Thú Nam Và Tiểu Bạch
Chương 19: Chương 16

Cô không yên tâm nên đếm đi đếm lại ba lần, đúng lúc đó di động vang lên, cô nhìn thấy ba chữ ‘‘Hình mặt than” hiển thị trên màn hình liền lơ đãng nhận điện thoại, "Alo, ai đấy?"

Giọng Hình Diễn vẫn trầm ổn như trước, mang chút ra lệnh: "Mở cửa."

Viên Lai Lai cười trộm, may là mình có tầm nhìn xa, "A, thầy bận rộn như vậy lại còn tới đón em, thật là làm phiền thầy."

Trong giọng nói Hình Diễn rốt cuộc có chút tức giận: "Mở cửa! Bây giờ!"

Viên Lai Lai im lặng, ở trong lòng oán thầm: mở em gái anh em gái anh! Ngày hôm qua để cho cô ăn nhiều Thất Tinh Luyến, hại cô nôn mửa suốt buổi tối! Mở lời nhưng lại không thể không khách sáo: "Nhưng mà làm sao bây giờ, thầy ơi, em đang ở ngoài đường, lập tức đến công ty."

Điện thoại bên kia im lặng hồi lâu, "Mình em?"

"Đương nhiên là mình em." Viên Lai Lai nói dối không chớp mắt.

"Lai Lai, cô nói chúng ta buổi tối ăn cái gì?" Ngay thời khắc mấu chốt Vệ Thần chết tử tế không xong lại nói ra một câu như vậy.

Viên Lai Lai trợn mắt nhìn Vệ Thần một cái, vội vàng muốn giải thích, ai ngờ điện thoại bên kia đã truyền đến âm thanh tút tút, thì ra là Hình Diễn đã cúp máy, cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đôi tay run rẩy cố kìm lại, thần à, đừng trừ tiền lương tôi mà!

Vệ Thần nhìn thấy Viên Lai Lai rầu rĩ không vui, "Sao vậy?"

Viên Lai Lai không nói lời nào, chỉ giục hắn, "Nhanh nhanh nhanh, chúng ta phải đến công ty trước Hình Diễn!"


"Gấp như vậy làm gì?"

"Nói anh cũng không hiểu!" Viên Lai Lai không chút khách khí.

Vệ Thần co giật lần nữa, chẳng lẽ cô cho rằng còn có người còn ngốc hơn cô? Nhưng lại lái nhanh hơn, xe lướt qua các con ngõ như trên không trung, trong chốc lát liền đến cao ốc Hình Thị.

Viên Lai Lai chẳng nói một lời liền xông ra ngoài, Vệ Thần nhìn bóng lưng cô không khỏi buồn cười.

Đến phòng làm việc, Viên Lai Lai cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, may là hắn còn chưa tới, nếu không lại muốn trừ tiền lương mình, huống chi vừa rồi mình hình như đã chọc giận hắn.

Các nhân viên lần lượt đến, An Lệ ngồi ở bên cạnh cô thuận tay đưa cái cốc cho cô, "À này. . . ." Nói xong hai chữ chợt dừng lại, xoay người chăm chú nhìn Viên Lai Lai, "Cô tên gì ấy nhỉ?"

Viên Lai Lai khinh bỉ hai lần trong lòng, sau đó mở miệng cười: "Viên Lai Lai."

"Đúng, chính là cô, về sau công việc bưng trà rót nước trong phòng đều do cô làm." Dứt lời liền đặt cái cốctrong tay vào trong tay Viên Lai Lai.

Viên Lai Lai đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền hiểu, chung quy người mới là phải làm những chuyện như thế này, trái lại cô cũng không trách Vô Hối, đứng lên lấy cốc của mọi người rồi đi đến phòng trà.
Chức năng của máy đun nước tự động một lần chỉ có thể đun được một ít, cho nên khi đã làm nước nóng lên hết Viên Lai Lai liền đứng tại chỗ chờ nước sôi lên, trong lòng cầu nguyện Hình Diễn mau đi làm sau đó đi vào phòng làm việc và ở luôn trong đó!

Thật không biết mình rốt cuộc tốt số hay xấu số, Viên Lai Lai thở dài một hơi, "Tại sao người khác đi làm cũng không có cái nguyên tắc ba không cho phép năm không được làm..." Lời của cô còn chưa nói xong thì một cái tay đã choàng qua vai cô, cô sợ tới mức ra sức nhún vai thật mạnh, nước trong cốc liền đổ ra ngoài, sau đó cô lại nhảy cà tưng, Mẹ nó, đau quá!


Hình Diễn nhíu mày nhìn thấy trên mu bàn tay cô xuất hiện một mảng đỏ, không nói lời nào liền kéo lên xem: "Bỏng rồi, vào phòng làm việc của tôi bôi thuốc."

Viên Lai Lai giật mình lần nữa, hôm qua mới dây dưa mờ ám với Vệ Thần, nếu hôm nay lại gây ra vụ tai tiếng với Hình Diễn, về sau cô không thể ở lại công ty nữa, nghĩ xong liền cười nói nịnh nọt: "Không đau không đau, thầy tới lấy nước ư? Em sẽ không làm phiền thầy nữa." Nói xong xoay người muốn rời đi thì lại bị Hình Diễn nắm lấy cánh tay.

"Em chọn bị tôi kéo vào phòng làm việc hay đi theo tôi vào phòng làm việc?" Hình Diễn không chừa cho cô một con đường sống.

Khóe mắt Viên Lai Lai co giật, lời này nghe thế nào cũng như là muốn cưỡng đoạt con gái nhà lành sau đó chiếm làm của riêng? "Em còn chọn lựa thứ ba không?"

Hình Diễn nhếch miệng, "Chẳng lẽ em muốn tôi ẵm em vào?"

Viên Lai Lai đổ mồ hôi hột, quả nhiên không biết xấu hổ, lại càng không biết xấu hổ, im lặng lau mồ hôi lạnh: "Thầy vào trước đi, em đưa nước ọi người xong sẽ vào ngay, được không thầy?" Hình Diễn cúi đầu nhìn đống cốc trên bàn: "Em không phải là lao công, không cần phải giúp các cô ấy làm những việc này." Từ trước đến giờ hắn vốn biết ở chỗ làm thường có thói quen bắt nạt người mới một chút, có điều trước đây hắn đều ngoảnh mặt làm ngơ với luật lệ này, ra lệnh hay can thiệp kết quả đều sẽ làm cho người mới không thể ở lại, nhưng khi nhìn thấy Viên Lai Lai làm những việc này, hắn không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy không vui.

Viên Lai Lai đương nhiên hiểu được suy nghĩ của hắn: "Như em, loại người không có thân không có phận nếu như chống lại mấy cô ấy, đảm bảo chưa đến ngày mai đã bị giết chết, nói đi nói lại vẫn nên trách thầy, nếu không phải là thầy nhất định bắt em đến đây làm, em có thể biến thành người lao công sao, bây giờ thầy nhìn lại chắc thấy em ngày càng thích hợp với vị trí lúc đầu? Hay hôm nay để em về đi?" Cô cố ý khiêu khích hắn, bây giờ cô chẳng qua chỉ là một người trông coi, sắp xếp tài liệu mỗi ngày nghỉ ngơi nhàn rỗi, người tài giỏi mà cuối cùng lại đi làm thư ký! Nghĩ tới đây cô càng thêm oán hận.

Hình Diễn nhìn cô suy nghĩ hồi lâu, rồi bỏ lại một câu: "Đưa hết mấy cái cốc rồi đến phòng làm việc của tôi." Dứt lời liền xoay người rời đi.

Viên Lai Lai không biết nói gì hơn, ngừng lại đi! Muốn chết hả! Cô nắm chặt tay cực kì oán hận, nếu như có móng vuốt nhất định phải cào chết hắn, đáng tiếc lúc này móng vuốt chỉ có thể làm ình không chết cũng bị thương.

Chậm chạp đưa cốc nước ỗi người xong, Viên Lai Lai miễn cưỡng đi về phòng làm việc của Hình Diễn, đứng ở cửa phòng do dự hết lần này đến lần khác đến khi định gõ cửa, ai ngờ lúc tay mới đưa ra cửa liền tự động mở, cô sửng sốt, ngay sau đó cả người đều bị kéo vào trong.


Hình Diễn ấn cô vào cánh cửa chăm chú nhìn cô, mím chặt môi không nói câu nào.

Viên Lai Lai bị hắn nhìn đến mức sợ hãi, khóe miệng run rẩy: "Thầy em sai rồi! Em thật sự biết sai rồi!"

Hình Diễn nheo nheo mắt: "Em sai ở chỗ nào?"

"Em không nên đi làm cùng Vệ Thần!" Viên Lai Lai biết điều mở miệng.

Hình Diễn miệng thoáng nở nụ cười hài lòng, nâng cằm cô lên: "Sau này còn dám nữa không?"

Viên Lai Lai lại có chút khó xử, nếu nói không đi làm cùng Vệ Thần, mình chẳng lẽ lại muốn tốn thêm tiền đi xe?

Nhìn Viên Lai Lai do dự, Hình Diễn thu lại nụ cười, "Xem ra chúng ta thật sự phải đem chuyện năm đó ra nói lại lần nữa."

Cả người Viên Lai Lai run lên, "Thầy, em và Vệ Thần ở gần nhau, đi nhờ xe cũng là chuyện thường tình mà, thầy không cần vì việc này mà ghen tỵ với em."

"Ghen tỵ em?" Hình Diễn nhíu mày.

"Em thật sự hiểu thầy, em bảo đảm sẽ không chiếm lời của Vệ Thần, em thề với trời, thầy hãy yên tâm." Dứt lời quả nhiên giơ lên ba đầu ngón tay muốn thề, nhưng lại bị Hình Diễn kéo tay xuống.

Bàn tay to của hắn phủ lấy bàn tay nhỏ bé của cô không có ý muốn buông ra, Viên Lai Lai chột dạ một lúc, trong long Viên Lai Lai ngứa ngáy, tay thật muốn sờ một cái, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Hình Diễn thì cô hoàn toàn bỏ qua cái suy nghĩ đó. Mẹ nó, thật ra năm đó cô không có cưỡng bức hắn, nhưng mà năm đó không phải cô đã lầm tưởng họ là người yêu sao, ai biết hắn là GAY chứ! Nhưng hắn cố tình vì chuyện này mà không chịu buông tha cô, thở dài một hơi trong lòng, thần linh ơi hãy phù hộ cho cô đi, cô khẽ cắn răng mở miệng: "Nếu thầy để ý chuyện năm đó như vậy, hay là thầy ngủ lại đi?" Cô nói ra điều mà mình cho rằng là một yêu cầu rất công bằng, dù sao ngủ lần thứ nhất cũng là ngủ, ngủ lần thứ hai cũng là ngủ, cho dù thấy thế nào, ngủ thế nào, đều có vẻ như mình là người chiếm tiện nghi. . . .

Quả nhiên Viên Lai Lai vừa nói dứt lời, mặt Hình Diễn đã tối sầm, nhìn cô một lúc lâu cuối cùng kéo tay cô đi đến giữa phòng.

Viên Lai Lai kinh hãi, "Thầy, chúng ta bây giờ . . . . ?" Không phải chứ, Hình Diễn nhanh như vậy đã luyện thành cơ thể không hư? Có thể tìm được cách đối phó dưới thế công của cô?


Hình Diễn chợt dừng lại, Viên Lai Lai sơ ý một chút liền đụng phải ngực hắn, Hình Diễn thuận thế ôm lấy cô, trầm mặt nói: "Không phải em muốn tôi đi ngủ sao?"

Viên Lai Lai nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng, "Thật ra thì thầy không cần miễn cưỡng mình như vậy, dù sao cấu tạo của đàn ông và đàn bà vẫn có sự khác biệt, dùng tự nhiên sẽ cảm thấy không như nhau, nếu thầy không thích ứng được, về sau bị bất lực hay gì đó, em chẳng phải là có tội rất lớn." Cộng thêm, nhìn thế nào thì hắn ta cũng là “công”, không thể nào bị rách thế công được.

Hình Diễn dường như không nghe thấy lời cô nói, trực tiếp ôm cô đến chiếc giường bên trong, ra lệnh: "Bắt đầu đi."

Viên Lai Lai đen mặt, quy tắc ngầm thật vô cùng gian ác! Nhà tư bản cực kỳ độc ác! Không phải là ngủ với hắn một lần sao! Sao lại đến mức này! Vũ trụ nhỏ trong long Viên Lai Lai bộc phát, cô thật muốn thẳng lưng sau đó vung mạnh quả đấm về phía Hình Diễn, đánh không hả giận lại mạnh mẽ đạp hắn mấy cái, dĩ nhiên những thứ này chỉ là suy nghĩ trong đầu mà thôi, ngay sau đó cô liền cười nịnh nọt mở miệng, "Thầy muốn bắt đầu từ đâu?"

"Cởi thôi." Hình Diễn khoanh tay đứng đó nhìn cô như là đang xem kịch, khóe miệng chứa đựng nụ cười không rõ.

Cởi. . . . . . Cởi? !"Em tự cởi? !" Có hay không một chút tình thú hả Lão sư!

Hình Diễn nhíu mày, "Chẳng lẽ em lại muốn tôi giúp em cởi? Nếu như tôi làm thì đã có thể không chỉ là áo khoác."

Cởi áo khoác? Viên Lai Lai nhìn Hình Diễn đầy khó hiểu, trong hồ lô của hắn rốt cuộc là có cái gì?

Hình Diễn hơi có vẻ không kiên nhẫn mở miệng: "Nước sôi đã làm bỏng cánh tay em, không cởi sao mà bôi thuốc?"

. . . . . . Lần này không còn chút mặt mũi, khi nãy chính hắn nói muốn ngủ lại, vào lúc này còn nói bôi thuốc cho cô, rõ ràng đùa bỡn cô mà! Cô có chút tức giận, "Bôi thuốc phải tới phòng trong sao? Bên ngoài rõ ràng cũng có thể!" Rõ ràng chính hắn cố ý dẫn dụ cô phạm sai lầm!

Hình Diễn ôm hộp thuốc nhàn nhạt mở miệng, "Hộp thuốc nằm ở trong này"

Viên Lai Lai nghiến chặt răng, nhưng lại không tìm được câu phản bác, nhìn hắn nửa quỳ nửa ngồi trước mặt mình thận trọng bôi thuốc ình, trên mặt không còn sự lạnh nhạt thường ngày, lại có thêm chút dịu dàng, động tác tay cũng rất nhẹ nhàng, dường như sợ làm cho cô đau, trong một thoáng tim cô loạn nhịp, con ngươi rủ xuống giấu mọi tâm sự vào trong lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương