**

Các hòa thượng rất thuần phác, tuy rằng không nghe hiểu những lời nói sắc bén giữa Triệu Trăn và Do Phảng. Nhưng đầu sỏ gây chuyện Do Phảng đã gặp xui xẻo, Hoàng thượng cũng đã đáp ứng làm chủ cho bọn họ, các hòa thượng niệm vài tiếng A Di Đà Phật, rồi không còn oán ngôn nào nữa, nâng thi thể rời đi.

Triển Chiêu nhìn nhìn Triệu Trăn: “Ngươi làm sao lại chạy tới đây?”

Triệu Trăn nhún nhún vai: “Vốn định dẫn sư tổ đi tìm các ngươi, kết quả nửa đường bị trì hoãn.”

“Sư phụ cũng đến đây?” Triển Chiêu điểm mũi chân nhìn quanh.

Bạch Ngọc Đường cầm tay Triển Chiêu, giúp hắn điều chỉnh phương hướng: “Ngươi vừa xuất hiện hắn đã chạy mất, là chạy hướng này.”

Triển Chiêu híp mắt: “Hướng này là…”

Triệu Trăn sờ sờ cằm: “Sư tổ cố ý dẫn ta đi vòng quanh, chẳng lẽ là giả ngây giả dại?”

“Không có khả năng.” Triển Chiêu lắc lắc ngón tay: “Ta đã nhờ Công Tôn tới khám cho người, đầu sư phụ từng bị tổn thương, tâm trí vĩnh viễn dừng lại ở giai đoạn hài đồng. Hơn nữa sư phụ không biết gạt người, cũng không nhớ được kế hoạch phức tạp, trừ phi có người từng bước một dạy hắn, tỷ như trước giờ đánh thức ngươi, cùng ngươi ăn điểm tâm, sau đó dẫn ngươi đi vòng quanh chùa gì đó!”

“Có thể khiến sư phụ ngươi nghe lời hẳn không nhiều người đi.” Bạch Ngọc Đường một lời khẳng định.

Triển Chiêu gật đầu, vươn ra hai ngón tay: “Một là ta. Hai là Phương Trượng!”

Triệu Trăn nắm tay trái gõ vào lòng tay phải, giống như bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách ta cứ cảm thấy Phương Trượng cười y như hồ ly, quả nhiên không phải ảo giác!”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời: Phương Trượng từ vành tai đến vai, mặt mũi hiền lành, mắt cười thành một khe hở nhìn giống hồ ly sao?

Được rồi, quả thật rất giống…

Triển Chiêu đang muốn đi tìm Phương Trượng tính sổ, chỉ thấy cách đó không xa có một tiểu hòa thượng đang đứng, dùng mũi chân di di mặt đất.

“Ngộ Tâm, ngươi có chuyện gì sao?”

Tiểu hòa thượng Ngộ Tâm ngẩng đầu, chính là tiểu hòa thượng lúc trước đã xoa đầu Hoàng thượng Triệu Trăn.

Ngộ Tâm lỗ tai hồng hồng, chắp tay nói với Triệu Trăn: “Bần tăng là muốn tới xin lỗi, A Di Đà Phật.”

Triệu Trăn đưa tay đỡ hắn: “Tiểu sư phụ không cần đa lễ.”

Ngộ Tâm vẫn còn ngượng ngùng: “Bần tăng trời sinh nóng nảy, sư đệ đừng trách móc.”

Triệu Trăn nháy mắt mấy cái: sư đệ?

Thấy Triệu Trăn nghi hoặc, Triển Chiêu giải thích nói: ‘Trong chùa, bối phận cao nhất là sư phụ. Sau đó là Phúc tự bối (thế hệ có tên chữ Phúc) gồm Phương Trượng, hai vị sư huynh Phúc Nghiễm, Phúc Thiện. Xuống dưới nữa là Ngộ tự bối, Ngộ Tâm là Ngộ tự bối nhỏ tuổi nhất. Sau Ngộ Tâm là Như tự bối.”

Triểu chiêu nhìn Triệu Trăn: “Lại nói ngươi cũng thuộc Ngộ tự bối, cả ngươi và ta đều là đệ tử tục gia, không cần câu nệ, vậy cứ gọi ngươi là Ngộ Không đi.”

Ngộ Không à…..

Không đợi Triệu Trăn phản bác, tiểu hòa thượng Ngộ Tâm đã chắp tay nói: “A Di Đà Phật, Ngộ Không sư đệ.”

Khóe miệng Triệu Trăn thoáng co giật: “Ách, Ngộ Tâm sư huynh hảo…”

Nhận cái tên 『 Ngộ Không 』 này, Triệu Trăn nhịn không được não bổ (tưởng tượng) một hồi.

Ngày tháng năm nào đó mình bị bắt đi, mọi người sẽ đồng loạt hô to: sư phụ, đại sư huynh bị yêu quái bắt đi rồi!

Ngày tháng năm nào đó mình bị bắt đi, tặc nhân rút binh khí ra, chính mình hét lớn một tiếng — Quy phái khí công!

(*/ω*) hình ảnh rất hại mắt, quả thực không đành lòng nhìn…

Triệu Trăn u u nhìn Triển Chiêu: “Sư phụ, pháp danh của ngài sẽ không phải là Tam Tạng đấy chứ.”

Triển Chiêu cười tủm tỉm lắc đầu: “Trước đây ta thể nhược nhiều bệnh, sau khi bái sư, Phương Trượng tứ danh cho ta là Phúc Thọ.”

Triệu Trăn âm u thầm nghĩ: Phúc Thọ, Phúc Thụ, ngươi cả đời liền làm thụ đi!

(Jeremy: >////< xác định trên dưới luôn rồi nha =)))) mà t nhớ trong phim thời niên thiếu của Bao thanh thiên, từng có tập nhắc tới pháp danh của Triển Chiêu, hình như là Háo Sắc thì phải =))) khi đó mn đều cười như điên…. Há há há ko bit nhớ có đúng ko….)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương