Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới
-
Chương 15: Tế ti đại nhân xinh đẹp tao nhã?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mộng
Beta: Nhã
Dọc theo đường đi, Lâm Thông Bảo gặp rất nhiều thú nhân thân mật với nhau, trừ bỏ những thú nhân nhiệt tình đến chào hỏi, lần này hắn còn phát hiện rất nhiều “Giống cái”! Một giống cái thân cao hai mét, mang theo một cái thùng gỗ đựng gì đó từ phía đối diện đi tới, có lẽ là đi mệt rồi, nên hắn cúi người đấm đấm cái chân, phía sau nối gót theo là một người thân cao cũng khoảng chừng hai mét, trên vai còn vác thêm một con dã thú thật lớn, nhìn thấy được liền vội vàng chạy lại đem cái thùng gỗ trong tay giống cái treo ở trên sừng dã thú đang khiêng trên vai, sau đó dùng tay kia ôm lấy giống cái, cúi đầu hôn một chút lên khuôn mặt giống cái, giống cái kia thuận theo mà nép vào trong ngực thú nhân, hai người cùng tựa vào nhau tiếp tục đi tiếp, nhìn ra đây là một đôi.
Lâm Thông Bảo lại nhìn đến bên phải mình rõ ràng cũng là một nam nhân giống cái, đang ngồi trên một tảng đá trước cửa nhà, trong tay ôm một hổ thú so với Tiểu Lạc lớn hơn một chút chơi đùa, mà thú nhân trong nhà thì đang quét tước dọn dẹp xung quanh. Nhìn lại Viêm đang cẩn thận ôm mình, nhịn không được suy nghĩ, nơi này giống cái đều thật cao nga, đều so với mình cao hơn rất nhiều, trách không được lão Viêm coi mình như tiểu hài tử, bất quá, đãi ngộ của giống cái quả thật là rất tốt a.
Lại đi tiếp vào trong, liền nhìn thấy rất nhiều phi thú nhân cùng thú nhân ở bãi quán, trong đó có một số thú nhân còn trẻ, một số đã có bầu bạn, một số thì vẫn còn độc thân. Thế giới thú nhân của họ, cách ăn mặc đều rất là đơn giản, trực tiếp dùng lông thú quấn quanh thắt lưng là xong, mà những giống cái có bầu bạn thì dùng da thú cùng gân thú mà thú nhân săn về làm thành quần áo, đương nhiên không thể khéo léo tinh xảo như thợ ở hiện đại, nhưng tốt xấu cũng bọc được thân thể, cái váy da thú che phần dưới tương đối khá dài, đến trên đầu gối, chỉ lộ ra cẳng tay cùng tiểu thối (cẳng chân).
“Đây là chợ, mọi người sẽ mang những đồ vật không dùng đến để đổi những đồ vật mà họ muốn.” Viêm mở miệng giải thích, gặp Lâm Thông Bảo nhìn chằm chằm xem, liền hỏi: “Nếu ngươi thích, chờ chúng ta theo tế ti trở về, lại đến lựa chọn?”
“Vẫn là thôi đi, để lần sau vậy.” Lâm Thông Bảo không nghĩ sẽ làm phiền Viêm, hơn nữa không có thú nhân mà ngay cả phi thú nhân ánh mắt nhìn hắn cũng giống như muốn ăn tươi hắn luôn. Xem đi! Giống cái vừa mới đi qua kia, một bộ dáng rất muốn đi lên sờ soạng, nếu không có Viêm lạnh mặt, chỉ sợ phi thú nhân kia đã nào đi rồi!
Qua khỏi chợ, đi tiếp ước chừng khoảng năm phút đồng hồ, liền đi tới một ngôi nhà bằng đá, thú nhân đưa tay gõ cửa, bên trong liền truyền ra thanh âm ôn nhuận: “Vào đi, cửa không có khóa.”
Vào phòng, liền thấy một giống cái đang ngồi đưa lưng về phía bọn họ, lúc này, hắn đang làm bước cuối cùng, dùng một mảnh da thú băng bó miệng vết thương trên bả vai cho một thú nhân bị thương.
“Tốt rồi.”
Thú nhân kia cảm kích rời đi.
Giống cái vỗ vỗ tay đứng lên, một mái tóc dài thủy sắc phủ trên vai hạ xuống, xoay người, quay mắt nhìn về phía bọn họ, Lâm Thông Bảo biết mình đã từng thấy vài giống cái đều rất xinh đẹp, Lạp Á đáng yêu, Khải Đạt sáng sủa, Tử xinh đẹp, mà vị tế ti trước mắt này thì làm cho người ta cảm thấy ôn nhuận như nước, tao nhã như hoa. Lâm Thông Bảo trộm nói với Viêm: “Hắn cùng Tử xinh đẹp như nhau.”
“Phốc, a!” Tế ti đại nhân thính lực vô cùng tốt, nhịn không được cười rộ lên, tên tiểu tử này chẳng những vóc người nhỏ nhắn đáng yêu, ngay cả nói chuyện cũng làm cho người khác thấy thoải mái. Hắn đi tới, véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Thông Bảo, nói: “Lời này của người không nên để cho Tử nghe được nha. Còn có, ta gọi là Lan.”
“A? Vì cái gì?” Lâm Thông Bảo hỏi, chẳng lẽ Tử không thích người khác nói mình xinh đẹp? Nhưng thực sự rất đẹp a!
“Bởi vì Tử là giống đực thú nhân! Hắn ghét nhất bị người khác nói hắn giống giống cái!” Viêm hướng Lâm Thông Bảo giải thích: “Tử tuy rằng nhìn qua như vậy, kỳ thực hắn rất mạnh”
“Ha ha, tiểu gia hỏa thực mềm ~” Lan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị mình nắn đến hồng hồng, nhịn không được một bên sờ lại sờ, một bên nói cho Lâm Thông Bảo biết, trước đây Tử bởi vì nhìn bề ngoài rất giống giống cái, cho nên không ít thú nhân hướng hắn cầu ái, thậm chí có một ít thú nhân muốn cường ngạnh, tuy rằng giống cái rất thưa thớt, thú nhân cùng thú nhân kết hợp cũng không ít, nhưng loại sự tình này lại không được Tử đồng ý, dù sao những thú nhân đó cũng không thực hiện được, nhưng sau này, phàm là thú nhân nào hướng Tử cầu ái sẽ bị Tử chỉnh đến nửa sống nửa chết.
Lâm Thông Bảo run lên, may mắn ngày hôm qua hắn không đối với Tử nói hắn xinh đẹp, nếu không………..
“Yên tâm đi.” Gặp vật nhỏ sợ, Lan mỉm cười nói: “Tử sẽ không động thủ với giống cái, huống chi ngươi đáng yêu như thế. Nhưng không nói sẽ tốt hơn nga~”
Viêm ngăn bàn tay còn muốn đi sờ tiếp của Lan, nghiêm mặt nói: “Ta mang Bảo Bảo đến nhờ ngươi kiểm tra thân thể của hắn.”
“Nga? Vậy sao? Tiểu gia hỏa kêu là Bảo Bảo sao?” Lan ý bảo Viêm đem Lâm Thông Bảo phóng ở trên giường đá.
“Ta gọi là Lâm Thông Bảo!” Kháng nghị! Viêm gọi ta là Bảo Bảo coi như xong, vì cái gì tất cả mọi người phải gọi ta là Bảo Bảo.
“Hảo, Thông Bảo ngoan.” Lan ôn nhu cười hỏi: “Bao nhiêu tuổi? Biết năng lực của mình chưa?”
“25 tuổi, 25 tuổi! Đã trưởng thành!” Lâm Thông Bảo tỏ vẻ mình là đại nhân, lại không biết cử chỉ này của hắn so với tiểu hài tử còn ngây thơ hơn!
Lan cùng Viêm liếc nhau, có chút không tin nhóc con này nhỏ như vậy cư nhiên đã muốn 25 tuổi. Viêm đối với Lan gật đầu nói: “Ngươi kiểm tra một chút đi, còn có, năng lực của Bảo Bảo là không gian.”
“Cái gì?” Lan kinh hô, năng lực không gian đã rất nhiều năm không có xuất hiện qua, hiện tại cư nhiên xuất hiện trên người một giống cái, xem ra hắn cần phải hảo hảo kiểm tra một chút.
Lan kêu Lâm Thông Bảo nằm xuống, lấy ra một cây cốt châm (cây kim làm bằng xương), đối với Lâm Thông Bảo nói: “Thông Bảo ngoan, để cho ta lấy một giọt máu là được rồi.”
Lâm Thông Bảo có chút sợ hãi, phải biết rằng cây cốt châm cùng cây châm ở thời hiện đại to hơn rất nhiều. Viêm nhìn thấy liền đau lòng, hắn vươn tay về phía trước, nghiêm trang nói: “Vẫn là lấy của ta đi!” (ôi anh Viêm dễ xương quá đi >o<)
=皿= Ôn nhu như Lan cũng bị chọc tức rồi! Ta là phải kiểm tra tiểu gia hỏa, đâu phải kiểm tra ngươi! Lấy máu của ngươi có thể kiểm tra ra tình trạng của tiểu gia hỏa sao!? Viêm ngươi hôm nay không phải là đem đầu bỏ quên ở nhà đi?!’
Nhìn Lan không một chút ôn nhu đem Viêm đuổi ra ngoài, Lâm Thông Bảo che miệng cười trộm, nhìn Viêm bình thường một bột dáng thần khí*, không nghĩ tới hắn cũng có thời điểm bị người đuổi đi.
(*) đắc ý, ngạo mạn, khí thế.
Lan cầm lấy tay Lâm Thông Bảo trích một giọt máu, nhỏ vào trong một cái chén bằng gỗ đã sớm chuẩn bị trước, trong chén chứa một chất lỏng màu xanh biếc, sau đó đặt nó trên bàn đá, lại bắt đầu xuất ra một đống đồ vật mà Lâm Thông Bảo chưa thấy qua, dường như là dụng cụ gì đó rồi bắt đầu hành động.
Lâm Thông Bảo nằm ở trên giường đá, nhìn Lan bộ dáng bận rộn đi tới đi lui, chỉ chốc lát sau liền cùng Chu công đi uống trà. Lan nhìn Lâm Thông Bảo đã muốn ngủ, thoáng lộ ra một nét mỉm cười, liền lại tiếp tục công việc.
Lâm Thông Bảo ở một trận ngưa ngứa mà tỉnh lại, mở to mắt liền thấy trên tay Lan phát ra lục quang, còn liên tục vuốt cái chân của hắn.
“Ha, Lan ngươi đang làm cái gì a?” Hắn ngứa đến chân muốn động.
Lan thấy hắn đã tỉnh, liền buông chân hắn ra. “Ta giúp ngươi kiểm tra thân thể nga~”
“Kiểm tra thân thể vì sao phải sờ chân a? Còn có, ta mới vừa rồi thấy ở trên tay ngươi có lục quang, bây giờ tại sao lại không có chứ?” Lâm Thông Bảo tò mò, hắn biết trên cái thế giới này, mọi người có thể sử dụng thần lực, nhưng chưa từng thật tin tưởng lời Viêm nói qua.
“Ha hả!!” Lan thần bí cười, rất muốn nói mình không chỉ sờ soạng chân hắn, mà tất cả từ đầu đến chân khắp nơi đều sờ, nhưng………. Tiểu gia hỏa nhất định sẽ thẹn thùng đi? Vẫn là không chọc hắn tốt hơn. Lan giơ hai tay lên, khiến cho nó phát ra lục quang, ở trong tiếng kinh hô của tiểu gia hỏa mà trả lời: “Loại năng lực này chúng ta kêu là “Mộc lực” cũng có thể gọi là “Sinh mệnh lực”, là một loại năng lực đặc biệt Thú Thần ban cho tế ti, nó có thể trị liệu ốm đau, làm cho tốc độ khép lại miệng vết thương nhanh hơn, cũng có thể cung cấp sinh cơ cho người ta.”
“Nga nga, nguyên lai là như vậy a.” Lâm Thông Bảo gật gật đầu, đơn giản mà nói chính là chữa bệnh đi.
Như là biết trong lòng Lâm Thông Bảo suy nghĩ những gì, Lan còn nói thêm: “Không chỉ là chữa bệnh nga, còn có thể giúp thú nhân cùng giống cái trưởng thành kiểm tra năng lực vốn có của bọn họ.”
Lan lại mang tới cái chén gỗ chứa máu của Lâm Thông Bảo, đối với hắn nói: “Nước này là nhựa của thánh thụ Lạp Mĩ Đạt, nhựa của thánh thụ kết hợp với mộc lực của ta có thể giúp ta kiểm tra được năng lực của mọi người.” Tiếp theo hắn hướng cái chén gỗ rót vào mộc lực, nhựa cây bên trong chén nháy mắt sáng lên, tản mát ra một cỗ hào quang trong suốt, hào quang tán đi, chất lỏng bên trong thế nhưng biến thành trong suốt! Ngay cả đáy chén đều có thể rõ ràng thấy được.
Lâm Thông Bảo nghi hoặc mà nhìn Lan, đây là ý gì? Lan nhìn chất lỏng màu trong suốt bên trong chén, kinh hỉ nói: “Xem a, Thông Bảo, máu của ngươi hiện ra là màu trong suốt, cái này chứng tỏ năng lực của ngươi thực sự là không gian!” Xem Lâm Thông Bảo bộ dáng vẫn còn có chút nghi vấn, hắn lại tiếp tục giải thích: “Nếu biến thành màu đỏ, là năng lực hỏa hệ, lam sắc là năng lực thủy hệ, thanh sắc chính là năng lực phong hệ, màu tím là năng lực lôi hệ. Thú nhân bình thường có được đều là một trong bốn loại năng lực này.”
“Kia Viêm là thuộc hệ gì?” Lâm Thông Bảo rất ngạc nhiên, bởi vì hắn không chỉ thấy Viêm sử dụng qua hỏa năng lực, hắn còn có thể phi hành trong không trung….. “Ha hả, bởi vì Viêm là một trường hợp đặc biệt” Lan thành công mà gợi lên lòng hiếu kì của Lâm Thông Bảo, nói tiếp: “Giống ngươi cùng ta, đều là đặc biệt, ở trong này, rất ít giống cái có được năng lực, cho dù có phần lớn cũng là năng lực thủy hệ, bởi vì thủy hệ cũng có thể trị liệu, cho nên giống cái có loại năng lực cũng rất trân quý. Mà mộc lực chỉ có tế ti mới có, mỗi trăm năm mới xuất hiện một người, vừa xuất hiện cũng sẽ được bảo vệ. Mà năng lực hệ không gian càng hiếm hơn, truyền thuyết kể rằng tại thời cổ đại, thú nhân vì gặp tai họa mà không ngừng di dời, trên đường di dời nhiều thú nhân vì đói khát mà chết, bởi vậy Thú Thần ban cho một loại năng lực không gian đặc thù, bên trong có chứa các loại thức ăn Thú Thần ban tặng cho, có thể trợ giúp thú nhân vượt qua thời gian đói khát, các thú nhân mới có thể trong tai ương mà sống sót. Cho nên nói, Thông Bảo a, năng lực của ngươi thực rất tốt nga!”
“Ta, ta biết rồi.” Lâm Thông Bảo có chút chột dạ, hắn đều không biết năng lực của mình lợi hại như vậy, còn giúp người, hắn chỉ biết mình ăn không ít.
“Kia còn Viêm? Ngươi còn chưa có nói cho ta biết Viêm là chuyện gì xảy ra đâu?” Lâm Thông Bảo liền truy vấn.
“Ha hả, đừng nóng vội, từ từ sẽ kế đến.” Lan sờ mái tóc mềm mại của Lâm Thông Bảo, yêu thích không nỡ rời tay, nói: “Thật lâu thật lâu trước kia, thời điểm đại họa, từng có một con hổ thú…..”
“Này ta biết, Viêm có nói qua, nó dẫn theo đàn thú tránh được tai họa, gặp được thú thần đúng hay không?” Lâm Thông Bảo vội vàng đánh gảy lời Lan nói.
“Đúng vậy, chính là tùy tiện ngắt lời người khác nói cũng không hay nha.” Lan nhéo cái mũi nhỏ của Lâm Thông Bảo, nhìn hắn khó chịu mà há mồm ra thở, lúc này mới buông tha hắn, nói tiếp: “Con hổ thủ kia, chính là tổ tiên Bộ Lạc chúng ta, mà Viêm chính là hậu đại của nó! Là Vương thú! Trong truyền thuyết Thú Thần ban cho con hổ đầu đàn kia vô thượng vinh quang, có thể đồng thời khống chế Phong, Lôi, Thủy, Hỏa tứ loại năng lực, hơn nữa trên đầu hình thú của nó còn có khắc một chữ ‘Vương’, cho nên mọi người đều gọi hắn là Vương Thú!” (vua của muôn thú)
= 口 = “…..” Không nghĩ tới Viêm cư nhiên còn gặp cảnh đen đủi như vậy, càng không nghĩ tới, hắn đối với lão hổ tại trên đầu khắc một chữ Vương đều cảm thấy được thật bình thường, nhưng mà ở đây lại thực không bình thường. Cái này không thể trách hắn, dù sao hắn chỉ thấy qua Viêm ở dạng hình thú, những người khác còn chưa có gặp qua, tuy là hắn gặp qua bộ dáng Tiểu Lạc, nhưng……Thứ lỗi nó vẫn còn nhỏ a. Hắn lại chưa thấy qua lão hổ ấu tử trông như thế nào.
(nói chung đoạn nì em nó nói từ trước tới giờ em chỉ nhìn qua hình hổ của hai người là Viêm và Tiểu Lạc, cho nên em nghĩ trong bộ lạc ai cũng giống như Viêm và Tiểu Lạc hết.)
Cuối cùng, lúc gần rời đi, tâm tình của Lâm Thông Bảo vẫn như cũ là 囧囧
Không chỉ bởi vì chuyện Viêm là Vương thú, mà là chuyện tiếp theo, khi Viêm tới đón hắn, Lan đối Viêm nói: Thông Bảo tuy rằng kiểm tra qua thân thể đã muốn thành thục, nhưng hắn thật sự quá nhỏ rất yếu ớt, ngươi hiện tại khả vẫn không thể ăn nga ~
Ni mã! Cái gì gọi là đã muốn thành thục, cái gì gọi là yếu ớt, cái gì gọi là ăn?! — 皿 —, chẳng lẽ hắn là hoa quả sao!
Cầm lấy thứ Lan đưa cho, nghe nói mỗi ngày uống một chén nhựa của cây thánh thụ Lạp Mĩ Đạt là có thể giúp Lâm Thông Bảo “Cường thân kiện thể”, giao hẹn về sau, cứ cách một tuần lại đến kiểm tra một lần, thẳng đến khi Viêm có thể “Hưởng dụng” mới thôi. Lâm Thông Bảo đỏ mặt thúc giục thú nhân, cơ hồ là “Bay” trở về nhà. Ni mã! Cái gì là tế ti đại nhân ôn nhu chứ, phúc hắc, là phúc hắc chắc luôn!!
Phúc hắc thần mã! Chán ghét nhất!
Edit: Mộng
Beta: Nhã
Dọc theo đường đi, Lâm Thông Bảo gặp rất nhiều thú nhân thân mật với nhau, trừ bỏ những thú nhân nhiệt tình đến chào hỏi, lần này hắn còn phát hiện rất nhiều “Giống cái”! Một giống cái thân cao hai mét, mang theo một cái thùng gỗ đựng gì đó từ phía đối diện đi tới, có lẽ là đi mệt rồi, nên hắn cúi người đấm đấm cái chân, phía sau nối gót theo là một người thân cao cũng khoảng chừng hai mét, trên vai còn vác thêm một con dã thú thật lớn, nhìn thấy được liền vội vàng chạy lại đem cái thùng gỗ trong tay giống cái treo ở trên sừng dã thú đang khiêng trên vai, sau đó dùng tay kia ôm lấy giống cái, cúi đầu hôn một chút lên khuôn mặt giống cái, giống cái kia thuận theo mà nép vào trong ngực thú nhân, hai người cùng tựa vào nhau tiếp tục đi tiếp, nhìn ra đây là một đôi.
Lâm Thông Bảo lại nhìn đến bên phải mình rõ ràng cũng là một nam nhân giống cái, đang ngồi trên một tảng đá trước cửa nhà, trong tay ôm một hổ thú so với Tiểu Lạc lớn hơn một chút chơi đùa, mà thú nhân trong nhà thì đang quét tước dọn dẹp xung quanh. Nhìn lại Viêm đang cẩn thận ôm mình, nhịn không được suy nghĩ, nơi này giống cái đều thật cao nga, đều so với mình cao hơn rất nhiều, trách không được lão Viêm coi mình như tiểu hài tử, bất quá, đãi ngộ của giống cái quả thật là rất tốt a.
Lại đi tiếp vào trong, liền nhìn thấy rất nhiều phi thú nhân cùng thú nhân ở bãi quán, trong đó có một số thú nhân còn trẻ, một số đã có bầu bạn, một số thì vẫn còn độc thân. Thế giới thú nhân của họ, cách ăn mặc đều rất là đơn giản, trực tiếp dùng lông thú quấn quanh thắt lưng là xong, mà những giống cái có bầu bạn thì dùng da thú cùng gân thú mà thú nhân săn về làm thành quần áo, đương nhiên không thể khéo léo tinh xảo như thợ ở hiện đại, nhưng tốt xấu cũng bọc được thân thể, cái váy da thú che phần dưới tương đối khá dài, đến trên đầu gối, chỉ lộ ra cẳng tay cùng tiểu thối (cẳng chân).
“Đây là chợ, mọi người sẽ mang những đồ vật không dùng đến để đổi những đồ vật mà họ muốn.” Viêm mở miệng giải thích, gặp Lâm Thông Bảo nhìn chằm chằm xem, liền hỏi: “Nếu ngươi thích, chờ chúng ta theo tế ti trở về, lại đến lựa chọn?”
“Vẫn là thôi đi, để lần sau vậy.” Lâm Thông Bảo không nghĩ sẽ làm phiền Viêm, hơn nữa không có thú nhân mà ngay cả phi thú nhân ánh mắt nhìn hắn cũng giống như muốn ăn tươi hắn luôn. Xem đi! Giống cái vừa mới đi qua kia, một bộ dáng rất muốn đi lên sờ soạng, nếu không có Viêm lạnh mặt, chỉ sợ phi thú nhân kia đã nào đi rồi!
Qua khỏi chợ, đi tiếp ước chừng khoảng năm phút đồng hồ, liền đi tới một ngôi nhà bằng đá, thú nhân đưa tay gõ cửa, bên trong liền truyền ra thanh âm ôn nhuận: “Vào đi, cửa không có khóa.”
Vào phòng, liền thấy một giống cái đang ngồi đưa lưng về phía bọn họ, lúc này, hắn đang làm bước cuối cùng, dùng một mảnh da thú băng bó miệng vết thương trên bả vai cho một thú nhân bị thương.
“Tốt rồi.”
Thú nhân kia cảm kích rời đi.
Giống cái vỗ vỗ tay đứng lên, một mái tóc dài thủy sắc phủ trên vai hạ xuống, xoay người, quay mắt nhìn về phía bọn họ, Lâm Thông Bảo biết mình đã từng thấy vài giống cái đều rất xinh đẹp, Lạp Á đáng yêu, Khải Đạt sáng sủa, Tử xinh đẹp, mà vị tế ti trước mắt này thì làm cho người ta cảm thấy ôn nhuận như nước, tao nhã như hoa. Lâm Thông Bảo trộm nói với Viêm: “Hắn cùng Tử xinh đẹp như nhau.”
“Phốc, a!” Tế ti đại nhân thính lực vô cùng tốt, nhịn không được cười rộ lên, tên tiểu tử này chẳng những vóc người nhỏ nhắn đáng yêu, ngay cả nói chuyện cũng làm cho người khác thấy thoải mái. Hắn đi tới, véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Thông Bảo, nói: “Lời này của người không nên để cho Tử nghe được nha. Còn có, ta gọi là Lan.”
“A? Vì cái gì?” Lâm Thông Bảo hỏi, chẳng lẽ Tử không thích người khác nói mình xinh đẹp? Nhưng thực sự rất đẹp a!
“Bởi vì Tử là giống đực thú nhân! Hắn ghét nhất bị người khác nói hắn giống giống cái!” Viêm hướng Lâm Thông Bảo giải thích: “Tử tuy rằng nhìn qua như vậy, kỳ thực hắn rất mạnh”
“Ha ha, tiểu gia hỏa thực mềm ~” Lan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị mình nắn đến hồng hồng, nhịn không được một bên sờ lại sờ, một bên nói cho Lâm Thông Bảo biết, trước đây Tử bởi vì nhìn bề ngoài rất giống giống cái, cho nên không ít thú nhân hướng hắn cầu ái, thậm chí có một ít thú nhân muốn cường ngạnh, tuy rằng giống cái rất thưa thớt, thú nhân cùng thú nhân kết hợp cũng không ít, nhưng loại sự tình này lại không được Tử đồng ý, dù sao những thú nhân đó cũng không thực hiện được, nhưng sau này, phàm là thú nhân nào hướng Tử cầu ái sẽ bị Tử chỉnh đến nửa sống nửa chết.
Lâm Thông Bảo run lên, may mắn ngày hôm qua hắn không đối với Tử nói hắn xinh đẹp, nếu không………..
“Yên tâm đi.” Gặp vật nhỏ sợ, Lan mỉm cười nói: “Tử sẽ không động thủ với giống cái, huống chi ngươi đáng yêu như thế. Nhưng không nói sẽ tốt hơn nga~”
Viêm ngăn bàn tay còn muốn đi sờ tiếp của Lan, nghiêm mặt nói: “Ta mang Bảo Bảo đến nhờ ngươi kiểm tra thân thể của hắn.”
“Nga? Vậy sao? Tiểu gia hỏa kêu là Bảo Bảo sao?” Lan ý bảo Viêm đem Lâm Thông Bảo phóng ở trên giường đá.
“Ta gọi là Lâm Thông Bảo!” Kháng nghị! Viêm gọi ta là Bảo Bảo coi như xong, vì cái gì tất cả mọi người phải gọi ta là Bảo Bảo.
“Hảo, Thông Bảo ngoan.” Lan ôn nhu cười hỏi: “Bao nhiêu tuổi? Biết năng lực của mình chưa?”
“25 tuổi, 25 tuổi! Đã trưởng thành!” Lâm Thông Bảo tỏ vẻ mình là đại nhân, lại không biết cử chỉ này của hắn so với tiểu hài tử còn ngây thơ hơn!
Lan cùng Viêm liếc nhau, có chút không tin nhóc con này nhỏ như vậy cư nhiên đã muốn 25 tuổi. Viêm đối với Lan gật đầu nói: “Ngươi kiểm tra một chút đi, còn có, năng lực của Bảo Bảo là không gian.”
“Cái gì?” Lan kinh hô, năng lực không gian đã rất nhiều năm không có xuất hiện qua, hiện tại cư nhiên xuất hiện trên người một giống cái, xem ra hắn cần phải hảo hảo kiểm tra một chút.
Lan kêu Lâm Thông Bảo nằm xuống, lấy ra một cây cốt châm (cây kim làm bằng xương), đối với Lâm Thông Bảo nói: “Thông Bảo ngoan, để cho ta lấy một giọt máu là được rồi.”
Lâm Thông Bảo có chút sợ hãi, phải biết rằng cây cốt châm cùng cây châm ở thời hiện đại to hơn rất nhiều. Viêm nhìn thấy liền đau lòng, hắn vươn tay về phía trước, nghiêm trang nói: “Vẫn là lấy của ta đi!” (ôi anh Viêm dễ xương quá đi >o<)
=皿= Ôn nhu như Lan cũng bị chọc tức rồi! Ta là phải kiểm tra tiểu gia hỏa, đâu phải kiểm tra ngươi! Lấy máu của ngươi có thể kiểm tra ra tình trạng của tiểu gia hỏa sao!? Viêm ngươi hôm nay không phải là đem đầu bỏ quên ở nhà đi?!’
Nhìn Lan không một chút ôn nhu đem Viêm đuổi ra ngoài, Lâm Thông Bảo che miệng cười trộm, nhìn Viêm bình thường một bột dáng thần khí*, không nghĩ tới hắn cũng có thời điểm bị người đuổi đi.
(*) đắc ý, ngạo mạn, khí thế.
Lan cầm lấy tay Lâm Thông Bảo trích một giọt máu, nhỏ vào trong một cái chén bằng gỗ đã sớm chuẩn bị trước, trong chén chứa một chất lỏng màu xanh biếc, sau đó đặt nó trên bàn đá, lại bắt đầu xuất ra một đống đồ vật mà Lâm Thông Bảo chưa thấy qua, dường như là dụng cụ gì đó rồi bắt đầu hành động.
Lâm Thông Bảo nằm ở trên giường đá, nhìn Lan bộ dáng bận rộn đi tới đi lui, chỉ chốc lát sau liền cùng Chu công đi uống trà. Lan nhìn Lâm Thông Bảo đã muốn ngủ, thoáng lộ ra một nét mỉm cười, liền lại tiếp tục công việc.
Lâm Thông Bảo ở một trận ngưa ngứa mà tỉnh lại, mở to mắt liền thấy trên tay Lan phát ra lục quang, còn liên tục vuốt cái chân của hắn.
“Ha, Lan ngươi đang làm cái gì a?” Hắn ngứa đến chân muốn động.
Lan thấy hắn đã tỉnh, liền buông chân hắn ra. “Ta giúp ngươi kiểm tra thân thể nga~”
“Kiểm tra thân thể vì sao phải sờ chân a? Còn có, ta mới vừa rồi thấy ở trên tay ngươi có lục quang, bây giờ tại sao lại không có chứ?” Lâm Thông Bảo tò mò, hắn biết trên cái thế giới này, mọi người có thể sử dụng thần lực, nhưng chưa từng thật tin tưởng lời Viêm nói qua.
“Ha hả!!” Lan thần bí cười, rất muốn nói mình không chỉ sờ soạng chân hắn, mà tất cả từ đầu đến chân khắp nơi đều sờ, nhưng………. Tiểu gia hỏa nhất định sẽ thẹn thùng đi? Vẫn là không chọc hắn tốt hơn. Lan giơ hai tay lên, khiến cho nó phát ra lục quang, ở trong tiếng kinh hô của tiểu gia hỏa mà trả lời: “Loại năng lực này chúng ta kêu là “Mộc lực” cũng có thể gọi là “Sinh mệnh lực”, là một loại năng lực đặc biệt Thú Thần ban cho tế ti, nó có thể trị liệu ốm đau, làm cho tốc độ khép lại miệng vết thương nhanh hơn, cũng có thể cung cấp sinh cơ cho người ta.”
“Nga nga, nguyên lai là như vậy a.” Lâm Thông Bảo gật gật đầu, đơn giản mà nói chính là chữa bệnh đi.
Như là biết trong lòng Lâm Thông Bảo suy nghĩ những gì, Lan còn nói thêm: “Không chỉ là chữa bệnh nga, còn có thể giúp thú nhân cùng giống cái trưởng thành kiểm tra năng lực vốn có của bọn họ.”
Lan lại mang tới cái chén gỗ chứa máu của Lâm Thông Bảo, đối với hắn nói: “Nước này là nhựa của thánh thụ Lạp Mĩ Đạt, nhựa của thánh thụ kết hợp với mộc lực của ta có thể giúp ta kiểm tra được năng lực của mọi người.” Tiếp theo hắn hướng cái chén gỗ rót vào mộc lực, nhựa cây bên trong chén nháy mắt sáng lên, tản mát ra một cỗ hào quang trong suốt, hào quang tán đi, chất lỏng bên trong thế nhưng biến thành trong suốt! Ngay cả đáy chén đều có thể rõ ràng thấy được.
Lâm Thông Bảo nghi hoặc mà nhìn Lan, đây là ý gì? Lan nhìn chất lỏng màu trong suốt bên trong chén, kinh hỉ nói: “Xem a, Thông Bảo, máu của ngươi hiện ra là màu trong suốt, cái này chứng tỏ năng lực của ngươi thực sự là không gian!” Xem Lâm Thông Bảo bộ dáng vẫn còn có chút nghi vấn, hắn lại tiếp tục giải thích: “Nếu biến thành màu đỏ, là năng lực hỏa hệ, lam sắc là năng lực thủy hệ, thanh sắc chính là năng lực phong hệ, màu tím là năng lực lôi hệ. Thú nhân bình thường có được đều là một trong bốn loại năng lực này.”
“Kia Viêm là thuộc hệ gì?” Lâm Thông Bảo rất ngạc nhiên, bởi vì hắn không chỉ thấy Viêm sử dụng qua hỏa năng lực, hắn còn có thể phi hành trong không trung….. “Ha hả, bởi vì Viêm là một trường hợp đặc biệt” Lan thành công mà gợi lên lòng hiếu kì của Lâm Thông Bảo, nói tiếp: “Giống ngươi cùng ta, đều là đặc biệt, ở trong này, rất ít giống cái có được năng lực, cho dù có phần lớn cũng là năng lực thủy hệ, bởi vì thủy hệ cũng có thể trị liệu, cho nên giống cái có loại năng lực cũng rất trân quý. Mà mộc lực chỉ có tế ti mới có, mỗi trăm năm mới xuất hiện một người, vừa xuất hiện cũng sẽ được bảo vệ. Mà năng lực hệ không gian càng hiếm hơn, truyền thuyết kể rằng tại thời cổ đại, thú nhân vì gặp tai họa mà không ngừng di dời, trên đường di dời nhiều thú nhân vì đói khát mà chết, bởi vậy Thú Thần ban cho một loại năng lực không gian đặc thù, bên trong có chứa các loại thức ăn Thú Thần ban tặng cho, có thể trợ giúp thú nhân vượt qua thời gian đói khát, các thú nhân mới có thể trong tai ương mà sống sót. Cho nên nói, Thông Bảo a, năng lực của ngươi thực rất tốt nga!”
“Ta, ta biết rồi.” Lâm Thông Bảo có chút chột dạ, hắn đều không biết năng lực của mình lợi hại như vậy, còn giúp người, hắn chỉ biết mình ăn không ít.
“Kia còn Viêm? Ngươi còn chưa có nói cho ta biết Viêm là chuyện gì xảy ra đâu?” Lâm Thông Bảo liền truy vấn.
“Ha hả, đừng nóng vội, từ từ sẽ kế đến.” Lan sờ mái tóc mềm mại của Lâm Thông Bảo, yêu thích không nỡ rời tay, nói: “Thật lâu thật lâu trước kia, thời điểm đại họa, từng có một con hổ thú…..”
“Này ta biết, Viêm có nói qua, nó dẫn theo đàn thú tránh được tai họa, gặp được thú thần đúng hay không?” Lâm Thông Bảo vội vàng đánh gảy lời Lan nói.
“Đúng vậy, chính là tùy tiện ngắt lời người khác nói cũng không hay nha.” Lan nhéo cái mũi nhỏ của Lâm Thông Bảo, nhìn hắn khó chịu mà há mồm ra thở, lúc này mới buông tha hắn, nói tiếp: “Con hổ thủ kia, chính là tổ tiên Bộ Lạc chúng ta, mà Viêm chính là hậu đại của nó! Là Vương thú! Trong truyền thuyết Thú Thần ban cho con hổ đầu đàn kia vô thượng vinh quang, có thể đồng thời khống chế Phong, Lôi, Thủy, Hỏa tứ loại năng lực, hơn nữa trên đầu hình thú của nó còn có khắc một chữ ‘Vương’, cho nên mọi người đều gọi hắn là Vương Thú!” (vua của muôn thú)
= 口 = “…..” Không nghĩ tới Viêm cư nhiên còn gặp cảnh đen đủi như vậy, càng không nghĩ tới, hắn đối với lão hổ tại trên đầu khắc một chữ Vương đều cảm thấy được thật bình thường, nhưng mà ở đây lại thực không bình thường. Cái này không thể trách hắn, dù sao hắn chỉ thấy qua Viêm ở dạng hình thú, những người khác còn chưa có gặp qua, tuy là hắn gặp qua bộ dáng Tiểu Lạc, nhưng……Thứ lỗi nó vẫn còn nhỏ a. Hắn lại chưa thấy qua lão hổ ấu tử trông như thế nào.
(nói chung đoạn nì em nó nói từ trước tới giờ em chỉ nhìn qua hình hổ của hai người là Viêm và Tiểu Lạc, cho nên em nghĩ trong bộ lạc ai cũng giống như Viêm và Tiểu Lạc hết.)
Cuối cùng, lúc gần rời đi, tâm tình của Lâm Thông Bảo vẫn như cũ là 囧囧
Không chỉ bởi vì chuyện Viêm là Vương thú, mà là chuyện tiếp theo, khi Viêm tới đón hắn, Lan đối Viêm nói: Thông Bảo tuy rằng kiểm tra qua thân thể đã muốn thành thục, nhưng hắn thật sự quá nhỏ rất yếu ớt, ngươi hiện tại khả vẫn không thể ăn nga ~
Ni mã! Cái gì gọi là đã muốn thành thục, cái gì gọi là yếu ớt, cái gì gọi là ăn?! — 皿 —, chẳng lẽ hắn là hoa quả sao!
Cầm lấy thứ Lan đưa cho, nghe nói mỗi ngày uống một chén nhựa của cây thánh thụ Lạp Mĩ Đạt là có thể giúp Lâm Thông Bảo “Cường thân kiện thể”, giao hẹn về sau, cứ cách một tuần lại đến kiểm tra một lần, thẳng đến khi Viêm có thể “Hưởng dụng” mới thôi. Lâm Thông Bảo đỏ mặt thúc giục thú nhân, cơ hồ là “Bay” trở về nhà. Ni mã! Cái gì là tế ti đại nhân ôn nhu chứ, phúc hắc, là phúc hắc chắc luôn!!
Phúc hắc thần mã! Chán ghét nhất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook