Đa mưu túc trí Bàng Cát đột nhiên chạy tới Khai Phong Phủ, khó được khi không tận dụng vuốt mông ngựa mà đi thẳng vào trọng tâm — Tiểu Hồng có vấn đề!

Mọi người trong Khai Phong Phủ đồng thời kinh ngạc không thôi, cư nhiên có loại cảm giác ‘rốt cuộc cũng tới’.

Lúc trước, thời điểm Tiểu Hồng xuất hiện quá mức trùng hợp, lúc đầu vẫn luôn khiến mọi người cảnh giác, thế nhưng loại ‘cảnh giác’ này theo quá trình điều tra xâm nhập, càng ngày càng giống trò khôi hài buồn lo vô cớ — bởi vì Tiểu Hồng thật sự rất bình thường! Vô luận ngôn hành cử chỉ hay là quá khứ đã qua, đều hoàn mỹ không có sơ hở. May may vá vá tẩy tẩy rửa rửa, ca hát nhảy múa học vấn chữ nghĩa, giao cho nàng nhiệm vụ gì nàng đều có thể làm được.

Tiểu Hồng vẫn luôn ở nhờ trong nhà trù phòng đại nương, mỗi ngày đều tới hậu viện Khai Phong Phủ hỗ trợ. Lúc đầu mọi người còn cho rằng Tiểu Hồng là mật thám trà trộn vào Khai Phong Phủ nhằm mật báo gì gì đó, nhưng trong tối ngoài sáng thử thăm dò vài lần, cũng không phát hiện Tiểu Hồng truyền tin tức cho ai.

Tính cách Tiểu Hồng ngại ngùng, nhu thuận hiểu chuyện, quan hệ bên ngoài cũng đơn giản. Sinh hoạt một ngày chỉ có một đường qua lại hai chỗ, sáng sớm từ nhà trù phòng đại nương xuất phát tới Khai Phong Phủ làm việc cả ngày, buổi tối lại cùng trù phòng đại nương quay về nhà, hôm sau lại lặp lại quy luật đó.

Hơn nữa Tiểu Hồng phi thường kín đáo, từ trước tới nay không hề chủ động tiếp xúc với bất cứ ai, không thích hỏi thăm tin tức, cũng không cùng các nha hoàn khác trò chuyện bát quái, đối với chuyện của chính mình càng không hề đề cập tới. Hỏi một lần, hai lần, vượt quá ba lần, nàng lập tức nước mắt lưng tròng nhìn, tựa như người hỏi đã làm một chuyện cực kỳ bi thảm nào đó vậy? ngoại trừ cứ cách mấy ngày lại tới hỏi Bao đại nhân tiến triển việc tìm thân nhân tới đâu thì Tiểu Hồng ở trong Khai Phong Phủ hoàn toàn không có cảm giác tồn tại…

Thế nhưng không hiểu vì sao, mọi người vẫn luôn hoài nghi nàng.

Chẳng lẽ là lầm lẫn?

Bởi vì trước đó luôn cảm thấy Tiểu Hồng có vấn đề, cho nên vẫn luôn bới xương trong trứng, vô luận Tiểu Hồng làm gì cũng đều cảm thấy nàng có vấn đề. Con người dù sao cũng bị tình cảm chi phối, nên có sinh ra loại phản ứng này cũng không kỳ quái… Bởi vậy, khi nghe thấy Bàng Cát nói [ Tiểu Hồng có vấn đề ] trong tiềm thức mọi người vốn đã sớm đoán được nên mới sinh ra loại cảm giác [ đúng như dự đoán ].

Bao Chửng lần đầu tiên có cái nhìn khác đối với Bàng Cát chỉ biết nịnh nọt. Ông cũng từng phái nha dịch đi điều tra Tiểu Hồng, kết quả không thu hoạch được gì, nhưng Bàng Cát vừa tra xét chưa tới một ngày, cư nhiên lại có thu hoạch? “Từ trước tới nay ta vẫn luôn nghĩ ngươi là thùng cơm, giờ nhìn kỹ lại, hóa ra ngươi lại là một thùng cơm hữu dụng!”

Bàng Cát: “…”

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Ngươi mới là thùng cơm! Cả nhà ngươi đều là thùng cơm! Khai Phong Phủ từ trên xuống dưới đều là thùng cơm!

Triển Chiêu và Bàng Thống đồng thời sờ sờ đầu gối — đầu gối đau quá!

Bàng Cát không chút khách khí chèn ép Bao Chửng: “Cô nương Tiểu Hồng kia cũng coi như khôn khéo, cư nhiên lại nghĩ ra phương pháp như vậy để truyền tin, nếu không phải lão phu nhìn rõ mọi việc, thấy rõ tiên cơ, chỉ bằng cái đầu gỗ đen thui của nhà ngươi, cả đời cũng đừng mơ phá án! Phá án phải cần động não!”

Triệu Trăn nhanh chóng đãy gãy lời Bàng Cát: “Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói trọng tâm!” Nếu còn tiếp tục dây dưa, hai người họ thể nào cũng lao vào đánh nhau.

Bàng Cát hạ giọng nói với mọi người: “Ta sai người kiểm tra túi nguyệt sự*…” (*băng vệ sinh ngày xưa, họ làm một chiếc túi bằng vải sạch, tới kỳ kinh họ nhét tro sạch vào trong túi cho dễ dùng và dễ thấm. Khi đã bẩn, họ đổ tro đi, túi vải cũng được giặt sạch để tái sử dụng. trong trường hợp cấp bách đem hong trên lửa cho khô nhanh)

“Phụt! khụ khụ khụ khụ khụ!!!!!” tập thể bị sắc, ngay cả mặt than Bàng Thống cũng bị nứt vỡ.

Cho dù có là ‘không từ thủ đoạn đạt được mục đích’ thì thủ đoạn này cũng quá…

Mọi người ném ánh mắt ghét bỏ về phía Bàng Cát: Không phải lão có ham hê biến thái này chứ?!

Bàng Cát cũng thấy xấu hổ: “Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả! Vừa lúc, hôm nay lão phu vừa phái người quan (theo) sát (dõi) Tiểu Hồng, thì phát hiện Tiểu Hồng ra ngoài vứt rác. Người của ta thuận tiện bới ra xem, kết quả phát hiện một cái túi da, mở túi ra phát hiện cái túi nguyệt sự kia…” Bàng Cát xấu hổ xoa xoa vành mắt xanh tím của mình: “Thủ hạ của ta mắng một câu ‘xúi quẩy’, sau đó lại cảm giác không thích hợp.”

Thấy mọi người nghe nhập thần, Bàng Cát cố ý dừng lại, chậm rì rì uống một ngụm trà, nhìn một vòng thấy hết biểu tình của mọi người mới từ tốn nói tiếp.

“Theo lý thuyết, vật riêng tư như túi nguyệt sự gì đó, không có khả năng dễ dàng ném ra ngoài như vậy. Hơn nữa, thứ đó làm ra cũng rất khó, vải dệt không rẻ, không phải tiểu cô nương không có thu nhập như Tiểu Hồng có thể mua được. Còn nữa, cho dù thật sự vứt đi cũng nên trực tiếp thiêu hủy, cần gì thần thần bí bí dùng giấy da bọc lại rồi ném ra ngoài?” Bàng Cát giương cái bụng tròn vo vênh váo: “Loại hành vi này không hợp với lẽ thường, chảng lẽ không kỳ quái sao?”

Công Tôn nghĩ nghĩ: “Lời giải thích duy nhất là, Tiểu Hồng muốn lợi dụng tâm lý chán ghét của người bình thường, nhằm che giấu bí mật thật sự.”

Bàng Cát đắc ý nói: “Lúc ấy lão phu cũng nghĩ như vậy!”

Bàng Cát đang vênh váo, Bao Chửng lại tạt cho một gáo nước lạnh: “Đến cả túi nguyệt sự mà Bình Dương hầu cũng biết rất rõ a.”

Bàng Cát nhất thời cạn lời: “Chuyện… chuyện túi nguyệt sự, tuy rằng không phải do lão phu phát hiện, mà là do…do lão cung nữ kinh nghiệm phong phú quan (giám) sát (thị) Tiểu Hồng phát hiện, nhưng là lão phu tự mình hạ lệnh!” Bàng Cát đắc ý cười: “Lão phi cũng có kiến thức thông thường!”

Triệu Trăn sửng sốt một chút: “Lão cung nữ nào?”

Bàng Cát nói: “Một thời gian trước, trong cung cho một số cung nữ nghỉ việc, trong phủ lão thần vừa lúc thiếu người, liền thuận tay chọn lấy hai người, trong đó có một cung nữ lớn tuổi, nghe nói bà ấy tới từ Hoán y viện. Hoán y viện là nơi chuyên môn để trừng phạt những cung nữ bị phạm tội, người bình thường một khi đã vào đó thì cả đời đều không bước chân ra ngoài được, nếu bà ấy tới từ chỗ đó, khẳng định không phải người hời hợt!”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái với Bạch Ngọc Đường — liệu có phải là lão cung nữ đã giúp hai chúng ta phá án đó không?

Bạch Ngọc Đường lười biếng nhướn mày — nếu thật sự là lão cung nữ kia thì thật sự đáng tin hơn Bàng Cát nhiều.

Công Tôn nháy mắt với Bàng Thống — ngươi còn nói cha ngươi là thùng cơm, không phải rất khôn khéo đó sao?

Bàng Thống mặt than nội tâm cười lạnh — việc nhỏ thông minh, đại sự hồ đồ, chỉ biết so đo chút lợi nhỏ, ông ta chính là loại người như thế.

Công Tôn cảm thấy mỹ mãn thu hồi tầm mắt.

Đã sớm phát hiện, Bàng Thống tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng ánh mắt lại rất phong phú. Bàng Thống dùng ánh mắt biểu đạt ý muốn nói còn rõ ràng hơn hắn mở miệng. Bàng Thống rất hiếm khi nói một câu dài, thường xuyên chỉ phun ra vài chữ một câu, mà chỉ nói những từ mấu chốt, luôn loại bỏ những từ mà hắn cho là vô dụng.

Theo như lời phó tướng Uông Dương lộ ra, lúc Bàng tướng quân bài binh bố trận cực kỳ ít nói, thường xuyên dùng thủ thế và ánh mắt thay cho ngôn ngữ. Là phiên dịch lâm thời của Bàng tướng quân, Uông Dương không thể không luyện thành tuyệt kỹ sát ngôn quan sắc.

Mặt khác, Bàng tướng quân lại không hợp quần, theo như lời Triệu Trăn thì chính là — họa phong không đúng!

Mỗi lần đánh thắng trận, nhóm tráng hán đều tụ tập cùng nhau mở tiệc ăn mừng, Bàng tướng quân ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị mặt than ăn cơm. Cấp dưới không dám châu đầu ghé tai đùa giỡn, từ tướng tới binh tất cả đều im lặng sầu muộn ăn cơm. Hiện trường tiệc ăn mừng một mảnh yên tĩnh, trừ tiếng bát đũa va chạm giòn vang, cũng chỉ có tiếng yêu cầu gọi thêm cơm nối liền không dứt.  Khi nào Bàng tướng quân ăn uống no đủ về lều ngủ rồi, những người khác mới bắt đầu uống rượu vung quyền huyên tha huyên thuyên.

…………………………

╰(*°▽°*)╯Lại trở về vấn đề chính!

Bao Chửng vẫn luôn nhìn Bàng Cát không vừa mắt, đặc biệt là lúc Bàng Cát vênh váo, đặc biệt không vừa mắt!

Bao đại nhân thản nhiên nói: “Bình Dương hầu thật cơ trí, hoan hô.”

Thật cơ trí cái gì, hoan hô cái gì… ngay cả Bao đại nhân cũng bị Triệu Tiểu Trăn độc hại.

Bởi vì Triệu Tiểu Trăn luôn treo hai câu này ở cửa miệng nên ‘hoan hô’ và ‘cơ trí’ đã trở thành ngôn ngữ lưu hành trong quan trường Đại Tống. Bàng Cát tự nhiên minh bạch, Bao Chửng là đang châm chọc mình, quay đầu tiếp tục nói với Triệu Trăn: “Vì cung nữ kia lắm miệng nói một câu, lão phu lập tức cảm thấy kỳ quái, nên đã sai người cẩn thận kiểm tra cái túi nguyệt sự kia. Kết quả phát hiện, túi nguyệt sự bị ném đi còn mới tinh, bên trong không có tro thảo mộc chỉ có một phong mật thư!”

Bàng Cát lấy một tờ giấy được gấp tư trình lên cho Triệu Trăn.

Triệu Tiểu Trăn híp mắt nhìn chằm chằm tờ giấy được gấp tư kia, do dự nhiều lần cũng không dám vươn tay nhận: “Bàng ái khanh…tờ giấy này… không phải là lấy từ trong đó ra đấy chứ….” Dám nói [ phải ] ta cắn chết ngươi!

Bàng Cát minh bạch sự băn khoăn của Triệu Trăn, nhanh chóng lắc đầu: “Đương nhiên không phải, đây là bản chép lại. Tiểu Hồng tự tay viết thư, lão thần đã sai người khâu lại như cũ. Lão thần cũng đã đặt túi nguyệt sự và bao da ở trong túi rác, thời khắc phái người giám sát, nhằm câu được cá lớn!”

Sau khi Bàng Cát nhiều lần cam đoan, Triệu Trăn mới dùng hai đầu ngón tay nhón tờ giấy kia lên.

Cho dù là lúc này, Bàng Cát cũng không quên tranh công: “Cô nương Tiểu Hồng kia phi thường cẩn thận, lại dùng phương thức không thể tưởng tượng được này để truyền tin, còn đặt thư trong túi nguyệt sự, tự tay thêu hoa văn kỳ quái, lão thần đã mất sức chín trâu hai hổ, mời rất nhiều tú nương (thợ thêu) tay nghề điêu luyện mới có thể cẩn thận mở ra, lại còn dựa theo đường thêu trước mà phục hồi nguyên dạng!”

Triệu Tiểu Trăn mặc kệ hắn, Bàng Cát lóe tinh quang tự mình giãi bày: “Có thể tài cán phân ưu vì Hoàng thượng, lão thần cam nguyện mạo hiểm, dám lên cửu thiên lãm nguyệt, dám hạ ngũ dương tróc miết*, lên núi đao, xuống biển lửa cũng không từ…” Lúc Bàng Cát lẩm bẩm ‘trữ tình’ Triệu Trăn đã đọc xong bức thư, thuận tay đưa cho Bao đại nhân, cả người run rẩy nổi da gà. (*Lên chín tầng trời hái trăng, xuống 5 tầng biển bắt ba ba)

Nội dung thư mơ hồ khiến mọi người không hiểu gì. Tiểu Hồng cũng coi như một vị kì nữ, không biết có bị tâm thần phân liệt hay không mà có thể ở trước mặt mọi người ngụy trang thành bộ dáng ôn nhuận ngại ngùng, kỳ thật ở bên trong còn mạnh mẽ hơn cả trù phòng đại nương. Chữ viết xinh đẹp, nhưng ngôn từ lại thực bưu hãn, ở trong thư, Tiểu Hồng tự xưng là ‘lão nương’, ngữ khí kịch liệt, thái độ kiêu ngạo, hạ thấp nhân phẩm người nhận thư không đáng một đồng. Châm chọc đối phương “Ngươi có thể thi đỗ Trạng nguyên, thì heo nái cũng có thể leo cây” “sao không tự đi soi gương nhìn mình một cái đi” “thư sinh nghèo kiết hủ lậu cả đời không tiền đồ”…

Ngoại trừ châm chọc, Tiểu Hồng còn lặp đi lặp lại cảnh cáo đối phương không được dây dưa với nàng, không được cản trở con đường bước vào giới quý tộc của nàng, bằng không sẽ một đao đứt đoạn gì gì đó.

Từ nội dung bức thư có thể phỏng đoán được ‘người nhận thư là thí sinh sắp dự thi’ ngoại trừ chuyện đó ra không còn bất cứ manh mối nào khác.

Trên đời cư nhiên có loại nữ nhân này, bề ngoài dịu ngoan chọc người thương xót, nhưng nội tâm cay cú chua ngoa còn hơn cọp cái, lại còn nghĩ ra được phương thức truyền tin [ tuyệt diệu ] như thế cũng thực liều mạng… Ở trong thư Tiểu Hồng không tiếc lời châm chọc đả kích đối phương, ngôn từ cay nghiệt nhưng không lộ ra chút sơ hở. Mặc cho ai nhận được phong thư này, cũng không có khả năng nghĩ tới Tiểu Hồng. Huống chi chuyện ‘túi nguyệt sự’ thật sự không tiện lấy làm bằng chứng…

Biện pháp tuy cẩu thả nhưng rất hữu dụng, khiến mọi người đại khai nhãn giới.

Nếu Bàng Cát đã có biện pháp đối phó Tiểu Hồng, Triệu Tiểu Trăn một chuyện không phiền nhị chủ, toàn quyền ủy thác cho Bàng Cát điều tra.

Bao đại nhân tức giận thổi râu, Bàng Cát vui vẻ lĩnh chỉ, trước khi rời đi còn không quên đùa giỡn thằng con mặt than nhà mình. Tuy rằng từ đầu tới cuối Bàng Thống đều không để ý tới ông ta nhưng Bàng Cát vẫn mĩ tư tư tự đắc vui vẻ. Xét tới năng lực tự kháng đả kích thì Bàng Cát da dày thịt béo còn vững chắc hơn trăm vạn quân địch!

Đối với người dân Đại Tống mà nói, Phi Tinh tướng quân là thần bảo hộ. Còn đối với hàng xóm xung quanh Đại Tống thì Phi Tinh tướng quân là chướng ngại vật khó lòng vượt qua. Vô luận là thần bảo hộ hay chướng ngại vật, Phi Tinh tướng quân vẫn có thể thu phục trăm vạn quân địch dễ như trở bàn tay nhưng lại không thể giải quyết được sự bám dính của Bàng Cát như cao dán chó… quả nhiên, ác nhân tự có ác nhân trị.

………………………..

Cũng không biết hôm nay có trận gió độc nào thổi tới mà Bàng Cát chân trước vừa đi, sau lưng Khai Phong Phủ lại nghênh đón một vị ‘khách quý’ khác — Lưu Phục.

Lưu Phục là nghĩa tử Lưu Tuân, hậu duệ của Vô Danh tiểu quốc. Lưu Tuân căm hận hoàng tộc Triệu thị, căm hận tất cả Tống nhân, vì muốn báo thù rửa hận không tiếc khiến sinh linh đồ thán. Báo thù vốn không có gì đáng trách, đáng tiếc Lưu Tuân thời vận không tốt, ở thời điểm cuối cùng lại bị Lưu Phục bán đứng, bi phẫn tự sát bỏ mình.

Lưu Phục dẫn theo một nghìn tư binh quy thuận Triệu Trăn, Triệu Trăn đáp ứng đặc xá tội mưu phản cho tất cả, còn cho phép Lưu Phục đi an táng nghĩa phụ trước, rồi mới tới Khai Phong Phủ báo tin. Lưu Phục cũng coi như thức thời, mau chóng xử lý chuyện hậu sự cho Lưu Tuân, không mang theo tùy tùng, không mang theo binh khí, một người một ngựa tới Khai Phong Phủ.

Triệu Trăn vẫn như cũ, hi hi ha ha ngươi hảo, ta hảo, mọi người hảo, tâm không khúc mắc tựa hồ phi thường thưởng thức tài năng của Lưu Phục, hoàn toàn không ngần ngại thân phận hắn là [ nghĩa tử phản tặc ]. Triệu Trăn lôi ra toàn bộ nhiệt tình đông xả tây lạp, hỏi thăm từ chuyện hậu sự Lưu Tuân cho tới chuyện ăn uống hằng ngày của Lưu Phục, thân thiết hữu hảo, quan tâm đầy đủ, còn thiếu mỗi việc đốt giấy vàng kết nghĩa xưng huynh gọi đệ…

Triệu Trăn khẩu xà tâm Phật, dựa vào ba tấc lưỡi khiến Bàng tướng quân, Công Tôn tiên sinh, Bao đại nhân lần lượt ghê tởm phải bỏ đi, chỉ còn lại Triển Chiêu phải ở lại bảo hộ Triệu Trăn không bỏ đi được, đồng thời Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu lôi kéo ‘gặp nạn cùng hưởng’ cũng không thoát, Thử Miêu hai người vẫn còn thủ vững tại trận địa! (╬ ̄ 皿  ̄)

Lưu Tuân một lòng muốn báo thù đã chết, Lưu Phục vẫn còn sống, hơn nữa, trong tay nắm giữ một ngàn tư binh, vậy mà Triệu Trăn cư nhiên một lời cũng không hỏi. Thậm chí ngay cả khi Lưu Phục chủ động nhắc tới, Triệu Trăn cũng chỉ pha trò cho qua, vỗ vỗ bả vai Lưu Phục, ra vẻ ‘ngươi làm việc, ta yên tâm’.

Không chỉ Lưu Phục hồ đồ, mà ngay cả Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng hồ đồ.

Lưu Phục nói: “Các thủ hạ đều là huynh đệ của tiểu dân, đại đa số đều là cô nhi tứ cô vô thân không nhà để về, bọn họ từ nhỏ đã bị huấn luyện ở trong sơn cốc, có người ngay cả danh tự cũng không có, bọn họ không nơi để đi. Ngoại trừ một số ít nguyện ý rời đi, đại bộ phận còn lại đều muốn ở lại cùng tiểu dân…”

Lựu Phục khó xử nói: “Tiểu dân biết như vậy không hợp quy củ, tiểu dân cũng đã nói với bọn họ, hiện tại tiểu dân thân phận xấu hổ tự thân khó bảo toàn, không có khả năng dẫn dắt bọn họ như trước. Chúng tiểu dân đã thương lương, nguyện ý gia nhập Tống quân, hoặc là nếu Hoàng thượng có sắp xếp nào khác cũng không từ, chỉ cần có miếng cơm ăn là được.”

“Lưu tướng quân đừng thương cảm…” Triệu Trăn nghiêm mặt nói: “Lưu tướng quân yên tâm, trẫm nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn! chỉ là trẫm niên kỉ còn nhỏ, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, chuyện đại sự như điều động quân đội tất yếu phải cùng văn võ bá quan thương nghị, thỉnh Lưu tướng quân đợi thêm mấy ngày.”

Nói tới nước này, Lưu Phục cũng không còn gì đáp lại, cũng không thể bắt ép Triệu Trăn đồng ý luôn được.

Lưu Phục không hiểu con người của Triệu Trăn, bị bé đông xả tây lạp lừa dối tới khách phòng nghỉ ngơi. Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường lại phi thường hiểu Triệu Trăn, thái độ của Triệu Trăn hôm nay, rõ ràng là đang phòng bị Lưu Phục tới cực điểm! Lúc trước, khi đối đãi với Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Lan, cũng không không thấy Triệu Trăn cảnh giác nghiêm ngặt như vậy.

Triệu Trăn hoàn toàn không tín nhiệm Lưu Phục, mặc dù thời gian nói chuyện rất dài nhưng nội dung lại chẳng có thông tin gì trọng yếu. Triệu Trăn khó được khi tập trung tinh thần cao độ như vậy, hoàn toàn nắm quyền chủ đạo, không cho Lưu Phục một chút cơ hội mở miệng nào. Triệu Trăn cũng không có hứng thú vòng vo với Lưu Phục, bé đã nhìn thấu ý đồ của Lưu Phục, tiếp tục dây dưa cũng chỉ uổng phí thời gian. Không bằng mau chóng đuổi Lưu Phục đi, để hắn tự sinh tự diệt chơi một mình đi ~~

Triệu Trăn thái độ quỷ dị, khiến Triển Chiêu cũng thấy khẩn trương: “Ngươi cứ thế để hắn đi?”

Triệu Trăn nghiêng đầu: “Sư phụ muốn giữ hắn lại ăn cơm chiều?”

Triển Chiêu đỡ trán: “Ngươi đừng có giả bộ hồ đồ, ta không hỏi cái này!”

Triệu Trăn cười nói: “Còn nhớ Tương Dương vương không? Còn nhớ trung niên nam nhân bên cạnh Tương Dương vương không? Lúc Lưu Tuân chết, ta liền minh bạch, Tương Dương vương và Lưu Tuân, đồng dạng chỉ cách thành công còn thiếu một bước, đồng dạng cùng bị thân tín phản bội, đồng dạng khó thoát khỏi cái chết. Không cảm thấy tình tiết rất quen thuộc sao?” Cùng một kịch bản, chỉ thay đổi diễn viên, diễn xuất tới cùng một kết cục.

Không hổ là người [ tối am hiểu sắp xếp bố cục] đến Thừa Ảnh cũng thấy sợ hãi…

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Lưu Phục cũng là người của kẻ chủ mưu sau màn? Tên chủ mưu cố ý bại lộ chính mình? Hắn đến cùng là muốn làm gì?”

Triệu Trăn nhún nhún vai: “Ai mà biết được, có lẽ là muốn thị uy, có lẽ cũng là tới để chào hỏi chúng ta — [Ta đã trở về].”

Triển Chiêu thực rối rắm: “Phải đáp ứng yêu cầu của Lưu Phục sao?”

“Khẳng định không được! Để phản quân trà trộn vào trong quân đội của ta, đừng có mơ!” Triệu Trăn hầm hừ nói: “Vất vả lắm mới dọn dẹp sạch sẽ được, đồ ăn vừa bày ra bàn lại thấy có mấy đống phân chuột lòi ra, rất ngán!” Triệu Trăn bĩu môi: “Đáng tiếc ta không hiểu suy nghĩ của kẻ chủ mưu sau màn, đành phải tạm kéo dài trước đã…”

Triển Chiêu lại nói: “Vậy còn mấy tư binh kia?”

Triệu Trăn lộ ra nụ cười thần bí xấu xa, ngón trỏ đặt ở trước miệng — “Suỵt! bí mật ~~~”

Nói xong liền xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa gọi Triển Chiêu.

“Sư phụ nhanh lên, mau về phủ xem đầu bếp mới, nói không chừng buổi tối lại có đồ ăn ngon ~”

Triển Chiêu đứng tại chỗ mặt mờ mịt, Bạch Ngọc Đường chọc chọc quai hàm hắn: “Mèo ngốc, đừng nghĩ nữa, ngươi có nghĩ nát óc cũng không ra đâu. Âm mưu quỷ kế không thích hợp với ngươi, chiên rán hầm ninh mới là mới là toàn bộ ý nghĩa cuộc sống của ngươi, chuyện phiền toái cứ giao cho Triệu Trăn phiền não đi.”

Triển Chiêu khẽ cười: “Bạch Ngũ gia đang phun tào sao?”

Bạch Ngọc Đường bắt lấy móng mèo: “Một ngàn người, nói nhiều không nhiều khó đạt thành tựu, nói ít không ít chung quy vẫn là tai họa ngầm…”

Triển Chiêu nheo mắt mèo: “Ngươi biết?” Bạch Ngọc Đường và Triệu Tiểu Trăn không phải lần đầu tâm linh tương thông!

Bạch Ngọc Đường xòe hai tay: “Lần này ta không biết.”

Triển Chiêu cảm thấy mỹ mãn nói: “Biết ngươi không biết, ta an tâm!”

Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật: “Miêu đại nhân đang phun tào sao?” trong lòng lại nghĩ: mèo ngốc, tuy rằng ta không biết trong hồ lô Triệu Trăn bán cái gì nhưng khẳng định không phải [cẩm nang diệu kế ] bình thường. Triệu Trăn tối am hiểu ra chủ ý tồi, hi vọng chủ ý tồi lần này không quá tồi…

Sự thật chứng minh, Bạch Ngũ gia rất có thiên phú dự ngôn, chủ ý của Triệu Tiểu Trăn quả thật rất tồi, hơn nữa còn tồi một cách độc đáo.

Hết chương 114

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương