Bởi vì hôm sau là ngày Hassan đi săn nên tối đó Tô Mặc và Hassan chỉ ôm nhau ngủ vô cùng thuần khiết.

Sáng hôm sau tỉnh giấc, tiễn Hassan đi xong, Tô Mặc vô cùng tự giác chạy tới nhà Lucca hóng chuyện.Các giống cái lần lượt đến, người thì mỹ mãn mặt mày rạng rỡ, người lại rầu rĩ không vui, tỉ lệ có vẻ là năm năm.

Tô Mặc ngó một hồi, Lucca và Lemmy đều thuộc về nhóm trước.

Cái tướng cười ‘cuối cùng cũng ăn vào miệng mà còn no nê nữa’ phải nói là nhìn dâm quá trời dâm.

(¬‿¬)“Aiya, tối qua cậu thế nào?”“Cậu nói trước đi! Tối qua sao?”Những giống cái đã thành công muốn khoe khoang, nhưng lại thẹn thùng, đẩy qua đẩy lại cười nói không ngừng.

Ngay cả các giống cái gặp thất bại cũng nháo nhào xúm lại, muốn “đồng bọn” chia sẻ kinh nghiệm thành công.Ngượng ngùng một hồi, cuối cùng Lemmy không kiềm chế nổi nữa, mở miệng đầu tiên: “Những gì Tô Mặc nói thật sự rất có ích! Tôi làm theo hết! Cảm… cảm giác đó…” Lemmy hồi tưởng lại dư vị khi đó: “Phải nói là quá tuyệt vời!”“Thật hả, thật hả!” “Carter nhà cậu có khóc không?” “Cậu làm anh ta không dậy nổi luôn hả?” “Anh ta có cầu xin tha thứ không?” Các giống cái nhất thời sôi trào, hỏi hết cái này tới cái khác.“Đương nhiên!” Lemmy kiêu ngạo hất cằm: “Hơn nữa…” Cậu chàng ậm ừ một lúc, bộ dáng như không biết nên nói hay không, mọi người tức thì nổi điên thúc giục.


Lemmy kích thích mọi người, thấy đủ rồi liền đắc ý tuyên bố: “Hơn nữa, vào phút cuối, Carter còn bị tui ép phải cầu xin tha nữa đó!”Hồi tưởng lại cơ thể bắp thịt cường tráng của Carter không ngừng run rẩy dưới thân mình, rồi rên rỉ nức nở van xin theo động tác của bản thân… Hai má Lemmy đỏ bừng, ánh sáng trong mắt lại sáng đến mức làm người khác không thể nhìn thẳng.“Oa…” Các giống cái đều vô cùng thán phục.

Lemmy thật là lợi hại! Nhìn bộ dạng của cậu ta là biết cảm giác đó rất rất rất tuyệt! Chúng ta tuyệt đối không thể nản lòng, phải tiếp tục cố gắng mới được!“Lemmy, Lemmy, rốt cuộc là cậu đã làm thế nào vậy, nói chi tiết cho bọn này nghe coi!” Các giống cái khiêm tốn thỉnh giáo, ý chí chiến đấu sôi sùng sục.Bên đám giống đực lại chẳng hề vui vẻ đầm ấm như bên này.

Hầu hết bọn họ đều mang vẻ mặt buồn bực, cực kỳ thống khổ uất ức và khó chịu.

Thế nhưng dựa theo mức độ bi thương thì vẫn có thể chia thành ba loại chính.Loại thứ nhất, cũng chiếm phần lớn, chính là đa số quần chúng giống đực vẫn bị bạn đời của mình giày vò đến gần chết nhưng thật sự không khóc được.Loại thứ hai, tương ứng với các giống cái rầu rĩ không vui, là các giống đực sau khi bị ép gọi ‘anh’ thì không nhịn được nữa mà nổi điên bất chấp đẩy ngã bạn lữ nhà mình.

Tuy rằng trông có vẻ tốt hơn là bị tra tấn cả đêm, nhưng, nhưng mà lại khiến bạn đời của bọn họ không vui! Và hiển nhiên là còn làm các giống đực này đau khổ hơn rất nhiều so với việc bản thân bị tra tấn đủ kiểu!Loại thứ ba, ví dụ đại diện chính là tộc trưởng và Carter, cuối cùng cũng khiến các giống cái thành công thì tâm trạng phức tạp hơn nhiều.Bị ép kêu là anh, bị đè tới độ lưng đau chân nhũn không thể phản kháng, thậm chí là khóc lóc xin tha… Rõ ràng lúc đó xấu hổ đến sống không bằng chết, nhưng mà tại sao sau đó lại nhịn không được mà nhiều lần hồi tưởng lại chứ?Mất thể diện như vậy, lại thoải mái vô cùng… Sự rệu rã kiệt sức hiếm có, nhưng cũng là một lần vui sướng đầm đìa hơn bao giờ hết…Và cả cái nhìn chuyên chú sáng rực cùng sự nhiệt tình vui sướng gần như bừng cháy kia của bạn đời… Các giống đực đã được “nâng cấp” hạn cuối yên lặng nhớ lại sự khoái cảm tột đỉnh ngay cả linh hồn cũng sắp bay ra ngoài kia, trong lòng phải nói là phức tạp hỗn loạn vô cùng.Tô Mặc cảm thấy mỹ mãn, ngồi tám chuyện cả ngày, còn thuận tiện học được vài thứ quan trọng nghe không tệ.

Thấy thời gian cũng không còn sớm, cậu liền tạm biệt mọi người trở về nhà, nấu nước tắm (qua nay cậu rất thích làm việc này), sau đó đi bộ đến chỗ tập hợp của đội đi săn, đợi Hassan về.Còn chưa tới gần thì đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên đó, hình như đội đi săn đã trở lại.


Tô Mặc bước nhanh tới tìm kiếm bóng dáng Hassan, lại nghe thấy có người lớn tiếng hô: “Hassan, tôi tuyên chiến với cậu!”Tô Mặc kinh hãi, lần theo tiếng mà chạy tới, vừa thấy bóng dáng Hassan thì lại nghe thấy hắn trầm giọng đáp: “Tôi chấp nhận.”“Hassan!” Tô Mặc không nhịn được quát lên.

Cái vở kịch khiêu chiến chết tiệt này không phải đã có một lần rồi sao?! Sao lại tới nữa!Nghe thấy tiếng Tô Mặc, Hassan vội quay lại: “Tô Mặc? Sao em lại ở đây?”Tô Mặc tức giận trừng hắn.

Tôi không ở đây thì anh sẽ đồng ý khiêu chiến với người ta sao?!“Tô Mặc?” Một âm thanh kinh hỉ lại chần chừ truyền tới, chính là cái tên vừa khiêu chiến với Hassan.

Tô Mặc nổi giận liếc qua, hửm? Có hơi quen quen nhỉ? Người chim đã quỳ kiến được, em trai Lemmy, tên là… Riley?“Tại sao anh lại khiêu chiến Hassan?” Tô Mặc bất mãn nhíu mày: “Lúc trước tôi đã nói rồi, nếu là chuyện khác, tôi sẽ không can thiệp vào việc của Hassan.

Nhưng nếu vì tôi, tôi từ chối.”Mặt mày Riley nhất thời ảm đạm hẳn.

Gần đây cứ luôn nghe Lemmy kể mãi Tô Mặc thế này Tô Mặc thế kia.


Lúc cải tạo giếng nước cũng nghe thấy tiểu giống cái nhà Hassan ôn nhu săn sóc cho hắn đến cỡ nào, anh ta biết mình chỉ mơ mộng hão huyền nhưng nếu chưa thử mà đã buông tha thì sao cam tâm được.“Cậu có thể từ chối lời theo đuổi của tôi nhưng Hassan thì không thể cự tuyệt lời khiêu chiến của tôi được, trừ phi cậu ta thừa nhận bản thân không xứng với danh xưng người thủ hộ.” Riley cắn răng kiên trì nói: “Hơn nữa, một trận khiêu chiến sẽ giúp cậu biết rõ ai mới là giống đực mạnh nhất, có lẽ cậu sẽ bằng lòng có một lựa chọn tốt hơn.”“Cám ơn ý tốt của anh.

Thế nhưng tôi biết có câu ‘không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn’, cũng có câu ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’ * .” Tô Mặc nhìn Riley với vẻ khinh thường: “Tôi không cần giống đực mạnh nhất, tôi chỉ cần Hassan.”
(* : nguyên văn là ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’: trên người có người, trên trời có trời, nghĩa tương đương câu ‘vỏ quýt dày có móng tay ngọn’)
Nhóm giống đực đứng vây xem lao xao hẳn lên.

Tiểu giống cái nhà Hassan sâu đậm với cậu ta thật!Sắc mặt của Riley cực kỳ khó coi.

Tô Mặc không thèm để ý tới anh ta nữa, kéo Hassan định đi, Hassan lại vẫn đứng yên không nhúc nhích.

“Tô Mặc, tôi muốn nhận lời khiêu chiến của anh ta.” Giọng hắn rất khẽ, cũng rất kiên định.Tô Mặc mất kiên nhẫn quay đầu trừng hắn.

“Còn khiêu chiến cái gì nữa hả! Tôi đã nói rồi, bất kể là thắng hay thua, tôi chỉ cần anh!”“Phải, dù thắng hay thua, em đều chỉ cần tôi, thế thì tôi còn sợ cái gì nữa?” Hassan mỉm cười hôn hôn Tô Mặc: “Tôi là người thủ hộ của em, mặc cho thắng hay thua, sống hay chết, tôi đều sẽ vì em mà chiến đấu đến cùng.


Đây là vinh hiển và tôn nghiêm của người thủ hộ.”Tô Mặc lẳng lặng nhìn Hassan, sau đó thở dài một tiếng.

Cá nhân cậu cảm thấy cuộc chiến bất kể thắng thua cũng không ảnh hưởng tới kết quả này cực kỳ nhảm nhí, nhưng đây lại là thế giới Thú nhân tôn sùng võ dũng, cậu không thể khiến Hassan vì vậy mà hổ thẹn được.

Thế nhưng, điều đó cũng không chứng tỏ cậu sẽ vui vẻ cho phép.

“Còn nhớ em đã từng nói với anh, nếu anh tiếp tục khiến bản thân bị thương thì sẽ thế nào không?”Hassan thoáng sửng sốt, bất ngờ mặt mày đỏ bừng: “Bị một lần thì phạt một lần.

Tôi vẫn nhớ rõ.”“Dù vậy, anh vẫn kiên quyết muốn chấp nhận khiêu chiến?” Tô Mặc hỏi.Hassan kiên định gật đầu.Tô Mặc lại thở dài, sau đó nhón chân hôn hôn Hassan: “Vậy anh đi đi.

Em sẽ luôn dõi theo anh.” Thoáng dừng lại sau đó cảnh cáo: “Lần này không được phân tâm nữa! Không thì…”Mặt của Hassan phải nói là đỏ như muốn trích ra máu, ưm ưm gật đầu liên hồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương