*****

Lúc lâm triều, tin tức Hoàng cung xuất hiện rắn đã lan truyền khắp nơi. Tốc độ truyền tin bát quái của đám triều thần không thua gì các bà thím đầu đường cuối ngõ ba hoa, túm năm tụm ba châu đầu vào buôn chuyện, chỉ cần chớp chớp mắt cũng đã hiểu được bí mật dưới tận đáy lòng.

Nhưng đám quần thần có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được — tại sao Hoàng thượng đi tới đâu cũng đều gặp nạn?

Kỳ thật chính Triệu Trăn cũng rất buồn bực — tác giả ngu ngốc, đây mà gọi là mệnh nhân vật chính à!

Triệu Trăn giống như bình thường đúng giờ vào triều, bước chân ngắn ngủn trèo lên long ỷ cao cao, vặn vẹo cái mông tìm tư thế thoải mái ngồi xuống.

Triệu Trăn còn chưa đến tuổi tự mình chấp chính, mỗi ngày vào triều chỉ là ngồi xem náo nhiệt, hôm nay lại không quá giống ngày thường, mọi người đều đem tầm mắt như có như không chiếu tới đây, Triệu Trăn bị chọc thủng vài lỗ trên người, đầu óc luân chuyển liền minh bạch. Vô luận mọi người thăm dò thế nào, Triệu Trăn cũng chỉ cười tủm tỉm không bắt chuyện.

Thẳng tới khi một tên không đầu óc lên tiếng hỏi, Triệu Trăn mới cười nói: “Tin tức của chư vị công thần thật linh thông a.”

╮(╯_╰)╭ Xem, chỉ cần một câu nói, đều khiến đám người phía dưới bó tay im bặt…

Chúng thần thử thăm dò một lần, liền minh bạch Triệu Trăn không muốn nói nhiều. Cả triều văn võ bá quan chung quy đều là sống dựa vào bát cơm hoàng gia, cho dù lửa bát quái trong lòng hừng hực thiêu đốt, tò mò khó chịu đến mấy cũng chỉ có thể bỏ qua đề tài này, bắt đầu đàm luận tình hình thu hoạch vụ mùa các nơi.

Cái này gọi là mỗi ngành mỗi chuyên môn, với chuyện đối nhân xử thế Triệu Trăn tương đối thành thạo, nhưng nhắc tới lĩnh vực nông nghiệp thì hoàn toàn mù tịt. Từ nhỏ Triệu Trăn lớn lên ở thành phố hiện đại, chỉ biết ăn không biết trồng, trừ bỏ điều đơn giản như gieo trồng vào mùa xuân, thu hoạch vào mùa thu hoặc mấy câu đại loại như tuyết rơi đúng lúc năm đó được mùa ra còn lại cái gì cũng đều không hiểu.

Cũng may bé không hiểu cũng không cần giả vờ không hiểu, càng không cần phải ra lệnh chỉ huy.

Triệu Trăn cũng đã xem qua không ít phim truyền hình hay tiểu thuyết xuyên không, những người đó sau khi xuyên không có đủ loại khí phách bành trướng, xuyên không thành khất cái cũng có thể làm hoàng đế, xuyên thành cung nữ cũng có thể câu dẫn được vài vị hoàng tử. Còn ta xuyên thành Hoàng đế, ngược lại còn khổ hơn cả khất cái thế là thế nào? Ngẫm lại càng khó chịu!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương