Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
-
Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
Tiểu Nhị đang ở ngoài sơn động bụm mặt ủy khuất mếu máo thì chợt nghe trong sơn động truyền ra một tiếng gầm phẫn nộ của tuyết linh. Quay đầu lại liền thấy tuyết linh phóng về phía này, nó vội vàng buông móng vuốt, ‘véo’ một tiếng chạy đi. Nó cảm thấy thực xấu hổ, bị chủ nhân đối đãi như vậy, lại còn bị tuyết linh nhìn thấy. Ô ô, thực mất mặt mà.
Tuyết linh ở phía sau rất nhanh đã đuổi tới, kêu ‘ô ô’ muốn Tiểu Nhị dừng lại. Tiểu Nhị thì cứ cắm đầu chạy, bộ dáng mất mặt như vậy, nó mới không muốn để tuyết linh thấy!
Tuyết linh thấy không thể đuổi kịp Tiểu Nhị thì linh cơ khẽ động, chui vào trong lùm cây ở ven đường. Tiểu Nhị chạy một hồi, không nghe thấy âm thanh đuổi theo ở phía sau nữa thì ngừng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn nhìn xung quanh. Di, không thấy bóng dáng tuyết linh đâu nữa, đại khái đã bỏ rớt lại phía sau rồi đi.
Tiểu Nhị có chút đắc ý, tuyết linh tuy chạy rất nhanh nhưng vẫn không bằng mình a. Bất quá, chỉ cao hứng được một chút lại nhăn nhó. Bởi vì nó cảm nhận chồi non bị chủ nhân búng trúng có chút đau đớn, cũng không biết có bị thương hay không.
Tiểu Nhị nằm xuống, cố gắng vươn đầu ra phía sau liếm nơi yếu ớt bị công kích. Tiểu kê kê dưới bụng dưới bị đau đớn nên cơ bản đã lùi vào trong. Tiểu nhị lại rất béo, phần bụng to tròn. Nó nằm dưới đất loay hoay một hồi cũng chỉ có thể liếm vòng lông ở gần đó.
Lúc Tiểu Nhị đang khó chịu không thôi, một cái móng vuốt giẫm lên bụng dáp đảo nó xuống đất. Tiểu Nhị phẫn nộ ngẩng đầu thì thấy là tuyết linh đang từ trên cao nhìn xuống mình.
Tiểu Nhị có chút kỳ quái, di, đại gia hỏa này đuổi tới từ khi nào?
Tuyết linh sớm đã thấy tình trạng quẫn bách của Tiểu Nhị, không nói tiếng nào cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi bắt đầu chậm rãi liếm lông trên bụng Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị thấy tuyết linh giúp mình liếm lông thì thả lỏng, tứ chi duỗi ra tùy ý tuyết linh liếm đông liếm tây trên người mình. Bởi vì khoảng thời gian này tuyết linh thường xuyên giúp nó liếm, nó đã tập thành thói quen rồi.
Tuyết linh liếm một hồi thì dời chân đi, bắt đầu chuyên tâm liếm cái lỗ nhỏ bên dưới. Bé Tiểu Nhị bị kinh hách co rúm ở bên trong, run run rẩy rẩy tiếp nhận an ủi của tuyết linh.
Theo những cái liếm thỉ ôn nhu của tuyết linh, bụng dưới Tiểu Nhị bắt đầu dâng lên một trận nhiệt lưu. Tiểu Nhị cảm thấy nơi đi tè tê tê ngứa ngứa, thực thoải mái, an ủi rất lớn cho tâm linh tổn thương của nó, vì thế, bắt đầu híp mắt ‘càu nhàu’ hưởng thụ.
Tuyết linh liếm một hồi liền nhìn thấy bé Tiểu Nhị phấn nộn nơm nớp lo sợ lú đầu ra. Xem ra, Tiểu Nhị đã động tình.
Nhìn vật nhỏ đáng yêu vô cùng này, nước miếng tuyết linh tí tách nhỏ ra.
Tuyết linh đầu tiên dùng đầu lưỡi liếm liếm thừ. Tiểu Nhị run run một chút, chồi non dưới thân cũng run theo nhưng không rụt vào trong. Lúc này tuyết linh mới nhẹ nhàng chậm rãi liếm chồi non kia từ đầu tới đuôi, Tiểu Nhị thoải mái đến cuộn cả tứ chi.
Tiểu Nhị cuộn mình thành một đoàn, giống như một viên cầu, chỉ lộ ra vật nhỏ phấn hồng ở bên dưới. Bất quá, tuyết linh cảm thấy Tiểu Nhị có thế nào cũng thực đáng yêu, ngay cả phần đệm thịt phấn hồng vì tứ chi co rụt mà lộ ra cũng đáng yêu không thôi.
Tuyết linh chậm rãi liếm thỉ một hồi, sau đó bắt đầu dùng đầu lưỡi quấn lấy vật nhỏ non nớt kia chậm rãi trượt cao thấp. Cây gậy bé xíu của Tiểu Nhị lập tức bị cuốn vào một nơi nóng hầm hập, ma xát dẫn tới cảm giác tê dại làm nó mềm nhũn cả người.
Tiểu Nhị run run, không ngừng kêu ‘càu nhàu’ biểu thị nó thực sự rất thoải mái.
Nghe thấy âm thanh đáng yêu như vậy, tuyết linh cảm thấy thứ dưới bụng dưới của mình cũng cứng ngắc, vì thế nó đẩy nhanh tốc độ. Tiểu nhị chịu không nổi động tác kịch liệt như vậy, rất nhanh tứ chi liền run rẩy bắn ra.
Sau khi Tiểu Nhị phát tiết, tuyết linh lại tiếp tục liếm thỉ bụng Tiểu Nhị, thẳng tới khi nơi đó trở nên sạch sẽ. Nó híp mắt liếm liếm môi, tựa hồ đang nhấm nháp hương vị kia, sau đó ngẩng đầu, bắt đầu liếm mặt Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị bởi vì mới phát tiết nên vẫn còn bị vây trong trạng thái mơ hồ, nhắm mắt lại nửa ngày không né tránh. Tuyết linh liếm lên, nó chỉ quay quay đầu một chút, không né tránh để mặc tuyết linh dùng nước miếng rửa mặt cho mình.
Tuyết linh liếm liếm một hồi liền liếm tới môi Tiểu Nhị, sau đó bám riết không tha cứ loanh quoanh ở đó, muốn Tiểu Nhị hé miệng.
Tiểu Nhị bình thường rất chán ghét tuyết linh liếm miệng mình, chỉ là hiện giờ tuyết linh vừa giúp nó thoải mái không thôi nên cũng không có ý cự tuyệt. Tiểu Nhị vừa mới hé miệng một chút, tuyết linh lập tức bật người công chiếm lãnh địa mới, càng quét xung quanh, hút đi nước bọt ngọt ngào.
Tiểu Nhị có chút thở không thổi, bốn chân quơ quào muốn ngồi dậy, đầu lưỡi tiến ra ngoài đẩy đẩy đầu lưỡi tuyết linh. Nhìn đầu lưỡi phấn hồng như ẩn như hiện trong miệng Tiểu Nhị, cảm thụ được xúc cảm non mịn, trái tim nó thoáng cái mềm nhũn.
Tuyết linh nhanh chóng buông tha Tiểu Nhị, bởi vì Tiểu Nhị đã sắp bị nước miếng làm sặc. Nó dùng chi trước đẩy đẩy thân hình tròn vo để Tiểu Nhị lật người lại, há to mồm thở.
Tuyết linh tiếp tục liếm thỉ lỗ tai tròn vo của Tiểu Nhị, trấn an nó. Đợi tới khi Tiểu Nhị cơ bản khôi phục lại hô hấp, tuyết linh liền nằm xuống bên cạnh.
Vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu Tiểu Nhị, sau đó quay đầu nâng chân liếm liếm bụng mình, ý bảo Tiểu Nhị cũng giúp nó liếm liếm.
Tiểu Nhị ngay lập tức hiểu được ý, nó vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm lớp lông mềm mại trên bụng tuyết linh. Liếm lông cho nhau là biểu thị thân thiết, Tiểu Nhị biết rất rõ, thế nên cũng không quá mâu thuẫn. Bất quá nó cũng chỉ dám liếm phần lông trên bụng mà thôi, nếu lông ở lưng, nó nhất định sẽ bị sặc.
Tiểu nhị liếm thực chuyên tâm, từng tấc từng tấc một. Tuyết linh híp mắt hưởng thụ nhìn bộ dáng chuyên chú của Tiểu Nhị, đồng thời di động thân mình, chậm rãi để thứ cứng cắn bên dưới tiến tới gần.
Tiểu Nhị không phát hiện, cái đầu nhỏ lúc lắc một hồi liền liếm tới cây gậy nóng rực kia. Nó hoảng sợ, giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía tuyết linh. Tuyết linh nhìn chằm chằm Tiểu Nhị, sau đó tự liếm liếm cây cậy của mình, ý bảo Tiểu Nhị tiếp tục.
Tiểu Nhị cảm thấy cả người có chút khô nóng khó hiểu, chuyện này tựa hồ rất xấu hổ, bất quá nghĩ lại tuyết linh đã nhiều lần giup mình, hiện giờ hồi báo một chút cũng là chuyện nên làm, vì thế vươn đầu lưỡi liếm.
Đầu lưỡi phấn nộn liếm lên nơi nhạy cảm kia, tuyết linh giống như đang ở trên thiên đường. Tiểu Nhị liếm không có quy luật gì cả nhưng tuyết linh vẫn kích động không thôi. Nó chờ đợi lâu như vậy, đến lúc này thực sự không muốn chờ đợi nữa.
Tuyết linh bất ngờ vươn móng vuốt trở mình Tiểu Nhị. Nó giẫm chân đè Tiểu Nhị lại, bắt đầu điên cuồng liếm phần bụng Tiểu Nhị. Tiểu Nhị khôi phục tinh lực, rất nhanh lại bắt đầu hưng phấn. Tuyết linh hài lòng liếm liếm vật nhỏ vừa lú ra kia, sau đó liếm dần ra sau, rất nhanh liền tìm thấy một nơi hấp dẫn.
Tiểu nhị vẫn là lần đầu tiên bị tuyết linh liếm mông, nó giãy dụa muốn tránh, chỉ là thân mình bị đè lại, chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận.
Đầu lưỡi tuyết linh lướt tới lướt lui ở tiểu huyệt phấn nộn, rất nhanh đã liếm nơi đó ướt át một mảnh, sau đó theo khe hở muốn tiến vào bên trong.
Tiểu Nhị cảm thấy như vậy thực kỳ quái, bất quá thân hình mềm nhũn không động đậy được. Lúc nó vẫn còn nghi hoặc vì sao tuyết linh lại làm vậy thì lại bị lật người, sau đó thân hình tuyết linh nặng nề đè lên người đó, một thứ nóng bỏng đỉnh vào tiểu huyệt rồi tiến thẳng vào trong cơ thể nó.
Tiểu Nhị cảm giác lổ nhỏ phía sau bị nhét căng cứng, trướng đau không thôi. Nó đau tới kêu ‘ngao ngao’, giãy dụa bốn chân muốn bò ra khỏi thân tuyết linh, chỉ là chân trước của tuyết linh chặn ở phía trước, chân say thì khóa chặt thân mình nó, làm nó không thể động đậy.
Sau đó, nó phát hiện thân mình tuyết linh bắt đầu chuyển động, cây gậy nóng rực bắt đầu ma xát tiểu huyệt phía sau, một trận đau đớn đánh úp tới, làm nó đau tới không kêu nổi.
Lúc có thể phản ứng, Tiểu Nhị liền hung hăng cắn một ngụm lên chân trước tuyết linh. Tuyết linh cả kinh ngừng động tác lại, chính là vẫn như cũ không chịu thả Tiểu Nhị ra.
Tuyết linh đoán, đại khái là Tiểu Nhị đang rất đau đớn, vì thế cúi đầu liếm liếm mặt nó, muốn trấn an. Tiểu Nhị nhả ra, luống cuống càu nhàu muốn thoát ra. Tuyết linh thấy trấn an không có hiệu quả, chỉ đành tiếp động động.
Thể lực Tiểu Nhị không có cách nào so với tuyết linh, rất nhanh đã bị kiềm chặt, chỉ có thể phí công vươn móng vuốt cào thành vô số vết máu trên chân tuyết linh.
Bất quá, chậm rãi, Tiểu Nhị phát hiện phía sau vốn đau rát dần dần nóng lên, giống như bắt đầu có một loại cảm giác khác. Nó kiệt sức nức nở một tiếng, không giãy dụa nữa.
Vật cứng rắn của tuyết linh được vây trong một nơi chặt lẽ nóng rực, sảng khoái vô cùng. Sau một loạt đỉnh động thật nhanh, rốt cuộc tận hứng bắn ra. Lúc từ trên người Tiểu Nhị lùi ra, nó mới phát hiện Tiểu Nhị có chút không thích hợp. Tiểu Nhị yên lặng quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày cũng không đứng dậy.
Tuyết linh lật người Tiểu Nhị lại, phát hiện vật nhỏ ở phía trước vẫn còn lộ ra bên ngoài, nó liền vội vàng liếm thỉ.
Tiểu Nhỉ rất nhanh nức nở một tiếng rồi phát tiết, chất lỏng dinh dính đều bị tuyết linh liếm sạch. Tuyết linh còn thuận tiện liếm luôn thứ mình bắn ra ở mặt sau.
Lúc liếm tới tiểu huyệt, Tiểu Nhị nức nở một tiếng, giơ chân đạp. Bất quá, hiện giờ nó cơ bản không có khí lực nên không tạo thành chút thương tổn nào.
Tuyết linh nhìn mặt sau Tiểu Nhị, nơi đó có miệng vết thương nhỏ vụn, đại khái là vừa nãy tạo thành.
Mãi tới khi tuyết linh liếm sạch sẽ, bắt đầu chuyển qua liếm mặt, Tiểu Nhị vẫn ngơ ngác không nhúc nhích. Nhìn Tiểu Nhị như vậy, trong lòng tuyết linh có chút hoảng hốt.
Liếm mặt Tiểu Nhị, muốn Tiểu Nhị đứng lên, chỉ là Tiểu Nhị không để ý, cứ ỉu xìu nằm đó.
Tuyết linh đau lòng, nhưng không hề hối hận việc mình đã làm. Nó hi vọng có thể hoàn toàn chiếm giữ vật nhỏ đáng yêu này, vĩnh vĩnh giữ nó ở bên cạnh mình.
….
Hoàn Chương 98.
Tuyết linh ở phía sau rất nhanh đã đuổi tới, kêu ‘ô ô’ muốn Tiểu Nhị dừng lại. Tiểu Nhị thì cứ cắm đầu chạy, bộ dáng mất mặt như vậy, nó mới không muốn để tuyết linh thấy!
Tuyết linh thấy không thể đuổi kịp Tiểu Nhị thì linh cơ khẽ động, chui vào trong lùm cây ở ven đường. Tiểu Nhị chạy một hồi, không nghe thấy âm thanh đuổi theo ở phía sau nữa thì ngừng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn nhìn xung quanh. Di, không thấy bóng dáng tuyết linh đâu nữa, đại khái đã bỏ rớt lại phía sau rồi đi.
Tiểu Nhị có chút đắc ý, tuyết linh tuy chạy rất nhanh nhưng vẫn không bằng mình a. Bất quá, chỉ cao hứng được một chút lại nhăn nhó. Bởi vì nó cảm nhận chồi non bị chủ nhân búng trúng có chút đau đớn, cũng không biết có bị thương hay không.
Tiểu Nhị nằm xuống, cố gắng vươn đầu ra phía sau liếm nơi yếu ớt bị công kích. Tiểu kê kê dưới bụng dưới bị đau đớn nên cơ bản đã lùi vào trong. Tiểu nhị lại rất béo, phần bụng to tròn. Nó nằm dưới đất loay hoay một hồi cũng chỉ có thể liếm vòng lông ở gần đó.
Lúc Tiểu Nhị đang khó chịu không thôi, một cái móng vuốt giẫm lên bụng dáp đảo nó xuống đất. Tiểu Nhị phẫn nộ ngẩng đầu thì thấy là tuyết linh đang từ trên cao nhìn xuống mình.
Tiểu Nhị có chút kỳ quái, di, đại gia hỏa này đuổi tới từ khi nào?
Tuyết linh sớm đã thấy tình trạng quẫn bách của Tiểu Nhị, không nói tiếng nào cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi bắt đầu chậm rãi liếm lông trên bụng Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị thấy tuyết linh giúp mình liếm lông thì thả lỏng, tứ chi duỗi ra tùy ý tuyết linh liếm đông liếm tây trên người mình. Bởi vì khoảng thời gian này tuyết linh thường xuyên giúp nó liếm, nó đã tập thành thói quen rồi.
Tuyết linh liếm một hồi thì dời chân đi, bắt đầu chuyên tâm liếm cái lỗ nhỏ bên dưới. Bé Tiểu Nhị bị kinh hách co rúm ở bên trong, run run rẩy rẩy tiếp nhận an ủi của tuyết linh.
Theo những cái liếm thỉ ôn nhu của tuyết linh, bụng dưới Tiểu Nhị bắt đầu dâng lên một trận nhiệt lưu. Tiểu Nhị cảm thấy nơi đi tè tê tê ngứa ngứa, thực thoải mái, an ủi rất lớn cho tâm linh tổn thương của nó, vì thế, bắt đầu híp mắt ‘càu nhàu’ hưởng thụ.
Tuyết linh liếm một hồi liền nhìn thấy bé Tiểu Nhị phấn nộn nơm nớp lo sợ lú đầu ra. Xem ra, Tiểu Nhị đã động tình.
Nhìn vật nhỏ đáng yêu vô cùng này, nước miếng tuyết linh tí tách nhỏ ra.
Tuyết linh đầu tiên dùng đầu lưỡi liếm liếm thừ. Tiểu Nhị run run một chút, chồi non dưới thân cũng run theo nhưng không rụt vào trong. Lúc này tuyết linh mới nhẹ nhàng chậm rãi liếm chồi non kia từ đầu tới đuôi, Tiểu Nhị thoải mái đến cuộn cả tứ chi.
Tiểu Nhị cuộn mình thành một đoàn, giống như một viên cầu, chỉ lộ ra vật nhỏ phấn hồng ở bên dưới. Bất quá, tuyết linh cảm thấy Tiểu Nhị có thế nào cũng thực đáng yêu, ngay cả phần đệm thịt phấn hồng vì tứ chi co rụt mà lộ ra cũng đáng yêu không thôi.
Tuyết linh chậm rãi liếm thỉ một hồi, sau đó bắt đầu dùng đầu lưỡi quấn lấy vật nhỏ non nớt kia chậm rãi trượt cao thấp. Cây gậy bé xíu của Tiểu Nhị lập tức bị cuốn vào một nơi nóng hầm hập, ma xát dẫn tới cảm giác tê dại làm nó mềm nhũn cả người.
Tiểu Nhị run run, không ngừng kêu ‘càu nhàu’ biểu thị nó thực sự rất thoải mái.
Nghe thấy âm thanh đáng yêu như vậy, tuyết linh cảm thấy thứ dưới bụng dưới của mình cũng cứng ngắc, vì thế nó đẩy nhanh tốc độ. Tiểu nhị chịu không nổi động tác kịch liệt như vậy, rất nhanh tứ chi liền run rẩy bắn ra.
Sau khi Tiểu Nhị phát tiết, tuyết linh lại tiếp tục liếm thỉ bụng Tiểu Nhị, thẳng tới khi nơi đó trở nên sạch sẽ. Nó híp mắt liếm liếm môi, tựa hồ đang nhấm nháp hương vị kia, sau đó ngẩng đầu, bắt đầu liếm mặt Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị bởi vì mới phát tiết nên vẫn còn bị vây trong trạng thái mơ hồ, nhắm mắt lại nửa ngày không né tránh. Tuyết linh liếm lên, nó chỉ quay quay đầu một chút, không né tránh để mặc tuyết linh dùng nước miếng rửa mặt cho mình.
Tuyết linh liếm liếm một hồi liền liếm tới môi Tiểu Nhị, sau đó bám riết không tha cứ loanh quoanh ở đó, muốn Tiểu Nhị hé miệng.
Tiểu Nhị bình thường rất chán ghét tuyết linh liếm miệng mình, chỉ là hiện giờ tuyết linh vừa giúp nó thoải mái không thôi nên cũng không có ý cự tuyệt. Tiểu Nhị vừa mới hé miệng một chút, tuyết linh lập tức bật người công chiếm lãnh địa mới, càng quét xung quanh, hút đi nước bọt ngọt ngào.
Tiểu Nhị có chút thở không thổi, bốn chân quơ quào muốn ngồi dậy, đầu lưỡi tiến ra ngoài đẩy đẩy đầu lưỡi tuyết linh. Nhìn đầu lưỡi phấn hồng như ẩn như hiện trong miệng Tiểu Nhị, cảm thụ được xúc cảm non mịn, trái tim nó thoáng cái mềm nhũn.
Tuyết linh nhanh chóng buông tha Tiểu Nhị, bởi vì Tiểu Nhị đã sắp bị nước miếng làm sặc. Nó dùng chi trước đẩy đẩy thân hình tròn vo để Tiểu Nhị lật người lại, há to mồm thở.
Tuyết linh tiếp tục liếm thỉ lỗ tai tròn vo của Tiểu Nhị, trấn an nó. Đợi tới khi Tiểu Nhị cơ bản khôi phục lại hô hấp, tuyết linh liền nằm xuống bên cạnh.
Vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu Tiểu Nhị, sau đó quay đầu nâng chân liếm liếm bụng mình, ý bảo Tiểu Nhị cũng giúp nó liếm liếm.
Tiểu Nhị ngay lập tức hiểu được ý, nó vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm lớp lông mềm mại trên bụng tuyết linh. Liếm lông cho nhau là biểu thị thân thiết, Tiểu Nhị biết rất rõ, thế nên cũng không quá mâu thuẫn. Bất quá nó cũng chỉ dám liếm phần lông trên bụng mà thôi, nếu lông ở lưng, nó nhất định sẽ bị sặc.
Tiểu nhị liếm thực chuyên tâm, từng tấc từng tấc một. Tuyết linh híp mắt hưởng thụ nhìn bộ dáng chuyên chú của Tiểu Nhị, đồng thời di động thân mình, chậm rãi để thứ cứng cắn bên dưới tiến tới gần.
Tiểu Nhị không phát hiện, cái đầu nhỏ lúc lắc một hồi liền liếm tới cây gậy nóng rực kia. Nó hoảng sợ, giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía tuyết linh. Tuyết linh nhìn chằm chằm Tiểu Nhị, sau đó tự liếm liếm cây cậy của mình, ý bảo Tiểu Nhị tiếp tục.
Tiểu Nhị cảm thấy cả người có chút khô nóng khó hiểu, chuyện này tựa hồ rất xấu hổ, bất quá nghĩ lại tuyết linh đã nhiều lần giup mình, hiện giờ hồi báo một chút cũng là chuyện nên làm, vì thế vươn đầu lưỡi liếm.
Đầu lưỡi phấn nộn liếm lên nơi nhạy cảm kia, tuyết linh giống như đang ở trên thiên đường. Tiểu Nhị liếm không có quy luật gì cả nhưng tuyết linh vẫn kích động không thôi. Nó chờ đợi lâu như vậy, đến lúc này thực sự không muốn chờ đợi nữa.
Tuyết linh bất ngờ vươn móng vuốt trở mình Tiểu Nhị. Nó giẫm chân đè Tiểu Nhị lại, bắt đầu điên cuồng liếm phần bụng Tiểu Nhị. Tiểu Nhị khôi phục tinh lực, rất nhanh lại bắt đầu hưng phấn. Tuyết linh hài lòng liếm liếm vật nhỏ vừa lú ra kia, sau đó liếm dần ra sau, rất nhanh liền tìm thấy một nơi hấp dẫn.
Tiểu nhị vẫn là lần đầu tiên bị tuyết linh liếm mông, nó giãy dụa muốn tránh, chỉ là thân mình bị đè lại, chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận.
Đầu lưỡi tuyết linh lướt tới lướt lui ở tiểu huyệt phấn nộn, rất nhanh đã liếm nơi đó ướt át một mảnh, sau đó theo khe hở muốn tiến vào bên trong.
Tiểu Nhị cảm thấy như vậy thực kỳ quái, bất quá thân hình mềm nhũn không động đậy được. Lúc nó vẫn còn nghi hoặc vì sao tuyết linh lại làm vậy thì lại bị lật người, sau đó thân hình tuyết linh nặng nề đè lên người đó, một thứ nóng bỏng đỉnh vào tiểu huyệt rồi tiến thẳng vào trong cơ thể nó.
Tiểu Nhị cảm giác lổ nhỏ phía sau bị nhét căng cứng, trướng đau không thôi. Nó đau tới kêu ‘ngao ngao’, giãy dụa bốn chân muốn bò ra khỏi thân tuyết linh, chỉ là chân trước của tuyết linh chặn ở phía trước, chân say thì khóa chặt thân mình nó, làm nó không thể động đậy.
Sau đó, nó phát hiện thân mình tuyết linh bắt đầu chuyển động, cây gậy nóng rực bắt đầu ma xát tiểu huyệt phía sau, một trận đau đớn đánh úp tới, làm nó đau tới không kêu nổi.
Lúc có thể phản ứng, Tiểu Nhị liền hung hăng cắn một ngụm lên chân trước tuyết linh. Tuyết linh cả kinh ngừng động tác lại, chính là vẫn như cũ không chịu thả Tiểu Nhị ra.
Tuyết linh đoán, đại khái là Tiểu Nhị đang rất đau đớn, vì thế cúi đầu liếm liếm mặt nó, muốn trấn an. Tiểu Nhị nhả ra, luống cuống càu nhàu muốn thoát ra. Tuyết linh thấy trấn an không có hiệu quả, chỉ đành tiếp động động.
Thể lực Tiểu Nhị không có cách nào so với tuyết linh, rất nhanh đã bị kiềm chặt, chỉ có thể phí công vươn móng vuốt cào thành vô số vết máu trên chân tuyết linh.
Bất quá, chậm rãi, Tiểu Nhị phát hiện phía sau vốn đau rát dần dần nóng lên, giống như bắt đầu có một loại cảm giác khác. Nó kiệt sức nức nở một tiếng, không giãy dụa nữa.
Vật cứng rắn của tuyết linh được vây trong một nơi chặt lẽ nóng rực, sảng khoái vô cùng. Sau một loạt đỉnh động thật nhanh, rốt cuộc tận hứng bắn ra. Lúc từ trên người Tiểu Nhị lùi ra, nó mới phát hiện Tiểu Nhị có chút không thích hợp. Tiểu Nhị yên lặng quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày cũng không đứng dậy.
Tuyết linh lật người Tiểu Nhị lại, phát hiện vật nhỏ ở phía trước vẫn còn lộ ra bên ngoài, nó liền vội vàng liếm thỉ.
Tiểu Nhỉ rất nhanh nức nở một tiếng rồi phát tiết, chất lỏng dinh dính đều bị tuyết linh liếm sạch. Tuyết linh còn thuận tiện liếm luôn thứ mình bắn ra ở mặt sau.
Lúc liếm tới tiểu huyệt, Tiểu Nhị nức nở một tiếng, giơ chân đạp. Bất quá, hiện giờ nó cơ bản không có khí lực nên không tạo thành chút thương tổn nào.
Tuyết linh nhìn mặt sau Tiểu Nhị, nơi đó có miệng vết thương nhỏ vụn, đại khái là vừa nãy tạo thành.
Mãi tới khi tuyết linh liếm sạch sẽ, bắt đầu chuyển qua liếm mặt, Tiểu Nhị vẫn ngơ ngác không nhúc nhích. Nhìn Tiểu Nhị như vậy, trong lòng tuyết linh có chút hoảng hốt.
Liếm mặt Tiểu Nhị, muốn Tiểu Nhị đứng lên, chỉ là Tiểu Nhị không để ý, cứ ỉu xìu nằm đó.
Tuyết linh đau lòng, nhưng không hề hối hận việc mình đã làm. Nó hi vọng có thể hoàn toàn chiếm giữ vật nhỏ đáng yêu này, vĩnh vĩnh giữ nó ở bên cạnh mình.
….
Hoàn Chương 98.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook