Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
Chương 76: Phiền não của tiểu nhị

Mã Cát từ trên lưng Hách Đạt leo xuống, hứng thú hừng hực hỏi Địch Nãi: “Dạ minh châu có tìm được không?”

Địch Nãi gật gật đầu: “Tìm được rồi. Đi, ta cho ngươi xem.” Nói xong, cậu ôm Tiểu Nhị hướng Mã Cát cám ơn: “Mấy ngày này ta không ở, vất vả ngươi chăm sóc nhóc này.”

“Hey, chăm sóc gì đâu! Nó có chịu để ta chăm sóc đâu. Ta đưa đồ ăn tới nó cũng không thèm để ý.” Mã Cát khoát tay: “Ta nói này, Tiểu Nhị nhà ngươi thực lợi hại a. Sau khi hai ngươi đi không lâu thì nó quay lại. Bất quá cư nhiên còn dẫn theo một con tuyết linh. Đó, chính là nó.” Mã Cát vừa nói vừa chỉ về phía tiểu động vật mà Địch Nãi nghĩ là samoyed khi nãy.

“Ngươi nói, loại thú này gọi là tuyết linh?” Địch Nãi có chút nghi hoặc, cái tên này thực ngoài dự kiến. Cẩn thận quan sát một phen, phát hiện phán đoán khi nãy của mình quá sai lầm. Miệng của nó rõ ràng lớn hơn samoyed, chân dài hơn, thân thể cũng mềm mại hơn nhiều. Địch Nãi cảm thấy, nó càng giống như hồ ly cùng sói hợp lại.

Mã Cát giải thích: “Tuyết linh bình thường sinh hoạt trên núi cao, động tác rất nhanh, cũng thực giảo hoạt. Theo truyền thuyết, tuyết linh chính là sủng vật của Thần Sáng Thế, vì thế thú nhân bình thường sẽ không bắt chúng nó. Con tuyết linh này hình như bị thương, Tiểu Nhị dẫn nó về ở trong sơn động của ngươi. Hey, ta còn không biết chúng nó làm sao gặp nhau a.”

Mã Cát thực hâm mộ Địch Nãi có một thú cưng nhu thuận như vậy, cũng sớm muốn dưỡng một con. Đáng tiếc, phần lớn con mồi các thú nhân bắt về đều đã chết. Cho dù ngẫu nhiên có vài con còn sống thì cũng không ngoan như Tiểu Nhị. Thú càu nhàu cũng không dễ gặp.

Lúc nhìn thấy Tiểu Nhị dẫn một con tuyết linh về, Mã Cát liền động tâm. Một vật nhỏ xinh đẹp cao quý như vậy, nếu có thể dưỡng làm sủng vật thì tốt biết bao a! Nếu ngày nào đó có thể ôm tuyết linh đi một vòng trong bộ lạc, tuyệt đối sẽ làm tộc nhân yêu thích cùng ngưỡng mộ không thôi. Cho dù Địch Nãi dưỡng được Tiểu Nhị cũng không lợi hại bằng.

Nhưng làm Mã Cát không ngờ là con tuyết linh này vừa cao ngạo lại hung hãn, chỉ ăn cá mà Tiểu Nhị bắt, hắn chủ động tiếp cận cũng không thèm để ý. Mã Cát trong lòng tuyết linh chả khác gì hạt bụi. Thế nên, lúc nói về nó, Mã Cát không khỏi vừa yêu vừa hận.

Con tuyết linh kia thực cảnh giác đi theo phía sau bọn họ, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Tiểu Nhị, giống như muốn bổ nhào tới cướp Tiểu Nhị khỏi tay Địch Nãi.

Địch Nãi có chút buồn cười, chẳng lẽ Tiểu Nhị dũng mãnh như vậy, có thể vượt qua ranh giới giống loài kết giao được một bằng hữu cao quý? Chúng nó làm thế nào câu thông a? Địch Nãi không nghĩ thế giới này có loại nước thánh làm các loài động vật hiểu được nhau. Bất quá, cho dù có chướng ngại ngôn ngữ, bạn bè khác loài cũng là chuyện khá bình thường.

Nhớ tới trước cây, cậu từng nuôi một con vịt cùng một con chó con. Hai chúng nó cùng nhau lớn lên, ở chung phi thường hài hòa.

Dù sao, Tiểu Nhị có thêm người bạn, Địch Nãi cũng vui vẻ. Nghĩ tới đây, cậu thả nó xuống đất: “Đi đi, qua chơi với bạn ngươi đi!”

Tiểu Nhị càu nhàu càu nhàu vài tiếng, làm nũng cọ cọ tay Địch Nãi một chút rồi mới chịu xoay người rời đi. Bất quá, nó không chạy về phía tuyết linh mà chạy đi hướng khác. Con tuyết linh kia thấy Tiểu Nhị khôi phục tự do thì phốc một cái, vọt tới phía trước Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị bị cản đường, bất mãn trừng to mắt, nâng móng trước xòe vuốt, biểu thị bất mãn của mình. Tuyết linh không chút để ý, nâng nóng vỗ nhẹ một cái, Tiểu Nhị liền ngã chỏng vó. Tiếp đó, nó dùng móng trước giẫm lên bụng Tiểu Nhị, bắt đầu liếm liếm. Rất nhanh, Tiểu Nhị đã trải qua một buổi rửa tội bằng nước miếng.

Địch Nãi nhìn mà cười ha hả, thầm nghĩ, chúng nó quả nhiên là bạn tốt, chơi thật vui vẻ a! Cậu an tâm, kéo Mã Cát vào sơn động.

Tiểu Nhị bi thúc nhìn theo bóng dáng Địch Nãi, ở dưới thân tuyết linh dùng sức kêu càu nhàu càu nhàu: “Chủ nhân, ta bị cái tên vô lại này khi dễ, sao ngươi không chịu tới cứu? Ngươi làm ta thực thất vọng a, chủ nhân!” Địch Nãi tuy nghe thấy nhưng chỉ nghĩ là nó đang chơi đùa vui vẻ, hoàn toàn không để ý.

Tuyết linh thì lại nghĩ, vật nhỏ này thực không nghe lời, cư nhiên bị người khác chạm vào, phải hảo hảo tẩy trừ một phen. Vì thế, cả người Tiểu Nhị bị liếm tới ướt đẫm, không có chỗ da lông nào khô ráo. Tuyết linh thỏa mãn ‘ô’ một tiếng, lại liếm liếm miệng Tiểu Nhị rồi mới chịu thả lỏng kiềm chế.

Tuyết linh vừa mới rụt móng lại, Tiểu Nhị đã xoay người bỏ chạy. Trong lòng Tiểu Nhị hối hận không thôi, ô ô, vì cái gì ta phải cứu người này a! Lúc trước cứ mặc nó tự sinh tự diệt có phải tốt rồi không? Vì cái gì lại nhiều chuyện tìm cỏ chữa thương cho nó? Vì cái gì lại bắt cá cho nó ăn chứ?

A, đều là vì một thân da lông trắng như tuyết của nó. Lúc trước bị vẻ ngoài xinh đẹp của nó lừa gạt, cứ nghĩ những kẻ lông trắng đều đáng yêu. Ô ô, đúng là nhìn nhầm mà. Người này chính là một kẻ khốn khiếp! Ta nhất định phải cách nó thực xa!

Tiểu Nhị chạy thật nhanh, ‘véo’ một cái đã chạy tới núp sau một gốc cây. Một lát sau không nghe thấy chút động tĩnh nào, nó cẫn thận ló đầu ra quan sát. Chờ thấy bóng dáng màu trắng của tuyết linh thì vội vàng rụt đầu lại, tiếp tục chạy trốn.

Tuyết linh không nhanh không chậm theo sát phía sau Tiểu Nhị, hoàn toàn quen thuộc với mấy màn mánh khóe nho nhỏ của Tiểu Nhị. Nó nghĩ, nếu Tiểu Nhị muốn chơi trốn tìm thì cứ bồi vậy!

Vì thế, trong bộ lạc thú nhân lại có thê một màn kỳ lạ. Một con tuyết linh cùng một con thú càu nhàu bắt đầu hành trình yêu đương lãng mạn của riêng chúng nó.

Địch Nãi cũng không nghĩ gì, chỉ thấy Tiểu Nhị tìm được bạn chơi cùng, cậu thực vui vẻ. Kéo Mã Cát đi vào sơn động, lôi dạ minh châu trong ba lô ra cho hắn xem. Nhận lấy minh châu, Mã Cát kinh ngạc trợn tròn mắt: “Oa, đây chính là dạ minh châu à, đẹp quá!”

Hách Đạt cũng theo vào, nhìn thấy một viên dạ minh châu lớn như vậy, ánh mắt cũng sáng lên. Đây là thứ bọn họ chưa từng nhìn thấy a. Hướng Phất Lôi bật ngón cái: “Ngươi thật lợi hại, tìm được dạ minh châu, trong lễ thù thần lần này ngươi nhất định sẽ là người xuất sắc nhất.”

Phất Lôi ôm Địch Nãi, khiêm tốn cười cười: “Cũng không chắc được, có lẽ người khác còn tìm được thứ tốt hơn. Huống chi, này không phải do một mình ta tìm được, còn có công lao của Địch Nãi a!”

Địch Nãi thầm nghĩ, Phất Lôi cũng thực thành thật, không kể công cũng không kiêu ngạo. Quay đầu nháy mắt với y: “Hey, ta nói này Phất Lôi, sao ta cảm thấy chuyến này là ta kéo chân ngươi ấy nhỉ? Nếu ngươi đi một mình thì hẳn đã về sớm hơn.”

Phất Lôi nghiêm mặt nói: “Không, không thể nói vậy, nếu không có ngươi, ta cũng không nhất định có thể mang dạ minh châu về a!”

Ngẫm lại cuối cùng viên minh châu mang về không phải viên lấy trong sơn động mà là nhân ngư tặng, Địch Nãi cũng có chút đồng ý với cách nói của Phất Lôi. Nếu Phất Lôi đi một mình thì chưa chắc may mắn gặp được mỹ nhân ngư.

Phất Lôi kỳ thực không có chấp niệm quá lớn với dạ minh châu. Y cảm thấy thu hoạch lớn nhất chính là đột phá phòng tuyến cuối cùng của Địch Nãi, cùng cậu chân chính kết hợp. Với Phất Lôi, điều này còn quan trọng hơn cả tìm ra dạ minh châu. Bởi vậy, trong lòng y hạnh phúc vô cùng.

Mã Cát cầm dạ minh châu lăn qua lăn lại ngắm nhìn nửa ngày: “Dạ minh châu không phải ban đêm mới sáng à? Di, vì sao hiện giờ ta cũng nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt a?”

Địch Nãi giải thích: “Chỉ cần ở nơi tối dạ minh châu đều sáng lên. Giờ ở trong sơn động khá u ám nên ngươi mới thấy như vậy.”

Mã Cát tấm tắc thưởng thức, nhìn một hồi lại hỏi: “Dạ minh châu đẹp như vậy, sao các ngươi không lấy nhiều một chút?”

Địch Nãi cười khổ: “Ngươi tưởng dạ minh châu có thể tùy ý lấy à? Chúng ta vì nó mà suýt chút nữa đã vứt bỏ cả tính mạng đây này!”

“A, sao lại thế?!” Mã Cát cả kinh lôi kéo Địch Nãi: “Mau nói cho ta nghe đi, các ngươi đã gặp phải nguy hiểm gì?”

Địch Nãi cười cười, kể lại đủ chuyện mạo hiểm suốt chặng đường. Bất quá, cậu tỉnh lược đoạn gặp gỡ mỹ nhân ngư. Cậu không muốn vì mình mà làm lộ ra sự tồn tại của bọn họ. Nếu chuyện mỹ nhân ngư dưới đáy đại dương bị tiết lộ thì cuộc sống yên bình của bọn họ nhất định sẽ bị quấy nhiều, có lẽ còn gây ra tổn thất nào đó. Cho nên, trên đường quay về bộ lạc, Địch Nãi đã căn dặn Phất Lôi nhất định phải dấu chuyện này.

Cho dù là vậy, Mã Cát cùng Hách Đạt vẫn nghe thực say sưa. Đặc biện là đoạn gặp bò cạp ở sa mạc, Mã Cát sợ tới mức kêu lên.

Lúc Địch Nãi kể tới chuyện hái bông, Mã Cát liếc mắt liền nhìn thấy cái bao lớn ở bên giường, liền kích động chạy tới mở ra xem. Bất quá, hắn thực không thể hiểu vì sao Địch Nãi lại xem trọng loại hoa này tới vậy. Thứ này không thể ăn cũng không đẹp, có ích lợi gì a?

Địch Nãi nói với hắn, bông chính là vật liệu làm ra quần áo mà cậu mặc trên người. Mã Cát nghi hoặc vây quanh Địch Nãi hai vòng, lại đánh giá mớ bông nửa ngày, thật sự không hiểu bông làm sao có thể làm thành quần áo.

Địch Nãi cũng không có cách nào giải thích, dù sao, cậu thực sự không biết cách dệt bông thành vải. Cậu chỉ có thể nói, bông có tác dụng rất lớn, có thể làm ra rất nhiều thứ, bất quá, cần phải chậm rãi khám phá.

Mã Cát gật gật đầu, bất quá đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có thứ mà Địch Nãi không biết, liền lén cười trộm nửa ngày.

Kể xong chuyến hành trình, cả đám đều đói bụng. Hách Đạt bay về sơn động của mình mang tới con mồi bắt được ban sáng, bắt đầu cùng Phất Lôi chuẩn bị cơm nước.

Địch Nãi kéo Mã Cát tới lột bông. Dù sao, cả bao lớn như vậy, một mình cậu làm không biết phí bao nhiêu sức lực nữa. Số hạt lấy được, cậu mang đi cất giữ, xem xem qua năm trồng thử xem có thể lên cây hay không.

Nhớ tới trồng trọt, Địch Nãi liền cảm thấy mình đang ôm trọng trách nặng nề. Tuy từ nhỏ cậu lớn lên ở nông thôn nhưng chưa từng nghiêm chỉnh làm qua! Lúc còn bé, giỏi lắm là giúp ba mẹ tưới nước nhổ cỏ mà thôi. Rốt cuộc quá trình cây trồng sinh trưởng thế nào cậu cũng không rõ lắm. Tới đây, ngay cả tư liệu tham khảo cũng không có, chỉ đành tới đâu thì hay tới đó vậy.

Địch Nãi vừa lột vỏ bông vừa hỏi: “Mã Cát, sao không thấy Thải Ni?”

“Nga, quên nói với ngươi, mấy hôm trước Thải Ni cùng Văn Sâm Đặc đã cử hành nghi thức bầu bạn. Bọn họ không ở đây nữa mà quay về chỗ ở cũ rồi.”

“Nga, khó trách.” Địch Nãi gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới ngày đó Mã Cát cử hành nghi thức, hình như Hách Đạt đã dùng hình thú cùng Mã Cát động phòng. Cậu cười gian nhích qua hỏi: “Bụng Thải Ni không phải lớn rồi à, vậy cũng có thể cử hành nghi thức? Ta nhớ rõ khi đó, Hách Đạt biến về hình thú cùng ngươi làm cái kia cái kia nga! Thải Nhi chịu nổi à?”



Hoàn Chương 76.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương