Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới
-
Chương 35: “Siêu nhân điện quang” giá lâm?!!
Bởi vì ‘cặp mắt gấu mèo’ của Viêm, mấy người lại ở bên ngoài trong rừng rậm ngây ngốc nửa ngày, thẳng đến khi quầng thâm trên mắt thú nhân nhạt nhạt dần, mọi người mới khởi hành quay về Bộ lạc, có lẽ là quá mức xấu hổ lại có lẽ do tính cách trời sinh, dọc một đường đi về Viêm đều thập phần im lặng.
Về tới Bộ lạc, mọi người liền chào tạm biệt nhau, giao hẹn ngày mai đến cùng nhau chế tác trúc. Viêm cùng Lâm Thông Bảo theo Hàn đến nhà của hắn đón Tiểu Lạc, nhóc con vừa thấy hai người liền bổ nhào vào trong lòng Lâm Thông Bảo, vừa nói đã chọc cho Lâm Thông Bảo tức điên: “Mẫu mã! Ta muốn đùi gà nướng!” —– Nhóc con chết tiệt, thì ra đùi gà nướng so ra trọng yếu hơn mẫu mã của ngươi ha!
Tiểu Lạc ôm cổ Lâm Thông Bảo, ở trên người hắn hết hít lại ngửi lung tung, cái đầu lông mềm mại một trận lắc tới lắc lui, sau một lâu mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt thất vọng mà than thở. “Còn chưa có a….”
= = Chưa? Chưa có gì? Đứa nhỏ này, như thế nào càng ngày càng nghe không hiểu thằng nhóc con này nói cái gì? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là khác biệt?!
Cự tuyệt lời mời lưu lại của Khải Đạt, Viêm ôm Lâm Thông Bảo, Lâm Thông Bảo ôm Tiểu Lạc, ba người vui vẻ mà trở về nhà, lại bất ngờ nhìn thấy một thú nhân đang đứng ở trước nhà bọn họ, chỉ thấy hắn ta đứng ở cửa, tựa hồ đang chờ đợi bọn họ trở về.
“Áo Đức Mạn?!” Viêm liếc mắt một cái liền nhận ra thú nhân kia, chính là ngữ khí so với dĩ vàng càng thêm nghiêm khắc hơn!
Khụ, Siêu nhân điện quang*? Vậy có đánh quái thú không? Ách, thú nhân hình như chuyên đánh dã thú? Lâm Thông Bảo nuốt nước miếng, tò mò mà đánh giá thú nhân: đồng dạng dáng người cao tráng, nhưng so với dáng người của Viêm mà nói, có gầy hơn một ít, nhưng cơ thể lộ ra lại làm cho hắn ta thoạt nhìn tràn ngập sức bật**, ngũ quan tuấn lãng, bắt mắt nhất chính là đôi mắt tiểu báo nội liễm kia, hơn nữa một đầu tóc bạc cuồng loạn, làm cho cả người hắn ta đều giống như đang vận sức chờ phát động. Lâm Thông Bảo nhớ rõ tộc nhân hổ thú đều không có đặc thù của loài tiểu báo này, chẳng lẽ hắn ta là dị tộc nhân? Tỷ như Báo tộc?
**Ở đây Tiểu Bảo nghe lầm Áo Đức Mạn thành Áo Đặc Mạn, đây là nhân vật trong một game siêu nhân ở TQ tên game là Siêu Nhân Điện Quang, các bạn có thể xem ở đây để rõ hơn nhé (à game của nó nè)
**sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể.
Khi Lâm Thông Bảo đánh giá thú nhân, đồng thời Áo Đức Mạn cũng đang quan sát cậu. Đây là người lão tộc trưởng nói đến, giống cái Viêm mang về sao? Khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn, tóc đen con ngươi đen đặc thù, cái mũi khéo léo tinh tế, kiều môi phấn hồng, đều rất hấp dẫn làm tâm thú nhân rục rịch, một đạo tinh quang từ trong mắt hắn hiện lên.
“Áo Đức Mạn!!” Giọng Viêm trầm thấp mang theo hàm ý cảnh cáo, đừng tưởng rằng hắn nhìn không hiểu, hắn tuyệt không cho phép thằng này đánh chủ ý lên giống cái của hắn!
“Viêm, huynh đệ tốt của ta, chẳng lẽ không chào đón thằng đệ đệ đường xa trở về là ta đây sao!” Áo Đức Mạn mở ra hai tay, tỏ vẻ mình cũng không có ác ý, hắn nghe ra trong giọng nói Viêm mang theo tức giận, nhưng hắn cũng không có ý định lùi bước, hắn —- có là thời gian.
“….”
“Hả? Đệ đệ? Các ngươi là huynh đệ” Lâm Thông Bảo giật mình mà đánh giá qua lại hai người, lúc này mới phát hiện trừ bỏ màu tóc bất đồng, cùng Áo Đức Mạn có cặp mắt tiểu báo độc đáo kia ra, những nơi khác cũng có chút tương tự, vẫn đồng dạng là khuôn mặt tuấn tú, Áo Đức Mạn nhiều hơn một tia tà khí, còn Viêm càng nhiều là lạnh lùng, hơn nữa đối với đôi mắt báo kia, thật sự rất có lực thu hút khiến người chú ý, làm cho người ta thật sự không thể phân tâm nhìn đến hai người có tương tự hay không.
“A, thật sự là vô tình mà, ca ca thế nào lại chưa bao giờ nhắc qua chuyện của ta với ngươi chứ?” Áo Đức Mạn nhếch miệng, lắc đầu thở dài, hơi có chút bất đắc dĩ nói: “Cũng đúng, ta rời đi bộ lạc cũng đã nhiều năm, không chừng ca ca còn cho rằng ta đã chết từ lâu rồi.”
“….” Viêm trầm mặc.
“Ách… Ha ha, ngươi cùng Viêm thoạt nhìn có chút không giống nhau lắm.” Lâm Thông Bảo gãi gãi đầu, xấu hổ mà nói sang chuyện khác.
“À, ngươi là chỉ đôi mắt sao? Cái này có quan hệ một chút đến mẫu mã của chúng ta, mẫu mã có một nửa huyết thống là báo tộc, mà ta vừa vặn được di truyền đặc thù này từ tổ lỗ mã (xưng hô ông nội, ông ngoại thống nhất ở thế giới thú nhân)mà thôi.” Áo Đức Mạn dùng ngón tay nâng cằm, càng phát ra hứng thú với giống cái trước mắt, lại giương mắt nhìn Viêm lãnh mạt không rên lên một tiếng bên cạnh, cười nói: “Chẳng lẽ, Viêm vẫn không nhắc qua với ngươi chuyện về lỗ mã cùng mẫu mã của chúng ta hay sao?”
Lâm Thông Bảo sắc mặt cứng đờ, hình như là không có, hơn nữa Viêm vẫn không chịu nói (ý là chủ động nói đến), hại hắn nghĩ đến cha mẹ Viêm đã mất… Hỗn đản! Người này thực sự xem mình là người nhà sao hử! Lâm Thông Bảo cắn răng tức giận trừng mắt.
“… Ngươi cũng chưa từng hỏi qua ta…. Buổi tối sẽ nói cho ngươi biết, ngoan nha.” Viêm nghĩ muốn giả bộ hồ đồ vô tội cho qua, nhưng vẫn đổi lấy tiểu giống cái càng phẫn nộ trừng mắt nhìn chằm chằm, hắn chỉ đành trước đáp ứng tối nay sẽ giải thích, chuyện cấp bách hiện giờ là phải dỗ dành giống cái đã. Nghĩ tới lỗ mã nhà mình vẫn thường làm cho người ta rút gân kia, nói thật, hắn thật đúng là không muốn để cho tiểu giống cái biết sự tình của cha mẹ mình.
Mặc kệ vẻ mặt xem kịch vui của Áo Đức Mạn bên cạnh, Viêm ôm chặt giống cái trong lòng ngực, cất bước lướt qua Áo Đức Mạn, mở cửa nhà trực tiếp ôm người đi vào.
Áo Đức Mạn đen mặt, không lên tiếng cắn răng cũng cùng đi theo vào nhà.
Vừa mới ngồi xuống, Lâm Thông Bảo vẫn còn đang tức giận, tự nhiên sẽ không lên tiếng, sờ sờ đầu Tiểu Lạc nãy giờ cũng chẳng thấy nói tiếng nào, nhóc con không biết là đang khó chịu cái gì, biểu môi dùng răng nanh chơi với cái nút thắt (cúc áo)được làm từ da thú trên áo của Lâm Thông Bảo.
“A, vài năm không gặp, Lạc nhi cũng đã lớn như vậy, nghi thức trưởng thành cũng đã thông qua rồi nha, thực đáng tiếc lúc ấy ta không có mặt chứng kiến.” Đây là Áo Đức Mạn tìm đề tài.
Đáng tiếc Tiểu Lạc hoàn toàn không thèm để ý đến hắn tên đầu sỏ làm cho nó sinh khí, quay đầu dùng cái mông đối diện với cái của hắn.
Áo Đức Mạn bị xem thường sờ sờ mũi: Tử tiểu quỷ, tính tình y chang lỗ mã của ngươi.
Lâm Thông Bảo dùng sức xoa xoa đầu của nhóc con, trong lòng hắc hắc vui sướng, vật nhỏ còn học được tính tình đùa giỡn người khác.
Nhìn Áo Đức Mạn xấu hổ, lại nhìn Viêm vẫn trầm mặt, Lâm Thông Bảo cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, vì thế đem vấn đề mình muốn hỏi mà lúc nãy Áo Đức Mạn đề cập đến nói ra: “Tóc của ngươi là màu trắng, hơn nữa ngươi có huyết thống báo tộc, vậy hình thú của ngươi là bạch hổ hay là bạch báo vậy?”
Lâm Thông Bảo thao thao bất tuyệt, Viêm lại đen mặt cả khuôn mặt, ở thế giới thú nhân nếu giống cái đối với hình thú của thú nhân tò mò, thì liền chứng tỏ hắn đối với thú nhân đó có hảo cảm, có ý tứ kết giao, đáng thương Lâm Thông Bảo không biết, ở trước mặt Viêm đối với thú nhân khác lấy lòng, tựa như nữ sinh ở trước mặt bạn trai mình, nói với cậu trai khác: “Bạn theo đuổi tôi đi!”, Viêm tuy rằng biết Lâm Thông Bảo không có cái ý tứ kia, nhưng vẫn không khống chế được gương mặt ngầm chuyển xanh, ánh mắt nhìn Áo Đức Mạn cơ hồ muốn ăn thịt gã: Nhóc con! Dám đụng đến giống cái của đại gia ngươi, lão tử liền thiến ngươi!
Áo Đức Mạn ánh mắt lóe lóe, thoáng nhìn sắc mặt Viêm, biết hôm nay mình tới cũng không phải đánh nhau, chẫm rãi nén lại tâm tình sôi trào hàm hồ nói: “Ngươi sẽ có cơ hội…”
“Ngươi rốt cuộc là tới làm cái gì!” Viêm thật sự nhịn không được ra tiếng, trong bụng giấm chua đang sôi sùng sục bốc lên, nếu không nói, giống cái của hắn sẽ bị người khiêng mất!
“Ta chỉ là tới thông tri cho ngươi, ngày hôm qua lão tộc trưởng đã ra quyết định ngày mốt sẽ cử hành nghi thức chọn lựa tân tộc trưởng!”Trên gương mặt tuấn tú của Áo Đức Mạn liền chuyển sang nghiêm túc, hắn nghiêm trang nói: “Ta nhất định sẽ thắng ngươi!”
“Hừ! Nằm mơ!” Hừ lạnh một tiếng, Viêm lơ đểnh.
Hai người tầm mắt giao nhau, lôi minh thiểm điện, cơ hồ phát ra tia lửa. Không khí độ nhiên càng trở nên căng thẳng, khí thế hai người va chạm lẫn nhau, làm cho Lâm Thông Bảo không dám thở mạnh, Tiểu Lạc trong lòng ngực quay tròn chuyển tròng mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
“Ngô…. Mẫu mã, đã đói bụng rồi!” Lạc sờ sờ cái bụng, đáng thương mà ngẩng đầu nhìn Lâm Thông Bảo.
Đang lúc cứng ngắc không biết nên làm cái gì bây giờ, Lâm Thông Bảo nghe được câu này, bật người từ trong lòng ngực Viêm đứng lên, ôm Tiểu Lạc đi tới phòng bếp: “A, chúng ta vẫn còn chưa ăn cơm mà! Bụng nhất định đều đã đói hết rồi, ta đi nấu cơm!” Tốc độ kia, trông giống như là đang chạy nạn. Lặng lẽ đối với Tiểu Lạc trong lòng ngực giơ lên ngón cái —- Tiểu Lạc yêu dấu, GOOD JOB!
Hai người thú nhân bị lưu lại tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không lên tiếng.
Chờ Lâm Thông Bảo làm xong đồ ăn dọn lên bàn thì lại phát hiện hai người từ nãy giờ vẫn không nhúc nhích vẫn bảo trì tư thế cũ, nhất thời khiến cho hắn có cảm giác vì hai người mà cảm thấy lưng đau —- ni mã! Ngồi thẳng đứng như vậy, có cần phải nghiêm túc như vậy không chứ!
Áo Đức Mạn bị một trận mùi thơm nồng đậm từ thức ăn tỏa ra hấp dẫn, cúi dầu nhìn thoáng qua đồ ăn ở trên bàn, Áo Đức Mạn giật mình, con mắt báo hơi mở lớn: “Này, những món này đều là do ngươi làm?”
“Hả? Đúng vậy, bất quá trong bếp nguyên liệu nấu ăn không còn nhiều lắm, chỉ đủ để làm 6 món ăn cùng 2 món canh, không biết có đủ ăn hay không.” Nói xong Lâm Thông Bảo ôm Tiểu Lạc ngồi xuống.
“Đủ rồi, rất thơm, cám ơn.” Nói xong Áo Đức Mạn từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến chỗ chứng giữa Lâm Thông Bảo cùng Viêm ngồi xuống, vốn chỗ ngồi cũng không rộng, hắn vừa ngồi xuống, cơ hồ nửa thân thể dán sát vào Lâm Thông Bảo. Hắn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt giết người của Viêm, mặt dạn mày dày bất động ngồi ở chỗ của mình, nhìn thấy ánh mắt Viêm càng lúc càng nguy hiểm, ngay cả Lâm Thông Bảo cũng đều có chút xấu hổ mà lau một cái hắc tuyến, nhưng Áo Đức Mạn vẫn bày ra một bộ dáng kiên trì, cười nói: “Tại sao cứ nhìn ta hoài thế? Ăn đi, mùi vị kia ngửi vào đã thấy ngon rồi!”
Viêm ở trong lòng thầm nhủ: bình tĩnh, bình tĩnh! Không thể ở trước mặt Bảo Bảo sử dụng bạo lực, sẽ làm bị thương đến hắn. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cứ như vậy mặc niệm mười lần —- Viêm trấn định, sơn bất động ta động!
Viêm đứng lên đi đến bên cạnh Lâm Thông Bảo, đem hắn toàn bộ ôm lấy, sau đó một lần nữa quay về vị trí của mình, ở trên ghế, ngồi xuống chỗ của mình, tốt lắm!
Áo Đức Mạn: “…”
Áo Đức Mạn ăn thức ăn Lâm Thông Bảo nấu, ở mặt ngoài tuy thực trấn định, nhưng tròng lại nhấc lên từng đợt sóng gầm: mùi vị kia…. Mình ở bên ngoài đã nhiều năm, vẫn chưa từng nếm qua thức ăn ngon như vậy, ‘cơm’ vừa thơm vừa dẻo, ‘thịt gà’ mềm và dai, ‘cải trắng’ vừa tươi vừa ngọt…Ngay cả phi ưng tộc được biết đến với nhiều món ăn trứ danh có tiếng, chỉ sợ cũng không làm ra được món ăn thơm ngon như thế này. Nếu như giống cái này trở thành của mình…. Áo Đức Mạn trong mắt tinh quang đại thịnh.
Áo Đức Mạn từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thông Bảo, chỉ biết giống cái này còn chưa thuộc về bất luận kẻ nào, trên người y không có bất kỳ hương vị giống đực nào, thú nhân đối với hương vị của giống cái phi thường mẫn cảm, nhất là cái loại hương vị sau khi giao phối, nhưng ngay cả Viêm người đang ôm y cũng không có…
Nhớ tới lão tộc trưởng Khang Đức nói qua —- sở hữu năng lực không gian hi hữu, dung nhan ngọt ngào, dạy mọi người chăn nuôi gà vịt, bánh bao mỹ vị, còn dựng lên phòng ở vững chắc…. Không cái nào không khiến cho hắn tâm động, huống chi hôm nay vừa thấy, giống cái mềm mại động lòng người như thế, so với những giống cái khác càng kích khởi ý muốn bảo hộ giống cái của thú nhân hơn, hắn có thể nào lại buông tay cơ chứ, Viêm —- ta tuyệt đối sẽ không lại bại dưới tay ngươi!
Cơm nước xong, Viêm không chút khách khí tiễn khách, Áo Đức Mạn tự nhiên không phải người dễ bắt nạt, trước khi đi còn ném lại một câu: “Ta cũng không ngửi được mùi của ngươi ở trên người tiểu giống cái, nhưng không biết ngươi bày ra cái vẻ mặt ‘túng dục quá độ’ là như thế nào vậy?” Thành công làm cho vẻ mặt Viêm càng đen hơn.
Bên cạnh Lâm Thông Bảo nghe nói như thế liền thầm nghĩ: ni mã! Cái này không phải là túng dục quá độ a? Này rõ ràng chính là dục vọng chưa thỏa mãn mà!
Về tới Bộ lạc, mọi người liền chào tạm biệt nhau, giao hẹn ngày mai đến cùng nhau chế tác trúc. Viêm cùng Lâm Thông Bảo theo Hàn đến nhà của hắn đón Tiểu Lạc, nhóc con vừa thấy hai người liền bổ nhào vào trong lòng Lâm Thông Bảo, vừa nói đã chọc cho Lâm Thông Bảo tức điên: “Mẫu mã! Ta muốn đùi gà nướng!” —– Nhóc con chết tiệt, thì ra đùi gà nướng so ra trọng yếu hơn mẫu mã của ngươi ha!
Tiểu Lạc ôm cổ Lâm Thông Bảo, ở trên người hắn hết hít lại ngửi lung tung, cái đầu lông mềm mại một trận lắc tới lắc lui, sau một lâu mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt thất vọng mà than thở. “Còn chưa có a….”
= = Chưa? Chưa có gì? Đứa nhỏ này, như thế nào càng ngày càng nghe không hiểu thằng nhóc con này nói cái gì? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là khác biệt?!
Cự tuyệt lời mời lưu lại của Khải Đạt, Viêm ôm Lâm Thông Bảo, Lâm Thông Bảo ôm Tiểu Lạc, ba người vui vẻ mà trở về nhà, lại bất ngờ nhìn thấy một thú nhân đang đứng ở trước nhà bọn họ, chỉ thấy hắn ta đứng ở cửa, tựa hồ đang chờ đợi bọn họ trở về.
“Áo Đức Mạn?!” Viêm liếc mắt một cái liền nhận ra thú nhân kia, chính là ngữ khí so với dĩ vàng càng thêm nghiêm khắc hơn!
Khụ, Siêu nhân điện quang*? Vậy có đánh quái thú không? Ách, thú nhân hình như chuyên đánh dã thú? Lâm Thông Bảo nuốt nước miếng, tò mò mà đánh giá thú nhân: đồng dạng dáng người cao tráng, nhưng so với dáng người của Viêm mà nói, có gầy hơn một ít, nhưng cơ thể lộ ra lại làm cho hắn ta thoạt nhìn tràn ngập sức bật**, ngũ quan tuấn lãng, bắt mắt nhất chính là đôi mắt tiểu báo nội liễm kia, hơn nữa một đầu tóc bạc cuồng loạn, làm cho cả người hắn ta đều giống như đang vận sức chờ phát động. Lâm Thông Bảo nhớ rõ tộc nhân hổ thú đều không có đặc thù của loài tiểu báo này, chẳng lẽ hắn ta là dị tộc nhân? Tỷ như Báo tộc?
**Ở đây Tiểu Bảo nghe lầm Áo Đức Mạn thành Áo Đặc Mạn, đây là nhân vật trong một game siêu nhân ở TQ tên game là Siêu Nhân Điện Quang, các bạn có thể xem ở đây để rõ hơn nhé (à game của nó nè)
**sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể.
Khi Lâm Thông Bảo đánh giá thú nhân, đồng thời Áo Đức Mạn cũng đang quan sát cậu. Đây là người lão tộc trưởng nói đến, giống cái Viêm mang về sao? Khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn, tóc đen con ngươi đen đặc thù, cái mũi khéo léo tinh tế, kiều môi phấn hồng, đều rất hấp dẫn làm tâm thú nhân rục rịch, một đạo tinh quang từ trong mắt hắn hiện lên.
“Áo Đức Mạn!!” Giọng Viêm trầm thấp mang theo hàm ý cảnh cáo, đừng tưởng rằng hắn nhìn không hiểu, hắn tuyệt không cho phép thằng này đánh chủ ý lên giống cái của hắn!
“Viêm, huynh đệ tốt của ta, chẳng lẽ không chào đón thằng đệ đệ đường xa trở về là ta đây sao!” Áo Đức Mạn mở ra hai tay, tỏ vẻ mình cũng không có ác ý, hắn nghe ra trong giọng nói Viêm mang theo tức giận, nhưng hắn cũng không có ý định lùi bước, hắn —- có là thời gian.
“….”
“Hả? Đệ đệ? Các ngươi là huynh đệ” Lâm Thông Bảo giật mình mà đánh giá qua lại hai người, lúc này mới phát hiện trừ bỏ màu tóc bất đồng, cùng Áo Đức Mạn có cặp mắt tiểu báo độc đáo kia ra, những nơi khác cũng có chút tương tự, vẫn đồng dạng là khuôn mặt tuấn tú, Áo Đức Mạn nhiều hơn một tia tà khí, còn Viêm càng nhiều là lạnh lùng, hơn nữa đối với đôi mắt báo kia, thật sự rất có lực thu hút khiến người chú ý, làm cho người ta thật sự không thể phân tâm nhìn đến hai người có tương tự hay không.
“A, thật sự là vô tình mà, ca ca thế nào lại chưa bao giờ nhắc qua chuyện của ta với ngươi chứ?” Áo Đức Mạn nhếch miệng, lắc đầu thở dài, hơi có chút bất đắc dĩ nói: “Cũng đúng, ta rời đi bộ lạc cũng đã nhiều năm, không chừng ca ca còn cho rằng ta đã chết từ lâu rồi.”
“….” Viêm trầm mặc.
“Ách… Ha ha, ngươi cùng Viêm thoạt nhìn có chút không giống nhau lắm.” Lâm Thông Bảo gãi gãi đầu, xấu hổ mà nói sang chuyện khác.
“À, ngươi là chỉ đôi mắt sao? Cái này có quan hệ một chút đến mẫu mã của chúng ta, mẫu mã có một nửa huyết thống là báo tộc, mà ta vừa vặn được di truyền đặc thù này từ tổ lỗ mã (xưng hô ông nội, ông ngoại thống nhất ở thế giới thú nhân)mà thôi.” Áo Đức Mạn dùng ngón tay nâng cằm, càng phát ra hứng thú với giống cái trước mắt, lại giương mắt nhìn Viêm lãnh mạt không rên lên một tiếng bên cạnh, cười nói: “Chẳng lẽ, Viêm vẫn không nhắc qua với ngươi chuyện về lỗ mã cùng mẫu mã của chúng ta hay sao?”
Lâm Thông Bảo sắc mặt cứng đờ, hình như là không có, hơn nữa Viêm vẫn không chịu nói (ý là chủ động nói đến), hại hắn nghĩ đến cha mẹ Viêm đã mất… Hỗn đản! Người này thực sự xem mình là người nhà sao hử! Lâm Thông Bảo cắn răng tức giận trừng mắt.
“… Ngươi cũng chưa từng hỏi qua ta…. Buổi tối sẽ nói cho ngươi biết, ngoan nha.” Viêm nghĩ muốn giả bộ hồ đồ vô tội cho qua, nhưng vẫn đổi lấy tiểu giống cái càng phẫn nộ trừng mắt nhìn chằm chằm, hắn chỉ đành trước đáp ứng tối nay sẽ giải thích, chuyện cấp bách hiện giờ là phải dỗ dành giống cái đã. Nghĩ tới lỗ mã nhà mình vẫn thường làm cho người ta rút gân kia, nói thật, hắn thật đúng là không muốn để cho tiểu giống cái biết sự tình của cha mẹ mình.
Mặc kệ vẻ mặt xem kịch vui của Áo Đức Mạn bên cạnh, Viêm ôm chặt giống cái trong lòng ngực, cất bước lướt qua Áo Đức Mạn, mở cửa nhà trực tiếp ôm người đi vào.
Áo Đức Mạn đen mặt, không lên tiếng cắn răng cũng cùng đi theo vào nhà.
Vừa mới ngồi xuống, Lâm Thông Bảo vẫn còn đang tức giận, tự nhiên sẽ không lên tiếng, sờ sờ đầu Tiểu Lạc nãy giờ cũng chẳng thấy nói tiếng nào, nhóc con không biết là đang khó chịu cái gì, biểu môi dùng răng nanh chơi với cái nút thắt (cúc áo)được làm từ da thú trên áo của Lâm Thông Bảo.
“A, vài năm không gặp, Lạc nhi cũng đã lớn như vậy, nghi thức trưởng thành cũng đã thông qua rồi nha, thực đáng tiếc lúc ấy ta không có mặt chứng kiến.” Đây là Áo Đức Mạn tìm đề tài.
Đáng tiếc Tiểu Lạc hoàn toàn không thèm để ý đến hắn tên đầu sỏ làm cho nó sinh khí, quay đầu dùng cái mông đối diện với cái của hắn.
Áo Đức Mạn bị xem thường sờ sờ mũi: Tử tiểu quỷ, tính tình y chang lỗ mã của ngươi.
Lâm Thông Bảo dùng sức xoa xoa đầu của nhóc con, trong lòng hắc hắc vui sướng, vật nhỏ còn học được tính tình đùa giỡn người khác.
Nhìn Áo Đức Mạn xấu hổ, lại nhìn Viêm vẫn trầm mặt, Lâm Thông Bảo cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, vì thế đem vấn đề mình muốn hỏi mà lúc nãy Áo Đức Mạn đề cập đến nói ra: “Tóc của ngươi là màu trắng, hơn nữa ngươi có huyết thống báo tộc, vậy hình thú của ngươi là bạch hổ hay là bạch báo vậy?”
Lâm Thông Bảo thao thao bất tuyệt, Viêm lại đen mặt cả khuôn mặt, ở thế giới thú nhân nếu giống cái đối với hình thú của thú nhân tò mò, thì liền chứng tỏ hắn đối với thú nhân đó có hảo cảm, có ý tứ kết giao, đáng thương Lâm Thông Bảo không biết, ở trước mặt Viêm đối với thú nhân khác lấy lòng, tựa như nữ sinh ở trước mặt bạn trai mình, nói với cậu trai khác: “Bạn theo đuổi tôi đi!”, Viêm tuy rằng biết Lâm Thông Bảo không có cái ý tứ kia, nhưng vẫn không khống chế được gương mặt ngầm chuyển xanh, ánh mắt nhìn Áo Đức Mạn cơ hồ muốn ăn thịt gã: Nhóc con! Dám đụng đến giống cái của đại gia ngươi, lão tử liền thiến ngươi!
Áo Đức Mạn ánh mắt lóe lóe, thoáng nhìn sắc mặt Viêm, biết hôm nay mình tới cũng không phải đánh nhau, chẫm rãi nén lại tâm tình sôi trào hàm hồ nói: “Ngươi sẽ có cơ hội…”
“Ngươi rốt cuộc là tới làm cái gì!” Viêm thật sự nhịn không được ra tiếng, trong bụng giấm chua đang sôi sùng sục bốc lên, nếu không nói, giống cái của hắn sẽ bị người khiêng mất!
“Ta chỉ là tới thông tri cho ngươi, ngày hôm qua lão tộc trưởng đã ra quyết định ngày mốt sẽ cử hành nghi thức chọn lựa tân tộc trưởng!”Trên gương mặt tuấn tú của Áo Đức Mạn liền chuyển sang nghiêm túc, hắn nghiêm trang nói: “Ta nhất định sẽ thắng ngươi!”
“Hừ! Nằm mơ!” Hừ lạnh một tiếng, Viêm lơ đểnh.
Hai người tầm mắt giao nhau, lôi minh thiểm điện, cơ hồ phát ra tia lửa. Không khí độ nhiên càng trở nên căng thẳng, khí thế hai người va chạm lẫn nhau, làm cho Lâm Thông Bảo không dám thở mạnh, Tiểu Lạc trong lòng ngực quay tròn chuyển tròng mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
“Ngô…. Mẫu mã, đã đói bụng rồi!” Lạc sờ sờ cái bụng, đáng thương mà ngẩng đầu nhìn Lâm Thông Bảo.
Đang lúc cứng ngắc không biết nên làm cái gì bây giờ, Lâm Thông Bảo nghe được câu này, bật người từ trong lòng ngực Viêm đứng lên, ôm Tiểu Lạc đi tới phòng bếp: “A, chúng ta vẫn còn chưa ăn cơm mà! Bụng nhất định đều đã đói hết rồi, ta đi nấu cơm!” Tốc độ kia, trông giống như là đang chạy nạn. Lặng lẽ đối với Tiểu Lạc trong lòng ngực giơ lên ngón cái —- Tiểu Lạc yêu dấu, GOOD JOB!
Hai người thú nhân bị lưu lại tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không lên tiếng.
Chờ Lâm Thông Bảo làm xong đồ ăn dọn lên bàn thì lại phát hiện hai người từ nãy giờ vẫn không nhúc nhích vẫn bảo trì tư thế cũ, nhất thời khiến cho hắn có cảm giác vì hai người mà cảm thấy lưng đau —- ni mã! Ngồi thẳng đứng như vậy, có cần phải nghiêm túc như vậy không chứ!
Áo Đức Mạn bị một trận mùi thơm nồng đậm từ thức ăn tỏa ra hấp dẫn, cúi dầu nhìn thoáng qua đồ ăn ở trên bàn, Áo Đức Mạn giật mình, con mắt báo hơi mở lớn: “Này, những món này đều là do ngươi làm?”
“Hả? Đúng vậy, bất quá trong bếp nguyên liệu nấu ăn không còn nhiều lắm, chỉ đủ để làm 6 món ăn cùng 2 món canh, không biết có đủ ăn hay không.” Nói xong Lâm Thông Bảo ôm Tiểu Lạc ngồi xuống.
“Đủ rồi, rất thơm, cám ơn.” Nói xong Áo Đức Mạn từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến chỗ chứng giữa Lâm Thông Bảo cùng Viêm ngồi xuống, vốn chỗ ngồi cũng không rộng, hắn vừa ngồi xuống, cơ hồ nửa thân thể dán sát vào Lâm Thông Bảo. Hắn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt giết người của Viêm, mặt dạn mày dày bất động ngồi ở chỗ của mình, nhìn thấy ánh mắt Viêm càng lúc càng nguy hiểm, ngay cả Lâm Thông Bảo cũng đều có chút xấu hổ mà lau một cái hắc tuyến, nhưng Áo Đức Mạn vẫn bày ra một bộ dáng kiên trì, cười nói: “Tại sao cứ nhìn ta hoài thế? Ăn đi, mùi vị kia ngửi vào đã thấy ngon rồi!”
Viêm ở trong lòng thầm nhủ: bình tĩnh, bình tĩnh! Không thể ở trước mặt Bảo Bảo sử dụng bạo lực, sẽ làm bị thương đến hắn. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cứ như vậy mặc niệm mười lần —- Viêm trấn định, sơn bất động ta động!
Viêm đứng lên đi đến bên cạnh Lâm Thông Bảo, đem hắn toàn bộ ôm lấy, sau đó một lần nữa quay về vị trí của mình, ở trên ghế, ngồi xuống chỗ của mình, tốt lắm!
Áo Đức Mạn: “…”
Áo Đức Mạn ăn thức ăn Lâm Thông Bảo nấu, ở mặt ngoài tuy thực trấn định, nhưng tròng lại nhấc lên từng đợt sóng gầm: mùi vị kia…. Mình ở bên ngoài đã nhiều năm, vẫn chưa từng nếm qua thức ăn ngon như vậy, ‘cơm’ vừa thơm vừa dẻo, ‘thịt gà’ mềm và dai, ‘cải trắng’ vừa tươi vừa ngọt…Ngay cả phi ưng tộc được biết đến với nhiều món ăn trứ danh có tiếng, chỉ sợ cũng không làm ra được món ăn thơm ngon như thế này. Nếu như giống cái này trở thành của mình…. Áo Đức Mạn trong mắt tinh quang đại thịnh.
Áo Đức Mạn từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thông Bảo, chỉ biết giống cái này còn chưa thuộc về bất luận kẻ nào, trên người y không có bất kỳ hương vị giống đực nào, thú nhân đối với hương vị của giống cái phi thường mẫn cảm, nhất là cái loại hương vị sau khi giao phối, nhưng ngay cả Viêm người đang ôm y cũng không có…
Nhớ tới lão tộc trưởng Khang Đức nói qua —- sở hữu năng lực không gian hi hữu, dung nhan ngọt ngào, dạy mọi người chăn nuôi gà vịt, bánh bao mỹ vị, còn dựng lên phòng ở vững chắc…. Không cái nào không khiến cho hắn tâm động, huống chi hôm nay vừa thấy, giống cái mềm mại động lòng người như thế, so với những giống cái khác càng kích khởi ý muốn bảo hộ giống cái của thú nhân hơn, hắn có thể nào lại buông tay cơ chứ, Viêm —- ta tuyệt đối sẽ không lại bại dưới tay ngươi!
Cơm nước xong, Viêm không chút khách khí tiễn khách, Áo Đức Mạn tự nhiên không phải người dễ bắt nạt, trước khi đi còn ném lại một câu: “Ta cũng không ngửi được mùi của ngươi ở trên người tiểu giống cái, nhưng không biết ngươi bày ra cái vẻ mặt ‘túng dục quá độ’ là như thế nào vậy?” Thành công làm cho vẻ mặt Viêm càng đen hơn.
Bên cạnh Lâm Thông Bảo nghe nói như thế liền thầm nghĩ: ni mã! Cái này không phải là túng dục quá độ a? Này rõ ràng chính là dục vọng chưa thỏa mãn mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook