Lời nói lúc nãy của Ái Hạnh, bọn côn đồ thiết nghĩ có thể bỏ qua, nhưng còn lời vừa mới nói đây, nhất định là đang ngứa đòn.

Tên cầm đầu thấy thế liền muốn vung tay tát cho Ái Hạnh một cái.
Nhưng xem ra hôm nay hắn ra khỏi nhà bước nhầm chân rồi.

Lập tức bàn tay của tên cầm đầu bị Ái Hạnh khóa chặt, tiện tay đạp thẳng vào bụng hắn một cái, hạ bộ một cái
Tên cầm đầu đau điếng người liền ngã quỵ xuống đất, hắn ta rít lên một tiếng rồi lập tức quát tháo ra lệnh cho đàn em:
- Còn không mau đánh chết con nhỏ đó
Lời này vừa thốt ra hai tên đàn em cũng nhanh chóng chạy đến tấn công Ái Hạnh.

Tiếc cho chúng, tiếc cho cả nhà chúng, giờ có về nhà thắp hương ông bà cũng chưa chắc tai qua nạn khỏi, Ái Hạnh đã được huấn luyện rất kĩ càng, lại thêm đai đen Taekwondo.
Rất nhanh hai tên đàn em cũng bị cô xử đẹp mà nằm xuống cùng chỗ với tên cầm đầu.

Lúc này cô mới khẽ nhếch môi mà nói:
- Rảnh rỗi đến mức muốn đi làm bảo kê, tốt nhất là nên luyện thêm tay nghề đi
Mấy tên này sợ đến mức khóc không ra nước mắt, cả người cũng run lẩy bẩy như chờ chết mà không dám phản bác thêm

Bên phía Hứa Chanh và Chu Hoàng vừa chạy đến cổng trường liền bắt gặp Lục Cảnh Nghi.

Hứa Chanh như gấp đến sắp chết miệng nói không thành tiếng mà lắp bắp:
- Đàn...!anh...!Ái Hạnh gặp chuyện rồi
Còn phải nói sao, nghe được lời này Lục Cảnh Nghi lập tức vất cặp cho Nhất Minh rồi bảo bọn Hứa Chanh dẫn đến chỗ Ái Hạnh.

Anh bây giờ là đang rất gấp, là hoảng sợ, anh rất sợ mất cô, anh sợ cô sẽ gặp chuyện.

Cuối cùng cũng có thể tìm được điểm yếu của người đàn ông họ Lục này, đó là Lâm Ái Hạnh.
Người đàn ông này chính là muốn bỏ mạng, chạy bằng sống bằng chết muốn đến chỗ cô nhanh nhất có thể, chỉ hận không thể lập tức đến bên cô.

Trong lòng dâng lên một nỗi sợ, anh sợ mình chậm một giây là cô sẽ bị thương.
Vừa đến nơi mà Hứa Chanh và Chu Hoàng chỉ anh lập tức chạy đến ôm lấy Ái Hạnh vào lòng:
- Hạnh Hạnh, có đau không?
Cảnh Nghi vừa hỏi, bàn tay lại siết chặt cô vào lòng, chỉ sợ buông cô ra thì cô sẽ chạy mất
- Đàn anh, em không sao.
Vừa nói, Ái Hạnh cũng vừa mỉm cười, người đàn ông này là người thương cô nhất trên đời, đúng vậy, trên đời này chỉ có duy nhất Lục Cảnh Nghi là thương cô.
Nghe được lời này xong Cảnh Nghi mới từ từ buông tay cô, quan sát cô từ trên xuống dưới một lúc, không thấy vết thương nào rồi mới thở phào mà quay ra đằng sau.

Cảnh tượng trước mắt quá đáng sợ, ba người đàn ông đang nằm chồng chéo lên nhau trông rất khó coi, trên mặt toàn là những vết thương!?
Cảnh tượng này cũng bị đám người Hứa Chanh và Chu Hoàng bắt gặp, không nhanh không chậm liền lẩn đi chỗ khác để dành không gian cho đôi bạn trẻ kia tự bảo ban nhau.
- Em đánh nhau?
Lục Cảnh Nghi cũng thập phần bất ngờ mà hỏi cô, gương mặt có chút gấp rút như muốn hỏi tội
- Là tự vệ chính đáng
Ái Hạnh giờ phút này mới nhận ra mình có hơi quá tay liền gượng cười, cô gái nhỏ sợ anh giận mình liền cúi gằm mặt xuống, nụ cười cũng không còn dám đọng lại nữa
Lúc này một cánh tay mới với ra, xoa nhẹ lên đầu cô mà trấn an:
- Hạnh Hạnh nhà ta thật giỏi
Lời này của anh làm cô có chút bất ngờ, gương mặt cũng vì thế mà ngước lên nhìn anh, đôi mắt kia như đang phủ vài tầng sương, chỉ sợ một lời trách của anh là sẽ trực trào nước mắt, không ngờ cô lại được khen.


Anh còn nói là Hạnh Hạnh nhà ta nữa.

Ngay lúc này, trái tim bé nhỏ của Ái Hạnh thật sự muốn nhảy ra ngoài, là cảm giác rung động, thổn thức từ tận đáy lòng.

Anh nhìn cô cười, cô liền muốn đem mạng nhỏ này cho anh.

Dường như có chút xấu hổ, hai tai của cô gái nhỏ cũng không tự chủ mà đỏ lên.
- Ái Hạnh, sau này nhất định không được để bản thân gặp nguy hiểm
Bởi anh rất sợ, thực sự sợ sẽ ra sao nếu anh không có bên cạnh cô.

Người đàn ông này chỉ hận không thể đem cô ở bên mình mãi mãi, không cho cô rời khỏi mình.
Cô gái nhỏ nghe thế cũng khẽ gật đầu một cái như đồng tình.

Dáng vẻ đáng yêu này cũng được thu vào tầm mắt của Cảnh Nghi, không tự chủ được mà môi cũng cong lên cười thật cưng chiều, hiện tại, trong ánh mắt anh chỉ có cô, sau này cũng vậy.
Sợ cô gái nhỏ mệt mỏi, anh cũng mau chóng đưa cô về kí túc xá nghỉ ngơi.

Đứng trước cửa kí túc của Ái Hạnh, Lục Cảnh Nghi thập phần đều là tiếc nuối, chỉ hận không được ở cạnh cô thêm thật lâu.

Lúc này Ái Hạnh mới cất lời:

- Đàn anh, sau khi thi vượt cấp, có thể cùng em đi ăn tối không?
Cô thật sự muốn đến với anh, muốn nói với anh, cả đời này cô muốn bên anh.

Cô không muốn anh phải âm thầm bên cạnh cô nữa, cô muốn ngỏ lời với anh, cùng anh yêu nhau.
- Có thể
Anh đáp rất nhẹ, nhưng trong lòng lại râm ran như muốn nhảy cẫng lên, tạm thời không được.

Chỉ chờ Ái Hạnh quay lưng bước đi, anh mới dám bật cười rồi chạy đi thật nhanh về biệt thự Lục gia, vừa về đến nơi đã gặp phải dì An đang tưới cây.

Khuôn mặt không thể giấu đi ý cười này liền bị dì An bắt gặp, không nhịn được liền hỏi:
- Cậu chủ, sao cậu về muộn vậy?
- Con có chút chuyện thôi ạ
Rất nhanh Cảnh Nghi cũng cho dì An một câu trả lời
- Cậu chủ, câu Chu đang đợi cậu ở trong phòng khách
Chu Nhất Minh? Hắn ta tìm đến nhà anh làm cái gì?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương