Thứ Kình
-
Chương 51
Sau khi Trần Ca bước vào khoang thuyền đối phương, bên giá nướng bị thiếu người, Tăng Thiến gọi Lý Cửu Lộ và Kane đến.
Cửu Lộ bắt đầu ngẩn người, không thể nào tập trung được.
Tăng Thiến đưa cho cô một chậu tôm: "Người đàn ông vừa rồi rất có mùi vị, cậu thấy không?"
"Không."
"Có tiền lại có dáng người, cũng không biết có độc thân hay không."
"Không đâu."
Tăng Thiến ngẩng đầu: "Sao cậu biết?"
"...... Cầm muối và thì là rắc lên đây giúp tớ." Rõ ràng cô không có hứng thú nói chuyện.
Tăng Thiến trợn mắt: "Lại thế rồi!"
Không lâu sau, Trần Ca dẫn theo hai người kia đến đây, anh ấy nhảy xuống trước, theo sau là người đàn ông kia.
Người phụ nữ đi phía sau mặc váy dài nên không tiện, người đàn ông nắm chặt một bàn tay của cô ấy, trước khi cô ấy nghiêng người, một tay đã vòng lấy qua đầu gối cô ấy, bế ngang người đi đến đây.
Tăng Thiến tấm tắc khen, nhỏ giọng nói: "Đúng lúc giải đáp thắc mắc của người ta, tuấn nam mỹ nữ, thật xứng đôi."
Cô ấy nói xong quay đầu lại, thấy ánh mắt Lý Cửu Lộ tối sầm.
Thật ra hôm đó trước cửa nhà hàng, Cửu Lộ đã nhận ra cô ấy là ai, không nhớ rõ tên, nhưng gương mặt kia lại không thể quên được. Giờ phút này cô ấy mặc một bộ váy dài màu đỏ, da trắng bệch, đứng ngoan ngoãn bên người anh, điềm đạm không giống giả vờ.
Cửu Lộ run lên, bàn tay bị nướng nóng rụt lại.
Trần Ca vỗ tay hai cái, hướng sự chú ý của mọi người lại đây, giới thiệu: "Vị này là......" Nhất thời nhớ ra quên hỏi tên anh.
Trì Kiến đành phải thoải mái nói: "Trì Kiến." Thuận tiện duỗi tay bắt tay từng người một.
"Đúng rồi, Trì Kiến." Trần Ca nói: "Vị này là bà xã của anh ấy."
Trì Kiến sửa lại cho đúng: "Vị hôn thê."
"Phùng Viện." Phùng Viện hơi nghiêng đầu, lén liếc bóng dáng một người phía sau đám đông, nếu anh đã nói như vậy, cũng chỉ có thể phối hợp mặc anh càn quấy.
"Cũng không khác nhau là mấy." Trần Ca khoanh tay cười nói: "Trùng hợp, Trì Kiến cũng là bạn cũ của Lý Cửu Lộ...... Ấy, Lý Cửu Lộ đâu rồi?"
Tăng Thiến cảm thấy kì lạ, quay đầu lại nhìn cô.
Cửu Lộ còn đứng trước nướng giá, nghe vậy nghiêng đầu gật gật, quay người lại, động tác trong tay càng thêm máy móc.
Trong phút chốc, không khí lộ ra vài phần khó xử.
Ánh mắt Trì Kiến thâm trầm, lại mỉm cười nói: "Thật ra cũng không tính là thân, chỉ quen biết mà thôi." Anh đưa chai rượu vang đỏ trong tay ra: "Không đặc biệt chuẩn bị, đường đột đến ăn cơm, mọi người không cảm thấy tôi thất lễ là được."
Người trên đảo rất hiếu khách, rất nhiều quan hệ bạn bè đều bắt đầu từ một bữa cơm, Dương Vũ Phi, Hứa Mãn và Tăng Thiến đều là người địa phương, nhiệt tình khỏi nói, nói mấy câu đã khiến bầu không khí sôi động lên.
Hôm nay trời trong nắng ấm, sóng yên biển lặng, du thuyền nhẹ nhàng phi trên mặt biển, là một ngày đẹp thích hợp tụ họp.
Đồ ăn cơ bản đã nướng chín, Tăng Thiến gọi Lý Cửu Lộ ngồi cạnh mình.
Một chiếc bàn dài, trái phải đều có ba người ngồi, Trần Ca ngồi ở vị trí xa nhất, cũng chỉ thừa mỗi vị trí này.
Mắt thấy mọi người nhìn sang phía mình, Cửu Lộ đành phải ngồi xuống.
Một bên cô là Kane, một bên khác là Trì Kiến. Cửu Lộ chưa từng nghĩ đến, cách xa nhiều năm có thể gặp lại, càng không nghĩ đến sẽ ngồi cùng một bàn ăn cơm.
Hương thơm trên người anh thoang thoảng, nhưng không hề quen thuộc, Cửu Lộ như đứng trên đống lửa, như ngồi xuống đống than, cảm giác này thật sự không ổn chút nào.
Kane mở rượu, rót cho mọi người xong rồi nhìn người ngồi đối diện: "Trì tiên sinh cũng sống trên đảo à?"
"Gọi tôi Trì Kiến là được." Cánh tay anh đặt lên lưng ghế: "Tôi sống trên đảo Nham Sùng, nhưng cùng một người bạn mở nhà hàng bên này. "Con đường vô tâm" chắc là gặp qua rồi nhỉ?"
Chữ Hán mà Kane biết được còn hữu hạn, chưa kịp phản ứng lại, Tăng Thiến đã kích động nói: "Có phải nhà hàng sau phố vui chơi, đầu phố ẩm thực đúng không?"
Trì Kiến hoàn toàn không biết: "Mọi người đến rồi à?"
"Tất nhiên, hương vị món ốc sên hấp kiểu Pháp và canh măng tây đều rất tuyệt."
"Con trai tôi cũng thích món canh măng." Anh cười nói: "Nếu sau này mọi người ghé thăm, nhớ báo trước với tôi một tiếng, nhất định sẽ tặng voucher giảm giá."
Mọi người đều nghe ra trọng điểm trong lời nói của anh, Tăng Thiến thay mọi người hỏi chuyện: "Anh có con trai à?"
"Tháng trước cháu vừa tròn bốn tuổi."
Lý Cửu Lộ rũ mắt, khớp tay nắm chặt xiên tre trở nên trắng bệch.
Vừa khéo như vậy càng khiến cô khó có thể tin.
Ánh mắt mọi người đều dao động giữa Trì Kiến và Phùng Viện.
Anh thoải mái nói: "Mẹ đứa bé không phải cô ấy, sau này chúng tôi mới quen nhau, nhưng không sao cả, cô ấy rất khẳng khái, con trai tôi cũng dính cô ấy vô cùng."
Cánh tay Trì Kiến đặt lên lưng ghế Phùng Viện.
Trong lòng Phùng Viện thở dài, cái tên xấu xa này hôm nay cô phải ăn miếng trả miếng mới được, tâm như lửa nóng được tưới nước, nắm bàn tay đang đặt trên bàn của anh, kẻ xướng người hoạ nói: "Tiểu Mộc rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện, lần sau mọi người đến nhà hàng có thể gặp được thằng bé đấy."
Đôi tình nhân này thân mật như muốn giết người khác, rất ít nhà gái không ngại nhà trai đã có một đời vợ, thoải mái tiếp nhận, lại tình nguyện làm mẹ kế.
Hứa Mãn tán thưởng: "Hai người nhất định rất ân ái."
Trì Kiến cười cười, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, tự giễu nói: "Không còn cách nào khác, bị người làm tổn thương, gặp được cô ấy tôi rất quý trọng."
"Đây là có chuyện cũ rồi!"
"Tuổi trẻ luôn có lúc mắt bị mù." Anh nói xong lời này dừng một chút, liếc sang Lý Cửu Lộ: "Nước trái cây rót đầy rồi kìa."
Cửu Lộ hồi hồn, hơi giương mắt, nhận khăn giấy anh đưa: "Cảm ơn."
"Không có gì."
Ánh mắt anh chuyển sang phía đối diện, dừng lại hai giây: "Quả thật có chuyện cũ, mọi người muốn nghe hay không?"
Những người khác không hẹn mà cùng nhìn về phía Phùng Viện, thế nhưng cô ấy lại mỉm cười, vấn đề tế nhị như vậy, cô ấy không tỏ ra một chút thương cảm hay không vui nào, nội tâm thật kiên cường, không gì phá nổi.
Lần đầu tiên thấy có người trước mặt vợ đương nhiệm, chủ động kể chuyện.
Quả thực là một đôi quái dị.
Tăng Thiến phản ứng trước: "Nghe chứ, có người kể sao chúng tôi lại không nghe."
Đồng nghiệp khác cũng phụ họa theo.
Trì Kiến gật đầu, cơ thể dựa vào lưng ghế, thong thả nói: "Mùa đông bốn năm trước, tiền nhiệm mang thai bảy tháng, có một ngày, nhà cô ấy đột nhiên đến báo tin, nói cô ấy sinh non, may mắn con trai tôi không có việc gì......"
Anh nói đến đây chợt dừng lại, ánh mắt bị Lý Cửu Lộ thu hút, nhìn về phía tay cô.
Cửu Lộ giấu tay đi, để tay dưới bàn, trong lòng hoảng sợ, rũ mắt cắn chặt môi đến trắng bệch.
Những người khác vẫn chưa phát hiện ra có gì khác thường, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trì Kiến vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, ngữ điệu không có độ ấm: "Tiền nhiệm mất tích, không có tin tức gì."
Những người khác chưa kịp nói chuyện, đột nhiên, Lý Cửu Lộ và Trì Kiến đồng thời đứng lên.
"Tôi đi vệ sinh một lát."
"Có băng dán cá nhân không?"
Hai người cùng mở miệng, mọi người sửng sốt.
Cửu Lộ không nhìn bất kỳ ai, nắm chặt tay, vòng qua bàn ăn đi vào trong khoang thuyền.
Cô đi đến mức chân nhũn ra, mở vòi nước, rửa sạch ngón tay bị cắt, máu loãng nhỏ xuống, giống như một dải lụa đỏ lướt qua làn da.
Tay cô run rẩy dưới dòng nước, hơi lệch khỏi vị trí nước chảy, dòng máu đỏ sậm lại chảy ra từ miệng vết thương.
Cửu Lộ dựa vào vách tường đỡ lấy cơ thể, nghĩ đi nghĩ lại từng câu nói vừa rồi của Trì Kiến, hoảng hốt ngẩng đầu, gương mặt trong gương kia trắng bệch như quỷ.
Trong lúc cô đang sững sờ, Trì Kiến đi vào.
Anh không nói một lời, tắt vòi nước đi, cầm hòm thuốc, rượu sát trùng và băng dán cá nhân ném lên bồn rửa.
Cửu Lộ không nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía anh.
Trì Kiến nhướn mày: "Sao thế, muốn tôi giúp cô rửa sạch hả?"
"Con...... Vẫn sống à?" Cô đột nhiên hỏi.
"Ai?"
"Đứa bé kia."
Trì Kiến nhíu mày, không rõ vì sao cô lại hỏi như vậy, trong đầu bỗng dưng hiện lên khả năng nào đó, sau đó lại nhanh chóng phủ nhận, cười khẩy nói: "Hy vọng cô đừng lấy cái cớ "mất trí nhớ" để nói với tôi."
Dường như Cửu Lộ chợt hiểu rõ, vòng qua anh, bây giờ cô cần về nhà tìm Giang Mạn.
Nhưng cửa phòng vệ sinh trước mắt cô lại đóng kín, Trì Kiến xông lên, nhanh tay ấn lên ván cửa.
"Bạn cũ hiếm khi gặp mặt nhau, không định ôn chuyện một lát à?"
Giọng anh trầm thấp, tiếng hít thở rất gần, rơi trên tai cô, cô ngửi thấy mùi cồn nồng nặc, mùi thuốc lá và mùi nước hoa của phụ nữ.
Cửu Lộ khẽ hỏi: "Anh muốn nói cái gì?"
Người phía sau không lên tiếng, đột nhiên, một luồng hơi thở mạnh mẽ phả lên, cô chỉ cảm thấy vành tai phải vừa ướt vừa lạnh, bị môi anh ngậm lấy, ngay sau đó một dòng điện chạy thẳng lên đỉnh đầu cô.
Cửu Lộ nhanh chóng quay người lại, đôi tay chống lên ngực anh.
Trì Kiến rũ mắt nhìn cô, tay trượt xuống dưới, khoá chặt với cửa.
"Anh ôn chuyện kiểu này, không sợ vị hôn thê của anh hiểu lầm sao?"
"Cô ấy không ngại."
"Tôi......"
Trì Kiến đột ngột hôn xuống, nuốt lời nói của cô vào trong miệng, trước khi Lý Cửu Lộ phản ứng lại, môi lưỡi của anh đồng thời sử dụng, dễ dàng cạy khớp hàm cô ra, nhanh chóng công thành đoạt đất.
Mãi đến giây phút này, Cửu Lộ mới nhận ra anh đã không phải người con trai lưu manh mà kiêu ngạo năm đó, thời gian cưỡng ép mỗi người phải trưởng thành và thay đổi, bao gồm cơ thể cùng tâm trí.
Giờ phút này anh không hề dịu dàng, cả người tràn ngập tính xâm lược, đây đâu phải hôn môi, anh như hả giận gặm cắn hút môi cô, bàn tay bên hông siết chặt như muốn bóp nát cô.
Môi dưới Cửu Lộ tê rần, rốt cuộc cũng tìm về một chút lý trí.
Cô nghiêng đầu né tránh, ra sức giãy giụa trong không gian chật hẹp, nhưng cơ thể anh như tường đồng vách sắt, ngực dày rộng rắn chắc, căn bản không tìm thấy bóng lưng cao lớn đơn độc năm đó nữa.
Trong lúc hỗn loạn, Cửu Lộ giơ tay, tát một cái lên sườn mặt bên trái của anh.
Đầu Trì Kiến lệch sang bên cạnh.
Rốt cuộc động tác hai người cũng dừng lại, chỉ còn tiếng hít thở phập phồng.
Trì Kiến lấy đầu lưỡi chạm chạm chỗ mặt bị đánh, một lát sau, lại cười nhạt: "Hương vị của em vẫn không thay đổi nhỉ."
"Nhưng anh thì thay đổi rồi."
"Vậy à?"
"Trở nên khốn nạn hơn trước." Môi cô đã khôi phục huyết sắc, đỏ tươi ướt át.
Trì Kiến cười lạnh một tiếng: "Nếu nói khốn nạn, tôi đâu bằng được cô?" Anh quay đầu nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi: "Cô không chỉ khốn nạn, còn mẹ nó là cái đồ khốn nạn lòng lang dạ sói."
Cửu Lộ mím chặt môi: "Buông tay ra." Cô xoay người muốn đi.
Trì Kiến không dám thừa nhận mình đang chậm rãi chìm đắm, không biết phạm vào bùa mê thuốc lú gì, anh si ngốc nghĩ, chỉ muốn trả lại thù hận mấy năm nay.
Vì thế đôi tay anh kẹp lấy eo cô, cánh tay cơ bắp căng chặt, nhẹ nhàng nhấc lên trước, khiến hai chân cô cách xa mặt đất, cả người như đóng đinh trên cánh cửa, đầu gối anh tách hai chân cô ra, dướn người lên, đặt mình trong đó.
Chiều cao hai người đã bằng nhau, Trì Kiến lại hôn cô lần nữa.
Đầu Cửu Lộ nghiêng trái nghiêng phải, tránh không kịp, cuối cùng để anh thực hiện được. Giờ phút này anh là người chinh phục, chờ đợi cô thuần phục, cả người nhanh chóng mềm nhũn.
Cửu Lộ bị bắt phải thừa nhận, đầu ngón tay bấu chặt đến đau đớn, cảm giác máu theo khe hở ngón tay chảy xuống, thấm vào lưng áo trắng của anh.
Tay cô rất đau, muốn bảo anh dừng lại, nhưng lại vô tình phát ra một tiếng rên khẽ, động tác Trì Kiến hơi dừng lại, hai giây sau, bỗng nhiên nghiêng đầu, nhắm mắt lại, mút hôn càng thêm động tình.
Không biết khi nào, cảm giác áp bách trên môi khiến người ta sợ hãi càng ngày càng yếu, anh vẫn áp đảo như cũ, nhưng môi lưỡi quấn quýt lại trở nên mềm mại triền miên.
Kiểu thân mật cẩn thận nhưng khát vọng này làm Cửu Lộ mất phương hướng, dường như trở lại mấy năm trước, ngày trên đảo Sùng Nham, hai người chơi đùa trong biển, mũi chân chân cô dẫm lên mu bàn chân anh, giống một chú thiên nga trắng uyển chuyển nhẹ nhàng.
Cửu Lộ rơi vào hỗn loạn, đầu lưỡi giật giật, theo bản năng đáp lại.
Vào đúng lúc này, có người gõ vang cửa phòng.
"Trì Kiến, anh có trong đó không?"
Là tiếng của Phùng Viện.
Lý Cửu Lộ nháy mắt tỉnh táo lại, giãy giụa đẩy anh ra.
Anh không buông.
Cô cắn mạnh lên môi dưới của anh, rất nhanh, vị tanh ngọt lan tràn trong khoang miệng hai người.
"A ——" Trì Kiến nhanh chóng lùi ra.
Cửu Lộ nhảy xuống, nhưng tay đặt trên khóa cửa bỗng nhiên dừng lại, cô trầm ngâm một lát: "Cần tôi trốn đi không?"
Trì Kiến lau vết máu trên khóe miệng, cười lạnh một tiếng: "Cô định trốn ở đâu?"
Cửu Lộ im miệng, quét mắt nhìn phía sau, chỗ đó chỉ lớn bằng bàn tay, cơ bản vừa nhìn đã hiểu ngay. Trong lòng cô dâng lên chút chua xót và cảm giác tội lỗi không thể miêu tả.
Tiếng đập cửa lại vang lên, Trì Kiến dứt khoát vặn mở khóa cửa.
Tay Phùng Viện dừng lại giữa không trung, tuy rằng sớm đã đoán được, nhưng chân chính nhìn thấy hai người, vẫn có chút kinh ngạc.
"Hai người......"
Cửu Lộ cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.
Trì Kiến nhìn chằm chằm bóng lưng chạy trối chết của cô, ngực phập phồng, bỗng nhiên xoay người, quét hòm thuốc trên bồn rửa tay xuống đất.
Phùng Viện run lên, ngần ấy năm rất ít khi thấy anh nổi trận lôi đình, một bên tự kiểm điểm bản thân đến không đúng lúc, một bên nói lời an ủi: "Thời gian hai người vào đây quá dài, em sợ mọi người sẽ hiểu lầm."
Trì Kiến không động đậy.
"Anh làm ầm như này, cô ấy sẽ khó giải thích với đồng nghiệp."
Thật lâu sau, anh cử động, dường như đã tìm về lý trí, không nhịn được cắn răng thầm mắng chính mình.
"Tay cô ấy còn bị thương." Trì Kiến lẩm bẩm.
Phùng Viện thở dài: "Aiz, người ta đâu phải trẻ con, em nghĩ cô ấy cũng biết chăm sóc bản thân mà." Cô ấy tiến lên kéo anh: "Đi thôi."
Anh và Phùng Viện đi ra ngoài, cầm áo dính máu trong tay, không ở lại, tìm cớ đi về trước.
Trên bàn ăn đã không còn bóng dáng Lý Cửu Lộ.
Trì Kiến nhìn mọi người, nhướn mày, tươi cười: "Lần sau đến nhà hàng tôi mời khách, Trần Ca anh có số điện thoại của tôi, chúng ta hẹn sau nhé."
Trần Ca đứng dậy: "Tôi nhất định không khách sáo đâu đấy."
"Được, động cơ trục trặc còn phải làm phiền đến anh."
"Không thành vấn đề, chờ điện thoại của tôi nhé."
Du thuyền của anh phóng về phía đảo Nham Lai, ống thoát khí cuồn cuộn khói đen, trải dài trên mặt biển không tan.
Cửu Lộ ngồi trên đuôi thuyền, thu lại tầm mắt, cảm thấy không khí bên người rất loãng, khiến cô hít thở không thông.
Tăng Thiến đã sớm phát hiện ra điểm kỳ quái, đến gần tra hỏi cô.
Cửu Lộ: "Tớ hơi mệt, đừng hỏi tớ được không?" Ánh mắt cô rất lãnh đạm, dáng vẻ không muốn người khác đến gần.
Tăng Thiến bĩu môi, đứng dậy về khoang.
Không lâu sau, cô ấy lại quay về, lần này không nói một câu, lạnh mặt, kéo tay cô, cẩn thận băng vết thương giúp cô.
Khoang mũi Cửu Lộ chua xót, cầm tay cô ấy: "Cảm ơn, vừa rồi rất xin lỗi."
Tăng Thiến đứng dậy, xoa xoa đầu cô: "Đừng lo lắng."
Cô ấy đi lên phía trước, để cho cô một ít không gian riêng tư.
Mỗi một giây trôi qua đều rất khó khăn, bọn họ ở lại một giờ mới lên bờ, Cửu Lộ bước rất nhanh, trực tiếp đi về nhà.
Trong nhà lại không có người, điện thoại Giang Mạn không gọi được, không biết đã đi đâu.
Cửu Lộ ngồi trên ghế chờ đợi, cảm thấy trong ngực có một ngọn lửa nóng nỏng, cảm giác bỏng cháy khiến cô vừa khó chịu vừa dày vò.
Cô cởi quần áo ra, chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Lúc sau, cô để trần đi đến trước gương, cẩn thận quan sát cơ thể của mình.
Ánh mắt rơi xuống bụng nhỏ, chỗ đó có một vết sẹo rất bắt mắt.
Ngón tay cô phủ lên, nhẹ nhàng vuốt ve, có thể nói vết sẹo này luôn nhắc nhở cô, bé thật sự đã có mặt trên đời.
Hết chương 51
Cửu Lộ bắt đầu ngẩn người, không thể nào tập trung được.
Tăng Thiến đưa cho cô một chậu tôm: "Người đàn ông vừa rồi rất có mùi vị, cậu thấy không?"
"Không."
"Có tiền lại có dáng người, cũng không biết có độc thân hay không."
"Không đâu."
Tăng Thiến ngẩng đầu: "Sao cậu biết?"
"...... Cầm muối và thì là rắc lên đây giúp tớ." Rõ ràng cô không có hứng thú nói chuyện.
Tăng Thiến trợn mắt: "Lại thế rồi!"
Không lâu sau, Trần Ca dẫn theo hai người kia đến đây, anh ấy nhảy xuống trước, theo sau là người đàn ông kia.
Người phụ nữ đi phía sau mặc váy dài nên không tiện, người đàn ông nắm chặt một bàn tay của cô ấy, trước khi cô ấy nghiêng người, một tay đã vòng lấy qua đầu gối cô ấy, bế ngang người đi đến đây.
Tăng Thiến tấm tắc khen, nhỏ giọng nói: "Đúng lúc giải đáp thắc mắc của người ta, tuấn nam mỹ nữ, thật xứng đôi."
Cô ấy nói xong quay đầu lại, thấy ánh mắt Lý Cửu Lộ tối sầm.
Thật ra hôm đó trước cửa nhà hàng, Cửu Lộ đã nhận ra cô ấy là ai, không nhớ rõ tên, nhưng gương mặt kia lại không thể quên được. Giờ phút này cô ấy mặc một bộ váy dài màu đỏ, da trắng bệch, đứng ngoan ngoãn bên người anh, điềm đạm không giống giả vờ.
Cửu Lộ run lên, bàn tay bị nướng nóng rụt lại.
Trần Ca vỗ tay hai cái, hướng sự chú ý của mọi người lại đây, giới thiệu: "Vị này là......" Nhất thời nhớ ra quên hỏi tên anh.
Trì Kiến đành phải thoải mái nói: "Trì Kiến." Thuận tiện duỗi tay bắt tay từng người một.
"Đúng rồi, Trì Kiến." Trần Ca nói: "Vị này là bà xã của anh ấy."
Trì Kiến sửa lại cho đúng: "Vị hôn thê."
"Phùng Viện." Phùng Viện hơi nghiêng đầu, lén liếc bóng dáng một người phía sau đám đông, nếu anh đã nói như vậy, cũng chỉ có thể phối hợp mặc anh càn quấy.
"Cũng không khác nhau là mấy." Trần Ca khoanh tay cười nói: "Trùng hợp, Trì Kiến cũng là bạn cũ của Lý Cửu Lộ...... Ấy, Lý Cửu Lộ đâu rồi?"
Tăng Thiến cảm thấy kì lạ, quay đầu lại nhìn cô.
Cửu Lộ còn đứng trước nướng giá, nghe vậy nghiêng đầu gật gật, quay người lại, động tác trong tay càng thêm máy móc.
Trong phút chốc, không khí lộ ra vài phần khó xử.
Ánh mắt Trì Kiến thâm trầm, lại mỉm cười nói: "Thật ra cũng không tính là thân, chỉ quen biết mà thôi." Anh đưa chai rượu vang đỏ trong tay ra: "Không đặc biệt chuẩn bị, đường đột đến ăn cơm, mọi người không cảm thấy tôi thất lễ là được."
Người trên đảo rất hiếu khách, rất nhiều quan hệ bạn bè đều bắt đầu từ một bữa cơm, Dương Vũ Phi, Hứa Mãn và Tăng Thiến đều là người địa phương, nhiệt tình khỏi nói, nói mấy câu đã khiến bầu không khí sôi động lên.
Hôm nay trời trong nắng ấm, sóng yên biển lặng, du thuyền nhẹ nhàng phi trên mặt biển, là một ngày đẹp thích hợp tụ họp.
Đồ ăn cơ bản đã nướng chín, Tăng Thiến gọi Lý Cửu Lộ ngồi cạnh mình.
Một chiếc bàn dài, trái phải đều có ba người ngồi, Trần Ca ngồi ở vị trí xa nhất, cũng chỉ thừa mỗi vị trí này.
Mắt thấy mọi người nhìn sang phía mình, Cửu Lộ đành phải ngồi xuống.
Một bên cô là Kane, một bên khác là Trì Kiến. Cửu Lộ chưa từng nghĩ đến, cách xa nhiều năm có thể gặp lại, càng không nghĩ đến sẽ ngồi cùng một bàn ăn cơm.
Hương thơm trên người anh thoang thoảng, nhưng không hề quen thuộc, Cửu Lộ như đứng trên đống lửa, như ngồi xuống đống than, cảm giác này thật sự không ổn chút nào.
Kane mở rượu, rót cho mọi người xong rồi nhìn người ngồi đối diện: "Trì tiên sinh cũng sống trên đảo à?"
"Gọi tôi Trì Kiến là được." Cánh tay anh đặt lên lưng ghế: "Tôi sống trên đảo Nham Sùng, nhưng cùng một người bạn mở nhà hàng bên này. "Con đường vô tâm" chắc là gặp qua rồi nhỉ?"
Chữ Hán mà Kane biết được còn hữu hạn, chưa kịp phản ứng lại, Tăng Thiến đã kích động nói: "Có phải nhà hàng sau phố vui chơi, đầu phố ẩm thực đúng không?"
Trì Kiến hoàn toàn không biết: "Mọi người đến rồi à?"
"Tất nhiên, hương vị món ốc sên hấp kiểu Pháp và canh măng tây đều rất tuyệt."
"Con trai tôi cũng thích món canh măng." Anh cười nói: "Nếu sau này mọi người ghé thăm, nhớ báo trước với tôi một tiếng, nhất định sẽ tặng voucher giảm giá."
Mọi người đều nghe ra trọng điểm trong lời nói của anh, Tăng Thiến thay mọi người hỏi chuyện: "Anh có con trai à?"
"Tháng trước cháu vừa tròn bốn tuổi."
Lý Cửu Lộ rũ mắt, khớp tay nắm chặt xiên tre trở nên trắng bệch.
Vừa khéo như vậy càng khiến cô khó có thể tin.
Ánh mắt mọi người đều dao động giữa Trì Kiến và Phùng Viện.
Anh thoải mái nói: "Mẹ đứa bé không phải cô ấy, sau này chúng tôi mới quen nhau, nhưng không sao cả, cô ấy rất khẳng khái, con trai tôi cũng dính cô ấy vô cùng."
Cánh tay Trì Kiến đặt lên lưng ghế Phùng Viện.
Trong lòng Phùng Viện thở dài, cái tên xấu xa này hôm nay cô phải ăn miếng trả miếng mới được, tâm như lửa nóng được tưới nước, nắm bàn tay đang đặt trên bàn của anh, kẻ xướng người hoạ nói: "Tiểu Mộc rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện, lần sau mọi người đến nhà hàng có thể gặp được thằng bé đấy."
Đôi tình nhân này thân mật như muốn giết người khác, rất ít nhà gái không ngại nhà trai đã có một đời vợ, thoải mái tiếp nhận, lại tình nguyện làm mẹ kế.
Hứa Mãn tán thưởng: "Hai người nhất định rất ân ái."
Trì Kiến cười cười, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, tự giễu nói: "Không còn cách nào khác, bị người làm tổn thương, gặp được cô ấy tôi rất quý trọng."
"Đây là có chuyện cũ rồi!"
"Tuổi trẻ luôn có lúc mắt bị mù." Anh nói xong lời này dừng một chút, liếc sang Lý Cửu Lộ: "Nước trái cây rót đầy rồi kìa."
Cửu Lộ hồi hồn, hơi giương mắt, nhận khăn giấy anh đưa: "Cảm ơn."
"Không có gì."
Ánh mắt anh chuyển sang phía đối diện, dừng lại hai giây: "Quả thật có chuyện cũ, mọi người muốn nghe hay không?"
Những người khác không hẹn mà cùng nhìn về phía Phùng Viện, thế nhưng cô ấy lại mỉm cười, vấn đề tế nhị như vậy, cô ấy không tỏ ra một chút thương cảm hay không vui nào, nội tâm thật kiên cường, không gì phá nổi.
Lần đầu tiên thấy có người trước mặt vợ đương nhiệm, chủ động kể chuyện.
Quả thực là một đôi quái dị.
Tăng Thiến phản ứng trước: "Nghe chứ, có người kể sao chúng tôi lại không nghe."
Đồng nghiệp khác cũng phụ họa theo.
Trì Kiến gật đầu, cơ thể dựa vào lưng ghế, thong thả nói: "Mùa đông bốn năm trước, tiền nhiệm mang thai bảy tháng, có một ngày, nhà cô ấy đột nhiên đến báo tin, nói cô ấy sinh non, may mắn con trai tôi không có việc gì......"
Anh nói đến đây chợt dừng lại, ánh mắt bị Lý Cửu Lộ thu hút, nhìn về phía tay cô.
Cửu Lộ giấu tay đi, để tay dưới bàn, trong lòng hoảng sợ, rũ mắt cắn chặt môi đến trắng bệch.
Những người khác vẫn chưa phát hiện ra có gì khác thường, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trì Kiến vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, ngữ điệu không có độ ấm: "Tiền nhiệm mất tích, không có tin tức gì."
Những người khác chưa kịp nói chuyện, đột nhiên, Lý Cửu Lộ và Trì Kiến đồng thời đứng lên.
"Tôi đi vệ sinh một lát."
"Có băng dán cá nhân không?"
Hai người cùng mở miệng, mọi người sửng sốt.
Cửu Lộ không nhìn bất kỳ ai, nắm chặt tay, vòng qua bàn ăn đi vào trong khoang thuyền.
Cô đi đến mức chân nhũn ra, mở vòi nước, rửa sạch ngón tay bị cắt, máu loãng nhỏ xuống, giống như một dải lụa đỏ lướt qua làn da.
Tay cô run rẩy dưới dòng nước, hơi lệch khỏi vị trí nước chảy, dòng máu đỏ sậm lại chảy ra từ miệng vết thương.
Cửu Lộ dựa vào vách tường đỡ lấy cơ thể, nghĩ đi nghĩ lại từng câu nói vừa rồi của Trì Kiến, hoảng hốt ngẩng đầu, gương mặt trong gương kia trắng bệch như quỷ.
Trong lúc cô đang sững sờ, Trì Kiến đi vào.
Anh không nói một lời, tắt vòi nước đi, cầm hòm thuốc, rượu sát trùng và băng dán cá nhân ném lên bồn rửa.
Cửu Lộ không nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía anh.
Trì Kiến nhướn mày: "Sao thế, muốn tôi giúp cô rửa sạch hả?"
"Con...... Vẫn sống à?" Cô đột nhiên hỏi.
"Ai?"
"Đứa bé kia."
Trì Kiến nhíu mày, không rõ vì sao cô lại hỏi như vậy, trong đầu bỗng dưng hiện lên khả năng nào đó, sau đó lại nhanh chóng phủ nhận, cười khẩy nói: "Hy vọng cô đừng lấy cái cớ "mất trí nhớ" để nói với tôi."
Dường như Cửu Lộ chợt hiểu rõ, vòng qua anh, bây giờ cô cần về nhà tìm Giang Mạn.
Nhưng cửa phòng vệ sinh trước mắt cô lại đóng kín, Trì Kiến xông lên, nhanh tay ấn lên ván cửa.
"Bạn cũ hiếm khi gặp mặt nhau, không định ôn chuyện một lát à?"
Giọng anh trầm thấp, tiếng hít thở rất gần, rơi trên tai cô, cô ngửi thấy mùi cồn nồng nặc, mùi thuốc lá và mùi nước hoa của phụ nữ.
Cửu Lộ khẽ hỏi: "Anh muốn nói cái gì?"
Người phía sau không lên tiếng, đột nhiên, một luồng hơi thở mạnh mẽ phả lên, cô chỉ cảm thấy vành tai phải vừa ướt vừa lạnh, bị môi anh ngậm lấy, ngay sau đó một dòng điện chạy thẳng lên đỉnh đầu cô.
Cửu Lộ nhanh chóng quay người lại, đôi tay chống lên ngực anh.
Trì Kiến rũ mắt nhìn cô, tay trượt xuống dưới, khoá chặt với cửa.
"Anh ôn chuyện kiểu này, không sợ vị hôn thê của anh hiểu lầm sao?"
"Cô ấy không ngại."
"Tôi......"
Trì Kiến đột ngột hôn xuống, nuốt lời nói của cô vào trong miệng, trước khi Lý Cửu Lộ phản ứng lại, môi lưỡi của anh đồng thời sử dụng, dễ dàng cạy khớp hàm cô ra, nhanh chóng công thành đoạt đất.
Mãi đến giây phút này, Cửu Lộ mới nhận ra anh đã không phải người con trai lưu manh mà kiêu ngạo năm đó, thời gian cưỡng ép mỗi người phải trưởng thành và thay đổi, bao gồm cơ thể cùng tâm trí.
Giờ phút này anh không hề dịu dàng, cả người tràn ngập tính xâm lược, đây đâu phải hôn môi, anh như hả giận gặm cắn hút môi cô, bàn tay bên hông siết chặt như muốn bóp nát cô.
Môi dưới Cửu Lộ tê rần, rốt cuộc cũng tìm về một chút lý trí.
Cô nghiêng đầu né tránh, ra sức giãy giụa trong không gian chật hẹp, nhưng cơ thể anh như tường đồng vách sắt, ngực dày rộng rắn chắc, căn bản không tìm thấy bóng lưng cao lớn đơn độc năm đó nữa.
Trong lúc hỗn loạn, Cửu Lộ giơ tay, tát một cái lên sườn mặt bên trái của anh.
Đầu Trì Kiến lệch sang bên cạnh.
Rốt cuộc động tác hai người cũng dừng lại, chỉ còn tiếng hít thở phập phồng.
Trì Kiến lấy đầu lưỡi chạm chạm chỗ mặt bị đánh, một lát sau, lại cười nhạt: "Hương vị của em vẫn không thay đổi nhỉ."
"Nhưng anh thì thay đổi rồi."
"Vậy à?"
"Trở nên khốn nạn hơn trước." Môi cô đã khôi phục huyết sắc, đỏ tươi ướt át.
Trì Kiến cười lạnh một tiếng: "Nếu nói khốn nạn, tôi đâu bằng được cô?" Anh quay đầu nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi: "Cô không chỉ khốn nạn, còn mẹ nó là cái đồ khốn nạn lòng lang dạ sói."
Cửu Lộ mím chặt môi: "Buông tay ra." Cô xoay người muốn đi.
Trì Kiến không dám thừa nhận mình đang chậm rãi chìm đắm, không biết phạm vào bùa mê thuốc lú gì, anh si ngốc nghĩ, chỉ muốn trả lại thù hận mấy năm nay.
Vì thế đôi tay anh kẹp lấy eo cô, cánh tay cơ bắp căng chặt, nhẹ nhàng nhấc lên trước, khiến hai chân cô cách xa mặt đất, cả người như đóng đinh trên cánh cửa, đầu gối anh tách hai chân cô ra, dướn người lên, đặt mình trong đó.
Chiều cao hai người đã bằng nhau, Trì Kiến lại hôn cô lần nữa.
Đầu Cửu Lộ nghiêng trái nghiêng phải, tránh không kịp, cuối cùng để anh thực hiện được. Giờ phút này anh là người chinh phục, chờ đợi cô thuần phục, cả người nhanh chóng mềm nhũn.
Cửu Lộ bị bắt phải thừa nhận, đầu ngón tay bấu chặt đến đau đớn, cảm giác máu theo khe hở ngón tay chảy xuống, thấm vào lưng áo trắng của anh.
Tay cô rất đau, muốn bảo anh dừng lại, nhưng lại vô tình phát ra một tiếng rên khẽ, động tác Trì Kiến hơi dừng lại, hai giây sau, bỗng nhiên nghiêng đầu, nhắm mắt lại, mút hôn càng thêm động tình.
Không biết khi nào, cảm giác áp bách trên môi khiến người ta sợ hãi càng ngày càng yếu, anh vẫn áp đảo như cũ, nhưng môi lưỡi quấn quýt lại trở nên mềm mại triền miên.
Kiểu thân mật cẩn thận nhưng khát vọng này làm Cửu Lộ mất phương hướng, dường như trở lại mấy năm trước, ngày trên đảo Sùng Nham, hai người chơi đùa trong biển, mũi chân chân cô dẫm lên mu bàn chân anh, giống một chú thiên nga trắng uyển chuyển nhẹ nhàng.
Cửu Lộ rơi vào hỗn loạn, đầu lưỡi giật giật, theo bản năng đáp lại.
Vào đúng lúc này, có người gõ vang cửa phòng.
"Trì Kiến, anh có trong đó không?"
Là tiếng của Phùng Viện.
Lý Cửu Lộ nháy mắt tỉnh táo lại, giãy giụa đẩy anh ra.
Anh không buông.
Cô cắn mạnh lên môi dưới của anh, rất nhanh, vị tanh ngọt lan tràn trong khoang miệng hai người.
"A ——" Trì Kiến nhanh chóng lùi ra.
Cửu Lộ nhảy xuống, nhưng tay đặt trên khóa cửa bỗng nhiên dừng lại, cô trầm ngâm một lát: "Cần tôi trốn đi không?"
Trì Kiến lau vết máu trên khóe miệng, cười lạnh một tiếng: "Cô định trốn ở đâu?"
Cửu Lộ im miệng, quét mắt nhìn phía sau, chỗ đó chỉ lớn bằng bàn tay, cơ bản vừa nhìn đã hiểu ngay. Trong lòng cô dâng lên chút chua xót và cảm giác tội lỗi không thể miêu tả.
Tiếng đập cửa lại vang lên, Trì Kiến dứt khoát vặn mở khóa cửa.
Tay Phùng Viện dừng lại giữa không trung, tuy rằng sớm đã đoán được, nhưng chân chính nhìn thấy hai người, vẫn có chút kinh ngạc.
"Hai người......"
Cửu Lộ cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.
Trì Kiến nhìn chằm chằm bóng lưng chạy trối chết của cô, ngực phập phồng, bỗng nhiên xoay người, quét hòm thuốc trên bồn rửa tay xuống đất.
Phùng Viện run lên, ngần ấy năm rất ít khi thấy anh nổi trận lôi đình, một bên tự kiểm điểm bản thân đến không đúng lúc, một bên nói lời an ủi: "Thời gian hai người vào đây quá dài, em sợ mọi người sẽ hiểu lầm."
Trì Kiến không động đậy.
"Anh làm ầm như này, cô ấy sẽ khó giải thích với đồng nghiệp."
Thật lâu sau, anh cử động, dường như đã tìm về lý trí, không nhịn được cắn răng thầm mắng chính mình.
"Tay cô ấy còn bị thương." Trì Kiến lẩm bẩm.
Phùng Viện thở dài: "Aiz, người ta đâu phải trẻ con, em nghĩ cô ấy cũng biết chăm sóc bản thân mà." Cô ấy tiến lên kéo anh: "Đi thôi."
Anh và Phùng Viện đi ra ngoài, cầm áo dính máu trong tay, không ở lại, tìm cớ đi về trước.
Trên bàn ăn đã không còn bóng dáng Lý Cửu Lộ.
Trì Kiến nhìn mọi người, nhướn mày, tươi cười: "Lần sau đến nhà hàng tôi mời khách, Trần Ca anh có số điện thoại của tôi, chúng ta hẹn sau nhé."
Trần Ca đứng dậy: "Tôi nhất định không khách sáo đâu đấy."
"Được, động cơ trục trặc còn phải làm phiền đến anh."
"Không thành vấn đề, chờ điện thoại của tôi nhé."
Du thuyền của anh phóng về phía đảo Nham Lai, ống thoát khí cuồn cuộn khói đen, trải dài trên mặt biển không tan.
Cửu Lộ ngồi trên đuôi thuyền, thu lại tầm mắt, cảm thấy không khí bên người rất loãng, khiến cô hít thở không thông.
Tăng Thiến đã sớm phát hiện ra điểm kỳ quái, đến gần tra hỏi cô.
Cửu Lộ: "Tớ hơi mệt, đừng hỏi tớ được không?" Ánh mắt cô rất lãnh đạm, dáng vẻ không muốn người khác đến gần.
Tăng Thiến bĩu môi, đứng dậy về khoang.
Không lâu sau, cô ấy lại quay về, lần này không nói một câu, lạnh mặt, kéo tay cô, cẩn thận băng vết thương giúp cô.
Khoang mũi Cửu Lộ chua xót, cầm tay cô ấy: "Cảm ơn, vừa rồi rất xin lỗi."
Tăng Thiến đứng dậy, xoa xoa đầu cô: "Đừng lo lắng."
Cô ấy đi lên phía trước, để cho cô một ít không gian riêng tư.
Mỗi một giây trôi qua đều rất khó khăn, bọn họ ở lại một giờ mới lên bờ, Cửu Lộ bước rất nhanh, trực tiếp đi về nhà.
Trong nhà lại không có người, điện thoại Giang Mạn không gọi được, không biết đã đi đâu.
Cửu Lộ ngồi trên ghế chờ đợi, cảm thấy trong ngực có một ngọn lửa nóng nỏng, cảm giác bỏng cháy khiến cô vừa khó chịu vừa dày vò.
Cô cởi quần áo ra, chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Lúc sau, cô để trần đi đến trước gương, cẩn thận quan sát cơ thể của mình.
Ánh mắt rơi xuống bụng nhỏ, chỗ đó có một vết sẹo rất bắt mắt.
Ngón tay cô phủ lên, nhẹ nhàng vuốt ve, có thể nói vết sẹo này luôn nhắc nhở cô, bé thật sự đã có mặt trên đời.
Hết chương 51
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook