Khang Thái không hiểu nhìn cô gái thanh tú trước mặt, cho dù thức ăn có ngon cỡ nào đi nữa mà bên hông lại có một người không ngừng thở dài thì cũng sẽ khiến người ta ăn không ngon miệng rồi.

“Không không, sao có thể chứ, món ăn ở đây đều rất ngon.”

Thẩm Nhã Hinh liền nhanh chóng xin lỗi, đưa tay mở nắp cái chung nhỏ trước mặt ra, cô chọn món bồ câu hầm với đương quy, táo đỏ, mùi vị rất tuyệt mà lại không ngán nữa.

Ngược lại, người la làng đòi ăn món thanh đạm là ông Khang Thái đây lại chọn món giò heo hầm với lạc, khiến cho Thẩm Nhã Hinh xém thì rớt mắt kiếng.

“Ngon thì sao lại than thở hoài?”

Khang Thái gắp một miếng giò heo nhỏ lên, kỹ thuật cằm đũa của ông ta rất tốt, chấm với nước sốt đặt biệt của nhà hàng này mà ăn đến mức híp cả mắt.

“Không có gì, lúc nãy chỉ là đang suy nghĩ một chuyện khác mà thôi.” Thẩm Nhã Hinh cũng gắp một miếng thịt bồ câu đưa vào miệng thưởng thức.

“Đúng rồi, sao trên menu ở đây lại không thấy có vi cá, không phải người phương Đông rất thích ăn vi cá sao?”

“Ừm, giờ thì rất ít quán ăn nào còn bán vi cá nữa, bảo vệ môi trường mà, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.” Vì miếng vi cá lại giết chết một con cá mập là việc tàn nhẫn cỡ nào, sao họ có thể xuống tay được chứ? Vả lại cô cũng không cho rằng vị cá có dinh dưỡng gì cao, chẳng qua chỉ là một dạng vảy cá mà thôi!

“Như thế rất tốt, Tổng giám đốc của các cô cũng là một người không tệ.” Không ngờ chủ đề của cuộc nói chuyện lại chuyển sang Mạnh Dục Thành, Thẩm Nhã Hinh đang vểnh tai lên nghe ông ta nói: “Cậu ta rất chú ý đến vấn đề môi trường, lúc chúng tôi đề nghị tăng số lượng đơn hàng thì bị cậu ta từ chối bởi lý do sẽ phá hoại môi trường nếu bất chợt gia tăng sản suất.” Khang Thái khẽ nhún vai, “Rất hiếm khi gặp người Trung Quốc nào lại chú ý đến vấn đề môi trường như thế.” Thẩm Nhã Hinh tuy rằng miệng thì nói việc công ra việc congi, nhưg thật ra trong lòng đang vui đến mức nở đầy hoa ra đấy, Mạnh Dục Thành ủng hộ quy trình nhuộm vải thủ công bằng thảo mộc cũng là vì thích ý nghĩa bảo vệ môi trường của nó, in ấn công nghiệp sẽ cho ra một lượng nước thải có lẫn nhiều chất hóa học lớn, nhưng nhuộm bằng thảo mộc lại không lo đến vấn đề này.

“Còn nữa, cô có biết anh chàng tên Văn Diệp Nhiên không?”

“Văn Diệp Nhiên? Nghe nói anh ấy ra nước ngoài rồi, ngài kiếm anh ấy có chuyện gì sao?” Bởi vì ông ta khen Mạnh Dục Thành nên Thẩm Nhã Hinh bỗng nhiên cảm thấy thật có hảo cảm với ông, cô chủ động nói: “Nếu có việc gì gấp thì có thể nhờ Tổng giám đốc giúp ngài liên lạc với anh ấy thử.” “Cũng không có chuyện gì gấp, dù sao cũng đã đợi nhiều năm như vậy rồi.” Khang Thái ngẩng đầu nhìn trời nói.

“Về việc tấm hình đó sao?” Thẩm Nhã Hinh tò mò hỏi, nếu ông ấy đã chủ động nhắc đến thì cô cũng muốn nhân cơ hội này để mà giải đáp thắc mắc trong lòng, người trong hình rốt cuộc là nam hay nữ đây?

“Đúng vậy, tôi nhờ cậu ấy giúp tôi tìm người trong hình.” Khang Thái lấy tấm hình trong ví da ra đưa cho Thẩm Nhã Hinh xem, “Lần đến Đài Loan này tôi đã quyết tâm phải kiếm được người trong hình rồi.”

Thẩm Nhã Hinh chớp chớp mắt, hỏi với vẻ e dè: “Tấm hình này có vẻ đã rất lâu rồi, ngàu không nhớ người trong hình tên gì và sống ở đâu sao?”

“Tôi nhớ hình như tên là Minh Minh.”

Minh Minh… cái tên này cho nam cho nữ đều được mà, như thế thì vẫn như không có đáp án thôi, nhưng Thẩm Nhã Hinh lại tiếp tục cố gắng, “Thế hai người gặp nhau ở đâu?”

“Ở vùng nông thôn.” Khang Thái thấy dáng vẻ như muốn ói máu của Thẩm Nhã Hinh bèn bất đắc dĩ bổ sung thêm, “Lúc đó người dẫn tôi về là bà ngoại, nhưng giờ ngoại đã mất rồi, mà những người khác thì đều không biết tôi và ngoại đã từng đi những nơi nào, nên tôi cũng chỉ có thể lục lọi trong trí nhớ để mà đoán nơi đó là vùng nông thôn mà thôi.”

Thì ra là vậy, “Thế… người trong hình là nam hay nữ?” Thẩm Nhã Hinh không nhịn được cứ phải hỏi vòng vo như vậy nữa nên bèn trực tiếp hỏi thẳng luôn.

“Sao tôi biết chứ.”

“HẢ?”

“Nhìn trong hình thì có vẻ là nam, nhưng trẻ em ở độ tuổi này vốn chẳng thể phân biệt được là nam hay nữ mà, nên tôi cũng chẳng biết.” Không ngờ vấn đề này ngay cả chủ nhân của tấm hình cũng không biết, Thẩm Nhã Hinh chịu bó tay rồi, tại sao ngay cả người đó là nam hay nữ cũng không biết mà lại dám chạy đến Đài Loan kiếm người chứ trời!

“Nhưng mặc kệ người đó là nam hay nữ đều là người mà cả đời này tôi muốn có được, người trong mộng của tôi.” Dù sao cũng là một người Pháp nên cũng không thoát khỏi bản tính lãng mạn được, màn tỏ tình đó của Khang Thái khiến Thẩm Nhã Hinh xúc động không thôi.

“Được thôi, mặc kệ là nam hay nữ, tôi đều chúc ông sớm ngày kiếm được người đó.” Nói xong rồi cô còn cười với vẻ xấu xa và tặng thêm một câu: “Nếu là nam thì ông chỉ đành dẫn cậu ta về nước mới cưới rồi.”

Khang Thái chưa kịp đáp lời thì có bóng người chạy đến cười lạnh và nói: “Người phụ nữa không biết xấu hổ này, chỉ với loại thân hình như cô đây mà cũng bày đặt quyết rũ Mạnh Dục Thành à?” Thẩm Nhã Hinh bỗng nhiên bị người ta mắng một cách vô duyên, cô đưa mắt nhìn thì thấy là một người phụ cao cao ốm ốm, trông chừng năm mươi mấy tuổi, trên người đeo rất nhiều trang sức đắt tiền, trên khuôn mặt được chăm sóc bảo dưỡng kỹ càng chứa đầy vẻ kinh bỉ.

“Bà là ai?”

Khang Thái nhíu mày, bản tính luôn tôn trọng phái nữa mới khiến ông không mắng chửi lại, bất kể là dạng người gì, chỉ cần đột nhiên cắt ngang cuộc đối thoại của người khác đều là hành vi thiếu lễ độ.

“Tôi là dì của Mạnh Dục Thành.”

Chu Ngữ Viên nhìn Khang Thái bằng ánh mắt khinh thường, bà đã phái người điều tra qua thân thế của hắn ta, hắn chẳng qua chỉ là một đứa con riêng mà thôi, chẳng có địa vị vững chắc nào trong gia tộc cả, “Đừng có nhiều chuyện mà nhúng tay vào việc nhà của chúng tôi, không liên quan gì đến ông cả.”

“Việc nhà các người?” Khang Thái mờ mịt hỏi lại, “Là tôi hiểu sai về văn hóa của người Trung Quốc sao? Dì của Mạnh Dục Thành cũng họ Mạnh à?” Thẩm Nhã Hinh dù là đang rơi vào tình trạng bế tắc như thế này mà cũng bị ông ta chọc cho phụt cười, trông dáng vẻ lịch lãm của ông ta thì ra là đang giấu nghề, chỉ dùng một câu nói thôi là đã khiến cho đối phương tức chết rồi.

“Hồ ly tinh, cô đừng tưởng rằng quyến rũ được một tên đàn ông ngoại quốc liền đắc ý, tôi nói cho cô biết, nhà họ Mạnh tuyệt đối không chấp nhận cho loại phụ nữ như cô gả vào đâu!” Thẩm Nhã Hinh bị bà mắng đến nỗi tức giận rồi, dù cho là ai đi nữa, bị người ta chỉ vào mặt mắng như thế thì sao mà nhịn được, “Quan hệ giữa tôi mà Mạnh Dục Thành là chuyện cũng hai chúng tôi, lúc này tôi đang tiếp đãi khách hàng quan trọng của công ty, vấn đề này phiền bà nói sao được không?”

“Bị Mạnh Dục Thành phân cho đi làm việc khác rồi sao? Ha ha, tôi còn tưởng cô thông minh lắm chứ.” Chu Ngữ Viên cười chăm chọc rồi nói với vẻ hả hê: “Mạnh Dục Thành giờ đang ở công ty gặp một cô gái ‘danh môn khuê tú’ đấy, hai nhà đều môn danh hộ đối, loại phụ nữ lai lịch không rõ như cô sao có thể bì được cơ chứ.” Từng câu từng chữ mà người đàn bà đó nói ra đều đang mắng chửi cô có thân phận không trong sạch, nhục mạ cô còn có thể, nhưng Thẩm Nhã Hinh sao có thể nhịn nhục để bà nhục mạ cha mẹ mình cơ chứ? Nhưng dù sao đi nữa thì người phụ nữ này cũng là dì của Mạnh Dục Thành, bà là trưởng bối, là người lớn hơn, “Bà nên nhanh chóng rời khỏi đi, nếu không tôi sẽ mời quản lý tới đấy.”

“Cô tưởng tôi muốn đứng ở đây sao? Thật là làm dơ chân tôi hết mà, tôi chỉ đến để nói cho cô biết một tiếng, khôn ngoan thì nên cách Mạnh Dục Thành xa một chút.” Chuu Ngữ Viên nói xong liền biết mất như một cơn gió.

Khang Thái và Thẩm Nhã Hinh bốn mắt nhìn nhau, thật không hiểu rốt cuộc là mô tê gì ở đây nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương