**

Triệu Trăn đẩy cửa phòng ra, vừa rồi tiểu viện còn vắng vẻ hiện tại bên trong đã chật ních người.

Cả Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đều sắc mặt không vui ngồi tại chỗ, hoặc là nói, là bị bọn thị vệ giữ lại ngồi nguyên tại chỗ.

Triển Chiêu đứng ở cửa, Bạch Ngọc Đường đứng ở chỗ cao trên mái hiên, xung quanh hai người bị bao vây bởi mấy tên thị vệ đều đã rút đao phòng vệ.

Trên hai chỗ ngồi vốn để trống, lúc này đã có thêm hai vị khách ngồi đó, một là Hoàng đế Triệu Hằng, hai là một vị phụ nhân đoan trang uy nghi.

Ánh mắt Triệu Trăn băng lãnh, chiếu thẳng vào mặt lão hoàng đế đang tiếu ý dạt dào: “Ngươi thật ghê tởm.”

Lão hoàng đế không để ý Triệu Trăn ngôn từ đại nghịch bất đạo, chỉ cười hi hi hỏi lại: “Ai chọc ngô nhi (con ta) sinh khí?”

“Phụ hoàng! Là phụ hoàng tới đây sao!” Triệu Thụ Ích đang bị thương nghe được động tĩnh. Nó vực dậy tinh thần, một tay bịt cổ chậm rãi bò ra từ trong phòng Triệu Trăn, vừa bò vừa lưu lại một vệt máu dài…

Bởi vì mất máu quá nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Thụ Ích trở nên trắng bệch, nhưng hai mắt lại cực kỳ sáng rỡ. nó nhìn lão Hoàng đế, trong mắt dâng trào nước mắt, tựa như hài tử bị ủy khuất, rốt cuộc tìm được người để có thể than khóc kể lể….

“Phụ hoàng, phụ hoàng cứu hài nhi… đau quá….”

Lão hoàng đế khó được khi thu hồi vẻ không đứng đắn, lộ ra nụ cười từ ái nhưng là dành cho Triệu Trăn.

“Không ngờ lại làm bẩn phòng của Trăn nhi, Trăn nhi đừng trách phụ hoàng có được không.”

Trên mặt Triệu Trăn không chút đổi sắc, ánh mắt nhìn lão hoàng đế tựa như nhìn ruồi bọ đậu trên đống phân.

— nhân tâm, đến tột cùng là tới nông nỗi nào mà lại ghê rợn tới mức này.

Triệu Thụ Ích bò được một chút dừng lại, ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn phụ hoàng của nó, ngay cả việc bịt miệng vết thương trên cổ cũng quên.

Công Tôn không nhịn được nữa, ‘gạt’ đứng lên, định chạy tới cầm máu cho Triệu Thụ Ích, lại bị thị vệ đứng sau ấn vai đè ngồi xuống. Bao đại nhân sắc mặt đen tới mức trước nay chưa từng có, Triển Chiêu cũng bị vây không động đậy được, Bạch Ngọc Đường chậm rãi rút trường đao màu bạc…

Lão hoàng đế tựa hồ chú ý tới rối loạn phía sau, khoát tay với thị vệ: “Không được vô lễ với thần y.”

Công Tôn nhanh chóng tránh thoát khỏi đám thị vệ, hòm thuốc không ở bên người, đành phải dùng ngân châm tùy thân cầm máu cho Triệu Thụ Ích. Triệu Thụ Ích thần sắc ngây ngốc, nhìn chằm chằm lão hoàng đế, mím chặt môi, cổ cứng còng, tựa như đang chất vấn, lại càng giống như khẩn cầu…

Lão hoàng đế sờ sờ cằm: “Ai nha, vốn chỉ muốn đùa một chút với Thụ Ích, không ngờ Thụ Ích còn cho là thật.”

Mọi người trầm mặc, Triệu Thụ Ích biểu tình trống rỗng.

“Chỉ đùa một chút?” Triệu Trăn cười lạnh, châm chọc nói không nên lời.

“Ngươi cố ý sủng ái nó, khiến nó sinh ra phụ tử chi tình với ngươi; ngươi cố ý nói với nó, chỉ cần sống đến cuối cùng là có thể kế thừa ngôi vị, cho nó hy vọng giả dối; ngươi cố ý dạy nó muốn thành đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, dẫn đường cho nó cùng ngươi nội ứng ngoại hợp bán đứng hoàng hậu, khiến cho chúng bạn xa lánh; ngươi còn cố ý dạy nó phương pháp dùng độc giết người…”

Triệu Trăn đem cái gọi là túi hương có độc ném tới chân hoàng đế: “Đây chỉ là túi hương bình thường, bên trong tất cả đều là bông, căn bản không phải độc dược! ngươi lợi dụng sự tín nhiệm của nó đối với ngươi, nó sủng kính ngươi như phụ thân, ngươi lại coi nó như con nít mà đùa giỡn, ngươi thật quá ghê tởm!”

Lão hoàng đế cười ha ha: “Ai bảo nó mạo danh Trăn nhi, trẫm là từ phụ, tự nhiên sẽ vì Trăn nhi mà tức giận.”

Triệu Trăn nhìn hắn cười lạnh, ánh mắt toàn là sự mỉa mai: “Dối trá!”

Lão hoàng đế lắc đầu cảm thán: “Trẫm thực sự vừa ý ngươi, đáng tiếc đã không sớm tới tìm ngươi một chút, hiện tại muốn chỉ bảo ngươi đã chậm.”

Triệu Trăn lười nhìn lại hắn, rời tầm mắt sang nhìn Hoàng hậu: “Nếu không có chuyện li miêu tráo thái tử, ta còn thật sự muốn cùng ngươi liên thủ.”

Liên thủ làm gì? Tự nhiên là liên thủ xử lý hoàng đế, lão nhân tra lang tâm cẩu phế như vậy nên băm cho cẩu ăn!

Hoàng hậu lẳng lặng nhìn Triệu Trăn, thần sắc không rõ, sau một lúc mới nói: “Ta nghĩ mãi không ra, nương ngươi là một nữ tử trí tuệ như vậy, vì sao lại ép mình điên mất. Hiện tại mới hiểu được, thông minh không hẳn là phúc, si ngốc cũng không hẳn là giải thoát….”

Nàng vươn tay chỉ sang Hoàng đế: “Ngươi xem, Hoàng thượng chính là loại người như vậy, hắn không yêu ngươi, không yêu nương ngươi, ai hắn cũng đều không yêu.”

Triệu Trăn nghĩ nghĩ: “Nhân tra như hắn xứng đáng không có ai yêu.”

Hoàng hậu sửng sốt, bỗng nhiên lộ ra biểu tình vui thích: “Hoàng thượng, người nghe thấy chưa.”

Lão hoàng đế nâng mí mắt lên, vuốt vuốt chòm râu không quan trọng nói: “Trẫm không quan tâm.”

Hoàng hậu đứng dậy rời đi: “Người quan tâm hay không, không sao cả, thiếp thấy dễ nghe là được. Cùng người đấu nhau một đời, rốt cuộc vẫn là thiếp thua, nhưng người thắng thì thế nào, kết quả còn không phải vẫn hoàn tay trắng đó sao, người cũng không có gì đáng để đắc ý.”

Khi Hoàng hậu đứng dậy, mấy tên thị vệ lập tức đuổi theo, trông không giống như hộ tống mà càng như áp giải phạm nhân.

Hoàng hậu đứng thẳng thắt lưng, đến cuối cùng vẫn duy trì sự đoan trang uy nghi của mình.

“Hoàng thượng, thiếp đi trước một bước.”

Nhìn theo bóng dáng hoàng hậu, Triệu Trăn vẫn cảm giác, chuyện này còn chưa kết thúc….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương