Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân
-
Chương 76: PN1 Mang thai sinh tử (thượng)
Không lâu sau khi xây xong nhà, Lục Sướng cảm giác mình gần đây có hơi tròn ra, hắn bóp bóp mặt, kéo thịt ở tay.
Buổi tối Leo vẻ mặt lo âu nhìn cơm thừa đầy bàn (bàn là sau khi kết hôn Lục Sướng kiến nghị làm, tuy rằng nhìn không đẹp, thế nhưng rất thực dụng) hỏi: “Ngươi không thoải mái ở đâu sao?”
Lục Sướng lắc đầu, không muốn ăn.
Leo hơi nóng nảy, Lục Sướng bóp bóp tai y nói: “Không sao đâu, chỉ là chán ăn, không muốn ăn gì hết, chắc là do đổi mùa, gần đây cứ luôn buồn ngủ.”
Nói xong mí mắt liền thõng xuống, vùi trong lòng Leo bắt đầu mơ màng.
Hai người đều cho rằng chỉ vì mùa xuân đã tới khí hậu không tốt tạo thành, không quá coi trọng. Lục Sướng cũng thấy ăn ít một chút tốt hơn, một mùa đông vừa rồi, hắn… ít nhất … mập lên 10 cân.
Kết quả hiện tượng này không chỉ không chuyển biến tốt, trái lại càng lúc càng nghiêm trọng, ba ngày sau Lục Sướng không chỉ ăn không ngon, thậm chí nhìn thấy thịt đã muốn nôn, bình thường cũng chỉ ăn chút trái cây.
Leo bất đắc dĩ đưa Lục Sướng chạy tới trước hàng động của Mộ Liên, sau đó ——
“Mang thai rồi.”
“Hở? Ngươi nói cái gì?”
“Mang, thai, rồi.” Mộ Liên gằn từng chữ, trong lời nói có sự tức giận không đè ép được.
“Không thể nào không thể nào, ta không thể nào mang thai, ngươi nhất định là nghĩ sai rồi.” Lục Sướng khoát khoát tay, mang thai gì đó, làm sao có thể.
“Các ngươi đi tìm thú nhân giống cái có kinh nghiệm xem, ta nghĩ có thể kinh nghiệm hơn so với ta.” Mộ Liên quay qua nói với Leo xong xoay người rời đi, bỏ lại hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Ngươi đã nói ngươi không có khả năng mang thai.”
“Ta chính là không có khả năng! Hắn nhất định là nghĩ sai rồi! Lang băm!”
Lục Sướng giận, không tử cung không trứng thì đi đâu mà mang thai!
Leo lo lắng, đưa hắn đi tìm mẹ của White, bà đã sinh ba lần, là giống cái có kinh nghiệm nhất trong bộ lạc.
“Ai nha, mang thai rồi, còn nhanh hơn Hilda nhà chúng ta nữa, bụng của nó vẫn không có động tĩnh gì, rõ ràng thú nhân nhà rắn dễ mang thai nhất mà.” Mẹ White vuốt bụng Lục Sướng nói.
Lục Sướng lùi hai bước, dán đến trước người Leo, lắc đầu như trống bỏi: “Không thể nào không thể nào! Ta không thể nào mang thai.”
“Ôi chao? Vì sao không thể nào? Giống cái sinh bảo bảo không phải rất bình thường sao?” Mẹ White chớp mắt.
Lục Sướng cắn răng một cái, cởi áo đang mặc một cái, quay qua nói với mẹ White: “Người xem bộ dáng con như vầy, có thể mang thai sao? Hơn nữa phía dưới, người nói xem con từ đâu mà sinh ra con được?”
Mẹ White nhìn thân thể Lục Sướng, vẻ mặt hưng phấn, đúng, không sai, là hưng phấn mà nhào tới, dùng thủ pháp cực kỳ thuần thục bắt đầu xoa nắn trên thân và JJ của Lục Sướng, vừa sờ còn vừa nói: “Thật là trắng, thật là trơn! Thực sự không có ngực lại có tiểu JJ này, ôi chao, Beatrix nói thật không sai!”
Leo vội vã ôm Lục Sướng toàn thân cứng ngắc vào trong ngực, mặc lại quần áo, không cho mẹ White trở tay nữa, y vẫn biết, nữ nhân này là người giỏi dằn vặt người ta nhất bộ lạc, White tráng kiện như vậy cũng đã bị dằn vặt biến thành bài xích giống cái, không thể để bà bắt nạt Lục Sướng.
Thoát khỏi mẹ White đang khoa tay múa chân đòi nghiên cứu thân thể Lục Sướng, hai người tìm giống cái đã có con khắp nơi hỏi, kết quả đều là một, mang thai rồi.
“Không thể nào!” Lông tóc Lục Sướng dựng hết cả lên.
“Mang thai thì mang thai, có sao đâu.” Leo dịu dàng vuốt lại phần tóc dựng ngược của Lục Sướng.
“Bớt giỡn! Thật sự mang thai thì chính là thai ngoài tử cung! Ngươi coi đó là chuyện đùa sao? Sơ sẩy một cái chết sạch cả đám đấy!” Đầu Lục Sướng như phóng lớn.
Sư tử cũng nóng nảy, tuy rằng hắn không rõ thai ngoài tử cung là cái gì, thế nhưng người trong bộ lạc tình huống vì khó sinh nên mẹ con cùng chết rất nhiều, không biết vì sao, đời sau của thú nhân vẫn luôn rất khó sinh sôi nẩy nở.
Lục Sướng biểu thị hắn kiên quyết không tin mình mang thai, cho dù không có tử cung còn có thể mang thai ngoài tử cung, nhưng không có trứng hắn mang thai thế nào được?
Vì vậy hắn cự tuyệt tiếp thu tất cả minh chứng mang thai, vững chắc tin tưởng chỉ là dạ dày khó chịu mà thôi.
Thế nhưng hắn bắt đầu nôn nghén, bắt đầu thích ăn chua, khôi hài nhất chính là trước ngực hắn bắt đầu căng đau, cái gì vậy? Lẽ nào hắn muốn tiết sữa sao?
Leo mỗi ngày đi tìm người có kinh nghiệm khắp nơi để lấy dược, kiếm thức ăn, cho Lục Sướng sự chăm sóc tốt nhất, thế nhưng trong lòng vẫn căng thẳng, rất sợ hắn xảy ra chuyện gì, mỗi ngày quan sát xem JJ của hắn có hiện tượng xuất huyết đột nhiên hay không.
Đương nhiên sinh hoạt tính phúc cũng không thể, bình thường mang thai ba tháng tốt nhất không nên có hành vi kích thích, huống gì hai người bọn họ lỡ đâu làm làm rồi chết thai chưa nói, mất mạng luôn thì toi.
Hai tháng sau, Lục Sướng có muốn phủ nhận cũng không còn cách nào, bởi vì bụng hắn đã bắt đầu lớn ra, cũng không thể nói hắn mọc một cục u chứ? Hắn nghĩ, đứa bé này đến tột cùng làm ổ ở chỗ nào a!
Nói đến vấn đề trứng với t*ng trùng, còn có thể đỗ lỗi cho từ trường quỷ dị chỗ này khiến thân thể hắn thay đổi, sản sinh ra một ít hormone không nên có, khiến t*ng trùng có công năng như trứng, còn tiết cả sữa, khiến ngực hắn căng đau các loại, thế nhưng hài tử đến tột cùng làm ổ ở chỗ nào?
Vì vậy trong tình huống không ai muốn, hắn vẫn đi tìm Mộ Liên, dù sao đó là người chuyên nghiệp, tốt hơn nhiều so với hắn.
Nói rõ tình huống xong, Mộ Liên liếc mắt nhìn hắn: “Ý của ngươi là, đứa bé này không ở vị trí nó nên ở? Thế nên dễ sẩy, thậm chí còn liên lụy cả cơ thể mẹ?”
Lục Sướng liên tục gật đầu, không hổ là đại phu, nhanh như vậy đã hiểu rõ ý của hắn.
“Vậy thì để cho nó sinh sớm đi.”
“Hả?” Lục Sướng đã không thốt nên lời, Mộ Liên vừa nói không phải phá thai, là sinh sớm! Mới có ba tháng sinh thế nào? Bảy tháng mới được chứ.
“Nhân lúc nó còn chưa lớn lên, thân thể của ngươi có thể chịu đựng, trước hết cứ sinh ra, chậm rãi nuôi lớn bên ngoài cơ thể cũng không sao.” Mộ Liên rất nhẹ nhàng nhìn hắn.
“… Làm thế nào nuôi lớn bên ngoài cơ thể?”
“Lục Sướng ngươi không biết sao?” Ngay cả Leo cũng kinh ngạc nhìn hắn, hình như y biết rất nhiều.
Đầu Lục Sướng nhức nhức, hắn có chút nôn nóng, kéo tóc Leo hét: “Rốt cuộc là sao!”
Hóa ra bởi vì thú nhân sinh sản khó khăn, thật lâu trước đây, bọn họ đã nghĩ đến cách nuôi thai này.
Bất quá cách nuôi thai này không phải do người nuôi, mà do cây.
Có một loại cây kỳ quái, rất nhiều thú nhân gọi nó là cây Mẹ, bởi vì nó có thể thay thế người mẹ giúp đứa bé lớn lên. Chỉ cần ăn quả của nó, có thể ở lúc đứa bé còn rất nhỏ sớm sinh ra, bởi vì tác dụng quả cây, đứa bé không có tổn thương gì. Sinh ra rồi cần lập tức dùng lá cây cẩn thận quấn kỹ đứa bé, không thể tiếp xúc quá lâu với không khí bên ngoài, gần như cần trong vòng một phút cấp tốc đặt vào trong hốc trên thân cây. Mỗi cây chỉ có một quả, hái quả xuống sẽ xuất hiện một hốc cây, ba ngày sau sẽ biến mất, trước khi nó biến mất nhất định phải để đứa bé vào trong đó. Chỉ cần đứa bé vừa vào, hốc cây sẽ lập tức phong bế, tiếp đó thay thế người mẹ nuôi dưỡng thai nhi.
Chỉ là ăn quả cây Mẹ rồi, tương lai không thể mang thai tiếp, vậy nên rất nhiều thú nhân giống cái tình nguyện mạo hiểm cực lớn, chứ không muốn ăn quả của cây Mẹ.
“Thì ra là thế!” Lục Sướng liên tục gật đầu, đối với hắn mà nói, không thể mang thai thì không thể tốt hơn được nữa, bởi vì từ ban đầu hắn đã không có công năng mang thai a! Hiện tại lên trời tặng xuống một đứa bé của hắn và Leo, chỉ có thể nói là ban ơn, chứ còn thêm nữa… Phỏng chừng hắn thật sự lăn lộn không nổi đâu.
Cây Mẹ trừ mùa đông thì cứ một quý sẽ kết quả, sau khi kết quả một tuần trái cây sẽ biến mất, kế tiếp lại kết quả. Bây giờ là cuối xuân vào hè, rất nhanh đã tìm được một cây Mẹ có quả chín, Lục Sướng ăn quả, cùng Leo dời đến cạnh cây luôn, bởi vì bọn họ cần dùng tốc độ nhanh nhất để đứa bé vào hốc cây.
Cùng bọn họ còn có Mộ Liên và mấy đại mụ tốt bụng, bao gồm cả mẹ White vẫn muốn nghiên cứu thân thể Lục Sướng, không ở không được! Cả bộ lạc là bà có kinh nghiệm nhất. Mỗi ngày bà dùng ánh mắt lang sói quét toàn thân Lục Sướng, cũng may có Leo nghiêm túc bảo vệ hắn, bằng không không biết đã bị bà sờ cho thành bộ dáng gì nữa.
Bất quá, mẹ White nói: “Các ngươi hiện tại là sao đây, lúc sinh ta không phải có thể nhìn rõ đó sao?”
Lục Sướng trong nháy mắt có kích động muốn khóc, không lâu nữa hắn phải giang rộng đùi cho mấy giống cái và Mộ Liên nhìn, thật muốn khóc. Bất quá nghĩ đến trong thế giới trước đây khi người mẹ sinh con, bác sĩ đỡ đẻ cũng không nhất định đều là nữ, cái này… Vấn đề không lớn.
Chạng vạng ngày thứ hai Lục Sướng bắt đầu đau bụng, đau đến toàn thân toát mồ hôi, có cái gì ở trong người gì đó đòi đi ra, loại đau đớn đứt ra nối lại này, không chỉ trên thân thể, trong lòng cũng đau.
Hắn biết đứa bé không lớn lên trong cơ thể mẹ nhất định không khỏe mạnh như những đứa bé khác, thế nhưng hắn không còn cách nào. Nếu để đứa bé này tiếp tục trưởng thành, hắn tuyệt đối sống không quá năm tháng. Tương lai hắn phải toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa bé này, để nó lớn lên khỏe mạnh hơn thú nhân khác!
Một đêm đó ký ức không rõ ràng, mơ hồ thấy mặt Leo tái nhợt, còn nghe tiếng mấy đại mụ trấn an y, nói cái gì mà giống cái sinh con đều như vậy, sẽ chảy rất nhiều máu, còn có thể rất đau, đừng gấp gáp.
Hắn muốn mỉm cười với Leo, thế nhưng cười không nổi, quá đau, chỉ nhớ Leo mặc dù đau lòng, nhưng vẫn dùng tay giúp hắn mở rộng, không cho người khác chạm vào hắn.
Cuối cùng mơ hồ cảm thấy có cái gì đó làm căng địa phương Leo đã nghĩ đủ biện pháp nới rộng rất lớn rất đau, một thứ không biết là thể rắn hay thể lỏng chảy ra, rất nhiều người hoan hô quấn vật kia lên bỏ vào hốc cây.
Sau đó hắn hôn mê, mãi đến một tuần sau mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng biết có người đang giúp hắn xử lý việc gấp nhân sinh, cái bóng vàng liên tục lượn qua lượn lại trước mắt.
Hắn mở mắt ra, thấy Leo vẻ mặt tiều tụy ngồi bên cạnh hắn, thấy hắn tỉnh, trong mắt tất cả đều là kinh hỉ, nghiêm túc ôm hắn vào trong ngực, một câu cũng không nói được.
“… Mọi người nói, giống cái sinh con rất khổ cực. Nhưng… tối đa chỉ ngủ một ngày đêm, ngươi… bảy ngày còn chưa tỉnh, ta… Không sao, bây giờ ngươi tỉnh rồi!” Nói xong y lung tung hôn gương mặt, môi, thân thể của Lục Sướng, giống như muốn xác nhận hắn còn sống, gạt đi toàn bộ sợ hãi của mình.
“Ta không sao, chỉ là có chút mệt.” Lục Sướng lộ ra một nụ cười yếu ớt với Leo, định làm y ân tâm một ít.
Là nam nhân đầu tiên trên thế giới sinh con, hắn mới ngủ một tuần, không thành vấn đề. Bất quá hoa cúc rất rất đau, để đứa bé thuận lợi đi ra, Mộ Liên còn dùng ngọc thạch làm một cái ống to, sau khi Leo mở rộng nhét cái ống vào, đứa bé lúc này mới thuận lợi sinh ra.
Chỉ là, hắn rất đau, thực sự rất đau, bây giờ còn đặc biệt đau!
Lời tác giả: Ta hiện tại vô cùng bội phục trí tưởng tượng của mình!!!
Buổi tối Leo vẻ mặt lo âu nhìn cơm thừa đầy bàn (bàn là sau khi kết hôn Lục Sướng kiến nghị làm, tuy rằng nhìn không đẹp, thế nhưng rất thực dụng) hỏi: “Ngươi không thoải mái ở đâu sao?”
Lục Sướng lắc đầu, không muốn ăn.
Leo hơi nóng nảy, Lục Sướng bóp bóp tai y nói: “Không sao đâu, chỉ là chán ăn, không muốn ăn gì hết, chắc là do đổi mùa, gần đây cứ luôn buồn ngủ.”
Nói xong mí mắt liền thõng xuống, vùi trong lòng Leo bắt đầu mơ màng.
Hai người đều cho rằng chỉ vì mùa xuân đã tới khí hậu không tốt tạo thành, không quá coi trọng. Lục Sướng cũng thấy ăn ít một chút tốt hơn, một mùa đông vừa rồi, hắn… ít nhất … mập lên 10 cân.
Kết quả hiện tượng này không chỉ không chuyển biến tốt, trái lại càng lúc càng nghiêm trọng, ba ngày sau Lục Sướng không chỉ ăn không ngon, thậm chí nhìn thấy thịt đã muốn nôn, bình thường cũng chỉ ăn chút trái cây.
Leo bất đắc dĩ đưa Lục Sướng chạy tới trước hàng động của Mộ Liên, sau đó ——
“Mang thai rồi.”
“Hở? Ngươi nói cái gì?”
“Mang, thai, rồi.” Mộ Liên gằn từng chữ, trong lời nói có sự tức giận không đè ép được.
“Không thể nào không thể nào, ta không thể nào mang thai, ngươi nhất định là nghĩ sai rồi.” Lục Sướng khoát khoát tay, mang thai gì đó, làm sao có thể.
“Các ngươi đi tìm thú nhân giống cái có kinh nghiệm xem, ta nghĩ có thể kinh nghiệm hơn so với ta.” Mộ Liên quay qua nói với Leo xong xoay người rời đi, bỏ lại hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Ngươi đã nói ngươi không có khả năng mang thai.”
“Ta chính là không có khả năng! Hắn nhất định là nghĩ sai rồi! Lang băm!”
Lục Sướng giận, không tử cung không trứng thì đi đâu mà mang thai!
Leo lo lắng, đưa hắn đi tìm mẹ của White, bà đã sinh ba lần, là giống cái có kinh nghiệm nhất trong bộ lạc.
“Ai nha, mang thai rồi, còn nhanh hơn Hilda nhà chúng ta nữa, bụng của nó vẫn không có động tĩnh gì, rõ ràng thú nhân nhà rắn dễ mang thai nhất mà.” Mẹ White vuốt bụng Lục Sướng nói.
Lục Sướng lùi hai bước, dán đến trước người Leo, lắc đầu như trống bỏi: “Không thể nào không thể nào! Ta không thể nào mang thai.”
“Ôi chao? Vì sao không thể nào? Giống cái sinh bảo bảo không phải rất bình thường sao?” Mẹ White chớp mắt.
Lục Sướng cắn răng một cái, cởi áo đang mặc một cái, quay qua nói với mẹ White: “Người xem bộ dáng con như vầy, có thể mang thai sao? Hơn nữa phía dưới, người nói xem con từ đâu mà sinh ra con được?”
Mẹ White nhìn thân thể Lục Sướng, vẻ mặt hưng phấn, đúng, không sai, là hưng phấn mà nhào tới, dùng thủ pháp cực kỳ thuần thục bắt đầu xoa nắn trên thân và JJ của Lục Sướng, vừa sờ còn vừa nói: “Thật là trắng, thật là trơn! Thực sự không có ngực lại có tiểu JJ này, ôi chao, Beatrix nói thật không sai!”
Leo vội vã ôm Lục Sướng toàn thân cứng ngắc vào trong ngực, mặc lại quần áo, không cho mẹ White trở tay nữa, y vẫn biết, nữ nhân này là người giỏi dằn vặt người ta nhất bộ lạc, White tráng kiện như vậy cũng đã bị dằn vặt biến thành bài xích giống cái, không thể để bà bắt nạt Lục Sướng.
Thoát khỏi mẹ White đang khoa tay múa chân đòi nghiên cứu thân thể Lục Sướng, hai người tìm giống cái đã có con khắp nơi hỏi, kết quả đều là một, mang thai rồi.
“Không thể nào!” Lông tóc Lục Sướng dựng hết cả lên.
“Mang thai thì mang thai, có sao đâu.” Leo dịu dàng vuốt lại phần tóc dựng ngược của Lục Sướng.
“Bớt giỡn! Thật sự mang thai thì chính là thai ngoài tử cung! Ngươi coi đó là chuyện đùa sao? Sơ sẩy một cái chết sạch cả đám đấy!” Đầu Lục Sướng như phóng lớn.
Sư tử cũng nóng nảy, tuy rằng hắn không rõ thai ngoài tử cung là cái gì, thế nhưng người trong bộ lạc tình huống vì khó sinh nên mẹ con cùng chết rất nhiều, không biết vì sao, đời sau của thú nhân vẫn luôn rất khó sinh sôi nẩy nở.
Lục Sướng biểu thị hắn kiên quyết không tin mình mang thai, cho dù không có tử cung còn có thể mang thai ngoài tử cung, nhưng không có trứng hắn mang thai thế nào được?
Vì vậy hắn cự tuyệt tiếp thu tất cả minh chứng mang thai, vững chắc tin tưởng chỉ là dạ dày khó chịu mà thôi.
Thế nhưng hắn bắt đầu nôn nghén, bắt đầu thích ăn chua, khôi hài nhất chính là trước ngực hắn bắt đầu căng đau, cái gì vậy? Lẽ nào hắn muốn tiết sữa sao?
Leo mỗi ngày đi tìm người có kinh nghiệm khắp nơi để lấy dược, kiếm thức ăn, cho Lục Sướng sự chăm sóc tốt nhất, thế nhưng trong lòng vẫn căng thẳng, rất sợ hắn xảy ra chuyện gì, mỗi ngày quan sát xem JJ của hắn có hiện tượng xuất huyết đột nhiên hay không.
Đương nhiên sinh hoạt tính phúc cũng không thể, bình thường mang thai ba tháng tốt nhất không nên có hành vi kích thích, huống gì hai người bọn họ lỡ đâu làm làm rồi chết thai chưa nói, mất mạng luôn thì toi.
Hai tháng sau, Lục Sướng có muốn phủ nhận cũng không còn cách nào, bởi vì bụng hắn đã bắt đầu lớn ra, cũng không thể nói hắn mọc một cục u chứ? Hắn nghĩ, đứa bé này đến tột cùng làm ổ ở chỗ nào a!
Nói đến vấn đề trứng với t*ng trùng, còn có thể đỗ lỗi cho từ trường quỷ dị chỗ này khiến thân thể hắn thay đổi, sản sinh ra một ít hormone không nên có, khiến t*ng trùng có công năng như trứng, còn tiết cả sữa, khiến ngực hắn căng đau các loại, thế nhưng hài tử đến tột cùng làm ổ ở chỗ nào?
Vì vậy trong tình huống không ai muốn, hắn vẫn đi tìm Mộ Liên, dù sao đó là người chuyên nghiệp, tốt hơn nhiều so với hắn.
Nói rõ tình huống xong, Mộ Liên liếc mắt nhìn hắn: “Ý của ngươi là, đứa bé này không ở vị trí nó nên ở? Thế nên dễ sẩy, thậm chí còn liên lụy cả cơ thể mẹ?”
Lục Sướng liên tục gật đầu, không hổ là đại phu, nhanh như vậy đã hiểu rõ ý của hắn.
“Vậy thì để cho nó sinh sớm đi.”
“Hả?” Lục Sướng đã không thốt nên lời, Mộ Liên vừa nói không phải phá thai, là sinh sớm! Mới có ba tháng sinh thế nào? Bảy tháng mới được chứ.
“Nhân lúc nó còn chưa lớn lên, thân thể của ngươi có thể chịu đựng, trước hết cứ sinh ra, chậm rãi nuôi lớn bên ngoài cơ thể cũng không sao.” Mộ Liên rất nhẹ nhàng nhìn hắn.
“… Làm thế nào nuôi lớn bên ngoài cơ thể?”
“Lục Sướng ngươi không biết sao?” Ngay cả Leo cũng kinh ngạc nhìn hắn, hình như y biết rất nhiều.
Đầu Lục Sướng nhức nhức, hắn có chút nôn nóng, kéo tóc Leo hét: “Rốt cuộc là sao!”
Hóa ra bởi vì thú nhân sinh sản khó khăn, thật lâu trước đây, bọn họ đã nghĩ đến cách nuôi thai này.
Bất quá cách nuôi thai này không phải do người nuôi, mà do cây.
Có một loại cây kỳ quái, rất nhiều thú nhân gọi nó là cây Mẹ, bởi vì nó có thể thay thế người mẹ giúp đứa bé lớn lên. Chỉ cần ăn quả của nó, có thể ở lúc đứa bé còn rất nhỏ sớm sinh ra, bởi vì tác dụng quả cây, đứa bé không có tổn thương gì. Sinh ra rồi cần lập tức dùng lá cây cẩn thận quấn kỹ đứa bé, không thể tiếp xúc quá lâu với không khí bên ngoài, gần như cần trong vòng một phút cấp tốc đặt vào trong hốc trên thân cây. Mỗi cây chỉ có một quả, hái quả xuống sẽ xuất hiện một hốc cây, ba ngày sau sẽ biến mất, trước khi nó biến mất nhất định phải để đứa bé vào trong đó. Chỉ cần đứa bé vừa vào, hốc cây sẽ lập tức phong bế, tiếp đó thay thế người mẹ nuôi dưỡng thai nhi.
Chỉ là ăn quả cây Mẹ rồi, tương lai không thể mang thai tiếp, vậy nên rất nhiều thú nhân giống cái tình nguyện mạo hiểm cực lớn, chứ không muốn ăn quả của cây Mẹ.
“Thì ra là thế!” Lục Sướng liên tục gật đầu, đối với hắn mà nói, không thể mang thai thì không thể tốt hơn được nữa, bởi vì từ ban đầu hắn đã không có công năng mang thai a! Hiện tại lên trời tặng xuống một đứa bé của hắn và Leo, chỉ có thể nói là ban ơn, chứ còn thêm nữa… Phỏng chừng hắn thật sự lăn lộn không nổi đâu.
Cây Mẹ trừ mùa đông thì cứ một quý sẽ kết quả, sau khi kết quả một tuần trái cây sẽ biến mất, kế tiếp lại kết quả. Bây giờ là cuối xuân vào hè, rất nhanh đã tìm được một cây Mẹ có quả chín, Lục Sướng ăn quả, cùng Leo dời đến cạnh cây luôn, bởi vì bọn họ cần dùng tốc độ nhanh nhất để đứa bé vào hốc cây.
Cùng bọn họ còn có Mộ Liên và mấy đại mụ tốt bụng, bao gồm cả mẹ White vẫn muốn nghiên cứu thân thể Lục Sướng, không ở không được! Cả bộ lạc là bà có kinh nghiệm nhất. Mỗi ngày bà dùng ánh mắt lang sói quét toàn thân Lục Sướng, cũng may có Leo nghiêm túc bảo vệ hắn, bằng không không biết đã bị bà sờ cho thành bộ dáng gì nữa.
Bất quá, mẹ White nói: “Các ngươi hiện tại là sao đây, lúc sinh ta không phải có thể nhìn rõ đó sao?”
Lục Sướng trong nháy mắt có kích động muốn khóc, không lâu nữa hắn phải giang rộng đùi cho mấy giống cái và Mộ Liên nhìn, thật muốn khóc. Bất quá nghĩ đến trong thế giới trước đây khi người mẹ sinh con, bác sĩ đỡ đẻ cũng không nhất định đều là nữ, cái này… Vấn đề không lớn.
Chạng vạng ngày thứ hai Lục Sướng bắt đầu đau bụng, đau đến toàn thân toát mồ hôi, có cái gì ở trong người gì đó đòi đi ra, loại đau đớn đứt ra nối lại này, không chỉ trên thân thể, trong lòng cũng đau.
Hắn biết đứa bé không lớn lên trong cơ thể mẹ nhất định không khỏe mạnh như những đứa bé khác, thế nhưng hắn không còn cách nào. Nếu để đứa bé này tiếp tục trưởng thành, hắn tuyệt đối sống không quá năm tháng. Tương lai hắn phải toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa bé này, để nó lớn lên khỏe mạnh hơn thú nhân khác!
Một đêm đó ký ức không rõ ràng, mơ hồ thấy mặt Leo tái nhợt, còn nghe tiếng mấy đại mụ trấn an y, nói cái gì mà giống cái sinh con đều như vậy, sẽ chảy rất nhiều máu, còn có thể rất đau, đừng gấp gáp.
Hắn muốn mỉm cười với Leo, thế nhưng cười không nổi, quá đau, chỉ nhớ Leo mặc dù đau lòng, nhưng vẫn dùng tay giúp hắn mở rộng, không cho người khác chạm vào hắn.
Cuối cùng mơ hồ cảm thấy có cái gì đó làm căng địa phương Leo đã nghĩ đủ biện pháp nới rộng rất lớn rất đau, một thứ không biết là thể rắn hay thể lỏng chảy ra, rất nhiều người hoan hô quấn vật kia lên bỏ vào hốc cây.
Sau đó hắn hôn mê, mãi đến một tuần sau mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng biết có người đang giúp hắn xử lý việc gấp nhân sinh, cái bóng vàng liên tục lượn qua lượn lại trước mắt.
Hắn mở mắt ra, thấy Leo vẻ mặt tiều tụy ngồi bên cạnh hắn, thấy hắn tỉnh, trong mắt tất cả đều là kinh hỉ, nghiêm túc ôm hắn vào trong ngực, một câu cũng không nói được.
“… Mọi người nói, giống cái sinh con rất khổ cực. Nhưng… tối đa chỉ ngủ một ngày đêm, ngươi… bảy ngày còn chưa tỉnh, ta… Không sao, bây giờ ngươi tỉnh rồi!” Nói xong y lung tung hôn gương mặt, môi, thân thể của Lục Sướng, giống như muốn xác nhận hắn còn sống, gạt đi toàn bộ sợ hãi của mình.
“Ta không sao, chỉ là có chút mệt.” Lục Sướng lộ ra một nụ cười yếu ớt với Leo, định làm y ân tâm một ít.
Là nam nhân đầu tiên trên thế giới sinh con, hắn mới ngủ một tuần, không thành vấn đề. Bất quá hoa cúc rất rất đau, để đứa bé thuận lợi đi ra, Mộ Liên còn dùng ngọc thạch làm một cái ống to, sau khi Leo mở rộng nhét cái ống vào, đứa bé lúc này mới thuận lợi sinh ra.
Chỉ là, hắn rất đau, thực sự rất đau, bây giờ còn đặc biệt đau!
Lời tác giả: Ta hiện tại vô cùng bội phục trí tưởng tượng của mình!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook