[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
-
Quyển 3 - Chương 40
********
Bốn người một đường vui đùa tranh cãi ầm ĩ, còn nửa ngày lộ trình nữa là tới Triển gia. Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, buổi sáng trời cao trong xanh không một bóng mây, buổi chiều cư nhiên lại đổ mưa rào. May mắn Triển Chiêu quen đường, dẫn mọi người tìm tới một căn miếu thờ đã bị bỏ hoang.
Triệu Trăn vụng trộm nắm chặt tay lại – Chu choa! Ngày mưa ngủ lại trong miếu thờ đổ nát chính là tình tiết kinh điển trong phim võ hiệp a! Không uổng công một đường ta mong đợi!
Khi mọi người đi vào, đã có một số người ở trong miếu tránh mưa. Diện tích miếu thờ không nhỏ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sắp xếp xong chỗ trú cho mấy con ngựa cùng cái xe, hai người lại thay phiên nhau vào thùng xe thay đồ. Thừa Ảnh đi tìm đồ ăn và củi khô. Ngược lại Triệu Trăn việc gì cũng không động tay, ngồi ở càng xe quan sát mấy nhóm người khác cũng đang tránh mưa.
Trong đó có mấy người ngồi ngoài dễ thấy nhất, bọn họ mặc trang phục giống nhau, bên mình chất chồng mấy cái rương, xem trang phục và đạo cụ rất giống tiêu sư trong truyền thuyết. (tiêu sư: người áp tải, chắc là tổ nghề của shipper bây giờ đi =))))
Còn có hai nam hai nữ đang ngồi cùng một chỗ sưởi ấm, cạnh đống lửa có nướng bốn con bồ câu, trên người đều đem theo binh khí, phỏng chừng là người trong võ lâm.
Trong thế giới này, vô luận Triệu Trăn có tính cách như thế nào thì chỉ riêng diện mạo nhu thuận đã cộng thêm cho bé không ít điểm. Hai nữ đệ tử thấy bé khải ái, liền vẫy vẫy tay gọi Triệu Trăn lại: “Bé con có đói bụng không, tỷ tỷ mời ngươi ăn bồ câu nướng có được không?”
Triệu Trăn cười hì hì nói: “Cám ơn tỷ tỷ, huynh trưởng của ta đang đi tìm đồ ăn rồi, ta đợi hắn trở về rồi cùng ăn.”
Tất cả mọi người đều thầm than hài tử này thực hiểu chuyện, chỉ có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời trợn trắng mắt – tiểu bại hoại lại bắt đầu giả ngây thơ.
Thừa Ảnh rất nhanh thắng lợi trở về, hai con gà rừng béo mập đều được xử lý sạch sẽ, chỉ là mấy cành củi khô… bề ngoài rất giống mấy cái cột nhà trong miếu thì phải? Thừa Ảnh cả người ướt đẫm nhưng lại lôi một con thỏ con trắng trắng mềm mềm khô ráo từ trong ngực ra, nhét vào lòng Triệu Trăn, xoay người nhảy lên xe ngựa thay quần áo.
Triệu Trăn ôm con thỏ khóe miệng liên tục co giật: “Hắn cho ta con thỏ làm gì?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời nói: “Bởi vì giống ngươi a!”
Triệu Trăn dùng lực nghiến răng: lãnh khốc như ta đến tột cùng giống con thỏ ở chỗ nào?! Giống chỗ nào?!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tuy rằng không biết làm cơm nhưng người giang hồ coi bốn bể là nhà, thường xuyên ngủ màn trời chiếu đất, nên hai người bọn họ có thể nướng chín đồ ăn. Đương nhiên, tay nghề có thê thảm tới đâu cũng có thể nướng chín đồ ăn…
Triệu Trăn hoàn toàn ngược lại, người hiện đại không có suy nghĩ quân tử xa nhà bếp, nam nhân biết làm cơm đều hàng đắt khách. Hơn nữa bản thân Triệu Trăn thập phần thích ăn ngon, thường xuyên giấu người đại diện tự về nhà nấu cơm, dần dà tay nghề tự luyện mà thành ~~
Là một tên siêp cấp cật hóa, Triệu Trăn trước khi ra khỏi cửa đã cố ý sai ám vệ đánh cướp Ngự thiện phòng một phen, trộm đi một (cơ) số gia vị chế biến. Ngự trù thấy kho gia vị bị cướp sạch không còn cái nào, lại lần nữa khóc tới ngập bếp lò. Đồng dạng kho thuốc của ngự y cũng bị trộm đi vô số linh đan diệu được phòng ngừa tính mạng gặp nguy hiểm.
╮(╯_╰)╭
Triệu Trăn chủ động gánh vách trọng trách nấu cơm, để hai vị đại hiệp nhóm lửa hong quần áo.
Mùi hương thịt nướng rất nhanh bay ra, tiêu sư chỉ gặm lương khô không ngừng nuốt nước miếng, nam nữ hiệp sĩ đang gặm bồ câu cũng thấy nuốt không trôi, lúc này bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mắng to từ trên đỉnh đầu: “Ai lại thiếu đạo đức như vậy! thơm sực nức như thế có để cho người khác ăn cơm không?!”
Mọi người đều sửng sốt, chỉ thấy trên đỉnh đầu tượng Phật trong miếu có một người trẻ tuổi đang ngồi khoanh chân.
Tất cả mọi người kinh ngạc, hắn hẳn võ công cao cường, gần như vậy cư nhiên không ai phát hiện, đồng loạt đều có chút cảnh giác.
Triển Chiêu đã sớm biết trên tượng Phật có người, lại không ngờ là người quen: “Mạnh Kha! Sao lại là ngươi!”
Nam tử ngồi trên tượng Phật vỗ đùi một cái, cao hứng phấn chấn nhảy luôn xuống: “Triển đại ca! Để cho ta một cái chân gà a a a a!”
Mọi người: “….”
Hàng này nhị hóa như vậy, tùy tiện rơi xuống không sao chứ?
Bốn người một đường vui đùa tranh cãi ầm ĩ, còn nửa ngày lộ trình nữa là tới Triển gia. Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, buổi sáng trời cao trong xanh không một bóng mây, buổi chiều cư nhiên lại đổ mưa rào. May mắn Triển Chiêu quen đường, dẫn mọi người tìm tới một căn miếu thờ đã bị bỏ hoang.
Triệu Trăn vụng trộm nắm chặt tay lại – Chu choa! Ngày mưa ngủ lại trong miếu thờ đổ nát chính là tình tiết kinh điển trong phim võ hiệp a! Không uổng công một đường ta mong đợi!
Khi mọi người đi vào, đã có một số người ở trong miếu tránh mưa. Diện tích miếu thờ không nhỏ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sắp xếp xong chỗ trú cho mấy con ngựa cùng cái xe, hai người lại thay phiên nhau vào thùng xe thay đồ. Thừa Ảnh đi tìm đồ ăn và củi khô. Ngược lại Triệu Trăn việc gì cũng không động tay, ngồi ở càng xe quan sát mấy nhóm người khác cũng đang tránh mưa.
Trong đó có mấy người ngồi ngoài dễ thấy nhất, bọn họ mặc trang phục giống nhau, bên mình chất chồng mấy cái rương, xem trang phục và đạo cụ rất giống tiêu sư trong truyền thuyết. (tiêu sư: người áp tải, chắc là tổ nghề của shipper bây giờ đi =))))
Còn có hai nam hai nữ đang ngồi cùng một chỗ sưởi ấm, cạnh đống lửa có nướng bốn con bồ câu, trên người đều đem theo binh khí, phỏng chừng là người trong võ lâm.
Trong thế giới này, vô luận Triệu Trăn có tính cách như thế nào thì chỉ riêng diện mạo nhu thuận đã cộng thêm cho bé không ít điểm. Hai nữ đệ tử thấy bé khải ái, liền vẫy vẫy tay gọi Triệu Trăn lại: “Bé con có đói bụng không, tỷ tỷ mời ngươi ăn bồ câu nướng có được không?”
Triệu Trăn cười hì hì nói: “Cám ơn tỷ tỷ, huynh trưởng của ta đang đi tìm đồ ăn rồi, ta đợi hắn trở về rồi cùng ăn.”
Tất cả mọi người đều thầm than hài tử này thực hiểu chuyện, chỉ có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời trợn trắng mắt – tiểu bại hoại lại bắt đầu giả ngây thơ.
Thừa Ảnh rất nhanh thắng lợi trở về, hai con gà rừng béo mập đều được xử lý sạch sẽ, chỉ là mấy cành củi khô… bề ngoài rất giống mấy cái cột nhà trong miếu thì phải? Thừa Ảnh cả người ướt đẫm nhưng lại lôi một con thỏ con trắng trắng mềm mềm khô ráo từ trong ngực ra, nhét vào lòng Triệu Trăn, xoay người nhảy lên xe ngựa thay quần áo.
Triệu Trăn ôm con thỏ khóe miệng liên tục co giật: “Hắn cho ta con thỏ làm gì?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời nói: “Bởi vì giống ngươi a!”
Triệu Trăn dùng lực nghiến răng: lãnh khốc như ta đến tột cùng giống con thỏ ở chỗ nào?! Giống chỗ nào?!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tuy rằng không biết làm cơm nhưng người giang hồ coi bốn bể là nhà, thường xuyên ngủ màn trời chiếu đất, nên hai người bọn họ có thể nướng chín đồ ăn. Đương nhiên, tay nghề có thê thảm tới đâu cũng có thể nướng chín đồ ăn…
Triệu Trăn hoàn toàn ngược lại, người hiện đại không có suy nghĩ quân tử xa nhà bếp, nam nhân biết làm cơm đều hàng đắt khách. Hơn nữa bản thân Triệu Trăn thập phần thích ăn ngon, thường xuyên giấu người đại diện tự về nhà nấu cơm, dần dà tay nghề tự luyện mà thành ~~
Là một tên siêp cấp cật hóa, Triệu Trăn trước khi ra khỏi cửa đã cố ý sai ám vệ đánh cướp Ngự thiện phòng một phen, trộm đi một (cơ) số gia vị chế biến. Ngự trù thấy kho gia vị bị cướp sạch không còn cái nào, lại lần nữa khóc tới ngập bếp lò. Đồng dạng kho thuốc của ngự y cũng bị trộm đi vô số linh đan diệu được phòng ngừa tính mạng gặp nguy hiểm.
╮(╯_╰)╭
Triệu Trăn chủ động gánh vách trọng trách nấu cơm, để hai vị đại hiệp nhóm lửa hong quần áo.
Mùi hương thịt nướng rất nhanh bay ra, tiêu sư chỉ gặm lương khô không ngừng nuốt nước miếng, nam nữ hiệp sĩ đang gặm bồ câu cũng thấy nuốt không trôi, lúc này bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mắng to từ trên đỉnh đầu: “Ai lại thiếu đạo đức như vậy! thơm sực nức như thế có để cho người khác ăn cơm không?!”
Mọi người đều sửng sốt, chỉ thấy trên đỉnh đầu tượng Phật trong miếu có một người trẻ tuổi đang ngồi khoanh chân.
Tất cả mọi người kinh ngạc, hắn hẳn võ công cao cường, gần như vậy cư nhiên không ai phát hiện, đồng loạt đều có chút cảnh giác.
Triển Chiêu đã sớm biết trên tượng Phật có người, lại không ngờ là người quen: “Mạnh Kha! Sao lại là ngươi!”
Nam tử ngồi trên tượng Phật vỗ đùi một cái, cao hứng phấn chấn nhảy luôn xuống: “Triển đại ca! Để cho ta một cái chân gà a a a a!”
Mọi người: “….”
Hàng này nhị hóa như vậy, tùy tiện rơi xuống không sao chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook