Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)

Buổi chiều ngày thu, ánh mặt trời vẫn còn chút nắng gắt, Địch Nãi uể oải nằm dưới bóng râm nhìn Phất Lôi đang hái bông.

Kỳ thật vừa nãy Địch Nãi cũng muốn hái, bất quá bị Phất Lôi xua đi nằm nghỉ. Chẳng những xua đuổi mà còn bắt cậu quấn da thú nằm dưới gốc cây phơi nắng. Từ khi cậu mang thai, Phất Lôi liền xem cậu là thủy tinh dễ vỡ, không cho phép hoạt động nhiều. Gần nhất Địch Nãi cũng có chút mệt mỏi, không muốn động đậy, nghe y nói vậy thì liền quấn da thú nhìn Phất Lôi làm việc.

Vóc dáng Phất Lôi khá cao lớn, lúc hái bông phải cúi đầu. Y có chút vụng về cẩn thận hái bông rồi bỏ vào chiếc giỏ tre đeo trên lưng, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Địch Nãi một cái. Nếu thấy Địch Nãi cũng nhìn mình thì liền nhếch môi lộ ra nụ cười tươi rói, sáng chói tới mù cả mắt Địch Nãi.

Địch Nãi cảm thấy khoảnh khắc này thực đẹp, giống như trong nháy mắt trời đất bao la chỉ còn lại suy nhất nụ cười sáng rực của người trước mắt. Địch Nãi vô thức tưởng tượng khi già rồi Phất Lôi có bộ dáng thế nào. Có lẽ y vĩnh viễn vẫn sáng lạn như vậy, vĩnh viễn che chở chăm lo cậu, cho dù biết rõ cậu có thể tự chăm sóc mình.

Nếu ở thế giới cũ, bây giờ cậu đang làm gì nhỉ? Đại khái là vẫn cùng nhóm chiến hữu huấn luyện, đổ máu chảy mồ hôi đi? Nhất định không thể an tường thế này.

Tia nắng len lỏi qua kẽ lá chiếu rọi lên người Địch Nãi, làm cậu cảm thấy thực ấm áp. Cảm nhận những tia nắng ấm áp, hít thở hương cỏ cây thơm mát, Địch Nãi cảm thấy chính mình tựa hồ hòa thành một thể với thiên nhiên.

Địch Nãi cảm thấy sống trong bầu không khí an tường này mình có xu thế càng lúc càng lười, chính là cậu không muốn thay đổi. Híp mắt nhìn bầu bạn cách đó không xa, Địch Nãi có chút buồn ngủ. Khoảng thời gian này cậu có chút ham ngủ, sức ăn cũng lớn hơn. Sờ sờ bụng, cậu cảm thấy mình lại béo hơn một chút.

Bảo bảo trong bụng đã hơn ba tháng, xoa phần bụng hơi gồ lên của mình, Địch Nãi có chút tưởng niệm sáy múi cơ bụng mà mình vất vả lắm mới luyện được, cũng không biết sau khi sinh đứa nhỏ có thể săn chắc lại hay không. Địch Nãi quả thực ghen tị với nhóm thú nhân, cho dù không luyện tập quá độ vẫn có thể duy trì dáng người kiện mỹ.

Tay áp lên bụng, Địch Nãi nghĩ ngợi một chút rồi chậm rãi ngủ thiếp đi.

Lúc Địch Nãi tỉnh lại, mặt trời đã sắp xuống núi, bất quá cậu không cảm nhận được gió lạnh thổi quét. Bởi vì Phất Lôi đã khom mình ngồi phía trước, chắn hết gió lạnh. Địch Nãi có chút trẻ con dụi dụi mắt, đang định nói chuyện thì cánh môi ấm áp của Phất Lôi đã áp xuống.

Môi Phất Lôi có chút khô ráo, Địch Nãi vòng tay ôm lấy y, chậm rãi dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng xinh đẹp kia, thấm ướt nó. Phất Lôi ức chế không được vươn đầu lưỡi cùng Địch Nãi chơi đùa. Một nụ hôn không hề mang theo hương vị tình dục, chỉ tràn đầy ấm áp cùng thân mật.

Địch Nãi rốt cục cảm thấy hôn đã ghiền, liền ngẩng đầu hỏi: “Bông hái xong rồi à?”

Phất Lôi gật gật đầu. Địch Nãi liền hôn một cái thật kêu lên má Phất Lôi: “Giỏi quá. Đi thôi, về nhà thôi!”

Phất Lôi đeo giỏ trên lưng, tay trái xách thêm một giỏ, bên trong chất đầy bông vải, tay còn lại thì xách hai ba gốc khoai lang. Địch Nãi vươn tay muốn giúp y cầm khoai, bất quá Phất Lôi lách người né tránh: “Ngươi ôm da thú là được rồi.”

Địch Nãi bĩu môi: “Được rồi, đại lực sĩ, không thèm giành với ngươi.”

Đi trên đường, Địch Nãi đột nhiên nghĩ tới chuyện, bông đã hái được rồi, hẳn phải nghĩ cách dệt thành vải. Vì thế, cậu bắt đầu nói ra ý tưởng của mình với Phất Lôi. Kỳ thật, từ khi học được cách dệt vải bố, Địch Nãi đã muốn thử dệt vải bông. Dù sao cũng đều là canh cửi, công nghệ cũng không khác biệt lắm, trọng điểm là se bông thành sợi. Nếu se không tốt, tấm vải dệt ra sẽ bị nhám.

Nếu dệt được vài bông thì rất tiện, ít nhất tiểu bảo bảo mặc vải bông sẽ thoải mái hơn. Tả vải bông cũng thấm tốt hơn vải bố cùng da thú.

Địch Nãi cũng có thể làm thành quần xì cho mình. Hiện giờ cậu vẫn phải mặc chiếc quần lúc xuyên tới đây, nó đã bắt đầu tưa chỉ, mà quần xì vải bố thì quá nhám. Nếu không làm ra vải bông, Địch Nãi cảm thấy mình sắp quang lỏa tới nơi. Đương nhiên, mọi người trong bộ tộc đó giờ vẫn mặc như vậy.

Địch Nãi nói với Phất Lôi xong thì thực cao hứng, còn nói muốn làm một cái cho Phất Lôi. Tưởng tượng bộ dáng Phất Lôi mặc quần xì, Địch Nãi đột nhiên cười phá lên. Bất quá, Phất Lôi đại khái sẽ không quen bị gò bó đi. Huống chi, lúc biến về hình thú, chiếc quần kia không phải lập tức rách toạt à?

Nhìn Địch Nãi đang nghĩ ngợi, Phất Lôi cảm thấy thực vui vẻ, trong lòng cũng thỏa mãn.

Địch Nãi tâm sự với Phất Lôi rất nhiều chuyện về thế giới cũ của cậu, nơi đó rất tốt, tốt hơn bộ lạc vô số lần. Tuy biết rõ Địch Nãi không thể trở về nhưng đôi lúc Phất Lôi vẫn cảm thấy lo lắng, y sợ Địch Nãi cảm thấy bộ lạc không tốt mà muốn quay về nơi đó.

Bất quá, Địch Nãi tới giờ vẫn luôn làm y kinh hỉ, tuy ngẫu nhiên có oán giận một chút nhưng vẫn tích cực thay đổi cuộc sống. Nhìn Địch Nãi vui vẻ tươi cười, Phất Lôi cảm thấy mình thực quá may mắn, có được Địch Nãi, đời này tuyệt đối sẽ không tịch mịch. Cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ càng lúc càng tuyệt vời hơn.

Tới sơn động, Phất Lôi đặt mấy thứ trong tay xuống rồi chạy đi rửa tay. Đây là chuyện Địch Nãi nghiêm khắc yêu cầu, tuy Địch Nãi không có chứng khiết phích nhưng vẫn thích thói quen vệ sinh sạch sẽ. Cậu yêu cầu Phất Lôi cũng phải làm như mình, phải chú ý tới những chuyện nhỏ nhặt như vậy thì cuộc sống mới có thể càng lành mạnh hơn.

Địch Nãi cũng rửa tay rồi quay về sơn động, bắt đầu nghĩ xem trưa nay nên ăn món gì. Nhìn chiếc ghế trong sơn động, Địch Nãi đột nhiên nghĩ tới, hẳn nên làm nôi cho bảo bảo. Kỳ thực từ lúc có bảo bảo, suy nghĩ của Địch Nãi có chút thoáng hơn. Sau khi tiếp nhận sự thật mình có thai, cậu thường xuyên nảy sinh các ý tưởng về việc dưỡng bảo bảo.

Địch Nãi thầm nghĩ, lúc mình còn nhỏ, vì nhà nghèo nên không được chơi những món đồ chơi hiện đại, thế nhưng hiện giờ con mình lại càng kém hơn, cư nhiên ngay cả nôi cũng không có, càng miễn bàn tới xe đẩy này nọ. Này không được, nhất định phải làm một chiếc nôi thực xinh đẹp lại thực dụng cho bảo bảo.

Lúc này, Phất Lôi cũng rửa tay xong đi tới, Địch Nãi liền kéo y tới ngồi xuống ghế, nói ra ý tưởng mới của mình. Phất Lôi nghe xong thì cũng thực hứng thú, vừa nghe vừa gật gù.

Địch Nãi vừa nói vừa thân thiết kéo tay Phất Lôi cọ cọ mặt mình, bất quá cậu phát hiện cảm xúc có chút không đúng, đang định nhìn kỹ một chút thì Phất Lôi đã co rụt giật tay về.

Địch Nãi thấy không thích hợp, dùng sức kéo tay Phất Lôi qua, vừa mở ra thì thấy lòng bàn tay trải đầy những vết thương nhỏ vụn. Bàn tay Phất Lôi rất dày, bình thường lại dùng hình thú đi săn nên rất khó tổn thương, kia nhất định là việc khác gây ra.

Địch Nãi có chút đau lòng sờ sờ: “Sao lại bị thương như vậy? Theo tình trạng thì đã bị thương vài ngày rồi đi? Không phải do hái bông khi nãy.”

Phất Lôi có chút xấu hổ muốn rụt tay lại, bất quá bị Địch Nãi trừng mắt nên chỉ đành đầu hàng.

Phất Lôi chỉ đành nắm tay lại, không nhìn Địch Nãi, cúi đầu nói: “Lúc xử lý con mồi không cẩn thận bị cắt trúng. Chút thương nhỏ thôi, không có việc gì.”

Địch Nãi thấy bộ dáng của y thì liền cảm thấy người này không phải nói thật, Phất Lôi xử lý con mồi nhiều năm như vậy, sao có thể sơ ý như vậy? Nhìn kĩ một chút thì phát hiện có vài đường đứt trên ngón cái cùng ngón trỏ tay trái, vết thương khá lớn, thoạt nhìn giống như bị dao cắt. Trong lòng khẽ động, Địch Nãi kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Phất Lôi, đừng nói ngươi học cắt rau nha?”

Phất Lôi thấy Địch Nãi phát hiện, chỉ đành thừa nhận: “Ngươi nói ta ngốc không thể nấu cơm, ta muốn tự mình luyện tập một chút. Luyện tốt rồi thì ngươi có thể dạy ta nấu.”

Khó trách khoảng thời gian này trong tay Phất Lôi cứ dính nhựa cây, Địch Nãi liền phát hỏa: “Quả thực là ngốc muốn chết mà! Ta không cho ngươi nấu cơm là vì ta muốn mình có việc gì đó để làm a! Cả ngày không làm gì chỉ biết ngồi chờ ăn, ta có khác gì phế vật chứ?”

Phất Lôi lắc đầu: “Không phải. Giống cái nhà ai có thai cũng vậy mà, là bổn phận của thú nhân chúng ta. Các ngươi sinh bảo bảo thực vất vả.”

Địch Nãi thở dài: “Ngươi không lấy dao găm, có phải dùng vỏ nhu cáp để tập không? Rõ ràng là ngốc muốn chết mà.” Dao làm từ vỏ nhu cáp khá sắc bén nhưng lại không bền chắc, rất dễ xúc ra, sau đó còn cắt vào tay mình.

Phất Lôi bị nói tới chịu không nổi, cúi đầu: “Ừm, là ta ngốc quá mới bị cắt như vậy. Ngươi đừng tức giận.”

Địch Nãi thực không có cách nào, đột nhiên ngậm lấy ngón tay bị thương của Phất Lôi vào miệng, đầu lưỡi mềm mại liếm lên miệng vết thương. Phất Lôi sợ run cả người, ngẩng đầu nhìn Địch Nãi, muốn rút tay ra: “Đừng liếm, thực bẩn.”

Địch Nãi cố chấp giơ cao tay Phất Lôi, tỉ mỉ liếm từng vết thương trên tay y. Vì mình mà Phất Lôi mới bị thương, sao có thể bẩn chứ? Tuyệt không bẩn.

Phất Lôi ngồi đó, bị liếm tới mức bắp đùi đều phát run, nhìn đầu lưỡi trơn mềm của Địch Nãi không ngừng lướt trên bàn tay, quả thực làm ánh mắt Phất Lôi bốc hỏa, chỉ muốn hung hăng hôn cậu. Chính là nghĩ tới Địch Nãi đang có thai, không thể làm mấy chuyện cầm thú, y chỉ đành nỗ lực khắc chế dục niệm, lại không thể rụt tay về, quả thực dày vò không thôi.

Địch Nãi liếm xong mới ấn một nụ hôn lên lòng bàn tay Phất Lôi, cẩn thận nói: “Phất Lôi, về sau ngươi không được gạt ta làm mấy chuyện thế này nữa. Ngươi cứ nói cho ta biết, nếu ngươi thật sự muốn làm, ta sẽ duy trì.”

Nhìn Địch Nãi, Phất Lôi cảm động gật gật đầu: “Ừm. Ta biết rồi, sau này ta sẽ chú ý. Còn có, ngươi đã là giống cái có khả năng nhất trong bộ tộc rồi, ta hi vọng ngươi có thể để ta có nhiều cơ hội sủng ngươi hơn. Bằng không, tộc trưởng như ta quả thực không có mặt mũi.”

Địch Nãi mỉm cười: “Được rồi, kia bữa cơm tối nay do ngươi làm bếp trưởng đi!”

Phất Lôi vừa nghe vậy liền bật người nhảy nhỏm lên: “Hảo, tối nay ngươi muốn ăn gì? Ta làm.”

Địch Nãi nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên thử làm mấy món đơn giản thôi, luộc hai củ khoai lang, chiên thịt rồi xào chút rau là được rồi.”

Phất Lôi liền bắt tay hành động, bắt nồi cơm, sau đó cắt một miếng thịt từ con lợn rừng mình săn được ban sáng. Địch Nãi ở bên cạnh vui tươi hớn hở chỉ dẫn, cảm thấy Phất Lôi tuy hơi vụng về nhưng cũng khá cẩn thận, tuy thường xuyên làm đổ canh cùng bỏ muối hơi quá tay nhưng Địch Nãi cũng chỉ cười cười không nói.

Phất Lôi làm cơm xong, hai người bắt đầu dùng cơm. Địch Nãi ăn miếng thịt, vì bỏ nhiều muối nên có chút mặn, còn hơi quá lửa nên cháy xém một chút, bất quá cậu vẫn cổ vũ: “Không tồi, tiếp tục cố gắng!”

Mặt Phất Lôi có chút đỏ ửng, không biết là vì nhà bếp nóng nực hay đang thẹn thùng.

Ăn tối xong, Phất Lôi chuẩn bị nước tắm cho Địch Nãi. Từ khi Địch Nãi có thai, Phất Lôi kiên quyết không để cậu tắm nước lạnh. Thùng gỗ của bọn họ sớm đã làm thành công, mặc dù vẫn còn rỉ chút nước nhưng tổng thể thì vẫn có thể dùng để tắm rửa.

Bếp lò trong sơn động cùng phòng bếp cùng nhóm lửa, hai nồi nước đun sôi cùng rót vào thùng gỗ. Tiếp đó Phất Lôi thêm hai thùng nước lạnh, thấy độ ấm vừa phải y mới gọi Địch Nãi.

Nhìn Phất Lôi tỉ mỉ như vậy, Địch Nãi liền nhớ tới bộ dáng của mẹ khi chuẩn bị nước tắm cho mình, đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay cay.

Địch Nãi cởi đồ bước vào thùng gỗ ngồi xổm xuống, để Phất Lôi giúp mình chà lưng hơn. Thói quen là một thứ rất đáng sợ, trước kia khi tắm Địch Nãi chỉ cần chà chà qua loa vài cái rồi thôi, hiện giờ thì thực hưởng thụ Phất Lôi giúp mình lau người. Cảm giác có người phục vụ quả thực hơn hẳn tự thân vận động.

Phất Lôi cẩn thận giúp Địch Nãi bôi xà bông, sau đó dùng tay mình chậm rãi kì cọ. Bàn tay y lướt qua lưng cùng ngực Địch Nãi, cuối cùng dừng lại trên bụng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng hơi gồ lên. Nơi đó dựng dục đứa nhỏ của y, điều này làm Phất Lôi cảm động vô cùng.

Phất Lôi thực thành kính vuốt ve bụng Địch Nãi, muốn bảo bảo còn chưa chào đời cảm nhận được tình yêu của mình.

Bất quá, Phất Lôi không ngờ bàn tay to thô ráp của mình vuốt ve da thịt Địch Nãi lại mang tới một phản ứng khác. Địch Nãi cảm giác anh bạn nhỏ đã một khoảng thời gian không được phát tiết chậm rãi ngẩng đầu. Địch Nãi không chút nghĩ ngợi, nắm tay Phất Lôi kéo xuống, để y hỗ trợ an ủi.

Phất Lôi hiển nhiên hoảng sợ, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Vì Địch Nãi mang thai nên khoảng thời gian này hai bọn họ đều cấm dục. Bất quá, Phất Lôi có hỏi qua phụ thân của mình, vì lo lắng cho đứa nhỏ nên không thể làm tới cùng, bất quá phát tiết thích hợp rất có lợi cho thân thể Địch Nãi. Thế nên, Phất Lôi cũng không cự tuyệt, giữ nguyên tư thế ở trong nước an ủi Địch Nãi. Đồng thời đôi môi nóng rực của y cũng dừng lại trên đầu vai Địch Nãi, hôn lên làn da lộ ra của cậu, tay kia cũng vói vào trong nước kẹp lấy điểm đỏ trước ngực nhẹ nhàng vuốt ve.

Địch Nãi ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở hắt ra, nhắm mắt hưởng thụ phục vụ của Phất Lôi. Đại khái là cấm dục khá lâu nên tình tự nhanh chóng bị châm lên. Rất nhanh, hơi thở Địch Nãi trở nên dồn dập, lồng ngực cũng phập phồng, bắt đầu thúc giục: “Phất Lôi, mau… mau thêm chút nữa.”

Phất Lôi thuận theo nhu cầu của Địch Nãi, đẩy nhanh tốc độ trên tay, đồng thời ngậm lấy vành tai cậu, không ngừng gặm cắn liếm mút.

Địch Nãi run bắn cả người, gầm nhẹ một tiếng rồi phát tiết. Nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, Địch Nãi quay đầu lại nhìn Phất Lôi. Cậu có chút đỏ mặt, bởi vì lần này là cậu đơn phương phát tiết, hoàn toàn không để tâm tới Phất Lôi.

Địch Nãi nghĩ, Phất Lôi đại khái cũng nghẹn lâu rồi, vì thế cậu vươn tay muốn ôm lấy đối phương, nào ngờ y lại chụp lấy tấm vải bố để bên cạnh vây quanh người cậu rồi ôm ra khỏi thùng. Tiếp đó Phất Lôi hoang mang rối loạn giúp Địch Nãi lau khô bọt nước trên người rồi ôm cậu lên giường đá, đắp kín thảm da thú.

Địch Nãi bị một loạt động tác của y nhiễu loạn tâm thần, còn chưa kịp nói gì đã thấy Phất Lôi bật người lao ra khỏi sơn động, cứ hệt như có người đang đuổi theo ở phía sau. Tiếp đó, Địch Nãi nghe thấy bên ngoài ‘ùm’ một tiếng thật lớn, giống như có thứ gì đó thật lớn rớt xuống nước.

Địch Nãi sửng sốt một chút, sau đó liền bật cười ha hả. Phất Lôi người này, quả thực rất đáng yêu a!



Hoàn Chương 105.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương