Thư Linh Ký
Chương 89: Q4 – BINH PHÁP – CHƯƠNG 88: ĐÂY LÀ XE CHUYÊN, HIỂU KHÔNG

Q4 – BINH PHÁP – CHƯƠNG 88: ĐÂY LÀ XE CHUYÊN, HIỂU KHÔNG

Editor: Luna Huang
Tết âm lịch phủ xuống, Thiên Nguyên Tiên thành càng ngày càng nhiệt nháo, mà nhạc phường của Ngũ Âm tiểu tỷ tỷ cũng càng ngày càng… Nghèo.

Sáng sớm, như thường ngày, nàng chép năm trăm lần thơ Đường trước, lại chạy 15000 mét vòng quanh Thiên Nguyên thành, trên đường thuận tiện mua chút đồ ăn về, sau đó răng rắc răng rắc nấu cháo gà vụn cho mọi người.

Sau nửa canh giờ, một đám người bắt đầu tập thể vây bắt bàn ăn điểm tâm, Ngọc Địch nhi các nàng trước sau như một có két có vị, ăn được phân nửa liền chạy, lại bị Bác đuổi theo ở phía sau dỗ, Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực trải thảm lông, oán giận khí trời trở nên lạnh bệnh viêm khớp lại tái phát, về phần Tử Viết…

Ân, vị ngự tỷ này chính rất nghiêm túc nhìn chằm chằm cháo thịt gà bầm, qua tròn nửa khắc đồng hồ mới lo lắng thở dài: “Cho nên nói, Ngũ Âm a, chúng ta đã kinh tế trắc trở đến loại trình độ này rồi, trong cháo gà bầm chỉ còn lại có cháo sao?”

“Đây đã xem như tốt rồi.” Nhạc Ngũ Âm rất tang thương đỡ cái trán, “Ngày hôm nay ta tính toán tài sản dư thừa một chút, phỏng chừng ba ngày sau, chúng ta phải cho vỏ cây vào cháo nữa.”

Thật thê thảm, thực sự quá thê thảm ~

Một trận gió lạnh thổi qua, Tử Viết nhịn không được rùng mình, lại như có điều suy nghĩ quay đầu, nhìn Cố Thất Tuyệt nửa nằm trên xe lăn một chút: “Như vậy, Thất Tuyệt, mấy ngày nay ngươi nhận được đơn của tích tích đón kiếm không?”

Trầm mặc, trầm mặc, vẫn là trầm mặc. . .

Cố Thất Tuyệt không nói gì, Bác từ bên ngoài chạy về, một đám người lặng ngắt như tờ, cứ như vậy chỉnh tề nhìn chằm chằm ngọc thạch lệnh phù trên bàn, đúng vậy, tròn nửa tháng, dĩ nhiên một đơn cũng không có?


“A a a.” Nhạc Ngũ Âm rốt cục nổ tung, túm Cố Thất Tuyệt cố sức lay động, “Quân thượng, ta cũng đã sớm nói, để các ngươi hảo hảo điền tư liệu đăng kí, các ngươi chính là không nghe ta, hiện tại đến linh thạch đăng kí cũng không kiếm về được.”

“Bình tính, bình tĩnh.” Cố Thất Tuyệt bị lắc đến cháng váng đầu hoa mắt, bất quá vẫn là nghiêm trang trả lời, “Ta cảm thấy, có thể là bởi vì không gian cho người cưỡi của Bác không đủ, bằng không chúng ta lại thêm chiếc xe ngựa?”

“Tốt, tốt.” Tử Viết lập tức rất phối hợp cầm lấy trúc giản《 Luận Ngữ 》, “Tong trúc giản của Bổn sư còn có chiếc Thanh Đồng chiến xa, các ngươi đều đã thấy qua, có thể chữa được sáu người, hơn nữa chạy bình ổn, bên trong xe vệ sinh ngăn nắp sạch sẽ, ta nghĩ chúng ta còn có thể đặt thêm mấy bình nước suối trong chiến xa, miễn phí cung cấp cho hành khách. . .”

Cho nên nói, tại sao ngân gia phải ở chung với một đám bệnh tâm thần dưới một bầu trời trên cùng một mảnh đất?

Nhạc Ngũ Âm rất tang thương ngẩng đầu nhìn trời, mắt thấy bọn họ đã bắt đầu đặt tên cho chiến xa, rốt cục nhịn không được lệ nóng doanh tròng: “Ô ô ô, ta cảm thấy ta vẫn nên mang bọn muội muội đi ra ngoài bán nghệ không bán thân, trông cậy vào quân thượng các ngươi nhận được. . .”

Tích tích!

Lời còn chưa dứt, ngọc thạch lệnh phù trên bàn đột nhiên rung động, phát sinh thanh khinh minh tích tích.

Vọng Thư Uyển
Trong nháy mắt, mọi người chung quanh đồng loạt quay đầu trông lại, nhìn ngọc thạch lệnh phù vẫn đang rung động khinh minh tại chỗ, Nhạc Ngũ Âm khó có thể tin mở to hai mắt, đều có chút hoài nghi mình có phải nhìn lầm rồi hay không: “Cho nên nói, còn thật sự có người gọi xe rồi?”

Không cần nhắc nhở!


Trong sát na, Bác lập tức hăng hái vung tông mao lên, Tử Viết cũng rất phối hợp lấy Thanh Đồng chiến xa ra, Sơ Sơ các nàng đẩy xe lăn của Cố Thất Tuyệt, rất vui vẻ lên xe: “Ân ân ân, có sinh ý rồi, đi thôi, đi thôi ~”

Oanh!

Lời còn chưa dứt, cuồng phong gào thét vui vẻ mà qua, quang mang ngân bạch như sấm đình lóng lánh, trong nháy đã tiêu thất ở trong sân, chỉ còn lại có hai cánh cửa lay động ở trong gió.

Nhạc Ngũ Âm trợn mắt hốc mồm đứng ở đó, vẫn duy trì tư thế nhấc tay, sửng sốt nửa ngày mới toát ra một câu: “Ách, ta vốn có muốn nói, các ngươi nhiều người lên xe như vậy, vậy khách nhân ngồi ở đâu?”

Không cần để ý những chi tiết này, trong điện quang hỏa thạch, Bác kéo Thanh Đồng chiến xa, gào thét cuồn cuộn xẹt qua nhai đạo lát đá, mang theo lửa cháy mạnh xích hồng xông ra khỏi cửa thành, như một đạo tia chớp ngân bạch cắt cánh đồng hoang vu.

Tử Viết túm chiến xa, dõi mắt nhìn phương xa, lại nhìn ngọc thạch lệnh phù trong tay một chút: “Hướng đông nam, địa điểm đánh dấu là Thanh Tùng lâm bên Thiên Nguyên hồ, thoạt nhìn đối phương rất gấp, đã thúc dục hai ba lần.”

“Hoàn toàn không thành vấn đề, nắm chặt.” Bác hăng hái vung cái cổ lên, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, chợt lần thứ hai cuồng bạo gia tốc.

Gần trong nháy mắt, lửa cháy mạnh xích hồng cuộn trào mãnh liệt dâng trào, bọc thân thể ngân bạch của nàng cùng Thanh Đồng chiến xa, hóa thành hư ảnh oanh phá hư không, ven đường tiếng vọng trầm thấp âm bạo nổ vang: “Tới ngay, lập tức tới ngay!”
“Phi kiếm, phi kiếm biết khi nào mới đến?”

Hầu như đồng thời, trong Thanh Tùng lâm bên Thiên Nguyên hồ, Yến Thập Ngũ cùng mấy tu chân giả của Thiên Nguyên đề thân đoàn, vẻ mặt tái nhợt cả người vết máu, lảo đảo từ trong rừng vọt ra.


Tuyệt nhiên bất đồng với hăng hái lúc trước, Yến Thập Ngũ bọn họ bây giờ trạng huống rất không xong, hầu như mỗi người đều hao hết linh khí, thương thế nghiêm trọng, hơn nữa trong thần sắc tràn ngập thương hoàng, thật giống như trong rừng đang có yêu thú đáng sợ đang đuổi theo bọn hắn.

“Tích tích đón kiếm chúng ta gọi, lúc nào mới đến?” Yến Thập Ngũ túm một đồng bạn nửa hôn mê, đầu váng mắt hoa thở hổn hển ngụm lớn.

“Đã thúc dục nhiều lần rồi.” Hai bên trái phải mấy tu chân giả đồng dạng thân chịu trọng thương, “Lão Yến, chúng ta sợ rằng, chỉ sợ là không trốn thoát được nữa, không bằng ngươi đi trước?”

“Cút, lão tử không có nghĩa khí như thế sao?” Yến Thập Ngũ trợn tròn đôi mắt, rồi lại lấy phi kiếm còn sót lại ra, “Mặc kệ nhiều như vậy, các ngươi tất cả lên đi, chúng ta có thể bay bao xa liền bay bấy xa!”

Phi kiếm bình thường, kỳ thực căn bản chịu tải không được nhiều người như vậy, nhưng giờ này khắc này, một đám tu chân giả của Thiên Nguyên đề thân đoàn hai mặt nhìn nhau, lại cũng chỉ có thể cắn răng leo lên mới nói.

“Ta. . .đi!” Yến Thập Ngũ nổi giận gầm lên một tiếng, ngạnh sinh sinh thôi động phi kiếm còn sót lại này, lung lay sắp đổ miễn cưỡng hiện lên, chỉ là không đợi hắn kịp lộ ra sắc mặt vui mừng. . .

Tiếng kêu to bén nhọn, chợt vang lên, trên trăm con tước điểu quanh thân đỏ bừng như máu, tựa như nổi điên lao ra tùng lâm, phô thiên cái địa đụng tới phi kiếm!

Căn bản vô pháp phòng ngự, Yến Thập Ngũ bọn họ đến người lẫn kiếm đồng loạt rơi, không đợi bọn họ huy kiếm xua tan bầy chim điên rồ, trong rừng lại vang lên thanh nhe răng cười bén nhọn, mấy thân ảnh quỷ dị dường như cương thi, đầu gối cứng còng nhảy đến, tốc độ lại nhanh đến kinh người.

Dưới ánh mặt trời giữa trưa, đợi được mấy cái thân ảnh này xuất hiện ở ngoài rừng, triệt để bộc lộ ra hình dáng tướng mạo chân chính của bọn họ ——

Thoạt nhìn là tu chân giả nhân tộc, lại hết lần này tới lần khác sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, khóe miệng răng nanh trắng hếu lộ ra, quanh thân đều bị huyết khí thảm lục vờn quanh, hai mắt đỏ bừng hiện lên quang mang hung tàn, mười ngón dường như lợi trảo hàn quang lóng lánh.

Trong sát na, lúc thấy mấy cái thân ảnh này, Yến Thập Ngũ bọn họ nhất thời hít một hơi lãnh khí, không chút do dự đỡ nhau chạy.


“Sách sách sách, nếu để cho các ngươi đơn giản chạy trốn, chẳng phải là tổn hại uy danh lão tổ sư vạn độc huyết cương của ta sao?” Mấy huyết cương độc sứ âm trầm nhe răng cười, dữ tợn hung tàn nhảy lên một cái.

vongthuuyen.com
Quỷ dị là, tuy rằng đầu gối không thể cong lại, nhưng lúc bọn hắn nhảy, dĩ nhiên vượt qua trăm trượng, mười ngón như câu bị bám độc quang thảm lục, trực tiếp chụp vào gáy của Yến Thập Ngũ.

Gió lạnh gào thét mà đến, Yến Thập Ngũ hoảng sợ biến sắc nhảy ra chỗ khác tránh, thuận thế thôi động vài món pháp khí còn sót lại, cuồng bạo đánh phía mấy con huyết cương độc sứ này.

Bang bang phanh, mấy con huyết cương độc sứ không thèm để ý chút nào, thậm chí đều lười lánh, tùy ý pháp khí đánh trúng thân thể, như đánh vào nham thạch cứng rắn, không có mang lại một điểm thương tổn.

Trong điện quang hỏa thạch, bọn họ lần thứ hai đuổi tới, lợi trảo bị bám hàn quang âm trầm, cùng hung cực ác chụp vào Yến Thập Ngũ, lợi trảo còn chưa tới, hàn quang đã mang theo độc tố kịch liệt, để cho người cháng váng đầu hoa mắt.

Căn bản không kịp chống đối, con ngươi của Yến Thập Ngũ co rút nhanh, nhìn lợi trảo kịch độc thảm lục gào thét mà đến, vẻ mặt tái nhợt tuyệt vọng, ý niệm sau cùng trong đầu chính là —— “Con mẹ nó, ta còn chưa nói với Ngũ Âm. . .”

Oanh!

Hỏa quang xích hồng cuộn trào mãnh liệt dâng trào, trong tầm mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cuồng bạo xẹt qua cánh đồng hoang vu, sau đó giống như là không kịp phanh lại, trực tiếp đánh lên huyết cương độc sứ kia!

Phanh!

Giờ khắc này, trong tình cảnh kỳ quái huyết cương độc sứ kêu thảm bay rớt ra ngoài, trọng trọng đánh lên tán cây, thanh âm đắc ý của vị cô nãi nãi nào đó trong con ngựa, đột nhiên cũng rất hưng phấn quanh quẩn ở trong không khí ——

“Đến rồi, đến rồi, hành khách kêu xe ở đâu, định vị có đúng hay không. . . Di, lão Yến, vì sao ngươi sẽ ở đây?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương