[Thử Miêu] Nhất Sinh Thủ Hậu
-
Chương 4
“Choang” Chén thứ 17 cũng bị đập vỡ, thuốc bắn ra khắp nơi, Hàn Chương bị nóng, nhảy ra né.
“Ngũ đệ.” Lô Phương không có chút uy nghiêm của đại ca. Từ lúc Lô Phương đề nghị mang Bạch Ngọc Đường về Hãm Không đảo, Bạch Ngọc Đường liền từ chối uống thuốc. Miễn cưỡng ép buộc, Bạch Ngọc Đường cũng phun ra. Cách ói cả gan mật như thế thật không tốt với cơ thể, Lô Phương không phải không đau lòng, cũng không dám bắt ép, nhưng yêu cầu của Bạch Ngọc Đường ông cũng cắn răng không chịu đáp ứng.
“Đệ muốn gặp Mèo con. Đệ không về Hãm Không đảo.”
“Không được.” Lô Phương cương quyết. Chén thuốc liền theo chân chén trước vỡ tan tành.
Xoay người một cái, Bạch Ngọc Đường nghiêng người vào trong, không để ý tới ông nữa. Hắn thật sự không muốn trở về Hãm Không đảo, hắn muốn ở lại chỗ này, trông chừng Mèo con, cảm nhận hỉ nộ ai lạc của Mèo con, đôi vai thon gầy của mèo con gánh quá nhiều đạo đức và trách nhiệm, thân mệt mỏi, tim còn mệt mỏi hơn, vậy mà vẫn cứ quyết thủ không lùi bước, trở về những ngày tiêu dao tự tại của Nam hiệp. Trái tim tràn đầy chính khí cùng công lý của y không phải không cần thấu hiểu và thoải mái, chẳng qua vì y giấu mình quá sâu.
Bạch Ngọc Đường may mắn có thể đến gần bên người con mèo con đó, đi sâu hơn vào lòng y, chạm được tới tim y, tại sao còn phải từ bỏ, trong đời của Bạch gia, từ khi nào có một từ lùi bước.
Mấy ngày trước, lúc hắn mới thổi tiêu, Mèo con dùng tiếng đàn đáp lại, đã một lần nữa chứng minh hai bọn họ tâm ý tương thông.
Rồi sau đó, cho dù hắn có thổi tiêu thế nào đi nữa, cũng không nghe tiếng đàn đáp lại, có phải bệnh tình Mèo con chuyển nặng phải không. Hắn rất muốn chạy qua xem một chút. Nhưng trên đùi còn miếng gỗ dày. Lô Phương còn bảo muốn đưa hắn về Hãm Không đảo. Trở về Hãm Không đảo rồi, lúc mèo con đau khổ, ai ở bên y, lúc con chuột chán rồi, ai ở bên con chuột?
Đệ đệ mình chăm từ nhỏ tới lớn, thế nào Lô Phương còn không rõ tính tình hắn, xem ra hắn cũng quyết tâm. Vô vọng ngồi bên giường. Lô Phương bắt đầu khuyên hắn, nào là lúc Bạch Ngọc Đường xông xáo Giang hồ, ông ngày đêm lo lắng, cho tới việc sau khi vào Trùng Tiêu Lâu ông cận kề không ngủ không nghỉ, đầy cảm xúc, làm cả Hàn Chương cũng thiếu chút nữa rơi lệ, bất đắc dĩ, con chuột này chính là dầu muối không vào, mặc ông nói đến khô cả lười, Bạch Ngọc Đường cũng không buồn ngẩng đầu lên một cái.
Lô Phương bất đắc dĩ thở dài, phân phó Hàn Chương xem chừng Bạch Ngọc Đường, đừng cho hắn làm loạn. Sau đó nhìn chăm chăm Bạch Ngọc Đường nói: “Đệ không phải muốn gặp Triển Chiêu sao, huynh thành toàn cho đệ, huynh đi tìm cậu ấy.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, —- đại ca thỏa hiệp.
“Nhị ca. Sao đại ca đột nhiên lại muốn đưa đệ trở về Hãm Không đảo? Có phải tại Mèo con không?”
Bạch Ngọc Đường dần dần sắp xếp suy nghĩ. Trên đời này chỉ sợ không còn chuyện nào đáng sợ hơn chuyện Trùng Tiêu lâu nữa, nói vậy Lô Phương muốn đưa hắn về Hãm Không đảo bất kể chuyện gì, hẳn không phải do sợ hắn bị thương.
“Không phải đâu.” Hàn Chương cũng không nói dối, hắn thật sự không biết Lô Phương đang lo lắng chuyện tình cảm của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang dần đi xa tình huynh đệ. Mà chính hắn cũng không phát hiện những chuyện này, “Lần này đệ cùng Triển hộ vệ xông vào Trùng Tiêu lâu, chút nữa mất mạng, dọa tới đại ca. Cho nên mới muốn mang đệ trở về Hãm Không đảo, dễ trông chừng, cũng không để đệ trở nên một thân thương như thế.”
“Ngũ gia cũng không phải làm bằng đậu hủ, sao có thể dễ dàng bị thương được. Ngay cả Trùng Tiêu lâu bọn đệ cũng xông qua, còn cái gì để trong mắt Ngũ gia nữa?”
“Cái Trùng Tiêu lâu này là chỗ sáng, nhìn rõ, theo đại ca nói, bên trong triều đình có vô số bè nhóm, phức tạp, tối tăm, giống như Trùng Tiêu lâu vô hình, có lẽ đại ca sợ vụ này đi. Biết đầu ngày nào đó đệ lại gặp nguy hiểm, dọa cho một đám người trên đảo sợ mất hồn mất vía.”
“Đệ sao có thể gặp nguy hiểm, nguy hiểm nhất phải là Mèo con. Bao đại nhân chính là trụ lớn chống trời trong triều, tham quan ô lại, kẻ phạm tội đều phải sợ chạm trúng tay Bao đại nhân, cho nên ai cũng muốn lật đổ cây cột này, nhưng vị Bao đại nhân này vô cùng thần kỳ, ai cũng kiêng kỵ ông mấy phần. Nên chúng chỉ có thể làm chuyện xấu với Mèo con. Có ngoài sáng, có trong tối, có âm có dương, chỉ cần có thể gây khó dễ mèo con, chiêu gì chúng cũng có thể xử dụng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Một thân thương của Mèo con có đôi chỗ đạo phỉ cho, còn lại hơn nữa đệ xem là do đám gian thần trong triều để lại. Đại lao của Đại Lý Tự, tư ngục của tặc tử gian thần, giang hồ bằng hữu hiểu lầm, Mèo con còn chịu không đủ chắc? Con mèo kia lại cố chấp muốn chết, biết rõ Cự Khuyết của y không thể chống đỡ càn khôn rộng lớn khắp thiên hạ, vẫn còn cố chấp muốn chống đỡ, cố thủ phần tinh khiết trong tim y. Từ xưa tới nay thanh quan đều luôn hiếm có, tham quan lại tràn giang đại hải, Mèo con cần người ủng hộ y, khuyến khích y, giúp đỡ y. Đệ nếu đã quen y rồi, thì không thể để một mình y cô đơn đi trên con đường không thấy được điểm cuối. Bạch Ngọc Đường ta không quan tâm lời nói người khác, Nam tử hán đại trượng phu, nhưng không xin thẹn với lòng. Ta cùng mèo con, trừ khi chết, bất luận kẻ nào cũng đừng mong có một ngày làm chúng ta có thể phân ly.
Ban đầu là Bạch Ngọc Đường đang nói với Hàn Chương, nhưng nói một hồi, lại thành hắn tự làu bàu lẩm bẩm.
Lời này chẳng qua là buột miệng, nhưng lại nói đến vui vẻ lưu loát, ngữ điệu lại dịu dàng hiền lành hiếm thấy, giống như con Mèo con luôn khiến hắn mềm lòng khó chịu, nhung nhớ ngày đêm kia đang ở trước mắt.
Khuôn mặt hắn cũng dần trở nên nhu hòa, môi khẽ mím, mang theo mấy phần thương tiếc, mấy phần thâm tình sâu sắc, làm Hàn Chương đang nhìn cũng phải há mồm đơ lưỡi.
—– Làm nhị ca con chuột trắng nhiều năm như vậy, chưa từng thấy vẻ mặt này của nó, đơn giản… là nhu tình như nước. Chẳng lẽ con mèo kia thật hạ cái cổ gì cho nó sao.
Ngoài cửa sổ, mấy bụi bạch cúc vừa khai hoa, anh mắt bay bay của Bạch Ngọc Đường lại rơi vào một nhụy bạch cúc tỏa hương, sau đó lướt qua bức tường đỏ, lạc qua một gian khác?
“Ngọc Đường.” Một tiếng thâm sâu, tựa như thở dài, tựa như thầm gọi.
Bạch Ngọc Đường giật mình, là tiếng của Mèo con, là Mèo con đang gọi hắn.
—- Mèo con, ngươi đang ở đâu.
“Ngũ đệ.” Lô Phương không có chút uy nghiêm của đại ca. Từ lúc Lô Phương đề nghị mang Bạch Ngọc Đường về Hãm Không đảo, Bạch Ngọc Đường liền từ chối uống thuốc. Miễn cưỡng ép buộc, Bạch Ngọc Đường cũng phun ra. Cách ói cả gan mật như thế thật không tốt với cơ thể, Lô Phương không phải không đau lòng, cũng không dám bắt ép, nhưng yêu cầu của Bạch Ngọc Đường ông cũng cắn răng không chịu đáp ứng.
“Đệ muốn gặp Mèo con. Đệ không về Hãm Không đảo.”
“Không được.” Lô Phương cương quyết. Chén thuốc liền theo chân chén trước vỡ tan tành.
Xoay người một cái, Bạch Ngọc Đường nghiêng người vào trong, không để ý tới ông nữa. Hắn thật sự không muốn trở về Hãm Không đảo, hắn muốn ở lại chỗ này, trông chừng Mèo con, cảm nhận hỉ nộ ai lạc của Mèo con, đôi vai thon gầy của mèo con gánh quá nhiều đạo đức và trách nhiệm, thân mệt mỏi, tim còn mệt mỏi hơn, vậy mà vẫn cứ quyết thủ không lùi bước, trở về những ngày tiêu dao tự tại của Nam hiệp. Trái tim tràn đầy chính khí cùng công lý của y không phải không cần thấu hiểu và thoải mái, chẳng qua vì y giấu mình quá sâu.
Bạch Ngọc Đường may mắn có thể đến gần bên người con mèo con đó, đi sâu hơn vào lòng y, chạm được tới tim y, tại sao còn phải từ bỏ, trong đời của Bạch gia, từ khi nào có một từ lùi bước.
Mấy ngày trước, lúc hắn mới thổi tiêu, Mèo con dùng tiếng đàn đáp lại, đã một lần nữa chứng minh hai bọn họ tâm ý tương thông.
Rồi sau đó, cho dù hắn có thổi tiêu thế nào đi nữa, cũng không nghe tiếng đàn đáp lại, có phải bệnh tình Mèo con chuyển nặng phải không. Hắn rất muốn chạy qua xem một chút. Nhưng trên đùi còn miếng gỗ dày. Lô Phương còn bảo muốn đưa hắn về Hãm Không đảo. Trở về Hãm Không đảo rồi, lúc mèo con đau khổ, ai ở bên y, lúc con chuột chán rồi, ai ở bên con chuột?
Đệ đệ mình chăm từ nhỏ tới lớn, thế nào Lô Phương còn không rõ tính tình hắn, xem ra hắn cũng quyết tâm. Vô vọng ngồi bên giường. Lô Phương bắt đầu khuyên hắn, nào là lúc Bạch Ngọc Đường xông xáo Giang hồ, ông ngày đêm lo lắng, cho tới việc sau khi vào Trùng Tiêu Lâu ông cận kề không ngủ không nghỉ, đầy cảm xúc, làm cả Hàn Chương cũng thiếu chút nữa rơi lệ, bất đắc dĩ, con chuột này chính là dầu muối không vào, mặc ông nói đến khô cả lười, Bạch Ngọc Đường cũng không buồn ngẩng đầu lên một cái.
Lô Phương bất đắc dĩ thở dài, phân phó Hàn Chương xem chừng Bạch Ngọc Đường, đừng cho hắn làm loạn. Sau đó nhìn chăm chăm Bạch Ngọc Đường nói: “Đệ không phải muốn gặp Triển Chiêu sao, huynh thành toàn cho đệ, huynh đi tìm cậu ấy.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, —- đại ca thỏa hiệp.
“Nhị ca. Sao đại ca đột nhiên lại muốn đưa đệ trở về Hãm Không đảo? Có phải tại Mèo con không?”
Bạch Ngọc Đường dần dần sắp xếp suy nghĩ. Trên đời này chỉ sợ không còn chuyện nào đáng sợ hơn chuyện Trùng Tiêu lâu nữa, nói vậy Lô Phương muốn đưa hắn về Hãm Không đảo bất kể chuyện gì, hẳn không phải do sợ hắn bị thương.
“Không phải đâu.” Hàn Chương cũng không nói dối, hắn thật sự không biết Lô Phương đang lo lắng chuyện tình cảm của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang dần đi xa tình huynh đệ. Mà chính hắn cũng không phát hiện những chuyện này, “Lần này đệ cùng Triển hộ vệ xông vào Trùng Tiêu lâu, chút nữa mất mạng, dọa tới đại ca. Cho nên mới muốn mang đệ trở về Hãm Không đảo, dễ trông chừng, cũng không để đệ trở nên một thân thương như thế.”
“Ngũ gia cũng không phải làm bằng đậu hủ, sao có thể dễ dàng bị thương được. Ngay cả Trùng Tiêu lâu bọn đệ cũng xông qua, còn cái gì để trong mắt Ngũ gia nữa?”
“Cái Trùng Tiêu lâu này là chỗ sáng, nhìn rõ, theo đại ca nói, bên trong triều đình có vô số bè nhóm, phức tạp, tối tăm, giống như Trùng Tiêu lâu vô hình, có lẽ đại ca sợ vụ này đi. Biết đầu ngày nào đó đệ lại gặp nguy hiểm, dọa cho một đám người trên đảo sợ mất hồn mất vía.”
“Đệ sao có thể gặp nguy hiểm, nguy hiểm nhất phải là Mèo con. Bao đại nhân chính là trụ lớn chống trời trong triều, tham quan ô lại, kẻ phạm tội đều phải sợ chạm trúng tay Bao đại nhân, cho nên ai cũng muốn lật đổ cây cột này, nhưng vị Bao đại nhân này vô cùng thần kỳ, ai cũng kiêng kỵ ông mấy phần. Nên chúng chỉ có thể làm chuyện xấu với Mèo con. Có ngoài sáng, có trong tối, có âm có dương, chỉ cần có thể gây khó dễ mèo con, chiêu gì chúng cũng có thể xử dụng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Một thân thương của Mèo con có đôi chỗ đạo phỉ cho, còn lại hơn nữa đệ xem là do đám gian thần trong triều để lại. Đại lao của Đại Lý Tự, tư ngục của tặc tử gian thần, giang hồ bằng hữu hiểu lầm, Mèo con còn chịu không đủ chắc? Con mèo kia lại cố chấp muốn chết, biết rõ Cự Khuyết của y không thể chống đỡ càn khôn rộng lớn khắp thiên hạ, vẫn còn cố chấp muốn chống đỡ, cố thủ phần tinh khiết trong tim y. Từ xưa tới nay thanh quan đều luôn hiếm có, tham quan lại tràn giang đại hải, Mèo con cần người ủng hộ y, khuyến khích y, giúp đỡ y. Đệ nếu đã quen y rồi, thì không thể để một mình y cô đơn đi trên con đường không thấy được điểm cuối. Bạch Ngọc Đường ta không quan tâm lời nói người khác, Nam tử hán đại trượng phu, nhưng không xin thẹn với lòng. Ta cùng mèo con, trừ khi chết, bất luận kẻ nào cũng đừng mong có một ngày làm chúng ta có thể phân ly.
Ban đầu là Bạch Ngọc Đường đang nói với Hàn Chương, nhưng nói một hồi, lại thành hắn tự làu bàu lẩm bẩm.
Lời này chẳng qua là buột miệng, nhưng lại nói đến vui vẻ lưu loát, ngữ điệu lại dịu dàng hiền lành hiếm thấy, giống như con Mèo con luôn khiến hắn mềm lòng khó chịu, nhung nhớ ngày đêm kia đang ở trước mắt.
Khuôn mặt hắn cũng dần trở nên nhu hòa, môi khẽ mím, mang theo mấy phần thương tiếc, mấy phần thâm tình sâu sắc, làm Hàn Chương đang nhìn cũng phải há mồm đơ lưỡi.
—– Làm nhị ca con chuột trắng nhiều năm như vậy, chưa từng thấy vẻ mặt này của nó, đơn giản… là nhu tình như nước. Chẳng lẽ con mèo kia thật hạ cái cổ gì cho nó sao.
Ngoài cửa sổ, mấy bụi bạch cúc vừa khai hoa, anh mắt bay bay của Bạch Ngọc Đường lại rơi vào một nhụy bạch cúc tỏa hương, sau đó lướt qua bức tường đỏ, lạc qua một gian khác?
“Ngọc Đường.” Một tiếng thâm sâu, tựa như thở dài, tựa như thầm gọi.
Bạch Ngọc Đường giật mình, là tiếng của Mèo con, là Mèo con đang gọi hắn.
—- Mèo con, ngươi đang ở đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook