Vết thương của Tô Mặc trông có vẻ đáng sợ, đổ máu cũng nhiều, nhưng thực chất không nặng lắm.

Bôi thuốc không bao lâu, máu đã ngừng chảy, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm thì vết thương sẽ gần như khỏi hẳn.Đêm đó, Lucca kiên quyết giữ Tô Mặc lại nghỉ ngơi ở chỗ mình, chứ để Hassan đưa về thì y không an tâm.

Vốn dĩ y định bỏ Hassan ngoài sân một đêm, nhưng Tô Mặc cứ nhìn chằm chằm y với vẻ đáng thương, y buộc lòng phải để Hassan vào nhà.Hassan vừa vào cửa thì suýt nữa bổ nhào lên người Tô Mặc, muốn xem xem rốt cuộc thương tích của cậu ra sao.

Hắn chờ ở ngoài cửa đã lâu, nghe tiếng rống giận của Lucca và tiếng kêu đau lúc thoa thuốc của Tô Mặc, mỗi phút mỗi giây đều lo lắng không thôi.Tô Mặc giữ chặt chăn không buông: “Không sao mà! Thật sự không sao cả! Lucca nói mai là khoẻ thôi!”.Hassan không dám mạnh tay với Tô Mặc, nghe cậu cam đoan như vậy, lại thấy Lucca miễn cưỡng gật đầu, cuối cùng cũng yên tâm phần nào.

Hắn dùng chăn ôm lấy Tô Mặc vào lòng, vỗ nhẹ dỗ cậu ngủ.Hôm sau, sau khi kiểm tra lại, Lucca cho Tô Mặc về nhà.


Cả đoạn đường Hassan đều nắm chặt tay Tô Mặc không buông, dùng hành động để chứng tỏ hắn nhất định sẽ không để Tô Mặc rời khỏi lần nào nữa.

Quả nhiên khi về đến nhà, ánh mắt của Tô Mặc đã sáng sủa hơn nhiều, hành động đến gần hôn lên môi Hassan cũng thân mật, tự nhiên hơn.“Hassan, Lucca nói vào lần thứ hai thì giống cái sẽ không bị thương nữa, tối nay có muốn thử lại không?”, Tô Mặc ngồi trên người Hassan, ôm cổ hắn khẽ hỏi.“Không được!”.Hassan la lên, thấy Tô Mặc sợ run liền vội vỗ lưng cậu trấn an.

Âm lượng cũng giảm xuống một chút: “Em vẫn chưa trưởng thành, tuyệt đối không được! Hôm qua chưa vào hết mà em đã bị thương như vậy rồi! Trước khi trưởng thành thì nhất định không được!”.Tô Mặc rụt cổ, cau mày buồn rầu nói: “Nhưng nếu Hassan muốn thì phải làm sao?”.Hassan buồn bực vô cùng.

Những gì hắn nói tối qua đều vô ích sao? Tô Mặc hoàn toàn không tin hắn! Không thì sao cứ hỏi vấn đề này?Muốn thì phải làm sao? Thì em đè tôi! Trước giờ không phải vẫn vậy sao!Hassan thật sự không biết phải nói sao, phải thế nào Tô Mặc mới hiểu được hắn thật sự không để tâm quá khứ của cậu đây! Hay là, do khả năng truyền đạt vụng về của hắn… Hắn vẫn nên trực tiếp dùng hành động để bày tỏ thì hơn!Nói là làm, Hassan ôm Tô Mặc lên giường, dứt khoát lột sạch cả hai rồi giang chân ngồi trên người Tô Mặc trong ánh mắt hoảng loạn của cậu, kế đó đưa tay vuốt ve cậu bé của Tô Mặc đến khi nó đứng lên, nhắm ngay cửa huyệt, chậm rãi ngồi xuống –như Tô Mặc đã làm hôm qua vậy.Động thịt hơn một tháng không bị xâm nhập vừa chặt lại mẫn cảm vô cùng.

Khi cơ thể dần hạ xuống, thứ kia không ngừng chen vào.

Đôi chân rắn chắc, cứng cáp của Hassan bắt đầu run rẩy, suýt nữa thì không chống đỡ được trọng lượng cơ thể.Đúng lúc này, Tô Mặc bỗng nhiên ưỡn hông đẩy lên.

Hassan kêu to một tiếng, dương vật giật nảy rồi bắn ra.

Hai chân hắn bỗng xụi lơ, ngồi luôn xuống bụng dưới Tô Mặc.“Ưm a…”.

Hassan bị đâm vào chỗ sâu nhất.

Cả cơ thể co giật, cậu bé cũng bắn dịch nóng ra dữ dội hơn, văng cả lên mặt Tô Mặc.Cảm giác cao trào xa cách đã lâu nay ập tới dũng mãnh vô cùng.


Chỉ mới bắn ra thôi mà chân Hassan đã mềm nhũn, làm thế nào cũng không chống dậy được.

Nhưng cơ thể vừa nếm được vị ngọt hiển nhiên vẫn chưa thoả mãn, nó không ngừng đòi hỏi nhiều hơn nữa.“Tô Mặc… làm tôi……”, Hassan nhìn Tô Mặc van xin.Tô Mặc vỗ vỗ Hassan, ý bảo hắn xuống khỏi người mình, sau đó trở người tiến vào.“A a… Ưm… a a a!”.

Hành động đâm rút mãnh liệt hoàn toàn khác với sự xâm nhập chậm rãi mới nãy, Hassan liên tục lớn tiếng rên la, hoàn toàn chìm đắm trong những lần lên đỉnh bất tận.Sao cơ thể… lại… Hassan bắt đầu thấy sợ hãi.

Cơ thể bỗng trở nên quá mẫn cảm, chỉ mới bắt đầu mà hắn đã thấy không thể chịu được.

Theo như tác phong đó giờ của Tô Mặc thì thật khó tưởng tượng hắn sẽ bị làm thành cái dạng gì…“A a! A… Đừng, đừng mà…”.

Lại một luồng dịch nóng bỏng bắn ra, Hassan cảm thấy cả người như bị vắt kiệt.


Hắn vô thức cầu xin, không hề ôm hy vọng Tô Mặc sẽ dừng lại.Nhưng không ngờ, Tô Mặc thật sự buông tha cho hắn.

Công kích mạnh mẽ trong cơ thể dần chậm lại, sau đó từ từ rời khỏi nơi phía sau.“Hassan? Anh vẫn ổn chứ?”.Hắn nghe tiếng Tô Mặc hỏi nhưng chỉ có thể ậm ừ rên rỉ.

Một cái chăn mỏng phủ lên cơ thể mỏi mệt ướt đẫm mồ hôi của hắn.

Hắn cảm thấy Tô Mặc nhẹ nhàng đứng dậy rời đi, sau đó ngoài sân truyền đến tiếng cọt kẹt của máy bơm nước giếng.Tốt quá.

Hassan mơ màng khẽ mỉm cười, để mặc mình mê man thiếp đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương