Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt
-
68: Hiểu Lầm
68.
Hiểu lầm
Edit: An Braginski
‘Utherus, ngươi ăn được thịt sống phải không? Ăn được thì ăn nhiều chút, ta ăn không hết bao nhiêu.’ Vô Tình nhìn Utherus vẫn canh chừng cho mình, nếu hắn không đưa đồ ăn cho y, y sẽ không ăn gì, Vô Tình đành phải nói.
‘A Tình ăn thêm nữa đi, thịt này tốt cho thân thể.’ Utherus cố gắng khiêu chiến giới hạn khả năng linh hoạt của thân thể một con báo, y vừa nướng thịt, vừa khuyên nhủ.
Vô tình buồn cười nhìn một con báo ngốc dùng nhánh cây xiên một tảng thịt rắn lớn, lại gác lên lửa nướng.
Việc này vốn là hắn đang làm, nhưng Utherus muốn làm, hắn cũng không ngăn cản.
‘Mau ăn đi, ăn xong ta giúp ngươi gột rửa lông trên người.’ Vô Tình thúc giục, lấy một khối thịt nướng vừa chín tới, đưa đến trước mặt Utherus.
Gột rửa lông trên người, gột rửa lông trên người…… Những lời này lặp đi lặp lại trong đầu Utherus.
Utherus yên lặng cúi đầu cắn thịt, y cảm thấy y bị bảo bối nhà mình ghét bỏ — lại nghĩ đến việc cả một năm nay y chỉ lo việc tu luyện, đặc biệt nửa năm nay, sau khi biến thành báo y cũng không chú ý xử lý bộ lông của mình, ngày hôm qua còn tự làm mình trở nên chật vật như vậy, Utherus bối rối vô cùng: Giống cái đều thích sạch sẽ, mình lại xuất hiện trước mắt A Tình với bộ dạng này, A Tình có khi nào chán ghét mình rồi không?
Cảm giác được tinh thần Utherus hơi uể oải, Vô Tình thoáng nghi hoặc, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, nghe nói động vật có lông đều không thích tắm rửa, chẳng lẽ Utherus cũng như vậy? Có điều như vậy không thể được, ngày hôm qua trên người y còn có một ít vết máu chưa xử lý hết, hiện tại đã khô két lại, hơn nữa Vô Tình cũng thật sự không thích thứ gì quá bẩn, huống chi Utherus còn là lò sưởi kiêm gối ôm của hắn, quá bẩn là không thể được!
‘Utherus, ăn xong chưa, ăn xong rồi thì đi tắm rửa đi.’ Thấy Utherus ngừng ăn, Vô Tình thu thập đồ còn thừa rồi đề nghị.
Đồng thời hắn nhẹ nhàng bắt lấy đuôi Utherus, để phòng khi Utherus chạy trốn.
‘Ừ.’ Utherus rầu rĩ lên tiếng, xa cách một năm, lần đầu tiên gặp lại tốt đẹp giữa y và A Tình…… đều bị mấy người dị tộc đáng chết kia hủy hoại! Lúc A Tình tỉnh lại nhìn thấy mình, trông mình nhất định là rất thê thảm.
Vô Tình không ngờ Utherus lại rất ngoan ngoãn đi đến bên đầm nước, bước vào vùng nước cạn cho mình tùy ý giở trò với y.
Hắn trước kia từng nuôi một con mèo, lúc tắm rửa cũng không ngoan ngoãn như Utherus đâu.
Utherus không tự nhận ra rằng, lực chú ý của y đã chuyển từ tự chán ghét bản thân sang đôi tay trắng nõn đang đi dạo trên người y.
Ngoại trừ phụ thân y, trước kia chưa từng có người tắm rửa cho y như vậy.
Phải biết rằng từ khi có thể biến thành hình người, thú nhân rất ít khi dùng hình thú toàn lông đi tắm, như vậy không chỉ khó tẩy sạch mà còn khó làm khô.
Được đôi tay kia sờ thật sự thoải mái, Utherus hưởng thụ phát ra tiếng gừ gừ — giống cái của y quả nhiên là tốt nhất!
Vô Tình lên trên bờ dùng nội lực làm khô lông của Utherus, hắn vừa lòng nhìn bộ lông trong tay mình khôi phục sắc đen bóng như xưa, ‘Tốt lắm!’ gãi gãi cằm Utherus, Vô Tình hài lòng nói.
‘Rống –’ Vì cảm nhận được tâm tình của bảo bối nhà mình tốt lên một cách rõ ràng, sự thấp thỏm của Utherus cũng thành sự vui sướng khi gặp lại bạn đời.
Dứt bỏ áp lực và phiền não trong lòng, Utherus bổ nhào lên người Vô Tình.
Lần này bọn họ rốt cuộc cũng ở cùng một chỗ, hắn là của y rồi……
‘Được rồi, được rồi, Utherus đừng làm loạn.’ Thấy Utherus liếm lung tung lên mặt lên cổ mình, Vô Tình hơi bất đắc dĩ nhẹ nhàng đẩy đầu con báo ra.
Vô tình không nghĩ tới Utherus sẽ hành động ngây thơ như vậy, trong ấn tượng của hắn, Utherus rất ổn trọng, cho dù biến thành hình thú cũng chỉ cọ cọ mình, liếm liếm mình một chút mà thôi; vậy mà lần này chồm thẳng lên.
Chẳng lẽ là bởi vì làm báo quá lâu, nhưng mà động tác này sao lại giống một con cún bự thế?
******************************************************************************
Bạch Lăng Thiên rời khỏi đoàn, quyết định một mình lên đường.
Đã bảo là muốn đi đến Thượng Kinh thì nhanh nhất là trực tiếp vượt qua núi Thiên Vân.
Vậy mà mấy tên kia cứ cố tình nói, sâu trong núi Thiên Vân, mãnh thú thường lui tới, không dễ đi.
Nhưng hắn đã vào núi hơn hai mươi ngày, cũng chưa nhìn thấy mãnh thú nào, chẳng lẽ là hắn còn không có đi đến chỗ “sâu trong”?
Loáng thoáng nghe được có tiếng nước, Bạch Lăng Thiên quyết định tiện đường đi bổ sung nước mang theo.
Thời tiết này, trong rừng không thiếu đồ ăn, nhưng vẫn phải chú ý đi tìm nguồn nước.
Vừa thấy nguồn nước, Bạch Lăng Thiên liền thấy bên bờ có có một con báo đen hình thể cường tráng, mà điều làm hắn kinh hãi, là dưới thân báo đen có một người bị đè lên.
Nhìn động tác của báo đen tựa hồ đang cắn xé đồ ăn!
“Nghiệt súc, chớ có đả thương người!” Nhìn thấy tình huống này, Bạch Lăng Thiên cũng không do dự, lắc mình một cái nhảy đến bên bờ, rút kiếm đâm về phía báo đen.
‘Utherus!’ nhận thấy có người tiếp cận, Vô Tình đẩy Utherus ra, tùy tay nhặt một viên đá nhỏ đánh lệch mũi kiếm.
‘Rống –’ Utherus tức giận, y chán ghét những người dị tộc, hở một cái là lấy kiếm chĩa vào y.
Trải qua bài học lần trước, gặp được những người này y cũng sẽ không nương tay!
‘Utherus, trước không cần ra tay, cũng không cho mở miệng nói chuyện.’ Vô Tình đứng lên thấp giọng nói.
Nếu hắn không đoán sai, chỉ cần Utherus không biểu hiện ra dị thường, sẽ không có ai nhìn ra sự đặc biệt của Utherus.
Hắn thật vất vả mới gặp được một người sống, cũng không thể để tên đó bị một móng vuốt của Utherus giải quyết!
“Ấy……” Bạch Lăng Thiên nhìn người bị con báo đè dùng viên đá đánh lệch kiếm của mình, đứng lên rồi nói với con báo tử bằng ngôn ngữ mình nghe không hiểu, giống như đang trấn an con báo bị chọc giận.
Nhận ra mình hình như đã hiểu lầm, Bạch Lăng Thiên xấu hổ thu hồi kiếm, cúi đầu thở dài nói: “Tại hạ Bạch Lăng Thiên, trên đường đi qua nơi đây, vừa rồi đã đắc tội.”
Nghe vậy, Vô Tình nhướn mày, hắn thoáng hoài nghi, khí thế của một kiếm vừa rồi người này đánh ra là ảo giác của hắn.
Cứ coi như một kiếm vừa rồi người này không xuất ra toàn lực, nhưng xem khí thế, cũng có thể là cường giả nội lực mười tầng.
Bình thường võ giả nội lực trên sáu tầng, nếu không phải gặp võ giả cùng cấp hoặc lợi hại hơn mình, thì đều sẽ có vài phần ngạo mạn.
Vô Tình không hề biểu hiện ra thực lực chân chính, sao người này lại lễ độ đối với hắn như thế?
Có điều, hằn nhớ người này tự xưng Bạch Lăng Thiên, nếu thật sự là Lăng Thiên công tử — Bạch Lăng Thiên, ngược lại cũng là có khả năng làm ra chuyện này.
Trên giang hồ đều lan truyền rằng Lăng Thiên công tử một thân bạch y, võ nghệ cao cường, đối xử với mọi người tao nhã có lễ.
Tuy nói giang hồ đồn đãi không thể tin, hôm nay vừa thấy quả thật là có vài phần hương vị.
“Bạch công tử khách khí, tục ngữ nói người không biết không có tội, nói vậy Bạch công tử cũng là có hảo ý mà thôi.” Sửa sang quần áo bị Utherus làm loạn, Vô Tình bắt đầu cùng Bạch Lăng Thiên “đánh Thái Cực”.
Nghe lời nói của đối phương, cũng có thể đoán ra đối phương là người tỉ mỉ thận trọng, Bạch Lăng Thiên rất tò mò về người đối diện trẻ tuổi lại cẩn trọng đến thế, vừa rồi chỉ thoáng nhìn, hắn chỉ thấy đối phương một thân hồng y cùng tóc đen xõa tung, ngay cả đối phương là nam hay là nữ cũng chưa thấy rõ ràng, đương nhiên nghe thanh âm hắn cũng biết đối phương là một nam tử trẻ tuổi.
Xuất phát từ lòng hiếu kì, Bạch Lăng Thiên lại liếc mắt nhìn đối phương.
Chỉ là lần này liếc mắt nhìn lại khiến Bạch Lăng Thiên không có cách nào dời đi hai mắt của mình.
Hắn xác định trước mắt đúng là một nam nhân, thế nhưng nam nhân này xinh đẹp như tiên giáng trần, một thân khí chất lại cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm.
Rõ ràng đã là mùa thu, một thân quần áo lại mỏng như cánh ve.
Nhìn kỹ bộ quần áo kia, Bạch Lăng Thiên phát hiện, mình trước kia chưa bao giờ thấy trang phục như vậy.
Trang phục nhìn thoáng qua rất phổ thông, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, trang phục này có cổ áo và cổ tay áo lớn hơn bình thường nhiều.
Không biết làm từ chất liệu gì, thế nhưng kẻ biết hàng chắc đều nhìn ra được là chất vải rất tốt.
Cổ áo rộng rãi không che được hết xương quai xanh duyên dáng của nam tử, dựa vào thị lực vĩ đại của võ giả, Bạch Lăng Thiên có thể thấy rõ bên cạnh xương quai xanh có một vài vết hồng ái muội, hẳn là vừa bị con báo kia liếm ra.
Bạch Lăng Thiên cảm giác chính mình nghĩ hơi xa, bất quá cho dù hắn nhìn xem cẩn thận như thế, hắn vẫn cảm giác mình đã để sót cái gì —
Đúng rồi, là nội lực! Vậy mà hắn không nhìn ra được công lực người này sâu cạn ra sao! Nếu như không phải vừa rồi thấy người này ra tay, hắn thậm chí sẽ hoài nghi nam nhân này có võ công hay không.
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng nguyên nhân là tu vi võ công của nam tử cao hơn mình, bởi vì nam tử này còn rất trẻ, trẻ như thế đã đạt tiên thiên trên cơ bản đều hiếm như lông phượng sừng lân.
Hơn nữa vừa rồi hắn ra tay, vì phòng ngừa ngộ thương đến người, cùng lắm mới dùng đến sáu tầng nội lực, nam tử này có thể dễ dàng gạt ra cũng chỉ chứng minh công lực của hắn trên sáu tầng mà thôi.
Chắc nam tử này có luyện qua công pháp gì đó có thể che dấu tu vi.
Nhưng dù có thế nào, nam tử này không đơn giản — đây là kết luận cuối cùng của Bạch Lăng Thiên.
Hắn thậm chí hoài nghi, nam tử này có phải người của tộc ngự thú trong truyền thuyết hay không, nghe nói người tộc này hành tung thần bí, có thể nói chuyện với dã thú, còn có thể khống chế yêu thú, thậm chí linh thú……
“Bạch công tử, tại hạ quần áo có cái gì không đúng sao?” Thấy Bạch Lăng Thiên nhìn chằm chằm mình nửa ngày, cũng không mở miệng nói chuyện, Vô Tình trêu tức hỏi.
Hắn không hề cảm thấy chính mình trong gió thu lạnh còn mặc mỏng như vậy có cái gì mà kì quái.
Đương nhiên Vô Tình cũng không lo Bạch Lăng Thiên có thể từ trên người mình nhìn ra cái gì, tuy rằng tên của hắn ở trên giang hồ thịnh truyền, nhưng hắn bản nhân lại chưa bao giờ đặt chân đến giang hồ.
Người trên giang hồ thật sự biết hắn mà còn sống rất ít.
Lại nói hắn và Bạch Lăng Thiên trước kia cũng chưa bao giờ gặp nhau.
“À…… Là tại hạ thất lễ.” Nghe được đối phương trêu tức nói, Bạch Lăng Thiên thấy tai mình hơi nóng lên, quần áo đối phương đích xác có hơi khác thường, nhưng hắn cũng không nên nhìn chằm chằm người khác như vậy.
Hắn trước kia nghe nói có người thích nam sắc còn cảm giác kỳ quái, hiện nay xem ra, nếu như là một nam tử như thế này bị người ta theo đuổi, hình như cũng rất bình thường.
Hơn nữa đối phương là nam nhân, hắn cũng không đến mức nói người ta: “công tử, ngươi mặc như vậy là không kín đáo……” Vừa nghĩ đến đó Bạch Lăng Thiên hận không thể cho mình một cái tát, đầu óc hắn không phải luyện công quá nhiều nên có vấn đề đi!
“Đúng rồi, còn không biết công tử quý tính?” Đột nhiên ý thức được mình còn không biết tên họ của đối phương, Bạch Lăng Thiên vừa lúc tìm cơ hội nói sang chuyện khác.
Người khác mặc cái gì, tự người ta không cảm thấy kỳ quái, hắn một người xa lạ quản nhiều như vậy làm cái gì!
“Ta tên Địch Phỉ, không biết Bạch công tử trên đường đi qua nơi đây làm chuyện gì?” Phát hiện ra đối phương tựa hồ hoàn toàn chỉ chú ý đến mình, tuy thật không biết nói gì cho phải, nhưng Vô Tình thấy hắn tựa hồ hoàn toàn không cần phải lo lắng vấn đề an toàn nhân sinh của Utherus, bởi vì nếu ở cùng một chỗ với mình, Utherus sẽ bị biến thành bối cảnh mà hoàn toàn bị xem nhẹ……
“Cái này…… Ta nghe được có tiếng nước, vốn là muốn lại đây lấy chút nước ……” Bạch Lăng Thiên giơ túi nước ra, ngượng ngùng nói.
Nghe vậy, Vô Tình gật nhẹ đầu, mang theo Utherus lùi sang một bên.
Người này muốn làm gì thì cũng không quan hệ gì đến họ.
Bởi vì Vô Tình đã có thể khẳng định, Utherus xuất hiện trước mặt người khác có thể an toàn, như vậy bước tiếp theo nên đi như thế nào, Vô Tình trong lòng cũng có tính toán.
Có một số việc suy đoán là suy đoán, chỉ có thật sự trải qua chứng thực rồi Vô Tình mới có thể yên lòng.
Đối với sinh mệnh, hắn luôn luôn rất cẩn thận.
“Nếu là như thế, Bạch công tử xin cứ tự nhiên, tại hạ cáo từ trước.” Thấy không cần thiết phải nói thêm, Vô Tình chuẩn bị dẫn theo Utherus rời đi.
“Địch công tử xin dừng bước, Địch công tử có biết vượt qua Thiên Vân sơn đi Thượng Kinh đi như thế nào không?” Đột nhiên ý thức được mình còn có chuyện quan trọng hơn chưa hỏi, Bạch Lăng Thiên vội vàng mở miệng.
Nghe được từ “Thượng Kinh”, Vô Tình dừng bước một chút, sau đó nói:“Bạch công tử cứ đi về hướng đông là được……”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook