Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
-
Chương 115
Chuyến hành trình trở về bộ lạc tuy có chút kinh hoảng nhưng không hề nguy hiểm.
Khu rừng này vốn không có sinh vật nguy hiểm nào.
Huống hồ còn có thú nhân giống đực đầy mạnh mẽ ở đây, toàn bộ chim muông đều lẩn đi đằng xa, sợ mình sơ ý biến thành món quà để giống đực lấy lòng bạn đời.
Lúc về đến bộ lạc, Hassan hiểu được sâu sắc cái gì là “quắp đuôi thu mình”.
Cái đuôi to dài luồn qua hai chân dán sát vào bụng, nó cố sức che giấu thằng em ướt đẫm đang rỉ nước cùng lỗ hậu khép mở không ngừng trong ánh mắt tò mò quan sát của mọi người.
Dọc đường có rất nhiều người chào hỏi Tô Mặc, cậu cũng mỉm cười đáp lại từng người một.
Hassan chỉ có thể từ tốn chậm rãi bước đi.
Thế nhưng, càng chậm thì cảm giác trong người càng rõ ràng, quả trứng cứng cáp bị đẩy vào điểm gồ kia… đè nghiến… hơi lùi về… rồi lại áp sát…
Tiếng thở dốc của Hassan càng lúc càng nặng nề, cơ thể cũng dần run rẩy dữ dội.
Hắn luôn có cảm giác mọi người dường như đã phát hiện sự khác thường của hắn, sau khi chào hỏi Tô Mặc xong đều sẽ liếc nhìn hắn một cái.
Sự xấu hổ cùng sợ hãi tột độ khiến hắn khó thở, đầu óc dần trống rỗng.
Hassan thật sự không biết mình đã đưa Tô Mặc về nhà thế nào nữa.
Chậm rãi hạ thấp người, xác định Tô Mặc đã bước xuống an toàn, Hassan mới biến về hình người, cả người giật nảy, bắn ra.
Thấy Hassan quỳ rạp xuống đất, mông nhổng cao, hậu huyệt ướt đẫm không ngừng mấp máy, Tô Mặc hoàn toàn không kiềm được trước sự hấp dẫn đó, lập tức nhấc súng xông thẳng vào.
Trong cơn co giật vì lên đỉnh, lỗ nhỏ của Hassan cũng ra sức siết chặt, làm Tô Mặc sảng khoái sung sướng vô cùng.
“Ưm a a a!!”.
Hassan bị Tô Mặc đột kích tức khắc thét lên.
Quả trứng thằn lằn ngọc trong người vốn đã đày đọa hắn lắm rồi, nay lại bị Tô Mặc thọc mạnh vào, đánh thẳng trực diện như vậy, đến độ quả trứng cũng quấy loạn theo, khiến mọi thứ bên trong cơ thể hắn như lộn nhào cả lên.
Đồng thời phía trước cũng tuôn ra không ngừng nghỉ, chất lỏng nóng hổi liên tục bị đẩy ra khỏi cơ thể, mang theo cơn khoái cảm kích thích cực độ.
“A a… Tô Mặc… Không, không được, đừng mà… hức…”, Hassan bị tra tấn chỉ có thể khóc lóc van xin.
Cơ thể cao to nằm dưới đất run rẩy co giật liên hồi, ở trong mắt Tô Mặc chính là sự cám dỗ quyến rũ, hấp dẫn vô cùng.
Tô Mặc giữ lấy thắt lưng gọn ghẽ của Hassan không ngừng đưa đẩy, lúc đâm mạnh vào, thỉnh thoảng lại đụng trúng quả trứng thằn lằn ngọc trơn bóng cứng rắn, cảm giác rất kỳ quái.
Mỗi khi Tô Mặc cố đẩy nó vào sâu hơn, Hassan lại kêu to dữ dội.
“Đừng… Ưm… Tô Mặc, xin em… A! Đừng…”.
Hassan đã bị tra tấn đến sắp phát điên.
Cả cơ thể và linh hồn đều mất khống chế, vừa khóc lóc van xin không muốn, vừa nhấc mông lên để Tô Mặc đâm vào sâu hơn, rồi lại cất tiếng la càng thảm thiết hơn nữa.
Cái phản ứng đầy mâu thuẫn này của hắn làm Tô Mặc hoang mang không thôi, không biết mình nên tiếp tục hay dừng lại.
May mắn là tiếng kêu của Hassan quá quyến rũ, nơi nào đó phía sau lại co rút thít chặt, Tô Mặc đang do dự nhanh chóng bắn ra.
Cảm nhận được luồng dịch nóng hổi Tô Mặc bắn vào trong mình, Hassan xụi lơ như trút được gánh nặng.
Cuối cùng cũng chấm dứt, cơ thể của tiểu giống cái vị thành niên sẽ làm Tô Mặc ít khi bắn lần thứ hai trong cùng một ngày.
Tô Mặc chậm rãi rút khỏi người Hassan.
Hassan thở phào đang định đứng dậy, quả trứng nằm trong người cũng nhúc nhích theo, nghênh ngang tuyên bố sự tồn tại của mình.
Cơ thể Hassan tức thì cứng đờ.
Làm sao đây, quả trứng thằn lằn ngọc… vẫn còn ở trong người hắn!
“Tô Mặc…”.
Hassan nhìn Tô Mặc với vẻ van xin: “Có thể… lấy ra không?”.
“Được chứ”.
Không lấy ra, chẳng lẽ để nó nở luôn hả? “Anh muốn ở ngay trong sân hay vào phòng làm?”.
Lúc này Hassan mới nhận ra mình đang ở ngoài sân.
Hắn ở ngay trong sân nhà mình mần với Tô Mặc! Còn rên cực kỳ lớn tiếng! Mặt mày Hassan đỏ bừng như sắp nhỏ máu tới nơi.
“Về phòng”.
Hassan lập tức gượng dậy, loạng choạng trở về phòng, sau đó run rẩy gục xuống giường.
Tô Mặc vào cùng Hassan, thấy bộ dáng xương cốt mềm nhũn nằm trên giường của hắn, bèn nhân đạo đề nghị được giúp: “Cần em giúp anh lấy ra không?”.
Giúp thế nào? Đưa tay vào rút ra? Hassan tưởng tượng cái cảnh đó, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Một quả trứng cộng thêm tay của Tô Mặc, hắn chết chắc! “Tôi tự làm được!”, Hassan vội nói.
Tô Mặc nhún vai, ngồi xuống chiếc ghế để bên cạnh.
Thế mới nói, một Tô Mặc hoàn toàn thỏa mãn về tinh thần và thể xác sẽ không vì Hassan từ chối ý tốt của cậu một lần nữa mà nổi giận.
Nếu đã nói muốn tự làm thì Hassan cũng không dám chậm trễ.
Chống người dậy xong, hắn bắt đầu dùng sức, muốn đẩy quả trứng thằn lằn ngọc ra khỏi cơ thể.
Tô Mặc vừa thấy tư thế đầu gối, khuỷu tay chống đất của hắn là biết thế nào cũng sẽ không kết thúc sớm.
Có điều, với cái tâm lý khó hiểu cho rằng bản thân phải bị phạt nặng của Hassan, dù có được nhắc nhở thì cũng sẽ biến nó thành kiểu tra tấn kỳ quái nào đó thôi, cứ để hắn thử trước đi vậy.
Quả trứng bị Tô Mặc đẩy vào rất sâu, chỉ mới đưa nó đến miệng huyệt thôi cũng đã tốn rất nhiều sức lực của Hassan.
Cảm giác quả trứng cọ xát vào điểm gồ lên bên trong khiến Hassan suýt nữa lại bắn ra, nhờ ý chí một lòng một dạ muốn nhanh chóng lấy quả trứng ra mới tạm thời kìm nén xuống được.
Nhưng khi quả trứng đến được cửa ra, cuối cùng Hassan cũng gặp phải trở ngại.
Muốn đẩy một quả trứng thằn lằn ngọc lớn xấp xỉ một nắm tay không phải chuyện dễ dàng, Hassan thử vài lần vẫn không thể thành công.
Cuối cùng hắn nín thở, dốc hết sức lực vẫn chỉ ra được phân nửa.
Lúc vừa thả lỏng hít thở thì nó lại tuột vào trong, vừa khéo đụng trúng điểm G, làm Hassan bỗng chốc co giật vì không kịp đề phòng.
“A a… Ứm a…”.
Luồng dịch nóng cố nén xuống trước đó tuôn trào vì cú đột kích bất ngờ của quả trứng.
Hassan không thể tiếp tục quỳ nữa, ngã xuống giường, run rẩy liên hồi.
“Tô Mặc… Ưm… Giúp tôi… Tô Mặc…”.
Hassan cảm thấy toàn bộ sức lực của mình như bị rút sạch, không thể không nức nở gọi Tô Mặc xin giúp đỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook