[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ
-
Chương 1: Tiết tử
Tống Chân Tông Thiên Hi nguyên niên (*năm đầu tiên của một đời vua).
Phủ Sính Viễn hầu. Hậu viện.
Bóng đêm dày đặc, những tầng mây nặng nề che khuất ánh sáng yếu ớt của trăng sao, ép xuống vô bờ vô bến, khiến người ta không sao thở nổi, một cơn gió điên cuồng quét qua, đầy vườn là dây leo cùng cổ tùng, trúc ảnh um tùm trong khu vườn đầy núi đá kỳ quái cheo leo, dưới bầu trời tối đen như mực, điên cuồng bay loạn, tựa như như vô số ác quỷ đang múa khúc ca trốn chạy nơi địa phủ, khiến khu vườn ban ngày vốn mang phong cảnh tú lệ nay thoạt nhìn âm u đáng sợ không gì sánh được.
Bỗng nhiên một đạo bạch quang sáng rực xẹt qua, như con giao long xuyên ngang giữa bầu trời, giương nanh múa vuốt, khiến người kinh hãi. Ngay sau đó là một tiếng sấm “ầm ầm” rền vang, từ trời cao đánh xuống, chấn động đến đỉnh lầu rung rinh, dưới chân tê dại.
Rất nhanh, từng hạt mưa lớn tí tách rơi xuống, chỉ trong thoáng chốc, hạt mưa liền biến thành màn mưa, khắp trời đất thoáng chốc tràn ngập hơi nước mông lung, tất cả đều không còn nhìn rõ được hình dạng ban đầu.
Bách Lý Tuyệt Diễm chắp tay đứng bên trong mái đình bên cạnh một ngọn giả sơn, mặt không biểu tình nhìn sa trướng quanh đình bị cuồng phong cuốn lại thổi tung tán loạn, cùng màn mưa tầm tã như trút xối xả ngoài đình, sắc mặt âm trầm, ngưng mày không nói.
Lại một tia sét xẹt qua, chiếu sáng con đường nhỏ trải đầy đá cuội ngoài đình, trên con đường nhỏ, một vị trung niên nam tử một thân thanh y, một tay bung dù một tay cầm đèn bước nhanh đến. Hắn tựa hồ trong lòng gấp gáp, mấy lần loạng choạng trên con đường đầy gạch trơn ướt đẫm, nhưng hắn vẫn không giảm tốc độ, bước nhanh đi đến phía đình.
Vừa vào đình, trung niên nam tử gấp mà không loạn, buông dù và đèn trong tay, hướng Bách Lý Tuyệt Diễm cúi người hành lễ, thấp giọng gọi: “Hầu gia…”
Biểu tình bình tĩnh đến mức cứng ngắc của Bách Lý Tuyệt Diễm vì tiếng gọi thấp mà bất an này, sinh ra một vệt rách trong chớp mắt, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, lại liền khôi phục thành vẻ mặt không chút biểu tình nguyên bản, nhàn nhạt hỏi: “Thế nào?”
Trung niên nam tử có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, mới nói: “Bẩm Hầu gia, công chúa… đã sinh rồi… Mẫu tử đều bình an…”
Lúc này, Bách Lý Tuyệt Diễm run rẩy kịch liệt, đến cả trung niên nam tử cũng có thể thấy rõ ràng, hắn trong lòng tuy là thất vọng, nhưng hiểu rõ tính tình của chủ tử nhà mình, lời bên miệng vẫn là không dám nói ra, lại đem mấy câu khuyên nhủ kia nuốt vào trong bụng. Chờ đến lúc hắn hoàn hồn lại, Bách Lý Tuyệt Diễm lần nữa hồi phục lại vẻ bình tĩnh, tự nhiên đến mức khiến trung niên nam tử hầu như muốn hoài nghi không biết có phải vừa nãy do bản thân hoa mắt hay không.
“Phân phó xuống dưới, để người trong Tịnh Hàn các hảo hảo chiếu cố công chúa, nếu có tắc trách, bản hầu tuyệt không nhân nhượng!”
“… Rõ!” Ngữ khí lạnh lùng, khiến trung niên nam tử cảm thấy kinh hãi, thấy Bách Lý Tuyệt Diễm không phân phó gì khác, liền vội vã lui xuống.
Trong đình chỉ còn lại một mình Bách Lý Tuyệt Diễm, đến lúc này, hắn cuối cùng mới khống chế không được đem hai tay nắm chặt thành quyền.
… Hàn nhi, ngươi sao có thể tổn thương ta thế này? Hài tử này…
Ba năm sau. Thiên Hi năm thứ tư.
Đêm khuya mây mù, không trăng không sao.
Gió đêm thổi qua, cỏ dại cây cối trong rừng lắc lư, phát ra tiếng động ‘xào xạt’, khiến người ta cảm thấy âm trầm kinh khủng.
Đêm khuya như vậy, khí trời như vậy, trong khu rừng rậm rì vốn nên tĩnh mịch này, thế nhưng, từng điểm hỏa quang chớp động cách đó không xa cùng tiếng vó ngựa và tiếng xe ‘lộc cộc’ dần dần truyền đến cho thấy, lúc nửa đêm canh ba này, nhưng còn có người xuất môn.
Hỏa quang càng ngày càng gần, có mấy người mặc trang phục cấm quân, mỗi người một tay nắm dây cương, một tay cầm đuốc, khuôn mặt nghiêm túc đi về phía trước. Theo sau là một mã xa không tính quá lớn nhưng rất nhẹ nhàng tiện lợi, mã xa cũng không hoa lệ, nhưng nhìn ra được là vật được chạm khắc tinh tế.
Theo sau còn có mấy người cấm quân, thắt lưng đều treo trường đao, lưng mang cung cứng, lưng ngựa treo lông chim chạm trổ, vừa nhìn liền biết là những người đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, trong lúc phóng ngựa chạy mà đội hình vẫn không loạn, khiến người khác không thể khinh thường.
Trong xe ngựa không đốt đèn, nhưng trên vách xe có đính một viên dạ minh châu to bằng trứng chim, chiếu bên trong xe sáng rực. Trong xe có hai người, một người là nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, trong lòng ôm một tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài mặc cẩm y ngọc phục, tiểu nam hài cũng chỉ hai ba tuổi, nằm trong lòng mẫu thân ngủ say. Nữ tử này là ngự muội của đương triều thiên tử, phu nhân của Sính Viễn hầu Bách Lý Tuyệt Diễm, trưởng công chúa Hàn Âm, mà hài tử đó là tiểu thiếu gia Sính Viễn hầu phủ được đương kim thiên tử tự mình tứ danh Bách Lý Khinh Nhiên.
Hàn Âm một tay ôm nhi tử, một tay nhẹ nhàng vỗ về trên người nhi tử, quang hoa sáng rực của dạ minh châu chiếu rọi trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng, lại không biết vì sao mà ngọc dung đái sương, thủy mâu hàm nộ (*khuôn mặt mang nước mắt, trong mắt có tức giận).
Bỗng nhiên, mấy người cấm quân đi phía trước ghìm ngựa dừng lại, mã xa và cấm quân phía sau thấy thế cũng đều dừng lại, nguyên lai, trên con đường vốn vắng vẻ, bỗng nhiên xuất hiện vài bóng đen, đó là mấy người thân mặc hắc y, mặt che khăn đen.
Hàn Âm ngồi trong xe ngựa phát hiện xe ngừng lại, nâng màn xe lên, hỏi một vị cấm quân hộ vệ bên cạnh xe: “Xảy ra chuyện gì? Vì sao ngừng xe?”
Vị cấm quân nọ ở trên ngựa hơi khom người, thấp giọng nói: “Có người chặn đường, xem ra lai giả bất thiện, công chúa xin cẩn thận.”
Lúc này, một vị cấm quân phía trước xe giục ngựa chạy ra, quát hỏi: “Xa giá của trưởng công chúa ở đây, kẻ nào chặn đường?”
Hắn vừa dứt lời, một đạo ô quang liền hướng hắn bắn thẳng đến, vị cấm quân nọ thất kinh, vội vã nghiêng người tránh, nhưng cảm thấy đầu vai đau đớn, theo hỏa quang nhìn lên, trên đầu vai bỗng nhiên cắm một mũi tên thép. Mũi tên thép này tựa như mũi tên lệnh, mấy gã hắc y nhân không nói hai lời, phóng nhanh như điện đánh tới. Lúc đội cấm quân nhìn thấy bọn hắc y nhân, cũng đã âm thầm đề phòng, lúc này đều rút đao cầm trên tay, giao thủ với bọn hắc y nhân.
Đội cấm quân tuy đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng võ công đám hắc y nhân cũng không yếu, trong nhất thời, song phương giằng co không ngừng.
Ngay lúc này, một gã hắc y nhân đột phá phòng ngự của cấm quân, hướng mã xa chộp thẳng tới. Vị cấm quân canh giữ bên mã xa thấy thế, vung đao ngăn lại, không ngờ võ công của hắc y nhân đó thật cao minh, đưa ngang đao đem cấm quân đó lùi lại hai bước, người đã lủi vào trong xe ngựa. Hàn Âm tựa hồ đã đoán trước trên đường sẽ không thuận lợi, thấy hắc y nhân xông vào trong xe cũng không thấy kinh hoảng, chỉ là một tay ôm chặt Khinh Nhiên trong lòng, một tay rút ra chủy thủ hộ thân bên hông, quát hỏi: “Là Viên Mộ Cầm phái ngươi tới phải không?”
Hắc y nhân đó cũng không lên tiếng, cầm đao liền chém về phía Hàn Âm, Hàn Âm mặc dù tay cầm chủy thủ, nhưng dù sao cũng là nữ lưu, lại không có võ công, chỉ trong chớp mắt đã bị hắc y nhân đoạt lấy chủy thủ, đồng thời trường đao chém vào vai phải của nàng, Hàn Âm theo bản năng tránh qua bên trái, không ngờ một chiêu đó của hắc y nhân chỉ là hư chiêu, đao tới nửa đường đã quay về, mà hắc y nhân đưa tay trái, hường về phía Khinh Nhiên mà Hàn Âm đang ôm chặt trong lòng, tranh thủ lúc Hàn Âm chưa kịp phòng thủ, đoạt lấy hài tử, phi thân ra khỏi mã xa.
“Khinh Nhiên!” Ấu tử bị cướp, Hàn Âm rốt cuộc không thể trầm tĩnh, kinh hô một tiếng, đuổi theo chạy ra khỏi mã xa, hướng đội cấm quân la lên: “Nhanh, bọn họ cướp Khinh Nhiên!”
Đội cấm quân thấy thiếu chủ bị cướp, đều bỏ xuống đám hắc y nhân đang triền đấu, quay người định đuổi theo tên hắc y nhân đã cướp đi Khinh Nhiên, nhưng đám hắc y nhân cũng không chịu buông tha, trong nhất thời đội cấm quân cũng không còn cách khác.
Hàn Âm mắt thấy hắc y nhân đó ôm hài tử của mình chạy vào trong rừng, biến mất trong bóng đêm, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, chợt nghe được tiếng khóc nỉ non của hài tử từ xa xa truyền đến, chỉ một tiếng liền đột nhiên ngừng lại, tim gan như muốn nứt ra.
Hắc y nhân đó trong rừng cây phóng chạy rất nhanh, hắn biết đồng bọn sẽ giúp hắn thoát khỏi truy kích, vì vậy hắn phải chạy về càng nhanh càng tốt. Đây là kế hoạch sớm đã định tốt, mục tiêu của bọn họ ngay từ đầu không phải là Hàn Âm, mà là Bách Lý Khinh Nhiên.
Đột nhiên, một âm thanh xé gió cực nhanh phóng về phía hắn, hắn chợt cả kinh, phi thân muốn tránh, nhưng vẫn chậm một bước, trên đùi bị ám khí tập kích bắn trúng, đau đớn tận tim.
Hắn lảo đảo rơi xuống đất, nhanh chóng ổn định thân thể, mới phát hiện cách hắn không xa có một người đã đứng, ‘xoát’ một tiếng rút ra trường đao bên hông, quát lên: “Kẻ nào?”
Người nọ tựa hồ vẫn chưa đem trường đao của hắn đặt vào trong mắt, khoan thai tiến lên trước hai bước, nói: “Giang Nam Triển Dịch Huyền!”
“Vô song Triển gia?” Hắc y nhân cả kinh nói, lui về sau một bước, trường đao trong tay đang định thu hồi rồi gác lên cổ Khinh Nhiên, nhưng đao mới đi được nửa đường, liền cảm thấy cổ tay đau đớn, không tự chủ được liền làm rơi binh khí trong tay, lập tức thấy trước mắt xây xẩm, trong lòng trống không, hắn còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, Bách Lý Khinh Nhiên bị hắn cướp đã vững vàng nằm trong lòng Triển Dịch Huyền.
Hắc y nhân trong lòng chấn kinh, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng biết bản thân không phải đối thủ của Triển Dịch Huyền, oán hận cắn răng, xoay người khập khiễng rời đi.
Triển Dịch Huyền nhìn Khinh Nhiên đã bị điểm thụy huyệt trong lòng, khe khẽ thở dài, thì thầm: “Cha nương con cũng không biết còn muốn ồn ào đến khi nào, lưu con trong cung cũng nguy hiểm, vẫn là theo ta quay về Giang Nam đi, đến lúc hai người bọn họ nghĩ thông rồi, con lại quay về…” Phát hiện hộ hấp của Khinh Nhiên không thích hợp, ngón tay đưa tới dò xét trên cổ tay mảnh khảnh của Khinh Nhiên, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, đây là… Tai nghe thấy từ đằng xa truyền đến tiếng người, đoán rằng đội cấm quân bên người Hàn Âm đã thoát khỏi sự dây dưa của đám hắc y nhân tìm tới, khẽ ngưng mi, đề khí gấp gáp phóng đi.
Phủ Sính Viễn hầu. Hậu viện.
Bóng đêm dày đặc, những tầng mây nặng nề che khuất ánh sáng yếu ớt của trăng sao, ép xuống vô bờ vô bến, khiến người ta không sao thở nổi, một cơn gió điên cuồng quét qua, đầy vườn là dây leo cùng cổ tùng, trúc ảnh um tùm trong khu vườn đầy núi đá kỳ quái cheo leo, dưới bầu trời tối đen như mực, điên cuồng bay loạn, tựa như như vô số ác quỷ đang múa khúc ca trốn chạy nơi địa phủ, khiến khu vườn ban ngày vốn mang phong cảnh tú lệ nay thoạt nhìn âm u đáng sợ không gì sánh được.
Bỗng nhiên một đạo bạch quang sáng rực xẹt qua, như con giao long xuyên ngang giữa bầu trời, giương nanh múa vuốt, khiến người kinh hãi. Ngay sau đó là một tiếng sấm “ầm ầm” rền vang, từ trời cao đánh xuống, chấn động đến đỉnh lầu rung rinh, dưới chân tê dại.
Rất nhanh, từng hạt mưa lớn tí tách rơi xuống, chỉ trong thoáng chốc, hạt mưa liền biến thành màn mưa, khắp trời đất thoáng chốc tràn ngập hơi nước mông lung, tất cả đều không còn nhìn rõ được hình dạng ban đầu.
Bách Lý Tuyệt Diễm chắp tay đứng bên trong mái đình bên cạnh một ngọn giả sơn, mặt không biểu tình nhìn sa trướng quanh đình bị cuồng phong cuốn lại thổi tung tán loạn, cùng màn mưa tầm tã như trút xối xả ngoài đình, sắc mặt âm trầm, ngưng mày không nói.
Lại một tia sét xẹt qua, chiếu sáng con đường nhỏ trải đầy đá cuội ngoài đình, trên con đường nhỏ, một vị trung niên nam tử một thân thanh y, một tay bung dù một tay cầm đèn bước nhanh đến. Hắn tựa hồ trong lòng gấp gáp, mấy lần loạng choạng trên con đường đầy gạch trơn ướt đẫm, nhưng hắn vẫn không giảm tốc độ, bước nhanh đi đến phía đình.
Vừa vào đình, trung niên nam tử gấp mà không loạn, buông dù và đèn trong tay, hướng Bách Lý Tuyệt Diễm cúi người hành lễ, thấp giọng gọi: “Hầu gia…”
Biểu tình bình tĩnh đến mức cứng ngắc của Bách Lý Tuyệt Diễm vì tiếng gọi thấp mà bất an này, sinh ra một vệt rách trong chớp mắt, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, lại liền khôi phục thành vẻ mặt không chút biểu tình nguyên bản, nhàn nhạt hỏi: “Thế nào?”
Trung niên nam tử có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, mới nói: “Bẩm Hầu gia, công chúa… đã sinh rồi… Mẫu tử đều bình an…”
Lúc này, Bách Lý Tuyệt Diễm run rẩy kịch liệt, đến cả trung niên nam tử cũng có thể thấy rõ ràng, hắn trong lòng tuy là thất vọng, nhưng hiểu rõ tính tình của chủ tử nhà mình, lời bên miệng vẫn là không dám nói ra, lại đem mấy câu khuyên nhủ kia nuốt vào trong bụng. Chờ đến lúc hắn hoàn hồn lại, Bách Lý Tuyệt Diễm lần nữa hồi phục lại vẻ bình tĩnh, tự nhiên đến mức khiến trung niên nam tử hầu như muốn hoài nghi không biết có phải vừa nãy do bản thân hoa mắt hay không.
“Phân phó xuống dưới, để người trong Tịnh Hàn các hảo hảo chiếu cố công chúa, nếu có tắc trách, bản hầu tuyệt không nhân nhượng!”
“… Rõ!” Ngữ khí lạnh lùng, khiến trung niên nam tử cảm thấy kinh hãi, thấy Bách Lý Tuyệt Diễm không phân phó gì khác, liền vội vã lui xuống.
Trong đình chỉ còn lại một mình Bách Lý Tuyệt Diễm, đến lúc này, hắn cuối cùng mới khống chế không được đem hai tay nắm chặt thành quyền.
… Hàn nhi, ngươi sao có thể tổn thương ta thế này? Hài tử này…
Ba năm sau. Thiên Hi năm thứ tư.
Đêm khuya mây mù, không trăng không sao.
Gió đêm thổi qua, cỏ dại cây cối trong rừng lắc lư, phát ra tiếng động ‘xào xạt’, khiến người ta cảm thấy âm trầm kinh khủng.
Đêm khuya như vậy, khí trời như vậy, trong khu rừng rậm rì vốn nên tĩnh mịch này, thế nhưng, từng điểm hỏa quang chớp động cách đó không xa cùng tiếng vó ngựa và tiếng xe ‘lộc cộc’ dần dần truyền đến cho thấy, lúc nửa đêm canh ba này, nhưng còn có người xuất môn.
Hỏa quang càng ngày càng gần, có mấy người mặc trang phục cấm quân, mỗi người một tay nắm dây cương, một tay cầm đuốc, khuôn mặt nghiêm túc đi về phía trước. Theo sau là một mã xa không tính quá lớn nhưng rất nhẹ nhàng tiện lợi, mã xa cũng không hoa lệ, nhưng nhìn ra được là vật được chạm khắc tinh tế.
Theo sau còn có mấy người cấm quân, thắt lưng đều treo trường đao, lưng mang cung cứng, lưng ngựa treo lông chim chạm trổ, vừa nhìn liền biết là những người đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, trong lúc phóng ngựa chạy mà đội hình vẫn không loạn, khiến người khác không thể khinh thường.
Trong xe ngựa không đốt đèn, nhưng trên vách xe có đính một viên dạ minh châu to bằng trứng chim, chiếu bên trong xe sáng rực. Trong xe có hai người, một người là nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, trong lòng ôm một tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài mặc cẩm y ngọc phục, tiểu nam hài cũng chỉ hai ba tuổi, nằm trong lòng mẫu thân ngủ say. Nữ tử này là ngự muội của đương triều thiên tử, phu nhân của Sính Viễn hầu Bách Lý Tuyệt Diễm, trưởng công chúa Hàn Âm, mà hài tử đó là tiểu thiếu gia Sính Viễn hầu phủ được đương kim thiên tử tự mình tứ danh Bách Lý Khinh Nhiên.
Hàn Âm một tay ôm nhi tử, một tay nhẹ nhàng vỗ về trên người nhi tử, quang hoa sáng rực của dạ minh châu chiếu rọi trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng, lại không biết vì sao mà ngọc dung đái sương, thủy mâu hàm nộ (*khuôn mặt mang nước mắt, trong mắt có tức giận).
Bỗng nhiên, mấy người cấm quân đi phía trước ghìm ngựa dừng lại, mã xa và cấm quân phía sau thấy thế cũng đều dừng lại, nguyên lai, trên con đường vốn vắng vẻ, bỗng nhiên xuất hiện vài bóng đen, đó là mấy người thân mặc hắc y, mặt che khăn đen.
Hàn Âm ngồi trong xe ngựa phát hiện xe ngừng lại, nâng màn xe lên, hỏi một vị cấm quân hộ vệ bên cạnh xe: “Xảy ra chuyện gì? Vì sao ngừng xe?”
Vị cấm quân nọ ở trên ngựa hơi khom người, thấp giọng nói: “Có người chặn đường, xem ra lai giả bất thiện, công chúa xin cẩn thận.”
Lúc này, một vị cấm quân phía trước xe giục ngựa chạy ra, quát hỏi: “Xa giá của trưởng công chúa ở đây, kẻ nào chặn đường?”
Hắn vừa dứt lời, một đạo ô quang liền hướng hắn bắn thẳng đến, vị cấm quân nọ thất kinh, vội vã nghiêng người tránh, nhưng cảm thấy đầu vai đau đớn, theo hỏa quang nhìn lên, trên đầu vai bỗng nhiên cắm một mũi tên thép. Mũi tên thép này tựa như mũi tên lệnh, mấy gã hắc y nhân không nói hai lời, phóng nhanh như điện đánh tới. Lúc đội cấm quân nhìn thấy bọn hắc y nhân, cũng đã âm thầm đề phòng, lúc này đều rút đao cầm trên tay, giao thủ với bọn hắc y nhân.
Đội cấm quân tuy đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng võ công đám hắc y nhân cũng không yếu, trong nhất thời, song phương giằng co không ngừng.
Ngay lúc này, một gã hắc y nhân đột phá phòng ngự của cấm quân, hướng mã xa chộp thẳng tới. Vị cấm quân canh giữ bên mã xa thấy thế, vung đao ngăn lại, không ngờ võ công của hắc y nhân đó thật cao minh, đưa ngang đao đem cấm quân đó lùi lại hai bước, người đã lủi vào trong xe ngựa. Hàn Âm tựa hồ đã đoán trước trên đường sẽ không thuận lợi, thấy hắc y nhân xông vào trong xe cũng không thấy kinh hoảng, chỉ là một tay ôm chặt Khinh Nhiên trong lòng, một tay rút ra chủy thủ hộ thân bên hông, quát hỏi: “Là Viên Mộ Cầm phái ngươi tới phải không?”
Hắc y nhân đó cũng không lên tiếng, cầm đao liền chém về phía Hàn Âm, Hàn Âm mặc dù tay cầm chủy thủ, nhưng dù sao cũng là nữ lưu, lại không có võ công, chỉ trong chớp mắt đã bị hắc y nhân đoạt lấy chủy thủ, đồng thời trường đao chém vào vai phải của nàng, Hàn Âm theo bản năng tránh qua bên trái, không ngờ một chiêu đó của hắc y nhân chỉ là hư chiêu, đao tới nửa đường đã quay về, mà hắc y nhân đưa tay trái, hường về phía Khinh Nhiên mà Hàn Âm đang ôm chặt trong lòng, tranh thủ lúc Hàn Âm chưa kịp phòng thủ, đoạt lấy hài tử, phi thân ra khỏi mã xa.
“Khinh Nhiên!” Ấu tử bị cướp, Hàn Âm rốt cuộc không thể trầm tĩnh, kinh hô một tiếng, đuổi theo chạy ra khỏi mã xa, hướng đội cấm quân la lên: “Nhanh, bọn họ cướp Khinh Nhiên!”
Đội cấm quân thấy thiếu chủ bị cướp, đều bỏ xuống đám hắc y nhân đang triền đấu, quay người định đuổi theo tên hắc y nhân đã cướp đi Khinh Nhiên, nhưng đám hắc y nhân cũng không chịu buông tha, trong nhất thời đội cấm quân cũng không còn cách khác.
Hàn Âm mắt thấy hắc y nhân đó ôm hài tử của mình chạy vào trong rừng, biến mất trong bóng đêm, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, chợt nghe được tiếng khóc nỉ non của hài tử từ xa xa truyền đến, chỉ một tiếng liền đột nhiên ngừng lại, tim gan như muốn nứt ra.
Hắc y nhân đó trong rừng cây phóng chạy rất nhanh, hắn biết đồng bọn sẽ giúp hắn thoát khỏi truy kích, vì vậy hắn phải chạy về càng nhanh càng tốt. Đây là kế hoạch sớm đã định tốt, mục tiêu của bọn họ ngay từ đầu không phải là Hàn Âm, mà là Bách Lý Khinh Nhiên.
Đột nhiên, một âm thanh xé gió cực nhanh phóng về phía hắn, hắn chợt cả kinh, phi thân muốn tránh, nhưng vẫn chậm một bước, trên đùi bị ám khí tập kích bắn trúng, đau đớn tận tim.
Hắn lảo đảo rơi xuống đất, nhanh chóng ổn định thân thể, mới phát hiện cách hắn không xa có một người đã đứng, ‘xoát’ một tiếng rút ra trường đao bên hông, quát lên: “Kẻ nào?”
Người nọ tựa hồ vẫn chưa đem trường đao của hắn đặt vào trong mắt, khoan thai tiến lên trước hai bước, nói: “Giang Nam Triển Dịch Huyền!”
“Vô song Triển gia?” Hắc y nhân cả kinh nói, lui về sau một bước, trường đao trong tay đang định thu hồi rồi gác lên cổ Khinh Nhiên, nhưng đao mới đi được nửa đường, liền cảm thấy cổ tay đau đớn, không tự chủ được liền làm rơi binh khí trong tay, lập tức thấy trước mắt xây xẩm, trong lòng trống không, hắn còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, Bách Lý Khinh Nhiên bị hắn cướp đã vững vàng nằm trong lòng Triển Dịch Huyền.
Hắc y nhân trong lòng chấn kinh, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng biết bản thân không phải đối thủ của Triển Dịch Huyền, oán hận cắn răng, xoay người khập khiễng rời đi.
Triển Dịch Huyền nhìn Khinh Nhiên đã bị điểm thụy huyệt trong lòng, khe khẽ thở dài, thì thầm: “Cha nương con cũng không biết còn muốn ồn ào đến khi nào, lưu con trong cung cũng nguy hiểm, vẫn là theo ta quay về Giang Nam đi, đến lúc hai người bọn họ nghĩ thông rồi, con lại quay về…” Phát hiện hộ hấp của Khinh Nhiên không thích hợp, ngón tay đưa tới dò xét trên cổ tay mảnh khảnh của Khinh Nhiên, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, đây là… Tai nghe thấy từ đằng xa truyền đến tiếng người, đoán rằng đội cấm quân bên người Hàn Âm đã thoát khỏi sự dây dưa của đám hắc y nhân tìm tới, khẽ ngưng mi, đề khí gấp gáp phóng đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook