Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
-
Chương 86
“Lucca, giúp tôi một chuyện”.
Hassan dịu dàng khẽ cọ lên gương mặt lạnh lẽo của Tô Mặc, đầu không ngẩng lên, nói với Lucca, “Xin anh hãy chôn cất tôi và Tô Mặc cùng một chỗ”.“Tôi đã hứa sẽ làm chứng cho Tô Mặc.
Chuyện này cậu không có lỗi, sẽ không bị nghiêm phạt”.Tuy cảm thấy không đáng cho Tô Mặc, nhưng Lucca tin Tô Mặc nói thật.
Nếu không vì Tô Mặc phạm phải sai lầm không thể tha thứ thì Hassan thương cậu hơn cả tính mạng sao có thể tuyệt tình như thế được.Chuyện đã đến nước này, ai đúng ai sai còn quan trọng sao? Nếu sớm biết làm vậy sẽ bức tử Tô Mặc, hắn có còn nhẫn tâm gỡ tay Tô Mặc ra, kiên quyết rời đi hay không?Hassan hôn lên môi Tô Mặc.
Chúng vẫn mềm mại như thế, chẳng qua đã không còn hơi thở ngọt ngào vui tươi, mà thay vào đó là sự lạnh lẽo thấu xương.
“Tôi không thể để em ấy đợi quá lâu được.
Chúng tôi đã trao nhau lời thề tối cao rồi”.Lucca kinh ngạc lui ra sau một bước.
Tô Mặc còn nhỏ như vậy mà hai người đã trao nhau lời thề bạn đời? Nhưng mà, tại sao một đôi đã đồng thuận lời thề bạn đời tối cao lại đi đến kết cục này?Lucca lại lui thêm hai bước, đi ra ngoài cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Y không thể nào ngăn cản một giống đực đã mất đi bạn đời thực hiện lời thề của mình.Hassan cẩn thận ôm Tô Mặc rồi nằm xuống, để Tô Mặc tựa trên người mình, giống như cái ngày Tô Mặc bị thương do Hard vô tình đánh trúng, họ cũng như thế này.
Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của Tô Mặc kề sát hắn, nhắm mắt và yên lặng như đang ngủ.
Nhưng nay, không có nhiệt độ cơ thể.
Không có hô hấp.
Cũng không có nhịp tim.Cuối cùng Hassan cũng chảy nước mắt: “Tô Mặc, xin lỗi… xin lỗi em……”.Một tay hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo Tô Mặc, tay kia để trên ngực mình, năm ngón tay dùng sức, chậm rãi đâm vào người.
Tàn nhẫn như thế, thờ ơ với cả tiếng gọi tuyệt vọng của Tô Mặc, không cần phải tồn tại nữa.“Dừng tay! Hassan! Tên ngốc này! Dừng tay!”.
Trong một chiều không gian thần bí, Tô Mặc trơ mắt nhìn ngón tay Hassan đâm vào ngực, nôn nóng cố kêu to, nhưng Hassan không hề cảm nhận được, máu tươi không ngừng chảy ra từ kẽ tay.Tô Mặc gần như phát điên.
Tại sao cậu lại còn sống! Tại sao phải để cậu trơ mắt chứng kiến Hassan moi tim như vậy! Rõ ràng là lỗi của cậu!“Dừng tay! Hassan! Dừng tay!”.Đốt tay đầu tiên đã hoàn toàn cắm vào ngực, trên mặt Hassan nở nụ cười như được giải thoát.
Tô Mặc suy sụp liều mạng xé tan trói buộc vô hình trên người.
Là ai? Là ai đã đặt thời gian đếm ngược một tiếng, là ai đưa cậu tới đây, để cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Hassan ra đi đau đớn như vậy? Là ngài sao, Đại thần xuyên việt?Thật vô lương tâm, rõ ràng là ta cứu cậu.Vậy thì xin ngài hãy cứu Hassan! Tôi van ngài, mau cứu Hassan!Việc này không thuộc phạm vi của ta… nhưng cậu bằng lòng lấy gì đánh đổi?“Toàn bộ!”, Tô Mặc không chút do dự trả lời, “Tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả!”.Tiếng cười khẽ vui sướng vang lên.
Một tín đồ thú vị.
Bóng dáng Tô Mặc dần biến mất khỏi chiều không gian nọ.(Ta thắng.
Đại thần xuyên việt mỉm cười nhìn Thần Thú, ngón tay mảnh khảnh lướt qua cơ bụng cuồn cuộn của ai kia.
Nên hưởng thụ chiến lợi phẩm của ta sao đây?)Một bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo ấn lại bàn tay đang đâm vào ngực của Hassan, rồi yếu ớt trượt xuống.
Nhưng như vậy cũng đủ để ngăn Hassan tiếp tục.“Tô Mặc?”.
Hassan run sợ nhìn chằm chằm Tô Mặc, sợ bỏ lỡ bất kỳ động tĩnh nào, hoặc phát hiện vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.Tô Mặc không mở mắt, chỉ khẽ nói hai chữ “dừng tay”, rất khó nghe thấy.
Nhưng Hassan lại cảm nhận được nhịp tim của cậu.“Tô Mặc!”, Hassan mừng rỡ ôm Tô Mặc nhảy cẫng lên, hoàn toàn không để ý năm cái lỗ không ngừng chảy máu trên ngực, “Lucca! Lucca! Tô Mặc sống lại!”.Tôi sống lại rồi, nhưng nếu không chữa trị thì anh sẽ là người chết đó! Lòng Tô Mặc nóng như lửa đốt.
Tuy cậu đã sống lại, nhưng sinh lực đã trôi đi trước đó không hề hồi phục, nên lúc này vẫn đau đớn, mệt mỏi như sắp chết.
Cậu cố đẩy Lucca vừa vội vọt vào đã suýt nữa nhào lên người mình, gắng sức nói, “Hassan… tim……”.Lucca bị ép đành bất đắc dĩ ngó sang Hassan trước, thấy mấy lỗ máu trên người hắn liền bị doạ giật cả mình.
“Chuyện gì vậy!”.
Y vội vàng lôi Hassan qua kiểm tra, nhưng sau khi xem xong thì phẩy tay: “Không sao! Không chết được!”.Nhờ ơn da dày thịt béo của giống đực, vết thương vốn trí mạng với giống cái, nhưng với Hassan thì chẳng qua chỉ mới xuyên qua cơ ngực dày chắc của hắn thôi.
Căn bản chỉ là vết thương ngoài da, không đáng kể.Không chết thì may rồi.
Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ xem như cậu đã lĩnh hội sâu sắc cái gọi là “Ngoài chết ra thì không có chuyện gì lớn”.Sinh lực không tiếp tục trôi đi, nhưng đau đớn thì vẫn còn, không tốt lên, nhưng cũng không tệ đi.
Xem ra cái giá cậu phải trả không bao gồm cả tính mạng của mình, thật tốt quá.Là do cậu sơ sót.
Hassan đã đáp lại lời thề tối cao, nhất định muốn cùng sống cùng chết với cậu.
Nhỡ cái giá để cứu Hassan là tính mạng của cậu thì khi cậu chết, chẳng phải Hassan sẽ moi tim hắn lần nữa sao.
Thật đáng sợ, may mà không cần.Có điều, đầu óc thú nhân đơn giản thật.
Tô Mặc cảm thán.
Khiến Hassan hứa hẹn cùng chết chẳng phải là Tô Mặc không trong sạch đã làm hắn thất vọng sao! Nếu do cậu giấu giếm chuyện quá khứ thì đáng lẽ phải tuyên bố lời thề không có hiệu lực chứ? Không thể không chết cùng cậu, sau khi chết còn phải chôn cùng mộ – Hassan phải chịu uất ức biết bao nhiêu!Hôm nào phải hỏi Lucca xem có cách nào giải trừ lời thề bạn đời không.Với lại, âm thanh kia thật sự là của Đại thần xuyên việt sao?Cậu chết đi sống lại, rốt cuộc phải đánh đổi điều gì?Tô Mặc miên man suy nghĩ, ý thức dần chìm vào bóng tối..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook