Ngày hôm sau khi tỉnh lại, vết thương của Hassan đã hoàn toàn kết vảy, không còn nghiêm trọng như trước nữa.

Họng của Tô Mặc lại đau không lên tiếng nổi.

Hassan đau lòng khôn cùng, thế mới biết hóa ra mỗi lần Tô Mặc mút cho hắn đều sẽ khổ như vậy.

Hắn vô cùng tự trách bản thân, còn tỏ vẻ sẽ không để Tô Mặc làm vậy nữa.Làm thì cũng đã làm xong mịa nó rồi, hối hận có tác dụng gì nữa hả.

Tô Mặc phất tay, tiến tới gần bên tai Hassan, khẽ nói: “Hassan thích là được rồi.”Hassan thoáng do dự, sau đó lắc mạnh đầu.

Quả thật hắn rất thích cái cảm giác ấm áp và thoải mái đó, nhưng nếu thay vào đó là Tô Mặc phải chịu đau thì dù sảng khoái mấy, hắn cũng không cần.Tô Mặc nhìn là biết Hassan nghĩ cái gì, lòng thấy ấm áp không thôi, lại không kìm được nảy sinh vài ý nghĩ tà ác mà sau khi ló ra thì cũng chẳng kéo về được nữa.

Cậu cắn tai Hassan khiêu khích, nhỏ giọng nói: “Thế thì Hassan tự mút, có được không?”Hassan khẽ thở gấp, quay đầu giải cứu tai mình khỏi răng của Tô Mặc: “Tự mình mút là sao?”Tô Mặc cười rộ lên, đưa tay điểm điểm lên môi Hassan, lại chạm nhẹ vào cậu bé mới sáng sớm đã ngoan ngoãn của Hassan: “Hassan, tự mút cho mình, mút đến bắn ra.”Hassan trợn tròn mắt, mặt mày tức thì đỏ bừng: “Cái này này này… sao… sao có thể chứ!”“Được chứ.

Hassan thử xem!” Tô Mặc giật dây hắn.Hassan lắc đầu quầy quậy.


Chuyện này chỉ nghĩ tới thôi đã thấy vô cùng kỳ quái rồi!Hassan càng xấu hổ kháng cự, Tô Mặc lại càng hừng hực khí thế.

Thấy Hassan đỏ mặt, dù thế nào cũng không chịu nghe theo, Tô Mặc liền dứt khoát tung sát chiêu: “Đây là một phần trong hình phạt.

Anh muốn cự tuyệt sao?”Cơ thể Hassan cứng đờ, van xin nhìn Tô Mặc.

Tô Mặc đương nhiên không bị đả động.

Hassan cứng người một chốc, cuối cùng chậm rãi chống người dậy, cố gắng đưa đầu mình sát về phía nơi giữa hai chân, lại làm thế nào cũng với không tới, trông vừa ngốc vừa chẳng ra làm sao.Tô Mặc phụt cười thành tiếng, cảm thấy họng mình dường như không còn đau nữa.“Không phải như vậy.” Tô Mặc vỗ vai Hassan bảo hắn nằm thẳng xuống, sau đó hướng dẫn từng bước: “Nâng chân lên.

Lên nữa.

Kề sát về phía đầu.

Đầu gối để tới ngang hai bên tai.

Phải, tách ra, thêm chút nữa.

Lấy cánh tay giữ lấy mắt cá chân.

Tay thì kê ở sau đầu.

Tốt lắm, làm như vậy đó.”Cậu hoàn toàn không lo Hassan sẽ không làm được.

Mèo chó còn liếm cúc hoa của mình vô cùng dễ dàng, huống hồ chỉ là liếm jj (dương vật) mà thôi.Quả thật tư thế Hassan vừa làm cũng không khó.


Nhưng mà… vừa mở mắt liền nhìn thấy cậu em khổng lồ của bản thân xồng xộc ngay trước mũi, Hassan hoảng sợ suýt la lên, sau đó ngượng ngùng đến độ mặt mày đỏ bừng.“Tô Mặc… Không… a…” Hassan cực kỳ xấu hổ muốn cầu xin.

Hơi thở nóng ấm phả vào đỉnh dương vật đang phình to rỉ nước, khiến cả người hắn run rẩy, lời cự tuyệt cũng không nói thành lời.Tô Mặc mỉm cười nhìn toàn bộ phản ứng của Hassan: “Thoải mái không? Hassan?”Hassan mím chặt môi không dám lên tiếng nữa, lại tuyệt vọng phát hiện ngay cả dòng khí mình thở ra cũng trở thành sự kích thích khó tả, khiến cơ thể hắn hưng phấn, bừng cháy không ngừng.“Làm thế này có thể ngửi được mùi vị của bản thân đúng không? Hassan?” Tô Mặc nhỏ giọng hướng dẫn: “Nó thế nào?”“Ưm…” Hassan không tự chủ được mà hít một hơi theo sự dẫn dắt của Tô Mặc.

Mùi tanh nồng đậm đặc trưng của giống đực ập thẳng vào mũi khiến hắn vô cùng xấu hổ, nức nở thành tiếng.

Không, không ngờ hắn lại kêu Tô Mặc mút chỗ này của hắn…“Hassan thích mùi vị của mình không? Có muốn nếm thử chút không? Nhìn xem, dịch chảy xuống rồi kìa.” Âm thanh dụ dỗ của Tô Mặc thật sự quá tà ác, Hassan không tài nào kháng cự nổi, rõ ràng đã xấu hổ run cầm cập, lại cứ đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy giọt sương ở đầu đỉnh.“A…” Đầu lưỡi thô ráp lướt qua đỉnh đầu da mỏng, khiến Hassan phải run rẩy thở dốc.

Giọt sương sớm mằn mặn, là từ… từ… Đầu óc Hassan đã hoàn toàn hỗn loạn, không còn nghĩ ngợi gì được nữa.“Rất thoải mái đúng không? Tiếp tục, liếm tiếp đi.

Đầu lưỡi có thể đâm vào lỗ nhỏ kia! Thử xem, chính xác, vói lưỡi vào… Thoải mái không? Đừng có ngừng, tiếp đi…”Tô Mặc dụ dỗ Hassan tự thăm dò “cậu em” của mình từng chút một.

Hassan vô thức làm theo, khiến bản thân phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ lại hỗn loạn, cơ thể co giật liên hồi.“Ừm, Hassan giỏi quá.” Đến khi cả người Hassan đều nhuộm một màu hồng mê người, Tô Mặc mới đưa ra mệnh lệnh tiếp theo: “Bây giờ thì há miệng, ngậm hết toàn bộ vào.”Hassan nhắm mắt lại, buông thả mình làm ra hành động đủ để xấu hổ tới chết.

Hắn há miệng, ngậm lấy đầu đỉnh của “cậu bé” đang phình to còn giật nảy vào miệng.

Âm ấm, nóng bỏng, ướt át, căng chặt.

Cảm giác thoải mái tột cùng và nỗi xấu hổ cùng cực đồng thời ập tới, cũng nhanh chóng hòa vào nhau, giống như gió mượn thế lửa, lửa trợ gió lớn, tức thì đốt cháy hắn gần như thiêu rụi.“A a a… Ưm…a ~ …”Hassan kêu điên cuồng.


Cổ họng chuyển động không ngừng mang đến một sự kích thích mới, khiến tiếng gào của hắn lại càng cuồng loạn.

Cơn kích thích cũng theo đó mà lớn dần, tựa như một cái xoắn ốc bất ngờ bay lên, nhanh chóng đẩy hắn về phía đỉnh cao.“Phải, làm như thế đó.

Chuyển động lưỡi nữa, làm mình thoải mái đi.”Tô Mặc vẫn tiếp tục dụ dỗ, nhưng Hassan đã không còn cần nữa.

Hắn theo bản năng mà dốc hết sức để làm mình sướng hơn.

Hút, liếm, nuốt, cử động yết hầu, thậm chí là dùng cả răng nanh khẽ cắn…Cơn khoái cảm mãnh liệt như tra tấn, hoàn toàn khác với sự thoải mái mà Tô Mặc mang tới cho hắn.

Thế nhưng hắn lại điên cuồng tăng thêm cho mình sự khoái cảm gần như tra tấn ấy, không ngừng thít chặt cổ họng.

Tiếng gào thét mơ hồ bị vòm miệng chặn lại không thoát ra được..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương