******

Bởi vì trên xe có người bị thương, nên tốc độ đi đường cũng chậm lại, khi tới nơi trễ hơn một canh giờ so với thời gian dự tính.

Đưa cha con Trần gia tới tận cửa nhà, bốn người lại tới khách điếm Vân Lai tốt nhất huyện Phác Thủy trọ lại. Bốn người tuy rằng đều không thiếu tiền nhưng vì tiện bảo hộ thể chất chuyên gây họa Triệu Tiểu Trăn, cuối cùng chỉ thuê một phòng, rồi nhờ hỏa kế khách điếm kê thêm một cái giường.

Triệu Trăn ngồi xe ngựa một ngày đường, nghĩ tới ngày mai lại phải tiếp tục gấp rút lên đường liền cảm thấy tâm hảo mệt, vừa vào phòng liền nằm bẹp như chết rồi, ngay cả cơm cũng không buồn ăn.

Khi Bạch Ngọc Đường cứng rắn xách Triệu Trăn xuống lầu, Triển Chiêu đã gọi xong đồ ăn, Triệu Trăn vừa thấy mỹ thực lại vực dậy tinh thần!

— cái gì mệt tới không buồn ăn cơm, trẫm mới không phải người yếu ớt như vậy nhá ~

Triệu Trăn vùi đầu vào đại dương ăn uống tiệc tùng hạnh phúc, mấy người còn lại cũng đói bụng chả còn tâm tư trêu chọc bé.

Sau khi ăn uống no đủ, Triệu Trăn cũng lên tinh thần, bé đối với tất cả mọi thứ ở cổ đại đều rất ngạc nhiên, cơ hội khó có được, tự nhiên phải ra ngoài đi dạo một vòng mới thỏa.

Đừng thấy huyện Phác Thủy không lớn mà lầm, chợ đêm vô cùng náo nhiệt đó. Dọc đường đi Triệu Trăn phụ trách tiêu tiền, Thừa Ảnh đi theo trả tiền, hai tiểu hài nhi một đường hòa thuận vui vẻ. Phía sau Triển Chiêu cũng tiêu tiền, Bạch Ngọc Đường cũng muốn trả tiền nhưng Triển Chiêu còn nhanh tay hơn hắn… bởi vậy Bạch Ngũ gia thập phần hâm mộ Thừa Ảnh.

Đi dạo không bao lâu, liền nghe thấy một trận tranh cãi ầm ĩ, một đội bộ khoái chạy thẳng tới chỗ bọn họ.

Dân chúng nguyên bản đang vui vẻ thoải mái thấy vậy đều sợ tới mất mật, tựa hồ phi thường sợ hãi bộ khoái bản địa. Đầu lĩnh bộ khoái thái độ phi thường kém, không thanh minh gì liền tóm lấy Triệu Trăn, lại nói với đám bộ khoái sau lưng: “Là bốn người bọn họ, tất đều bắt trói lại mang đi.”

Thừa Ảnh trong mắt hiện lên lệ khí, đoạt lại Triệu Trăn, đầu lĩnh bộ khoái chỉ cảm thấy cánh tay một trận đau đớn tê tâm phế liệt!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng chậc lưỡi một cái, không hổ là ám vệ khôi chủ, chiêu phân cân thác cốt dùng thật tốt, trong nháy mắt hủy gân tay người ta, khiến gã kia tê tâm phế liệt lăn lộn trên đất, cố tình còn nghiệm không ra vết thương, quả thực là kỹ năng giết người diệt khẩu, tra tấn bức cung thiết yếu!

Triển Chiêu nhanh chóng che trước người Thừa Ảnh, bộ khoái này tuy ngang ngược vô lý nhưng chung quy vẫn chưa đáng chết, cho chút giáo huấn là được rồi.

Bộ khoái bị Thừa Ảnh ‘chiêu đãi’ đang ôm cánh tay ngồi lê la dưới đất, rõ ràng đau tới mất ý thức. Triển Chiêu nhìn đám bộ khoái còn lại đều trợn tròn mắt, nghi hoặc nói: “Chúng ta lúc hoàng hôn mới vào thành, cũng chưa làm chuyện gì trái pháp luật loạn kỷ cương, vì sao lại muốn bắt chúng ta?”

Một bộ khoái trẻ tuổi lớn gan gào lên: “Điêu dân lớn mật! bọn ngươi dám đả thương quan sai!”

Triệu Trăn mất hứng: “Rõ ràng là các ngươi động thủ trước, cư nhiên vừa ăn cắp vừa la làng.”

Cuối cùng một bộ khoái lão thành ổn trọng thuyết minh ngọn nguồn: “Mới vừa rồi, nữ nhi Trần gia tới nha môn báo án, nói nhà mình bị trộm, mẫu thân lại mất tích. Vì các ngươi và cha con Trần gia cùng vào thành, Huyện thái gia muốn gọi tới hỏi chút chuyện.”

Triển Chiêu nhíu mày: “Nếu là gọi tới hỏi chuyện, vì sao phải mang theo gông cùm?”

Lão bộ khoái xấu hổ cười, liếc mắt nhìn bộ khoái đầu lĩnh đang ngồi rên rỉ trên đất, hết thảy đều không dám nói.

Bạch Ngọc Đường cười lạnh: “Hóa ra là lạm dụng tư hình.”

Lúc này, bộ khoái đầu lĩnh đã bớt đau, giật giật cánh tay vẫn đau đớn khó chịu như trước, kiểm tra lại cư nhiên không bị thương? Xem ra là đụng phải gốc rạ cứng. Nhìn thần sắc Thừa Ảnh không hài lòng, đầu lĩnh bộ khoái mắng thầm một tiếng – tiểu súc sinh, trưởng thành một cái võ lâm bại hoại!

Triển Chiêu đáp ứng cùng bộ khoái tới huyện nha, đám bộ khoái có chút mềm nắn rắn buông, lại không dám nhắc tới chuyện dùng gông cùm gì nữa.

Huyện nha Phác Thủy huyện cũng coi như gọn gàng ngăn nắp, chỉ là đã lâu không tu sửa, tường vây có chút cũ nát.

Tri huyện đại nhân ngược lại có chút hòa nhã, sau khi hỏi rõ nguyên do liền trực tiếp lên tiếng xin lỗi: “Thật không phải với mấy vị, đoạn thời gian trước trong thành có tới một nhóm người võ lâm, bên đường ngộ thương sát hại không ít dân chúng. Thê tử đang mang thai của Lưu bộ khoái cũng có mặt trong đám người đó, nhi tử sáu tháng tuổi không giữ được. Còn đám người võ lâm kia lại chạy mất vô tung vô ảnh, Lưu bộ khoái từ đó về sau liền có chút…”

Tri huyện có chút xấu hổ: “Thỉnh mấy vị thứ lỗi.”

Triệu Trăn hừ lạnh một tiếng: “Tri huyện đại nhân lời này thật nhẹ nhàng a! Trên đời này không ít người bị mang hàm oan, Lưu bộ khoái lấy việc công làm việc tư có thể tha thứ, còn người giang hồ lạm sát kẻ vô tội không thể tha thứ? Nếu cứ tiếp tục như thế vậy còn cần quan phủ làm gì, mọi người cứ lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng cho xong, ta hôm nay cũng chịu ủy khuất, liền lỡ tay làm thịt Lưu bộ khoái, cũng thỉnh tri huyện đại nhân thứ lỗi a.”

Tri huyện đại nhân bị Triệu Trăn nói á khẩu không trả lời được.

Theo lý với cái chức quan này của hắn, bị một đứa con nít miệng còn hôi sữa chỉ thẳng mặt mắng “sơ suất”, cũng nên phẫn nộ một chút. Nhưng kỳ quái chính là, tri huyện cư nhiên có loại cảm giác co quắp như khi bái kiến Thượng quan, ném mặt mũi cũng không tức sùi bọt mép, theo bản năng rụt cổ, một loại tư thế ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái: Vị tri huyện này tính tình không khỏi quá mềm yếu đi, khó trách nói người hiền bị khi dễ, ngựa hiền bị người kỵ.

Bạch Ngọc Đường thầm than: đừng nhìn Triệu Trăn bình thường nhũn người lười biếng, mỗi khi tỏ ra đoan chính ngông nghênh rất biết hù người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương