Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới
Chương 33: Dọa! Cho ta một tia sét đi TAT

Dọa! Đây là cái gì? Bị một màn trước mắt chấn kinh tới, Lâm Thông Bảo che miệng lại, sợ hù đến tiểu sinh linh từ trong măng đi ra, một con vật móng vuốt đen sòm từ trong mở xác vươn ra, tiếp đó lại một cái tiểu móng vuốt cùng mau lộ ra, sau đó hai cái lổ tai màu đen cùng cái đầu màu trắng đứng thẳng, một con vật núc ních bò ra ngoài….

“Gấu mèo!” Lâm Thông Bảo kinh hô, lại làm cho tiểu tử tròn vo vừa mới bò ra kia kinh sợ. Không trách Lâm Thông Bảo giật mình, tuy nói gấu mèo hi hữu, ở nơi này nhìn thấy gấu mèo cũng đã giật mình, nhưng càng giật mình hơn là con gấu mèo này — đã từng thấy qua con thỏ lớn như con lợn, dữ tợn như sa ngư, ai cũng không nghĩ tới sẽ nhìn đến con vật gấu mèo nhỏ xinh đáng yêu như thế này!

Đúng vậy, đó là một con vật bé nhỏ, tiểu gấu mèo lớn cỡ bàn tay Lâm Thông Bảo, sau khi bị kinh hách thế nhưng lại run rẩy vặn vẹo cái mông nhỏ lui tới xác măng chuyển động, đúng là muốn chạy trốn, chỉ tiếc bởi vì động tác quá mức ngốc ngếch, thời điểm xoay thân “ba” một tiếng ngã xấp trên đất, nhất thời thân thể tròn vo té thành một cục bông, cái đuôi ngắn lông mềm như nhung không nhịn được run lẩy bẩy, chi trước ôm lấy đầu toàn bộ lui đến bụng dưới, bộ dáng kia thấy thế nào lại đáng yêu đến như thế.

Lâm Thông Bảo bị manh đến chết đi sống lại, nâng lên gấu mèo nhỏ núc ních ôm lấy, hết hôn lại thân, cao hứng vô cùng.

“Đây là động vật luôn luôn sống ở nơi này sao?” Xem Tử gật đầu, Lâm Thông Bảo vui vẻ, quả nhiên trừ bỏ gấu mèo, thật đúng là khó tìm đến sẽ có động vật nào thích ăn loại cây trúc này.

Lâm Thông Bảo mừng như điên ôm gấu mèo nhỏ xoa nhẹ lại nhu niết, sờ soạng lại vuốt ve, trừ bỏ Tiểu Lạc, hắn đã rất ít nhìn thấy tiểu manh vật đáng yêu như thế, “Viêm, ngươi xem xem, có phải rất đáng yêu hay không? Con vật này ở quê nhà ta cũng gọi nó là gấu mèo! Bất quá tên chính xác của nó hẳn nên kêu là gấu trúc…” Lâm Thông Bảo thao thao bất tuyệt hướng về thú nhân giới thiệu về tiểu tử trong lòng mình.

“…” Viêm thấy tiểu gấu mèo trong lòng Lâm Thông Bảo run rẩy mấp máy môi, hắn đối thứ này không có hứng thú, chỉ biết thứ này chiếm lấy ôm ấp của người mình âu yếm, chỗ đó mình cũng chưa từng thân cận qua đâu… (í là ảnh chưa được ẻm ôm mà bé gấu mèo đã được ẻm ôm trước rầu, ăn dấm với một con gấu mèo, bó chân = =||)

“Ha ha, Tạp Ân, ngươi ngửi được không? Một cỗ mùi chua lét bóc lên.” Tử tiếu ý mà khoát lên bả vai Tạp Ân, cái cằm tuấn tú ngước lên, “Ngươi nói, tiểu tử kia tại sao lại chậm chạp trì độn như vậy?”

Tạp Ân xê dịch đến bên cạnh, trung thực mà chà xát chà xát tay, đưa cái mũi qua cẩn thận ở trên người hắn ngửi ngửi: “Ta không ngửi được cái vị chua gì a.” Lại nghĩ nói: “Thông Bảo là giống cái, động tác chậm chạp là bình thường thôi.”

“….” Lúc này người trầm mặt đổi thành Tử, nguyên lai, người chậm chạp trì độn nhất vẫn là người bên cạnh hắn a?

Lâm Thông Bảo thật cao hứng vuốt ve cái đầu nhỏ của gấu mèo, thỉnh thoảng kê mặt qua cọ cọ nó vài cái. Chính là gấu mèo nhỏ ngược lại nhận lấy ngược đãi nghiêm trọng, thật sự chịu không nổi phát ra âm thanh —-

“Trư —– trư trư —–“

=_= Lâm Thông Bảo lặng im, tiểu gấu mèo trong tay bốn chân loạn đá thân thể không ngừng mà giãy dụa phát ra tiếng kêu thảm thiết, Lâm Thông Bảo ngoáy ngoáy lỗ tai, lại như thế nào cũng ngoáy không ra tiếng kêu ‘Trư’ không ngừng kêu lên.

=_= Lâm Thông Bảo quay đầu nhìn về phía Tử cười đến giống hồ ly, “Đây là con gì?”

“Trư thú.” Nga —– nguyên lai là heo a!

…. Ta sát! Có con heo lớn lên giống gấu mèo thế sao!? Có con heo ăn cây trúc sao!? Thật là một cái hố to mà! Lâm Thông Bảo chịu đựng phạm toan (chua xót) trong lòng, cảm giác huyết áp mình thẳng tắp bay lên, nhân sinh của hắn đã không còn trải qua một cách bình thường nữa rồi! Lâm Thông Bảo ấn chặt tử lão nhân đầu bạc trong lòng, giơ lên cục gạch hướng mông của lão đánh xuống: ta cho ngươi heo, ta cho ngươi heo heo heo heo….

Lâm Thông Bảo mang tâm tình muốn phun máu, chậm rãi vuốt ve bộ lông trên lưng gấu mèo, hi vọng có thể để cho tiểu tử kia bình tĩnh trở lại, không cần lại phát ra loại tiếng kêu làm cho người buồn bực nữa.

Hống đã lâu vẫn không thấy gấu mèo nhỏ đình chỉ giãy dụa, liền bẻ một cành trúc đưa cho tiểu tử kia, tiểu gấu mèo tựa hồ ngửi được mùi thức ăn, dừng lại cái chân ú nu loạn đá nãy giờ, ánh mắt to đen lúng liếng trợn lên nhìn mỹ thực trước mắt, lại nhìn phi thú nhân giống cái trước mặt, xác nhận được thiện ý của Lâm Thông Bảo, nó cẩn thận vươn ra tiểu móng vuốt màu đen đụng đụng (chọc chọc)…. Gặp giống cái trước mắt cũng không có ý tứ thu hồi, liền dùng cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng ngậm lấy, bất động, hai mắt đen lại hướng Lâm Thông Bảo nhìn lại….

Lâm Thông Bảo nhìn tiểu tử kia bộ dáng manh manh, liền buông lỏng tay ra, để cho vật nhỏ đem cành trúc nhai cắn “rắc rắc…” Tiểu gấu mèo ăn đến vui vẻ, Lâm Thông Bảo ngồi dưới đất chuyên tâm hống tiểu tử kia, bên cạnh vài cái thú nhân đã bắt đầu chặt cây trúc, mấy người đem cây trúc chặt xuống, chi can chi lìa, chồng chất phóng ở một chỗ, để cho Lâm Thông Bảo thu vào trong không gian mang về Bộ Lạc.

“Rắc rắc…. két két….” Khi Lâm Thông Bảo đang nhìn hâm mộ sức lực của thú nhân thì đột nhiên măng đá dưới chân phát ra một trận quai quái, ngay sau đó là một trận chấn động, măng đá chung quanh thế nhưng cùng nhau di chuyển theo chấn động, trung tâm tựa hồ có đồ vật gì đó sắp sửa phá duẩn (măng) mà ra….

Viêm bay tới, một phen ôm lấy Lâm Thông Bảo bay tới không trung, ở trong tiếng kinh hô của Lâm Thông Bảo, một đám đầu nhỏ hắc bạch giao nhau từ trong duẩn xác cùng lúc vươn ra, một con lại một con chi chít rất nhanh liền chiếm hết thân duẩn.

“Trời ạ! Một đám gấu mèo nhỏ!” Lâm Thông Bảo mở to hai mắt nhìn, bọn họ nhưng lại bị một đám tròn vo chỉ lớn cỡ một bàn tay một đám gấu trắng đen bao vây! Nhóm tiểu tử kia giống như bị người đánh hai đấm, cặp mắt đen xì, dùng sức nhìn chằm chằm mấy người Lâm Thông Bảo, tựa như cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thú nhân bao giờ….

Dưới nhiều lần bị gây sức, mấy người chẳng những chặt một ít cây trúc, hơn nữa còn tìm ra măng mà Lâm Thông Bảo vẫn muốn tìm, vài thứ kia cư nhiên đều giấu ở bên trong măng đá, các thú nhân đều mất thật lớn sức lực mới bắt lấy bọn nó kéo ra ngoài, mà không làm hại tới thân mình măng đá. Lâm Thông Bảo vẫn là người cao hứng nhất trong nhóm, ôm một đám gấu mèo nhỏ béo núc ních cơ hồ chìm ngập trong đó, Lâm Thông Bảo phát ra tiếng rên rỉ hạnh phúc: sảng chết ~~~~

Ngày bắt đầu tối xuống, mấy người thương lượng có nên trước tiên đi tìm sơn động lưu lại qua đêm hay không, ngày mai lại quay về bộ lạc, dù sao mang theo một giống cái chạy trong đêm thực sự quá nguy hiểm.

Hàn trầm mặt nhìn nhìn sắc trời, mở miệng nói: “Ta muốn đi về trước.”

“Ân? Ngươi lo lắng Khải Đạt ở nhà một mình sao?” Tử khơi chân mày thanh tú, nhớ tới thú nhân này còn có một giống cái mỹ miều nhà mình không muốn ly khai.

“Ân, sắc trời còn sớm, ta bay về không thành vấn đề.” Xác thực, Hàn là thú nhân phong thuộc tính, một người vẫn có thể trước khi trời tối hẳn bay về tới bộ lạc.

“Thực xin lỗi, đều là tại ta khiến mọi người chậm trễ thời gian.” Lâm Thông Bảo cảm thấy nếu như mình không đi theo nói không chừng bọn họ sớm đã quay về bộ lạc.

Viêm sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Thông Bảo, ôm hắn vào trong ngực, nói: “Này không liên quan đến ngươi, thú nhân ở bên ngoài qua vài đêm đều là chuyện bình thường.”

“Đúng vậy, tiểu khả ái cũng đừng nên suy nghĩ lung tung, thú nhân chúng ta ngay cả gió rét cắt da còn không sợ, còn lo lắng trụ một đêm ở bên ngoài sao?” Tử giống như nhớ lại cái gì đó, ngón tay khẽ xoa lệ chí cười nói: “Hàn, ngươi muốn trở về chỉ sợ là luyến tiếc Khải Đạt đêm nay ngủ một mình ở nhà, tính toán quay về ôn tồn đi! Ha ha…” Nói xong vừa cười vừa lấy khuỷu tay đụng đụng Tạp Ân ở phía sau: “Ngươi nói có đúng hay không a? Mộc Đầu.”

“A? Ha ha a… Đúng vậy a đúng vậy a.” Tạp Ân gãi gãi đầu, cười đến vẻ mặt hàm hậu—- quả nhiên là Mộc Đầu!

Hàn tuyệt không để ý Tử trêu ghẹo, làm bằng hữu nhiều năm, hắn sớm đã học được không nên quan tâm đến trò đùa ác ma của Tử, đối với Lâm Thông Bảo cùng Viêm gật gật đầu, chào hỏi qua liền hóa thành hổ hình hướng phương hướng bộ lạc cấp tốc bay đi….

Mấy người Viêm rất nhanh liền tìm được một chỗ huyệt động, trong động không có phân động vật, bên ngoài cũng không có dấu chân của động vật cỡ lớn, càng không có mùi gì khác lưu lại, hiển nhiên nơi này cũng không có sinh vật nào cư trú, Tử cùng Tạp Ân phụ trách đi săn, còn Viêm thì bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ trong động.

Viêm quét ra một khoảng đất sạch sẽ, rồi lấy da thú từ trong không gian của Lâm Thông Bảo trải lên, để cho Lâm Thông Bảo ngồi ở trước mặt nghỉ ngơi, mới phóng tâm mà đi dọn dẹp nơi khác.

Viêm ở ngoài động tìm đến một ít củi đốt, thứ này trong rừng rậm tùy tiện tìm là có được, không cần phải dụng tâm đi kiếm, Viêm liền mang về một bó lớn, thả trên mặt đất, Viêm châm lửa lên, lại đem Lâm Thông Bảo ôm lấy phóng đến trên đùi, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện, “Tiểu Bảo, có mệt hay không?”

“Không mệt, ta cũng không có làm cái gì, suốt ngày chỉ chơi cùng đám gấu mèo. Nói mệt thật ra là các ngươi phải luôn chặt trúc…”

“….Không cần cùng thứ kia chơi, ta so với chúng nó hảo hơn!” Thú nhân vẻ mặt nghiêm túc, cảm giác hổ hình của mình so với chúng nó đáng yêu hơn.

“Phốc! Viêm ngươi đây là đang ghen đúng không?” Lâm Thông Bảo vừa buồn cười vừa tức giận, hắn như thế nào không biết nam nhân này lại thích ăn dấm chua như vậy chứ?

“Ghen? Kia là có ý gì? Ta chỉ biết là ta không thích ngươi ôm cái sinh vật kia, ngươi muốn ôm thì ôm hổ hình của ta! Hễ kêu là có!” Viêm nói xong, lại đem Lâm Thông Bảo thả tới trên da thú, một cái lăn liền hóa thành hổ hình, đại miêu màu vàng “khò khè” một tiếng, bán manh mà liếm liềm miệng, giơ lên móng vuốt, chỉa chỉa bộ lông mềm mại trên bụng của mình, ý là—- nào, nào đến nằm lên chỗ này của ta ~

“Phốc ~ ha ha ha….” Lâm Thông Bảo thật sự nhịn không được, trước đây không ai có thể chọc cho hắn vui thành như vậy, xem vẻ mặt nghi hoặc của đại miêu cùng bộ dáng thúc dục (muốn hỏi ta làm sao biết được, ta cũng không biết, không học qua xem mặt hổ đoán biểu tình a), Lâm Thông Bảo di chuyển thân mình, nằm ở trên bụng mềm mại của Viêm.

Hai người đang nói chuyện tình tứ, bên kia Tử cùng Tạp Ân đã trở lại. “Ôi chao? Hảo ~~ ngọt ngào nga ~~” không cần phải nói, đây nhất định là Tử.

Quả nhiên, trước nhảy vào chính là thân ảnh yêu mị của Tử, vô luận Lâm Thông Bảo nhìn thế nào cũng thấy hắn càng giống giống cái hơn, ngũ quan xinh đẹp mà tinh xảo, mang theo một cỗ hơi thở huyết lệ xuất trần, lông mi tử sắc tinh tế mềm mại, làm cho phượng nhãn vốn đã hấp dẫn người càng tăng thêm một phần quyến rũ, nếu không phải Tử thân cao tuyệt đối vượt qua 2 thước 3, Lâm Thông Bảo tuyệt đối đánh chết cũng muốn nói hắn là giống cái!

Tử cúi đầu nhìn hai người nằm cùng một chỗ, nhấc nhẹ tay trái lên, xoa xoa cái cằm phát ra thanh âm chậc chậc: “Ai da ~ chúng ta vừa mới đi, các ngươi đã thân thiết rồi? Chẳng lẽ ghét bỏ hai cái bóng đèn chúng ta quá sáng sao?”

“!” Lâm Thông Bảo thình lình từ trên thân Viêm ngồi dậy, vỗ vỗ đầu hổ làm cho Viêm biến trở về nhân thân, “Khụ khụ! Làm sao lại thế chứ, đây không phải là do mệt mỏi, nằm trong chốc lát thôi sao?”

Lâm Thông Bảo xấu hổ mà nghĩ muốn nói sang chuyện khác, đột nhiên chút ý tới Tạp Ân ở phía sau tiến vào trên vai còn khiêng hai con tiêm nha thú đã được xử lý tốt, liền kỳ quái hỏi: “Các ngươi như thế nào lại đánh tới hai con tiêm nha thú? Chúng ta mấy người một con đã đủ ăn rồi?”

“Ha ha.” Tử nhìn Lâm Thông Bảo mặt trướng đỏ, biết tiểu tử kia là ngượng ngùng, đặc biệt muốn lảng sang chuyện khác. Lại ngắm vẻ mặt trấn định của Viêm, xem ra muốn xem người này biến sắc mặt thật sự là không dễ dàng a!

“Ta cùng Tạp Ân ở bên kia tìm được một sơn động, có thể cho chúng ta ở tạm, ta cùng Tạp Ân dự định qua bên đó ở.” Tử không biết là đánh cái chủ ý gì, nhẹ nhàng vỗ về lệ chí xinh đẹp bên ánh mắt không ngừng ở giữa Lâm Thông Bảo cùng Viêm đổi tới đổi lui.

“Nơi này cho các ngươi.” Tạp Ân thành thật đem một con tiêm nha thú để xuống.

“Di? Các ngươi không ở cùng sao?” Nói xong, Lâm Thông Bảo nhịn không được muốn tát miệng mình, ấn theo cá tính của Tử, lời nói kế tiếp, khẳng định khiến người ta rút gân!

“Ai nha, ta cũng không dám quấy rầy người khác luyến ái, ân hừ, hảo hảo hưởng thụ đêm nay đi ~” Tử hướng Lâm Thông Bảo phao một cái hôn gió liền lôi kéo Tạp Ân ra ngoài, lưu lại Lâm Thông Bảo khóe miệng trừu rút, tùy ý hắc tuyến mọc đầu mặt cùng đầu cổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương