ngươi, ngươi…. Ngươi không cần gấp.” Nói xong, không đợi nghe câu trả lời, nhanh như chớp bỏ chạy

Lôi Tấn thấy Mặc Nhãg đi khỏi, nghiến răng nghiến lợi quay đầu, không nói một lời, xem nhẹ cảm nhận trong cơ thể, chống tay muốn rời đi, lại bị cái đuôi của Mặc Nhã quấn quanh eo ép xuống, thật mạnh ngồi trở xuống, và đau vừa tê, vị trí nhức nhức trướng trướng trước miệng cũng bị ngậm vào trong miệng, hắn còn muốn giãy dụa, chính là thân thể ở trong ma xát càng lúc càng nóng, khí lực để nói chuyện cũng đều bị rút mất

Lần thứ hai trong ngày bắn vào trong thân thể hắn, Mặc Nhã nhìn chỗ kia vẫn không ngừng khép mở, tựa hồ còn chưa no, dù bận nhưng vẫn ung dung đè hắn xuống lần thứ ba tiến vào


Lôi Tấn trong lòng mắng to, lại chỉ có thể mở rộng thân thể để cho con báo kia tuỳ ý tàn sát bừa bãi trên thân thể mình, cuối cùng trong con sóng nhiệt năng không hề gián đoạn kia mà bắn vào trong thân thể mình

————-

Mặc Nhãg không thể đi tới quá gần, nhưng cũng không dám rời đi quá xa, thần sắc có chút mất tự nhiên, rồi lại khống chế không được nhướn lỗ tai lên, động tĩnh ở bên kia thực sự không nhỏ, gã tuy không phải thú nhân, nhưng cũng có thể nghe được bảy tám phần, cứ như thế không biết qua bao lâu, Mặc Nhãg chỉ cảm thấy mình ngồi xổm rửa thảo dược đến mức tê rần cả hai chân, mới nghe thấy tiếng Lôi Tấn thấp giọng cầu tha “Từ bỏ, Mặc Nhã, hảo nóng….” Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, chân gã kế tiếp liền không trụ vững, nửa người ngã vào trong nước, dòng nước suối trong núi mát lạnh cuối cùng cũng tạm thời ngăn chặn được hoả thế đang bốc lên trên người gã

Mặc Nhãg đang đứng bên bờ suốt vắt nước từ quần áo, thì thấy Mặc Nhã đem ống trúc tuỳ thân bên người vục xuống suối, thấy gã như vậy, cũng không có hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu với gã, lấy chút nước rồi xoay người đi ngược trở về

Về phần Lôi Tấn, nửa người tựa vào người Mặc Nhã được đỡ ra, lúc Mặc Nhãg ngẩng đầu nhìn qua, đã thấy hắn thu dọn thoả đáng, bộ quần áo dài rộng vẫn thường xuyên thấy, quần mặc cũng chỉnh tề, chính là đôi môi sưng đỏ, tóc tai tán loạn, toàn thân toả ra một loại khí tức thoả mãn biếng nhãn mê hoặc người, cho dù bản thân đều là giống cái, gã cũng không khống chế được mặt đỏ tai hồng, trong lòng không khỏi cảm thán, khó trách lúc trước Cảnh Việt lại một lòng một dạ nhớ thương người này

Lôi Tấn lãnh mặt nghiêm túc đẩy Mặc Nhã ra, bản thân thoáng trụ vững, đối với Mặc Nhãg cười nói “Người về sau đi hái thuốc, một mình không được đến chỗ xa như vậy, nếu nhất định phải đi, thì gọi Cảnh Việt theo cùng.”

Mặc Nhãg biết a cha bọn họ đối đãi với Lôi Tấn giống như người trong nhà, bản thân cũng thật tâm coi hắn là ca ca, cho nên cũng không cảm thấy những lời nói này của Lôi Tấn là đa sự, ngược lại trong lòng càng thấy ấm áp, chút chuyện xưa còn vướng mắc cũng bị ném hết đi rồi, liền thân thiết kéo tay hắn qua nói “ta cũng là do không có để ý thôi, ngày thường cũng không đến đây.”

Mặc Nhã cũng biết bản thân vừa rồi quá đáng, thú nhân tuy rằng có thể tự do chuyển hoán giữa hình người và hình thú, nhưng khi hoá thành thú hình lại có một loại cảm giác tự do đã giáy khỏi trói buộc, càng muốn tìm mãnh liệt hơn, một khi bắt đầu, khó có thể dừng lại, hôm nay cũng vì nhớ đến trong bụng còn có bảo bảo mới thu liễm lại chút, nhưng sau ba lượt, thể xác và tinh thần cũng vô cùng thoải mái, y biết Lôi Tấn cũng đã hưởng thụ rồi, chỉ là rốt cục cũng làm mặt mũi của hắn bị tổn thương, nên đành bày ra thái độ đoan chính nhận lỗi, ngoan ngoãn theo sau hai người, kéo theo con mồi của mình, cũng giúp Mặc Nhãg cõng sọt thảo dược

Lôi Tấn cũng biết cả ba cái tên này đều là điển hình của loại biết sai, thế nhưng lại dạy mãi không sửa, thấy y như thế, cũng không phản ứng, nên cùng Mặc Nhãg tuỳ ý tán gẫu vài chuyện, nhưng trên đùi hắn lại có cảm giác mềm nhũn, đường núi lại dài, thực làm cho hắn ăn đau, cuối cùng nửa đường lại gặp được Cảnh Việt đang trên đường đi đón người, sau khi nói lời từ biệt, một đầu đều dựa vào ngực Mặc Nhã không dậy nổi, bị ôm tới lúc đến lối vào của bộ tộc, mới giãy xuống dưới, duỗi thẳng thắt lưng.

Bất quá từ sau lúc ấy, Lôi Tấn thực sự thấy thú vị, mặc dù trong lòng còn chút chướng ngại, nhưng cũng không còn phòng thủ nghiêm mật như trước. Mặc Nhã mười lần biến thành hình thú ngẫu nhiên cũng có thể tới được một lần, cũng có thể khiến cho cả hai càng thêm nhẹ nhõm vui vẻ

Nho hiện giờ đã được mười tháng, khoẻ mạnh hoạt bát, một chút cũng không còn bóng dáng ốm yếu khi còn nhỏ, bắt đầu học đi đường, tuy rằng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng rốt cục cũng là một khởi đầu tốt

Hổ tộc bộ tộc đã quyết định sau khi thu hoạch sẽ phân đất, Lôi Tấn cũng giúp đỡ bộ tộc giải quyết vấn đề nước ăn đã kéo dài bao lâu nay, hơn nữa hắn mồm mép nhanh nhẹn, hoa ngôn xảo ngữ, lại chịu xuất ra vốn liếng, rốt cục cũng tìm được ít giống cái có thời gian nhàn rỗi, đem mấy bộ lông hươu lạc đà làm thành vải dệt, vấn đề quần áo tương lai của lũ nhỏ xem như đã được giải quyết

Ở Hổ tộc bộ tộc hơn hai tháng, hắn cũng có ý trồng ra một ít cải trắng, cải củ, củ tỏi, cùng một ít rau dưa linh tinh, cũng ở trong núi hoang phát hiện ra dưa leo, đậu sừng cùng đậu cô-ve, thời điểm trồng tốt nhất đã qua, Lôi Tấn mang theo Cảnh Bình đi xem qua, chỉ còn chờ mầm cây thành thục thì hái thêm một ít, để dành cho năm sau.

Khôn Các cùng Hạo Thần càng cùng Lôi Tấn ở chung, càng thấy yêu thích hắn, nên uỷ thác Cảnh Bình dò xét ý tứ Lôi Tấn, tuyển ngày đẹp mời láng giềng xung quanh ăn bữa cơm, tuyên bố trong nhà nhận thêm một khế nhi tử

Lôi Tấn nghe ý tứ kia không khác với việc nhận con nuôi của thời hiện đại, từ nhỏ không có thân nhân khiến hắn cũng vui vẻ khi có thêm người nhà, vừa vặn hắn ở đây không có mụ mụ, hắn gọi Hạo Thần là a sao, chỗ trống rỗng trong lòng kia liền hơi chút bình phục, ở thế giới này có thân nhân, có người mình thích, còn có đứa nhỏ, lúc này hắn mới cảm thấy chuyện cũ đáng sợ lúc trước thật sự đã qua.

Cảnh Bình cùng Mặc Nhãg gọi ca ca một chút cũng không do dự, nhưng Cảnh Việt đến chết cũng không tin bản thân Lôi Tấn vậy mà đã hai mươi tám tuổi, nhưng ngại uy áp của a sao nhà mình, tâm không cam lòng không nguyện gọi một tiếng ca ca

Lôi Tấn thân thiết vỗ vỗ vai y, cố ý khen ngợi Cảnh Việt là hảo đệ đệ, làm cho cả một phòng người cười lớn

————–


Nếu lần này thật sự là thú nhân, thì hơn một tháng nữa sẽ ra đời, Hạo Thần đã bắt đầu bắt tay vào làm tiểu y phục cùng tã lót cho lũ nhỏ

Bọn Hi Nhã vẫn không có tin tức, Lôi Tấn nghĩ chờ đến sau khi lũ nhỏ sinh, thì trở về Báo tộc bộ tộc, khả ngày không thể suy đoán phong vân, mùa hè nóng rực khiến Nho bắt đầu sốt cao, mới đầu uống thuốc của Mặc Nhãg khai cũng có chuyển biến tốt, thế nhưng lại luôn lặp lại không ngừng, càng về sau thì càng sốt cao không giảm, tiểu thân thể giờ giống như một cái bếp lò nhỏ, mồ hôi không xuất ra được, tiếng khóc cũng từ từ nhỏ đi

Lôi Tấn mấy ngày nay thấy bé hiếu động nghịch ngơm, trái tim lo lắng mới thoáng buống xuống giờ lại bị treo lên, gấp đến độ hàng đêm ngủ không yên, cả đêm mấy lần tỉnh giấc ôm lấy Nho, có hai lần ẩn ẩn có dấu hiệu sảy thai

Mặc Nhã lúc này quyết định mang Nho quay về Báo tộc bộ tộc tìm Thiên Khải, chính là cho dù tốc độ của y có nhanh đến mất cũng phải mất trên dưới hai mươi ngày, chỉ sợ Nho còn nhỏ kiên trì không được, Bối Cách sau khi nghe nói, liền đưa ra một loại san hô màu bạc chỉ sinh trưởng dưới đáy biến, vẫn luôn mang theo bên người, một mảnh có thể duy trì hạ nhiệt độ đến nửa ngày, tổng cộng có đến trên dưới một trăm mảnh, cũng đủ để chống đỡ đến lúc y trở về, Bối Cách thậm chí còn vì Nho mà chủ động liên hệ với Lam Tề, để cho gã ở dọc đường tuỳ lúc cung cấp hỗ trợ

Lôi Tấn vô luận như thế nào cũng lo lắng, kiên trì muốn cùng trở về, nhưng giữa hai chân hắn lúc này lại có vết máu chảy ra, vì không để kéo dài hành trình trở về của Mặc Nhã, làm chậm trễ thời gian trị liệu của Nho, đành cắn môi chủ động ở lại

“Không cần suy nghĩ quá nhiều, không có tin tức gì chính là tin tức tốt, ta thấy thân thể của Nho được dưỡng không tồi, ngươi ngày đó cũng nói Thiên Khải cùng Xuân Kỷ là y sư tốt nhất trên địa lục, Nho ngày trước bị bệnh nặng như vậy họ cũng có thể cứu, lần này hẳn cũng có thể.” Hạo Thần vỗ vỗ tay hắn an ủi

Ngắn ngủi chừng mười ngày, một chút thịt Lôi Tấn dưỡng ra ở đây đã biến mất không còn

“A sao….” Lôi Tấn chỉ gọi một tiếng này, cũng không nói ra lời nữa, không ai biết bản thân hắn đối với hài tử kia tồn tại rất nhiều áy náy, nếu không phải bản thân lúc trước cố ý không cần bé, Nho như thế nào từ nhỏ lại nhiều bệnh nhiều tai như vậy.

“ta hiểu được, ta đều hiểu được.” Ông từng bị mất một đứa con, như thế nào không biết phần lo lắng kia của một a sao đối với đứa nhỏ của mình

“Chính là trong bụng con còn có hai bảo bảo, Mặc Nhãg nói hai hài tử này có thể bị sinh non, ngươi ăn chút gì đi, bằng không như thế nào có được khí lực.” Mặc Nhãg đem thức ăn đặt đến trước mặt hắn, đều là những thứ Lôi Tấn thích ăn, còn có ít dưa leo mới hái gần đây, trộn cùng mộc nhĩ và trứng gà rừng

“lại sinh non sao?” Lôi Tấn nhìn bụng mình lẩm bẩm nói, tuy biết song sinh tử tỷ lệ sinh nọn rất cao, thế nhưng Nho sinh non vẫn lưu lại ám ảnh không nhỏ trong lòng hắn

“không cần lo lắng, tuy rằng song sinh tử hiếm thấy, nhưng a sao đã sinh ba đứa nhỏ, trong bộ tộc cũng có lão y sư đã đỡ đẻ nhiều năm, hơn nữa còn có Mặc Nhãg mà.” Hạo Thần nghĩ hắn lo lắng lúc đứa nhỏ ra đời không có bọn Mặc Nhã ở cạnh

Cho dù thân như Hạo Thần, Lôi Tấn cũng không muốn ông vì hắn là sốt ruột, nỗ lực cười, gật gật đầu, kéo ít đồ ăn qua, chuẩn bị dùng cơm

Hạo Thần thấy hắn chịu ăn, từ đó cũng hơi yên tâm

Mùa hè vốn là mùa bận rộn, hơn nữa gần đây trong bộ tộc muốn chia đất, các hộ gia đình lại càng bận rộn tìm không ra hướng bắc, ăn trưa xong, Hạo Thần dặn dò Lôi Tấn nghỉ ngơi sớm, liền cùng Cảnh Bình khiêng nông cụ cùng xuất môn

Sau trưa trời khô nóng, Lôi Tấn ở trên giường thϊếp đi một lúc, mơ thấy Nho đang học đi đường, cước bộ đột nhiên không ổn, ngã trên đất, hắn lập tức chạy qua dìu, nhưng mà vô luận hắn đi như thế nào cũng không thể đến bên cạnh Nho, sốt ruột, liền tỉnh lại, ra một thân mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm, hắn từ từ kéo thân thể cồng kềnh của mình dậy, tự mình múc nước lau lau người, lại thay một bộ đồ khác, nhưng ngồi ở trên giường lại không buồn ngủ, Mặc Nhã mang Nho đi đã tới hai mươi ngày, nhưng một chút tin tức cũng không có.

Lôi Tấn dọc theo đường núi đi về phía Đông, phía Đông có thể nhìn thấy biển, nếu có tộc nhân Phi Vũ tộc bay qua, nói không chừng Mặc Nhã có thể nhờ họ đưa chút tin tức tới, khắp núi vắng lặng, dọc đường đi cũng không gặp được người nào. Hắn ở trên núi đứng nửa buổi chiều, đưa mắt nhìn quanh, trừ bỏ chim biển, cũng không thấy nửa cái bóng của Phi Vũ tộc nào, Lôi Tấn vẫn chưa từ bỏ ý định, hơn nữa gió biển thổi tan thời tiết nóng, so với trong nhà còn mát mẻ hơn, nghĩ thầm ngồi đợi thêm lát nữa cũng không có trở ngại gì, mang thai hơn bảy tháng lại đứng lâu khiến hắn mệt muốn chết, liền tìm một tảng đá ven đường ngồi xuống, nhưng àm lúc trước mưa nhiều, tảng đá này tuy rằng trên mặt chôn sâu dưới lòng đất, nhưng trong thực tế đã lỏng ra, hắn vừa ngồi xuống, tảng đá liền mang theo người cùng bùn đất lăn dọc theo triền núi xuống, đột biến này làm cho Lôi Tấn căn bản không thể phản ứng, chỉ kịp cuộn tròn người lại, lấy ahi tay bảo vệ bụng của mình

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương