Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới
Chương 18: Mọi người cùng nhau đi hái trái cây đi!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mộng

Beta: Nhã

777EE69522E3498D9F2F83B2AB9E01ABSáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thông Bảo vẫn chưa thức dậy, thì Khải Đạt lại chạy tới, thầm thầm thì thì lôi kéo Lâm Thông Bảo, nói là phải cùng đi hái trái cây.

“Hái trái cây?” Lâm Thông Bảo mơ mơ màng màng dụi mắt, ngày hôm qua đã bị kinh hách, buổi tối lại ngủ không ngon.

“Ai da, tiểu khả ái, ba ngày sau chính là lễ trăng tròn, đêm đó tất cả mọi người hội tụ cùng nhau hướng Ái thần cầu nguyện, cho nên phải chuẩn bị nhiều thức ăn ngon a!” Khải Đạt hưng phấn nói, lại lặng lẽ chĩa chĩa Viêm đang chuẩn bị xuất môn săn thú, hướng Lâm Thông Bảo tế mi lộng nhãn nói: “Đến lúc đó sẽ có rất nhiều thú nhân hướng giống cái bày tỏ nga ~ Viêm nhà ngươi nói không chừng..... Hắc hắc ~”

Lâm Thông Bảo mặt đỏ lên: “Nói cái gì đó!” Lại lén lút liếc nhìn Viêm một cái, đụng phải Viêm đang nghi hoặc mà quay sang nhìn, Thông Bảo nhanh chóng nghiêng đầu đi, làm bộ trấn định hỏi Khải Đạt đang ở một bên hì hì cười: “Lễ trăng tròn là thế nào?”

“Ta đã nói với ngươi nga! Bầu trời không phải có ba ánh trăng sao, bình thường chúng đều là cùng lúc xuất hiện, nhưng chỉ có ở lễ trăng tròn, ba ánh trăng sẽ hợp lại thành một, chỉ còn lại một ánh trăng bạch sắc lớn nhất hiện ở trên bầu trời, lúc này ánh trăng là tinh khiết và xinh đẹp nhất, mọi người dùng nó đại biểu cho tình yêu tinh thuần! Cho nên hàng năm đúng ngày này, tất cả mọi người sẽ hướng đối tượng mình yêu thích bày tỏ, biểu thị chính mình trung thành với tình yêu!”

Lâm Thông Bảo có chút 囧, này không phải là tết trung thu thêm lễ tình nhân sao? Tính toán thời gian, bản thân mình đúng lúc đến đây vừa vặn là ngày 15 tháng 8 dương lịch, ở trong rừng rậm sống hơn mười ngày, ở trong bộ lạc lại qua chừng mười ngày, qua mấy ngày nữa là tròn một tháng, ở trên địa cầu không sai biệt lắm cũng là sắp tới tết trung thu ngày 15 tháng 8 âm lịch rồi, xem ra hoàn cảnh hai bên cũng không có chêch lệch lắm! Nhưng mà ở tết Trung Thu bày tỏ, trên địa cầu đúng là không nhiều lắm.

Đang nghĩ ngợi đâu đâu, bên kia Khải Đạt đang thuyết phục Viêm cho mình mang theo Lâm Thông Bảo đi hái hoa quả: “Ai nha! Yên tâm đi, cũng không phải chỉ có ta cùng tiểu khả ái, còn có Lạp Á cùng các giống cái khác nữa, Hàn, Tử, cùng Tạp Ân lần này không cần phải đi săn bắt, nên ba người bọn họ sẽ thành thủ vệ đi theo, ngươi yên tâm đi!”

Nghe được ba vị bạn tốt đều đi theo, Viêm cuối cùng cũng đồng ý cho Thông Bảo đi, vì bản thân bị tộc trưởng kêu đi săn, không thể thoái thác, hơn nữa hắn cũng muốn bắt đầu dạy Tiểu Lạc một ít kiến thức đi săn cơ bản. Trước khi đi, hắn vẫn lo lắng dặn dò: “Nhất định phải cẩn thận, không nên chạy loạn! Theo sát Khải Đạt, không được ăn bậy, phải hỏi qua trước có ăn được hay không mới được ăn, còn có……..” Lâm Thông Bảo 囧 ~ ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu lo lắng a! Ngay cả Khải Đạt cũng nói: “Viêm, ngươi thật sự là biến thành mụ mụ dài dòng!”

Thật vất vả ra khỏi nhà, Khải Đạt lôi kéo Lâm Thông Bảo đi tới quảng trường, nơi này đã tụ tập rất nhiều giống cái, bọn họ đều là muốn đi hái trái cây. Lúc này Lạp Á, Hàn, Tử cùng Tạp Ân đang đợi bọn họ, thấy hai người chạy tới, liền phất tay gọi “Nơi này, ở trong này!”

Cùng Khải Đạt đi tới trước mặt bốn người, Lâm Thông Bảo hướng bọn họ chào hỏi “Mọi người hảo.” Hàn nhẹ nhẹ gật đầu, Tạp Ân có chút ngại ngùng mà mà chào hỏi lại một câu “Ngươi cũng hảo”, Tử lại đi qua, ở trên mặt Lâm Thông Bảo sờ soạng một cái rồi cười nói “Nha, tiểu khả ái thật sự là hiểu lễ phép a!”. Lâm Thông Bảo sợ tới mức lui đến núp phía sau Lạp Á.

“Ai da, ta phải tiêu phí thật nhiều khí lực mới đem được tiểu khả ái lôi ra, Viêm thực sự là quá chăm sóc lo lắng!” Khải Đạt thoáng qua một cái liền lôi kéo Hàn kể khổ!

“A, cái này thuyết minh Viêm thực yêu tiểu khả ái! Nột ~ bình thường ngươi cũng không có oán giận Hàn nhà người quản ngươi quá nghiêm nha?” Toàn thân Tử màu tím, hai tay ôm ngực trêu đùa Khải Đạt.

“Ai......Ai nói!” Khải Đạt da mặt dày cũng phải đỏ mặt, Hàn thì bất động thanh sắc mà ôm lấy vòng eo nhỏ của hắn, tỏ vẻ chính mình có quyền này!

Một bộ phận giống cái bên cạnh nguyên lai đang đứng nói chuyện, khi nhìn thấy Lâm Thông Bảo đi tới, cũng nhanh chạy vây lại chào hỏi, thuận tiện nhìn một cái “tiểu giống cái non mềm nhỏ xinh, vô cùng đáng yêu!” trong truyền thuyết. Sau khi chiêm ngưỡng thì đều phát ra “Quả thực đáng yêu!”, “Hảo trắng, thật nhỏ”.... Tiếng than thở, có một số thậm chí không nhịn được vươn tay đưa qua muốn sờ sờ gương mặt Lâm Thông Bảo, nhưng đều bị Khải Đạt cản về “Tránh ra tránh ra, không cho phép sờ!” Hắn đã hứa với Viêm sẽ bảo vệ thật tốt tiểu khả ái, lúc này nếu xảy ra chuyện gì, Viêm còn không tìm hắn tính sổ sao!.

Nhóm của Hàn cũng đi tới hỗ trợ ngăn cản.

Thật vất vả dưới sự trợ giúp của nhóm Hàn bọn họ, Lâm Thông Bảo mới thoát thân được, Lâm Thông Bảo ngó ngó Khải Đạt, lại nhìn sang Hàn, nghe Lạp Á nói, Khải Đạt sinh ra không bao lâu, mẫu mã của hắn liền sinh bệnh qua đời, lỗ mã của hắn bi thương vạn phần, ban đầu cũng muốn đi theo mẫu mã của hắn, nhưng lỗ mã của hắn cũng không còn có người thân nào trên đời, lại một mình ở bên ngoài gần Bộ Lạc, sợ Khải Đạt không ai chiếu cố, liền chịu đựng. Nhưng mà lỗ mã của hắn căn bản không biết nuôi tiểu giống cái, vì thế đem Khải Đạt trở thành giống tiểu thú nhân mà huấn luyện, thẳng đến năm Khải Đạt 12 tuổi, Khải Đạt cư nhiên một mình tiến vào rừng săn bắt, thiếu chút nữa đã bị dã thú đả thương, lỗ mã tìm thấy hắn mới giật mình phát hiện, bản thân ông đã làm chuyện sai lầm! Lúc này mới nói cho Khải Đạt biết, hắn thực ra là một giống cái mà không phải là thú nhân! Mới đầu Khải Đạt không tin, bởi vì hắn cảm giác mình cũng cường tráng cũng có năng lực đi săn, không thể nào là giống cái nhu nhược! Nhưng sau khi lỗ mã của hắn dẫn hắn chuyển vào Bộ Lạc cùng làm hàng xóm với cha mẹ Hàn, hắn mới ý thức được sự khác biệt của mình cùng Hàn! Hắn cao lớn cường tráng, nhưng Hàn càng cao lớn, càng cường tráng hơn! Mẫu mã của Hàn lại ôn nhu săn sóc, sau khi biết tình cảnh của Khải Đạt liền mang hắn trở thành đứa nhỏ nhà mình mà nuôi dưỡng chiếu cố.

Còn Hàn lại trực tiếp thích Khải Đạt! Khải Đạt mới đầu rất là ghen tỵ với Hàn, hắn ghen tỵ Hàn cường tráng, ghen tỵ Hàn được hoan nghênh, ghen tỵ Hàn có thể muốn săn con mồi nào thì săn con nấy. Nhưng mà về sau, từ sự săn sóc tỉ mỉ của Hàn, quan điểm của hắn dần dần chuyển biến, Hàn săn được con mồi đều đem cho hắn trước tiên, người khác ái mộ, Hàn cũng không thèm để ý, chỉ đem ánh mắt tập trung lên người hắn, bờ ngực dày rộng của Hàn cũng chỉ để cho hắn dựa vào...... Khải Đạt dần dần tiếp nhận sự thật mình là giống cái, cũng dần dần tiếp nhận Hàn.

Vốn nghĩ ngày Khải Đạt trưởng thành sẽ là ngày kết hôn của bọn họ, nhưng mà không nghĩ tới, ngay tại năm Khải Đạt 19 tuổi, lỗ mã của Khải Đạt ở trong một lần săn bắt mất tích! Trong Bộ Lạc phát động hơn một trăm người đi tìm, nhưng mà vẫn tìm không được ông ta. Thậm chí có người nói ông ta đã bị dã thú ăn thịt rồi. Nhưng Khải Đạt hoàn toàn không tin! Hắn nhờ Hàn mang theo hắn ở địa phương mà lỗ mã hắn mất tích tìm kiếm ba ngày ba đêm, nhưng vẫn không có tìm được, nhưng cũng không có tìm được thi thể. Cho nên Khải Đạt vẫn tin tưởng lỗ mã của hắn còn sống, hắn nhất định sẽ tìm được lỗ mã! Trong thời gian đó Hàn vẫn luôn trợ giúp hắn, còn hứa với hắn sẽ cùng nhau tìm, thẳng đến khi tìm được mới thôi. Bởi vậy, Khải Đạt phi thường cảm động, cũng đáp ứng chỉ cần tìm được lỗ mã của mình, hắn sẽ gả cho Hàn! Nhưng hôm nay đã qua hơn ba năm, Hàn mỗi lần ra ngoài đi săn, đều sẽ đi xa vài chỗ tìm kiếm, nhưng bọn hắn vẫn như cũ không tìm được lỗ mã của Khải Đạt, cũng không biết còn muốn tìm bao lâu.

Lâm Thông Bảo cảm thấy thú nhân đều thực chung tình, nếu đổi thành ở hiện đại, nếu trong nhà nhà gái xảy ra chuyện như vậy, nhà trai đừng nói đến trợ giúp tìm, đã sớm chạy mất, quản ngươi sống chết!

“Đi thôi, đi thôi!” Lạp Á kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Thông Bảo, hướng qua Khải Đạt còn đang ngọt ngào, kêu lên “Đừng có ân ái nữa! Trước đi hái trái cây đi, ta thật muốn ăn hồng quả, chua chua ngọt ngọt, ăn thật ngon!” Nói xong cũng lôi kéo Lâm Thông Bảo đi theo đại đội chạy đi.

“Ai, chờ một chút a!” Khải Đạt vội vàng chạy đuổi theo. Hàn, Tử cùng Tạp Ân bởi vì là thủ vệ, cho nên ba người đều đi phía sau mọi người.

Bên ngoài bộ lạc, kỳ thực cũng khá an toàn, bởi vì chỉ cách vài thước, Lâm Thông Bảo có thể nhìn thấy thoang thoáng, hai cái thú nhân bảo vệ ở bên đường, dọc theo đường đi, Khải Đạt cùng Lạp Á một người lôi kéo một bàn tay Lâm Thông Bảo, thỉnh thoảng chỉ vào một thú nhân rồi giới thiệu với hắn bla bla bla..... Một đoàn giống cái vui vẻ mà líu ríu nói chuyện không ngừng, hơi có chút giống dáng điệu 500 con vịt. Lâm Thông Bảo có chút nhức đầu, Khải Đạt cùng Lạp Á hai người thật không phải 1000 con vịt có thể so sánh a! (ý nói hai ẻm già chuyện, ồn ào hơn cả tiếng 1000 con vịt kêu).

Còn có một số thú nhân muốn đuổi theo tế ti đại nhân nói chuyện ~ kết quả đều bị thú nhân theo đuổi Lan lừa ra ngoài săn, sau đó tha đến trong bụi cỏ bạo đánh cho một trận, cuối cùng mang cái đầu heo nằm ở trên giường nửa tháng dậy không nổi ~ lại nói đến thú nhân nào đó, vì tranh thủ đồng tình của giống cái, làm bộ như bị dã thú đánh bị thương chạy đến trong nhà giống cái, kết quả bị lỗ mã của giống cái đó đánh thành tàn phế! Hay là thú nhân người nào đó vận khí thật tốt, đồng thời được hai giống cái coi trọng như thế này như thế nọ bla bla bla…….Nghe một hồi Lâm Thông Bảo đau đầu nhức óc, chẳng lẽ các người bình thường đều rảnh rỗi như vậy sao? Rất bát quái có phải hay không a?!o(_)o(bát quái = nhiều chuyện)

Khi đến nơi, Lâm Thông Bảo phát hiện nơi này trồng rất nhiều cây ăn quả, vả lại chiều cao mỗi cây bất đồng, thậm chí có một số cây củ cải sinh trưởng mạnh mẽ rất to, màu sắc cũng bất đồng khác nhau, làm cho hắn nhớ tới hoa quả trong không gian của chính mình, thời tiết trong không gian luôn có nhiệt độ ổn định, hoa quả bên trong mọc cũng rất tốt, tựa hồ chẳng phân biệt được mùa mà chiều dài mọc như nhau, kia——— hắn có nên lấy ra cùng mọi người chia sẻ không? Nhưng như vậy sẽ không bị người hoài nghi chứ? Vẫn là trở về cùng Viêm thương lượng một chút đi. Lâm Thông Bảo không biết mình hiện tại dường như cái gì đều phải tìm Viêm thương lượng, coi hắn là chỗ dựa vào! (bước đầu làm hiền thê hố hố)

Mọi nơi trong cánh rừng đều đặt thật nhiều giỏ hoặc rổ được đan bằng những cành cây nhỏ không biết tên, xem ra là chuẩn bị dùng để đựng trái cây.

Khải Đạt giải thích nói “Chúng ta bình thường hái trái cây trở về Bộ Lạc đều gom cùng một chỗ, sau đó lại cùng nhau phân chia thành những phần bằng nhau đưa cho mỗi nhà, nếu như là một giống đực độc thân có thể không cần phải phân. Nhưng nếu như là một giống cái thì sẽ phân nhiều nhiều một chút. Nhưng những trái hái được hôm nay, đại bộ phận sẽ giữ lại để dùng cho ngày lễ trăng tròn.”

Lâm Thông Bảo gật đầu, biết bình thường phân chia như vậy đều thực là chiếu cố giống cái, vì thế cũng đi theo Khải Đạt cùng Lạp Á, có khá nhiều hoa quả mà hắn không biết, hắn đều phải qua Khải Đạt mới dám hái.

Hoa quả ở thế giới này cùng trên địa cầu có chút tương tự, nhưng đại đa số là không giống nhau, tỷ như trái thoạt nhìn giống trái Hồng Mao Đan (chôm chôm), nhưng bên trong cái vỏ lại giống như hạnh nhân (trái hạnh), khẩu vị lại tựa như là quả lê!

Hái được một lúc lâu, Lâm Thông Bảo cũng có chút mệt mỏi, bởi vì ở thế giới này trái cây rất lớn, chỉ là cầm mang, hắn cũng cảm thấy thật vất vả. Vì thế hắn ngồi lên cục đá nhỏ nhìn Khải Đạt lôi kéo Lạp Á chạy ngược chạy xuôi mà hái trái cây, Lâm Thông Bảo không khỏi bội phục thể lực bọn họ thực sự là quá tốt!

Trên đầu mặt trời đã muốn lên cao, cái nắng chói chang chiếu lên làm cả người thoải mái, Lâm Thông Bảo nhịn không được duỗi lưng một cái “Haiz~” nhưng phía sau tựa hồ đụng phải cái gì đó, cảm thấy nhọn nhọn, nhịn không được nhìn lại, wow wow! Dứa thật là lớn (còn gọi là thơm, khóm)! Nhưng mà.... Hình dáng như thế nào trông rất bình thường! Lâm Thông Bảo đã có thói quen nhìn những thứ “không bình thường” ở đây mà nghĩ.

Gốc cây trước mắt cao chừng 2m, trái dứa được những chiếc lá to lớn hình như lưỡi kiếm bao phủ, ở giữa có một cây màu xanh thật dài dựng đứng, quả dứa màu vàng óng ánh sinh trưởng rất tốt, thoạt nhìn so với quả dứa trên địa cầu lớn hơn gấp hai gấp ba, nhưng vỏ ngoài đáng ra nên mọc mắt dứa lại thay bằng một vòng lông mềm mại như lông cao cấp, thoạt nhìn hoàn toàn vô hại.

Lâm Thông Bảo cẩn thận đưa tay qua bắt lấy, nhưng mà lá kiếm thật sự rất dài, hắn tuy rằng rất cẩn thận tách ra lá cây nhọn, nắm được dứa, nhưng cũng bị gai của lá cây đâm vài vết, “Ai da ai da” mà kêu lên tiếng.

“Làm sao thế?” Khải Đạt ở bên kia nghe được tiếng kêu, vội vàng chạy tới, phía sau còn có Hàn cùng một đám người cũng đi tới vây quanh lại xem, nhìn thấy Lâm Thông Bảo ôm cái quả màu vàng óng ánh đứng lên nói: “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là bị đâm một chút.”

Nhìn không có việc gì, một ít giống cái lần lượt tán đi, Khải Đạt lôi kéo Hàn đi tới gần Lâm Thông Bảo chỉ vào quả dứa Lâm Thông Bảo đang ôm, hỏi: “Tiểu khả ái ngươi hái cái này làm gì? Thứ này cũng không thể ăn, vả lại cũng khó hái, ngươi xem đã bị lá gai đâm rồi.”

“Đúng nha đúng nha, Thông Bảo nếu muốn ăn, có thể ăn trái cây của ta hái này” Lạp Á tế thanh tế khí (nhỏ giọng) nói xong, đem mấy trái cây đang cầm trong tay đưa tới trước mặt Lâm Thông Bảo.

Bị lá cây gai đâm Lâm Thông Bảo cũng chấp nhận đi, nhưng mà không thể ăn? Thịt dứa nhẵn nhụi, nước nhiều, vị ngọt, có mùi hương đặc trưng, thơm ngon được mọi người yêu thích, như thế nào không thể ăn chứ? Lâm Thông Bảo có chút không tin.

Khải Đạt nhìn thấy bộ dáng Lâm Thông Bảo biểu tình như nói “Ta không tin”, vì thế kêu Lâm Thông Bảo đem trái dứa thả ở trên hòn đá, kêu Hàn bổ quả dứa ra cho Lâm Thông Bảo nhìn xem, chỉ thấy Hàn vươn một tay, vận dụng phong lực – “Xoẹt” một ngọn gió mạnh mẽ từ ngón tay hiện ra, trái dứa để ở trên hòn đá trong nháy mắt bị chia ra làm hai.

“Di?” Lâm Thông Bảo kinh ngạc, sau khi thấy trái dứa bị chia ra làm hai, thịt bên trong cư nhiên không phải là hình dạng vàng óng ánh ngon miệng, mà là màu đen! Vô cùng đen! Màu đen giống như màu nước mực.

Lâm Thông Bảo buồn bực, chẳng lẽ trái dứa này bị hư thối? Nhưng nhìn bên ngoài vỏ rất tốt a?

Khải Đạt nhìn Lâm Thông Bảo còn chưa bỏ ý định, liền nói thêm “Đừng cố gắng, mỗi trái cây màu vàng này tất cả bên trong đều là như vậy, toàn màu đen, hơn nữa hương vị rất quái!”

“Như thế nào lại như vậy?” Vẻ mặt Lâm Thông Bảo tràn đầy thất vọng. Bổng nhiên có một trận gió nhẹ thổi qua, một cổ hương vị quen thuộc truyền đến, Lâm Thông Bảo hít hà, thế nhưng lại phát hiện cổ hương vị kia là từ bên trái dứa truyền đến, Lâm Thông Bảo liền vội vàng khom lưng xuống cẩn thận ngửi ngửi –ân, mùi xì dầu (nước tương) rất thơm!

Lâm Thông Bảo dùng ngón tay quết lấy thịt quả, thịt lỏng loẹt, thậm chí dễ dàng đào sâu xuống dưới, sau đó bỏ vào miệng, Ngô! Vị tương thật nồng! o(_)o Lâm Thông Bảo 囧, thật sự là thế giới kỳ lạ a, ngay cả trái cây cũng có loại cho ra xì dầu, nếu trên địa cầu cũng có sản xuất loại trái cây này, thật là rất tiện lợi a!

Nghĩ đến trong không gian của mình, trong kho hàng xì dầu cũng không thể nào sử dụng vô hạn, quả nhiên cần phải mau chóng ở thế giới này tìm nhiều nguyên liệu mới là đạo lý a! Cái này! Không phải có xì dầu rồi sao!

Lâm Thông Bảo vô cùng vui vẻ lôi kéo Khải Đạt hoan hô, khiến cho Khải Đạt cả đầu đều mờ mịt, liền hỏi Lâm Thông Bảo: “Như thế nào? Sao vậy!” Sẽ không phải bị đả kích biến thành ngốc luôn đi?

Lâm Thông Bảo quá mức hưng phấn, thốt ra: “Chúng ta đến tạo nước tương đi!”

“…….Hả?” May mày Khải Đạt không biết đây là ý gì.

“Dứa này.... những trái cây màu vàng óng ánh này có thể tạo ra nước tương! Là một loại đồ gia vị! Có thể nấu chung với thức ăn rất ngon! Giống với gia vị thêm vào trong bánh bao lần trước!” Lâm Thông Bảo lại giải thích.

Khải Đạt vừa nghe thấy, vội vàng cùng Lạp Á mỗi người cầm lên một nửa quả dứa, hỏi: “Này, có thể tạo ra.... cái kia ngươi nói cái gì tương sao? Có thể làm bánh bao ăn ngon? Kia có thể làm thịt giống ngày hôm qua ngươi làm không?” Bữa cơm ngày hôm qua ăn rất ngon, thật sự làm cho hắn nhớ mãi không quên!

“Có thể, đương nhiên có thể! Ngoài những món đó ra, còn có thể làm nhiều những món khác nữa! Bình thường làm thịt để ăn đều có thể dùng đến!” Lâm Thông Bảo trả lời.

Vừa nghe có thể làm được càng nhiều thịt ngon để ăn, Hàn cùng ba thú nhân khác cũng hưng phấn, bọn họ không cần Lâm Thông Bảo nói, liền tự động bắt đầu hái dứa. Hàn là năng lực gió nên thuận lợi nhất, hết thảy chỉ một ngọn gió liền xong, Tạp Ân là năng lực Thổ, hắn trực tiếp đem trọn cây dứa rút lên, Lâm Thông Bảo vội vàng ngăn cản “Đừng đừng, chỉ cần hái quả mọc trên đất là được rồi, giữ lại gốc cây để sang năm nó có thể sinh trưởng tiếp”

Vì thế Tạp Ân cùng Tử đều dùng tay hái trái vì Tử là thuộc tính Lôi, nhưng dù sao họ người cao ngựa lớn, thời điểm hái chỉ cần duỗi tay ra liền hái được rồi, giống cái thì không có thuận lợi như vậy, Khải Đạt lâu lâu thì bị đâm vài cái, cuối cùng vẫn là sợ đau, không dám hái nữa, còn Lạp Á bởi vì cũng chỉ cao bằng Lâm Thông Bảo, vì thế cũng chỉ có thể đứng nhìn xem. Một ít giống cái đứng bên cạnh nguyên bản cũng nghe được Lâm Thông Bảo nói, liền chạy qua đây thỉnh giáo Lâm Thông Bảo làm như thế nào để có thể dùng thứ này nấu thịt, còn gọi vài thú nhân thủ vệ lại đây trợ giúp hái tiếp.

Cuối cùng, Lâm Thông Bảo bọn họ thu hoạch một lượng lớn “Dứa xì dầu” mà về. Vì thế, thời điểm buổi tối, Lâm Thông Bảo thử một chút dùng dứa xì dầu nấu ăn, đem vỏ ngoài bóc ra, thịt quả cắt thành khối nhỏ, sau đó dùng mặt sau của thìa nghiền nát, bởi vì thịt rất lỏng, Lâm Thông Bảo thực nhẹ nhàng mà đem chúng nó biến thành nước, sau đó đem nước đó vào nồi đun nóng, một phần lớn cầm đi nấu ăn, phần còn lại trực tiếp làm nước chấm.

Kết quả, sau khi làm xong đồ ăn hương vị cùng dùng nước tương bình thường hoàn toàn giống nhau, cho nên Khải Đạt mang về.

Vài cái thùng cơm đem toàn bộ đồ ăn trên bàn quét sạch, cuối cùng mấy người toàn bộ ngồi ở trên ghế không đứng dậy nổi —- nguyên nhân đương nhiên là bởi vì bọn họ ăn quá no! Mà Lâm Thông Bảo là bởi vì lúc hái dứa bị đâm vài cái, Viêm đau lòng, cho nên uy ăn nhiều hơn ╮(╯▽╰)╭

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương