Trong sân nhất thời im phăng phắt, chỉ còn lại tiếng Hassan cúi đầu thở dốc.

Tô Mặc che đi gương mặt đỏ bừng, nếu không phải vì quá khoa trương, cậu đã hận không thể bịt kín luôn hai tai rồi!
Đừng có phát ra âm thanh như vậy nữa…cứng đến đau luôn rồi này…
Lucca nhịn cười nhìn Tô Mặc.

Xem ra tiểu giống cái này trốn không thoát rồi, cư nhiên lại có phản ứng với giọng của Hassan.

Bất quá cũng khó trách, có ai ngờ được Hassan trông ngu ngốc như thế mà lại có một cơ thể mẫn cảm và thanh âm mê người thế này chứ? Ngay cả y nghe mà mặt mày cũng phải đỏ rần! Nếu giống cái khác mà biết được thì đã không bỏ qua từ lâu rồi!
Có điều, Lucca cảm thấy không một giống cái nào hợp với Hassan hơn Tô Mặc.


Tịch mịch hơn mười năm, thật không uổng công hắn đã chờ đợi lâu như vậy.
Lucca bước đến kéo Tô Mặc đang ngồi xổm dưới đất giả làm đà điểu dậy.

“Mệt sao?”
Tô Mặc mù mịt vừa lắc đầu rồi lại gật đầu.

Hiện tại, tai cậu trừ tiếng thở dốc trầm đục của Hassan thì hoàn toàn không nghe lọt âm thanh nào khác.
Lucca đẩy cậu ra phía trước, gần như dán sát vào lưng Hassan.

“Tính sơ thì cũng được gần bốn mươi roi rồi, mệt là chuyện bình thường.

Nhìn này, đây đều là vết roi mà cậu tạo ra, nếu không đánh mạnh hơn thì hoàn toàn không thấy đâu!”
Thấy Tô Mặc say mê xoa lưng Hassan, lại nghe được tiếng thở dốc của Hassan thoáng sững lại, Lucca lặng lẽ rời khỏi sân, đóng cửa sân lại.

Khoảng thời gian kế tiếp, cứ giao cả cho bọn họ thôi.
Tô Mặc xác thật đã vô cùng mê muội.

Đứng gần như thế, toàn bộ giác quan của cậu đã bị thân hình cao lớn trước mắt bao phủ.
Dưới đầu ngón tay là xúc cảm ấm áp, căng chặt tràn ngập sức mạnh, ngay trước mũi là độ ấm cùng hơi ẩm đặc trưng chỉ giống đực mới có.


Bên tai là tiếng thở dốc trầm đục càng lúc càng dồn dập cùng tiếng rên rỉ kìm nén, trong mắt chỉ nhìn thấy một mảng da thịt màu đồng cổ, in hằn hơn mười đường ngấn đo đỏ xếp chồng chéo nhau, bên trên là lớp mồ hôi mỏng, giờ phút này đang tích lại thành từng giọt, chầm chậm chảy xuống theo những con đường đan xen trên tấm lưng hắn…
Tô Mặc đã quên hết mọi thứ, ghé sát người vào, vươn đầu lưỡi liếm đi những giọt mồ hôi khiến cậu ghen tị kia.
Hassan đột nhiên run rẩy, khẽ gầm một tiếng bén nhọn.

Hắn cảm thấy toàn thân mình như đang cháy phừng lên, chỗ đó, có chút ẩm ướt lại lành lạnh, vẽ lên cơ thể đang bừng cháy của hắn, khiến hắn lúc thì thoải mái, khi lại đau đớn.
“A…a!” Lưỡi đao ươn ướt hơi lạnh chậm rãi di động, rạch mở cơ thể hắn, cướp đi toàn bộ lý trí, áp chế hô hấp của hắn.

Hắn run rẩy kịch liệt trong tình trạng hít thở không thông cùng nỗi sợ hãi bị dao cắt, miệng phát ra tiếng rên rỉ như hấp hối, thống khổ bao nhiêu lại vui sướng bấy nhiêu.
Tô Mặc bị một tiếng rên này làm cho bừng tỉnh, mới phát hiện chính mình đã gần như dán vào lưng Hassan, miệng lưỡi vẽ loạn trên lưng hắn, vô cùng ngang ngược.

Mà hô hấp của người đàn ông bị chà đạp đã đứt quãng không còn như lúc đầu, thân thể không ngừng run rẩy quả thật trông vô cùng đáng yêu.
Tô Mặc bị chính mình dọa cho ngốc luôn.


Cậu cậu cậu cậu cậu đã làm cái gì thế này! Thừa dịp người ta không có năng lực phản kháng mà trắng trợn quấy rối, đúng là một tên cầm thú!
Tam quan của cậu đâu? Tiết tháo đâu? Không báo một tiếng đã nát thành tro rồi đó hả? !
Cậu không muốn thành một tên khốn nạn như thế đâu! Cậu muốn vui vẻ sống với Hassan mà! Nhưng mà bộ dáng cậu vừa cầm thú lại dâm đãng như vậy, Hassan có thấy xem thường cậu không? Có khi nào sẽ thấy cậu không phải là một giống cái mà hắn có thể ở cùng cả đời không? Tô Mặc gần như bị bản thân làm cho suy sụp.
Thế nhưng Tô Mặc lại không biết, kẻ thật sự sắp hỏng mất lại chính là Hassan!
Tô Mặc rời khỏi rồi, cơn nóng như thiêu đốt cùng sự lạnh lẽo như bị cắt xẻ dần rút đi, lý trí của Hassan cũng chậm rãi trở lại.

Hắn chầm chậm điều chỉnh lại cảm giác còn lưu lại trong cơ thể mình, sau đó thì ý thức được……Hắn động dục rồi!
Hắn động dục trước một tiểu giống cái vị thành niên! Hắn phát tình trong quá trình tiểu giống cái trừng phạt hắn! Nỗi xấu hổ cùng cực ập đến, khiến hắn cơ hồ không thể nào hô hấp được.
Hắn điên cuồng muốn chấm dứt cơn hứng tình trong cơ thể, thế nhưng cảm giác vui sướng xấu hổ dường như đặc biệt ồn ào náo động, khiến hắn hoàn toàn không thể điều khiển được.
“Tô Mặc…Tô Mặc…” Hassan tuyệt vọng khẽ ngân, thanh âm mang theo sự khát vọng như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương