Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên
-
Chương 3: Kiếm ăn…
Chính là ngay sau đó, Tô Sách đen mặt.
Sự tình rơi từ trên cây xuống hiển nhiên động tác quá lớn, vì thế cái khăn tắm vốn quấn bên hông Tô Sách cũng theo đó mà bay bay, cuối cùng theo cú va chạm đau bặng bụng đã hoàn toàn rời khỏi cậu.
Nói cách khác, hiện giờ Tô Sách hoàn toàn trần trụi.
Tiếp đó, Tô Sách hắt xì một cái.
Quả nhiên vẫn ăn mặc quá ít…
Sư tử thật cẩn thận để Tô Sách từ trên lưng nó trượt xuống, không quên dùng chi trước đỡ cậu, Tô Sách có chút xấu hổ, nhưng nếu sư tử làm vậy thì cậu chỉ có thể bám lấy cái chân kia, từng chút một dịch chuyển xuống đất, sau đó nhanh chóng đưa lưng về phía sư tử chạy tới chỗ khăn tắm rơi xuống, nhặt nó lên, rất nhanh quấn nó lại bên hông mình một lần nữa.
Vì thế, Tô Sách không thấy được ánh mắt sáng quắt của sư tử nhìn chằm chằm mình ở phía sau.
Chờ lúc Tô Sách quay đầu lại, sư tử đã nhào tới, vừa lúc khống chế làm cậu bị kiềm ở giữa hai chân nó.
Tô Sách ngẩng đầu nhìn, ánh mắt con sư tử này thực nhiệt tình, cũng không có vẻ hung ác.
Thở dài một hơi, Tô Sách lại nghe thấy tiếng bụng mình kêu réo.
Giống như phản ứng lại, con sư tử hoàng kim từng bước lui về phía sau, lại tiếp tục lui nữa, bộ dáng có chút luyến tiếc, bất quá nó lập tức nhanh chóng chạy ra bên kia vài bước, dùng miệng ngậm lấy thứ gì đó ném tới trước mặt Tô Sách—— ‘bịch’ một tiếng, bụi đất bay mù mịt.
Tô Sách nhìn thử, phát hiện đó là một động vật giống như lộc hoang bị cắn đứt cổ, bất quá hình thể cũng khá lớn, so với con sư tử này còn lớn hơn một vòng.
Sư tử bước tới trước vài bước, dùng chân đẩy đẩy con lộc về phía Tô Sách, ánh mắt sáng ngời, bên trong tựa hồ có chút… lấy lòng?
Tô Sách có chút hoài nghi mình nhìn lầm rồi, bất quá cậu đại khái cũng hiểu được ý tứ của sư tử: “…Đại gia hỏa, cho ta sao?”
Sư tử nhìn Tô Sách, giống như nghe hiểu, lại giống như không hiểu, nó thấy Tô Sách không động đậy gì, liền đẩy đẩy con lộc tới chút nữa.
Vì thế Tô Sách đi qua, đưa tay sờ lên người con lộc, lúc này thấy rõ ràng ánh mắt cổ vũ của sư tử—— được rồi, cậu cũng không biết vì sao mình có thể nhìn ra đó là ‘cổ vũ’.
Bụng thật sự rất đói, sư tử thoạt nhỉn muốn dùng con lộc này uy mình ăn no, như vậy, Tô Sách cũng không khách khí. Tô Sách nghĩ như vậy, chuẩn bị lột da, nhóm lửa nướng thịt lộc.
Tô Sách cẩn thận đưa tay tới phần bị cắn ở gáy cổ con lộc, thử dùng tay xé… không rách chút nào. Tô Sách đột nhiên nhớ tới, là nhân loại, cậu không đủ sức mạnh để tay không xé da động vật. Vừa nãy đúng là hồ đồ.
Trên người Tô Sách hiện giờ lại không có bất cứ thứ gì sắc bén, không có khả năng lột da, vì thế cậu nhìn xung quanh thử, ý đồ tìm nhánh cây bén nhọn một chút thử xem. Cứ vậy nhìn nhìn một hồi, ánh mắt Tô Sách dừng lại trên… ngón chân của sư tử hoàng kim.
Mỗi móng vuốt đều thực sắc bén a…
Nghĩ đến cái bụng đói đến khó nhịn, hơn nữa con sư tử này tựa hồ không có ác ý với mình, Tô Sách quyết định nhờ nó hỗ trợ.
“Đại gia hỏa, lại đây một chút.” Tô Sách thử vẫy tay với con sư tử.
Ngay sau đó, sư tử kia thật sự giống như rất vui vẻ—— kì thực Tô Sách thực không ngờ như vậy—— lắc lắc cái đuôi chạy tới, ánh mắt nóng rực đầy chờ mong nhìn cậu.
Tô Sách dừng một chút, lấy tay chỉa chỉa con lộc: “Đại gia hỏa, giúp ta xé lớp da ra đi, được không?”
Sư tử nghiêng đầu, nó nghe không hiểu.
Tô Sách thở phào, trước đó cậu thấy bộ dáng nó rất có nhân tính, còn tưởng nó là sinh vật được đám nhà khoa học kết hợp gen với nhân loại! Nếu là vậy thì rất tàn nhẫn…
——may mắn không phải.
Vì thế Tô Sách cảm thấy, nếu ngôn ngữ không thông, mà con sư tử này thoạt nhìn rất thông minh, như vậy, không bằng để cậu làm mẫu trước.
Tô Sách liền ngồi xổm xuống, dùng tay làm ra động tác ‘xé xé’, sau đó ngẩng đầu lên nhìn sư tử, con sư tử cũng nhìn cậu… Rốt, rốt cuộc nó có hiểu không?
Sự thực chứng minh, sư tử đã hiểu.
Nó lập tức ‘ngao’ một tiếng chạy tới, giơ chi trước ‘roẹt roẹt’ hai cái, con lộc kia lập tức chia năm xẻ bảy!
Tô Sách lau giọt máu bị bắn lên mặt, tự nói với mình, con sư tử này có thể làm đến mức này đã rất không dễ dàng.
Sư tử quay đầu, quỷ dị lộ ra vẻ mặt tranh công, sau đó nó đi tới trước mặt Tô Sách, cúi đầu, củng củng bụng cậu.
Tô Sách khựng một chút, sau đó đưa tay xoa xoa mớ lông rậm trên đầu nó, sư tử híp mắt khò khè một chốc, chậm rì rì nằm úp sấp xuống. Tô Sách phải nhặt mấy khối thịt nát lại một chỗ, chờ cậu đốt lửa rồi có thể nướng ăn.
Trước tiên gom đám lá khô lại một chỗ, sau đó tùy tiện nhặt vài tảng đá dưới gốc cây, dùng sức đập chúng với nhau, tia lửa xẹt xẹt bắn ra bốn phía, bắn vào trong đám lá cây lập tức bốc cháy. Tiếp đó dùng nhánh cây xiên thịt… xiên… xiên… xiên không qua.
Thịt này tựa hồ hơi mềm dẻo một chút, Tô Sách dùng lực mạnh hơn một chút, còn cố ý dùng nhanh cây sắc nhọn nhất, nhưng vẫn như cũ không thể xuyên qua miếng thịt, chỉ có thể đâm vào một cái lỗ nhỏ xíu, chẳng lẽ vì nhánh cây này quá cứng… Tô Sách đột nhiên cảm thấy, bữa cơm này có thể trở thành hi vọng xa với đối với mình.
Thở dài một hơi—— ở trong này một chút mà Tô Sách đã thở dài hơn cả một năm, tiếp tục công việc trong tay.
Không bao lâu sau, đột nhiên có một thứ gì đó tròn trục trục lăn tới bên chân Tô Sách. Tô Sách cúi đầu nhìn thử, là trái cây trên cây cổ thụ cậu nhìn trúng khi nãy, nhìn gần nó lớn như một cái chậu vậy.
Qua một chốc lại lăn tới thêm một trái, Tô Sách nhìn thấy sư tử đang nhếch miệng, dùng chân đá trái thứ ba lăn qua.
Đây là vì thấy mình không ăn được thịt nên đặc biệt hái cho mình sao… trong lòng Tô Sách có chút cảm động. Lại nói tiếp, nếu không phải có con sư tử này, một mình cậu ngây ngốc trong rừng, thật sự không biết có thể sống sót hay không, ít nhất, thức ăn cũng là một vấn đề lớn. Hơn nữa vừa rồi mình ở trên cây bị một con chim to hất ngã xuống, nếu không phải có sư tử đỡ được, chỉ sợ hiện giờ mình đã biến thành một đống thịt nát đi.
Tới gần một quả, Tô Sách giang tay ôm lấy nó, phát hiện loại quả này vô cùng mềm mại, dùng sức đè ép xuống thì giống hệt quả bóng cao su, lúc buông tay ra lại co dãn lại như cũ, bên trong hẳn là chứa nước trái cây. Tô Sách dùng tay thử, da rất dày, cậu đại khái không có biện pháp chọt một lỗ để uống chất lỏng bên trong. Ngay lúc Tô Sách suy nghĩ thì một cái chân sư tử tráng kiện đưa tới, dùng móng vuốt chọt nhẹ một cái——
Nước trái cây màu trắng ngà theo lớp da màu đỏ bên ngoài trào ra, Tô Sách cảm thấy mình càng đói bụng hơn, cúi đầu, há mồm to mà uống từng ngụm, rất nhanh liền thỏa mãn dạ dày đã đói tới kêu réo của mình. Đến lúc còn lại hơn phân nửa nước trái cây, Tô Sách đã không thể uống nổi nữa, liền túm nó lại xách theo, cái túi nặng trĩu hệt như cầm một cái gói to.
Sau đó nhớ tới đại thụ kia rốt cuộc cao cỡ nào… Mà theo Tô Sách biết, sư tử tuy có thể leo cây, nhưng không thể leo quá cao như vậy mới đúng. Con sư tử hoàng kim này làm thế nào hái trái cây này xuống cho mình?
Bất quá nghi vấn của Tô Sách lập tức được giải đáp.
Có lẽ mùi máu tươi của thịt lộc không xử lý đúng đã hấp dẫn một con mãnh thú khác tới—— là một con báo hoa có thể trạng nhỏ hơn sư tử một chút. Nó tao nhã mà thong dong nện bước đi tới, nhẹ nhàng, lưu loát phóng về phía Tô Sách!
Tô Sách chỉ cảm thấy hoa mắt, sư tử vốn đang nằm bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên bật dậy, lủi tới trước mặt cậu! Trong phút chốc, hai đầu dã thú hung hăng lao vào đánh nhau!
Cái đầu sư tử chuyển động, con báo kia bị nó cắn trúng chân trước, nhưng con báo cũng giảo hoạt, phát hiện địch nhân có khí lực quá lớn, cư nhiên nương theo lực đạo này, nhanh chóng phóng lên đại thụ! Mà sư tử cũng lập tức đuổi theo, hai đầu dã thú truy truy đuổi đuổi, rốt cuộc đụng mặt trên một nhánh cây to—— chúng nó đối mặt, liếc mắt nhìn đối phương một cái, tiện đà lần thứ hai nhào về phía đối phương!
Thật sự là… lợi hại a.
Tô Sách nhìn thấy một sư một báo kịch liệt tranh đấu, nhìn đường cong cơ thể vô cùng lưu sướng, phương pháp chiến đấu tràn ngập dã tính cùng nhanh nhẹn, tông mao vàng ươm hệt như lóe hào quang—— đột nhiên cảm thấy có chút hoa mắt mê mẩn.
Rốt cuộc vua muôn thú vẫn thuộc về sư tử, con báo kia cho dù móng vuốt có sắc bén như đao, cho dù cái đuôi cứng rắn mạnh mẽ như cây roi, cho dù lợi hại như vậy thì cuối cùng vẫn bị sư tử cắn vào yết hầu, máu tươi thoáng chốc phun ra, hệt như một cơn mưa máu… Mà cơ thể nó hệt như không còn chút sức mạnh nào rơi thẳng xuống đất.
‘Ầm——’ huyết nhục mơ hồ.
Sư tử đứng trên chạc cây phát ra một tiếng rống to, sau đó đột nhiên nhảy xuống đất!
Tô Sách kinh ngạc bật dậy, lúc cậu đang trợn mắt há hốc thì con sư tử kia bắt đầu biến hóa cực nhanh!
Rút đi một thân da lông, thân hình đột nhiên duỗi ra, giống như nó trở nên cao lớn hơn, lại giống như lại đột ngột nhỏ đi… Cuối cùng, nó rung người một cái, biến thành một nam nhân cao lớn thon dài.
…. biến thành người!
Sự tình rơi từ trên cây xuống hiển nhiên động tác quá lớn, vì thế cái khăn tắm vốn quấn bên hông Tô Sách cũng theo đó mà bay bay, cuối cùng theo cú va chạm đau bặng bụng đã hoàn toàn rời khỏi cậu.
Nói cách khác, hiện giờ Tô Sách hoàn toàn trần trụi.
Tiếp đó, Tô Sách hắt xì một cái.
Quả nhiên vẫn ăn mặc quá ít…
Sư tử thật cẩn thận để Tô Sách từ trên lưng nó trượt xuống, không quên dùng chi trước đỡ cậu, Tô Sách có chút xấu hổ, nhưng nếu sư tử làm vậy thì cậu chỉ có thể bám lấy cái chân kia, từng chút một dịch chuyển xuống đất, sau đó nhanh chóng đưa lưng về phía sư tử chạy tới chỗ khăn tắm rơi xuống, nhặt nó lên, rất nhanh quấn nó lại bên hông mình một lần nữa.
Vì thế, Tô Sách không thấy được ánh mắt sáng quắt của sư tử nhìn chằm chằm mình ở phía sau.
Chờ lúc Tô Sách quay đầu lại, sư tử đã nhào tới, vừa lúc khống chế làm cậu bị kiềm ở giữa hai chân nó.
Tô Sách ngẩng đầu nhìn, ánh mắt con sư tử này thực nhiệt tình, cũng không có vẻ hung ác.
Thở dài một hơi, Tô Sách lại nghe thấy tiếng bụng mình kêu réo.
Giống như phản ứng lại, con sư tử hoàng kim từng bước lui về phía sau, lại tiếp tục lui nữa, bộ dáng có chút luyến tiếc, bất quá nó lập tức nhanh chóng chạy ra bên kia vài bước, dùng miệng ngậm lấy thứ gì đó ném tới trước mặt Tô Sách—— ‘bịch’ một tiếng, bụi đất bay mù mịt.
Tô Sách nhìn thử, phát hiện đó là một động vật giống như lộc hoang bị cắn đứt cổ, bất quá hình thể cũng khá lớn, so với con sư tử này còn lớn hơn một vòng.
Sư tử bước tới trước vài bước, dùng chân đẩy đẩy con lộc về phía Tô Sách, ánh mắt sáng ngời, bên trong tựa hồ có chút… lấy lòng?
Tô Sách có chút hoài nghi mình nhìn lầm rồi, bất quá cậu đại khái cũng hiểu được ý tứ của sư tử: “…Đại gia hỏa, cho ta sao?”
Sư tử nhìn Tô Sách, giống như nghe hiểu, lại giống như không hiểu, nó thấy Tô Sách không động đậy gì, liền đẩy đẩy con lộc tới chút nữa.
Vì thế Tô Sách đi qua, đưa tay sờ lên người con lộc, lúc này thấy rõ ràng ánh mắt cổ vũ của sư tử—— được rồi, cậu cũng không biết vì sao mình có thể nhìn ra đó là ‘cổ vũ’.
Bụng thật sự rất đói, sư tử thoạt nhỉn muốn dùng con lộc này uy mình ăn no, như vậy, Tô Sách cũng không khách khí. Tô Sách nghĩ như vậy, chuẩn bị lột da, nhóm lửa nướng thịt lộc.
Tô Sách cẩn thận đưa tay tới phần bị cắn ở gáy cổ con lộc, thử dùng tay xé… không rách chút nào. Tô Sách đột nhiên nhớ tới, là nhân loại, cậu không đủ sức mạnh để tay không xé da động vật. Vừa nãy đúng là hồ đồ.
Trên người Tô Sách hiện giờ lại không có bất cứ thứ gì sắc bén, không có khả năng lột da, vì thế cậu nhìn xung quanh thử, ý đồ tìm nhánh cây bén nhọn một chút thử xem. Cứ vậy nhìn nhìn một hồi, ánh mắt Tô Sách dừng lại trên… ngón chân của sư tử hoàng kim.
Mỗi móng vuốt đều thực sắc bén a…
Nghĩ đến cái bụng đói đến khó nhịn, hơn nữa con sư tử này tựa hồ không có ác ý với mình, Tô Sách quyết định nhờ nó hỗ trợ.
“Đại gia hỏa, lại đây một chút.” Tô Sách thử vẫy tay với con sư tử.
Ngay sau đó, sư tử kia thật sự giống như rất vui vẻ—— kì thực Tô Sách thực không ngờ như vậy—— lắc lắc cái đuôi chạy tới, ánh mắt nóng rực đầy chờ mong nhìn cậu.
Tô Sách dừng một chút, lấy tay chỉa chỉa con lộc: “Đại gia hỏa, giúp ta xé lớp da ra đi, được không?”
Sư tử nghiêng đầu, nó nghe không hiểu.
Tô Sách thở phào, trước đó cậu thấy bộ dáng nó rất có nhân tính, còn tưởng nó là sinh vật được đám nhà khoa học kết hợp gen với nhân loại! Nếu là vậy thì rất tàn nhẫn…
——may mắn không phải.
Vì thế Tô Sách cảm thấy, nếu ngôn ngữ không thông, mà con sư tử này thoạt nhìn rất thông minh, như vậy, không bằng để cậu làm mẫu trước.
Tô Sách liền ngồi xổm xuống, dùng tay làm ra động tác ‘xé xé’, sau đó ngẩng đầu lên nhìn sư tử, con sư tử cũng nhìn cậu… Rốt, rốt cuộc nó có hiểu không?
Sự thực chứng minh, sư tử đã hiểu.
Nó lập tức ‘ngao’ một tiếng chạy tới, giơ chi trước ‘roẹt roẹt’ hai cái, con lộc kia lập tức chia năm xẻ bảy!
Tô Sách lau giọt máu bị bắn lên mặt, tự nói với mình, con sư tử này có thể làm đến mức này đã rất không dễ dàng.
Sư tử quay đầu, quỷ dị lộ ra vẻ mặt tranh công, sau đó nó đi tới trước mặt Tô Sách, cúi đầu, củng củng bụng cậu.
Tô Sách khựng một chút, sau đó đưa tay xoa xoa mớ lông rậm trên đầu nó, sư tử híp mắt khò khè một chốc, chậm rì rì nằm úp sấp xuống. Tô Sách phải nhặt mấy khối thịt nát lại một chỗ, chờ cậu đốt lửa rồi có thể nướng ăn.
Trước tiên gom đám lá khô lại một chỗ, sau đó tùy tiện nhặt vài tảng đá dưới gốc cây, dùng sức đập chúng với nhau, tia lửa xẹt xẹt bắn ra bốn phía, bắn vào trong đám lá cây lập tức bốc cháy. Tiếp đó dùng nhánh cây xiên thịt… xiên… xiên… xiên không qua.
Thịt này tựa hồ hơi mềm dẻo một chút, Tô Sách dùng lực mạnh hơn một chút, còn cố ý dùng nhanh cây sắc nhọn nhất, nhưng vẫn như cũ không thể xuyên qua miếng thịt, chỉ có thể đâm vào một cái lỗ nhỏ xíu, chẳng lẽ vì nhánh cây này quá cứng… Tô Sách đột nhiên cảm thấy, bữa cơm này có thể trở thành hi vọng xa với đối với mình.
Thở dài một hơi—— ở trong này một chút mà Tô Sách đã thở dài hơn cả một năm, tiếp tục công việc trong tay.
Không bao lâu sau, đột nhiên có một thứ gì đó tròn trục trục lăn tới bên chân Tô Sách. Tô Sách cúi đầu nhìn thử, là trái cây trên cây cổ thụ cậu nhìn trúng khi nãy, nhìn gần nó lớn như một cái chậu vậy.
Qua một chốc lại lăn tới thêm một trái, Tô Sách nhìn thấy sư tử đang nhếch miệng, dùng chân đá trái thứ ba lăn qua.
Đây là vì thấy mình không ăn được thịt nên đặc biệt hái cho mình sao… trong lòng Tô Sách có chút cảm động. Lại nói tiếp, nếu không phải có con sư tử này, một mình cậu ngây ngốc trong rừng, thật sự không biết có thể sống sót hay không, ít nhất, thức ăn cũng là một vấn đề lớn. Hơn nữa vừa rồi mình ở trên cây bị một con chim to hất ngã xuống, nếu không phải có sư tử đỡ được, chỉ sợ hiện giờ mình đã biến thành một đống thịt nát đi.
Tới gần một quả, Tô Sách giang tay ôm lấy nó, phát hiện loại quả này vô cùng mềm mại, dùng sức đè ép xuống thì giống hệt quả bóng cao su, lúc buông tay ra lại co dãn lại như cũ, bên trong hẳn là chứa nước trái cây. Tô Sách dùng tay thử, da rất dày, cậu đại khái không có biện pháp chọt một lỗ để uống chất lỏng bên trong. Ngay lúc Tô Sách suy nghĩ thì một cái chân sư tử tráng kiện đưa tới, dùng móng vuốt chọt nhẹ một cái——
Nước trái cây màu trắng ngà theo lớp da màu đỏ bên ngoài trào ra, Tô Sách cảm thấy mình càng đói bụng hơn, cúi đầu, há mồm to mà uống từng ngụm, rất nhanh liền thỏa mãn dạ dày đã đói tới kêu réo của mình. Đến lúc còn lại hơn phân nửa nước trái cây, Tô Sách đã không thể uống nổi nữa, liền túm nó lại xách theo, cái túi nặng trĩu hệt như cầm một cái gói to.
Sau đó nhớ tới đại thụ kia rốt cuộc cao cỡ nào… Mà theo Tô Sách biết, sư tử tuy có thể leo cây, nhưng không thể leo quá cao như vậy mới đúng. Con sư tử hoàng kim này làm thế nào hái trái cây này xuống cho mình?
Bất quá nghi vấn của Tô Sách lập tức được giải đáp.
Có lẽ mùi máu tươi của thịt lộc không xử lý đúng đã hấp dẫn một con mãnh thú khác tới—— là một con báo hoa có thể trạng nhỏ hơn sư tử một chút. Nó tao nhã mà thong dong nện bước đi tới, nhẹ nhàng, lưu loát phóng về phía Tô Sách!
Tô Sách chỉ cảm thấy hoa mắt, sư tử vốn đang nằm bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên bật dậy, lủi tới trước mặt cậu! Trong phút chốc, hai đầu dã thú hung hăng lao vào đánh nhau!
Cái đầu sư tử chuyển động, con báo kia bị nó cắn trúng chân trước, nhưng con báo cũng giảo hoạt, phát hiện địch nhân có khí lực quá lớn, cư nhiên nương theo lực đạo này, nhanh chóng phóng lên đại thụ! Mà sư tử cũng lập tức đuổi theo, hai đầu dã thú truy truy đuổi đuổi, rốt cuộc đụng mặt trên một nhánh cây to—— chúng nó đối mặt, liếc mắt nhìn đối phương một cái, tiện đà lần thứ hai nhào về phía đối phương!
Thật sự là… lợi hại a.
Tô Sách nhìn thấy một sư một báo kịch liệt tranh đấu, nhìn đường cong cơ thể vô cùng lưu sướng, phương pháp chiến đấu tràn ngập dã tính cùng nhanh nhẹn, tông mao vàng ươm hệt như lóe hào quang—— đột nhiên cảm thấy có chút hoa mắt mê mẩn.
Rốt cuộc vua muôn thú vẫn thuộc về sư tử, con báo kia cho dù móng vuốt có sắc bén như đao, cho dù cái đuôi cứng rắn mạnh mẽ như cây roi, cho dù lợi hại như vậy thì cuối cùng vẫn bị sư tử cắn vào yết hầu, máu tươi thoáng chốc phun ra, hệt như một cơn mưa máu… Mà cơ thể nó hệt như không còn chút sức mạnh nào rơi thẳng xuống đất.
‘Ầm——’ huyết nhục mơ hồ.
Sư tử đứng trên chạc cây phát ra một tiếng rống to, sau đó đột nhiên nhảy xuống đất!
Tô Sách kinh ngạc bật dậy, lúc cậu đang trợn mắt há hốc thì con sư tử kia bắt đầu biến hóa cực nhanh!
Rút đi một thân da lông, thân hình đột nhiên duỗi ra, giống như nó trở nên cao lớn hơn, lại giống như lại đột ngột nhỏ đi… Cuối cùng, nó rung người một cái, biến thành một nam nhân cao lớn thon dài.
…. biến thành người!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook