Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới
-
Chương 11: Cây nấm là thứ tốt a~
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mộng
Beta: Nhã
Kỳ thật đồ đạc cần thu dọn cũng không có gì, thú nhân từ đầu tới cuối cũng không có mang cái gì, về những thứ như chảo, nồi, bát linh tinh của Lâm Thông Bảo để ở phía sau sơn động, cũng không nhiều lắm cho nên Lâm Thông Bảo kêu thú nhân đem bát, chậu còn có chăn mỏng đều thu dọn gọn gàng lại thành một chỗ, sau đó hắn dùng tay tiếp xúc mấy thứ đó “Sưu” một tiếng mà mang chúng vào trong không gian. Thật ra đây không phải lần đầu tiên Lâm Thông Bảo ở trước mặt thú nhân sử dụng không gian, sau khi Lâm Thông Bảo phát hiện người trong thế giới này đều mang những năng lực khác thường, hắn liền kết luận rằng năng lực của mình cũng nằm trong phạm vi bình thường. Nhưng thú nhân lại nói cho hắn biết, năng lực không gian thực hi hữu, ở trong lịch sử của thú nhân, số người xuất hiện mang năng lực này có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng Viêm cũng nói rằng, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua năng lực không gian có thể đem người cất vào, thông thường ngay cả đồ vật cũng không được.
Bởi vậy, thú nhân nói cho hắn biết ở trước mặt người khác ngàn vạn lần không nên biểu diễn năng lực này, nếu không sẽ tạo thành sóng to gió lớn. Mà Viêm cũng không muốn nhìn thấy “Tiểu Bảo” đột nhiên biến mất ở trước mặt mình, điều đó khiến hắn phi thường khó chịu! Đối với lời nói của thú nhân, Lâm Thông Bảo lúc đầu trong lòng còn cảm thấy sợ hãi, nhưng sau một hồi, hắn tỏ ý xấu tiếp nhận —— gió lớn, ta cái gì cũng không có nghe được!
Lâm Thông Bảo cũng thử đem Viêm kéo vào trong không gian, để cho hắn cũng nhìn thấy nhà hàng nhỏ của mình, kết quả Lâm Thông Bảo đi vào, còn thú nhân như cũ vẫn ở bên ngoài, nhưng Tiểu Lạc lại đi theo vào được. Vì thế, Lâm Thông Bảo lại phát hiện không gian của mình cũng có hạn chế, chính là không thể mang theo vật quá lớn! Nhưng nếu giống như loại chăn này dài 2m rộng 1m8, thể tích lại nhẹ là đồ vật có thể lấy ra được, như vậy, nói cách khác thú nhân không chỉ cao lớn không đạt tiêu chuẩn, lại còn siêu nặng! 囧…..
Thú nhân hóa thành hổ hình, thân hình khổng lồ nằm ở trước mặt Lâm Thông Bảo, ý bảo hắn ngồi lên trên. Lâm Thông Bảo nhìn đại hổ trước mắt, đi qua! Khi dễ người ải (lùn) có phải hay không? Cho dù là nằm sấp xuống, nhưng thân hình đại hổ vẫn cao tới mét bảy, mét tám, mà Lâm Thông Bảo thân cao cũng chỉ tới 1m7, vì thế, hắn buồn bực.
Dường như nhìn thấu Lâm Thông Bảo đang xấu hổ, thú nhân vươn cái đuôi dài ra, ở trên cái mông của Lâm Thông Bảo nâng lên, vì vậy, Lâm Thông Bảo liền cảm giác được từ phía sau có một cỗ lực mạnh mẽ truyền đến, một bên buồn bực bản thân lại bị người sỗ sàng, một bên nhanh tay nắm lấy lông trên người thú nhân, hai chân nhất tề dùng sức, ở cái đuôi đẩy mạnh cuối cùng cũng leo được lên lưng hổ.
Ở trên lưng hổ Lâm Thông Bảo lại tiếp tục buồn bực, đáng ra muốn thể nghiệm một phen lạc thú kỵ hổ, nhưng là! Ai ôi, lưng hổ rộng như vậy, mặt trên có thể đủ cho hai người như mình nằm lên, thật muốn sải bước đi, trừ phi ngươi muốn luyện giang thẳng chân! (tư thế banh hai chân ép xuống sàn thành một đường thẳng ý)
Ngoan ngoãn ngồi trên lưng hổ, trước dùng mảnh vải đem Tiểu Lạc buộc ở trước ngực mình cố định lại, sau đó ghé vào trên lưng hổ, bởi vì ôm không được cái cổ, cho nên đành phải hai tay nắm chặt lông trên cổ lão hổ, phòng ngừa chính mình bị gió thổi bay, cuối cùng chỉ còn chờ thú nhân từ sơn động nhảy xuống. Ai ngờ nửa ngày cũng không có cảm giác trọng lượng từ phía trên rơi xuống, ngẩng đầu vừa nhìn lên! Má ơi! Bọn họ cư nhiên bay trên không trung! Lâm Thông Bảo “Hô” một tiếng ngồi dậy xếp bằng, bọn họ đích thực đang bay! Không đúng, là thú nhân dưới thân——– Viêm, một lão hổ không có cánh đang bay! Tuy rằng Viêm có nói qua với Lâm Thông Bảo, có một số thú nhân biết điều khiển gió, có thể ở trên bầu trời tự do bay lượn, nhưng Viêm không phải là khống chế hỏa sao? Tại sao cũng có thể bay?
Sơn động phía sau cách càng ngày càng xa, thẳng đến khi không nhìn thấy, Lâm Thông Bảo mới hồi phục lại tinh thần, quyết định hỏi thú nhân cho rõ, nhưng hắn vừa mới hé miệng, liền nhớ lại, thời điểm thú nhân ở trạng thái thú hình không thể nói tiếng người, cho nên đành phải rầu rĩ không vui mà ngồi yên, vẫn là đợi đến nơi rồi hỏi sau.
Viêm bay cũng không nhanh (kỳ thật nói không nhanh cũng chính là bản thân hắn cảm thấy như vậy thôi, còn Lâm Thông Bảo thì cảm giác giống như là đang cưỡi con ngựa tốc độ 220km/h chạy như bay! ——Mãnh—–), hắn sợ chính mình bay quá nhanh sẽ dọa đến tiểu giống cái, phải biết rằng giống cái là phi thường nhỏ yếu, nếu một khi bị kinh sợ rất có thể sẽ bị thương sinh bệnh. Bởi vậy, hắn tạo ra tường gió, như vậy gió sẽ không quét đến tiểu giống cái.
Viêm chậm rãi mà bay lên, kỳ thật cái sơn động mà bọn họ ở cách bộ lạc cũng không xa, bình thường chỉ cần bay nửa ngày là tới. Hắn lúc đến vì tìm kiếm theo mùi của đứa con, cho nên đi một chút ngừng một chút kéo dài đến hai ngày, mà theo tốc độ hiện tại thì đợi đến khi mặt trời xuống núi là có thể về tới bộ lạc.
Bay ước chừng được hai, ba giờ, mặt trời dần dần xuống tới giữa không trung, nhìn rừng rậm lướt qua bên dưới, cảnh tượng xanh um tươi tốt, không khỏi làm cho Lâm Thông Bảo nhớ tới vô số rừng rậm bị tàn phá ở địa cầu, nhân loại chẳng những không biết quý trọng sự ưu ái của thiên nhiên, ngược lại một lần lại một lần đem nó hủy hoại. Đang cảm khái, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một mảng màu nâu, vội vàng dùng sức giật nhẹ bộ lông dưới thân, mặc dù đối với thú nhân, cái này so với gãi ngứa vẫn còn nhẹ lắm, nhưng dù sao cũng làm cho thú nhân thời khắc luôn chú ý tới Lâm Thông Bảo nhận ra. “Dừng.... Dừng lại, phía dưới.....” Lâm Thông Bảo kinh hô.
Viêm nghe được tiếng kêu của tiểu giống cái, vội vàng dừng lại trên không trung, quay đầu nghi hoặc nhìn Lâm Thông Bảo. “Đến trên mặt đất đi!” Lâm Thông Bảo nôn nóng mà thúc giục thú nhân, vừa rồi, hình như hắn nhìn cái gì đó rất quen mắt.
Chờ Viêm hạ xuống mặt đất, Lâm Thông Bảo khẩn cấp chạy đến địa phương mà mình nhìn thấy vừa nãy, đẩy ra bụi cỏ chắn ngang: Soạt! Một mảng rừng nấm tươi tốt! Trên mặt đất đều là cây nấm! Hơn nữa hình dạng đều rất bình thường, bề ngoài giống như những cây nấm sinh trưởng trên địa cầu! Không, không đúng, trong đó còn có một số cây nấm biến dị to lớn! Trời ạ, Lâm Thông Bảo hái lên một cây nấm! Loại nấm này là thường thấy nhất cũng là loại nấm nổi danh nhất, kêu là nấm hương, cũng gọi là đông cô, hương cô. Nấm hương được mệnh danh là “Can thái chi vương”*, là một loại thực vật giàu protein, là thực phẩm làm giảm mỡ lại giàu chất dinh dưỡng bảo vệ sức khỏe, đối với người có máu nhiễm mỡ, hay cao huyết áp rất có ích. Do mùi hương của nó rất hấp dẫn, nên có thể làm như thức ăn, cũng là gia vị thiên nhiên tốt nhất, dinh dưỡng lại phong phú, bởi vậy thường được gọi với mỹ danh là “Hoàng hậu thực vật”!
(*) vua của các loại rau
Nhưng bình thường, Lâm Thông Bảo biết chỉ thời điểm mùa thu hay mùa đông cây nấm hương mới phát triển tương đối nhiều, ở thời điểm hiện tại mà nói, hắn cũng không biết có phải mùa sinh trưởng của nó hay không. Nhưng Lâm Thông Bảo liền ngộ ra——– một mảng rừng nấm thật lớn bên cạnh đã giải thích hết thảy! Cái nấm trong tay hắn nhìn hình thể giống như nấm hương bình thường, kỳ thật cũng vẫn chỉ là cây con! Quả nhiên là không thể đối với rừng rậm này chờ mong điều gì bình thường a!!
Cái nấm trưởng thành kia so với đầu Lâm Thông Bảo còn lớn hơn, Lâm Thông Bảo tính toán, một cây nấm lớn như vậy nếu cắt thành từng mảnh nhỏ thì có thể làm ra nửa bàn đồ ăn nha! Ngẫm lại không gian của mình chưa có loại nấm này, cũng không biết có thích hợp trồng trong không gian hay không? Bình thường cây nấm vun trồng đều ở tháng 7,8, tuy rằng không biết nơi này là có bao nhiêu tháng, nhưng mặt trời lớn như vậy, hẳn sẽ không sai biệt lắm đi. Hơn nữa không gian rất lớn, đất trống cũng rất nhiều. Không bằng thử trồng mấy loại nấm này xem.
Tâm động không bằng hành động, Lâm Thông Bảo quyết định lấy đủ loại nấm trông bình thường bỏ vào trong không gian trồng thử, hơn nữa trong không gian chủng loại thực vật có hạn, luôn luôn là ăn hết thì thôi, chuẩn bị nhiều loại thực vật cũng tốt.
“Đừng đụng, mau ném nó!” Lâm Thông Bảo còn chưa có đưa tay bắt đầu hái, thú nhân liền ngăn trở hắn, lại gạt bỏ nấm hương trên tay hắn.
“Chuyện gì a! Thứ này đều là thực vật!” Lâm Thông Bảo sinh khí, một mảng rừng nấm lớn như vậy, không hái thì tiếc! Hắn thật vất vả mới phát hiện được đồ vật mình nhận biết nha!
“Không..... Không phải, nó có độc, ăn sẽ chết!” Viêm nhìn hắn sinh khí, sợ tiểu giống cái hiểu lầm vội vàng giải thích.
“Hả?” Lâm Thông Bảo vừa bực mình vừa buồn cười, thì ra hắn đang lo lắng cho mình! Nhưng mà: “Ngươi lần trước không phải đã nếm qua sao, hiện tại không phải vẫn hảo hảo đứng ở chỗ này sao?!
“Khi nào chứ? Ta như thế nào không biết?” Viêm kinh hãi! Làm sao có thể? Không phải hắn không tin Lâm Thông Bảo nói, ở trong thế giới thú nhân, thú nhân luôn tin tưởng và chấp hành những gì giống cái nói ra, dù sai cũng cho là đúng! Đây là nguyên tắc.
“Ha ha ha……” Lâm Thông Bảo lúc này nhịn không được cười lên, “Ngày hôm qua ta nấu canh gà, trong canh ta có bỏ nấm hương vào!” Hóa ra do nấu chín cho nên ngươi không nhận biết được, tuy rằng đó là nấm hương khô.
Viêm cẩn thận suy nghĩ canh gà ngày hôm qua hắn ăn, đó là vị canh ngon nhất mà hắn từng ăn qua, mùi hương nồng nàn thơm phức, thịt gà tươi ngon, còn có một chút màu nâu….. Cúi đầu nhìn thực vật trên mặt đất, cẩn thận đối chiếu, Viêm nhận ra…..
“Thực có thể ăn sao? Trước kia có thú nhân ăn phải, liền bị đau bụng cả ngày.... ” Nhưng mình cũng ăn, nhóc con kia càng ăn nhiều hơn, bọn họ đều vẫn rất tốt.
“Ân, loại này có thể ăn”. Lâm Thông Bảo gật gật đầu, lại chỉ một cây nấm đủ màu sắc bên cạnh nói: “Loại nấm có màu tiên diễm thì không thể ăn, có độc, ăn vào sẽ cảm thấy buồn nôn, ói mửa, đau bụng, mệt mỏi v.v, nghiêm trọng còn có thể bị thổ huyết tử vong! Cho nên tuyệt đối không thể ăn.”
“Nhưng nơi này đa số đều có thể ăn, hơn nữa có thể đem chúng phơi khô, lưu trữ dành đến khi mùa đông thiếu thực vật mà ăn.” Lâm Thông Bảo lại chỉ một mảng lớn nói.
Viêm nghe xong nhãn tình sáng lên, cho dù thú nhân cường đại đi nữa, nhưng khi đến mùa đông giá rét, phần lớn dã thú đều trốn đi ngủ đông, thú nhân thường xuyên không săn được động vật, khi mùa đông tới, lão nhân trong bộ lạc, tiểu hài tử còn có một số giống cái gầy yếu rất khó sống sót, càng có nhiều nguồn thực vật thì càng gia tăng tỷ lệ sinh tồn của thú nhân.
Vì thế, Viêm liền giúp đỡ Lâm Thông Bảo đem “nấm nhỏ” hái thiệt nhiều đặt trong chậu vừa được Lâm Thông Bảo lấy ra, thậm chí khi thấy một mảng lớn nấm nhỏ mọc trên cây gỗ mục đều muốn trực tiếp cầm lên.
Chờ Lâm Thông Bảo hưng trí bừng bừng mà đem cái chậu lớn chứa đầy nấm hương trả về không gian thì hắn liền phát hiện mình đã đánh giá cao bản thân. Bởi vì, tuy rằng hắn biết được cách ngắt cây nấm, phân biệt các loại nấm, nấu nướng nấm, nhưng hắn hoàn toàn không biết trồng nấm! Nghĩ lại cây nấm đều sinh trưởng tại bụi cỏ sạch sẽ hoặc gỗ mục, vậy có phải được trồng dưới tàng cây? Hơn nữa là trồng ở đất ẩm hay là trực tiếp thả đâu đó tự sinh trưởng?……
Cuối cùng Lâm Thông Bảo ủ rũ mà từ trong không gian đi ra, trong tay cầm lấy cái chậu chứa đầy nấm, chán nản đối với thú nhân đang chờ ở bên ngoài không gian nói: “Ta không biết trồng——–”
Kết quả, thú nhân ngược lại an ủi mà sờ sờ đầu hắn nói: “Đừng để ý.” Kỳ thật Viêm thấy Lâm Thông Bảo có thể tìm được nguồn thức ăn đã muốn thật cao hứng, có thể trồng đương nhiên tốt, không thể trồng cũng không sao, dù sao cũng là thực vật có thể ăn, về sau ở trong rừng rậm tìm hái là được rồi, hơn nữa nhìn tình hình, loại thực vật này hẳn là ở nơi khác cũng rất nhiều.
Thú nhân cũng không thèm để ý, ánh mắt vẫn rất ôn hòa, Lâm Thông Bảo biết thú nhân là thật tâm đối tốt với hắn, mà không phải giả nhân giả nghĩa, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, Lâm Thông Bảo cảm giác mình thật sự có chút cảm động, sau khi rơi vào trong thế giới này, nội tâm sợ hãi sẽ cô độc cả đời, bây giờ trong lòng lại có một loại cảm giác ấm áp như có gia đình.
Nếu trồng không được, vậy thì ăn đi, nhưng bởi vì hái nấm, Lâm Thông Bảo tiêu hao không ít thể lực, hơn nữa vốn cũng sắp đến giữa trưa, hắn quyết định đem nấu những cây nấm hái được. Để cho thú nhân đi săn thú, còn mình nhặt chút nhánh cây làm củi, lại bê đến vài cục đá, đặt lại thành một cái bếp lò giản dị, thừa dịp đó xoa nhẹ Tiểu Lạc N lần.
Lần này thú nhân săn được một con giống như Lộc lại không phải Lộc, giống như Khuyển lại không phải Khuyển, nhưng hiện tại Lâm Thông Bảo cũng đã quen với những động vật biến dị này rồi. Vì vậy hắn mặt không đổi sắc mà nhìn thú nhân xẻ thịt động vật, nói cho hắn biết cái nào có thể lưu lại ăn, cái nào cần phải xử lý sau mới có thể ăn, cái nào là không thể ăn…… Mà ánh mắt Viêm nhìn hắn càng phát ra ôn nhu như nước.
Hắn cùng thú nhân càng dán càng gần, căn bản không biết giữa bọn họ đã có cái gì biến chất, lên men, chậm rãi bốc lên…..
Edit: Mộng
Beta: Nhã
Kỳ thật đồ đạc cần thu dọn cũng không có gì, thú nhân từ đầu tới cuối cũng không có mang cái gì, về những thứ như chảo, nồi, bát linh tinh của Lâm Thông Bảo để ở phía sau sơn động, cũng không nhiều lắm cho nên Lâm Thông Bảo kêu thú nhân đem bát, chậu còn có chăn mỏng đều thu dọn gọn gàng lại thành một chỗ, sau đó hắn dùng tay tiếp xúc mấy thứ đó “Sưu” một tiếng mà mang chúng vào trong không gian. Thật ra đây không phải lần đầu tiên Lâm Thông Bảo ở trước mặt thú nhân sử dụng không gian, sau khi Lâm Thông Bảo phát hiện người trong thế giới này đều mang những năng lực khác thường, hắn liền kết luận rằng năng lực của mình cũng nằm trong phạm vi bình thường. Nhưng thú nhân lại nói cho hắn biết, năng lực không gian thực hi hữu, ở trong lịch sử của thú nhân, số người xuất hiện mang năng lực này có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng Viêm cũng nói rằng, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua năng lực không gian có thể đem người cất vào, thông thường ngay cả đồ vật cũng không được.
Bởi vậy, thú nhân nói cho hắn biết ở trước mặt người khác ngàn vạn lần không nên biểu diễn năng lực này, nếu không sẽ tạo thành sóng to gió lớn. Mà Viêm cũng không muốn nhìn thấy “Tiểu Bảo” đột nhiên biến mất ở trước mặt mình, điều đó khiến hắn phi thường khó chịu! Đối với lời nói của thú nhân, Lâm Thông Bảo lúc đầu trong lòng còn cảm thấy sợ hãi, nhưng sau một hồi, hắn tỏ ý xấu tiếp nhận —— gió lớn, ta cái gì cũng không có nghe được!
Lâm Thông Bảo cũng thử đem Viêm kéo vào trong không gian, để cho hắn cũng nhìn thấy nhà hàng nhỏ của mình, kết quả Lâm Thông Bảo đi vào, còn thú nhân như cũ vẫn ở bên ngoài, nhưng Tiểu Lạc lại đi theo vào được. Vì thế, Lâm Thông Bảo lại phát hiện không gian của mình cũng có hạn chế, chính là không thể mang theo vật quá lớn! Nhưng nếu giống như loại chăn này dài 2m rộng 1m8, thể tích lại nhẹ là đồ vật có thể lấy ra được, như vậy, nói cách khác thú nhân không chỉ cao lớn không đạt tiêu chuẩn, lại còn siêu nặng! 囧…..
Thú nhân hóa thành hổ hình, thân hình khổng lồ nằm ở trước mặt Lâm Thông Bảo, ý bảo hắn ngồi lên trên. Lâm Thông Bảo nhìn đại hổ trước mắt, đi qua! Khi dễ người ải (lùn) có phải hay không? Cho dù là nằm sấp xuống, nhưng thân hình đại hổ vẫn cao tới mét bảy, mét tám, mà Lâm Thông Bảo thân cao cũng chỉ tới 1m7, vì thế, hắn buồn bực.
Dường như nhìn thấu Lâm Thông Bảo đang xấu hổ, thú nhân vươn cái đuôi dài ra, ở trên cái mông của Lâm Thông Bảo nâng lên, vì vậy, Lâm Thông Bảo liền cảm giác được từ phía sau có một cỗ lực mạnh mẽ truyền đến, một bên buồn bực bản thân lại bị người sỗ sàng, một bên nhanh tay nắm lấy lông trên người thú nhân, hai chân nhất tề dùng sức, ở cái đuôi đẩy mạnh cuối cùng cũng leo được lên lưng hổ.
Ở trên lưng hổ Lâm Thông Bảo lại tiếp tục buồn bực, đáng ra muốn thể nghiệm một phen lạc thú kỵ hổ, nhưng là! Ai ôi, lưng hổ rộng như vậy, mặt trên có thể đủ cho hai người như mình nằm lên, thật muốn sải bước đi, trừ phi ngươi muốn luyện giang thẳng chân! (tư thế banh hai chân ép xuống sàn thành một đường thẳng ý)
Ngoan ngoãn ngồi trên lưng hổ, trước dùng mảnh vải đem Tiểu Lạc buộc ở trước ngực mình cố định lại, sau đó ghé vào trên lưng hổ, bởi vì ôm không được cái cổ, cho nên đành phải hai tay nắm chặt lông trên cổ lão hổ, phòng ngừa chính mình bị gió thổi bay, cuối cùng chỉ còn chờ thú nhân từ sơn động nhảy xuống. Ai ngờ nửa ngày cũng không có cảm giác trọng lượng từ phía trên rơi xuống, ngẩng đầu vừa nhìn lên! Má ơi! Bọn họ cư nhiên bay trên không trung! Lâm Thông Bảo “Hô” một tiếng ngồi dậy xếp bằng, bọn họ đích thực đang bay! Không đúng, là thú nhân dưới thân——– Viêm, một lão hổ không có cánh đang bay! Tuy rằng Viêm có nói qua với Lâm Thông Bảo, có một số thú nhân biết điều khiển gió, có thể ở trên bầu trời tự do bay lượn, nhưng Viêm không phải là khống chế hỏa sao? Tại sao cũng có thể bay?
Sơn động phía sau cách càng ngày càng xa, thẳng đến khi không nhìn thấy, Lâm Thông Bảo mới hồi phục lại tinh thần, quyết định hỏi thú nhân cho rõ, nhưng hắn vừa mới hé miệng, liền nhớ lại, thời điểm thú nhân ở trạng thái thú hình không thể nói tiếng người, cho nên đành phải rầu rĩ không vui mà ngồi yên, vẫn là đợi đến nơi rồi hỏi sau.
Viêm bay cũng không nhanh (kỳ thật nói không nhanh cũng chính là bản thân hắn cảm thấy như vậy thôi, còn Lâm Thông Bảo thì cảm giác giống như là đang cưỡi con ngựa tốc độ 220km/h chạy như bay! ——Mãnh—–), hắn sợ chính mình bay quá nhanh sẽ dọa đến tiểu giống cái, phải biết rằng giống cái là phi thường nhỏ yếu, nếu một khi bị kinh sợ rất có thể sẽ bị thương sinh bệnh. Bởi vậy, hắn tạo ra tường gió, như vậy gió sẽ không quét đến tiểu giống cái.
Viêm chậm rãi mà bay lên, kỳ thật cái sơn động mà bọn họ ở cách bộ lạc cũng không xa, bình thường chỉ cần bay nửa ngày là tới. Hắn lúc đến vì tìm kiếm theo mùi của đứa con, cho nên đi một chút ngừng một chút kéo dài đến hai ngày, mà theo tốc độ hiện tại thì đợi đến khi mặt trời xuống núi là có thể về tới bộ lạc.
Bay ước chừng được hai, ba giờ, mặt trời dần dần xuống tới giữa không trung, nhìn rừng rậm lướt qua bên dưới, cảnh tượng xanh um tươi tốt, không khỏi làm cho Lâm Thông Bảo nhớ tới vô số rừng rậm bị tàn phá ở địa cầu, nhân loại chẳng những không biết quý trọng sự ưu ái của thiên nhiên, ngược lại một lần lại một lần đem nó hủy hoại. Đang cảm khái, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một mảng màu nâu, vội vàng dùng sức giật nhẹ bộ lông dưới thân, mặc dù đối với thú nhân, cái này so với gãi ngứa vẫn còn nhẹ lắm, nhưng dù sao cũng làm cho thú nhân thời khắc luôn chú ý tới Lâm Thông Bảo nhận ra. “Dừng.... Dừng lại, phía dưới.....” Lâm Thông Bảo kinh hô.
Viêm nghe được tiếng kêu của tiểu giống cái, vội vàng dừng lại trên không trung, quay đầu nghi hoặc nhìn Lâm Thông Bảo. “Đến trên mặt đất đi!” Lâm Thông Bảo nôn nóng mà thúc giục thú nhân, vừa rồi, hình như hắn nhìn cái gì đó rất quen mắt.
Chờ Viêm hạ xuống mặt đất, Lâm Thông Bảo khẩn cấp chạy đến địa phương mà mình nhìn thấy vừa nãy, đẩy ra bụi cỏ chắn ngang: Soạt! Một mảng rừng nấm tươi tốt! Trên mặt đất đều là cây nấm! Hơn nữa hình dạng đều rất bình thường, bề ngoài giống như những cây nấm sinh trưởng trên địa cầu! Không, không đúng, trong đó còn có một số cây nấm biến dị to lớn! Trời ạ, Lâm Thông Bảo hái lên một cây nấm! Loại nấm này là thường thấy nhất cũng là loại nấm nổi danh nhất, kêu là nấm hương, cũng gọi là đông cô, hương cô. Nấm hương được mệnh danh là “Can thái chi vương”*, là một loại thực vật giàu protein, là thực phẩm làm giảm mỡ lại giàu chất dinh dưỡng bảo vệ sức khỏe, đối với người có máu nhiễm mỡ, hay cao huyết áp rất có ích. Do mùi hương của nó rất hấp dẫn, nên có thể làm như thức ăn, cũng là gia vị thiên nhiên tốt nhất, dinh dưỡng lại phong phú, bởi vậy thường được gọi với mỹ danh là “Hoàng hậu thực vật”!
(*) vua của các loại rau
Nhưng bình thường, Lâm Thông Bảo biết chỉ thời điểm mùa thu hay mùa đông cây nấm hương mới phát triển tương đối nhiều, ở thời điểm hiện tại mà nói, hắn cũng không biết có phải mùa sinh trưởng của nó hay không. Nhưng Lâm Thông Bảo liền ngộ ra——– một mảng rừng nấm thật lớn bên cạnh đã giải thích hết thảy! Cái nấm trong tay hắn nhìn hình thể giống như nấm hương bình thường, kỳ thật cũng vẫn chỉ là cây con! Quả nhiên là không thể đối với rừng rậm này chờ mong điều gì bình thường a!!
Cái nấm trưởng thành kia so với đầu Lâm Thông Bảo còn lớn hơn, Lâm Thông Bảo tính toán, một cây nấm lớn như vậy nếu cắt thành từng mảnh nhỏ thì có thể làm ra nửa bàn đồ ăn nha! Ngẫm lại không gian của mình chưa có loại nấm này, cũng không biết có thích hợp trồng trong không gian hay không? Bình thường cây nấm vun trồng đều ở tháng 7,8, tuy rằng không biết nơi này là có bao nhiêu tháng, nhưng mặt trời lớn như vậy, hẳn sẽ không sai biệt lắm đi. Hơn nữa không gian rất lớn, đất trống cũng rất nhiều. Không bằng thử trồng mấy loại nấm này xem.
Tâm động không bằng hành động, Lâm Thông Bảo quyết định lấy đủ loại nấm trông bình thường bỏ vào trong không gian trồng thử, hơn nữa trong không gian chủng loại thực vật có hạn, luôn luôn là ăn hết thì thôi, chuẩn bị nhiều loại thực vật cũng tốt.
“Đừng đụng, mau ném nó!” Lâm Thông Bảo còn chưa có đưa tay bắt đầu hái, thú nhân liền ngăn trở hắn, lại gạt bỏ nấm hương trên tay hắn.
“Chuyện gì a! Thứ này đều là thực vật!” Lâm Thông Bảo sinh khí, một mảng rừng nấm lớn như vậy, không hái thì tiếc! Hắn thật vất vả mới phát hiện được đồ vật mình nhận biết nha!
“Không..... Không phải, nó có độc, ăn sẽ chết!” Viêm nhìn hắn sinh khí, sợ tiểu giống cái hiểu lầm vội vàng giải thích.
“Hả?” Lâm Thông Bảo vừa bực mình vừa buồn cười, thì ra hắn đang lo lắng cho mình! Nhưng mà: “Ngươi lần trước không phải đã nếm qua sao, hiện tại không phải vẫn hảo hảo đứng ở chỗ này sao?!
“Khi nào chứ? Ta như thế nào không biết?” Viêm kinh hãi! Làm sao có thể? Không phải hắn không tin Lâm Thông Bảo nói, ở trong thế giới thú nhân, thú nhân luôn tin tưởng và chấp hành những gì giống cái nói ra, dù sai cũng cho là đúng! Đây là nguyên tắc.
“Ha ha ha……” Lâm Thông Bảo lúc này nhịn không được cười lên, “Ngày hôm qua ta nấu canh gà, trong canh ta có bỏ nấm hương vào!” Hóa ra do nấu chín cho nên ngươi không nhận biết được, tuy rằng đó là nấm hương khô.
Viêm cẩn thận suy nghĩ canh gà ngày hôm qua hắn ăn, đó là vị canh ngon nhất mà hắn từng ăn qua, mùi hương nồng nàn thơm phức, thịt gà tươi ngon, còn có một chút màu nâu….. Cúi đầu nhìn thực vật trên mặt đất, cẩn thận đối chiếu, Viêm nhận ra…..
“Thực có thể ăn sao? Trước kia có thú nhân ăn phải, liền bị đau bụng cả ngày.... ” Nhưng mình cũng ăn, nhóc con kia càng ăn nhiều hơn, bọn họ đều vẫn rất tốt.
“Ân, loại này có thể ăn”. Lâm Thông Bảo gật gật đầu, lại chỉ một cây nấm đủ màu sắc bên cạnh nói: “Loại nấm có màu tiên diễm thì không thể ăn, có độc, ăn vào sẽ cảm thấy buồn nôn, ói mửa, đau bụng, mệt mỏi v.v, nghiêm trọng còn có thể bị thổ huyết tử vong! Cho nên tuyệt đối không thể ăn.”
“Nhưng nơi này đa số đều có thể ăn, hơn nữa có thể đem chúng phơi khô, lưu trữ dành đến khi mùa đông thiếu thực vật mà ăn.” Lâm Thông Bảo lại chỉ một mảng lớn nói.
Viêm nghe xong nhãn tình sáng lên, cho dù thú nhân cường đại đi nữa, nhưng khi đến mùa đông giá rét, phần lớn dã thú đều trốn đi ngủ đông, thú nhân thường xuyên không săn được động vật, khi mùa đông tới, lão nhân trong bộ lạc, tiểu hài tử còn có một số giống cái gầy yếu rất khó sống sót, càng có nhiều nguồn thực vật thì càng gia tăng tỷ lệ sinh tồn của thú nhân.
Vì thế, Viêm liền giúp đỡ Lâm Thông Bảo đem “nấm nhỏ” hái thiệt nhiều đặt trong chậu vừa được Lâm Thông Bảo lấy ra, thậm chí khi thấy một mảng lớn nấm nhỏ mọc trên cây gỗ mục đều muốn trực tiếp cầm lên.
Chờ Lâm Thông Bảo hưng trí bừng bừng mà đem cái chậu lớn chứa đầy nấm hương trả về không gian thì hắn liền phát hiện mình đã đánh giá cao bản thân. Bởi vì, tuy rằng hắn biết được cách ngắt cây nấm, phân biệt các loại nấm, nấu nướng nấm, nhưng hắn hoàn toàn không biết trồng nấm! Nghĩ lại cây nấm đều sinh trưởng tại bụi cỏ sạch sẽ hoặc gỗ mục, vậy có phải được trồng dưới tàng cây? Hơn nữa là trồng ở đất ẩm hay là trực tiếp thả đâu đó tự sinh trưởng?……
Cuối cùng Lâm Thông Bảo ủ rũ mà từ trong không gian đi ra, trong tay cầm lấy cái chậu chứa đầy nấm, chán nản đối với thú nhân đang chờ ở bên ngoài không gian nói: “Ta không biết trồng——–”
Kết quả, thú nhân ngược lại an ủi mà sờ sờ đầu hắn nói: “Đừng để ý.” Kỳ thật Viêm thấy Lâm Thông Bảo có thể tìm được nguồn thức ăn đã muốn thật cao hứng, có thể trồng đương nhiên tốt, không thể trồng cũng không sao, dù sao cũng là thực vật có thể ăn, về sau ở trong rừng rậm tìm hái là được rồi, hơn nữa nhìn tình hình, loại thực vật này hẳn là ở nơi khác cũng rất nhiều.
Thú nhân cũng không thèm để ý, ánh mắt vẫn rất ôn hòa, Lâm Thông Bảo biết thú nhân là thật tâm đối tốt với hắn, mà không phải giả nhân giả nghĩa, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, Lâm Thông Bảo cảm giác mình thật sự có chút cảm động, sau khi rơi vào trong thế giới này, nội tâm sợ hãi sẽ cô độc cả đời, bây giờ trong lòng lại có một loại cảm giác ấm áp như có gia đình.
Nếu trồng không được, vậy thì ăn đi, nhưng bởi vì hái nấm, Lâm Thông Bảo tiêu hao không ít thể lực, hơn nữa vốn cũng sắp đến giữa trưa, hắn quyết định đem nấu những cây nấm hái được. Để cho thú nhân đi săn thú, còn mình nhặt chút nhánh cây làm củi, lại bê đến vài cục đá, đặt lại thành một cái bếp lò giản dị, thừa dịp đó xoa nhẹ Tiểu Lạc N lần.
Lần này thú nhân săn được một con giống như Lộc lại không phải Lộc, giống như Khuyển lại không phải Khuyển, nhưng hiện tại Lâm Thông Bảo cũng đã quen với những động vật biến dị này rồi. Vì vậy hắn mặt không đổi sắc mà nhìn thú nhân xẻ thịt động vật, nói cho hắn biết cái nào có thể lưu lại ăn, cái nào cần phải xử lý sau mới có thể ăn, cái nào là không thể ăn…… Mà ánh mắt Viêm nhìn hắn càng phát ra ôn nhu như nước.
Hắn cùng thú nhân càng dán càng gần, căn bản không biết giữa bọn họ đã có cái gì biến chất, lên men, chậm rãi bốc lên…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook