[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
-
Quyển 7 - Chương 116
Sau khi phụng mệnh điều tra chuyện Tiểu Hồng, Bàng Cát đã nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động của nàng. Bàng Cát vốn định hiến ân cần nhằm lập công gì đó trước mặt Triệu Trăn, không ngờ lần này lại chọc đúng tổ ong vò vẽ, hối tiếc cũng không kịp, thầm nghĩ giả ngây giả dại lừa dối qua cửa…
Bàng Cát muốn giả ngu, Triệu Trăn lại không ngốc, có sẵn manh mối đưa tới cửa, nào có đạo lý ném ra ngoài?
Tiểu Hồng làm việc cẩn thận lại giỏi ẩn nhẫn, vẫn luôn dùng vẻ ngoài vô hại ngụy trang bản thân, người trong Khai Phong Phủ không đủ kinh nghiệm đối phó nữ nhân, suýt nữa bị nàng lừa dối qua ải. Nếu không phải cơ duyên trùng hợp, Triệu Trăn ném phiền toái này cho Bàng Cát, thì đến tận bây giờ mọi người vẫn không biết bộ mặt thật của Tiểu Hồng.
Nữ nhân thời cổ đại có địa vị thấp, muốn làm nên chuyện khó tránh khỏi bó chân bó tay, người nào thông minh một chút, sẽ không cam tâm tình nguyện làm một nữ nhân bình thường chỉ biết lợi dụng ưu thế nữ nhân, dùng nước mắt cùng bề ngoài nhu nhược cầu xin nam nhân che chở. Một số nữ nhân ngạo mạn coi nam nhân thương hương tiếc ngọc là ngu ngốc, xem nhẹ sức chiến đấu của nữ nhân, bị lợi dụng, bị lừa gạt, bị xem như con rối mà đùa nghịch cũng không biết.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều nam nhân thông minh [không dính cái này], mà nữ nhân thông minh cũng tuyệt đối không đi trêu chọc loại nam nhân này.
Tiểu Hồng chỉ là nữ nhân sinh trưởng trong thời cổ đại, trong thời đại tin tức bế tắc, còn có thể vô sự tự thông nghĩ tới việc lợi dụng dư luận tạo thanh thế, thật sự rất khó lường. Tiểu Hồng từ đầu tới cuối không lộ ra một chút sơ hở, bình thường làm người kín đáo, thản nhiên đối mặt với mọi thử thách thăm dò của mọi người, không tham công, không liều lĩnh, trong vấn đề nhân thân thắng không kiêu bại không nản, nhẫn nại nín nhịn, biết co dãn có thể tiến có thể lùi, vì đạt được mục đích có thể dùng tới bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào…
(= ̄w ̄=) Tựa như nữ đặc vụ mai phục trà trộn trong hàng ngũ kẻ thù như trên phim truyền hình, nhân sinh huyễn khốc không cần phải nói!
Khiến người ta có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra đó là, Tiểu Hồng là một nữ đặc vụ cao cấp, hao hết sức lực thiên tân vạn khổ trà trộn vào Khai Phong Phủ, một không tìm hiểu tình báo, hai không truyền đạt tin tức, ba không âm mưu phá hoại, cư nhiên toàn tâm toàn ý ở trong hậu viện Khai Phong Phủ làm một tiểu nha hoàn?
Mỗi ngày đi sớm về muộn sinh hoạt vô cùng quy luật, quét rác, rửa bát, giặt đồ, quét dọn phòng ở, hiền lành tới khó hiểu…
Ngay cả bức [ mật thư ] Bàng Cát phát hiện cũng không hề nhắc tới bất cứ nội dung cơ mật nào, thật sự khiến người ta không hiểu ra sao.
Cục diện dần mất đi khống chế, phát triển theo một hướng không thể biết trước, Triệu Trăn không còn cảm giác an toàn, so với bị động chờ người khác tới bảo hộ, Triệu Trăn càng tin tưởng năng lực của mình hơn. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đối mặt với địch nhân hoàn toàn xa lạ, Triệu Trăn tỏ vẻ — thần phiền!
Nhưng có câu nói: phúc vô song chí họa vô đơn chí, Triệu Trăn chính trực dùng người tinh tế, Bàng Cát lại trong thời khắc mấu chốt lơ là cắt mắt xích.
Triệu Trăn sai lão ta mau chóng điều tra rõ ràng thân phận của Tiểu Hồng, lão Bàng Cát láu cá không hiểu phát hiện được bí mật gì, cư nhiên chơi trò rút củi dưới đáy nồi, một khóc hai nháo ba thắt cổ, khóc gào bản thân tài sơ học thiển muốn từ quan, tuyên bố này rõ là chơi xấu mà!
Triệu Tiểu Trăn tức giận — Bàng Lão Cát không biết xấu hổ, một bó tuổi còn bán manh không cảm thấy xấu hổ sao?!
Thật ra, trong triều cũng có vài vị lão thần tính cách cổ hủ lạc hậu, thường xuyên đứng giữa đại điện chơi trò khóc nháo muốn từ quan, nguyên nhân chủ yếu là do phương châm trị quốc của Triệu Trăn quá mức [kích thích], nhóm lão đại thần nhao nhao tỏ vẻ — Chưa nghe bao giờ! Sắp phát điên rồi!
Với những chuyện phi thường sẽ áp dụng những thủ đoạn phi thường, vì khuyên can Triệu Tiểu Trăn [Tư duy như con ngựa thoát cương lồng lộn như điên không cản nổi] tỉnh ngộ, nhóm tam triều nguyên lão không thể không lôi ra đòn sát thủ đã dùng suốt hai triều hoàng đế trước — dùng [từ quan] bức bách Triệu Trăn thỏa hiệp!
Ps: Triệu Tiểu Trăn nhiều lần nhấn mạnh — kia tuyệt đối không phải bức bách, rõ ràng là đang trần trụi làm nũng!
Những lão đại thần khác thôi khỏi nói, nhưng còn Bàng Cát là ai?! Là một lão hồ ly trà trộn trong triều đình vài chục năm, bất tài vô đức còn có thể sống nhởn nhơ vô tư, sừng sững không ngã, càng bò càng cao, chưa thu được vốn gốc không chịu về, không phải Bàng Cát, thái dộ cường ngạnh không giống tính cách Bàng Cát, nịnh nọt mới là bản chất của lão ta! Đến tột cùng là có chuyện gì mà có thể khiến lão ta thay đổi triệt để, không tiếc dùng [từ quan] để trốn tránh thế này?
Đối với Bàng Cát mà nói, điều duy nhất còn quan trọng hơn quyền thế chắc là tính mạng ông ta đi.
Bàng Cát tuy rằng có không ít tật xấu, tỷ như ham lợi nhỏ, không lợi không dậy sớm, nhát gan sợ chết, mềm nắn rắn buông tá lả đủ khuyết điểm, nhưng chung quy làm quan nhiều năm biết cách luồn cúi, lại không ngờ bị một tiểu cô nương dọa mất mật. Bàng Cát nói [sự tình liên quan tới tiên hoàng] Triệu Trăn không hề nghĩ ngợi liền tin, cũng chỉ có chuyện tối kị liên quan tới Hoàng gia mới có thể dọa sợ Bàng Cát tư lợi, lão thà tình nguyện từ quan cũng không muốn chết.
Triệu Tiểu Trăn đỡ trán — Cái lão lưu manh tiên hoàng kia, chết rồi còn bày ra lắm cục diện rối rắm, giờ thêm một cái cũng chả có gì lạ!
(╬ ̄ 皿  ̄) Ngẫm lại tâm liền đau, có đôi khi thật muốn đào mộ ổng dậy đánh cho một trận! [Vung roi đánh]
Triệu Trăn và Bàng Cát một trước một sau đi vào thư phòng. Triệu Trăn phất phất tay, đuổi toàn bộ nội thị ra ngoài, chỉ để lại hai nữ ám vệ hỗ trợ làm việc vặt. Ngã một lần nhớ đời, lần trước bị chuyện lộ đề giáo huấn đủ sâu, đệ nhất tùy tiện Triệu Tiểu Trăn bị bắt học cẩn thận, ngày nào còn chưa bắt được phản đồ trong thư phòng, thì ngày đó bé không được tin bất cứ kẻ nào nữa, cho dù như vậy có chút hao tổn nhưng Triệu Trăn không chút nóng nảy.
Bàng Cát thần thần bí bí nói, thư được đưa tới tay một người không tưởng tượng được.
Triệu Trăn tuy rằng rất muốn biết cái [người không tưởng tượng được] kia là ai nhưng cũng không muốn bị Bàng Cát dắt mũi, nhìn ra Bàng Cát lấm la lấm lét, hai mắt đảo loạn tựa hồ có tính toán khác. Triệu Trăn quyết định tạm thời không thèm trả lời ông ta. So với hình phạt thể xác thô bạo, Triệu Trăn càng thích chà đạp tinh thần đối thủ hơn, để Bàng Cát thư thư phục phục ngồi trên ghế, không đánh không mắng, không cho châm trà, cũng không nói chuyện với lão, kệ lão khô cằn ngồi một chỗ đi.
Không qua bao lâu, Bàng Cát ngồi không nổi nữa, trên trán dần toát mồ hôi lạnh, ánh mắt nhịn không được trộm liếc Triệu Trăn, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Triệu Trăn vẫn không phản ứng với lão, co một chân lên ghế, rung rung đùi, miệng hừ hừ một điệu nhạc kỳ quái, gót chân giẫm giẫm theo nhịp, Triệu Trăn câu được câu không đọc tấu chương, thi thoảng nhấp một ngụm trà, bộ dạng phi thường nhàn nhã, rất muốn ăn đòn.
Dù sao Đại Tống nhất thời cũng không thể mất nước, trẫm có thời gian là phải hưởng thụ sinh hoạt.
Bàng Cát đến cùng vẫn đứng ngồi không yên, người cổ đại không có quan niệm bình đẳng như thời hiện đại, chỉ có học thành văn, võ nghệ hàng cùng gia đình đế vương. Sở dĩ mọi người chen nhau vỡ đầu cũng muốn làm quan chính là vì quan lớn một cấp đè chết người. Huống chi Triệu Trăn là hoàng đế, là vị quan lớn nhất thiên hạ.
Hiện tại, Bàng Cát có muốn nói, nhưng Triệu Trăn có vẻ không muốn nghe, Bàng Cát ngồi phía dưới lo lắng suông, qua thật lâu sau mới nghe thấy Triệu Trăn đặt tách trà xuống, tùy tay ném tấu chương vừa đọc xong trong tay lên đống tấu chương lung lay sắp đổ chất cao như núi bên cạnh. Triệu Trăn duỗi eo đứng lên nói với Bàng Cát: “Cùng Bình Dương hầu nói chuyện thực khoái trá, đáng tiếc hôm nay sắc trời đã muộn, Bình Dương hầu mời trở về đi, sau giờ ngọ ngày mai lại tiếp tục hàn huyên.”
Hàn huyên cái con khỉ!
Bàng Cát ngồi không vững thiếu chút nữa ngã dập mông xuống đất: “Hoàng thượng dừng bước a…”
Triệu Tiểu Trăn nghi hoặc nói: “Ái khanh còn có việc?”
Bàng Cát dùng lực gật đầu: “Thần có chuyện! Thần có chuyện rất trọng yếu!” lão thần sắp bị chơi hỏng rồi!
Triệu Tiểu Trăn nghiêng nghiêng đầu: “Ái khanh cứ nói đừng ngại.”
Bàng Cát: “……”
Có những người trong lòng có mưu mô, nên cảm thấy tất cả mọi người cũng đều có mưu mô, chuyện hại người lợi ta tất phải làm, chuyện tổn người bất lợi cũng muốn làm, thật sự giống như không tính kế người khác không sống nổi. Thực bất hạnh, Bàng Cát chính là kiểu người như thế. Triệu Trăn càng không phản ứng lão, lão càng suy nghĩ nhiều, Triệu Trăn chỉ thuận miệng đáp một câu, Bàng Cát lập tức não bổ ra một thuyết âm mưu trọn vẹn — Hoàng thượng chẳng lẽ muốn lôi mình ra làm người chịu tội thay?
Một khi suy nghĩ này đã được sinh ra, kịch trường trong đầu Bàng Cát càng ngày càng diễn biến như điên.
Hoàng thượng sai ta điều tra mật thư của Tiểu Hồng, chỉ cần Hoàng thượng cắn chết không nhận, chuyện ta điều tra Tiểu Hồng sẽ thành hành vi cá nhân, một chút liên quan tới Hoàng thượng cũng không có; sau đó ta [một mình] điều tra Tiểu Hồng, không cẩn thận phát hiện chuyện kia, một chút cũng không liên quan tới Hoàng thượng; cuối cùng ta bởi vì phát hiện chuyện kia bị diệt khẩu, đương nhiên một chút cũng không liên quan tới Hoàng thượng! bởi vì từ đầu tới cuối Hoàng thượng chưa từng tham dự vào!
Ông trời ơi, chẳng phải lão phu chết chắc rồi sao?! Không tiếng động khi dễ người khác quá thể!
Nếu Triệu Trăn có thể nghe được tiếng lòng của Bàng Cát, khẳng định sẽ đỡ trán thở dài — suy nghĩ nhiều là bệnh, ngươi phải trị!
Đáng tiếc, Triệu Tiểu Trăn còn chưa tiến hóa ra kỹ năng [đọc suy nghĩ] cho nên chỉ có thể nhìn Bàng Cát âm tình bất định mặt béo thở dài, lúc đen lúc trắng lúc hồng lúc xanh đổi màu vô cùng thú vị: “Khanh đang nghĩ cái gì thế?” Triệu Trăn thở dài, vốn định vỗ vỗ bả vai Bàng Cát, nhưng bởi vì chiều cao thấp lùn chỉ có thể vỗ được cái bụng mỡ của Bàng Cát.
Triệu Tiểu Trăn nói lời thấm thía: “Bàng ái khanh, về sau lúc ngươi mưu tính chuyện gì, nhất định phải khống chế sắc mặt thay đổi. Không phải ai cũng có ưu thế da đen tự nhiên như Bao đại nhân, vô luận sắc mặt có thay đổi thế nào cũng đều là đen đen đen, những người khác chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của mỗi cá nhân.”
Phun hỏng Bao đại nhân, Triệu Trăn tâm tình tốt hơn một chút.
“Thôi, lãng phí thời gian cả buổi chiều với ngươi, ngay cả tấu chương không chút thú vị cũng đã xem xong, trẫm còn có chuyện khác.” Triệu Trăn nhún nhún vai: “Khanh muốn nói thì nói, không muốn thì thôi, chuyện Tiểu Hồng không cần khanh quản nữa, từ quan cũng không cần, dù sao khanh cũng không thật tâm.”
Triệu Trăn khoát tay với Bàng Cát, bước đi thoải mái ra tới cửa. Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Triệu Trăn đã cơ bản nhìn thấu tính cách Bàng Cát, vào những lúc như thế này, Triệu Trăn càng biểu hiện vẻ mặt ôn hòa, Bàng Cát càng không yên tâm, không yên tâm sẽ nhất định chủ động dò xét.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, Bàng Cát lập tức không nhịn được: “Hoàng thượng có biết mật thư được gửi cho ai không?”
Triệu Trăn đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt — tai vách mạch rừng.”
Bàng Cát cả kinh run lên: “Không phải ngay chuyện đó Hoàng thượng cũng biết rồi chứ?”
Triệu Trăn nghiêng đầu cười: “Ta không biết a.” Đến cùng là chuyện gì, nói chuyện ấp a ấp úng tò mò chết trẫm!
Bàng Cát càng ngày càng kinh nghi bất định, Hoàng thượng vẫn luôn giả bộ, lần này là nói thật? hay nói dối?
Thời khắc mấu chốt, khuyết điểm tính cách của Bàng Cát lại một lần nữa gây cản trở. [Việc nhỏ khôn khéo, đại sự hồ đồ, chỉ biết so đo chút lợi nhỏ, vĩnh viễn không thành đại sự] đây là đánh giá của Bàng Thống với Bàng Cát. Tuy rằng Bàng tướng quân không thích nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn người tuyệt đối sâu sắc. Hoặc là nói đó là trực giác dã thú thần bí, dựa vào mùi là có thể phân biệt được bạn-thù…
Tóm lại, Bàng Cát đang dao động!
Chuyện kia là một nét bút hỏng lớn nhất trong đời Tiên đế, là cấm kỵ trong toàn triều, là vết sẹo ai cũng không được vạch trần! Bàng Cát không có can đảm đối đầu với cả triều văn võ, với tiên đế, với vong hồn đã chết, cho nên Bàng Cát sợ, thà rằng đắc tội Triệu Trăn cũng không muốn đi ngủ với giun!
Nhưng nếu Hoàng thượng biết, vậy thì chuyện này không cần phải kiêng dè nữa phải không?
Bàng Cát hối tiếc không kịp: sớm biết vậy, ngay từ đầu đã thành thật nói thẳng, cũng không phải đắc tội Hoàng thượng như vậy. Chỉ hy vọng mất bò mới lo làm chuồng thời gian còn chưa quá muộn, hi vọng có thể vãn hồi một chút ấn tượng, khiến Hoàng thượng không cảm thấy phiền chán chính mình… chắc vẫn có lúc Đông Sơn tái khởi!
Bàng Cát lén lút nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: “Theo lão thần thấy, Bát Hiền vương vẫn đáng tin cậy nhất, sự tình hẳn không đến nỗi không xong. Lúc trước khi tiên đế đăng cơ may mà có Bát Hiền vương cường lực tương trợ, hơn nữa Bát Hiền vương toàn tâm toàn ý đối với vương phi, lúc trước vì không muốn có tam cung lục viện bảy hai phi tần mới chủ động buông bỏ ngôi vị hoàng đế.” Bàng Cát an ủi Triệu Trăn.
“Ừ…” Triệu Trăn theo bản năng giả bộ, bình tĩnh gật đầu, mặt bánh bao nghiêm túc, ánh mắt thâm thúy.
Σ(°△°|||)︴Bát Hiền vương? Cư nhiên là Bát Hiền vương?
Triệu Tiểu Trăn lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm đã luyện thành một thân lâm nguy không sợ, gặp biến không hãi, kỹ xảo biểu diễn cấp bậc ảnh đế, mới có thể miễn cưỡng duy trì biểu tình trên mặt, không khiến Bàng Cát nhận ra được cảm xúc cổ quái của mình. Cho dù Triệu Trăn đã làm sẵn chuẩn bị tâm lý cũng không nghĩ tới chuyện này lại có liên quan tới Bát Hiền vương.
Từ thâm tâm Triệu Trăn rất kính nể học thức cùng khí độ của Bát Hiền vương, Bát Hiền vương là kiểu người cùng thế sự vô tranh, nếu không phải sinh ra trong dòng dõi Hoàng gia, ông ấy đã sớm buông bỏ mọi thứ đi vân du thiên hạ, thà làm phú ông nhàn tản còn hơn ngồi ghế rồng, ngôi vị hoàng đế đối với ông ấy hoàn toàn không có lực hấp dẫn. Nhưng trừ bỏ ngôi vị hoàng đế, Bát Hiền vương cái gì cũng có, quyền thế tiền tài danh vọng tình yêu cái gì cũng không thiếu, hơn nữa chính bản thân Triệu Trăn cũng vô cùng kính trọng ông, địa vị của Bát Hiền vương so với Thái Thượng Hoàng còn cao hơn rất nhiều.
Vì sao Bàng Cát không nhắc tới người khác mà cố tình lại nhắc tới Bát Hiền vương?
Bàng Cát có tâm châm ngòi ly gián hay là vô tình bị sập bẫy người khác?
Hơn nữa Bát Hiền vương và tiên đế có quan hệ gì, vì sao Bàng Cát tra được Bát Hiền vương mà lại nói [sự tình liên quan tới tiên đế]?
Bí ẩn càng ngày càng nhiều, cho dù trong lòng Triệu Trăn đang dậy sóng cả nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc.
Bàng Cát thấy sắc mặt Triệu Trăn như thường, rốt cuộc thở phào một cái: “Hoàng thượng không cần phải quá quan tâm chuyện năm đó…lúc ấy ngài vẫn còn chưa được sinh ra, ai đúng ai sai cũng không liên quan tới ngài. Hơn nữa, chung quy cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, đã là quá khứ thì cứ để nó qua đi. Bát Hiền vương không nói rõ chân tướng cho ngài, khả năng cũng vì muốn tốt cho ngài thôi, ngài cứ làm như không biết gì hết đi.”
Bàng Cát thở dài: “Lão thần cáo lui.”
Bàng Cát nói ra bí mật trong lòng, nhất thời cảm thấy thần thanh thể kiện, một thân thoải mái rời đi. Thấy bộ dạng Bàng Cát như sắp bay lên mây, trong lòng Triệu Tiểu Trăn bỗng cảm thấy tội lỗi mãnh liệt — dạo này tham quan đều đơn thuần như vậy sao? Tội lỗi tội lỗi!
Bàng lão Cát đáng thương, quả nhiên bị chơi hỏng rồi…
Ta không nên lừa gạt lão ta, lão ta vẫn còn là trẻ con.
Hết chương 116
Bàng Cát muốn giả ngu, Triệu Trăn lại không ngốc, có sẵn manh mối đưa tới cửa, nào có đạo lý ném ra ngoài?
Tiểu Hồng làm việc cẩn thận lại giỏi ẩn nhẫn, vẫn luôn dùng vẻ ngoài vô hại ngụy trang bản thân, người trong Khai Phong Phủ không đủ kinh nghiệm đối phó nữ nhân, suýt nữa bị nàng lừa dối qua ải. Nếu không phải cơ duyên trùng hợp, Triệu Trăn ném phiền toái này cho Bàng Cát, thì đến tận bây giờ mọi người vẫn không biết bộ mặt thật của Tiểu Hồng.
Nữ nhân thời cổ đại có địa vị thấp, muốn làm nên chuyện khó tránh khỏi bó chân bó tay, người nào thông minh một chút, sẽ không cam tâm tình nguyện làm một nữ nhân bình thường chỉ biết lợi dụng ưu thế nữ nhân, dùng nước mắt cùng bề ngoài nhu nhược cầu xin nam nhân che chở. Một số nữ nhân ngạo mạn coi nam nhân thương hương tiếc ngọc là ngu ngốc, xem nhẹ sức chiến đấu của nữ nhân, bị lợi dụng, bị lừa gạt, bị xem như con rối mà đùa nghịch cũng không biết.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều nam nhân thông minh [không dính cái này], mà nữ nhân thông minh cũng tuyệt đối không đi trêu chọc loại nam nhân này.
Tiểu Hồng chỉ là nữ nhân sinh trưởng trong thời cổ đại, trong thời đại tin tức bế tắc, còn có thể vô sự tự thông nghĩ tới việc lợi dụng dư luận tạo thanh thế, thật sự rất khó lường. Tiểu Hồng từ đầu tới cuối không lộ ra một chút sơ hở, bình thường làm người kín đáo, thản nhiên đối mặt với mọi thử thách thăm dò của mọi người, không tham công, không liều lĩnh, trong vấn đề nhân thân thắng không kiêu bại không nản, nhẫn nại nín nhịn, biết co dãn có thể tiến có thể lùi, vì đạt được mục đích có thể dùng tới bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào…
(= ̄w ̄=) Tựa như nữ đặc vụ mai phục trà trộn trong hàng ngũ kẻ thù như trên phim truyền hình, nhân sinh huyễn khốc không cần phải nói!
Khiến người ta có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra đó là, Tiểu Hồng là một nữ đặc vụ cao cấp, hao hết sức lực thiên tân vạn khổ trà trộn vào Khai Phong Phủ, một không tìm hiểu tình báo, hai không truyền đạt tin tức, ba không âm mưu phá hoại, cư nhiên toàn tâm toàn ý ở trong hậu viện Khai Phong Phủ làm một tiểu nha hoàn?
Mỗi ngày đi sớm về muộn sinh hoạt vô cùng quy luật, quét rác, rửa bát, giặt đồ, quét dọn phòng ở, hiền lành tới khó hiểu…
Ngay cả bức [ mật thư ] Bàng Cát phát hiện cũng không hề nhắc tới bất cứ nội dung cơ mật nào, thật sự khiến người ta không hiểu ra sao.
Cục diện dần mất đi khống chế, phát triển theo một hướng không thể biết trước, Triệu Trăn không còn cảm giác an toàn, so với bị động chờ người khác tới bảo hộ, Triệu Trăn càng tin tưởng năng lực của mình hơn. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đối mặt với địch nhân hoàn toàn xa lạ, Triệu Trăn tỏ vẻ — thần phiền!
Nhưng có câu nói: phúc vô song chí họa vô đơn chí, Triệu Trăn chính trực dùng người tinh tế, Bàng Cát lại trong thời khắc mấu chốt lơ là cắt mắt xích.
Triệu Trăn sai lão ta mau chóng điều tra rõ ràng thân phận của Tiểu Hồng, lão Bàng Cát láu cá không hiểu phát hiện được bí mật gì, cư nhiên chơi trò rút củi dưới đáy nồi, một khóc hai nháo ba thắt cổ, khóc gào bản thân tài sơ học thiển muốn từ quan, tuyên bố này rõ là chơi xấu mà!
Triệu Tiểu Trăn tức giận — Bàng Lão Cát không biết xấu hổ, một bó tuổi còn bán manh không cảm thấy xấu hổ sao?!
Thật ra, trong triều cũng có vài vị lão thần tính cách cổ hủ lạc hậu, thường xuyên đứng giữa đại điện chơi trò khóc nháo muốn từ quan, nguyên nhân chủ yếu là do phương châm trị quốc của Triệu Trăn quá mức [kích thích], nhóm lão đại thần nhao nhao tỏ vẻ — Chưa nghe bao giờ! Sắp phát điên rồi!
Với những chuyện phi thường sẽ áp dụng những thủ đoạn phi thường, vì khuyên can Triệu Tiểu Trăn [Tư duy như con ngựa thoát cương lồng lộn như điên không cản nổi] tỉnh ngộ, nhóm tam triều nguyên lão không thể không lôi ra đòn sát thủ đã dùng suốt hai triều hoàng đế trước — dùng [từ quan] bức bách Triệu Trăn thỏa hiệp!
Ps: Triệu Tiểu Trăn nhiều lần nhấn mạnh — kia tuyệt đối không phải bức bách, rõ ràng là đang trần trụi làm nũng!
Những lão đại thần khác thôi khỏi nói, nhưng còn Bàng Cát là ai?! Là một lão hồ ly trà trộn trong triều đình vài chục năm, bất tài vô đức còn có thể sống nhởn nhơ vô tư, sừng sững không ngã, càng bò càng cao, chưa thu được vốn gốc không chịu về, không phải Bàng Cát, thái dộ cường ngạnh không giống tính cách Bàng Cát, nịnh nọt mới là bản chất của lão ta! Đến tột cùng là có chuyện gì mà có thể khiến lão ta thay đổi triệt để, không tiếc dùng [từ quan] để trốn tránh thế này?
Đối với Bàng Cát mà nói, điều duy nhất còn quan trọng hơn quyền thế chắc là tính mạng ông ta đi.
Bàng Cát tuy rằng có không ít tật xấu, tỷ như ham lợi nhỏ, không lợi không dậy sớm, nhát gan sợ chết, mềm nắn rắn buông tá lả đủ khuyết điểm, nhưng chung quy làm quan nhiều năm biết cách luồn cúi, lại không ngờ bị một tiểu cô nương dọa mất mật. Bàng Cát nói [sự tình liên quan tới tiên hoàng] Triệu Trăn không hề nghĩ ngợi liền tin, cũng chỉ có chuyện tối kị liên quan tới Hoàng gia mới có thể dọa sợ Bàng Cát tư lợi, lão thà tình nguyện từ quan cũng không muốn chết.
Triệu Tiểu Trăn đỡ trán — Cái lão lưu manh tiên hoàng kia, chết rồi còn bày ra lắm cục diện rối rắm, giờ thêm một cái cũng chả có gì lạ!
(╬ ̄ 皿  ̄) Ngẫm lại tâm liền đau, có đôi khi thật muốn đào mộ ổng dậy đánh cho một trận! [Vung roi đánh]
Triệu Trăn và Bàng Cát một trước một sau đi vào thư phòng. Triệu Trăn phất phất tay, đuổi toàn bộ nội thị ra ngoài, chỉ để lại hai nữ ám vệ hỗ trợ làm việc vặt. Ngã một lần nhớ đời, lần trước bị chuyện lộ đề giáo huấn đủ sâu, đệ nhất tùy tiện Triệu Tiểu Trăn bị bắt học cẩn thận, ngày nào còn chưa bắt được phản đồ trong thư phòng, thì ngày đó bé không được tin bất cứ kẻ nào nữa, cho dù như vậy có chút hao tổn nhưng Triệu Trăn không chút nóng nảy.
Bàng Cát thần thần bí bí nói, thư được đưa tới tay một người không tưởng tượng được.
Triệu Trăn tuy rằng rất muốn biết cái [người không tưởng tượng được] kia là ai nhưng cũng không muốn bị Bàng Cát dắt mũi, nhìn ra Bàng Cát lấm la lấm lét, hai mắt đảo loạn tựa hồ có tính toán khác. Triệu Trăn quyết định tạm thời không thèm trả lời ông ta. So với hình phạt thể xác thô bạo, Triệu Trăn càng thích chà đạp tinh thần đối thủ hơn, để Bàng Cát thư thư phục phục ngồi trên ghế, không đánh không mắng, không cho châm trà, cũng không nói chuyện với lão, kệ lão khô cằn ngồi một chỗ đi.
Không qua bao lâu, Bàng Cát ngồi không nổi nữa, trên trán dần toát mồ hôi lạnh, ánh mắt nhịn không được trộm liếc Triệu Trăn, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Triệu Trăn vẫn không phản ứng với lão, co một chân lên ghế, rung rung đùi, miệng hừ hừ một điệu nhạc kỳ quái, gót chân giẫm giẫm theo nhịp, Triệu Trăn câu được câu không đọc tấu chương, thi thoảng nhấp một ngụm trà, bộ dạng phi thường nhàn nhã, rất muốn ăn đòn.
Dù sao Đại Tống nhất thời cũng không thể mất nước, trẫm có thời gian là phải hưởng thụ sinh hoạt.
Bàng Cát đến cùng vẫn đứng ngồi không yên, người cổ đại không có quan niệm bình đẳng như thời hiện đại, chỉ có học thành văn, võ nghệ hàng cùng gia đình đế vương. Sở dĩ mọi người chen nhau vỡ đầu cũng muốn làm quan chính là vì quan lớn một cấp đè chết người. Huống chi Triệu Trăn là hoàng đế, là vị quan lớn nhất thiên hạ.
Hiện tại, Bàng Cát có muốn nói, nhưng Triệu Trăn có vẻ không muốn nghe, Bàng Cát ngồi phía dưới lo lắng suông, qua thật lâu sau mới nghe thấy Triệu Trăn đặt tách trà xuống, tùy tay ném tấu chương vừa đọc xong trong tay lên đống tấu chương lung lay sắp đổ chất cao như núi bên cạnh. Triệu Trăn duỗi eo đứng lên nói với Bàng Cát: “Cùng Bình Dương hầu nói chuyện thực khoái trá, đáng tiếc hôm nay sắc trời đã muộn, Bình Dương hầu mời trở về đi, sau giờ ngọ ngày mai lại tiếp tục hàn huyên.”
Hàn huyên cái con khỉ!
Bàng Cát ngồi không vững thiếu chút nữa ngã dập mông xuống đất: “Hoàng thượng dừng bước a…”
Triệu Tiểu Trăn nghi hoặc nói: “Ái khanh còn có việc?”
Bàng Cát dùng lực gật đầu: “Thần có chuyện! Thần có chuyện rất trọng yếu!” lão thần sắp bị chơi hỏng rồi!
Triệu Tiểu Trăn nghiêng nghiêng đầu: “Ái khanh cứ nói đừng ngại.”
Bàng Cát: “……”
Có những người trong lòng có mưu mô, nên cảm thấy tất cả mọi người cũng đều có mưu mô, chuyện hại người lợi ta tất phải làm, chuyện tổn người bất lợi cũng muốn làm, thật sự giống như không tính kế người khác không sống nổi. Thực bất hạnh, Bàng Cát chính là kiểu người như thế. Triệu Trăn càng không phản ứng lão, lão càng suy nghĩ nhiều, Triệu Trăn chỉ thuận miệng đáp một câu, Bàng Cát lập tức não bổ ra một thuyết âm mưu trọn vẹn — Hoàng thượng chẳng lẽ muốn lôi mình ra làm người chịu tội thay?
Một khi suy nghĩ này đã được sinh ra, kịch trường trong đầu Bàng Cát càng ngày càng diễn biến như điên.
Hoàng thượng sai ta điều tra mật thư của Tiểu Hồng, chỉ cần Hoàng thượng cắn chết không nhận, chuyện ta điều tra Tiểu Hồng sẽ thành hành vi cá nhân, một chút liên quan tới Hoàng thượng cũng không có; sau đó ta [một mình] điều tra Tiểu Hồng, không cẩn thận phát hiện chuyện kia, một chút cũng không liên quan tới Hoàng thượng; cuối cùng ta bởi vì phát hiện chuyện kia bị diệt khẩu, đương nhiên một chút cũng không liên quan tới Hoàng thượng! bởi vì từ đầu tới cuối Hoàng thượng chưa từng tham dự vào!
Ông trời ơi, chẳng phải lão phu chết chắc rồi sao?! Không tiếng động khi dễ người khác quá thể!
Nếu Triệu Trăn có thể nghe được tiếng lòng của Bàng Cát, khẳng định sẽ đỡ trán thở dài — suy nghĩ nhiều là bệnh, ngươi phải trị!
Đáng tiếc, Triệu Tiểu Trăn còn chưa tiến hóa ra kỹ năng [đọc suy nghĩ] cho nên chỉ có thể nhìn Bàng Cát âm tình bất định mặt béo thở dài, lúc đen lúc trắng lúc hồng lúc xanh đổi màu vô cùng thú vị: “Khanh đang nghĩ cái gì thế?” Triệu Trăn thở dài, vốn định vỗ vỗ bả vai Bàng Cát, nhưng bởi vì chiều cao thấp lùn chỉ có thể vỗ được cái bụng mỡ của Bàng Cát.
Triệu Tiểu Trăn nói lời thấm thía: “Bàng ái khanh, về sau lúc ngươi mưu tính chuyện gì, nhất định phải khống chế sắc mặt thay đổi. Không phải ai cũng có ưu thế da đen tự nhiên như Bao đại nhân, vô luận sắc mặt có thay đổi thế nào cũng đều là đen đen đen, những người khác chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của mỗi cá nhân.”
Phun hỏng Bao đại nhân, Triệu Trăn tâm tình tốt hơn một chút.
“Thôi, lãng phí thời gian cả buổi chiều với ngươi, ngay cả tấu chương không chút thú vị cũng đã xem xong, trẫm còn có chuyện khác.” Triệu Trăn nhún nhún vai: “Khanh muốn nói thì nói, không muốn thì thôi, chuyện Tiểu Hồng không cần khanh quản nữa, từ quan cũng không cần, dù sao khanh cũng không thật tâm.”
Triệu Trăn khoát tay với Bàng Cát, bước đi thoải mái ra tới cửa. Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Triệu Trăn đã cơ bản nhìn thấu tính cách Bàng Cát, vào những lúc như thế này, Triệu Trăn càng biểu hiện vẻ mặt ôn hòa, Bàng Cát càng không yên tâm, không yên tâm sẽ nhất định chủ động dò xét.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, Bàng Cát lập tức không nhịn được: “Hoàng thượng có biết mật thư được gửi cho ai không?”
Triệu Trăn đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt — tai vách mạch rừng.”
Bàng Cát cả kinh run lên: “Không phải ngay chuyện đó Hoàng thượng cũng biết rồi chứ?”
Triệu Trăn nghiêng đầu cười: “Ta không biết a.” Đến cùng là chuyện gì, nói chuyện ấp a ấp úng tò mò chết trẫm!
Bàng Cát càng ngày càng kinh nghi bất định, Hoàng thượng vẫn luôn giả bộ, lần này là nói thật? hay nói dối?
Thời khắc mấu chốt, khuyết điểm tính cách của Bàng Cát lại một lần nữa gây cản trở. [Việc nhỏ khôn khéo, đại sự hồ đồ, chỉ biết so đo chút lợi nhỏ, vĩnh viễn không thành đại sự] đây là đánh giá của Bàng Thống với Bàng Cát. Tuy rằng Bàng tướng quân không thích nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn người tuyệt đối sâu sắc. Hoặc là nói đó là trực giác dã thú thần bí, dựa vào mùi là có thể phân biệt được bạn-thù…
Tóm lại, Bàng Cát đang dao động!
Chuyện kia là một nét bút hỏng lớn nhất trong đời Tiên đế, là cấm kỵ trong toàn triều, là vết sẹo ai cũng không được vạch trần! Bàng Cát không có can đảm đối đầu với cả triều văn võ, với tiên đế, với vong hồn đã chết, cho nên Bàng Cát sợ, thà rằng đắc tội Triệu Trăn cũng không muốn đi ngủ với giun!
Nhưng nếu Hoàng thượng biết, vậy thì chuyện này không cần phải kiêng dè nữa phải không?
Bàng Cát hối tiếc không kịp: sớm biết vậy, ngay từ đầu đã thành thật nói thẳng, cũng không phải đắc tội Hoàng thượng như vậy. Chỉ hy vọng mất bò mới lo làm chuồng thời gian còn chưa quá muộn, hi vọng có thể vãn hồi một chút ấn tượng, khiến Hoàng thượng không cảm thấy phiền chán chính mình… chắc vẫn có lúc Đông Sơn tái khởi!
Bàng Cát lén lút nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: “Theo lão thần thấy, Bát Hiền vương vẫn đáng tin cậy nhất, sự tình hẳn không đến nỗi không xong. Lúc trước khi tiên đế đăng cơ may mà có Bát Hiền vương cường lực tương trợ, hơn nữa Bát Hiền vương toàn tâm toàn ý đối với vương phi, lúc trước vì không muốn có tam cung lục viện bảy hai phi tần mới chủ động buông bỏ ngôi vị hoàng đế.” Bàng Cát an ủi Triệu Trăn.
“Ừ…” Triệu Trăn theo bản năng giả bộ, bình tĩnh gật đầu, mặt bánh bao nghiêm túc, ánh mắt thâm thúy.
Σ(°△°|||)︴Bát Hiền vương? Cư nhiên là Bát Hiền vương?
Triệu Tiểu Trăn lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm đã luyện thành một thân lâm nguy không sợ, gặp biến không hãi, kỹ xảo biểu diễn cấp bậc ảnh đế, mới có thể miễn cưỡng duy trì biểu tình trên mặt, không khiến Bàng Cát nhận ra được cảm xúc cổ quái của mình. Cho dù Triệu Trăn đã làm sẵn chuẩn bị tâm lý cũng không nghĩ tới chuyện này lại có liên quan tới Bát Hiền vương.
Từ thâm tâm Triệu Trăn rất kính nể học thức cùng khí độ của Bát Hiền vương, Bát Hiền vương là kiểu người cùng thế sự vô tranh, nếu không phải sinh ra trong dòng dõi Hoàng gia, ông ấy đã sớm buông bỏ mọi thứ đi vân du thiên hạ, thà làm phú ông nhàn tản còn hơn ngồi ghế rồng, ngôi vị hoàng đế đối với ông ấy hoàn toàn không có lực hấp dẫn. Nhưng trừ bỏ ngôi vị hoàng đế, Bát Hiền vương cái gì cũng có, quyền thế tiền tài danh vọng tình yêu cái gì cũng không thiếu, hơn nữa chính bản thân Triệu Trăn cũng vô cùng kính trọng ông, địa vị của Bát Hiền vương so với Thái Thượng Hoàng còn cao hơn rất nhiều.
Vì sao Bàng Cát không nhắc tới người khác mà cố tình lại nhắc tới Bát Hiền vương?
Bàng Cát có tâm châm ngòi ly gián hay là vô tình bị sập bẫy người khác?
Hơn nữa Bát Hiền vương và tiên đế có quan hệ gì, vì sao Bàng Cát tra được Bát Hiền vương mà lại nói [sự tình liên quan tới tiên đế]?
Bí ẩn càng ngày càng nhiều, cho dù trong lòng Triệu Trăn đang dậy sóng cả nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc.
Bàng Cát thấy sắc mặt Triệu Trăn như thường, rốt cuộc thở phào một cái: “Hoàng thượng không cần phải quá quan tâm chuyện năm đó…lúc ấy ngài vẫn còn chưa được sinh ra, ai đúng ai sai cũng không liên quan tới ngài. Hơn nữa, chung quy cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, đã là quá khứ thì cứ để nó qua đi. Bát Hiền vương không nói rõ chân tướng cho ngài, khả năng cũng vì muốn tốt cho ngài thôi, ngài cứ làm như không biết gì hết đi.”
Bàng Cát thở dài: “Lão thần cáo lui.”
Bàng Cát nói ra bí mật trong lòng, nhất thời cảm thấy thần thanh thể kiện, một thân thoải mái rời đi. Thấy bộ dạng Bàng Cát như sắp bay lên mây, trong lòng Triệu Tiểu Trăn bỗng cảm thấy tội lỗi mãnh liệt — dạo này tham quan đều đơn thuần như vậy sao? Tội lỗi tội lỗi!
Bàng lão Cát đáng thương, quả nhiên bị chơi hỏng rồi…
Ta không nên lừa gạt lão ta, lão ta vẫn còn là trẻ con.
Hết chương 116
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook