Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
-
Chương 10
Lucca đợi đến khi trong sân hoàn toàn an tĩnh lại mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Y thật không ngờ hai tên nhóc này có thể giày vò nhau như thế.
Nhất là Tô Mặc, vẫn còn là một tiểu giống cái vị thành niên đó! Rốt cuộc cậu ấy đã làm gì mới có thể khiến Hassan kêu được như…như vậy chứ…
Ngoài sân đã chật ních người rồi đó! Chính y cũng muốn có phản ứng luôn! Vài cặp chồng chồng đang ra ngoài làm việc đã trực tiếp dắt tay nhau về nhà luôn đó biết không hả!
Cái tình hình này, nếu Hassan mà biết được, tuyệt đối sẽ ngượng chết ngay tại chỗ! Nhất định!
Nhanh chóng đóng cửa chặn lại những ánh mắt hiếu kỳ bên ngoài, Lucca không thèm để ý tới Hassan treo người trên hình giá, mà là bước đến nâng Tô Mặc đang ngồi bệt dưới đất dậy.
Tay vừa chạm vào đã thấy ướt sũng, rốt cuộc là đã ra bao nhiêu mồ hôi cơ chứ! Lucca nhíu mày dìu Tô Mặc vào trong phòng, giúp cậu cởi quần áo đã ướt ra.
Tô Mặc dù có phản kháng một tẹo nhưng đều bị y tùy tay đè xuống.
Tiểu giống cái này thật không hiểu chuyện, vừa mới dưỡng thương xong đã mướt mồ hôi như vậy, lại còn hứng gió lạnh ngoài sân nữa chứ, rất dễ mắc bệnh!
Thế nhưng lúc đổi quần cho Tô Mặc, đầu ngón tay của y đột nhiên chạm được một mảng trắng đục, Lucca khựng lại, nhìn kỹ một chút liền lập tức giận tái mặt.
Lucca mau chóng lột sạch Tô Mặc, dùng khăn nóng lau từ đầu tới chân những hai lần, còn đặc biệt cẩn thận, chăm sóc cho tiểu Tô Mặc đã mềm nhũn.
Đến tận khi cả người giống cái ửng đỏ, Lucca mới kéo chăn bao lấy cậu, ngồi xuống cạnh giường, sắc mặt nghiêm lại.
“Tô Mặc, cậu còn chưa trưởng thành, không được làm loại chuyện này.”
Tô Mặc bị y làm cho túng quẫn đến mém bật khóc luôn.
Bị người ta lột sạch quần lót dính tinh dịch…rồi tiểu Tô Mặc bị cầm lấy lau lau…
“Ta trưởng thành rồi! Đã 20 tuổi rồi!” Cuối cùng cậu chỉ có thể phản bác như vậy.
“Cậu 20 rồi?” Lucca vô cùng kinh ngạc, “Không thể nào! Nhiều nhất cũng chỉ 15 thôi! Mà có khi còn chưa tới 15 ấy, trẻ con 15 tuổi còn cao hơn cả cậu!”
Chiều cao trung bình của con người thấp hơn thú nhân mà! Ông anh đây là kỳ thị chủng tộc sao! Tô Mặc nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi thật sự 20 rồi! Thật đó!” Cậu nhấn mạnh, “Hơn nữa, trẻ con 15 tuổi có thể…có thể cái “đó” sao! Nhất định không đúng không!”
Ờ ha.
Lucca sờ cằm.
Nhưng mà… “Dù đã 20 thì vẫn là vị thành niên! Giống cái trưởng thành vào năm 25, giống đực thì 30, cậu quên rồi sao?”
Tô Mặc quên thật.
Cậu chỉ nhớ rõ sinh mệnh của thú nhân khá là dài thôi, lại không nhớ rằng sinh mệnh càng dài thì kỳ phát dục cũng càng lâu.
Nhưng mà cậu thật sự đã hết kỳ dậy thì rồi! Đã thử rất nhiều lần! Thời gian kéo dài cực kỳ lâu!
Cơ mà! Cậu giật mình, khẩn trương nhìn Lucca.
“Vậy Hassan thì sao? Anh ta bao nhiêu tuổi rồi?” Giống đực trưởng thành muộn như vậy mà! Trăm ngàn lần đừng nói với cậu là cậu đã trêu chọc một tiểu giống đực vị thành niên nha a a a a a!
“Hassan đã trưởng thành rồi.” Lucca đáp, “Năm nay cậu ta 45 tuổi.”
45 tuổi! Tô Mặc kinh ngạc há hốc mồm, Hassan rõ ràng nhìn không lớn hơn cậu bao nhiêu hết, thế mà đã là ông chú rồi sao? Không không không, cậu biết tuổi thọ của thú nhân tương đối dài, đem so với con người thì cũng cỡ đầu 20, chỉ là cậu vừa nghe tới con số 45 liền lập tức liên tưởng tới “ông chú”, làm sao bây giờ đây! Cậu vừa mới đùa giỡn một ông chú đó a a a a a……
Lucca nhìn vẻ khiếp sợ, nghiền ngẫm, sụp đổ chợt lóe trên mặt Tô Mặc, trong lòng không khỏi trầm xuống, bắt đầu thấy lo lắng vì Hassan.
“Sao vậy Tô Mặc? Cậu cảm thấy tuổi Hassan quá lớn sao?”
“Hả? Sao? À, có một chút.
Nhưng mà không sao.” Mặc dù Tô Mặc còn hơi bấn loạn.
Năm năm sau, khi cậu 25 tuổi thì Hassan lúc đó cũng đã 50 rồi! Không còn là ông chú nữa, mà là ông cụ luôn sao?! Cậu phải kết hôn với một cụ già 50 tuổi ư???
Lucca thấy Tô Mặc miệng thì nói không sao nhưng lại lộ ra vẻ mặt càng lúc càng thêm suy sụp, lòng tiếp tục trầm xuống.
Nói là không sao vậy chứ thật ra vẫn rất để ý đúng không? Chỉ là tiểu giống cái hơi mềm lòng, không nhẫn tâm từ chối Hassan thôi.
Tuy rằng rất hy vọng Tô Mặc và Hassan có thể đến với nhau, nhưng ý nguyện của giống cái được ưu tiên hàng đầu.
Lucca kéo tay Tô Mặc khuyên bảo an ủi, “Đừng lo, nếu cậu không thích Hassan thì trong bộ lạc vẫn còn rất nhiều giống đực trẻ tuổi lại vĩ đại.
Còn 5 năm nữa cậu mới trưởng thành, còn thời gian để từ từ chọn lựa, đừng quá ép buộc bản thân.”
“Hả? Đâu có, tôi rất muốn Hassan.” Tô Mặc vô thức nhấn mạnh hai chữ “rất muốn”, làm Lucca bất đắc dĩ phì cười.
“Cậu thích thì được rồi.
Dù sao thì hãy nhớ kỹ, trước khi chính thức kết đôi, lúc nào cậu cũng có quyền chọn lựa giống đực khác, đó là quyền lợi của giống cái.
Hassan sẽ không ngăn cản cậu, trước lúc đó cậu ta cũng sẽ không thể làm bất cứ chuyện gì với cậu.”
“Ừm.” Tô Mặc thuận miệng trả lời.
Giống cái của thế giới này thật là siêu hạnh phúc mà.
≧▽≦
Có điều, cậu sẽ không chọn giống đực khác đâu! Hassan tốt lắm rồi! Dù là một tên ngốc thì cũng là người mà đại thần xuyên việt đã định cho cậu mà? Đã được chính thức chứng thực, chất lượng bảo đảm, tuyệt đối là một giống đực tốt một đời không thay đổi, dù có là một ông chú thì cũng là một ông chú anh tuấn trưởng thành cao lớn cường tráng trung khuyển đó biết không! Aiyo vừa nghĩ tới đã thấy có cảm giác rồi… xD ~
Vui vẻ một hồi, Tô Mặc mới chợt nghĩ đến, “A, Hassan đâu?” Đừng nói là vẫn còn bị treo trên giá nha?!
Lucca thoáng sửng sốt, rồi bình tĩnh đi ra ngoài sân, “Tôi dẫn cậu ta vào.”
Hoàn toàn quên mất gì gì đó, y tuyệt không thừa nhận đâu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook