Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt
-
46: Giằng Co
46, Giằng co...
Editor: An Braginski
Tuy rằng không biết Utherus làm sao có thể tìm tới đây nhanh như vậy, nhưng Vô Tình có thể khẳng định đây nhất định là một chuyện rất không dễ dàng; bằng không đại ca sẽ không chủ động đi báo tộc để liên hệ.
Chỉ là không nghĩ tới bên này vừa mới khởi hành, bên kia đã tìm tới; nhưng lại không nói hai lời đã đánh nhau, cái này gọi là không trùng hợp không nên chuyện, chưa đánh chưa quen biết ư?
Nhìn Utherus sau khi khôi phục hình người, trong mắt tràn đầy tơ máu, Vô Tình hoàn toàn xác định y tìm tới được đây không dễ dàng.
Y không phải là từ lúc mình mất tích tới nay mà bắt đầu liên tục tìm kiếm, đến bây giờ chưa hề ngủ chứ.
Người này quả nhiên là một tên ngốc!
Vô Tình có chút suy nghĩ nhìn bộ dạng chật vật của Utherus.
Có thể nhìn thấy người quen thêm lần nữa, tâm tình của hắn rốt cuộc không tệ lắm.
Tuy nói là hắn hiện tại đã có người nhà của riêng mình, thế nhưng xa nhau đã lâu lắm, không có thể không có chút cảm giác xa lạ; huống chi gần quê tình khiếp (ý chỉ người đi xa đã lâu nay về lại quê hương đột nhiên có cảm giác bồn chồn sợ hãi), trái lại khiến hắn không biết cùng người nhà ở chung như thế nào.
Thứ cảm tình này thật sự là rất phiền phức a…
Đương nhiên, bầu không khí trong phòng hiện tại——
Khi hai người đều là thú nhân hành động nhiều ngôn ngữ ít gặp nhau thì, vừa rồi bọn họ đã chứng minh, bọn họ rất thích hợp nói chuyện bằng nắm đấm.
Cho nên khi bọn họ cùng nhau ngồi xuống, trao đổi, ngoại trừ ban đầu biểu đạt ý kiến bằng ngôn ngữ đơn giản, sau đó là yên lặng đối diện —— phát huy sức mạnh “dùng ánh mắt giết chết ngươi”…
Theo ý Địch Linh, việc này căn bản không cần thương lượng, đệ đệ là của mình, nó cũng chưa trưởng thành, đương nhiên hẳn là do người làm ca ca như hắn chăm sóc; huống chi tình huống của Tiểu Phỉ lại đặc thù như thế.
Về phần Địch Duy, không có ý kiến, khí thế của đại ca đã đủ mạnh rồi, thật sự là không có chỗ cho hắn nói.
Là người không có quyền lên tiếng nhất, hắn chỉ có thể tại trận giằng co này làm ngươi vây xem và trợ uy.
Dưới tình huống biểu quyết ý kiến, hắn vẫn là một tiểu đệ rất đạt tiêu chuẩn.
Cho dù lúc nãy có động thủ với cậu cả, là bản thân đuối lý; thế nhưng đối với chuyện của A Tình, Utherus không nhượng bộ chút nào.
A Tình là do mình mang về từ bên ngoài, hơn nữa đã sống cùng mình một thời gian, mình hiểu rõ thói quen của A Tình hơn hẳn các ca ca của hắn, cũng thích hợp chăm sóc hắn hơn!
Nhìn trong phòng ba thú nhân mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu nhượng bộ, Vô Tình có chút bất đắc dĩ.
Có thể đối với mình, sống ở đâu cũng là sống, thế nhưng đối với những người này lại không giống như vậy.
Cho nên, hắn không muốn tự làm mình đau đầu, cuối cùng vẫn đem vấn đề giao cho bọn họ giải quyết.
Dù sao hắn vẫn là một “hài tử” mà ~
“Cốc, cốc ——” tiếng đập cửa ngoài viện đánh vỡ cục diện bế tắc trong phòng.
“Ta đi mở cửa.” Nghe tiếng đập cửa, Địch Duy mở miệng nói đầu tiên.
Trong phòng bầu không khí thực sự là quá lạnh, hắn thật sự là có chút chịu không nổi.
Thú nhân báo tộc này thật sự là quá cường đại, dĩ nhiên dưới khí tràng lạnh như thế của đại ca mà không nao núng chút nào, thật sự là khiến cho người ta bội phục!
Không bao lâu liền thấy Địch Mặc đi đến, mang dáng vẻ tươi cười vạn năm không đổi, bầu không khí trong phòng nháy mắt ấm lên không ít.
"Xin chào, ta là Địch Mặc, là nhị ca của Tiểu Phỉ." Khác với hai người anh em của mình, Địch Mặc nhìn thấy Utherus thái độ hữu hảo hơn rất nhiều.
“Xin chào, ta là Utherus.” Đối với người mới đi vào, Utherus lễ phép đáp lại, tuy nhiên lòng cảnh giác cũng không thả lỏng.
Dù sao đều là ca ca của A Tình, ngay tại lần đầu tiên gặp mặt, hắn là không quá có khả năng đứng về phía mình.
“Vô cùng cảm ơn ngươi đã chăm sóc Tiểu Phỉ một thời gian.” Mặc dù bị Utherus đáp lại bằng một khuôn mặt vô cảm, Địch Mặc cũng không quá để ý.
Dùng ánh mắt soi xét quan sát hắn một hồi, dù sao người này rất có thể sẽ liên quan đến cuộc sống trong tương lai của đệ đệ.
Thực sự là một người thú vị, nếu như người này lại lạnh lùng hơn một tí, thì cảm giác cũng đủ giống đại ca, cũng không biết hắn có cường ngạnh quả quyết như đại ca hay không.
Nhưng mà nghĩ đến người này chỉ dùng thời gian ba ngày đã tìm đến đây, nghe nói còn cùng đại ca đánh không phân thắng bại, không thể không thừa nhận năng lực.
Thế nhưng so với thú nhân hồ tộc, y vẫn còn vài thiếu sót, Địch Mặc âm thầm đánh giá.
Đương nhiên, đại ca nhà mình tuyệt đối là "ngoại tộc" trong hồ tộc, chưa từng thấy có thú nhân hồ tộc nào có thể trực tiếp dọa giống cái chạy mất như hắn.
Hồ tộc giống cái vốn đã hơi nhu nhược, lá gan cũng hơi nhỏ, có thể đại ca nên đi báo tộc tìm một giống cái về, giống cái nơi đó có lẽ tương đối thích hợp với hắn…
“Chăm sóc là chuyện nên làm.” Utherus cứng nhắc đáp, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt soi mói, y cũng không thấy có gì sai.
Nhưng thường thường nếu là thú nhân xa lạ soi mói nhau, nghĩa là có ý khiêu khích.
Đối mặt với khuôn mặt vẫn vô cảm của Utherus, Địch Mặc cười nói: “Kỳ thực chỉ cần Tiểu Phỉ sống được hài lòng, do ai chăm sóc ta cũng không có ý kiến.” Bất quá, Địch Mặc tin tưởng chắc chắn Tiểu Phỉ cuối cùng sẽ ở lại, hơn nữa Utherus sẽ chủ động rút lui.
Về phần nguyên nhân, đại ca là không thèm giải thích, bản thân mình là lười giải thích, mà lão tam là không hiểu gì…
“Xin hãy giao A Tình cho ta chăm sóc!” Im lặng một hồi, Utherus kiên định nói.
Tuy rằng không rõ Địch Mặc rốt cuộc muốn làm gì, thế nhưng y có kiên trì của bản thân, bất kể người khác phản đối sự cố chấp của hắn.
Mấy ngày này tìm A Tình, khiến y càng cảm nhận sâu sắc được rằng những ngày không có A Tình khiến y tan vỡ đến cỡ nào!
Đúng lúc này, lại có một người đi vào phòng.
Vừa nhìn người, Utherus liền đoán được ra ông là ai, bởi vì khuôn mặt đó cùng A Tình thật sự là quá giống.
Bảo sao A Tình xuất sắc như vậy, nguyên lai cha hắn cũng là nhân vật xuất sắc như thế.
Hơn thế đồng thời Utherus cũng không tiếp tục hoài nghi tính chân thật của những “người nhà” này nữa, bởi vì trên viên mặc ngọc châu tử của A Tình cũng có mùi của ông.
Y đã từng để ý đến hạt châu này, có một viên hạt châu như thế chí ít cũng chứng minh người nhà của A Tình rất quan tâm hắn.
Sau khi thấy hạt châu này, Utherus rất nhanh liền bài trừ khả năng A Tình bị bộ lạc vứt bỏ, cho nên A Tình có thể là vì nguyên nhân nào đó mà lạc mất người nhà.
Bởi vì không biết thân phận A Tình, Utherus vẫn rất lo lắng sẽ có một ngày A Tình đi mất, cho đến tận buổi tối hôm đó A Tình nhắc tới thân thế của mình…
Kỳ thực còn có một nguyên nhân khiến Utherus kiên trì, là không xác định được những người này rốt cuộc có phải là thân nhân thật sự của A Tình hay không.
Dù sao A Tình đã nói hắn là lúc ba tuổi thất lạc người nhà, chuyện khi còn bé cũng nhớ không rõ nữa, nhỡ đâu những người này lừa A Tình thì sao? Nhưng gặp rồi, y không thể hoài nghi nữa.
“Cha.” Mấy người trong phòng ngoại trừ Utherus, đều mở miệng kêu một tiếng.
Bất quá, biểu tình của bọn họ cũng khác nhau, tâm tư càng không giống nhau.
Nhìn thấy cha cũng đến, lãnh khí của Địch Linh hơi thu lại một chút, có một số việc, quả nhiên còn phải chờ tiếng nói của cha, cha làm người từng trải lại có học thức phong phú, dễ dàng làm rõ sự tình.
Địch Mặc vẫn mỉm cười, ánh mắt nhìn Utherus có một chút quái dị: xem ra cha là muốn tự mình nói rõ mọi chuyện, không biết đến lúc đó ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
“Tiểu Phỉ, con ở chỗ đại ca đã quen chưa?” Nghe đứa út cũng gọi mình “cha”, Tô Hách trong lòng ấm áp.
Nếu người chăm sóc Tiểu Phỉ trước đây đã tìm tới, ông cũng nên đứng ra nói lời cảm ơn, thuận tiện tìm hiểu và nói rõ tình huống một chút.
“Cũng được ạ.” Vô Tình thuận miệng đáp, sợ rằng cha đến không phải chỉ để xem mình sống có quen hay không thôi đâu.
“Vị này, Tiểu Phỉ không giới thiệu một chút ư?” Nhìn thú nhân ngoại tộc trong phòng, Tô Hách trêu ghẹo hỏi.
“Y tên Utherus, là thú nhân báo tộc.” Cho dù bị cha mình trêu ghẹo, hiểu rõ cha đang ám chỉ điều gì, Vô Tình cũng không ngại.
Hắn thực sự không phải cô vợ nhỏ mới rơi vào ái tình, mặt đỏ tim đập gì đó, không liên quan chút nào đến hắn.
“Xin chào, Utherus, ta là cha của Tiểu Phỉ, cảm ơn ngươi đã chăm sóc Tiểu Phỉ nhà chúng ta.” Tô Hách đi tới trước mặt Utherus cảm ơn một cách trang trọng, dù thế nào người này cũng đã đem Tiểu Phỉ đến gần bộ lạc hơn, “Thế nhưng, ta hiện tại càng muốn dùng tư cách một người cha hỏi ngươi, ngươi là thực sự muốn ở bên Tiểu Phỉ nhà chúng ta suốt đời ư?”
“Vâng.” Đối với vấn đề này, Utherus trả lời rất kiên định.
“Ngươi muốn mang Tiểu Phỉ về chăm sóc ngay bây giờ sao?” Tô Hách tiếp tục hỏi, nhìn không ra là tán thành hay phản đối.
“Vâng.” Tuy rằng vấn đề này có thể thương lượng, thế nhưng ý nguyện của Utherus quả thật là ngay lập tức đem người mình âu yếm mang về.
“Ta nghĩ chúng ta có thể đơn độc nói chuyện chứ? Ta có một số việc muốn nói với ngươi, có thể ngươi sẽ thay đổi ý kiến.” Lần này Tô Hách nói một cách trịnh trọng, nghiêm túc lạ thường.
Utherus gật đầu, không hỏi nhiều, trực tiếp theo Tô Hách đi đến một gian phòng không người.
“Hài tử, ngồi đi, mang ngươi đến đây nói, chỉ là bởi vì có một số việc, ta còn không muốn cho Tiểu Phỉ biết.” Tô Hách tìm một chỗ ngồi xuống, chậm rãi thở dài một hơi, “Được rồi, ngươi gọi hắn là A Tình phải không.”
Utherus gật đầu, tuy rằng mọi người trong nhà A Tình đều gọi hắn là “Tiểu Phỉ”, thế nhưng mình đã quen gọi hắn “A Tình”.
Có điều làm y nghi hoặc chính là, là chuyện gì mà cha của A Tình không muốn cho hắn biết?
“Ha ha, hài tử này ngay cả tên của mình cũng đã quên a.” Tô Hách cười khổ nói, “Tiểu Phỉ và Địch Duy là song sinh huynh đệ, ngươi biết không?”
Nghe vậy, Utherus nhíu mày: trước đây tựa hồ chẳng bao giờ nghe nói qua giống cái có song sinh huynh đệ là giống đực cả.
Nhưng thật ra có không ít các giống đực có song sinh huynh đệ, bởi vì giống đực lúc sinh ra là trạng thái tự vệ hình thú, hình thể so với sơ sinh giống cái nhỏ yếu hơn rất nhiều, cho nên giống đực một thai có thể sinh ra vài cá thể, mà giống cái một thai cũng chỉ có thể sinh ra một người.
Song sinh giống cái thường rất ít, hơn nữa giống cái ấu tể như vậy thường rất khó nuôi sống.
Mà tình huống của A Tình…
“Tiểu Phỉ thân thể kỳ thực rất yếu đuối, cái này ta tin là ngươi chăm sóc Tiểu Phỉ lâu như vậy, cũng đã nhìn ra.” Nhìn sắc mặt Utherus thay đổi, Tô Hách tiếp tục nói.
Bởi song sinh như vậy, trí lực của Tiểu Phỉ vốn sinh ra đã kém cỏi, xét tình hình chung, là căn bản không sống được đến trưởng thành!
Giống như giống đực nếu như đến thời kỳ độc lập còn không thể đột phá năng lực kiểm soát để biến thành hình người, hoặc là đến lúc trưởng thành mà còn không thể khống chế hình thú, thì sẽ chết đi; thời kỳ độc lập và trưởng thành của giống cái cũng đều phải có yêu cầu, bằng không sẽ chết non.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhất định phải đến tuổi trưởng thành mới có thể kết thành bầu bạn, sau khi trưởng thành chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, giống đực sống đến ba trăm tuổi, giống cái sống đến hai trăm tám mươi tuổi là rất bình thường.
Đương nhiên những vấn đề độc lập, trưởng thành này, đối với những hài tử khỏe mạnh trong bộ lạc là hoàn toàn không cần lo lắng.
Giống như thú nhân biến hóa, trên cơ bản đến khi bọn họ bảy – tám tuổi đều có thể thành công biến hóa rồi, căn bản không cần chờ đến thời kỳ độc lập mười sáu tuổi.
Nhưng mà Tiểu Phỉ không như vậy, hắn không có khỏe mạnh như vậy, hắn thậm chí không có sự chăm sóc tốt trong bộ lạc.
Thật không biết là hắn sống qua kỳ độc lập như thế nào, thật là nhờ trời ư? Nhưng mà, trưởng thành…
“Tiểu Phỉ có thể không sống qua tuổi trưởng thành được!” Thấy Utherus chỉ là nhíu mày trầm mặc, Tô Hách đau lòng mà nói ra kết quả có khả năng nhất, cũng là đáng sợ nhất.
“A Tình không có biện pháp sống qua tuổi trưởng thành?” Utherus thanh âm run lên, vô cùng hy vọng đối phương có thể phủ quyết lời nói của mình.
Kỳ thực khả năng này, ngay khi Tô Hách nói ra “song sinh” thì Utherus đã nghĩ tới, chỉ là y không dám tiếp tục nghĩ, càng không dám nói ra.
Mãi đến khi Tô Hách phán xuống lệnh “tử hình” này.
Đau lòng, đau đến không sao tả xiết, so với năm đó biết được tin cha mình chết còn đau đơn hơn.
Bởi vì … này thật sự là quá đột nhiên, giống như tình thiên phích lịch….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook