******

Một mình đơn côi lên đường, Triệu Trăn tựa như một cây nấm nhỏ héo rũ, ôm đầu gối ngồi xổm trong ngự liễn than ngắn thở dài.

Bởi vì Triệu Trăn lãng phí quá nhiều thời gian vào việc ‘YY lưu luyến’ nên hành trình bị kéo dài nghiêm trọng, thế cho nên đội ngũ không thể đúng hạn đến thành Khai Phong, bữa tối của mọi người không thể không lùi lại. Quân đội đang hành quân tự nhiên không thể nghỉ ăn, nhưng vương công đại thần và Triệu Trăn lại không thể chịu đói bụng, nên các nội thị hoặc gia nô đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm tinh xảo, để mọi người ăn lót dạ, dù không thể so với bữa tối chính quy nhưng cũng không tệ.

Triệu Trăn sau khi biết được rất áy náy: “Vì chuyện của Trẫm mà khiến các quân sĩ chịu đói chịu khát, trẫm đích thực không đành lòng. Không bằng tìm một chỗ làm nơi nghỉ tạm, sau khi mọi người dùng cơm xong sẽ tiếp tục gấp rút lên đường. Đoạn đường còn lại cũng không xa, cho dù chậm trễ hành trình một chút cũng không sao.”

Bát Vương gia bất đắc dĩ, ông cho rằng Triệu Trăn là vì ngồi trong xe cả ngày quá phiền chán nên mới muốn dừng xe nghỉ ngơi một chút. Nhưng Hoàng thượng mượn cớ này thật sự quá 『 cao thượng 』 Hoàng thượng nào cũng yêu dân như con như vậy, ai có thể ngang nhiên làm phản đâu? Vua không thấy nhưng mấy lão thần tóc tai trắng xoá đã bị bệ hạ thánh minh cảm động tới lão lệ doanh tròng!

Lễ tế thiên lần này, Triệu Trăn đã sớm phân phó quan quân trên đường tự gánh vách chuyện ăn ở, không cho phép kinh động, phiền nhiễu dân chúng ven đường.

Tuy có người cảm thấy như thế rất vất vả nhưng cũng không dám nhiều lời, ngay cả Hoàng thượng còn chịu được, ngươi sao lại nuông chiều như vậy.

Nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ đều có sẵn, đầu bếp tùy quân tay chân lanh lẹ làm tốt đồ ăn, hương thơm rất nhanh bay ra. Nhóm cấm quân đi cả một ngày đường, đều đói bụng muốn xỉu, xếp hàng trước thùng cơm lớn lần lượt nhận cơm, các quan viên ngồi xe kiệu cũng đều xuống dưới hưởng thụ không khí khoan khoái thoải mái.

Đúng lúc này, phía cuối đội ngũ xuất hiện một trận rối loạn, mấy cấm quân bỗng nhiên cảm thấy cả người vô lực, thi nhau nhũn người ngã rạp xuống đất.

Mọi người cả kinh, theo bản năng ném đồ ăn trong tay xuống, thế nhưng đều đã muộn!

Càng ngày càng nhiều cấm quân ngã xuống, tất cả mọi người đều cảm thấy ruột gan rối bời, lúc này lại không biết từ chỗ nào nhảy ra một đám hắc y thích khách. Mặc dù nhân số không nhiều, nhưng cấm quân thân mình còn lo chưa xong, cộng thêm một đám quan viên tay trói gà không chặt, cùng với đám người quý tộc trong dòng họ Triệu thị chưa từng tự động tay động chân làm chuyện gì đều rối loạn hết cả lên, cũng may còn lại mấy vị tướng quân và thị vệ gia tộc đi theo còn tạm dùng được.

Triệu Trăn nhìn vậy cảm thấy thực mới mẻ, nhóm người này giữa ban ngày ban mặt còn mặt hắc y đen xì, là sợ bản thân không đủ nổi bật sao?

Chưa tới một trăm người cũng dám cướp cạn, đây là kiểu ảo tưởng sức mạnh gì đây?

Triệu Trăn đang đứng xem náo nhiệt, bỗng nhiên cảm thấy cần cổ lạnh lẽo, một con dao đang kề trên yết hầu bé.

Phản ứng đầu tiên của Triệu Trăn chính là — làm sao bị thương cứ phải là ta?

Triệu Trăn quay đầu lại nhìn người đang uy hiếp mình, cư nhiên là che mặt đầu bếp…

(╬  ̄ 皿  ̄) Có dám nâng trình độ cao hơn chút nữa không! Giá trị của trẫm chỉ dừng ở mức đầu bếp thôi sao! [ té ghế!]

Thấy Triệu Trăn bị uy hiếp, đám văn thần võ tướng thật vất vả mới duy trì được trật tự lại lần nữa loạn thành một nồi lẩu, đám văn thần chỉ biết hô to hộ giá, hộ giá, còn đám võ tướng lại chỉ cầm chặt đao kiếm tạo dáng. Triệu Trăn cau mày càng ngày càng bất mãn, văn thần thì thôi bỏ qua, nhưng võ tướng làm sao cũng lộn xộn không quy củ thế này.

Đang lúc hỗn loạn, từ dưới gầm xe ngựa sau lưng Triệu Trăn nhảy ra một người, người nọ hét lớn một tiếng, tư thái như mãnh hổ vồ mồi, tốc độ như diều hâu quắp thỏ, giơ lên một đao, chém bay gã đầu bếp đang uy hiếp Triệu Trăn! Sau khi người nọ thành công lui thân, cấp tốc tổ chức mọi người phản kích, dứt khoát lưu loát đánh lui đám thích khách, đánh một trận xinh đẹp khắc phục khó khăn! [~ tung hoa ~]

Triệu Trăn mở to hai mắt nhìn, cảm giác vị anh hùng này rất quen mắt: “Kia không phải là Do tướng quân sao.”

Do Phảng nghe vậy, xoay người ôm quyền nói: “Ty chức cứu giá chậm trễ, thỉnh hoàng thượng thứ tội!”

Triệu Trăn khoát tay: “Ái khanh bình thân, Do tướng quân cứu giá có công chẳng những vô tội, ngược lại công lớn, ái khanh muốn ban thưởng cái gì.”

Do Phảng kích động hô hấp dồn dập, lại khiêm tốn nói: “Bảo hộ sự an toàn của Hoàng thượng là chức trách của thần, không dám kể công!”

Triệu Trăn gật đầu, ngữ khí thản nhiên: “Do tướng quân quả nhiên trung dũng vô song.”

Do Phảng còn đang đắm chìm trong sung sướng cứu giá thành công, không hề phát hiện ngữ khí của Triệu Trăn có bao nhiêu lãnh tĩnh.

Lúc này, có người thông minh đã phát hiện ra chỗ không đúng, thái độ của Hoàng thượng thật vi diệu ~

Người thành thật dần hồi phục tinh thần, sôi nổi dùng ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị hận thiêu đốt Do Phảng.

Cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, sao không nghĩ tới chứ?! Đây chính là anh dũng cứu giá có công a!

Hưởng thụ tầm mắt nóng cháy của mọi người xung quanh, Do Phảng cảm giác toàn thân sảng khoái vô cùng, giống như cuộc đời mình đã bước lên một tầm cao mới!

Triệu Trăn mỉm cười: “Nếu Do tướng quân đã có ý muốn như thế, vậy không cần ban thưởng!”

Do Phảng tâm tình kích động vẫn chưa rút đi, bỗng nhiên lại bị Triệu Trăn dội một chậu đá lạnh vào người, buốt thấu tâm can. Do Phảng mở to hai mắt nhìn Triệu Trăn, kinh ngạc tới độ miệng không khép lại được, ánh mắt kia, tựa hồ một lần lại một lần hỏi lại Triệu Trăn — Người nói gì? Người vừa nói gì cơ?

Triệu Trăn mặc kệ hắn, phất tay: “Trói hắn lại.”

Đám thị vệ đều thất thần, nhất thời không kịp phản ứng, nhưng nhóm ám vệ đã nhanh tay mang dây thừng tới trói người.

Do Phảng bỗng nhiên đẩy ám vệ ra kích động la lên: “Hoàng thượng! Ty chức cứu giá có công! Ty chức có tội gì?”

Triệu Trăn miễn cưỡng nhìn hắn, trong mắt lộ đầy vẻ nghi ngờ — da mặt ngươi cũng đủ dày a, trong lòng ngươi còn không rõ sao.

Do Phảng trong lòng khẽ động, kinh nghi bất định (ngạc nhiên không yên lòng) nhìn Triệu Trăn, chẳng lẽ Hoàng thượng đều biết hết…

Không! Không có khả năng! Hắn không có khả năng biết được!

Ngay khi Do Phảng đang ngây người thì hai ám vệ đã thuần thục trói hắn thành cái bánh chưng, ném xuống đất.

Lúc này, đám người trì độn xung quanh cũng đã phục hồi tinh thần, trong chuyện này khẳng định có ẩn tình!

Chuyện sau đó phát sinh càng khiến người ta kinh ngạc chính là những người trong Khai Phong phủ vốn lưu lại trong Trấn Quốc tự cư nhiên lại dẫn theo một đội ám vệ bất ngờ xuất hiện. Trong tay nhóm ám vệ kéo theo một sợi dây thừng đang trói một chuỗi bánh chưng khác… xem ra trói người như bánh chưng là chuyên ngành bắt buộc của ám vệ.

Triệu Trăn tự hồ tuyệt không ngoài ý muốn, nói với Bao Chửng: “Vốn định bắt cá lớn, không ngờ chỉ toàn là tiểu tôm.”

Triển Chiêu xách theo một tiểu hòa thượng bẩn hề hề đi tới: “Khó trách chúng ta không tìm ra được nội ứng, nguyên lại là người 『 đã chết 』.”

Triệu Trăn chớp chớp mắt mấy cái, cảm giác hòa thượng này có chút quen mắt: “Người chết nào?”

Bát Vương gia triệt để mờ mịt: “Hoàng thượng, các người đây là…”

Triệu Trăn búng tay một cái: “Lên xe rồi nói.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương