[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
-
Quyển 7 - Chương 123
Thân phận Lý Bách Vị trở thành câu đố, không hiểu gã tiếp cận Triệu Trăn là có mục đích gì.
Gã dùng thân phận Trần Tam béo ngủ đông tại thành Biện Kinh mấy tháng trời, đến tột cùng là Lý Bách Vị giả trang thành Trần Tam béo hay là Trần Tam béo giả trang thành Lý Bách Vị? Hết thảy chuyện này có liên quan gì tới Lý Giai Hào? Ngự trù Lý gia đảm đương vai trò gì trong việc này? Từng chuyện từng chuyện bí ẩn tựa như tuyết cầu càng lăn càng lớn, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp kiểm chứng, Công Tôn đã lại mang tới một tin tức tệ hơn nữa — Lưu Phục mất tích.
Lưu Phục là nghĩa tử của Lưu Tuân, Lưu Tuân là hậu duệ của Vô Danh tiểu quốc, có huyết hải thâm cừu với hoàng tộc Triệu Thị. Mấy chục năm trước, Lưu Tuân đã chiêu binh mãi mã, trăm phương nghìn kế muốn hủy diệt giang sơn Đại Tống. Lưu Phục là nghĩa tử Lưu Tuân, không chỉ không giúp Lưu Tuân tạo phản mà ngược lại còn bởi vì một số lý do hoang đường mà lâm trận phản chiến, thật sự khiến người ta không bắt được mạch não.
Cuối cùng, Lưu Tuân đau khổ bị phản bội sợ tội tự sát, Lưu Phục dẫn người đầu hàng Triệu Trăn.
Lưu Phục hành vi quỷ dị, thay đổi thất thường, không chỉ nắm giữ trọng binh mà còn có liên hệ thiên ti vạn lũ với kẻ chủ mưu sau màn. Sự tồn tại của Lưu Phục tựa như ‘gân gà’, Triệu Trăn không tin gã, nhưng lại không thể coi thường gã, ăn thì không ngon như bỏ đi thì tiếc. Triệu Trăn giam lỏng Lưu Phục trong Khai Phong Phủ, phái ám vệ nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động của gã, Lưu Phục cũng tự biết thân biết phận, biết rõ bản thân không được người thích nên cũng an phận thủ thường không ồn không nháo, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, vô cùng trầm lặng.
Nhưng, phúc vô song chí, họa vô đơn chí, cố tình trong lần thi hội mấu chốt này, Lưu Phục lại mất tích.
Theo như ám vệ được phái giám thị Lưu Phục hồi báo, buổi sáng còn thấy Lưu Phục giống như ngày thường ra ngoài ăn sáng, ăn uống no đủ còn đánh quyền ở trong sân viện, đến trưa lại không thấy hắn đi ra nữa, tới gõ cửa không ai lên tiếng, phá cửa xông vào mới phát hiện không thấy Lưu Phục đâu nữa. Bởi vậy, không ai biết Lưu Phục đã dùng phương pháp gì vào thời điểm nào biến mất trong phòng. Lưu Phục người sống lù lù một đống cư nhiên lại vô thanh vô tức biến mất giữa nhân gian?!
Bao đại nhân và Bàng Thống đều đang bị nhốt trong trường thi, trong Khai Phong Phủ chỉ còn một mình Công Tôn có thể làm chủ. Nhận được cấp báo của ám vệ, Công Tôn cũng biết giờ có trở tay cũng không kịp, sự tình trọng đại, lại không thể gióng trống khua chiêng điều tra, Công Tôn vừa phân phó ám vệ tới báo cho Triệu Trăn vừa tự mình đi tìm Triển Chiêu.
Công Tôn vội vã đuổi tới Triển gia, lại phát hiện trong phủ trống trơn, chẳng thấy chủ nhân nào ở nhà. Đang định tìm hạ nhân hỏi chuyện thì thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở về. Triển Chiêu nghĩ nghĩ, gọi nha hoàn Phẩm Dao bên cạnh mẹ mình tới hỏi: “Mọi người đi đâu hết rồi?”
Phẩm Dao từ nhỏ đã đi theo Triển phu nhân, là tổng quản nội viện Triển gia, chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều không giấu được tai mắt nàng, bình thường Triển phu nhân đi đâu cũng đều mang theo Phẩm Dao, nhưng Phẩm Dao đã đến tuổi, hai tháng sau sẽ gả đi làm vợ người ta, lúc này Triển phu nhân đã để nàng ở nhà thêu giá y (áo cưới).
Phẩm Dao thấy Triển Chiêu hỏi gấp gáp, vội vàng chạy đi thu thập tình báo, không bao lâu sau liền thở hồng hộc chạy về: “Mấy vị phu nhân đưa Tôn thiếu gia, Tôn tiểu thư lên chùa dâng hương, còn đại lão gia, nhị lão gia, Bạch lão gia cùng một người ăn mặc kỳ quái tới Thanh Vân Phong ăn đồ chay, đại thiếu gia ra ngoài đàm sinh ý, các huynh trường Ngũ gia đã đến bến tàu nhận hàng.”
Công Tôn lé mắt — tốc độ thu thập tin tức của cô nương này thực thần sầu, chỉ sợ chỉ có Bao đại nhân mới có thể địch lại nổi.
Triển Chiêu trong lòng bất ổn, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường — sẽ không gặp chuyện không may chứ?
Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu trấn an — yên tâm đi, bọn họ đều không phải người tầm thường.
Bây giờ đang là lúc rối ren, lại trùng hợp tất cả mọi người đều không có mặt ở nhà, nếu là ‘trùng hợp’ thì cũng quá là ‘trùng hợp’ đi. Đừng nói Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường hoài nghi mà ngay cả Công Tôn trì độn cũng cảm thấy có điều không ổn. Này rõ ràng là có người đang muốn chơi khăm, kẻ hiềm nghi lớn nhất chính là Lý Bách Vị, cũng không biết Lý Giai Dưỡng có phải đồng lõa hay không… Lý gia đến cùng là thế nào? Là đại bản doanh của phản tặc sao?
Bạch Ngọc Đường hỏi Phẩm Dao: “Lý Bách Vị và Lý Giai Dưỡng đâu?”
Phẩm Dao sớm có chuẩn bị, nhanh chóng báo cáo hành tung của hai thúc chất Lý gia: “Lý tiểu thiếu gia đã lên chùa cùng phu nhân, Lý cữu gia đã ra ngoài từ sớm, nghe lão Lưu đánh xe ngựa nói, Lý cữu gia muốn vào cung diện thánh.” Phẩm Dao nói ra chỗ nghi ngờ của mình: “Lý cữu gia cũng thật kỳ quái, Hoàng thượng ngày nào cũng tới phủ chúng ta, lúc nào muốn gặp mà chẳng được, cần gì phải từ xa chạy tới tận Hoàng cung diện Thánh?”
Đến Phẩm Dao còn phát hiện được vấn đề thì ba người kia tự nhiên cũng minh bạch điểm bất thường.
Nghe nói Lý Bách Vị tiến cung, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường triệt để đứng ngồi không yên, chính sự có nặng có nhẹ, so với việc Lưu Phục mất tích có thể gây ra phiền toái thì sự an toàn của Triệu Trăn vẫn quan trọng hơn. Ngay khi bọn họ đang định phi ra ngoài cửa thì Công Tôn nhanh chóng giữ hai người lại: “Khoan đã, dùng mật đạo đi cho nhanh!”
……………………..
Triệu Trăn dù có thông minh tới mấy cũng không thể biết trước tương lai, bé đối với chuyện phát sinh ở ngoài cung đều không chút nào để ý càng không chút phòng bị.
Không bao lâu sau, Lý Bách Vị đi theo Phúc Tuyền tiến vào trong điện, động tác chuẩn mực hành lễ với Triệu Trăn.
“Thảo dân tham kiến Hoàng thượng.”
Triệu Trăn đang vùi đầu phê duyệt tấu chương, bận tới mức không cả ngẩng đầu lên, nói: “Bình thân, nơi này không có ngoại nhân, ngươi không cần đa lễ.” Lại nói với Phúc Tuyền: “Ban tọa, dâng trà.” Phúc Tuyền lên tiếng, thức thời lui ra, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Lý Bách Vị nghe lời đứng dậy, đợi Phúc Tuyền ra ngoài rồi mới chậm rãi nói: “Thảo dân rất bội phục Hoàng thượng, từ xưa tới nay, có rất nhiều Hoàng đế được xưng biết chiêu hiền đãi sĩ, nhưng chân chính làm được lại rất ít mà bình dị gần gũi như Hoàng thượng càng hiếm như lông phượng sừng lân. Tuổi còn nhỏ đã giữ địa vị cao, lại không cao ngạo, co được dãn được, chỉ riêng điểm này, thảo dân đã rất bội phục người.”
Triệu Trăn sửng sốt một chút, sâu sắc cảm thấy ngữ khí Lý Bách Vị không đúng, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên tay Lý Bách Vị cầm một xâu kẹo hồ lô, mỉm cười với Triệu Trăn, nụ cười kia vô cùng quỷ dị không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Triệu Trăn tâm sinh cảnh giác, tay cầm bút lông hơi trắng bệch, bởi vì dùng lực quá mạnh mà chấm một nốt to đùng trên giấy, Triệu Trăn nhìn nốt chấm tròn, sắc mặt như thường nói: “Ngươi có ý gì?”
“Đây là kẹo hồ lô của Trần Tam béo mà Hoàng thượng thích ăn nhất.” Lý Bách Vị thản nhiên nói: “Ta nghe nói muốn lừa gạt một đứa trẻ, có đôi khi phải dùng tới thuốc mê, thảo dân lần đầu lừa gạt hài tử, không có kinh nghiệm gì, suy nghĩ trước sau quyết định tham khảo phương pháp này một chút.”
Triệu Trăn không bị gã quấy nhiễu, đề bút chấm chấm mực tiếp tục phê duyệt tấu chương, vừa viết vừa nói: “Ngươi muốn gạt trẫm? chỉ dùng thuốc mê?”
Lý Bách Vị lắc đầu: “Hoàng thượng bách độc bất xâm, thuốc mê làm gì có hiệu quả, xâu kẹo hồ lô này là quà gặp mặt.”
“Ta không rõ ý ngươi.” Từ Trần Tam béo cho tới Lý Bách Vị, tựa như cự ly giữa một chiếc màn thầu và một chiếc bánh quẩy. Triệu Trăn không có bản lĩnh gặp qua là nhớ như Bạch Ngọc Đường, nhìn kẹo hồ lô chỉ có thể liên tưởng tới Trần Tam béo, tự nhiên nghe không hiểu ám chỉ của Lý Bách Vị. So với việc nói nghe không hiểu chi bằng nói Triệu Trăn căn bản không hề nghĩ tới phương diện kia…
Lý Bách Vị rốt cuộc không lòng vòng nữa: “Hẳn Hoàng thượng không nhận ra, nhưng thảo dân chính là Trần Tam béo.”
Triệu Trăn mở to hai mắt: “Ai yo! Ngươi dùng thần dược gì mà có thể giảm béo được nhanh thế?! Thực sự công hiệu thần kì! Không bằng chúng ta kết phường mở cửa hàng bán thuốc giảm béo đi, ta 7 ngươi 3, đảm bảo vàng bạc ngân phiếu đếm mỏi tay!” Không nhìn quảng cáo chỉ xem dược hiệu, ở thế kỷ 21, thuốc giảm béo nào cũng bán đắt như tôm tươi!
Lý Bách Vị gương mặt vốn bình tĩnh, trong nháy mắt trở nên tê dại.
Tuy rằng lần đầu tiên Lý Bách Vị nghe nói tới từ ‘thuốc giảm béo’ nhưng cũng không trở ngại hắn minh bạch tác dụng của loại dược này, nghĩ tới bản thân giả trang thành tạo hình Trần Tam béo, Lý Bách Vị nhẫn a nhẫn, cố gắng trấn định nói: “So với việc nhỏ nhặt đó, chẳng lẽ Hoàng thượng không quan tâm tới việc trọng yếu hơn sao, tỷ như…” tỷ như mục đích của ta, tỷ như sự an toàn của ngươi, tỷ như Phúc Tuyền vì sao có đi không về, tỷ như ám vệ vì sao không tiến tới cứu giá gì gì đó…
Triệu Trăn thiện giải nhân ý nói: “Đích xác còn chuyện trọng yếu hơn.”
Triệu Trăn đặt ngự bút xuống, mặt bánh bao nghiêm túc nói: “Mau đưa kẹo hồ lô cho ta, ta đã thèm suốt buổi sáng rồi.”
Lý Bách Vị: “…..”
Sớm nghe nói Hoàng thượng tham ăn như mạng, hôm nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền.
Lý Bách Vị đi lên phía trước, đưa kẹo hồ lô cho Triệu Trăn, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một cánh tay, Triệu Trăn lại không lộ ra một tia kháng cự hay e ngại, tùy tiện tiếp nhận xâu kẹo: “A ô..” cắn một ngụm lớn, mặt bánh bao lộ ra một nụ cười mãn nguyện: “Chính là mùi vị này! Tam béo à, trước khi ngươi chết nhất định phải truyền lại tay nghề làm kẹo hồ lô! Đây là di sản văn hóa phi vật thể của Đại Tống a!”
Là một người chiến thắng đã chiếm thế thượng phong, Lý Bách Vị vốn định kéo dài thời gian, hưởng thụ một chút khoái cảm ‘mèo vờn chuột’ nhưng hiện tại, Lý Bách Vị bỗng nhiên cảm thấy mình mới là con chuột đáng thương bị con mèo con kia đùa bỡn, loại cảm giác nghẹn khuất không ói không nhổ được này, thật không hiểu tới từ đâu?
Triệu Trăn hớn ha hớn hở ăn xâu kẹo, mỉm cười với tên gai mắt Lý Bách Vị: “Ngươi còn việc gì nữa không?”
Ngụ ý: Không có việc gì liền cút, đừng quấy rầy trẫm ăn kẹo hồ lô.
Lý Bách Vị cảm thấy ngực tràn ngập phiền muộn, hít sâu hai cái mới dùng thanh âm lạnh lùng nói: “Thỉnh Hoàng thượng rời bước.”
Triệu Trăn suy xét tới giá trị vũ lực giữa hai người, cảm giác mình không có phần thắng, vì thế nhu thuận đứng lên, không hề có bất cứ sự chống cự nào, chỉ là ngửa đầu thương lượng với Lý Bách Vị: “Ngươi muốn đánh ngất ta hả, vậy đánh đi, Trẫm đại nhân đại lượng không so đo với ngươi, nhưng mà đánh người không được đánh mặt nha! Còn nữa, đừng quên kẹo hồ lô của trẫm, khi trẫm tỉnh lại còn muốn ăn nữa.”
Lý Bách Vị thật sự muốn đánh chết thằng nhóc này ngay lập tức, chưa từng thấy con tin nào kiêu ngạo như nó!
Lý Bách Vị bản mặt quan tài một chưởng đánh mạnh vào sau gáy Triệu Trăn, Triệu Tiểu Trăn mềm nhũn ngã lăn xuống, xâu kẹo hồ lô lăn lông lốc trên sàn nhà. Lý Bách Vị kìm nén nội tâm chán ghét Triệu Trăn, cố ý không mang theo xâu kẹo hồ lô của bé, khiêng Triệu Trăn lên vai chuồn mất.
Lý Bách Vị mới đi không bao lâu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau đạp cửa xông vào, phía sau là Công Tôn mặt mũi đỏ bừng một đường chạy chậm theo sau. Đối với một văn nhược thư sinh tay trói gà không chặt, một đường chạy thục mạng hiển nhiên đã vượt quá giới hạn thừa nhận của Công Tôn, Công Tôn tiên sinh tiên phong đạo cốt cũng bất chấp hình tượng hàng ngày, một tay chống khung cửa một tay chống đầu gối thở hồng hộc như trâu…
Không thể trách ba người động tác chậm, thật sự là do Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa tiến vào mật đạo đã bị phục kích. Vốn định đi đường tắt, ai ngờ trúng kế địch nhân, tiếng đánh nhau ồn ào huyên náo, Công Tôn khẩn cấp sai nha dịch xuống mật đạo hỗ trợ, số lượng địch nhân không nhiều, nhưng thắng ở chỗ dũng mãnh thiện chiến, bất kể thương vong vẫn dây dưa không ngớt, Bạch Ngọc Đường ở phía trước mở đường, Triển Chiêu bảo vệ Công Tôn vượt qua vòng vây.
Vì sự an toàn của Hoàng cung nên rất nhiều mật đạo đã bị phong kín, cửa con đường duy nhất dẫn tới Hoàng cung cũng được trọng binh canh gác, chỉ một vài người mới được phép đi qua, Khai Phong Phủ vừa vặn nằm trong phạm vi được cho phép, còn những thành phần a miêu a cẩu khác đều sẽ bị tên bắn thành con nhím.
Mọi người tiến vào phạm vi điện Cần Chính, phát hiện ám vệ, cung nữ, nội thị ngay cả Phúc Tuyền đều đồng loại bị ngất xỉu. Bề ngoài không ai có thương tích gì, dường như là bị đánh lén trở tay không kịp. “Đây là mê dược ‘nhập mộng’ Phúc Thiện đại sư chế ra, ai ngửi được mùi hương này sẽ rơi vào ác mộng.”
Phúc Thiện từng là Dược sư chế dược cho kẻ chủ mưu sau màn, trước khi chết đã đưa mọi phương thuốc mình chế ra cho Công Tôn, Công Tôn chiếu theo mỗi dạng độc dược chế ra giải dược, vì đề phòng những tình huống đột xuất. Công Tôn lấy ra mấy lọ ‘hương lộ’ xấu xí vô cùng, mấy người ngất xỉu đều bị mùi thối xộc mũi mà tỉnh lại, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bị mùi thối dọa chạy mất dạng, ngay cả Công Tôn cũng chịu không nổi co giò chạy theo…
Trở lại chuyện chính.
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đạp cửa điện xông vào, ánh nhìn đầu tiên thấy xâu kẹo hồ lô rơi lăn lóc trên sàn nhà, Triển Chiêu nhón một khối nhỏ cho vào miệng nhấm nháp. Triển Chiêu tuy rằng không kế thừa trù nghệ thần sầu của Ngự trù Lý gia nhưng lại kế thừa hoàn mỹ đầu lưỡi của ngự trù Lý gia, đầu lưỡi Lý gia linh mẫn nhạy bén, cảm nhận hương vị chưa từng sai lầm.
Triển Chiêu khẳng định: “Là kẹo hồ lô của Trần Tam béo.”
Bạch Ngọc Đường lật lật tấu chương trên bàn, phát hiện trên đó có một bản dính nước đường của kẹo hồ lô. Bạch Ngọc Đường hiểu rất rõ Triệu Trăn, đừng thấy tiểu cật hóa này ăn uống tùy tiện mà lầm, nó vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ đối với chuyện triều chính, tuyệt đối không có khả năng vừa phê duyệt tấu chương vừa ăn kẹo hồ lô, càng đừng nói tới chuyện dây nước đường lên tấu chương.
Bạch Ngọc Đường trong lòng khẽ động, cầm bản tấu chương lên xem kỹ lại, phát hiện chỗ lời phê của Triệu Trăn, đoạn cuối viết có vẻ qua loa, dùng từ cũng không thành thục, hơn nữa Triệu Trăn rất ghét đại thần dùng từ hoa mỹ trau chuốt để ca tụng công đức, sao bản thân lại có thể dùng [ phồn thể ]? Có lẽ do thời gian cấp bách Triệu Trăn không kịp viết [ Tang đầu thi* ] nên đoạn cuối chỉ có tám chữ qua loa ẩn giấu. (* tang đầu thi: kiểu thơ lời lẽ ấn giấu vào các chữ đầu tiên mỗi câu thơ, ghép các chữ đầu tiên các câu thơ sẽ thành câu muốn nói.)
Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Sao lại là gã?”
…………………..
Lúc Triệu Trăn tỉnh lại, thái dương đã sớm xuống núi, trong phòng không thắp nến, ánh sáng tối mờ không thấy rõ bài trí trong phòng. Có lẽ căn phòng đã lâu không có người ở nên vẫn có thể ngửi được mùi tro bụi, còn có mùi mốc thoang thoảng. Triệu Trăn cảm thấy đã ngửi được ở đâu đó nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, mỗi khi tới loại thời điểm này, Triệu Trăn đặc biệt hâm mộ trí nhớ siêu tốt của Bạch Ngọc Đường.
Cổ đau đớn khó chịu, Triệu Trăn nhịn không được lên án Lý Bách Vị mạnh mẽ: “Táng tận lương tâm! Thằng cha này xuống tay quá ngoan độc, ta có thù oán gì với gã cơ chứ?!”
“Táng tận lương tâm không dám nhận, mất nước chi cừu, diệt tộc chi oán.” Giọng Lý Bách Vị lạnh tanh vang lên giữa căn phòng tối om.
Trong phòng không một bóng người, thình lình vang lên một câu nói lạnh ngắt, Triệu Trăn cả kinh lông tóc dựng đứng. Lý Bách Vị vẫn ngồi trong góc phòng tối om không chút ánh sáng, quần áo màu lam đậm hòa nhập hoàn toàn vào bóng đêm, những khi bất động không nói tựa như u linh lẩn khuất sau lưng…
“Giật cả mình.” Triệu Trăn vỗ vỗ ngực: “Nói như vậy, ngươi cũng là hậu duệ của Vô Danh tiểu quốc?”
“Không sai.” Lý Bách Vị rõ ràng không có hưng trí, cũng không muốn nói chuyện với Triệu Trăn.
Lý Bách Vị yên tĩnh lại, một lần nữa trở về trạng thái thiếu ngôn quả ngữ, cũng chẳng muốn nói lời khách sáo. Triệu Trăn yên lặng xoa bóp cổ tay, lại thử nói: “Đây là đâu, hình như ta đã từng tới đây? Ngươi nếm mật nằm gai ở thành Biện Kinh, thiên tân vạn khổ, không tiếc bại lộ thân phận Lý Bách Vị mới bắt được ta, chỉ vì muốn cùng ta ngồi không ở đây không định nói gì sao? Hay là hai ta tán gẫu chút đi ~~”
Triệu Trăn vừa mở miệng, Lý Bách Vị lại nổi điên hận không thể dứt khoát làm thịt thằng oắt con này luôn: “Câm miệng, ngồi im đi.”
Triệu Trăn bĩu môi: “Kẹo hồ lô của ta đâu? Cho ta kẹo hồ lô ta sẽ câm miệng!”
Lý Bách Vị cười lạnh một tiếng: “Bị ngươi đánh rơi rồi.”
“Lãng phí đáng xấu hổ!” Triệu Tiểu Trăn phồng miệng tức giận, kỳ thật lại cảm thấy thực may mắn.
Lúc trước Triệu Trăn cố ý chọc giận Lý Bách Vị, vì muốn lưu lại manh mối kẹo hồ lô này. Triển Chiêu đầu lưỡi linh mẫn chỉ cần cắn một miếng liền biết đây là kẹo hồ lô của Trần Tam béo. Triệu Trăn vẫn chưa biết Bạch Ngọc Đường đã nhìn thấu thân phận của Lý Bách Vị, đành phải ra hạ sách này để Triển Chiêu không đến mức không có đầu mối điều tra. Về phần bản tấu chương, Triệu Trăn cố ý dây nước đường lên, thứ nhất là sợ Lý Bách Vị không chịu đả kích mang theo cả manh mối kẹo hồ lô đi, thứ hai là vì muốn lưu lại manh mối trọng yếu nhất — manh mối trọng yếu để tìm được mình!
Hết chương 123
Gã dùng thân phận Trần Tam béo ngủ đông tại thành Biện Kinh mấy tháng trời, đến tột cùng là Lý Bách Vị giả trang thành Trần Tam béo hay là Trần Tam béo giả trang thành Lý Bách Vị? Hết thảy chuyện này có liên quan gì tới Lý Giai Hào? Ngự trù Lý gia đảm đương vai trò gì trong việc này? Từng chuyện từng chuyện bí ẩn tựa như tuyết cầu càng lăn càng lớn, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp kiểm chứng, Công Tôn đã lại mang tới một tin tức tệ hơn nữa — Lưu Phục mất tích.
Lưu Phục là nghĩa tử của Lưu Tuân, Lưu Tuân là hậu duệ của Vô Danh tiểu quốc, có huyết hải thâm cừu với hoàng tộc Triệu Thị. Mấy chục năm trước, Lưu Tuân đã chiêu binh mãi mã, trăm phương nghìn kế muốn hủy diệt giang sơn Đại Tống. Lưu Phục là nghĩa tử Lưu Tuân, không chỉ không giúp Lưu Tuân tạo phản mà ngược lại còn bởi vì một số lý do hoang đường mà lâm trận phản chiến, thật sự khiến người ta không bắt được mạch não.
Cuối cùng, Lưu Tuân đau khổ bị phản bội sợ tội tự sát, Lưu Phục dẫn người đầu hàng Triệu Trăn.
Lưu Phục hành vi quỷ dị, thay đổi thất thường, không chỉ nắm giữ trọng binh mà còn có liên hệ thiên ti vạn lũ với kẻ chủ mưu sau màn. Sự tồn tại của Lưu Phục tựa như ‘gân gà’, Triệu Trăn không tin gã, nhưng lại không thể coi thường gã, ăn thì không ngon như bỏ đi thì tiếc. Triệu Trăn giam lỏng Lưu Phục trong Khai Phong Phủ, phái ám vệ nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động của gã, Lưu Phục cũng tự biết thân biết phận, biết rõ bản thân không được người thích nên cũng an phận thủ thường không ồn không nháo, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, vô cùng trầm lặng.
Nhưng, phúc vô song chí, họa vô đơn chí, cố tình trong lần thi hội mấu chốt này, Lưu Phục lại mất tích.
Theo như ám vệ được phái giám thị Lưu Phục hồi báo, buổi sáng còn thấy Lưu Phục giống như ngày thường ra ngoài ăn sáng, ăn uống no đủ còn đánh quyền ở trong sân viện, đến trưa lại không thấy hắn đi ra nữa, tới gõ cửa không ai lên tiếng, phá cửa xông vào mới phát hiện không thấy Lưu Phục đâu nữa. Bởi vậy, không ai biết Lưu Phục đã dùng phương pháp gì vào thời điểm nào biến mất trong phòng. Lưu Phục người sống lù lù một đống cư nhiên lại vô thanh vô tức biến mất giữa nhân gian?!
Bao đại nhân và Bàng Thống đều đang bị nhốt trong trường thi, trong Khai Phong Phủ chỉ còn một mình Công Tôn có thể làm chủ. Nhận được cấp báo của ám vệ, Công Tôn cũng biết giờ có trở tay cũng không kịp, sự tình trọng đại, lại không thể gióng trống khua chiêng điều tra, Công Tôn vừa phân phó ám vệ tới báo cho Triệu Trăn vừa tự mình đi tìm Triển Chiêu.
Công Tôn vội vã đuổi tới Triển gia, lại phát hiện trong phủ trống trơn, chẳng thấy chủ nhân nào ở nhà. Đang định tìm hạ nhân hỏi chuyện thì thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở về. Triển Chiêu nghĩ nghĩ, gọi nha hoàn Phẩm Dao bên cạnh mẹ mình tới hỏi: “Mọi người đi đâu hết rồi?”
Phẩm Dao từ nhỏ đã đi theo Triển phu nhân, là tổng quản nội viện Triển gia, chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều không giấu được tai mắt nàng, bình thường Triển phu nhân đi đâu cũng đều mang theo Phẩm Dao, nhưng Phẩm Dao đã đến tuổi, hai tháng sau sẽ gả đi làm vợ người ta, lúc này Triển phu nhân đã để nàng ở nhà thêu giá y (áo cưới).
Phẩm Dao thấy Triển Chiêu hỏi gấp gáp, vội vàng chạy đi thu thập tình báo, không bao lâu sau liền thở hồng hộc chạy về: “Mấy vị phu nhân đưa Tôn thiếu gia, Tôn tiểu thư lên chùa dâng hương, còn đại lão gia, nhị lão gia, Bạch lão gia cùng một người ăn mặc kỳ quái tới Thanh Vân Phong ăn đồ chay, đại thiếu gia ra ngoài đàm sinh ý, các huynh trường Ngũ gia đã đến bến tàu nhận hàng.”
Công Tôn lé mắt — tốc độ thu thập tin tức của cô nương này thực thần sầu, chỉ sợ chỉ có Bao đại nhân mới có thể địch lại nổi.
Triển Chiêu trong lòng bất ổn, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường — sẽ không gặp chuyện không may chứ?
Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu trấn an — yên tâm đi, bọn họ đều không phải người tầm thường.
Bây giờ đang là lúc rối ren, lại trùng hợp tất cả mọi người đều không có mặt ở nhà, nếu là ‘trùng hợp’ thì cũng quá là ‘trùng hợp’ đi. Đừng nói Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường hoài nghi mà ngay cả Công Tôn trì độn cũng cảm thấy có điều không ổn. Này rõ ràng là có người đang muốn chơi khăm, kẻ hiềm nghi lớn nhất chính là Lý Bách Vị, cũng không biết Lý Giai Dưỡng có phải đồng lõa hay không… Lý gia đến cùng là thế nào? Là đại bản doanh của phản tặc sao?
Bạch Ngọc Đường hỏi Phẩm Dao: “Lý Bách Vị và Lý Giai Dưỡng đâu?”
Phẩm Dao sớm có chuẩn bị, nhanh chóng báo cáo hành tung của hai thúc chất Lý gia: “Lý tiểu thiếu gia đã lên chùa cùng phu nhân, Lý cữu gia đã ra ngoài từ sớm, nghe lão Lưu đánh xe ngựa nói, Lý cữu gia muốn vào cung diện thánh.” Phẩm Dao nói ra chỗ nghi ngờ của mình: “Lý cữu gia cũng thật kỳ quái, Hoàng thượng ngày nào cũng tới phủ chúng ta, lúc nào muốn gặp mà chẳng được, cần gì phải từ xa chạy tới tận Hoàng cung diện Thánh?”
Đến Phẩm Dao còn phát hiện được vấn đề thì ba người kia tự nhiên cũng minh bạch điểm bất thường.
Nghe nói Lý Bách Vị tiến cung, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường triệt để đứng ngồi không yên, chính sự có nặng có nhẹ, so với việc Lưu Phục mất tích có thể gây ra phiền toái thì sự an toàn của Triệu Trăn vẫn quan trọng hơn. Ngay khi bọn họ đang định phi ra ngoài cửa thì Công Tôn nhanh chóng giữ hai người lại: “Khoan đã, dùng mật đạo đi cho nhanh!”
……………………..
Triệu Trăn dù có thông minh tới mấy cũng không thể biết trước tương lai, bé đối với chuyện phát sinh ở ngoài cung đều không chút nào để ý càng không chút phòng bị.
Không bao lâu sau, Lý Bách Vị đi theo Phúc Tuyền tiến vào trong điện, động tác chuẩn mực hành lễ với Triệu Trăn.
“Thảo dân tham kiến Hoàng thượng.”
Triệu Trăn đang vùi đầu phê duyệt tấu chương, bận tới mức không cả ngẩng đầu lên, nói: “Bình thân, nơi này không có ngoại nhân, ngươi không cần đa lễ.” Lại nói với Phúc Tuyền: “Ban tọa, dâng trà.” Phúc Tuyền lên tiếng, thức thời lui ra, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Lý Bách Vị nghe lời đứng dậy, đợi Phúc Tuyền ra ngoài rồi mới chậm rãi nói: “Thảo dân rất bội phục Hoàng thượng, từ xưa tới nay, có rất nhiều Hoàng đế được xưng biết chiêu hiền đãi sĩ, nhưng chân chính làm được lại rất ít mà bình dị gần gũi như Hoàng thượng càng hiếm như lông phượng sừng lân. Tuổi còn nhỏ đã giữ địa vị cao, lại không cao ngạo, co được dãn được, chỉ riêng điểm này, thảo dân đã rất bội phục người.”
Triệu Trăn sửng sốt một chút, sâu sắc cảm thấy ngữ khí Lý Bách Vị không đúng, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên tay Lý Bách Vị cầm một xâu kẹo hồ lô, mỉm cười với Triệu Trăn, nụ cười kia vô cùng quỷ dị không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Triệu Trăn tâm sinh cảnh giác, tay cầm bút lông hơi trắng bệch, bởi vì dùng lực quá mạnh mà chấm một nốt to đùng trên giấy, Triệu Trăn nhìn nốt chấm tròn, sắc mặt như thường nói: “Ngươi có ý gì?”
“Đây là kẹo hồ lô của Trần Tam béo mà Hoàng thượng thích ăn nhất.” Lý Bách Vị thản nhiên nói: “Ta nghe nói muốn lừa gạt một đứa trẻ, có đôi khi phải dùng tới thuốc mê, thảo dân lần đầu lừa gạt hài tử, không có kinh nghiệm gì, suy nghĩ trước sau quyết định tham khảo phương pháp này một chút.”
Triệu Trăn không bị gã quấy nhiễu, đề bút chấm chấm mực tiếp tục phê duyệt tấu chương, vừa viết vừa nói: “Ngươi muốn gạt trẫm? chỉ dùng thuốc mê?”
Lý Bách Vị lắc đầu: “Hoàng thượng bách độc bất xâm, thuốc mê làm gì có hiệu quả, xâu kẹo hồ lô này là quà gặp mặt.”
“Ta không rõ ý ngươi.” Từ Trần Tam béo cho tới Lý Bách Vị, tựa như cự ly giữa một chiếc màn thầu và một chiếc bánh quẩy. Triệu Trăn không có bản lĩnh gặp qua là nhớ như Bạch Ngọc Đường, nhìn kẹo hồ lô chỉ có thể liên tưởng tới Trần Tam béo, tự nhiên nghe không hiểu ám chỉ của Lý Bách Vị. So với việc nói nghe không hiểu chi bằng nói Triệu Trăn căn bản không hề nghĩ tới phương diện kia…
Lý Bách Vị rốt cuộc không lòng vòng nữa: “Hẳn Hoàng thượng không nhận ra, nhưng thảo dân chính là Trần Tam béo.”
Triệu Trăn mở to hai mắt: “Ai yo! Ngươi dùng thần dược gì mà có thể giảm béo được nhanh thế?! Thực sự công hiệu thần kì! Không bằng chúng ta kết phường mở cửa hàng bán thuốc giảm béo đi, ta 7 ngươi 3, đảm bảo vàng bạc ngân phiếu đếm mỏi tay!” Không nhìn quảng cáo chỉ xem dược hiệu, ở thế kỷ 21, thuốc giảm béo nào cũng bán đắt như tôm tươi!
Lý Bách Vị gương mặt vốn bình tĩnh, trong nháy mắt trở nên tê dại.
Tuy rằng lần đầu tiên Lý Bách Vị nghe nói tới từ ‘thuốc giảm béo’ nhưng cũng không trở ngại hắn minh bạch tác dụng của loại dược này, nghĩ tới bản thân giả trang thành tạo hình Trần Tam béo, Lý Bách Vị nhẫn a nhẫn, cố gắng trấn định nói: “So với việc nhỏ nhặt đó, chẳng lẽ Hoàng thượng không quan tâm tới việc trọng yếu hơn sao, tỷ như…” tỷ như mục đích của ta, tỷ như sự an toàn của ngươi, tỷ như Phúc Tuyền vì sao có đi không về, tỷ như ám vệ vì sao không tiến tới cứu giá gì gì đó…
Triệu Trăn thiện giải nhân ý nói: “Đích xác còn chuyện trọng yếu hơn.”
Triệu Trăn đặt ngự bút xuống, mặt bánh bao nghiêm túc nói: “Mau đưa kẹo hồ lô cho ta, ta đã thèm suốt buổi sáng rồi.”
Lý Bách Vị: “…..”
Sớm nghe nói Hoàng thượng tham ăn như mạng, hôm nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền.
Lý Bách Vị đi lên phía trước, đưa kẹo hồ lô cho Triệu Trăn, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một cánh tay, Triệu Trăn lại không lộ ra một tia kháng cự hay e ngại, tùy tiện tiếp nhận xâu kẹo: “A ô..” cắn một ngụm lớn, mặt bánh bao lộ ra một nụ cười mãn nguyện: “Chính là mùi vị này! Tam béo à, trước khi ngươi chết nhất định phải truyền lại tay nghề làm kẹo hồ lô! Đây là di sản văn hóa phi vật thể của Đại Tống a!”
Là một người chiến thắng đã chiếm thế thượng phong, Lý Bách Vị vốn định kéo dài thời gian, hưởng thụ một chút khoái cảm ‘mèo vờn chuột’ nhưng hiện tại, Lý Bách Vị bỗng nhiên cảm thấy mình mới là con chuột đáng thương bị con mèo con kia đùa bỡn, loại cảm giác nghẹn khuất không ói không nhổ được này, thật không hiểu tới từ đâu?
Triệu Trăn hớn ha hớn hở ăn xâu kẹo, mỉm cười với tên gai mắt Lý Bách Vị: “Ngươi còn việc gì nữa không?”
Ngụ ý: Không có việc gì liền cút, đừng quấy rầy trẫm ăn kẹo hồ lô.
Lý Bách Vị cảm thấy ngực tràn ngập phiền muộn, hít sâu hai cái mới dùng thanh âm lạnh lùng nói: “Thỉnh Hoàng thượng rời bước.”
Triệu Trăn suy xét tới giá trị vũ lực giữa hai người, cảm giác mình không có phần thắng, vì thế nhu thuận đứng lên, không hề có bất cứ sự chống cự nào, chỉ là ngửa đầu thương lượng với Lý Bách Vị: “Ngươi muốn đánh ngất ta hả, vậy đánh đi, Trẫm đại nhân đại lượng không so đo với ngươi, nhưng mà đánh người không được đánh mặt nha! Còn nữa, đừng quên kẹo hồ lô của trẫm, khi trẫm tỉnh lại còn muốn ăn nữa.”
Lý Bách Vị thật sự muốn đánh chết thằng nhóc này ngay lập tức, chưa từng thấy con tin nào kiêu ngạo như nó!
Lý Bách Vị bản mặt quan tài một chưởng đánh mạnh vào sau gáy Triệu Trăn, Triệu Tiểu Trăn mềm nhũn ngã lăn xuống, xâu kẹo hồ lô lăn lông lốc trên sàn nhà. Lý Bách Vị kìm nén nội tâm chán ghét Triệu Trăn, cố ý không mang theo xâu kẹo hồ lô của bé, khiêng Triệu Trăn lên vai chuồn mất.
Lý Bách Vị mới đi không bao lâu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau đạp cửa xông vào, phía sau là Công Tôn mặt mũi đỏ bừng một đường chạy chậm theo sau. Đối với một văn nhược thư sinh tay trói gà không chặt, một đường chạy thục mạng hiển nhiên đã vượt quá giới hạn thừa nhận của Công Tôn, Công Tôn tiên sinh tiên phong đạo cốt cũng bất chấp hình tượng hàng ngày, một tay chống khung cửa một tay chống đầu gối thở hồng hộc như trâu…
Không thể trách ba người động tác chậm, thật sự là do Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa tiến vào mật đạo đã bị phục kích. Vốn định đi đường tắt, ai ngờ trúng kế địch nhân, tiếng đánh nhau ồn ào huyên náo, Công Tôn khẩn cấp sai nha dịch xuống mật đạo hỗ trợ, số lượng địch nhân không nhiều, nhưng thắng ở chỗ dũng mãnh thiện chiến, bất kể thương vong vẫn dây dưa không ngớt, Bạch Ngọc Đường ở phía trước mở đường, Triển Chiêu bảo vệ Công Tôn vượt qua vòng vây.
Vì sự an toàn của Hoàng cung nên rất nhiều mật đạo đã bị phong kín, cửa con đường duy nhất dẫn tới Hoàng cung cũng được trọng binh canh gác, chỉ một vài người mới được phép đi qua, Khai Phong Phủ vừa vặn nằm trong phạm vi được cho phép, còn những thành phần a miêu a cẩu khác đều sẽ bị tên bắn thành con nhím.
Mọi người tiến vào phạm vi điện Cần Chính, phát hiện ám vệ, cung nữ, nội thị ngay cả Phúc Tuyền đều đồng loại bị ngất xỉu. Bề ngoài không ai có thương tích gì, dường như là bị đánh lén trở tay không kịp. “Đây là mê dược ‘nhập mộng’ Phúc Thiện đại sư chế ra, ai ngửi được mùi hương này sẽ rơi vào ác mộng.”
Phúc Thiện từng là Dược sư chế dược cho kẻ chủ mưu sau màn, trước khi chết đã đưa mọi phương thuốc mình chế ra cho Công Tôn, Công Tôn chiếu theo mỗi dạng độc dược chế ra giải dược, vì đề phòng những tình huống đột xuất. Công Tôn lấy ra mấy lọ ‘hương lộ’ xấu xí vô cùng, mấy người ngất xỉu đều bị mùi thối xộc mũi mà tỉnh lại, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bị mùi thối dọa chạy mất dạng, ngay cả Công Tôn cũng chịu không nổi co giò chạy theo…
Trở lại chuyện chính.
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đạp cửa điện xông vào, ánh nhìn đầu tiên thấy xâu kẹo hồ lô rơi lăn lóc trên sàn nhà, Triển Chiêu nhón một khối nhỏ cho vào miệng nhấm nháp. Triển Chiêu tuy rằng không kế thừa trù nghệ thần sầu của Ngự trù Lý gia nhưng lại kế thừa hoàn mỹ đầu lưỡi của ngự trù Lý gia, đầu lưỡi Lý gia linh mẫn nhạy bén, cảm nhận hương vị chưa từng sai lầm.
Triển Chiêu khẳng định: “Là kẹo hồ lô của Trần Tam béo.”
Bạch Ngọc Đường lật lật tấu chương trên bàn, phát hiện trên đó có một bản dính nước đường của kẹo hồ lô. Bạch Ngọc Đường hiểu rất rõ Triệu Trăn, đừng thấy tiểu cật hóa này ăn uống tùy tiện mà lầm, nó vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ đối với chuyện triều chính, tuyệt đối không có khả năng vừa phê duyệt tấu chương vừa ăn kẹo hồ lô, càng đừng nói tới chuyện dây nước đường lên tấu chương.
Bạch Ngọc Đường trong lòng khẽ động, cầm bản tấu chương lên xem kỹ lại, phát hiện chỗ lời phê của Triệu Trăn, đoạn cuối viết có vẻ qua loa, dùng từ cũng không thành thục, hơn nữa Triệu Trăn rất ghét đại thần dùng từ hoa mỹ trau chuốt để ca tụng công đức, sao bản thân lại có thể dùng [ phồn thể ]? Có lẽ do thời gian cấp bách Triệu Trăn không kịp viết [ Tang đầu thi* ] nên đoạn cuối chỉ có tám chữ qua loa ẩn giấu. (* tang đầu thi: kiểu thơ lời lẽ ấn giấu vào các chữ đầu tiên mỗi câu thơ, ghép các chữ đầu tiên các câu thơ sẽ thành câu muốn nói.)
Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Sao lại là gã?”
…………………..
Lúc Triệu Trăn tỉnh lại, thái dương đã sớm xuống núi, trong phòng không thắp nến, ánh sáng tối mờ không thấy rõ bài trí trong phòng. Có lẽ căn phòng đã lâu không có người ở nên vẫn có thể ngửi được mùi tro bụi, còn có mùi mốc thoang thoảng. Triệu Trăn cảm thấy đã ngửi được ở đâu đó nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, mỗi khi tới loại thời điểm này, Triệu Trăn đặc biệt hâm mộ trí nhớ siêu tốt của Bạch Ngọc Đường.
Cổ đau đớn khó chịu, Triệu Trăn nhịn không được lên án Lý Bách Vị mạnh mẽ: “Táng tận lương tâm! Thằng cha này xuống tay quá ngoan độc, ta có thù oán gì với gã cơ chứ?!”
“Táng tận lương tâm không dám nhận, mất nước chi cừu, diệt tộc chi oán.” Giọng Lý Bách Vị lạnh tanh vang lên giữa căn phòng tối om.
Trong phòng không một bóng người, thình lình vang lên một câu nói lạnh ngắt, Triệu Trăn cả kinh lông tóc dựng đứng. Lý Bách Vị vẫn ngồi trong góc phòng tối om không chút ánh sáng, quần áo màu lam đậm hòa nhập hoàn toàn vào bóng đêm, những khi bất động không nói tựa như u linh lẩn khuất sau lưng…
“Giật cả mình.” Triệu Trăn vỗ vỗ ngực: “Nói như vậy, ngươi cũng là hậu duệ của Vô Danh tiểu quốc?”
“Không sai.” Lý Bách Vị rõ ràng không có hưng trí, cũng không muốn nói chuyện với Triệu Trăn.
Lý Bách Vị yên tĩnh lại, một lần nữa trở về trạng thái thiếu ngôn quả ngữ, cũng chẳng muốn nói lời khách sáo. Triệu Trăn yên lặng xoa bóp cổ tay, lại thử nói: “Đây là đâu, hình như ta đã từng tới đây? Ngươi nếm mật nằm gai ở thành Biện Kinh, thiên tân vạn khổ, không tiếc bại lộ thân phận Lý Bách Vị mới bắt được ta, chỉ vì muốn cùng ta ngồi không ở đây không định nói gì sao? Hay là hai ta tán gẫu chút đi ~~”
Triệu Trăn vừa mở miệng, Lý Bách Vị lại nổi điên hận không thể dứt khoát làm thịt thằng oắt con này luôn: “Câm miệng, ngồi im đi.”
Triệu Trăn bĩu môi: “Kẹo hồ lô của ta đâu? Cho ta kẹo hồ lô ta sẽ câm miệng!”
Lý Bách Vị cười lạnh một tiếng: “Bị ngươi đánh rơi rồi.”
“Lãng phí đáng xấu hổ!” Triệu Tiểu Trăn phồng miệng tức giận, kỳ thật lại cảm thấy thực may mắn.
Lúc trước Triệu Trăn cố ý chọc giận Lý Bách Vị, vì muốn lưu lại manh mối kẹo hồ lô này. Triển Chiêu đầu lưỡi linh mẫn chỉ cần cắn một miếng liền biết đây là kẹo hồ lô của Trần Tam béo. Triệu Trăn vẫn chưa biết Bạch Ngọc Đường đã nhìn thấu thân phận của Lý Bách Vị, đành phải ra hạ sách này để Triển Chiêu không đến mức không có đầu mối điều tra. Về phần bản tấu chương, Triệu Trăn cố ý dây nước đường lên, thứ nhất là sợ Lý Bách Vị không chịu đả kích mang theo cả manh mối kẹo hồ lô đi, thứ hai là vì muốn lưu lại manh mối trọng yếu nhất — manh mối trọng yếu để tìm được mình!
Hết chương 123
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook