Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
-
Chương 119: Hậu quả của tham hoan
Sáng hôm sau lúc Địch Nãi tỉnh dậy, Phất Lôi vẫn duy trì bộ dáng thú hình, lỗ tai hơi cụp xuống vù vù ngủ. Địch Nãi cả người đau nhức, lập tức nhớ tới trận điên cuồng đêm qua. Cậu nhíu mày, bất chấp Phất Lôi vẫn còn ngủ, vươn tay nhéo tai y, hung tợn hỏi: “Phất Lôi, ngươi thức dậy cho ta!”
Phất Lôi mở to mắt, hơi giật mình nhìn Địch Nãi một chút rồi hé miệng ngáp một cái thật to. Địch Nãi bị y chọc tức tới buồn cười. Người này cư nhiên không chút lo sợ nào như vậy? Mình đã sớm nói không muốn có đứa nhỏ nữa, y cư nhiên lại dám dùng hình thú cùng mình làm tình, lá gan đúng là phì to mà!
Địch Nãi tát Phất Lôi một cái: “Này, đừng có chơi xỏ lá, biến về hình người cho ta.” Phất Lôi hóa thành hình người, có chút không dám nhìn Địch Nãi, ôm đầu chui vào ổ chăn. Địch Nãi túm lấy ót Phất Lôi không cho y né tránh, tiếp đó bình tĩnh nhưng uy hiếp mười phần hỏi: “Tối hôm qua vì sao lại dùng hình thú? Ta không phải đã nói với ngươi rồi à? Ta không muốn có đứa nhỏ nữa.”
Phất Lôi miễn cưỡng đáp: “Thực xin lỗi, tối qua ta bị say rượu.”
“Thật sự say à?” Địch Nãi có chút nửa tin nửa ngờ. Bất quá, Phất Lôi thưc sự chưa nói dối bao giờ, cậu tạm tin vậy.
Địch Nãi ngồi dậy, thắt lưng đau nhức làm cậu hít một ngụm. Phất Lôi vội vàng chân chó chạy tới giúp cậu mát xa. Hình thú của Phất Lôi quả thực mang tới cảm giác kích tình mãnh liệt cho Địch Nãi, đáng tiếc di chứng cũng nhiều hơn. Một đêm tham hoan, liệu có đứa nhỏ nữa không a?
Gần nhất nhóm bảo bảo lớn một chút, Địch Nãi khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh làm chuyện riêng của mình. Lúc nhóm tiểu hổ đi chơi, cậu có thể câu cá, leo núi, hoặc mang nhóm phi thú nhân luyện võ. Địch Nãi cũng không muốn vì một phút phóng túng mà lớn bụng hơn nửa năm, nghẹn ở nhà không thể làm gì.
Địch Nãi thầm an ủi bản thân, chỉ một lần mà thôi, hẳn sẽ không sao. Không dễ dàng trúng thầu như vậy đâu. Về sau không làm nữa là được.
Đáng tiếc, có lần đầu thì tự nhiên sẽ có lần thứ hai. Nửa tháng sau, Địch Nãi tự nhận là không có việc gì lại một lần nữa dung túng cho Phất Lôi uống rượu. Sau đó Phất Lôi lại trở thành lão hổ say rượu, gây sức ép Địch Nãi tới cạn kiệt sinh lực. Lần này Địch NÃi không dễ dàng buông tha, hung hăng đánh y một trận, còn không cho y lên giường trong vòng nửa tháng. Dù sao, một lần có thể nói là không chú ý, thế nhưng hai lần thì tuyệt đối là cố ý.
Bất quá, trừng phạt của Địch Nãi đã quá muộn màng. Một tháng sau, cậu phát hiện mình lại mang thai.
Địch Nãi bạo phát một trận, bất quá vẫn tiếp nhận sự thực mình lại mang thai lần nữa. Bất quá, hai tiểu hổ phát hiện khoảng thời gian này tính tình ba ba nóng nảy hơn hẳn. Mỗi lúc chúng nó phạm sai lầm liền bị ba ba chộp tới hung hăng đánh mông. Lúc này, cho dù phụ thân đại nhân nói đỡ cho bọn nó cũng không có tác dụng.
Bởi vì phụ thân đại nhân tuy lộ ra biểu tình đau lòng, nhưng lúc ba ba đánh chúng thì lại cố ý xoay người đi, làm như không nghe thấy tiếng gào khóc của chúng. Dần dần, bọn nó đều nhận định là phụ thân đại nhân sợ ba ba.
Bất quá, tiểu hài tử rất dễ quên đòn, vẫn thường xuyên gây chuyện.
Hôm nay Địch Nãi ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới dậy, ưỡn thắt lưng, cuối cùng cảm thấy cả người sảng khoái một chút. Người mang thai, vào mùa đông lại càng thích ngủ hơn. Dụi dụi mắt đi ra ngoài, khóe mắt xẹt qua mặt tường ngoài cửa sơn động. Không đúng, cậu cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó.
Địch Nãi đứng đó nhìn một hồi, đột nhiên nhận ra quả thực thiếu một thứ. Trước đó cậu có hun khói một xâu cá khô treo ở đó, hiện giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Địch Nãi quét mắt nhìn một vòng sơn động, thầm nghĩ, Tiểu Nhị ngoan như vậy trước giờ chưa từng ăn vụng, khẳng định là đám nhóc hư hỏng kia làm.
Bất quá, xâu cá khô Địch Nãi treo rất cao, với chiều cao của Hào Sâm cùng Địch Sâm hiện giờ không có khả năng với tới. Chẳng lẽ là Phất Lôi lấy cho chúng? Không có khả năng. Những thứ Địch Nãi làm, nếu cậu không nói muốn ăn, Phất Lôi sẽ không động tới. Thế nên, chỉ có thể là hai nhóc con kia trộm đi.
Hai nhóc con này thế nhưng dám trộm cá khô dưới mí mắt mình, Địch Nãi cảm thấy chúng cũng khá lợi hại. Bất quá hành vi trộm cắp không thể cổ vũ. Lúc nhỏ ăn vụng thì lớn lên ai biết chúng dám gây ra chuyện gì. Huống chi chúng vẫn còn nhỏ, một lần ăn nhiều cá khô như vậy, không tốt cho cơ thể.
Địch Nãi mới rửa mặt xong thì hai tiểu hổ một trước một sau đã trở lại, truy đuổi Tiểu Nhị tới mặt xám mày tro. Địch Nãi đi qua, không chút khách khí xách hai đứa đặt lên bàn, sau đó trừng mắt, bộ dáng nghiêm hình bức cung lạnh lùng nói: “Nói, có phải các ngươi trộm xâu cá khô ba ba treo trên tường không?”
Hai tiểu hổ co rúm thành một đoàn, lỗ tai run run cố dựa sát vào nhau, liếc nhìn nhau một cái rồi nhất trí lắc đầu.
Địch Nãi cười lạnh một tiếng, nhéo lỗ tai hai đứa nói: “Không được giả bộ ngớ ngẩn, hóa thành hình người hảo hảo nói chuyện cho ta.”
Hai tiểu hổ dưới uy quyền của Địch Nãi chỉ có thể ngoan ngoãn biến về hình người, đáng thương ngồi xổm trên bàn ôm tai. Bất quá, chúng cũng không dễ dàng tước vũ khí đầu hàng như vậy. Tròng mắt Địch Sâm xoay tròn, nhìn thấy Tiểu Nhị đang liếm móng rửa mặt trong sơn động, liền chỉ tay qua: “Không phải chúng ta ăn vụng, là Tiểu Nhị.” Hào Sâm cùng gật đầu.
Địch Nãi cười thầm, đám nhóc này cư nhiên biết tìm người chịu tội thay, không hảo hảo giáo huấn là không được. Nghĩ tới đây, cậu cố ý hỏi: “Thật là Tiểu Nhị à? Các ngươi có nói dối không? Nói dối phải bị ba ba hung hăng đánh mông nga!”
Hai nhóc con lại nhất trí lắc đầu: “Không có.”
Địch Nãi bước qua ôm lấy Tiểu Nhị, cũng đặt nó lên bàn rồi xụ mặt hỏi: “Tiểu Nhị, thành thật khai báo, có phải là ngươi ăn vụng cá khô ta làm không?”
Tiểu Nhị ủy khuất kêu càu nhàu càu nhàu, lắc lắc đầu vươn móng vuốt lên án chỉ về phía Hào Sâm cùng Địch Sâm.
Địch Nãi tức giận nói: “Được rồi, hiện giờ các ngươi không ai chịu nhận mình ăn vụng, tức là có một bên nói dối. Ai dám nói dối, chờ ta truy ra thì phải hung hăng đánh mông một trận! Ta hỏi lại lần nữa, có phải các ngươi ăn vụng không?”
Hai nhóc con liếc mắt một cái, vẫn lắc đầu. Tiểu Nhị cũng lắc đầu.
Địch Nãi quả thực có chút tức giận, hai nhóc con này cư nhiên ngoan cố như vậy, sống chết không thừa nhận, này không phải chuyện tốt. Phải hung hăng đả kích tâm lý chúng một phen. Híp mắt đảo qua đảo lại ba đứa, sau đó Địch Nãi lạnh lùng nói: “Kỳ thực, muốn biết ai nói dối cũng thực dễ dàng. Các ngươi dùng sức hà hơi một cái, ta ngửi thấy miệng ai có mùi cá khô thì chính là người đó ăn vụng.”
Địch Nãi vừa dứt lời, Địch Sâm lập tức dùng bàn tay bé xíu của mình bụm miệng lại, không đánh đã khai. Địch Nãi bật người nói: “Là tiểu bại hoại nhà ngươi đi? Che miệng làm gì, để ba ba ngửi.”
Nhìn bộ dáng sống chết không chịu buông tay của Địch Sâm, Địch Nãi híp mắt nói: “Ai dùng móng vuốt trảo ngư, trên tay cũng có mùi cá nga! Để ta ngửi thử xem.”
Địch Sâm lập tức siết chặt nắm tay giấu ở sau lưng, đồng thời mím chặt môi. Hào Sâm cũng học theo giấu tay ra sau.
Địch Nãi thực sự bị chúng chọc cười, bất quá phải hảo hảo giáo dục chúng một chút, liền nghiêm mặt: “Hai nhóc con các ngươi, nghĩ cứ ngậm miệng không nói tiếng nào là được à?”
Địch Nãi không chút khách khí bước qua nắm cái mũi Địch Sâm. Mới đầu Địch Sâm còn nhăn mặt cố nín thở không chịu mở miệng, bất quá cuối cùng vẫn hé miệng hộc ra một hơi. Địch Nãi sáp qua ngửi thử, quả nhiên ngửi thấy mùi cá nhàn nhạt: “Quả nhiên là tiểu bại hoài này ăn vụng cá khô, còn dám nói dối.”
Địch Nãi xách Địch Sâm lên, vừa hung hăng đánh mông vừa nói: “Còn ai ăn cá khô nữa, thành thật khái báo. Bằng không chờ ta tra ra thì càng phạt nặng hơn nữa.”
Hào Sâm thấy Địch Sâm oa oa khóc lớn thì hơi co rúm, bất quá vẫn nói: “Ba ba, ngươi đừng đánh đệ đệ, đánh ta đi. Cá khô là ta trộm, ngươi đánh ta đi.”
Địch Nãi thực không ngờ Hào Sâm lại có nghĩa khí như vậy, dám một mình gánh tội thay. Bất quá, cậu đoán kỳ thực Địch Sâm mới là người khởi xướng, vì thế không chút khách khí đánh mười bàn tay mới dừng lại. Nhóc con kia ôm cái mông đỏ rực lùi vào góc sơn động trừng mắt nhìn Địch Nãi, bộ dáng không phục.
Địch Nãi trừng mắt nói: “Ngươi còn không chịu phục đúng không? Hào Sâm nói là nó trộm, bất quá ta đoán nó không nghịch ngợm như vậy, nhất định là ngươi muốn ăn nên đề nghị trộm đi? Bất quá nó làm ca ca không chịu ngăn cản mà cùng ngươi quấy rối, cũng phải bị đánh.”
Địch Nãi ôm lấy Hào Sâm, lại đánh đòn một trận. Hào Sâm khá kiên cường, cố cắn răng không khóc, bất quá sau đó chịu không nổi cũng bắt đầu khóc. Địch Nãi vừa đánh vừa hỏi: “Còn dám dẫn đệ đệ quậy phá nữa không?”
Hào Sâm phe phẩy đầu nói: “Không dám.”
Địch Nãi không dừng tay, tiếp tục đánh, còn vừa đánh vừa hỏi Địch Sâm ở bên cạnh: “Về sau ngươi còn dám lôi kéo ca ca gây chuyện nữa không? Còn dám nói dối nữa không? Mỗi lần ngươi gây rối hoặc nói dối, ca ca ngươi phải chịu phạt gấp đôi ngươi. Ngươi nói xem, về sau còn dám nữa không?”
Địch Sâm cắn ngón tay nhìn Hào Sâm khóc thực thương tâm, rốt cuộc chịu thua: “Không dám không dám. Ba ba đừng đánh ca ca, đều là lỗi của ta, về sau ta không dám rủ ca ca quậy phá nữa.”
Lúc này Địch Nãi mới dừng tay, thầm nghĩ, hai nhóc con này hẳn đã chịu giáo huấn. Ôm hai nhóc con vẫn còn khóc thút thít vào lòng, trấn an nói: “Ba ba cũng không muốn đánh các ngươi, bất quá các ngươi không nên trộm đồ ăn vụng, muốn ăn cái gì thì cứ nói, ba ba sẽ cho các ngươi. Cá mặn tuy hương vị tốt nhưng ăn nhiều sẽ không tốt cho thân thể các ngươi. Còn có, nói dối tuyệt đối không được, các ngươi đều là tiểu thú nhân dũng cảm, dám làm thì phải dám nhận. Về sau nếu có tiểu đệ đệ, còn phải làm gương cho nó, biết không?”
Hai nhóc con cái hiểu cái không, bất quá đều tiếp thu, gật gật đầu.
Địch Nãi thấy chúng nghe lời thì vui mừng xoa đầu chúng, giữa trưa lại làm thêm vài món ngon.
Buổi chiều, Thác Bỉ cùng Tạp Lạc mang theo Tát Lãng tới. Hai nhóc con sớm đã quăng chuyện ban sáng lên chín tầng mây, hệt như ngựa hoang thoát cương mang theo Tát Lãng chạy lăn xăn khắp nơi.
Phụ mẫu Tát Lãng vẫn không xuất hiện, vì thế Thác Bỉ cùng Tạp Lạc liến quyết tâm nuôi nấng đứa nhỏ dị tộc này, yêu thương nó như con ruột của mình. Thác Bỉ cùng Tạp Lạc đều cảm thấy Tát Lãng là lễ vật mà thần thú ban cho bọn họ, vì thế cũng sực sùng kính Địch Nãi.
Bọn họ cũng không du đãng khắp nơi như trước, phần lớn thời gian đều ở trong bộ lạc, có đôi khi còn học Địch Nãi nấu nướng, chuẩn bị hảo hảo nuôi lớn Tát Lãng.
Nghe nói Địch Nãi lại có thai, bọn họ bội phục không thôi. Quả nhiên là sứ giả của thần, ngay cả tỷ lệ thụ thai cũng lớn hơn hẳn tộc nhân a! Tốt nhất là Địch Nãi sinh thêm vài lần, cống hiến cho bộ tộc. Bất quá, lời này Địch Nãi không thích nghe, Thác Bỉ cũng chỉ có thể để trong lòng.
Buổi chiều Mã Cát ôm Lợi Tát nhà mình tới chơi, chuyện Địch Nãi có thai hắn cũng nghe nói. Hắn cười tủm tỉm lôi kéo Địch Nãi: “Chờ Lợi Tát lớn hơn một chút, ta liền đưa nó qua cho mẫu phụ trông một đoạn thời gian, khi đó ta cùng Hách Đạt lại ra ngoài giải sầu, tốt nhất là lại hoài vài đứa bảo bảo. Hì hì, có thể hoài song sinh như ngươi thì tuyệt nhất.”
Địch Nãi nghĩ thầm, rồi rồi, mọi người cứ cùng sinh đi, đến khi đó có thể hợp lại thành một đội bóng.
Lúc chạng vạng, ba nhóc con mang một thân bụi bẩn trở lại. Địch Nãi nhíu mày nói: “Các ngươi đi đâu mà một thân bùn đất vậy hả? Tắm rửa rồi mới được ăn cơm.”
Địch Sâm vừa nghe phải tắm rửa thì cao hứng vẫy vẫy đuôi. Địch Nãi vừa đổ nước ấm vào thùng thì nó đã ùm một tiếng nhảy vào làm nước văng đầy người Địch Nãi. Địch Nãi tức giận cười mắng: “Nhãi con này, nước nóng như vậy cũng dám nhảy xuống, cẩn thận lột mất một tầng da.”
Hào Sâm cũng cảm thấy tắm rửa một phát không tồi, liền chậm rì rì chui vào. Bất quá, Tát Lãng hiển nhiên rất chán ghét, nó liền lắc lắc cái đuôi muốn chạy trốn.
Hào Sâm vừa thấy vậy thì bật người nhảy ra bồn tắm, một ngụm táp đuôi tiểu bạch xà kéo nó vào trong bồn. Tiểu bạch xà sợ nóng, ở trong bồn ngẩn đầu tê tê khè lưỡi một hồi, một mực muốn bơi ra ngoài.
Hào Sâm thấy dùng móng vuốt giữ không được, liền dứt khoát biến về hình người, sau đó ra dáng như người lớn cầm một chiếc khăn bố giúp tiểu bạch xà tắm rửa, còn vừa lau vừa nói: “Tát Lãng đừng sợ, rất nhanh thì tốt rồi, tắm sạch sẽ thơm ngào ngạt, buổi tối chúng ta ngủ chung a.”
Nhóm người lớn ở bên cạnh nhìn mà cười tới ngã trái ngã phải. Tiểu gia hỏa Hào Sâm này quả là trời sinh biết chiếu cố người khác.
Lại một mùa xuân mới, Địch Nãi sinh ra một tiểu bảo bảo phi thú nhân đáng yêu. Phất Lôi cùng hai tiểu hổ vui sướng không thôi, cứ tranh nhau ôm tiểu bảo bảo.
Bộ dáng phi thú nhân bảo bảo này quả thực hệt như Địch Nãi, Phất Lôi nhìn mà cười toe toét. Y đã sớm muốn có một tiểu bảo bảo phi thú nhân giống Địch Nãi tới phát điên rồi, hiện giờ rốt cuộc cũng được đền bù mong muốn.
Địch Nãi đặt tên cho tiểu bảo bảo là Địch Âu, vì thế gần nhất cái tên thường nghe thấy nhất trong sơn động chính là Địch Âu. Hào Sâm cùng Địch Sâm mỗi ngày đều tranh nhau chăm sóc tiểu bảo bảo, có đôi khi cả Tát Lãng cũng tham gia giúp vui. Vì thế trong sơn động líu ríu tiếng tiểu hài tử. Địch Nãi thực sự không được thanh tịnh.
Bất quá, nhìn nụ cười mỹ mãn trên mặt Phất Lôi, Địch Nãi thầm nghĩ, mình coi như hoàn thành nguyện vọng của y, khoảng thời gian mang thai vất vã cũng thực đáng giá.
Ở dị thế này, Phất Lôi cùng bọn nhỏ đều là bảo bối của cậu. Có thể làm bọn họ vui vẻ khoái hoạt, Địch Nãi thực nguyện ý. Nghĩ vậy, Địch Nãi cảm thấy vòng thịt béo trên bụng cũng có thể xem là biểu tượng cho hạnh phúc.
…
Hoàn Chương 119.
Phất Lôi mở to mắt, hơi giật mình nhìn Địch Nãi một chút rồi hé miệng ngáp một cái thật to. Địch Nãi bị y chọc tức tới buồn cười. Người này cư nhiên không chút lo sợ nào như vậy? Mình đã sớm nói không muốn có đứa nhỏ nữa, y cư nhiên lại dám dùng hình thú cùng mình làm tình, lá gan đúng là phì to mà!
Địch Nãi tát Phất Lôi một cái: “Này, đừng có chơi xỏ lá, biến về hình người cho ta.” Phất Lôi hóa thành hình người, có chút không dám nhìn Địch Nãi, ôm đầu chui vào ổ chăn. Địch Nãi túm lấy ót Phất Lôi không cho y né tránh, tiếp đó bình tĩnh nhưng uy hiếp mười phần hỏi: “Tối hôm qua vì sao lại dùng hình thú? Ta không phải đã nói với ngươi rồi à? Ta không muốn có đứa nhỏ nữa.”
Phất Lôi miễn cưỡng đáp: “Thực xin lỗi, tối qua ta bị say rượu.”
“Thật sự say à?” Địch Nãi có chút nửa tin nửa ngờ. Bất quá, Phất Lôi thưc sự chưa nói dối bao giờ, cậu tạm tin vậy.
Địch Nãi ngồi dậy, thắt lưng đau nhức làm cậu hít một ngụm. Phất Lôi vội vàng chân chó chạy tới giúp cậu mát xa. Hình thú của Phất Lôi quả thực mang tới cảm giác kích tình mãnh liệt cho Địch Nãi, đáng tiếc di chứng cũng nhiều hơn. Một đêm tham hoan, liệu có đứa nhỏ nữa không a?
Gần nhất nhóm bảo bảo lớn một chút, Địch Nãi khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh làm chuyện riêng của mình. Lúc nhóm tiểu hổ đi chơi, cậu có thể câu cá, leo núi, hoặc mang nhóm phi thú nhân luyện võ. Địch Nãi cũng không muốn vì một phút phóng túng mà lớn bụng hơn nửa năm, nghẹn ở nhà không thể làm gì.
Địch Nãi thầm an ủi bản thân, chỉ một lần mà thôi, hẳn sẽ không sao. Không dễ dàng trúng thầu như vậy đâu. Về sau không làm nữa là được.
Đáng tiếc, có lần đầu thì tự nhiên sẽ có lần thứ hai. Nửa tháng sau, Địch Nãi tự nhận là không có việc gì lại một lần nữa dung túng cho Phất Lôi uống rượu. Sau đó Phất Lôi lại trở thành lão hổ say rượu, gây sức ép Địch Nãi tới cạn kiệt sinh lực. Lần này Địch NÃi không dễ dàng buông tha, hung hăng đánh y một trận, còn không cho y lên giường trong vòng nửa tháng. Dù sao, một lần có thể nói là không chú ý, thế nhưng hai lần thì tuyệt đối là cố ý.
Bất quá, trừng phạt của Địch Nãi đã quá muộn màng. Một tháng sau, cậu phát hiện mình lại mang thai.
Địch Nãi bạo phát một trận, bất quá vẫn tiếp nhận sự thực mình lại mang thai lần nữa. Bất quá, hai tiểu hổ phát hiện khoảng thời gian này tính tình ba ba nóng nảy hơn hẳn. Mỗi lúc chúng nó phạm sai lầm liền bị ba ba chộp tới hung hăng đánh mông. Lúc này, cho dù phụ thân đại nhân nói đỡ cho bọn nó cũng không có tác dụng.
Bởi vì phụ thân đại nhân tuy lộ ra biểu tình đau lòng, nhưng lúc ba ba đánh chúng thì lại cố ý xoay người đi, làm như không nghe thấy tiếng gào khóc của chúng. Dần dần, bọn nó đều nhận định là phụ thân đại nhân sợ ba ba.
Bất quá, tiểu hài tử rất dễ quên đòn, vẫn thường xuyên gây chuyện.
Hôm nay Địch Nãi ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới dậy, ưỡn thắt lưng, cuối cùng cảm thấy cả người sảng khoái một chút. Người mang thai, vào mùa đông lại càng thích ngủ hơn. Dụi dụi mắt đi ra ngoài, khóe mắt xẹt qua mặt tường ngoài cửa sơn động. Không đúng, cậu cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó.
Địch Nãi đứng đó nhìn một hồi, đột nhiên nhận ra quả thực thiếu một thứ. Trước đó cậu có hun khói một xâu cá khô treo ở đó, hiện giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Địch Nãi quét mắt nhìn một vòng sơn động, thầm nghĩ, Tiểu Nhị ngoan như vậy trước giờ chưa từng ăn vụng, khẳng định là đám nhóc hư hỏng kia làm.
Bất quá, xâu cá khô Địch Nãi treo rất cao, với chiều cao của Hào Sâm cùng Địch Sâm hiện giờ không có khả năng với tới. Chẳng lẽ là Phất Lôi lấy cho chúng? Không có khả năng. Những thứ Địch Nãi làm, nếu cậu không nói muốn ăn, Phất Lôi sẽ không động tới. Thế nên, chỉ có thể là hai nhóc con kia trộm đi.
Hai nhóc con này thế nhưng dám trộm cá khô dưới mí mắt mình, Địch Nãi cảm thấy chúng cũng khá lợi hại. Bất quá hành vi trộm cắp không thể cổ vũ. Lúc nhỏ ăn vụng thì lớn lên ai biết chúng dám gây ra chuyện gì. Huống chi chúng vẫn còn nhỏ, một lần ăn nhiều cá khô như vậy, không tốt cho cơ thể.
Địch Nãi mới rửa mặt xong thì hai tiểu hổ một trước một sau đã trở lại, truy đuổi Tiểu Nhị tới mặt xám mày tro. Địch Nãi đi qua, không chút khách khí xách hai đứa đặt lên bàn, sau đó trừng mắt, bộ dáng nghiêm hình bức cung lạnh lùng nói: “Nói, có phải các ngươi trộm xâu cá khô ba ba treo trên tường không?”
Hai tiểu hổ co rúm thành một đoàn, lỗ tai run run cố dựa sát vào nhau, liếc nhìn nhau một cái rồi nhất trí lắc đầu.
Địch Nãi cười lạnh một tiếng, nhéo lỗ tai hai đứa nói: “Không được giả bộ ngớ ngẩn, hóa thành hình người hảo hảo nói chuyện cho ta.”
Hai tiểu hổ dưới uy quyền của Địch Nãi chỉ có thể ngoan ngoãn biến về hình người, đáng thương ngồi xổm trên bàn ôm tai. Bất quá, chúng cũng không dễ dàng tước vũ khí đầu hàng như vậy. Tròng mắt Địch Sâm xoay tròn, nhìn thấy Tiểu Nhị đang liếm móng rửa mặt trong sơn động, liền chỉ tay qua: “Không phải chúng ta ăn vụng, là Tiểu Nhị.” Hào Sâm cùng gật đầu.
Địch Nãi cười thầm, đám nhóc này cư nhiên biết tìm người chịu tội thay, không hảo hảo giáo huấn là không được. Nghĩ tới đây, cậu cố ý hỏi: “Thật là Tiểu Nhị à? Các ngươi có nói dối không? Nói dối phải bị ba ba hung hăng đánh mông nga!”
Hai nhóc con lại nhất trí lắc đầu: “Không có.”
Địch Nãi bước qua ôm lấy Tiểu Nhị, cũng đặt nó lên bàn rồi xụ mặt hỏi: “Tiểu Nhị, thành thật khai báo, có phải là ngươi ăn vụng cá khô ta làm không?”
Tiểu Nhị ủy khuất kêu càu nhàu càu nhàu, lắc lắc đầu vươn móng vuốt lên án chỉ về phía Hào Sâm cùng Địch Sâm.
Địch Nãi tức giận nói: “Được rồi, hiện giờ các ngươi không ai chịu nhận mình ăn vụng, tức là có một bên nói dối. Ai dám nói dối, chờ ta truy ra thì phải hung hăng đánh mông một trận! Ta hỏi lại lần nữa, có phải các ngươi ăn vụng không?”
Hai nhóc con liếc mắt một cái, vẫn lắc đầu. Tiểu Nhị cũng lắc đầu.
Địch Nãi quả thực có chút tức giận, hai nhóc con này cư nhiên ngoan cố như vậy, sống chết không thừa nhận, này không phải chuyện tốt. Phải hung hăng đả kích tâm lý chúng một phen. Híp mắt đảo qua đảo lại ba đứa, sau đó Địch Nãi lạnh lùng nói: “Kỳ thực, muốn biết ai nói dối cũng thực dễ dàng. Các ngươi dùng sức hà hơi một cái, ta ngửi thấy miệng ai có mùi cá khô thì chính là người đó ăn vụng.”
Địch Nãi vừa dứt lời, Địch Sâm lập tức dùng bàn tay bé xíu của mình bụm miệng lại, không đánh đã khai. Địch Nãi bật người nói: “Là tiểu bại hoại nhà ngươi đi? Che miệng làm gì, để ba ba ngửi.”
Nhìn bộ dáng sống chết không chịu buông tay của Địch Sâm, Địch Nãi híp mắt nói: “Ai dùng móng vuốt trảo ngư, trên tay cũng có mùi cá nga! Để ta ngửi thử xem.”
Địch Sâm lập tức siết chặt nắm tay giấu ở sau lưng, đồng thời mím chặt môi. Hào Sâm cũng học theo giấu tay ra sau.
Địch Nãi thực sự bị chúng chọc cười, bất quá phải hảo hảo giáo dục chúng một chút, liền nghiêm mặt: “Hai nhóc con các ngươi, nghĩ cứ ngậm miệng không nói tiếng nào là được à?”
Địch Nãi không chút khách khí bước qua nắm cái mũi Địch Sâm. Mới đầu Địch Sâm còn nhăn mặt cố nín thở không chịu mở miệng, bất quá cuối cùng vẫn hé miệng hộc ra một hơi. Địch Nãi sáp qua ngửi thử, quả nhiên ngửi thấy mùi cá nhàn nhạt: “Quả nhiên là tiểu bại hoài này ăn vụng cá khô, còn dám nói dối.”
Địch Nãi xách Địch Sâm lên, vừa hung hăng đánh mông vừa nói: “Còn ai ăn cá khô nữa, thành thật khái báo. Bằng không chờ ta tra ra thì càng phạt nặng hơn nữa.”
Hào Sâm thấy Địch Sâm oa oa khóc lớn thì hơi co rúm, bất quá vẫn nói: “Ba ba, ngươi đừng đánh đệ đệ, đánh ta đi. Cá khô là ta trộm, ngươi đánh ta đi.”
Địch Nãi thực không ngờ Hào Sâm lại có nghĩa khí như vậy, dám một mình gánh tội thay. Bất quá, cậu đoán kỳ thực Địch Sâm mới là người khởi xướng, vì thế không chút khách khí đánh mười bàn tay mới dừng lại. Nhóc con kia ôm cái mông đỏ rực lùi vào góc sơn động trừng mắt nhìn Địch Nãi, bộ dáng không phục.
Địch Nãi trừng mắt nói: “Ngươi còn không chịu phục đúng không? Hào Sâm nói là nó trộm, bất quá ta đoán nó không nghịch ngợm như vậy, nhất định là ngươi muốn ăn nên đề nghị trộm đi? Bất quá nó làm ca ca không chịu ngăn cản mà cùng ngươi quấy rối, cũng phải bị đánh.”
Địch Nãi ôm lấy Hào Sâm, lại đánh đòn một trận. Hào Sâm khá kiên cường, cố cắn răng không khóc, bất quá sau đó chịu không nổi cũng bắt đầu khóc. Địch Nãi vừa đánh vừa hỏi: “Còn dám dẫn đệ đệ quậy phá nữa không?”
Hào Sâm phe phẩy đầu nói: “Không dám.”
Địch Nãi không dừng tay, tiếp tục đánh, còn vừa đánh vừa hỏi Địch Sâm ở bên cạnh: “Về sau ngươi còn dám lôi kéo ca ca gây chuyện nữa không? Còn dám nói dối nữa không? Mỗi lần ngươi gây rối hoặc nói dối, ca ca ngươi phải chịu phạt gấp đôi ngươi. Ngươi nói xem, về sau còn dám nữa không?”
Địch Sâm cắn ngón tay nhìn Hào Sâm khóc thực thương tâm, rốt cuộc chịu thua: “Không dám không dám. Ba ba đừng đánh ca ca, đều là lỗi của ta, về sau ta không dám rủ ca ca quậy phá nữa.”
Lúc này Địch Nãi mới dừng tay, thầm nghĩ, hai nhóc con này hẳn đã chịu giáo huấn. Ôm hai nhóc con vẫn còn khóc thút thít vào lòng, trấn an nói: “Ba ba cũng không muốn đánh các ngươi, bất quá các ngươi không nên trộm đồ ăn vụng, muốn ăn cái gì thì cứ nói, ba ba sẽ cho các ngươi. Cá mặn tuy hương vị tốt nhưng ăn nhiều sẽ không tốt cho thân thể các ngươi. Còn có, nói dối tuyệt đối không được, các ngươi đều là tiểu thú nhân dũng cảm, dám làm thì phải dám nhận. Về sau nếu có tiểu đệ đệ, còn phải làm gương cho nó, biết không?”
Hai nhóc con cái hiểu cái không, bất quá đều tiếp thu, gật gật đầu.
Địch Nãi thấy chúng nghe lời thì vui mừng xoa đầu chúng, giữa trưa lại làm thêm vài món ngon.
Buổi chiều, Thác Bỉ cùng Tạp Lạc mang theo Tát Lãng tới. Hai nhóc con sớm đã quăng chuyện ban sáng lên chín tầng mây, hệt như ngựa hoang thoát cương mang theo Tát Lãng chạy lăn xăn khắp nơi.
Phụ mẫu Tát Lãng vẫn không xuất hiện, vì thế Thác Bỉ cùng Tạp Lạc liến quyết tâm nuôi nấng đứa nhỏ dị tộc này, yêu thương nó như con ruột của mình. Thác Bỉ cùng Tạp Lạc đều cảm thấy Tát Lãng là lễ vật mà thần thú ban cho bọn họ, vì thế cũng sực sùng kính Địch Nãi.
Bọn họ cũng không du đãng khắp nơi như trước, phần lớn thời gian đều ở trong bộ lạc, có đôi khi còn học Địch Nãi nấu nướng, chuẩn bị hảo hảo nuôi lớn Tát Lãng.
Nghe nói Địch Nãi lại có thai, bọn họ bội phục không thôi. Quả nhiên là sứ giả của thần, ngay cả tỷ lệ thụ thai cũng lớn hơn hẳn tộc nhân a! Tốt nhất là Địch Nãi sinh thêm vài lần, cống hiến cho bộ tộc. Bất quá, lời này Địch Nãi không thích nghe, Thác Bỉ cũng chỉ có thể để trong lòng.
Buổi chiều Mã Cát ôm Lợi Tát nhà mình tới chơi, chuyện Địch Nãi có thai hắn cũng nghe nói. Hắn cười tủm tỉm lôi kéo Địch Nãi: “Chờ Lợi Tát lớn hơn một chút, ta liền đưa nó qua cho mẫu phụ trông một đoạn thời gian, khi đó ta cùng Hách Đạt lại ra ngoài giải sầu, tốt nhất là lại hoài vài đứa bảo bảo. Hì hì, có thể hoài song sinh như ngươi thì tuyệt nhất.”
Địch Nãi nghĩ thầm, rồi rồi, mọi người cứ cùng sinh đi, đến khi đó có thể hợp lại thành một đội bóng.
Lúc chạng vạng, ba nhóc con mang một thân bụi bẩn trở lại. Địch Nãi nhíu mày nói: “Các ngươi đi đâu mà một thân bùn đất vậy hả? Tắm rửa rồi mới được ăn cơm.”
Địch Sâm vừa nghe phải tắm rửa thì cao hứng vẫy vẫy đuôi. Địch Nãi vừa đổ nước ấm vào thùng thì nó đã ùm một tiếng nhảy vào làm nước văng đầy người Địch Nãi. Địch Nãi tức giận cười mắng: “Nhãi con này, nước nóng như vậy cũng dám nhảy xuống, cẩn thận lột mất một tầng da.”
Hào Sâm cũng cảm thấy tắm rửa một phát không tồi, liền chậm rì rì chui vào. Bất quá, Tát Lãng hiển nhiên rất chán ghét, nó liền lắc lắc cái đuôi muốn chạy trốn.
Hào Sâm vừa thấy vậy thì bật người nhảy ra bồn tắm, một ngụm táp đuôi tiểu bạch xà kéo nó vào trong bồn. Tiểu bạch xà sợ nóng, ở trong bồn ngẩn đầu tê tê khè lưỡi một hồi, một mực muốn bơi ra ngoài.
Hào Sâm thấy dùng móng vuốt giữ không được, liền dứt khoát biến về hình người, sau đó ra dáng như người lớn cầm một chiếc khăn bố giúp tiểu bạch xà tắm rửa, còn vừa lau vừa nói: “Tát Lãng đừng sợ, rất nhanh thì tốt rồi, tắm sạch sẽ thơm ngào ngạt, buổi tối chúng ta ngủ chung a.”
Nhóm người lớn ở bên cạnh nhìn mà cười tới ngã trái ngã phải. Tiểu gia hỏa Hào Sâm này quả là trời sinh biết chiếu cố người khác.
Lại một mùa xuân mới, Địch Nãi sinh ra một tiểu bảo bảo phi thú nhân đáng yêu. Phất Lôi cùng hai tiểu hổ vui sướng không thôi, cứ tranh nhau ôm tiểu bảo bảo.
Bộ dáng phi thú nhân bảo bảo này quả thực hệt như Địch Nãi, Phất Lôi nhìn mà cười toe toét. Y đã sớm muốn có một tiểu bảo bảo phi thú nhân giống Địch Nãi tới phát điên rồi, hiện giờ rốt cuộc cũng được đền bù mong muốn.
Địch Nãi đặt tên cho tiểu bảo bảo là Địch Âu, vì thế gần nhất cái tên thường nghe thấy nhất trong sơn động chính là Địch Âu. Hào Sâm cùng Địch Sâm mỗi ngày đều tranh nhau chăm sóc tiểu bảo bảo, có đôi khi cả Tát Lãng cũng tham gia giúp vui. Vì thế trong sơn động líu ríu tiếng tiểu hài tử. Địch Nãi thực sự không được thanh tịnh.
Bất quá, nhìn nụ cười mỹ mãn trên mặt Phất Lôi, Địch Nãi thầm nghĩ, mình coi như hoàn thành nguyện vọng của y, khoảng thời gian mang thai vất vã cũng thực đáng giá.
Ở dị thế này, Phất Lôi cùng bọn nhỏ đều là bảo bối của cậu. Có thể làm bọn họ vui vẻ khoái hoạt, Địch Nãi thực nguyện ý. Nghĩ vậy, Địch Nãi cảm thấy vòng thịt béo trên bụng cũng có thể xem là biểu tượng cho hạnh phúc.
…
Hoàn Chương 119.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook