Thứ Kình
Chương 58: Chương 58



“Bố ơi, thẩm mỹ là gì ạ?”
Trì Kiến dựa gáy vào lưng ghế, chọc chọc mũi bé: “Bố hỏi con, Tiểu Đường Quả và dì Phùng Viện, ai đẹp?”
Tiểu Mộc nghĩ nghĩ: “Tiểu Đường Quả đẹp ạ.”
Trì Kiến nhướn mày gật đầu, lại hỏi: “Vậy dì Cửu Lộ của con và Tiểu Đường Quả thì sao?”
“Ừm…… Ừm……” Bé nhíu cặp mày nhỏ, bộ dáng dường như rất khó xử: “Ai cũng đẹp ạ.”
“Con chỉ được chọn một người thôi.”
Trì Mộc Dương rối rắm một lúc, quyết định lấy lòng bố trước: “Vậy thì chọn dì Cửu Lộ ạ.”
“Còn rất miễn cưỡng như vậy à?”
Tiểu Mộc nói: “Bố ơi, con có thể để một kiểu tóc thật đẹp không?”
“Không được.”
“Vì sao ạ?” Bé thở phì phò hỏi.
“Trước năm mười tám tuổi, cấm con yêu sớm.”
“Yêu sớm là gì ạ?”
“Nghĩa là không được có người yêu thích.”
Mãi đến khi Cửu Lộ về, Trì Mộc Dương vẫn còn đang giận dỗi, ô tô nhỏ bị bé phá đến tan tành, lớp sơn trên cửa xe cũng bị tróc ra.
Trì Kiến xách đồ ăn trong bếp ra, kẹp tiểu gia hỏa lên, hất cằm về phía cửa: “Tên nhóc này muốn về nhà ăn.”
Cửu Lộ: “Hả?”
Trì Kiến trộm nhéo bắp chân Trì Mộc Dương, bé ỉu xìu ngẩng đầu, giang hai tay đòi Cửu Lộ ôm, nói muốn đi theo cô.
Cứ như vậy, cô tự nhiên không thắc mắc gì nữa.
Khi ba người về đến đảo Nham Sùng, đã là 7 giờ tối.
Tiểu Mộc đói lả, Trì Kiến múc trước cho bé nửa bát cháo lót bụng.
Cửu Lộ rất tự giác xách mấy túi đồ ăn vào phòng bếp, may là nguyên liệu nấu ăn đã rửa sạch sẽ, cô phân loại rau củ và thịt cá ra từng đĩa, đứng ngốc tại chỗ một lát, thật là khó nhằn.
Cô đang định lên Baidu tra thực đơn, Trì Kiến đi vào: “Cô làm được không?”
Cửu Lộ nhìn về phía anh, bình tĩnh nói: “Thật ra hơi khó xử lý.”
Mắt Trì Kiến liếc qua, cười khì: “Cô cứ làm đi, tôi tắm cho Tiểu Mộc một lát đã.”
“Vậy…… Có thể làm những món nào?”
Anh dừng lại, nhìn nguyên liệu nấu ăn trên bếp: “Sườn xào chua ngọt, canh cá trích đậu phụ, trứng cuộn bắp, hành tây xào thịt, còn lại trộn salad.”
“Nhiều thế à?”
“Tiểu Mộc ăn hết đấy.” Trì Kiến cười nhạt, vẻ mặt như xem kịch vui: “Lần đầu tiên nấu cơm cho con, cô đừng tự làm mình mất mặt.”
“……”

Cửu Lộ nhìn bóng lưng anh, hít sâu vài lần, điều chỉnh tâm trạng.
Cuối cùng vẫn phải tra Baidu, quyết định nấu canh cá trước.

Cô lấy nồi lẩu trong tủ bát ra, hứng dưới vòi nước, sau khi hứng đầy nước thì đặt lên bếp gas, rót dầu, nghĩ một lát, ném thêm vào vài miếng gừng tươi và gia vị.
Bật bếp, khuấy nước.
Cô xách cá trích đã xử lý lên, biết thả vào nồi sẽ bị bắn dầu, cố ý chờ một chút cho ráo nước.
Dù vậy, da cô vẫn bị váng dầu bắn lên, dầu sôi nóng bỏng, vừa đau vừa rát.
Phút chốc hương thơm lan tỏa, đợi vài giây, Cửu Lộ cầm cán nồi, chuẩn bị lật mặt cá trích.
Trì Kiến không biết đã xuất hiện từ khi nào, dựa vào cánh cửa, khoanh tay nhìn cô bận rộn.
Phòng bếp cũ kỹ, ánh đèn mờ nhạt, mái tóc dài của cô tùy ý buộc lên, vài sợi rơi xuống bên má.
Nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên vung, cá trích suýt chút nữa bị chiên quá tay, khói thấp thoáng bốc lên.

Cô nhất thời luống cuống tay chân, đầu ngón tay không biết dính phải cái gì, nhìn khắp nơi, tình thế cấp bách, đành lau vào làn váy.
Trì Kiến không chịu được nữa nhíu nhíu mày, buông cánh tay, đến gần.
Tâm trí Cửu Lộ đặt hết vào nồi cá, mở vung nồi ra, múc cá trích, chuẩn bị ném đi.
Lúc này trước mắt cô tối sầm lại, cảm giác có thứ gì đó ở trên đầu cô, tay Cửu Lộ run lên, cá trích lại rơi xuống nồi, nước nóng bắn lên.
Cô che mặt, khẽ kêu lên đầy sợ hãi, không nhịn được rụt người về phía sau, bỗng dưng đâm vào một lồng ngực.
Trì Kiến giữ chặt hai vai cô, xa cách mấy năm, thế mà còn có thể tự nhiên nhéo cằm cô: “Bắn vào rồi à? Để tôi nhìn xem nào.”
Cửu Lộ bị bắt ngửa ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt anh, trong nháy mắt trái tim chợt mềm mại.
Bụng ngón tay anh cọ qua mặt cô, để lại một vết hồng nho nhỏ trên làn da bên môi.
“Đau không?”
“…… Không đau lắm.”
Cửu Lộ cố ý kéo dãn khoảng cách giữa hai người, hơi nâng cằm, muốn tránh đi.
Cử chỉ xa cách này cũng làm Trì Kiến tỉnh táo lại, trong lòng anh đã không còn đau đớn mãnh liệt như trước, mà trở nên day dứt, hơn một nghìn ngày đêm, loại cảm giác này đã chậm rãi thấm vào trong xương tủy.
Từ khi biết chuyện vứt bỏ con trai không phải chủ ý của cô, anh ảo tưởng rất nhiều lần, nếu cô có thể chủ động đi tìm anh, hoặc là hai người tình cờ gặp nhau ở một nơi quen thuộc nào đó, khiến anh tìm được cô, cô biết Tiểu Mộc còn sống, có phải bọn họ sẽ không duyên không cớ lãng phí mấy năm nay không?
Chỉ tiếc, cho dù bọn họ chưa từng chia xa, bà ngoại và Cửu Lộ đứng hai bên, anh thật sự có thể từ bỏ đạo hiếu, ở bên cô sao?
Khó mà có đáp án.
Thời gian không ngừng trôi, từ trước đến nay vẫn luôn thực tế tàn khốc.
Đối với hai người mà nói, bốn năm ròng dường như là một kiếp số.
Cửu Lộ nghiêng đầu, giây tiếp theo lại bị anh kéo về.
Sức lực trên ngón tay Trì Kiến tăng thêm vài phần, trong mắt không có độ ấm, cúi đầu định hôn cô.
Ánh mắt Cửu Lộ cũng lạnh lẽo, nhàn nhạt hỏi: “Nếu vị hôn thê của anh nhìn thấy cảnh này, sẽ có cảm tưởng như thế nào?”

“Nếu là giả thiết, sẽ không thể tính ra các khả năng được thiết lập.” Trì Kiến cách mặt cô khoảng hai centimet, giọng khàn khàn: “Như thế càng kích thích, không phải sao?”
Cửu Lộ chống tay đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh.
“Anh chắc chắn tôi sẽ nguyện ý à?” Cửu Lộ hỏi: “Anh lấy đâu ra tự tin thế?”
“Con trai cho tôi.”
Cơ thể cô cứng đờ, cảm nhận được anh ôm sát thắt lưng cô, nhất thời không thể nhúc nhích, bị mấy câu nói của anh doạ sợ.
Trì Kiến cười nhạt uy hiếp, trong giọng nói chứa ý dỗ dành: “Đừng lộn xộn, đừng kêu, Tiểu Mộc đang ở bên ngoài, cô tốt nhất ngoan một chút……”
Giọng anh như mang theo điện, nhẹ như vậy, trầm thấp như vậy, âm cuối gần như biến mất, rót vào trong miệng cô.
Cánh tay Cửu Lộ chống lên ngực anh, sức lực trên môi anh mạnh mẽ hung hãn, như phát tiết, như đòi hỏi, hơi thở dày đặc, thậm chí còn muốn thâm nhập sâu hơn.
Cô không phát ra âm thanh, lại véo mạnh bắp thịt trên ngực anh.
Trì Kiến rên rỉ, đau đớn này không thể nghi ngờ là chất xúc tác kích thích tinh thần, cơ thể anh nháy mắt nổi lên phản ứng, hạ thân dán lại gần, đặt cô lên kệ bếp..
Nồi lẩu phía sau sôi sùng sục, động tác của anh vô cùng mãnh liệt, hôn thật sâu, xúc cảm trên bàn tay đỡ lấy thắt lưng cô nóng bỏng, khiến anh cảm nhận càng thêm chân thật.
Không biết qua bao lâu, Trì Kiến rốt cuộc buông tha cô, dãn ra một khoảng cách: “Em cũng nhớ anh, đúng không?”
Thật ra những lời này của anh đã làm bại lộ chính mình, nhưng trong đầu Cửu Lộ trống rỗng, căn bản không thể nào phân tích hàm ý trong đó.
Trì Kiến không muốn tha cho cô, đầu lưỡi lại tiến vào lần nữa.
Cô đẩy anh hai lần nhưng không được, hàm răng khép lại, định dùng một chiêu kia.
Lần này Trì Kiến phát hiện ra ý đồ của cô, môi dịch ra, nhướn mày nói: “Em cắn nghiện rồi, có phải không?”
Cửu Lộ mượn cơ hội tránh đi, ngửa người ra sau, hít thở bình thường: “Nếu không anh nấu cơm đi, tôi ra ngoài.”
Anh dừng một chút: “Em nấu đi.”
Trì Kiến tiến lên một bước, hai tay xuyên qua eo cô, tìm thấy hai sợi dây tạp dề, thong thả thắt nút sau lưng cô: “Anh tuyệt đối không dám tranh giành với em, việc nấu cơm này mấy năm nay anh làm suốt, sớm đã làm đủ rồi.”
Cửu Lộ giật mình, hô hấp bỗng dưng ngừng lại.
Từ từ, hai người bình tĩnh dần, dường như tình cảm mãnh liệt vừa rồi chưa từng có.
Cửu Lộ rũ mắt, khuấy nồi canh cá: “Mấy năm nay cơm đều do anh nấu à?”
“Ngoài anh ra thì còn có ai?” Anh nhìn bóng dáng cô: “Mới đầu chỉ ăn sữa bột, sau đó ăn cháo và hoa quả xay, lớn hơn một chút thì có thể ăn cơm, anh tự học nấu cơm, dù sao cũng không thể để thằng bé theo anh ăn bừa cơm hộp được.”
“Anh học được từ đâu?”
“Internet, sách giáo dục trẻ em, hỏi hàng xóm, trên báo có thực đơn dành cho trẻ em đều cắt xuống kẹp trong sổ.” Anh vẫn còn buồn cười: “Lần đầu tiên chưa quen làm mỳ sợi, hại Tiểu Mộc tiêu chảy, cuối cùng bất đắc dĩ phải đến bệnh viện truyền nước, lúc ấy anh đã tự tặng mình hai cái tát, thực sự lo lắng vô cùng.”
Cửu Lộ cũng lo theo, cô bỏ lỡ quá trình trưởng thành của Tiểu Mộc, anh lại một mình chăm sóc bé lớn lên.
Hai người đều có thiếu sót, đều sống không dễ dàng gì.
Cửu Lộ khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
“Thằng bé cũng là con trai anh.”
Cô trầm mặc một lúc: “Trì Kiến, chúng ta có thể đừng như vậy được không?”
Trì Kiến không nói gì.

“Anh đã có vị hôn thê, nếu như vừa rồi anh hành xử như vậy để tôi đau lòng, anh làm được rồi.” Cô vẫn đưa lưng về phía anh: “Tôi vô tình chen chân vào tình cảm của anh và cô ấy, thực ra chỉ muốn nhìn thấy Tiểu Mộc mà thôi, sau này có thể……”
“Vô tình chen chân?” Trì Kiến hừ lạnh: “Em cho rằng em và anh có Trì Mộc Dương, còn có thể chỉ lo cho thân mình?”
Trì Kiến không cố ý kích thích cô, nhưng bốn năm, cô chưa từng tìm anh, không chủ động, không giải thích, cũng không miệt mài theo đuổi, dường như cô chẳng để tâm đến quá khứ hai người.
Anh túm lấy cổ tay Cửu Lộ, để cô đối mặt với mình: “Em muốn bỏ rơi Tiểu Mộc? Hay buộc anh phải từ bỏ con?”
Cửu Lộ không thể nói thành lời, đến khi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trống rỗng, hàm chứa hơi nước: “Tôi đã bỏ lỡ bốn năm, tôi không thể.”
“…… Anh cũng không thể.”
Cô luôn có bản lĩnh này, có thể dỡ áo giáp của anh xuống, khiến anh phải dâng hiến trái tim yếu ớt nhất của mình cho cô.

Từ trước đến nay anh chưa từng thấy nước mắt của cô, trong phút chốc, anh bỗng nhiên phát hiện, lâu như vậy rồi mà mình không tiến bộ được, giống cô, chưa bao giờ thay đổi.
Anh lại hôn lấy môi cô, lần này vừa tinh tế vừa lâu dài.
Từ khi gặp lại đến nay, tất cả nụ hôn đều như trả thù, mà lần này lại thâm tình, dịu dàng, ý vị sâu xa, thâm nhập vào ký ức của cô, như mất mà tìm lại được.
Trì Kiến ôm lấy mặt Lý Cửu Lộ, nhẹ nhàng liếm hôn môi cô, cạy khớp hàm ra, hút nhẹ, cuộn tròn, cuốn lấy đầu lưỡi cô.
Ánh sáng trên đầu êm ái như vậy, làm người ta phải tâm cam tình nguyện đắm chìm, không muốn tỉnh lại.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, Trì Kiến ngậm lấy cánh môi mềm mại mịn màng kia, chờ đến khi hơi thở vững vàng, trán nhẹ nhàng cọ vào trán cô: “Căn bản người kia không tồn tại, em ngốc à?”
“…… Dạ?”
Anh dùng một thứ giọng gần như nỉ non lên án: “Có kẻ ngốc nào sẽ làm trò kể lể trước mặt đương nhiệm không? Có kẻ ngốc nào sẽ ngàn dặm xa xôi chạy đến Nam Châu mở nhà hàng không? Có kẻ ngốc nào sẽ ghi tạc toàn bộ lời nói trước đây của em trong lòng, mua căn nhà năm đó em vô tình nhắc đến không? Lại có kẻ ngốc nào không bỏ xuống được quá khứ, lần thứ hai gặp mặt đã không kiềm chế được cưỡng hôn em?” Trì Kiến nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Những điều này chưa bao giờ em chịu để tâm tìm hiểu.”
“Tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
Anh cười khẽ: “Tâm trí em chỉ đặt trên người tên nhóc thối kia thôi.”
Cửu Lộ không nói gì, nhưng nội tâm lại đang chấn động, cô rũ mắt, chờ anh nói tiếp.
Nhưng rất lâu sau Trì Kiến vẫn không mở miệng, trán rời đi, nhẹ nhàng hôn chụt lên môi cô.
“Nấu cơm đi.” Anh giúp cô sửa sang lại quần áo, bỗng nhiên nói: “Xin em đừng làm hỏng xương sườn.”
Trì Kiến khôi phục lại bình tĩnh, cảm xúc nào đó trong mắt lạnh dần, xoay người đi ra ngoài, không hỏi cô có thể làm được hay không.
Bốn năm là một con sông rộng lớn, cầu đã sụp, cho dù khát vọng đi qua, cũng phải bỏ sức lực xây cầu.
Cửu Lộ không cho rằng lời nói kia của anh là cầu hòa, cũng may có thể khiến cảm giác tội lỗi trong lòng cô giảm bớt một chút.

Cảnh đời thay đổi, quá nhiều chướng ngại xen giữa hai người, anh cần có thời gian cởi bỏ khúc mắc.

Cô không phải không nghĩ chủ động tiến lên phía trước một bước, mà không biết phải giải thích như thế nào, vì bất cứ nguyên nhân gì, cùng là cô phụ lòng anh.
Cửu Lộ trừng mắt hơn nửa ngày, cuối cùng vực dậy tinh thần, ứng phó bữa tối trước mắt.
Từ trước đến nay vấn đề ăn cơm của cô rất đơn giản, hoặc là cơm hộp hoặc là cơm Giang Mạn làm, cô không phải chưa từng nấu ăn, chỉ là thiếu độ thành thạo.
Cửu Lộ chạy đi chạy lại hai giờ, Trì Kiến lại khá bình tĩnh, chưa từng bước vào một lần.
Trì Mộc Dương chờ không nổi, cách vài phút lại lén chạy vào xem tiến độ, cuối cùng trực tiếp bê ghế ra, ngồi trông ở cửa, hai tay nhỏ chống cằm, bộ dáng rất ngoan ngoãn.
Lý Cửu Lộ chú ý tới bé, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang.
Cô ngồi xổm bên cạnh bé: “Tiểu Mộc đói bụng rồi à?”
Thật ra Trì Mộc Dương còn chưa hoàn toàn mở lòng với cô, mặt hồng lên, xấu hổ nói: “Con đói đến sắp ngất rồi.”
Cửu Lộ trêu bé: “Nghiêm trọng như thế à?”
Trì Mộc Dương gật đầu như giã tỏi, lè đầu lưỡi nhỏ ra, trợn trắng mắt giả quỷ.

Cửu Lộ tươi cười, cười cười, vẻ mặt lại cứng đờ.
Mỗi một động tác của bé cứ như vậy chọc vào tim cô, ban đầu cứ tưởng chính mình có thể ngoan cường kiên cố không thể phá vỡ, nhưng đến khi nhìn thấy bé lại luôn vô cớ rơi nước mắt.
Cửu Lộ nhanh chóng dời mắt, đứng lên, lấy bát nhỏ múc cho bé ít sườn.
Đến khi quay lại, trên mặt cô đã mang theo ý cười: “Bình thường dì Cửu Lộ rất ít khi nấu cơm, nên không được ghét bỏ món dì nấu nhé.”
Đôi mắt Tiểu Mộc sáng lên, cầm thìa múc xương sườn, há mồm cắn một ngụm to.
Cửu Lộ hơi thấp thỏm: “Ngon không con?”
Trì Mộc Dương cau mày không nói chuyện, miệng nhỏ vểnh lên nhấm nháp, sau khi nuốt xuống bụng, mặt mày bé giãn ra, lớn tiếng động viên: “Quả thực ăn rất ngon ạ.”
“Thật thế à?”
Bé liếm môi: “Thật ạ, Tiểu Mộc có thể ăn thêm một miếng nữa không?”
“Được chứ.” Cửu Lộ thả lỏng vai, âm thầm thở hắt ra.
Thức ăn phải làm đến 9 giờ mới xong, nhưng Trì Mộc Dương trong phòng bếp đã ăn no căng.
Bé ngồi bên cạnh bàn chơi, không lâu sau, hạt cơm trong bát không cẩn thận bị bé vung ra bàn.
Tiểu Mộc lập tức ngẩng đầu nhìn bố, thấy lực chú ý của bố không đặt ở đây, vụng trộm lấy tay nhặt hạt cơm lên, yên lặng đưa vào miệng.
Trong khoảnh khắc, thấy Cửu Lộ không chớp mắt mà nhìn bé chằm chằm, chuông cảnh báo trong lòng Tiểu Mộc vang lên.
Cửu Lộ lại cười, ngón trỏ giơ lên môi, ra hiệu sẽ giữ bí mật cho bé.
Ánh mắt tiểu gia hỏa lóe sáng như sao, rụt cổ lại, ngượng ngùng toét miệng cười.
Một bữa cơm yên lặng ăn xong, Trì Kiến không bắt bẻ, cũng không đánh giá.
Cửu Lộ thu dọn bát đũa, đến khi đi ra đã 10 giờ rưỡi, trong phòng khách không có ai, có thể Trì Kiến đang dỗ Tiểu Mộc ngủ.
Cô do dự một lát, rốt cuộc kiềm chế được ý nghĩ đi vào nhìn, thấy anh chậm chạp không ra, cô chuẩn bị về trước rồi gửi tin nhắn sau.
Vừa mới xoay người, Trì Kiến đút túi quần đi xuống bậc thang: “Bây giờ không có thuyền về đâu.”
Cửu Lộ dừng lại, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nghĩ một chút: “Du thuyền của anh sửa được rồi đúng không?”
Anh gật đầu.
“Nếu tiện, phiền anh đưa tôi về một chuyến.”
“Anh vừa uống rượu xong.” Trì Kiến cười: “Sao thế, định để anh say rượu mà lái thuyền à?”
Cửu Lộ không đáp, nghĩ lại thấy cũng không ổn, không nên để trẻ con ở nhà một mình.
Lúc này Trì Kiến đã đến gần, ngón tay anh xoa xoa ấn đường, một tay chỉ về phía sau: “Nếu không em ở lại đây đi.”
Cửu Lộ ngẩng đầu nhìn anh.
“Đừng nghĩ quá phức tạp, em ở phòng khác.”
“Không cần làm phiền đến anh.” Cửu Lộ nói: “Cho tôi mượn chìa khóa, tôi lái được du thuyền.”
Trì Kiến: “……”
Thật ra anh không nghĩ được chu toàn như vậy, lại hỏi: “Không phải em muốn nghe chuyện Trì Mộc Dương hồi còn nhỏ à?”
Lý Cửu Lộ do dự một chút, vẫn phải nói: “Hôm nay muộn rồi, để hôm khác đi.”
Hết chương 58

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương